Phần 1: Cơn bão từ học sinh chuyển trường [Đang tiến hành]
Chap 7: Không được làm như thế đâu
26 Bình luận - Độ dài: 1,645 từ - Cập nhật:
Chap 7: Không được làm như thế đâu
“Ừm… ai đó có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra được không?”
Giữa tình hình đầy hỗn loạn, Arisa lên tiếng thắc mắc.
“Ý là… ngoài việc có học sinh mặc đồ hầu gái trong trường thì khỏi nói, tự nhiên giờ còn lòi đâu ra thêm một cô gái nào đó tôi không hề hay biết. Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra cái gì trong lúc tôi vắng học vậy…?”
“Hãy để tôi giải thích!”
Ngắt lời một Arisa vẫn đang rất bối rối để cố nắm bắt tình hình hiện tại, không ai khác ngoài tiểu thư Ijuuin bước tới.
Mặc dù cô chính là gốc rễ của tất cả sự rối rắm này, nhưng Ijuuin lại coi đây là cơ hội để có thể giao lưu với thần tượng của mình và nhanh chóng lại gần Arisa. Khả năng nắm bắt cơ hội với tốc độ bàn thờ của cô ấy cũng đáng nể thật.
“Đấy là Ijuuin Reika! Cô ấy là một fan cuồng của ‘Dimension Stars!’ Thành viên số 007 của Fanclub, đồng thời là một kẻ stalker ‘Dimens’ chính hiệu. Cuồng Setsuna hơn tất cả mọi thứ, và cô ta đã điều tra thông tin cá nhân của Setsuna để chuyển đến lớp này ngày hôm qua. Nếu không có quyền lực tối cao của một tập đoàn tài phiệt, đây rõ ràng là một tên tội phạm.”
“N-này…cậu đang nói gì trước mặt Arisa-sama đấy!?”
Tuy nhiên, để tránh tình hình trở nên rối ren hơn, tôi quyết định chen miệng vào. Tôi không muốn Arisa bị nhồi nhét bất cứ tin thất thiệt nào nữa đâu.
Ijuuin nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng những gì tôi nói là không thể phủ nhận. Mọi người ở đây, ngoại trừ Arisa và cô nữ hầu kia, đều có thể làm nhân chứng cho tuyên bố của tôi. Sự thật chỉ có một, và tôi là người có nó.
“Hể? Stalker á? Cũng phiền thật đấy… Nhưng mà nói thật này, nhìn cậu nổi bật như này thì đi rình rập bám đuôi kiểu gì được vậy?”
“Arisa-sama, đừng tin hắn ta! Tôi ở đây vì lòng ngưỡng mộ Dimens thuần túy! Hoàn toàn không có động cơ thầm kín nào cả!”
“Ah, đừng tin những gì cô chủ nói. Cô chủ khi ngủ toàn nói mớ về việc được lại gần Arisa-sama và ngủ chung giường với thần tượng trong mấy chuyến đi thực tế. Tôi nghĩ cô chủ có khá nhiều mục đích đen tối đấy, vì vậy tốt hơn hết là cậu nên thận trọng.”
“Himeno!? Cô nói thế là sao!?”
“Chà, nếu thân chủ của tôi trở thành tội phạm thực sự thì cũng toang thật. Thành thật mà nói, đây như một lời cảnh báo vì chính lợi ích của tôi thôi, nên cô chủ đừng quá bận tâm.”
“Chính xác là cô nghĩ gì về tôi vậy!?”
Trái ngược với vẻ ngoài thùy mị hiền lành của mình, nhưng câu từ mà nàng hầu thốt lên lại khá đanh thép.
Ijuuin à, cậu đang bị chính người hầu của mình phản bội đấy sao?
Có vẻ như cô nàng này không được lòng mọi người lắm nhỉ. Mà, dựa vào hành động và lời nói của thì cũng không khó để nhận ra điều đó.
Trong khi Ijuuin vẫn đang bận tranh cãi với nữ hầu của mình, tôi cố tách ra khỏi cô ta và giao tiếp bằng mắt với Arisa, người cũng đang làm điều tương tự.
“Haizzz... Giờ thì loạn quá trời loạn rồi…”
“Hoàn toàn đồng tình.”
Tôi gật đầu với Arisa rồi liếc nhìn xung quanh lớp học một lần nữa.
Mọi người vẫn đang bị bất động, thậm chí một số người còn ngước nhìn lên trần nhà một cách vô hồn.
Chắc là não họ từ chối hiểu luôn rồi. Tôi có thể đồng cảm phần nào vói bọn họ, giờ cũng chỉ còn cách tự hỏi liệu tương lai chúng ta sẽ đi đâu về đâu thôi.
“Um, Arisa này, tớ có thể nói chuyện với cậu một chút không?”
Giữa một khung cảnh hỗn độn, Nekomiya rụt rè chọc chọc vào tay Arisa.
“Hmm? Sao vậy, Tamaki?”
“Tiếp nối câu chuyện nãy ấy, cậu hãy bảo Kuzuhara-kun đừng nhận tiền của Setsuna nữa đi. Nếu cứ để cậu ta làm vậy thì rồi cũng chỉ tổ tạo nên rắc rối, vì vậy tớ mong Arisa có thể dứt khoát nói thẳng với Kuzuhara-kun…”
Với những lời nói đó, Nekomiya nhìn về phía tôi. Có vẻ như cô ấy không quên cuộc trò chuyện trước đó của chúng tôi.
Bất chấp màn võ mồm của bộ đôi chuyển trường vẫn đang căng thẳng, Nekomiya vẫn can đảm đưa vấn đề về tôi quay lại để bàn luận.
Arisa có hơi ngạc nhiên trong giây lát rồi quay mặt lại nhìn tôi.
“Cậu nói cũng đúng, với lại còn điều mà tớ muốn nói nữa... Này, Kazuma, cậu làm gì với số tiền Setsuna đưa cho cậu thế?”
“Ý cậu là gì ... Tớ có thực sự cần phải giải thích không? Đó là quyền tự do cá nhân của mỗi người mà, đúng chứ? Hơn nữa, cổ đã bằng lòng đưa cho tớ rồi mà.”
“Trả lời đúng trọng tâm đi. Chẳng lẽ cậu không hiểu tớ đang nói gì sao?”
Arisa nhìn thẳng vào mắt tôi. Thành thật mà nói, tôi không thể chống lại ánh mắt chết chóc ấy.
...... Aaa hừm, tôi bỏ cuộc. Tôi quá yếu đuối trước đôi mắt đó.
Dù tôi cũng chẳng bận lòng lắm khi bị bố mẹ mắng mỏ, nhưng việc Arisa nổi giận với tôi là ở một phạm trù khác…
Bất đắc dĩ, tôi đành thừa nhận. Thực đó không phải là vấn đề gì to tát cho lắm….
“Đ-được thôi... Tớ chỉ dùng tiền đó để mua đồ trong game, nạp gacha, donate cho Vtuber, mua đĩa game và đại loại thế thôi. Thi thoảng tớ ngủ qua đêm ở khách sạn đắt tiền và thử ăn ở các nhà hàng sang trọng. Hôm kia thì tớ đi ăn ở quán sushi không phải dạng băng chuyền, cũng không tệ đâu. Tớ còn muốn thử đi quán cafe cosplay đồ thỏ nữa.”
“Trời đất quỷ thần…”
Thôi nào, Nekomiya, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Ý là, tôi có dùng tiền để sắm xe sang hay đi chơi với gái đâu, nên tớ nghĩ mình sử dụng tiền khá có trách nhiệm đối với một học sinh trung học bình thường.
Sao cậu lại thể hiện rõ sự ghê tởm và thậm chí còn lùi lại một bước vậy?
“Tớ biết rồi, vậy là cậu chẳng sử dụng tiền một cách hợp lý chút nào. Chắc phung phí hết ngay khi nhận được luôn mà, đúng không?”
“À thì hôm qua tớ có mua một đĩa game mới rồi chơi xuyên đêm. Vtuber yêu thích của tớ cũng đang stream giờ đó nên tớ tiện tay donate một chút luôn, và kết quả là tớ tiêu hơi lỡ chớn…”
“Đồ rác rưởi. Những gì cậu đã và đang làm, nó thực sự rất tệ hại. Ăn bám tiền rồi lại còn thế nữa, cậu còn tệ hơn cả lũ ký sinh trùng đấy.”
Thô lỗ quá trời quá đất.
Tôi là một vị thánh nhân chuyên ban phước cho các Vtuber kém tiếng đó nhé.
Tôi không đáng bị gọi là rác rưởi đâu, tôi nghĩ mình đáng được khen ngợi hơn chứ.
“Thôi thì… ừm, cũng vì mấy cái đó mà giờ tớ sắp cháy ví rồi...”
“Haizzz... Đúng là hết thuốc chữa... Với điệu bộ đó, chắc cậu lại định xin thêm tiền từ Setsuna đúng không?”
“Ồ, cậu có thể đi guốc trong bụng tớ luôn à?”
“Chứ sao nữa. Cậu nghĩ chúng ta biết nhau bao lâu rồi hả? Kazuma ngu ngốc!”
Nghe tôi nói xong, Arisa thở một hơi dài.
Cô ấy dường như đang muốn nói, “Rồi tên này đang làm cái gì vậy?”
“Thật sự thì cậu không được làm như thế đâu. Ngay cả hai cô chú cũng sẽ buồn đấy. Họ nói rằng họ đã thất bại trong việc nuôi dạy cậu. Lợi dụng lòng tốt của Setsuna và phung phí tiền bạc như thế này... Cậu nên hối hận về hành vi của mình!”
“Đúng đúng đúng! Quá chính xác! Tiếp tục đi, Arisa! Nói thêm đi!”
Nekomiya tỏ ra đồng tình với Arisa. Mà không chỉ mỗi cậu ấy, dường như cả lớp cũng đang bắt đầu hòa cùng một nhịp và hô vang “Đúng vậy, đúng vậy!”
“Không hổ danh là Arisa-sama! Không ai ngoài Arisa-sama có thể bĩnh tĩnh mà thốt lên những câu từ mạnh mẽ đó! Thật đáng kinh ngạc, thật đáng để khâm phục! Tôi lại yêu mến Arisa-sama thêm bội phần rồi!!”
“Cô chủ à, cô chủ thực sự rất kém khoản kiềm chế cảm xúc đấy.”
Ijuuin và cô hầu gái vừa cãi nhau chí chóe cách đây một vài phút, vậy mà giờ đây cũng đang gật đầu lia lịa đồng lòng với nhau. Nếu Setsuna ở đây thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Nhưng hiện tại…không có ai trong lớp đứng về phía tôi.
“Ugh…”
“Thiệt tình…Cũng hết cách rồi….”
Arisa nhìn tôi với vẻ bất lực, sau đó cô ấy đưa tay vào túi áo.
“Đây, tớ cũng sẽ đưa cho cậu ít tiền tiêu vặt. Và nhớ đừng gây thêm rắc rối cho Setsuna hay vung tiền phung phí nữa, được chứ?”
Với gò má hơi ửng hồng, cô đưa cho tôi một chiếc phong bì dày cộm.
Tuyệt vời ông mặt trời!
—------------------------------------------
—-------
26 Bình luận
Não --> Die