---[Underwood] thành phố dưới lòng đất. Tại khách sạn mới xây.
You trốn trong một góc phòng, tinh thần đã trở nên chán nản vô cùng.
Nguyên nhân của chuyện này là do sau khi thực hiện xong nghi lễ triệu hồi ở bờ sông.
Bắt dầu từ khi Asuka lao tới ôm You trong ánh mắt sáng rực ngay lúc trông thấy chiếc tai nghe trên đầu cô.
“Dễ thương quá! Chiếc tai nghe này quả thực rất dễ thương, Kasukabe!”
“Dễ… Dễ thương?”
Chuyện gì vậy chứ? You cảm thấy tràn đầy nghi ngờ, cô lấy chiếc tai nghe từ trên đầu mình xuống để kiểm tra.
Ngay lập tức, mặt cô tái mét. Cô nhỡ rõ trước đó mình đeo lên đầu một chiếc tai nghe bình thường kia mà. Vậy nhưng mà chiếc tai nghe mà cô đang cầm trên tay lúc này--- cho dù có nhìn ra sao cũng là một chiếc tai nghe tai mèo.
“Làm… Làm sao mà? Đúng là nó có cùng biểu tượng đây mà, sao hình dạng lại thay đổi chứ?”
You để mặc cho Asuka ôm và nói gì tùy thích, vẻ mặt cô trở nên hoang mang khó hiểu.
Những người còn lại cũng nhìn vào chiếc tai nghe với vẻ mặt vi diệu khó diễn tả bằng lời.
“Định… định đưa tai mèo này cho Izayoi sao?”
“Chuyện đó… huyện đó vẫn để You quyết định đi chứ nhỉ?”
“Yahoho… Nhưng chẳng may cậu ta lại thích nó thì sao?”
Mọi người trong lúc cười một cách vô trách nhiệm cũng đang nhanh chóng lẩn ra xa.
Về phần Vô Diện, sau khi kết thúc nghi lễ và hoàn toàn không có biểu hiện gì của sự mệt mỏi, cô im lặng đút thanh kiếm của mình vào vỏ trước khi đi tới bên You và im lặng nhìn chằm chằm vào cô.
“......"
“…?”
…Có chuyện gì vậy chứ? You nghiêng đầu trong nghi hoặc. Trên mặt Vô Diện có đeo mặt nạ vậy nên cho dù chỉ là vẻ mặt cũng không biết cô đang ra sao, You cũng chỉ có thể nhìn lại cô mà thôi. Jack chỉ có thể cười gượng một tiếng,đi tới giữa hai người vì ông sợ rằng với tính cách ít nói của cả thì sẽ kho mà có được một nói chuyện thuận lợi.
“Vô, có chuyện gì vậy?”
“...Tôi mong có thể được xem thử Gift của cô ấy.”
“Ể?”
“Trong lúc triệu hồi, quĩ đạo các chòm sao đã chệch hướng nhiều hơn dự đoán của tôi… Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải một tình huống như vậy. Nếu việc triệu hồi thất bại như vậy, khả năng duy nhất là bắt nguồn từ Gift cô ấy sở hữu."
Vậy nên tôi muốn kiểm tra xem đúng không. Vô Diện đề nghị.
Mặc dù You cảm thấy có chút hoang mang nhưng cô vẫn tháo chiếc vòng cổ--- [Mục Lục Sự Sống], đưa nó cho Vô Diện.
Nhận lấy chiếc vòng cổ, Vô Diện đặt nó trên tay rồi bắt đầu cẩn thận kiểm tra.
“…Đây là?”
“Đây là Gift cha tôi làm cho tôi.”
“YES! Gift của You được gọi là [Mục Lục Sự Sống]. Bằng cách thiết lập tình bạn với những loài khác, có thể sử dụng sức mạnh những loài đó dưới hình thức Gift! Đây là một vật vô cùng giá trị đó!”
Hai tai thỏ của Kuro Usagi dựng lên, cô cảm thấy tự hào vì chính đồng đội của mình.
Vô Diện nhẹ nhàng dùng tay chạm vào cằm mình, dường như đang trầm tư suy nghĩ. Và đó lại đột ngột hỏi You.
“…Cô nói vật này cho phép cô sở hữu Gift của những loài khác đúng chứ? Vậy thì liệu những hình khắc vòng xoáy trên đây liệu có phải chính là Cây Phả Hệ?”
“…? Ừm, chắc vậy.”
“…Ra là vậy.”
Sau khi You gật đầu xác nhận, Vô Diện cũng gật theo như thể cô đã hiểu được điều gì đó, rồi mới trả lại chiếc vòng cổ cho You.
Sau đó cô quay người lại, phong thái ung dung chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc sắp rời đi thì cô lại nói với giọng giống như vừa nghĩ ra điều này:
“---Cứ coi như đây là đền bù cho việc triệu hồi thất bại đi… Tôi có một lời khuyên cho cô. Năng lực của chiếc vòng cổ đó không chỉ là [thu thập Gift của những loài khác] thôi đâu.”
“Ể?”
“Ý tôi là, nhiệm vụ của chiếc vòng cổ đó không phải thiết lập thành Cây Phả Hệ đã có. Mà chính là từ những mảnh vỡ sinh mạng thu thập được, tạo ra một Cây Phả Hệ có thể tự mình trưởng thành, đi theo một con đường mới--- Chính là thu thập dựa theo [mục lục], sau đó là [tiến hóa] kết hợp với [dung hợp]… Đó hẳn mới là nhiệm vụ của thứ này.”
“Ể… Ưm… Hả? Cô có thể nói được nhiều đến thế ư?”
Vì không thể nào hiểu được chuyện này nên You tính đánh lạc hướng cuộc nói chuyện qua một việc khác. Tuy rằng đây đã là cố gắng hết mình của cô từ trước tơi trong việc nói chuyện, nhưng người khác nghe thấy lại như là cô đang mỉa mai đối phương.
Không cách nào biết được Vô Diện có cảm thấy không vui với những lười You vừa nói không, nhưng sau khi cô im lặng một lúc, cô nói với âm lượng vô cùng nhỏ:
“---Hãy cẩn thận. Bởi vì nếu như bình thường thì đó đã là thứ nằm ngoài lĩnh vực của loài người rồi.”
Nói xong những lời đó cô cũng nhảy xuống khỏi vách núi của [thành phố dưới lòng đất Underwood], biến mất còn dấu vết. Mọi người nhìn theo bóng lưng cô rời đi mà giật mình, đứng hình trong giây lát.
Một lúc sau đó, Kuro Usagi là người đầu tiên hoàn hồn.
“…Vậy là vấn đề chiếc tai nghe vẫn không được giải quyết sao?”
You [A!] lên một tiếng. Trên tay cô chỉ còn lại chiếc tai nghe tai mèo có đính biểu tượng ngọn lửa--- [Cresent Moon No.16].
---Sau đó, vì đã bỏ cuộc trước cả kế hoạch sửa chữa lẫn triệu hồi, mấy người You phải tranh thủ thời gian trước khi Izayoi tới mà lùng sục khắp khu hội chợ lễ hội vụ mùa tìm những món đồ có thể thay thế cho chiếc tai nghe. Nhưng những thứ tìm được đều không thích hợp, cuối cùng mọi chuyện chấm dứt bằng lời đề nghị [Đưa cho cậu ấy chiếc tai nghe tai mèo đi vậy].
(Mặc dù chiếc tai nghe rất dễ thương… Nhưng mà để Izayoi đeo tai mèo lên sao?)
…Làm sao mà được chứ.
“Haiz~” You co người lại thêm nữa trong góc căn phòng, thở dài một tiếng mệt mỏi.
Mèo tam thể cũng theo sau thở dài một tiếng với vẻ áy náy.
Izayoi và Leticia cũng chuẩn bị tới [Thành phố dưới lòng đất Underwood] rồi.
*
Cổng ngoài số 7759175. [Đại Thác Nước Underwood]. Đồi Fir bolg.
Mặt trời đã lặn trên trời tây, hiện là thời điểm cho những vì sao bắt đầu tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời.
Vừa tới [Underwood], hai mắt Izayoi đã rực sáng lên khi nhìn thấy Đại Thụ trước mặt. Cảnh quan và nền văn minh có thể coi là trái ngược hoàn toàn với khu bắc khiến cậu thở ra một tiếng đầy hứng thú, từ trên đồi núi nhìn xuống khu vực bên dưới.
“---Một sân khấu trần đầy sắc xanh, dòng nước trong lành, cùng một bầu trời xanh biếc vậy sao. Haha! Đúng là hoàn toàn trái ngược với khu bắc toàn sỏi đá và lửa! Chẳng phải nó có hơi quá hoàn mỹ rồi sao chứ? Không, tất nhiên là phải vậy mới thú chứ! Tôi còn đang hào hứng muốn dạo quanh thử một vòng xem sao đây, tôi có thể đi được chứ Leticia?”
“Được rồi. Tôi sẽ nói lại với mấy người Kủo Usagi hộ cho.”
Leticia nở một nụ cười khổ mà đồng ý với yêu cầu của Izayoi.
Izayoi dường như không thể kiên nhẫn thêm bất kì giây phút nào nữa, cậu bắt đầu lao về phía trước, chạy thẳng tới Đại Thụ của [Underwood].
Tiếp đó cậu nhảy một cách nhẹ nhàng, dễ dàng leo lên thân cây khổng lồ.
Khi lên tới được nơi cao nhất [Underwood], Izayoi dự định nằm xuống nghỉ tại nơi đây nên dùng tay ép thử lá và cành của Thủy Thụ.
Những chiếc lá đứa đầy nước sau khi bị cậu ép xuống đã thể hiện ra một khẩ năng đàn hồi khó mà tưởng được, còn đẩy ngược lại tay Izayoi nữa. Coi bộ tấm đệm làm từ lá của Thủy Thụ này thoải mái hơn caajuj nghĩ rồi.
“Tuyệt vời, mà phải là best của best đấy chứ. Lúc này mà có thêm đồ ăn thì tốt quá… Mà thôi, đêm nay có bầu trời sao là được rồi.”
Izayoi nằm xuống tán lá phía sau. Mặc dù cậu vốn định tới hỏi Kuro Usagi chuyện của Tộc Khổng Lồ là ra sao… Nhưng hiện tại Izayoi chỉ mươn sđược một mình tận hưởng bầu trời sao.
Lắng nghe tiếng nước chảy của [Đại thác nước Underwood], cậu nhìn lên bầu trời ngập ánh sao của Khu Vườn Nhỏ.
“Coi bộ vị trí các chòm sao trong thế giới của Khu Vườn Nhỏ cũng không có thay đổi gì nhỉ…”
Thiên Tân, Ngưu Lang, Chức Nữ… Izayoi dùng ngón tay vạch ra từng chòm sao trong tám giác mùa hè.
Trong quá khứ, Izayoi cũng thường xuyên nhìn ngắm bầu trời sao y như vậy. Còn dạo này thì cậu trở nên bận rộn với những việc xung quanh.
Trong cuộc sống nhàm chán khi trước, Izayoi còn chưa từng tưởng tượng ra được quãng thời gian hiện tại.
Chỉ riêng vậy cũng đã nói lên cuộc sống lúc này của cậu hứng thú ra sao. Izayoi nở một nụ cười khổ, nhận ra điều này.
(Không biết liệu Suzuka và Homura sao rồi… Mà thôi, chắc hai đứa nhóc này vẫn không để ý tới ai mà vui vẻ sống thôi.)
Izayoi lắc nhẹ đầu mình, rũ đi nỗi nhớ nhà vốn không hợp với cậu.
Đúng lúc đó cậu nghe thấy cành lá phía sau xào xạc, cậu quay nhẹ đầu lại.
“…Kuro Usagi? Có chuyện gì vậy?”
“Cậu còn dám hỏi nữa sao, còn không phải vì Izayoi không đi tới chào hỏi nên Kuro Usagi mới phải đi tìm cậu đó. Cậu có biết chào hỏi [người tổ chức] là một việc rất quan trọng không hả?”
“Thôi nào, bớt nóng bớt nóng. Dò xét tình hình quân địch cũng là một vấn đề quan trọng đó chứ.”
“Tình hình quân địch… Ý cậu là Tộc Khổng Lồ?”
“Không. Ý tôi là [Đại Thác Nước Underwood] này cơ.”
---Ể? Cả đầu lẫn tai thỏ của Kuro Usagi đều nghiêng đi.
Izayoi đứng dậy giữa tán lá, nhìn quanh một lượt cảnh tượng [Underwood], sau đó nói với giọng khâm phục:
“Sân khấu nước này là nói có cảnh tượng đẹp số một số hai của khu nam vùng Tầng thấp. Mặc dù qui mô và ấn tượng còn thua kém nhiều so với [Tận Cùng Thế Giới], nhưng ngay cả với tôi, tôi vẫn phải nói đây là một vùng đất mỹ lệ… Này, Kuro Usagi. Cô không nghĩ rằng chúng ta cũng nên hướng tới xây dựng một sân khấu như thế này sao?”
Izayoi nhìn thẳng về phía Kuro Usagi với nụ cười không biết sợ là gì.
Câu hỏi bất ngờ đến nỗi Kuro Usagi không thể trả lời ngay được. Nhưng sau khi hiểu được ẩn ý sau những lời của cậu, cô ngay lập tức hỏi lại:
“Vậy là, quân địch mà Izayoi tới… Cậu định sử dụng thân phận [Region Master (Chủ Vùng)] để xây dựng một sân khấu vượt qua cả [Underwood] sao?”
“Đúng vậy. Và kế hoạch này cũng không phải bị giới hạn trong cổng ngoài số 2105380. Nếu chúng ta có thể mở rộng đất Community, những việc chúng ta có thể làm cũng sẽ tăng lên theo. Việc thu thập Gift cũng sẽ đơn giản hơn nhiều… Mặc dù hiện tại chúng ta vẫn chỉ ở trình độ kiến thiết lại trang trại và nguồn nước, nhưng tôi đã nghe rằng [Underwood] này chỉ mất mười năm để tái sinh lại. Vậy nên trong mười năm sắp tới, mục tiêu của chúng ta sẽ là [Underwood] này. Quả thực cảnh tượng sân khấu trên nước của nơi đây xúng đáng làm mục tiêu của chúng ta.”
Oa ha ha ha ha! Izayoi cười một tiếng thật thoải mái… Nghĩ đến điều này thì, kể từ khi cậu đến Khu Vườn Nhỏ, cậu đã trở nên quen với việc cười theo phong cách này rồi. Nói đây là chiếc [mặt nạ] của cậu cũng không sai.
Quên đi. Cười được vui vẻ như vậy thì cũng không phải là vấn đề gì.
Izayoi chìm trong tiếng cười lớn của cậu một lúc trước khi quay lại nói với Kuro Usagi.
“…Treo lá cờ của chúng ta trên những ngôi sao và trở thành Community huy hoàng nhất trên mặt đất. Như vậy, tên chúng ta sẽ lan tới tai tất cả mọi người, cả những đồng đội đang thất lạc của chúng ta nữa.”
“---Ư…!”
Ý định thực sự không ngwof tới này khiến cho Kuro Usagi hít mạnh lấy một hơi, hai tay nắm chặt vào nhau đặt lên ngực.
Giả vờ như không nhận ra điều này, Izayoi dùng ngón tay chỉ về hướng khi trước Tộc Khổng Lồ tấn công.
“Nhưng ưu tiên hiện tại của chúng ta là Tộc Khổng Lồ. Tôi không rõ chúng là tàn dư của Ma Vương hay là gì cũng được, nhưng hành động của chúng thì đúng là quá đáng rồi đấy. Chuyện này không cần liên minh [Draco Greif] lo liệu, trước đêm khai mạc tôi sẽ giải quyết xong chúng. Chứ đời đến lúc lễ hội vụ mùa diễn ra mà còn bị bọn chúng quấy rối thì ai mà chịu được chứ.”
“…Hê hê. Đúng là phong cách của Izayoi. Vậy thì Kuro Usagi cũng xin được làm một chân tiêu diệt những tên khổng lồ phạm pháp này.”
Kuro Usagi vểnh hai tai thỏ, ngẩng đầu và ưỡn ngực lên nói.
Izayoi không phản đối gì, cậu gật đầu rồi tiếp tục.
“Vậy thì được, ngày mai hai chúng ta sẽ cho chúng nếm một bài học nhớ đời. Giờ thì tiết kiệm sức lực trước đã.”
Bup! Izayoi nằm xuống tán cây Thủy Thụ.
Kuro Usagi cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời sao, nói với vẻ hơi chút lúng túng.
“Thực ra thì, Kuro Usagi có một chuyện phải nói với Izayoi… Chuyện đó… là về chiếc tai nghe…”
“Ồ, chuyện ấy hả? Mèo tam thể của Kasukabe đã thú nhận rồi sao?”
Ể? Đôi tai thỏ của Kuro Usagi giật nảy lên.
Izayoi cất tiếng cười, lấy ra một chiếc bình nhỏ chứa lông mèo từ trong túi của cậu.
“Hung thủ để lại chứng cứ rõ ràng đến thế này làm cho tôi không có tí hứng thú nào mà vào vai thám tử cả… Ban đầu, tôi cũng nghi ngờ Kasukabe ra lệnh cho mèo tam thể làm chuyện này nhưng cô ấy lại không hề có một dấu hiệu khả nghi nào. Thêm nữa, nếu đó là Kasukabe, cô ấy có thể làm chuyện này hoàn hảo hơn nhiều. Vậy thì cũng chỉ có thể cho rằng mèo tam thể tự ý hành động mới là kết luận hợp lí nhất.”
Izayoi nói xong liền đáp chiếc bình chứa lông mèo tam thể cho Kuro Usagi.
Bắt lấy chiếc bình một cách luống cuống, Kuro Usagi nắm chặt lấy nó và hỏi với giọng lo lắng.
“…Cậu có giận không?”
“Không hề. Tôi cũng từng nói với Leticia rồi, thứ đó chỉ là sản phẩm thủ công tự tạo thôi, vốn không có chút giá trị tiền bạc nào. Chẳng qua tôi đeo nó làm người quảng cáo sống đúng như Homura nhờ thôi.”
“Thật… thật sao…?”
“Thôi không có gì đâu, tôi còn hứng thú hơn với cái người gì mà thân tín của [Queen Halloween] hơn đây. Người đó có mạnh không?”
“Rất mạnh.”
Câu trả lời không hề có chút chần chừ. Kuro Usagi đưa ra đánh giá cao về một người như vậy có thể nói là rất hiếm, nghe được vậy nên trí tò mò của Izayoi bùng nổ.
“…Thực sự rất mạnh?’
“Đúng vậy. Nếu như tại lễ hội vụ mùa này muốn tìm ra được người có thể đánh bại cậu thì người đó không ái khác ngoài cô ấy.”
Với Kuro Usagi, đây hẳn đã là đánh giá cao nhất rồi.
Izayoi gật đầu trong thỏa mãn rồi ngẩng đầu lên bầu trời sao.
“Vậy sao… Nếu thế thì coi bộ tôi phải cảm ơn đám người khổng lồ rồi. Nhờ chúng mà tôi mới có thêm thời gian tham dự lễ hội vụ mùa. Ở đây đã có một đối thủ thú vị như vậy thì bằng mọi giá tôi cũng phải bắt cô ta đấu với tôi mới được.”
“Tìm kiếm niềm vui?”
“Đúng vậy. Mọt người sống trên đời mà không tìm kiếm niềm vui thì sẽ biến thành kẻ lười mất! Vậy nên cứ có cơ hội là phải sạc đầy nó luôn.:
Oa ha ha ha! Izayoi cười thật thoải mái.
Kuro Usagi im lặng nhìn Izayoi, một nụ cười nở trên môi cô.
“…Thực ra thì, trong quá khứ… cũng có một người nói những điều giống thế này.”
“Ồ? Người đó có tương lai đấy.”
“Hehe, điều đó mà còn phải nói sao, cô ấy chính là người đảm nhiệm vị trí chiến lược gia của Community đấy. Nhiệm vụ chính của cô ấy là làm [người tổ chức], lần nào cũng nói ra những lười như vậy. Đây này, tràn đầy nhiệt mà nói với Kuro Usagi mấy câu như kiểu:
[Khiến cho người tham dự tìm được niềm vui là nghĩa vụ của Host. Nếu chỉ là vấn đề tiền bạc thì hai bên cũng chấm dứt duyên phận, còn nếu đó là niềm vui vậy thì sẽ không thể biến mất hoàn toàn được. Bởi vì, niềm vui chính là thứ lương thực không thể thiếu của những người còn sống!]”
Nhưng số lượng khách hàng trở lại thực sự là rất tốt, Kuro Usagi hạnh phúc nhớ lại.
Izayoi giật mình như thể bị đánh lén, lên tiếng hỏi lại:
“…A? người đó là nữ sao?”
“YES! Cô ấy cũng có mái tóc màu vàng xinh đẹp giống Leticia mỗi tội khác kiểu tóc thôi, cô ấy đẹp lắm!”
“…Hửm? Người đó và cô rất thân thiết sao?”
“Không chỉ than thiết thôi đâu, cô ấy chính là ân nhân đã cho Kuro Usagi gia nhập Community, bảo vệ và chăm sóc Kuro Usagi lúc còn nhỏ! Cô ấy cũng yêu trẻ con, lúc nào cũng tràn đầy sức sống và rất tài giỏi… đó chính là thần tượng của Kuro Usagi.”
Kuro Usagi đứng dậy, nheo mắt lại nhìn lên bầu trời sao.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra… Cô ấy cũng sẽ bình an vô sự--- Đây là bất cứ ai tiếp xúc đều sẽ nghĩ như vậy về cô ấy, một người thực sự tuyệt vời. Vậy nên trong lúc Community gặp khó khăn như vậy Kuro Usagi càng phải cố gắng hơn nữa, trước tiên là để báo đáp ơn huệ! Sau là giới thiệu ba người Izayoi cho mọi người, chúng ta sẽ cùng nhau sống những ngày tháng vui vẻ hơn nữa!”
Ưm! Kuro Usagi tự khích lệ bản thân mình.
Còn Izayoi thì cậu vẫn không nói lời nào, nhìn lên bầu trời sao.
So sánh với trước đó, ánh mắt của cậu dường như nhìn về phía xa hơn nhiều nhưng lại giống như đang không nhìn gì cả. Biểu cảm lúc này cũng rất không giống với tính cách cậu, làm cho Kuro Usagi cảm thấy hơi chút lo lắng.
“…. Có chuyện gì vậy Izayoi?”
“Không… Tôi chỉ đang nghĩ xem đâu là sao Ngưu Lang thôi.”
Izayoi chỉ ngón tay theo bầu trời sao, lẩm bẩm theo cách như thể đang muốn đánh trống lảng.
Kuro Usagi ngồi bên cạnh vui thích chỉ lên trên bầu trời sao.
“Thật là~ Ngưu Lang là ngôi sao đầu tiên của chòm Thiên Ưng. Nó hẳn là đây rồi---“
---Ngay lúc đó, Kuro Usagi thốt ra một tiếng “Ể?”.
Izayoi cũng ngay lập tức hoàn hồn lại, cậu bất ngờ đứng dậy.
Tiếp đó, một cơn gió đêm báo hiệu điềm gở thổi qua hai người họ. Nếu như hai người không nhìn nhầm thì--- Khoảnh khắc vừa rồi, hàng loạt ngôi sao đã mất đi ánh sáng.
“…Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Izayoi nhíu lông mày lại vì kinh ngạc.
Nhưng ngay tiếp đó dị biến lại liên tục nối nhau phát sinh.
---Thức tỉnh đi, lời thì thầm như quả táo vàng.
Ngay khi hai người nghe thấy tiếng ca báo hiệu điềm gở tới.
Âm thanh của chiếc Hoàng Kim Hạc Cầm vang khắp [Underwood].
*
Lúc Leticia đi tới khách sạn, một cô bé hầu gái với khuôn mặt gắt gỏng, Pest, đi ra chào đón cô.
“…Cô là…”
“Buổi tối tốt lành, Ma cà rồng máu thuần… Không ngờ lại có ngày tôi phải mặc thứ đò hầu gái giống cô thế này.”
Pest thở dài ủ rũ. Leticia lúc đầu vốn không thể hiểu tại sao cô có thể gặp được Pest tại nơi này, nhưng cô đột nhiên nhớ lại nội dung của Gift game trước đó. Sau đó cô bắt đầu suy đoán trong sự kinh ngạc.
“…Ra là vậy sao, tất cả điều kiện thắng lợi của [The PIED PIPER of HAMELIN] đều đã hoàn thành nên có thể thu phục được cô sao?”
Leticia lẩm bẩm như thể đang bất chợt hiểu ra.
---Nếu một người muốn thu phục Ma Vương, người đó phải hoàn toàn thắng lợi trong một Game tổ chức một cách ép buộc bằng [Chủ Quyền Người Tổ Chức].
Theo như luật lệ ban đầu của [The PIED PIPER of HAMELIN], chỉ cần một trong hai điều kiện thắng lợi được hoàn thành thì Game sẽ kết thúc.
Nhưng bởi vì luật lệ được thay đổi trong lúc trọng tài diễn ra, muốn hoàn thành Game phải thực hiện được cả hai điều kiện.
Và cuối cùng đây, để hoàn thành giao ước phục tùng, Pest được triệu hồi lại Khu Vườn Nhỏ thêm một lần nữa.
“…Mọi chuyện là như vậy đấy. Nhưng mà nói thật, tôi chưa từng nghĩ luật lệ chế ước Khu Vườn Nhỏ và các Ma Vương lại mạnh đến trình độ vậy đâu. Nếu đó chỉ là cơ thể thì tôi còn có thể hiểu được. Nhưng trong trường hợp này, cả linh hồn cũng đã bị phá hủy. Vậy mà vẫn có thể khôi phục lại như ban đầu, đúng là không thể ngờ được.”
Đúng vậy. Pest được triệu hồi Khu Vườn Nhỏ từ trong tình huống linh hồn đã chết.
Biết được thứ sức mạnh hoàn toàn ượt qua thường thức này vô lí tới đâu, Pest cũng không nói được lên lời.
Nhưng Leticia lại mỉm cười, nắm lấy vai Pest.
“Không cần thiết phải chán nản như vậy. Chẳng phải có câu thành ngữ [Còn rừng thì lo gì không có củi đun] đó sao? Mặc dù hiện tại tôi vẫn còn chưa hoàn toàn tha thứ cho cô nhưng tôi vẫn sẽ vui mừng chào đón cô. Tôi cũng hi vọng có một cô hầu gái mới gia nhập từ lâu rồi--- Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ là đồng đội chiến đấu dưới cùng một lá cờ, còn mong cô giúp đỡ nhiều, [Thần Tử Cái Chết Đen].”
“…Hừ! Đến cả cờ còn không có mà cô nói nghe cứ như thật đấy!”
Leticia vẫn nở một nụ cười ấm áp trên môi.
Trái ngược lại, Pest chỉ nhún vai một cách thất vọng.
“Sau khi cất hành lí thì cô hãy đến phòng của Jin. Hình như cô sẽ phải tới chào hỏi [người tổ chức] vào tối nay.”
Pest nói tất cả những gì cần nói sau đó vung vẩy chiếc váy hầu gái của mình vào lại khách sạn. Nở một nụ cười khổ, Leticia yên lặng đi về phía phòng mình.
Trước đó cô đã nhờ Kuro Usagi đi tìm Izayoi rồi, vậy nên Kuro Usagi hẳn sẽ không trở về sớm được.
…Nếu muốn nói chuyện riêng với Jin, đây là cơ hội duy nhất.
(Mình chỉ có cơ hội này để nói với Jin về việc Canaria bị quẳng tới thế giới bên ngoài. Hiện tại Community đã bắt đầu phát triển… Đã đến lúc phải bàn tiếp chuyện tương lai rồi.)
Mặc dù đã quyết tâm như vậy nhưng Leticia vẫn cảm thấy đau buồn.
Mở cửa sổ trong phòng mình ra, cô nhìn lên bầu trời sao qua những khe hở của mạng lưới rễ cây.
Nhớ lại quãng thời gia trải qua cùng những đồng đội của cô--- Leticia buồn rầu tự lẩm bẩm.
“Canaria… Chính cô là người đã gửi Izayoi tới thế giới của Khu Vườn Nhỏ sao…?”
Những lời lẩm bẩm của Leticia tan biến đi như bọt biển, không một ai có thể nghe được.
Người đồng đọi đã từng chung vai dưới một lá cờ, chiến đấu dưới một cái tên và tay chung tay nỗ lực.
Nhưng có lẽ đã không còn cơ hội nào cho cô chiến đấu cùng với người ấy trong tương lai thêm nữa. Người đó không thể trở lại quê hương… đã lặng lẽ khép lại hơi thở lại tại một thế giới khác bên ngoài Khu Vườn Nhỏ.
“---”
Về chuyện này Leticia dĩ nhiên phải cảm thấy bi thương. Khi cô bị Ma Vương bắt đi, chẳng phải cô cũng cảm thấy nhớ nhà như vậy sao. Chỉ cần được trở về với Community, cô cho dù có phải làm trò hề bao lần cũng được. Canaria bị quẳng tới một thế giới khác hẳn cũng cảm thấy như vậy.
Vì vậy, cô cảm thấy thật tỗi lỗi khi là người duy nhất trở về được. Thêm nữa, giờ cô còn biết tin về sự ra đi của một đồng đội cô tại một nơi xa lạ… đương nhiên lúc này cô phải chịu đựng nỗi bi thương rất lớn.
Nhưng nỗi sợ trong lòng cô lúc này cũng sánh ngang nỗi buồn, có khi còn là mãnh liệt hơn nữa. Nhìn lên bầu trời đầy ánh sao nhấp nháy, Leticia không thể chịu đựng hơn được nữa, cô trút bầu tâm sự ra với màn đêm.
“Nếu như Canaria (Kim Mịch Tước) thực sự bị quẳng ra khỏi Khu Vườn Nhỏ… nhưng vậy thì…! Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra, với những người khác rồi…!?”
---Đúng vậy. Và đó chính là căn nguyên chính đang hành hạ trái tim Leticia.
Như mẹ của Lily, kể từ khi bị Ma ương bắt đi cũng liền không có được tin tức gì.
Nếu như mẹ của Lily chỉ bị đưa ra khỏi những thành thị trong Khu Vườn Nhỏ, vậy thì vẫn còn hi vọng tìm được ra cô. Nhưng nếu trong trường hợp cô bị đưa tới một thế giới bên ngoài Khu Vườn Nhỏ, mà Khu Vườn Nhỏ lại là một nơi vốn có liên kết với mọi thế giới và các thời đại, vậy thì---
“Sẽ khó hơn cả tìm một hạt cát từ trong bầu trời sao này…”
Leticia tự lẩm bẩm... giọng cô thật mềm yếu như thể tan đi vào trong những cơn gió thoảng qua. Hai tay cô vô thức bóp mạnh khung cửa sổ khiến nó gần như gãy dưới tay cô.
Sống đã quá lâu rồi, Leticia rõ hơn ai hết việc này bất khả thi đến mức nào.
Nhưng việc này cũng không thể bị giấu kín. Cô phải nói sự thật với Jin và bàn bạc thật cẩn thận về tương lai. Bởi vì mục tiêu hiện tại thúc đẩy mọi người cố gắng hơn đều bắt nguồn từ mong muốn cứu lấy những đồng đội của họ.
Nhưng thực sự chuyện đó không thể nữa rồi. Community phải thay đổi phương hướng. Cho dù đồng đội cô bất mãn và phản đối, Leticia đã quyết tâm sẽ tiếp tục thuyết phục mọi người cho dù có phải hi sinh xương máu của mình.
Cô thậm chí đã nghĩ đến việc, nếu có thể… Community nên giải tán và xây dựng lại, như vậy nó sẽ có [Tên] và [Lá Cờ] mới.
(…Nhưng Kuro Usagi và Lily chắc hẳn sẽ khóc khi nghe thấy những lời này…?)
Về một người, đó là mẹ nuôi của cô bé.
Về phía người kia, đó là cha mẹ ruột cô bé.
Nghĩ đến phản ứng của họ khi biết những cố gắng nỗ lực của mình trong ba năm qua phải cắn răng chịu đựng, tất cả đều không được báo đáp, chỉ nghĩ đến thôi khiến cho Leticia cảm thấy thật đau khổ.
(Nhưng chuyện đó đáng lẽ ra phải được thực hiện từ lâu rồi. Vậy mà chính mình cũng mơ ước hão huyền từ ba người Izayoi… và thậm chí còn tạo thêm cho họ thật nhiều áp lực không cần thiết.)
Giờ đã đến lúc bắt đầu lại Community theo đúng hướng.
Leticia quyết tâm, cô quay người lại khỏi chiếc cửa sổ.
---Ngay khoảnh khắc sau đó, một giọng nói báo hiệu điềm gở vang lên.
---Thức tỉnh đi, lời thì thầm như quả táo vàng.
Lẩm bẩm một tiếng “Ể?”, Leticia đột nhiên mất hết sức lực.
Cùng lúc đó, ba tiếng đàn gảy vang lên từ cây hạc cầm khiến ý thức cô trở nên mơ hồ.
Leticia không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô vận tất cả sức lực còn sót lại của mình trong lúc ý thức đang dần biến mất để nhìn về phía sau. Và cô thấy một Nhà thơ mặc một chiếc áo choàng kín từ đầu đến chân đang cười phía sau cô.
“---Chiến thuật ngựa gỗ thành Trojan đúng là thành công thật! Đã lâu không gặp rồi [Ma Vương Draculea]. Thứ âm nhạc mang trong mình Thần Cách của Tộc Khổng Lồ có dễ nghe không vậy?”
“Ngươi… tên khốn… ngươi là ai…”
“Ôi trời ạ, mới chỉ vài tháng mà cô đã quên rồi sao, hơi bị quá đáng rồi đấy… Mà cô cũng không cần đẻ ý những chuyện này nữa đâu. Bởi vì---“
---Cô sẽ sớm tái sinh lần nữa dưới thân phận Ma Vương rồi.
*
---Thức tỉnh đi, lời thì thầm như quả táo vàng.
Thức tỉnh đi, khuôn giá với bốn góc hòa giải.
Dù là hạ hay đông, giai điệu hạc cầm luôn vang tới tai ngươi.
Thức tỉnh nhanh hơn cả âm thanh kẻ địch, Hoàng Kim Hạc Cầm!
Nghe thấy đoạn ngâm xướng như vậy, Izayoi bất chợt ngẩng đầu lên.
“Tiếng ca này… Không hay rồi! Kuro Usagi! Nơi cất [Hoàng Kim Hạc Cầm] lấy được từ tay Tộc Khổng Lồ hiện tại đang ở đâu!”
“Chuyện này… Nó hẳn là do Sala-sama giữ…”
“Phá hủy nó ngay lập tức! Chiếc đàn đó là---“
“---Đúng vậy, ngươi đoán đúng rồi đấy. Chiếc đàn đó chính là vũ khí Thần Cách của thần tộc Tuatha De Danann được triệu hồi từ những trang sách trong [Cuốn Sách Xâm Lăng]. Nó là một nhạc cụ thần thánh có thể thức tỉnh ngay cả khi nằm trong lãnh địa kẻ địch.”
Đó là một giọng nói trầm thấp khiến ai cũng nghĩ thuộc về một người già. Tuy nhiên đó cũng có thể là việc gây nhiễu âm thanh nhằm mục đích ngăn chặn việc xác định ngọn nguồn giọng nói, cho phép nó tiếp tục vang vọng khắp xung quanh không bị ngăn trở.
Lắng nghe giọng nói bí ẩn, Izayoi và Kuro Usagi đứng dựa lưng vào nhau và cùng nâng cảnh giác lên cao độ.
Tuy nhiên, chủ nhân giọng nói vẫn không hề xuất hiện, chỉ là nói với hai người Izayoi như thể nhạo báng.
“Không cần thiết phải vội đâu, hỡi [Quý Tộc Khu Vườn Nhỏ] cùng đồng đội. Đêm nay là đêm khai mạc. Trước tiên thì các ngươi có thể vui vì công chúa Ma Cà Rồng--- [Ma Vương Draculea] đã được phục sinh rồi---“
Trong một cái chớp mắt, bầu trời đêm bất chợt bị chia làm hai nửa. Bầu trời vốn quang mây hiện tại bị phủ lên một lớp mây đen đang liên tục phóng ra sấm chớp và khiến cho bầu trời [Underwood] nhuộm trong một màu đen tối.
Và bên trong khe hổng giữa hai nửa bầu trời, Izayoi nhìn thấy--- một cảnh tượng từ trong thần thoại.
“Thứ đó… Chẳng lẽ…?”
“Đúng vậy. Đó chính là sinh vật sống mạnh nhất tồn tại trong các thần thoại--- Rồng Thuần Huyết---!”
"---GYEEEEEEEEEEEEYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaEEEEEEEEEEEEEEEEEYAAAAAAAAAAAAaaaaaa!"
Chỉ phát ra một tiếng gầm vượt qua mọi thường thức, cả [Underwood] đã bị rung chuyển theo. Tuy rằng có thể lờ mờ thấy được đầu Rồng nhưng tổng chiều dài của nó thì vẫn bị biển mây xung quanh bao phủ không thể nhìn rõ.
“Rồng… Đó là Rồng sao!”
Chưa bao giờ nếm trải một áp lực khủng bố đè xuống mình thế này trước kia, Izayoi cũng phải rùng mình một cái. Theo sau sự xuất hiện của con Rồng Khổng Lồ và sự xáo trộn của bầu trời, hình bóng của một thứ như thể một tòa thành khổng lồ hiện ra.
Sấm chớp dường như đáp lại tiếng rống của con Rồng Khổng Lồ, liên tiếp phóng thẳng xuống, thiêu trụi những chiếc rễ cây che chắn cho thành phố dưới lòng đất của [Underwood] trong nháy mắt. Tiếp đó là tiếng gào thét và than khóc vang lên từ trong khu vực dân cư.
Sau đó là tếng chuông báo động vang lên càng khiến tình hình trở nên hỗn loạn hơn.
“Không… không xong rồi! Tộc Khổng Lồ cũng đã bắt đầu tấn công tới!”
“Cái gì!”
“Khốn nạn! Chúng muốn nhân cơ hội này đổ thêm dầu vào lửa đây mà…!”
Thêm vào tiếng rống giận dữ và tiếng hét ra lệnh, tiếng rống điên cuồng của con Rồng Khổng Lồ cùng tiếng sấm rung chớp giật càng khiến cho [Underwood] rung chuyển dữ dội hơn.Sau khi con rồng hét vang chấn rung cả khu vực, những chiếc vảy của nó cũng bắt đầu rơi như mưa xuống mặt đất bên dưới, hóa thành những con rùa hoặc loài rắn khổng lồ tấn công thành phố.
Chứng kiến tình huống bất thường bên dưới, khuôn mặt Kuro Usagi cắt không còn giọt máu, lớn tiếng nói.
“Có thể tạo ra những giống loài mới chỉ từ những mảnh vảy thôi sao? Thực sự là một loài Rồng Thuần Huyết sao? Làm sao có chuyện một sinh vật thuộc Loài Mạnh Nhất lại… xuất hiện ở khu vực tầng thấp này chứ…!”
“Giờ không phải là lúc đứng nói chuyện một mình đâu! Chúng ta phải xuống đó ngay lập tức!”
Nghe thấy lời khiển trách của Izayoi, Kuro Usagi ngay lập tức hoàn hồn lại.
Cả hai người họ đang định nhảy khỏi ngọn Đại Thụ, nhưng lại trông thấy Nhà thơ trong bộ áo choàng dài đang nhanh chóng bay lên từ dưới thành phố, trong tay còn ôm lấy---
“Le… Leticia-sama!”
“Kuro Usagi… Izayoi…!”
Nhìn thấy hai người, đôi mắt mờ mịt của Leticia hiện lên một chút ý thức.
Leticia ngẩng đầu lên bầu trời, tự mình xác nhận con Rồng Khổng Lồ và lâu đài trên mây, cuối cùng cô đã nắm được tình hình hiện tại.
(Phong ấn trên [Chủ Quyền Người Tổ Chức] của mình đã bị phá rồi…!!? Chẳng lẽ kẻ này là---!!?)
Thân phận thực của kẻ thù khiến cho mặt Leticia trắng bệch ngay lập tức nhưng cô không còn chút sức mạnh nào để giãy thoát khỏi sự khống chế của đối phương.
Như thể đã chấp nhận số phận của mình, Leticia khép hai mắt lại và hét lên với hai người bên dưới.
“---Ngắm vào mặt trời, thứ mười ba…!”
“Ể?”
Cả hai người họ vểnh tai lên cố nghe rõ tiếng hét khó nghe của Leticia. Trong khi đó Leticia đang bị đưa lên không trung thì sử dụng toàn bộ sức lực còn lại để hét.
“Thứ mười ba… bắn vào mặt trời thứ mười ba! Đó là cách duy nhất để hoàn thành Game của tôi---!”
Theo sau tiếng hét như thể phát ra vào lúc lâm chung, Leticia bị nuốt trọn bởi con Rồng Khổng Lồ và vỡ tan thành những đốm sáng nhỏ. Và từng đốm sáng đó, nhanh chóng hóa thành những tấm Geass Roll màu đen… chính là loại [Geass Roll (Văn Kiện Khế Ước)] của Ma Vương, rơi xuống [Underwood] như mưa.
『Gift Game: [SUN SYNCHRONOUS ORBIT in VAMPIRE KING]
Danh sách Player:
*Toàn bộ thể sống bị cuốn vào vành đai dã thú.
*#Một khi vành đai dã thú biến mất, Game sẽ bị tạm ngưng vô thời hạn.
Điều kiện thất bại của phía Player:
*Không có. (Dù chết cũng không được coi là thất bại).
Điều cấm của phía Player:
*Không có.
Hình phạt cho phía Player:
*Những ai từng chiến đấu với Game Master đều phải chịu giới hạn thời gian.
*Thời hạn sẽ lặp lại trong mỗi chu kì 10 ngày.
*Hình phạt sẽ được chọn ngẫu nhiên giữa [Đâm cọc], [Đóng đinh] và [Thiêu sống].
*Cách duy nhất thoát khỏi hình phạt là hoàn thành hoặc tạm ngưng Game.
*#Cái chết của Player không nằm trong điều kiện thoát khỏi hình phạt và họ sẽ phải tiếp tục gánh chịu hình phạt vĩnh viễn.
Điều kiện chiến thắng của phía Host Master:
*Không có.
Điều kiện chiến thắng của phía Player:
*Một, giết Game Master – [Ma Vương Draculea]
*Hai, giết Game Master – [Leticia Draculea].
*Ba, thu thập mảnh vỡ của bầu trời sao, đưa vành đai dã thú đến trình diện ngọc tòa.
*Bốn, nghe theo lời chỉ dẫn của vành đai dã thú khi đã trở lại với ngai vàng một cách chính xác, bắn xuyên trái tim bị xiềng xích của người lãnh đạo cách mạng.
Tuyên thệ: Tuân theo những nội dung bên trên, với danh dự, lá cờ cùng Host Master, tiến hành Gift Game này.
Dấu ấn [ ]』
9 Bình luận
Tks trans
Tks trans
usagi mời cả 3 bằng chứng là đầu truyện usagi chẳng bất ngờ khi có mặt izayoi
hoặc
người mời ko phải là kuro usagi, 1 người nào đó đã triệu hồi cả 3 nhưng vì thấy izayoi đã có nên ko gửi thư nữa
kuro usagi chỉ là người tiếp nên ko bit số lượng chỉ bit vị trí
Nào các thánh....
Tung giả thuyết đi nào.....
..AMEN..