Kết Cục Của Nhân Vật Phản...
권겨을 (Gwon Gyeoeul) 무트 (Maut)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WEB NOVEL

Chương 10

0 Bình luận - Độ dài: 2,027 từ - Cập nhật:

Người dịch: Habythx, Ngân.

—–❊—–

Emily run rẩy chẳng khác gì cây sồi già sắp chực ngã xuống.

Tuy nhiên, vì không thể chịu được khí thế áp bức của tôi, cuối cùng cô ta cũng bắt đầu lục lọi trong mái tóc được cột cao. Chẳng lâu sau, một cây kim bóng loáng lộ ra trên đầu ngón tay.

‘Ô hô, cũng giấu kĩ đấy.’

Đây chính là lý do vì sao Penelope không tránh khỏi việc bị hại. Dù có muốn nhảy cẫng lên với người hầu đã bắt nạt mình thì cũng không dễ dàng tìm được bằng chứng.

“Đây, đây ạ……”

Emily đưa cây kim cho tôi bằng một bàn tay run rẩy. 

Tôi cúi nhìn vật thể đã mang lại sự đau đớn đáng kể cho Penelope trong một thời gian dài vừa qua. Nó chỉ là một mảnh sắt không đến mức quá to lớn.

Thế nhưng vào hôm qua, tôi đã tự mình trải qua cảm giác đau đớn khủng khiếp mà cây kim nhỏ này mang lại.

‘Cô ấy đã phải đau đớn đến đến mức nào chứ.’

Mỗi sáng thức giấc, mở mắt ra đều phải vật lộn trong đau đớn, cánh tay thì bị rướm máu nhưng không một ai hay biết.

“Ngẩng đầu lên.”

Tôi nghiến răng ra lệnh cho cô ta. Emily ngập ngừng ngẩng đầu lên. Đôi mắt của cô ta run rẩy, chìm trong tuyệt vọng vì tưởng tượng ra những viễn cách sắp xảy ra với nàng Công nương độc ác.

Nhưng đáng tiếc thay, việc tôi định làm kể từ lúc này không phải là trả thù cho Penelope.

“Emily, ngươi nhìn cho kỹ.”

Lần này, trước mắt Emily chìa ra một đôi tay không cầm cây kim nào. Một bàn tay trắng trẻo và mỏng manh không một vết trầy xước.

Tôi không ngần ngại đâm chiếc kim mà Emily cho xuống đó.

“Á! Tiểu thư!”

Dù tôi mới là người bị kim đâm, nhưng Emily lại hét toáng lên như thể đó là cô ta vậy. Tôi nhanh chóng rút cây kim đã cắm vào hơn phân nửa ra khỏi bàn tay.

‘Ặc.’

Những giọt máu trào lên tại nơi cây kim được rút ra. Dù đã đâm xuống một cách dứt khoát, nhưng thật sự rất đau. Đau đến mức suýt chút chảy nước mắt.

Nhưng tôi không để lộ một chút biểu cảm nào, tiếp tục đặt cây kim xuống bên cạnh nơi máu chảy ra.

 “A!”

Lần này tôi không thể được sự đau đớn này nữa, bèn hét lên một tiếng.

“T-tiểu thư!”

Emily thở hổn hển. Dáng vẻ Emily rơi nước mắt vì không biết phải làm gì trước hành động quái ác của tôi có chút buồn cười.

‘Đây là chuyện cô ta từng làm nhưng sao lại tỏ ra hoảng hốt như thế chứ.’

“Tiểu thư, hức! Tiểu thư rốt cuộc đang làm gì vậy!”

“Không cần phải khóc lóc, Emily. Bởi đây là vết thương do ngươi gây ra mà.”

Tôi ân cần nói với Emily, người đang nghẹn ngào khóc. Gương mặt của cô ta liền trở nên thờ thẫn trong giây lát. 

“……Gì cơ ạ?”

“Bây giờ thì có hai cái, sau này có thể là ba, bốn rồi là năm cái.”

“......”

Emily nín thở trước lời nói của tôi. Cơ thể run rẩy cũng dừng lại.

“Sau này những thứ mà ngươi chuẩn bị cho ta, ta sẽ không một chút nghi ngờ mà sẽ tiếp nhận hết. Nước rửa mặt, quần áo, thức ăn, tất cả mọi thứ.”

“T-tiểu thư……”

“Càng như vậy, không biết chừng số lượng lỗ kim đâm ngày càng xuất hiện nhiều. Nếu vậy thì một ngày nào đó chắc sẽ có người phát hiện ra vết thương của ta nhỉ?”

“......”

“Không biết kẻ nào dám không biết thân biết phận lại cả gan ngạo mạn, bạc đãi người của gia tộc Eckhart. Chắc hẳn sẽ có người nghi ngờ điều đó, chẳng hạn như anh trai ta, Reynold.”

Tôi nở một nụ cười rạng rỡ như một bông hoa nở rộ, hướng về phía Emily và nói chắc nịch như đinh đóng cột.

“Ta chỉ nói thế thôi, còn chuyện sau này như thế nào thì sẽ phụ thuộc vào hành động của ngươi rồi.”

Cô hầu gái kia không đáp lại bất kỳ lời đe dọa nào của tôi. Sắc mặt tái nhợt như bị người nào đó bóp cổ.

“Được rồi, đứng dậy đi. Chủ nhân ăn xong rồi thì giờ tới việc của ngươi đấy.”

Tôi thu lại bàn tay đang chìa ra và vô cảm quay đầu về hướng cửa sổ lớn bên cạnh chiếc bàn. 

Emily quỳ gối bất động, một lúc sau mới chịu đứng dậy và nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn bằng đôi bàn tay máy móc.

‘Cô ta cũng là một kẻ biết thức thời đấy nhỉ.’

Đây là một điều may mắn chăng. Có vẻ sau này sẽ dễ dàng dùng đến cô ta.

Dù có thay đổi người hầu đi chăng nữa thì hoàn cảnh của tôi cũng sẽ không thay đổi gì nhiều. Không thể cứ tiếp tục chịu đựng được nữa, vì thế tôi đã quyết định tạo ra một lá bài có thể sử dụng một cách phù hợp.

Cô hầu cận đã đứng sau việc ngược đãi tôi. Vừa đúng lúc lại được ban tặng cho một tình thế có lợi.

Hơn nữa, tôi cũng thích tính cách của Emily, luôn làm theo mà không hề có ý kiến gì. 

Trong khi tôi vừa quan sát cô ta vừa suy nghĩ, bàn ăn rất nhanh đã được sắp xếp trở lại. Đúng lúc đó.

Uỳnh-! Cánh cửa đột nhiên bị mở ra với lực rất mạnh.

Tôi giật mình, quay đầu lại nhìn. Một mái tóc hồng đáng yêu tung bay phấp phới. Con trai thứ của Công tước, Reynold Eckhart đang cau mày nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cô.”

Anh ta vội vàng bước vào phòng. Thanh [Độ hảo cảm -3%] tiến lại gần tôi trong nháy mắt.

“Rốt cuộc là cô có âm mưu gì?”

Reynold tiến gần lại tôi với khí thế hung hãn, bỗng phát hiện ra Emily đang đứng cạnh tôi, khuôn mặt anh ta càng trở nên tối đen hơn.

“Ngươi...…!”

“Cô- Công tử.”

Emily biến sắc, cả người cứng đờ. Tôi vội vàng nhìn xuống bàn.

Tất cả món ăn đều đã được đặt trên khay, trước mặt tôi chỉ có một cái nĩa.

‘Này!’

Tôi có dự cảm chẳng lành nên đã nhanh chóng đặt cái nĩa lên khay. Và sau khi nhìn quanh một lượt xem còn có thứ gì có thể làm vũ khí nữa hay không, tôi mới nói tiếp.

“Ra ngoài đi, Emily.”

Emily nhấc lấy chiếc khay như đang chờ đợi tôi nói điều này. Ngay sau đó, Reynold hét lên với vẻ đầy cáu kỉnh.

“Ngươi định đi đâu?”

“Nhanh lên.”

Tôi ra hiệu bằng ánh mắt cho Emily trước khi tên công tử lập dị này ra tay, Emily dường như hiểu được nên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ăn.

Hình ảnh Emily điên cuồng chạy trốn rất giống với tôi của ngày hôm qua, chạy trốn khỏi Derrick để bảo vệ mạng sống.

Emily cuối cùng cũng rời đi, còn Reynold ở lại và chăm chăm nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng.

“Nói đi. Cô định giở trò gì?”

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, không biết phải trả lời thế nào. Trong trò chơi, Penelope đã nói trống không với Reynold một cách rất hỗn xược.

Reynold lớn hơn cô ấy hai tuổi. Cách biệt tuổi tác không nhiều nên mỗi lần xung đột thì hai người họ lại cãi nhau như chó với mèo.

‘Chằng khác gì mối quan hệ giữa mình với ông anh thứ trong nhà.’

Dù sao Reynold cũng lớn tuổi hơn nên tôi đang suy nghĩ một chút, rằng có nên sử dụng kính ngữ với anh ta như đối với Derrick hay không, nhưng sau đó tôi liền phủi ngay cái suy nghĩ đó đi.

Bởi vì hôm qua vẫn còn “ê, này” mà qua đến buổi sáng hôm nay lại chuyển sang dùng kính ngữ thì quả thật là nực cười.

“Giờ cô hoàn toàn xem thường lời nói của tôi luôn rồi sao?”

Không thấy tôi trả lời, Reynold tỏ vẻ bực dọc và hỏi.

‘Thật là, tính tình cũng nóng vội quá đấy.’

Tôi thản nhiên trả lời giống như Penelope thật.

“…Chuyện gì?”

“Sao cô còn dùng con ả đó làm người hầu cận cho mình?”

[Độ hảo cảm -3%] đang nhấp nháy một cách đáng sợ trên mái tóc hồng đáng yêu kia.

Giờ phải trả lời làm sao để tránh Death flag (nước cờ chết) đây. Lúc bấy giờ tôi còn nghĩ tới việc bật ‘lựa chọn’ lên nhưng đã quá muộn.

‘Không được. Dù có bật ‘lựa chọn’ đi chăng nữa thì cũng chỉ toàn mấy lời thoại điên rồ.’

Tôi nuốt khan lo lắng nhìn Reynold đang thở hổn hển. Nếu là Penelope thì cô ta sẽ nói đại loại như ‘Đừng có xía vào’ hoặc là ‘Cút khỏi phòng tôi’. Mấy lời này lại chẳng khác nào tự chuốc lấy cái chết.

“Không có gì đâu. Đừng bận tâm.”

Nhưng vì tôi không phải là Penelope nên đã chọn hành xử một cách nhẹ nhàng.

Dẫu tôi có nói gì đi nữa thì Reynold cũng sẽ tiếp nhận một cách khó chịu mà thôi. Vì thế nên ở mức độ này, tôi đoán mình có thể dễ dàng vượt qua được.

“…...Gì cơ?”

Tuy nhiên, không biết có phải điều đó phản tác dụng hay không mà ánh mắt của Reynold lóe lên tia hung bạo.

“Việc cho chủ nhân ăn đồ ăn ôi thiu mà lại không có gì đâu là sao?”

“Không phải, cái đó...…”

“Coi thường Eckhart cũng phải có giới hạn. Loại thấp hèn không biết thân biết phận mà còn dám cả gan!”

“......”

“Một kẻ láo xược như cô ta không xứng ở trong cái nhà này. Ngoài kia có biết bao người sống chết muốn xin vào đây làm kể cả có phải không được nhận lương kìa!”

Reynold đột nhiên đùng đùng nổi giận. Tôi cố sửa lại câu toan nói ra rằng không có gì đâu, nhưng phản ứng của Reynold khiến tôi kinh ngạc đến nỗi quên đi lời định nói ra.

Trước dáng vẻ tức giận còn hơn cả đương sự là tôi đây của anh ta, tôi bất giác cười khẩy. 

Loại thấp hèn không biết thân biết phận còn dám cả gan. Đó là câu mà Reynold thường hay mắng chửi Penelope mỗi khi gặp cô ấy.

“Còn cười nữa?”

Phì, tôi phát ra tiếng cười, còn Reynold thì cau mày mắng tôi.

“Đối với người hầu cô trông tầm thường như thế nên mới bị hại và chỉ biết ngồi yên chịu đựng.”

Vâng, đúng rồi. Họ phải coi thường Công nương đến mức nào khi ngay cả những lời Công nương nói ra cũng dám bỏ ngoài tai cơ chứ.

Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân trong giây lát, vì sợ rằng chỉ nói sai một lời thôi cũng sẽ dẫn tới cái chết.

“Dù vậy thì hôm qua em cũng đã tới gặp cha vì chuyện này rồi.”

Tôi ngước nhìn anh ta bằng đôi mắt lạnh lùng hơn trước.

“Đúng vậy. Cha cũng đã đồng ý. Ta nói là hãy đuổi con nhỏ thấp hèn kia đi ngay lập tức.”

Reynold vỗ ngực nói một cách thẳng thừng như thể rất tự hào về hành động của mình. Muốn nhận được lời khen ngợi từ đứa em gái giả mạo từng bị khinh miệt này sao?

Thật đáng tiếc rằng tôi lại không có ý nghĩ như vậy.

“Cả cha và anh hai đều không muốn đuổi Emily đi.”

“Gì cơ?”

Đôi mắt xanh của Reynold mở to khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của tôi.

“Cả cha…... và anh hai?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận