Dịch giả: Trái Dừa Khô
—–—–
Không biết vì lý do gì mà ngài Công tước lại nổi cơn thịnh nộ. Dường như tôi nghe thấy tiếng Hoàng thái tử ầm ĩ nói rằng mình bị ngứa tai vang lên ở đâu đó.
Chỉ ngồi yên không thôi thì không phải lắm, nên tôi mau chóng bồi thêm.
“Chính, chính con là người đã mạo phạm với ngài ấy trước.”
“Con làm tốt lắm.”
“......Dạ?”
“Ta có thể lấy bệnh tật của con làm cớ để yêu cầu Hoàng thái tử điều gì đó. Con đã trở thành một thành viên xuất sắc của gia tộc Eckhart, Penelope à.”
Tôi cảm thấy bối rối trước phản ứng của Công tước hết lần này đến lần khác đều chẳng giống với dự đoán của tôi.
“Dù sao thì cũng phải hạ thấp tính tự đại của hắn ta một lần. Mang trên mình cái danh Anh hùng Chiến tranh nên cái tên đó ngày càng bừng bừng khí thế.”
“À, cha ơi.”
Nếu có ai nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi thì chắc sẽ lớn chuyện mất. Điều này chẳng khác gì chúng ta đang phỉ báng Hoàng tộc. Tuy nhiên, không giống như tôi đang bối rối lo sợ, Công tước bình tĩnh tiếp tục nói.
“Chắc con cũng biết rằng Eckhart thuộc phe trung lập, Penelope.”
“Vâng, tất nhiên là con biết điều đó.”
Không. Tôi hoàn toàn không biết gì cả.
“Dù có là trực hệ đi chăng nữa, nhưng nếu không có hậu thuẫn phía sau thì cũng sẽ rất khó để tồn tại được. Hoàng hậu qua đời đồng nghĩa với thế lực ủng hộ Hoàng Thái tử cũng đã giảm đi rất nhiều.”
“……”
“Ngoài ra, Hoàng hậu hiện tại - mẹ của Nhị Hoàng tử cũng đã củng cố toàn bộ quyền lực trong Hoàng Cung trong khi Hoàng Thái tử đang đánh trận ở ngoài chiến trường.”
“……”
“Vẫn chưa đến lúc quyết định ai sẽ là Hoàng đế kế nhiệm.”
Tôi hoàn toàn không biết rằng Thái tử lại phải đối diện với nhiều chuyện như vậy. Bởi vì trong trò chơi điên rồ này, ngoài việc giành lấy các nam chính thì chẳng có gì hiện ra rõ ràng hết.
“Bảo sao. Thì ra là có lý do nên mới chơi như một tên điên trong buổi yến tiệc.”
Lúc trước, tôi không hiểu vì lý do gì mà Hoàng hậu và Nhị Hoàng tử lại phái người đến ám sát Thái tử, giờ thì tôi đã rõ mọi chuyện rồi.
“Nhưng sau này con cứ hành động như trước giờ là được.”
Ngài Công tước cũng thôi không nói về chuyện này nữa, ngài đổi chủ đề khác cùng với gương mặt hài lòng.
“Lần này vì con làm nên việc rất tốt nên thay vì phạt, ta sẽ thưởng. Con có muốn nhận vật phẩm gì không?”
“Phần thưởng ạ?”
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng, nhưng không ngờ lại nhận được phần thưởng. Công tước ngẩng đầu lên nhìn tôi đang tròn xoe hai mắt vì ngạc nhiên.
“Lại gọi những thợ kim hoàn đến à? Hay giờ đang là thời điểm đổi mùa nên ta sẽ vứt hết tất cả những bộ váy con đã mặc trước đó và đổi trang phục mới cho con.”
Quy mô của phần thưởng khiến tôi phải há mồm kinh ngạc.
‘May mắn thật đó.’
Nhưng Penelope đã mua quá nhiều vật phẩm, nên những món quà Công tước đưa ra không cần thiết cho lắm.
Tôi đắn đo suy nghĩ nên nhận gì đây, ngay lập tức tôi đã trả lời một cách ngắn gọn.
“Con sẽ suy nghĩ thêm, khi nào nghĩ ra phần thưởng con sẽ chuyển lời đến Người.”
Cạch, tôi đóng cửa phòng làm việc của Công tước rồi đi ra ngoài. Đột nhiên một khung cửa sổ hình ô vuông màu trắng hiện ra trước mắt.
〈HỆ THỐNG〉 Độ danh tiếng +5 nhờ vào việc cải thiện mối quan hệ với Công tước và những người xung quanh. (Tổng điểm: 5)
“Ha.”
Tôi không biết nên nói gì, nên đành nở nụ cười đầy gượng gạo.
‘Rốt cuộc thì mình đã làm gì chứ?’
Bởi vì tôi chẳng làm gì để cải thiện mối quan hệ cả. Cùng lắm tôi chỉ đe dọa một chút chưa tới mức hỗn xược thôi……
‘Việc tôi bị thương vì Hoàng Thái tử là chuyện lớn đến thế ư?’
Cả phản ứng của Công tước cũng vậy, khác xa với những gì tôi đã dự liệu, và điều đó khiến tôi rất ngạc nhiên. Tuy vậy thì mặt khác tôi cũng thấy vui sướng. Dù là điểm danh tiếng hay độ hảo cảm, thì được cộng điểm vẫn là chuyện tốt.
‘Tốt lắm. Mọi việc chỉ cần tiến triển như thế này là được.’
***
“Tiểu thư, Người đã quay về rồi ạ?”
Emily chào đón khi thấy tôi trở về phòng. Tôi gật đầu chẳng chút thành ý rồi nhanh chóng ngồi vào bàn. Bởi vì ngoài chuyện nhận phần thưởng của Công tước, tôi cũng còn rất nhiều vấn đề phải suy nghĩ thêm.
“Thưa tiểu thư. Cái này……”
Emily đi theo và đưa cho tôi cái gì đó.
“Ngày tiểu thư bị ngã, thứ này đã được đặt trên cổ của Người. Ngài Tiểu Công tước bảo tôi rằng hãy vứt nó đi, nhưng tôi vẫn giặt lại để phòng hờ ạ.”
‘À.’
Tôi nhìn chằm chằm vào món đồ Emily đưa.
Một chiếc khăn tay màu trắng. Đó là vật mà Winter Verdandi đã đưa cho tôi. Tôi hoàn toàn quên mất nó.
“Cảm ơn em, Emily.”
Tôi đã khen ngợi Emily vì lâu lắm rồi em ấy mới làm việc khiến tôi hài lòng. Gương mặt cô ấy bừng sáng lên sau đó.
Ngắm nhìn chiếc khăn tay vốn ướt đẫm máu tự khi nào đã trở lại màu trắng ban đầu, tôi đắn đo không biết phải xử lý nó như thế nào.
‘Dù sao mình cũng phải đáp lễ lại.’
Tôi không muốn quan tâm, nhưng dẫu sao thì cũng phải giữ lễ nghĩa. Và vì anh ta là nam chính nên đằng nào cũng sẽ gặp lại nhau.
“Emily, em có thể bảo ngài quản gia rằng ngày mai hãy cho gọi thợ kim hoàn đến đây được không?”
“Thợ kim hoàn sao ạ?”
Emily hơi nghiêng đầu và vỗ tay trước yêu cầu đường đột của tôi.
“À! Tiểu thư, vì lễ hội mà Người định chọn trang sức mới à?”
“Lễ hội?”
Tôi lúng túng hỏi lại trước tin tức mới được nghe lần đầu, ngay lập tức cô ấy liền đáp lại.
“Tuần sau là lễ kỉ niệm ngày Đế chế được thành lập mà! Thái tử đã trở về nên lễ hội lần này sẽ hoành tráng hơn nhiều……”
“Đừng nói về Thái tử nữa.”
Emily im lặng trước ngữ điệu lạnh lùng của tôi. Nếu là Hoàng Thái tử thì tôi đã phát ngán rồi. Trong lúc đó tôi ra hiệu bằng tay như thể tôi đang rât phiền trước dáng vẻ đang bắt đầu để ý đến ánh mắt tôi của Emily.
“Nhanh đi gọi quản gia đi.”
“Vâng! Em đi liền đây!”
Emily vừa rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Tôi vừa lấy ngón tay gõ bàn vừa chìm đắm trong suy nghĩ.
“Tuần sau là lễ hội mà……”
Trong trò chơi, các chương mà mỗi nhân vật nam chính đều gặp nữ chính được diễn ra lần lượt.
Chẳng hạn như ngay khi lộ trình của Derrick và Reynold - những người đầu tiên chạm mặt được tiến hành đến một mức độ nào đó rồi thì route Hoàng thái tử mới được mở ra.
Việc tôi cứ liên tục chạm mặt Winter lại có chút nằm ngoài dự đoán. Dù sao thì việc tôi gặp mặt anh ta ở buổi yến tiệc trong Hoàng cung cũng phải thôi, cho đến bây giờ thì mọi thứ đều tiến hành giống như trong trò chơi.
Bây giờ chỉ còn lại nam chính cuối cùng sau Winter, chính là hiệp sĩ Eckles. Trong trò chơi thì khi Công tước mang nam chính cuối cùng đến thì cũng đúng lúc lễ hội đang diễn ra.
“Penelope đã làm gì trong lễ hội nhỉ……”
Tôi chỉ xác nhận thông báo rằng Công tước đã đưa nhân vật nam mới đến, chế độ Khó của trò chơi thậm chí còn không cho tôi nhìn thấy được một sợi tóc của Eckles nữa. Bởi vì trong lộ trình của Derrick và Reynold có tập ‘Tham quan lễ hội cùng Derrick và Reynold’ nên tôi đã bận rộn với việc đối phó với họ.
“Nghĩ lại là lại thấy tức sôi máu mà.”
Cuối cùng thì, trong số những nam chính ấy, tôi không đi xem lễ hội với ai cả.
Tôi gắng sức gạt cơn giận dữ đang trào dâng lên khỏi tôi trong thầm lặng rồi vội vàng mở ngăn kéo tủ. Sau đó lấy ra một tờ giấy được cất sâu tận bên trong ra.
Tôi lẩm bẩm như độc thoại sau khi nhanh chóng đọc lên những gì mình đã viết.
“Phải cứu anh ấy trước khi Công tước ra tay.”
Sau khi bị tấn công bởi thanh kiếm của Hoàng Thái tử, tôi đã hạ quyết tâm. Bây giờ tôi không thể chết được, tôi sẽ mở khóa chương kết thúc của trò chơi này nhanh hơn bất cứ ai để thoát khỏi nơi quái đản này.
Để làm được như thế, bản thân tôi cần phải nỗ lực hết sức tiếp cận người dễ đối phó nhất để tăng độ hảo cảm thật nhanh chóng.
“Eckles.”
Ánh mắt tôi lấp lánh khi nhìn vào tên của nhân vật nam chính cuối cùng.
“Tôi chọn anh.”
***
Dạo gần đây, tôi dành thời gian đi quẩn quanh dưới cái mác “đi dạo” nhiều hơn.
Dinh thự của Công tước rộng lớn đến mức không quá lời khi nói đây là một ngôi làng. Nếu đi qua khu vườn rộng lớn và sân sau được trang trí đẹp đẽ, thì sẽ thấy khu tập luyện võ thuật và nhà trọ và dành cho các hiệp sĩ của gia tộc, còn có một khu rừng nhỏ nữa.
‘Chắc phải có một cái lỗ chó ở đâu đó chứ……’
Thực ra, tôi đang tìm một lỗ chó để trốn ra ngoài chuẩn bị cho lễ hội. Tuy nhiên, vì diện tích đất quá rộng nên không dễ dàng gì mà tìm ra được.
Hôm nay tôi lại thất bại, và đành lê bước chân mệt mỏi quay về sân sau của dinh thự. Sau khi nhờ Emily mang đến chút điểm tâm, tôi ngồi dưới một cái cây lớn và đọc sách. Khi đang đọc đến phần cao trào, tôi đột nhiên nghe thấy âm thanh sột soạt từ đâu phát ra.
“Emily. Đưa kẹp sách cho ta.”
Còn chút nữa là đến phần kết rồi, tôi không rời mắt khỏi quyển sách mà chỉ vươn tay ra. Tuy nhiên, trong khi đọc hết các trang còn lại, tôi không nhận được lời hồi đáp.
“......Emily?”
Tôi gấp quyển sách lại, đồng thời quay đầu về sau.
“Cô…… thấy khỏe hơn chưa?”
Không phải Emily, bên cạnh tôi là một nhân vật hoàn toàn không ngờ đến đang đứng cầm khay điểm tâm.
“Ơ……”
[Độ hảo cảm 8%]
Tôi nhìn lên đầu Derrick sau vài ngày không gặp, và phát ra âm thanh ngớ ngẩn. Vào lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, độ hảo cảm là 6%, nhưng chẳng hiểu vì sao nó lại tăng lên.
Xào xạc—. Một cơn gió mang hương hoa dễ chịu và nhẹ nhàng thổi qua. Mái tóc bay trong gió của tôi che khuất tầm nhìn một lúc, và đến lúc ấy tôi mới tỉnh táo hẳn.
Tôi nhận ra mình đang ngồi, và nhìn anh ta một cách đầy xấc xược, tôi từ từ mò dậy. Thế nhưng, Derrick đã ngăn tôi lại.
“Được rồi. Không cần phải đứng dậy đâu.”
“Không sao. Em cũng định đi về phòng rồi.”
“Vậy cô không cần điểm tâm nữa à?”
“À……”
Tôi nhìn cái khay mà anh ta đang cầm và nhăn mặt.
‘Không có ai để sai bảo à, hà tất gì anh phải!’
“Emily đã nhờ ngài Tiểu Công tước làm thế này sao?”
“Không. Ta đã bảo sẽ mang nó đi trước vì ta có chuyện cần nói với cô.”
“Với em?”
Cái gã mà chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ phía sau lưng của Penelope cũng thấy chán ghét thì có gì để nói chứ?
Tôi ngờ hoặc trong giây lát rồi chợt nhận ra điều anh ta muốn nói.
“Vì chuyện ngày hôm đó phải không?”
Dù cho Công tước có cho qua tội làm loạn đi chăng nữa, nhưng tên Derrick này thì khó mà cho qua dễ dàng như vậy.
‘E hèm. Cứ nghĩ đây là sự tiếp nối lời xin lỗi mình đã nói với Công tước đi.’
Tôi thở dài một hơi và lựa lời để nói. Cứ như như một cái máy được lập trình, tôi cất giọng nói một cách vô hồn.
“Hôm đó ngài đã dặn em không được làm loạn, em xin lỗi vì đã gây náo loạn như vậy.”
“......”
“Hẳn là bởi vì em mà ngài đã rất xấu hổ, thưa ngài Tiểu Công tước. Em đã hứa với cha sẽ tự lo cho bản thân và kiểm điểm ở nhà một thời gian. Nếu như ngài vẫn còn muốn trừng phạt em nghiêm khắc hơn như lúc trước thì……”
“Đó không phải…...”
Anh ta lạnh lùng ngắt ngang lời tôi.
“Đó không phải là điều ta định nói.”
Khuôn mặt của anh ta đang nhìn tôi trở nên méo mó một cách kỳ lạ.
0 Bình luận