Redoing My Youth A Second...
Igarashi Yuusaku Hanekoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 1.2: Du hành thời gian

2 Bình luận - Độ dài: 1,208 từ - Cập nhật:

2.

Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ. 

Một ảo giác do não tôi tạo ra để làm dịu đi cơn đau trong khi bản thân đang lơ lửng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. 

Nó giống như một hồi ức thoáng qua tâm trí vậy, nhưng lại chân thực hơn nhiều.

Song dù có tự tát vào má bao lần, hay bị đứa em gái khó chịu búng trán thì tôi vẫn không chịu tỉnh. Tất cả những gì tôi cảm nhận được chỉ có cảm giác đau đớn và ánh mắt hoài nghi của em gái tôi, như thể con bé đang nhìn một kẻ đáng ngờ chứ không phải anh trai nó. 

Nếu vậy, hẳn đây chẳng phải là những thứ như giấc mơ hay hồi ức về cuộc đời, mà có thể là tôi, chính tôi, đã trở lại thời cấp hai của mình… 

Hình như tôi đã từng nghe về một hiện tượng như vậy.

—Du hành thời gian

Đó là thuật ngữ mà tôi nghĩ đến.

Chắc chắn… chỉ có ý thức tôi du hành thời gian, rồi nhập vào cơ thể của mình trong quá khứ hoặc tương lai… đúng là hiện tượng đó rồi.

Tôi nhớ rõ như vậy là vì đã quay một bộ phim với chính chủ đề này trước đây không lâu.

“Ể, thật luôn đấy à…?”

Cái chuyện hoang đường ấy mà cũng xảy ra được ư?

Chỉ có ý thức quay về quá khứ, nghe có khác nào phim hư cấu không chứ…

Nếu nghĩ rằng tôi vẫn chưa tỉnh sau vụ tai nạn và còn nằm mơ giữa ban ngày, hay mới học cấp hai mà ảo tưởng viển vông là đã 25 tuổi có khi còn đáng tin hơn ấy…

Tôi vò đầu bứt tóc nghĩ, nhưng vẫn chẳng thể đưa ra câu trả lời.

Không, nếu tìm ra đáp án, biết đâu dòng hồi tưởng này sẽ kết thúc và tôi chết thật thì sao?

“... Này, nãy giờ anh cứ lẩm bẩm một mình, em thấy hơi sợ đấy.”

“Xin lỗi, em giữ im lặng một chút được không? Anh đang tập trung suy nghĩ.”

“Hả…? Thôi thì tùy anh đấy, nhưng mà mau lên kẻo trễ bây giờ.”

“Trễ…?”

“Em nói nãy giờ rồi còn gì. Mẹ bảo anh mau dậy đi.”

Đúng rồi.

Tuy không nắm rõ sự tình, nhưng hiện tại tôi đang là một học sinh cấp hai. Bởi lẽ đó mà đương nhiên, việc đi học là bất đắc dĩ.

Mặc dù không chắc lắm, nhưng vì một lí do nào đó mà tôi thấy đi học như nghĩa vụ của mình vậy.

Có lẽ là một bản năng đã khắc sâu vào tiềm thức tôi từ thời học sinh chăng?

Nhưng… cho dù vậy thì trước mắt, tôi vẫn có việc phải làm.

Nãy giờ nhìn bản thân mình hồi cấp hai trong gương, chẳng hiểu sao mà tôi cực kỳ khó chịu.

Đấy là do…

“... Trời ạ, cái bản mặt chán đời này thật hết biết.”

Tôi vẫn nhớ rõ như in, rằng hồi còn ngồi trên ghế nhà trường gu thời trang của mình rất tệ. Nào là kĩ năng giao tiếp kém, thích xem anime, thể thao cũng chẳng giỏi giang gì cho cam, suốt ngày ngồi một xó rồi vẽ vời, đã thế, thành tích học tập còn không tốt nữa chứ. Tôi không kết giao với nhiều bạn bè, cả giờ nghỉ chỉ biết đi vệ sinh hay giả vờ ngủ trên bàn, chờ đợi cho thời gian trôi qua - đủ những đặc điểm của một tên otaku điển hình… Mà thôi, tự nói về bản thân làm tôi thật muốn khóc quá.

Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa… thì điều này vẫn không thể chấp nhận được.

Tôi không khỏi tự trách mình.

Mái tóc dài đến che cả mắt mà không hề được chải chuốt, chiếc áo phông in hình một nhân vật anime lạ hoắc còn quần thì nhăn nhúm vì chưa được ủi.

Thế này thì… hơi quá rồi.

Người ta vẫn luôn nói rằng vẻ ngoài lôi thôi, nhếch nhác phản ánh bản chất của một kẻ lười biếng, sống buông thả. Nhìn bản thân mình trong gương, tôi nghĩ quả đúng là như vậy.

“... Akari, em có kéo cắt tóc không?”

“Hả? Tất nhiên là có rồi.”

“Cho anh mượn đi.”

“Hả? Để làm gì cơ?”

“Thì cứ cho anh mượn đi.”

“Được thôi, nhưng mà…”

Mượn bộ dụng cụ làm đẹp của em gái, người đang liên tục chớp mắt vì ngạc nhiên, tôi đi xuống bồn rửa mặt dưới lầu.

"Đầu tiên là tỉa phần tóc mái trước rồi dùng máy sấy để chia ngôi .... Sau đó chỉ cần chải chuốt thêm một tí nữa là ổn. Còn về phần lông mày thì..."

Tất nhiên, vì không có keo vuốt hay dầu dưỡng gì cả nên tôi phải mượn tạm những gì con bé có, nhưng dần dà nhìn đầu tóc cũng gọn gàng hơn hẳn.

“... Trông anh có ổn không?”

Ba mươi phút sau.

Mặc dù đây chỉ là giải pháp tạm thời, tôi đã cố gắng sao cho vẻ ngoài của mình đạt mức tối thiểu. Bất luận thế nào đi chăng nữa, trên đường đi học về tôi phải ghé qua cửa hàng dược phẩm mua sáp, gôm xịt tóc và lược mới được.

“Ủa, anh đấy à?”

Con bé nhìn tôi rồi cất tiếng hỏi.

“Ừ, xin lỗi nhé, đã phải mượn đồ của em rồi.”

“Không sao đâu… nhưng mà… anh, anh bị làm sao đấy? Anh có phải là anh trai của em không thế? Thay đổi hoàn toàn luôn ấy… trong khi mới hôm qua đây em nói mỏi mồm mà anh có chịu nghe đâu, cứ ăn mặc như kiểu nấm mốc ấy, chẳng có tí sức sống nào cả.”

Mình mẩy run bần bật, em gái tôi nói những điều thô lỗ với khuôn mặt như thể vừa nhìn thấy ma.

Tôi vừa mới bị gọi là nấm đấy à?

Mà… tôi cũng phần nào hiểu được những gì con bé nói.

Chỉ mới vài phút trước đây thôi, dù là dưới con mắt thiên vị của người thân, trông tôi vẫn rất tệ.

Chẳng hề có tí sức sống nào, như một thằng bất cần vậy.

Tôi chỉ có thể tự trách mình thôi, sao có thể đổ lỗi cho sự thiếu thốn về mỹ phẩm hay bất cứ thứ gì khác.

Thân là một người kiếm sống nhờ ngoại hình, tôi nào có thể đi học với cái bản mặt cá chết vì thức trắng đêm uống rượu được kia chứ.

“Con đi đây.”

Vì không đủ thời gian ăn sáng nữa, nên tôi đã ba chân bốn cẳng ra khỏi nhà. 

Tôi liếc nhìn cảnh bố trải tờ báo ra chiếc bàn ăn còn mẹ thì phàn nàn vì tội bỏ bữa sáng.

Nếu như nhớ không nhầm, vào thời điểm này, bố mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh.

Khi nghĩ vậy, lòng tôi chợt trào dâng lên một nỗi buồn tủi, nhưng rồi vẫn hấp tấp đến trường.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận