Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ...
AmeKawa Touko Hachipisu Wan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN Vol 5

Chương 182 : Vị hôn thê tự tin

1 Bình luận - Độ dài: 1,751 từ - Cập nhật:

Trans: Chí mạng

_______________________

“Arnold điện hạ đã nghi ngờ ngay từ đầu phải không? Vì vậy mà đêm đó, dù bận rộn với công vụ, ngài vẫn dẫn em đi xem opera..." 

"..." 

Quả thật, hành động của Arnold được lên kế hoạch một cách chi tiết đáng kinh ngạc. 

Vào ngày Rishe gặp Arnold,, mục đích của anh không chỉ là buổi dạ tiệc vì ngoại giao, mà còn là điều tra những thế lực nhắm vào Garkhein. 

Trước đó, Arnold hẳn đã luôn tiến hành điều tra và vào thời điểm này, anh đã nghi ngờ khi đoàn kịch đến Garkhain. Và có lẽ, ngay từ lúc đó, Arnold đã cảnh giác với Sylvia. 

Rishe nhớ cuộc trò chuyện sau khi ngồi vào chỗ trong nhà hát. 

"Dù sao đi nữa, thật là tuyệt vời khi người biểu diễn chính tối nay là nữ ca sĩ Sylvia. Đã lâu rồi em mới được nghe giọng hát của cô ấy, nên em đã rất mong chờ."   

"…Em đã từng xem vở opera nào mà diễn viên đó tham gia chưa?"   

Khi Rishe nhắc đến tên Sylvia, Arnold đã im lặng một chút như đang suy nghĩ điều gì đó. 

Đó có thể là phản ứng của Arnold khi Rishe, người không biết gì, lại khen ngợi một tình báo mà anh đang nghi ngờ. 

“…Ta đã nghe từ Oliver thông qua Theodore về tình hình ngày hôm sau." 

Arnold chắc hẳn đã nói về ngày Sylvia đến cảm ơn Rishe.  

"Không nhiều người sẽ đến thăm một lâu đài của quốc gia khác mà không có hẹn trước. Huống chi là một nghệ sĩ biểu diễn opera nổi tiếng lại không thể không biết được phép xã giao như vậy. Hành động của cô ta không thể nghĩ khác ngoài việc lấy cớ được cứu mạng để tiếp cận những nhân vật quan trọng của quốc gia này." 

"..." 

Nghe thấy điều đó, Gutheil như nhận ra điều gì, anh ta ôm trán, hít thở sâu rồi mở miệng. 

"Hôm đó, từ lúc thần nhận lệnh của Hoàng tử Theodore để đưa tiễn Sylvia-dono, thần đã có một thắc mắc. Có cảm giác như có ai đó đang giám sát Sylvia-dono từ xa." 

"Ồ…?" 

Sylvia ngẩng đầu lên và ngập ngừng nhìn Gutheil. Cuối cùng, Gutheil đã có thể nhìn thẳng vào mắt Sylvia và nói với cô ấy một cách hối lỗi.  

"Đó không phải là một kẻ lạ mặt mà là mà là một hiệp sĩ của Garkhain. Tuy nhiên, việc bị người khác theo dõi chắc hẳn là điều đáng sợ đối với phụ nữ phải không? Tôi đã do dự không dám nói với cô và chỉ biết âm thầm bảo vệ cô, tôi thật sự xin lỗi."  

"…Vậy nên lúc đó, anh đã đưa em về tận quán trọ?" 

"Tất nhiên rồi."  

Gutheil nói một cách rõ ràng và mạnh mẽ. 

"Nhiệm vụ của tôi khi đó là bảo vệ cô mà không làm cô sợ hãi." 

"..."  

Nước mắt từ từ trào ra trong mắt Sylvia. Sylvia hoảng sợ cúi đầu xuống, cố gắng che giấu điều đó. 

"Thật... thật ngạc nhiên khi nghe những lời đó từ anh. Nhưng, em xin lỗi." 

Sylvia cố gắng cười, nhưng mọi người đều có thể thấy rằng giọng cô ấy đang run rẩy. 

"Chắc anh đã hiểu rồi đúng không? Em là tình báo được lệnh xâm nhập vào Garkhain, và Gutheil-sama, anh cũng..." 

"Sylvia." 

"!" 

Để ngăn Sylvia nói những lời không thật lòng, Rishe gọi tên cô ấy. 

"Không phải vì mục đích đó mà chị đã tiếp cận Gutheil-sama, và Gutheil-sama hiểu rõ điều đó." 

"Ơ…" 

Khi Rishe nhìn Gutheil, anh ta nghiêm túc gật đầu và nói. 

"Đúng vậy, Sylvia-dono. Ngày mà tôi gặp lại cô lần thứ hai, tôi đã kể cho cô nghe về cha tôi. Cô còn nhớ không?"  

"…Tôi không quên. Tôi nhớ rõ từng chi tiết ngày hôm đó." 

“Chính vào ngày đó, cô đã hiểu rõ. Tôi bị nghi ngờ ở quốc gia này và không có thông tin gì đáng để bị đánh cắp. —Dù vậy, cô vẫn nhìn thẳng vào tôi." 

"...!" 

Khi nghe Gutheil nói vậy, vẻ mặt của Sylvia giống như một đứa trẻ lạc lối. 

Ngay cả Rishe, người từng bị Theodore nói rằng "không nhạy bén trong chuyện tình yêu của người khác," cũng nhận ra rằng tình cảm của Sylvia không phải là giả dối. 

Chính Sylvia là người đã mong muốn sự hiện diện của Gutheil.  

Đối với Sylvia, người đã thừa nhận mình là tình báo, việc có Gutheil hiện diện ở nơi sự thật về tội ác của cô bị phơi bày chắc hẳn là điều vô cùng đau đớn và khó chịu. Gutheil cũng cảm thấy điều đó và đã định rời khỏi phòng. 

"Nói cho tôi biết, Sylvia."  

Rishe nhẹ nhàng gọi Sylvia. 

"Chắc chắn rằng chị đã từng là tình báo. Nhưng bây giờ có lẽ đã khác một chút rồi, phải không?" 

“…Rishe-sama…?” 

"Hiện tại, Sylvia đang đối đầu với những người đã chỉ thị cho cô làm tình báo.--Không phải chị đã từ bỏ làm tình báo và đang cố gắng chạy trốn sao?” 

"!!"  

Ngay khoảnh khắc đó, Sylvia thở hổn hển. 

"Nếu không, tôi không thể hiểu tại sao chị lại ngất xỉu trên sân khấu vào ngày buổi biểu diễn đầu tiên. Tất nhiên, với giả định rằng lý do sức khỏe của chị là do chất độc hoặc thuốc." 

Nhưng nếu giả định đó là đúng, thì còn nhiều điều khác có thể thấy rõ hơn.  

"Khi một thành viên muốn rời khỏi tổ chức, điều đó sẽ là mối nguy hiểm lớn cho tình báo, phải không? Tôi từng nghe nói rằng nếu ai đó muốn từ bỏ, họ sẽ bị giết để đảm bảo không rò rỉ bí mật. Có vẻ như Sylvia đã thể hiện mong muốn từ bỏ làm tình báo, và do đó bị cảnh cáo bằng thuốc." 

"...Đó là…!" 

Sylvia rõ ràng đang rất buồn. Khác hẳn với vẻ mạnh mẽ trên sân khấu, trông cô rất đáng thương.  

"Nếu Sylvia ngất xỉu ở đó, điều đó cũng có lợi cho tổ chức tình báo. Các hiệp sĩ bảo vệ sẽ phải lo lắng về việc cứu Sylvia. Sợ hãi bị giết, Sylvia sẽ nhanh chóng thay đổi suy nghĩ và có thể liên lạc với các hiệp sĩ đã cứu mình." 

"..." 

"Tuy nhiên, hôm đó, những hiệp sĩ bảo vệ khu vực quý tộc trong nhà hát không phải là những hiệp sĩ thông thường. Vì chúng tôi đến xem biểu diễn, nên đội cận vệ của Hoàng tử Arnold đã được chỉ định." 

Việc đó không phải là bí mật. Những người đã chỉ thị cho Sylvia làm tình báo chắc chắn cũng đã biết thông tin đó. 

(Ngày hôm đó, nếu bị đầu độc và buổi diễn bị hủy, Sylvia sẽ nhận ra đó là một “cảnh cáo”.) 

Các hiệp sĩ cận vệ của Arnold được giao nhiệm vụ canh gác, chắc chắn sẽ được điều động để cứu Sylvia. 

Nếu Rishe không hành động kịp thời và chỉ đạo các hiệp sĩ cận vệ, chắc chắn ai đó trong số họ đã tiếp xúc để xác nhận tình hình. 

Điều đó sẽ tạo ra mối liên hệ với Sylvia. Từ quan điểm của những người chỉ huy tình báo, đây sẽ là cơ hội tốt để có được thông tin về Hoàng tử Arnold và đội hiệp sĩ Garkhain từ các hiệp sĩ cận vệ. 

(Nhưng Arnold điện hạ đã dự đoán trước cả điều đó…) 

Rishe nhớ lại tình huống ngày hôm đó. 

(Nhà hát được bảo vệ không chỉ bởi đội cận vệ của Arnold điện hạ mà còn bởi các hiệp sĩ từ các đội khác.) 

Arnold nói rằng đó là giai đoạn đầu tiên để mở rộng đội cận vệ. Rishe đã nhận ra rằng Arnold muốn tăng cường quân lực vì có lý do, và rằng anh đang chuẩn bị đối phó với một kẻ thù lớn trong tương lai.  

Nhưng lý do bảo vệ chặt chẽ nhà hát đêm đó không chỉ để mở rộng quân sự trong tương lai. 

(Nếu Hoàng tử Arnold tham gia một buổi diễn lớn, tình báo có thể tiếp cận điện hạ hoặc các hiệp sĩ cận vệ. Đó là lý do tại sao ngài ấy đã trộn lẫn các hiệp sĩ khác vào nhiệm vụ bảo vệ ngày hôm đó. Theo lời Hoàng tử Theodore, đó là những người “có thực lực, nhưng vì một lý do nào đó, bị chèn ép và không được công nhận” nghĩa là họ không nắm giữ thông tin quan trọng...) 

Một trong số đó không ai khác chính là Gutheil. 

(Sau khi mình đã sơ cứu cho Sylvia, Arnold điện hạ đang ở trong phòng chờ, đã không dẫn theo hiệp sĩ cận vệ mà dẫn theo Gutheil-sama. Lúc đó, mình đã rất bối rối khi thấy ngài ấy đưa theo một cận thần trong tương lai...) 

Nhưng bây giờ Rishe đã hiểu được ý định của Arnold. 

(Ngài ấy không chọn hiệp sĩ cận vệ của mình để làm người tạo mối liên hệ bằng cách cứu sống Sylvia khi chị ấy ngất xỉu. Vì vậy, điện hạ đã dẫn theo Gutheil-sama, người không thể đảm nhận vị trí quan trọng trong đội hiệp sĩ.) 

Nguyên nhân dẫn đến tình huống này là do khi Rishe cùng Arnold quyết định đi xem một vở opera thì thông tin đó đã được thông báo đến nhà hát và đoàn kịch. 

(Arnold điện hạ là một người không thích sự phiền phức khi xuất hiện trước công chúng với tư cách là Hoàng thái tử. Mình lẽ ra phải sớm nhận ra rằng buổi xem opera đó không phải là một chuyến đi bí mật. Nếu ngài ấy phải đối mặt với sự chú ý của các quý tộc khác và đặt ra các biện pháp an ninh đặc biệt của đội cận vệ, thì chắc chắn ngài ấy sẽ chọn một chuyến đi bí mật.)  

Trong khi suy nghĩ về điều đó, Rishe khẽ liếc nhìn qua Arnold bên cạnh. Khuôn mặt nghiêng của anh, trông thật đẹp ngay cả trong tình huống này, dường như không có nhiều sự quan tâm. 

(Vẫn còn nhiều điều về người này mà mình chưa thể hiểu hết.) 

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận