“Sao trông cậu ủ rủ thế Amane?”
“Tại sao hả…”
Shuuto và Shihiko rời khỏi khu vực bán hàng của câu lạc bộ thủ công, và lại bắt đầu đi tham quan khắp nơi. Mahiru nhàn nhã đi theo họ trong khi bám lấy Amane, không để cho cậu chạy thoát.
Amane che giấu cảm xúc hơi khó chịu của mình trong khi nhìn bố mẹ cậu vui vẻ với nhau, trông hoàn toàn bất lực.
Những cái nhìn khó chịu.
Cậu có thể cảm thấy rõ những cái nhìn chằm chằm vào cậu, có lẽ vì cậu đi chung với bố mẹ của mình, cặp đôi đã thu hút nhiều sự chú ý từ xung quanh.
Cậu không hề thích bị chú ý, nhưng cậu đã dần quen với nó, đặc biệt là vì cậu là bạn trai của Mahiru.
Những cái nhìn lần này thì hơi khác, chúng không phải là ghen tị hay ác ý gì, chỉ đơn giản là sự tò mò. Việc có mặt cậu và Mahiru đã khiến mọi người thêm thích thú.
Bố mẹ cậu vừa tán tỉnh nhau vừa đi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, và Amane chỉ có thể lê bước theo sau họ.
Chứng kiến điều này, Mahiru lúng túng cụp mắt xuống.
“…Chúng ta có thể tách khỏi họ nếu cậu không muốn…”
“Không phải là mình không muốn. Nhưng chỉ là, nó hơi khó xử…khi nhìn thấy gia đình của mình như thế này…”
“…Cậu dối lòng quá đấy, Amane. Mình nghĩ cậu rất giống với Shuuto đấy.”
“Thật ư?”
“…Như gần đây…ừm, cậu luôn vô thức bộc lộ cảm xúc chiếm hữu ‘Cậu thuộc về mình’ đó…”
Cậu bắt đầu nắm tay mình, rồi nắm lấy vai mình. Đôi má của Mahiru ngày càng đỏ hơn, và cô khẽ mím môi. Amane chết lặng, và đóng chặt miệng lại.
“…Thành thật mà nói, mình nghĩ nó rất tốt khi cậu thẳng thắn, và…tim mình như nhảy dựng lên. Cậu bây giờ đã tự tin hơn, và mình rất mừng về điều đó, đồng thời cũng bắt đầu thấy bối rối. Tuy nhiên, cậu lại chú ý đến những điều kỳ lạ nhất…và đôi khi hơi rụt rè quá.”
“…Phần cuối đâu cần phải nói ra đâu đúng không?”
“Nó là sự thật…nhưng cũng tốt mà, Amane không phải là Amane nếu cậu không hề rụt rè.”
“Ồ thì ra đó là cách cậu nghĩ về mình.”
Có vẻ như Mahiru nghĩ rằng Amane nhút nhát đến nỗi vô dụng luôn, điều này làm cậu khá thất vọng. Họ đã hẹn hò được bốn tháng, ở bên nhau, nhưng chẳng thu được tí kinh nghiệm nào. Có lẽ không sai khi nói cậu ta nhút nhát thật.
Cả hai đều đã có sự thấu hiểu lẫn nhau, và Mahiru hiểu rằng Amane làm vậy vì muốn trân trọng cô.
Tuy nhiên, cậu có hơi chút khó chịu khi nó bị đem ra làm thước đo tiêu chuẩn của cậu.
“…Vì cậu nghĩ mình nhút nhát, chúng ta sẽ xem xét lại khi đã về nhà.”
“B-Bố mẹ cậu sẽ ở lại qua đêm đúng không?”
Mặc dù vậy, sẽ thật nhàm chán nếu Mahiru đánh giá cậu quá thấp.
“..Vậy thì mình qua ngủ nhờ nhà cậu được không?”
Cậu nói một phần là để trêu cô, một phần là cậu muốn xem thử căn nhà của cô như thế nào dù cho không được ở lại. Mahiru sững sờ, cúi mặt xuống.
Cô khựng lại. Amane cảm thấy rằng có lẽ cậu đã làm hơi quá, và đang định xin lỗi thì cô ngại ngùng ngẩn đầu lên.
“Ư-ừm, câ-cậu có thể, uuu…M-Mình sẽ cố gắng hết sức, để dọn dẹp.”
Đó chỉ là câu nói đùa, nhưng cô lại nhìn nhận nó rất nghiêm túc, nắm tay của cô run lên và khuôn mặt cô đỏ bừng, Amane lo lắng không biết cô nàng có ổn không. Có vẻ như cậu thật sự không nên làm quá trớn, nên đã thề là sẽ kiểm soát lại.
Tuy nhiên, việc cậu làm được hay không lại là một chuyện khác.
12 Bình luận