Imouto sae Ireba Ii.
Yomi Hirasaka Kantoku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

Chương 11: Sự Độc Lập của Họa Sĩ Manga Tân Binh và Kết Quả

4 Bình luận - Độ dài: 3,946 từ - Cập nhật:

Buổi sớm ngày 25 tháng Một, họa sĩ manga Kaiko Mikuniyama thức dậy với một tâm lý lo lắng tột độ.

Tập 5 của Toàn Thư Về Em Gái Tôi đã lên kệ vào một tuần trước, và hôm nay, tuyển tập Tập 1 của manga chuyển thể từ Toàn Thư do cô phụ trách – thứ được xuất bản từng chương mỗi tháng trên tạp chí Comic Gifted – chính thức được phát hành. Đây là tác phẩm chuyên nghiệp đầu tiên trong cuộc đời Kaiko, và không chỉ niềm vui khi được chứng kiến manga của mình được xuất bản trong tạp chí chuyên nghiệp, việc nhìn thấy tên mình được in trên bìa của tập truyện khiến cô càng vui sướng hơn nữa.

Đây là kiến thức phổ biến ở một mức độ nào đó, nhưng số tiền mà những họa sĩ manga kiếm được từ việc xuất bản trên tạp chí là không đáng kể. Sau khi tính toán hết những chi phí dùng để thuê trợ lý, mua các dụng cụ mỹ thuật, may mắn lắm mới có thể dư dả chút ít. Chỉ khi những họa sĩ này phát hành đủ số chương để có thể tạo thành một tập truyện hoàn chỉnh và bán ra thị trường, họ mới có thể kiếm được số tiền kha khá để trang trải cuộc sống của mình, dưới dạng tiền bản quyền sách.

Kaiko đã nhận được một bản in mẫu thông qua bưu điện vài ngày trước. Cô không thể không ôm lấy những cuốn sách của mình một cách thật ấm áp. Cuốn sách giờ đây đã có mặt ở tất cả cửa hàng trên toàn quốc, được tiếp cận người đọc, và điều đó có nghĩa là – một cách hữu hình – cô cảm thấy bản thân giống như một họa sĩ manga chuyên nghiệp thực thụ.

Vẽ những chương truyện, phác thảo extra manga cho website anime, và ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ tại trường đại học khiến cô không lúc nào có thời gian rảnh, đến mức cô phải nghĩ rằng đầu mình như sắp nổ tung. Nhưng Kaiko đã dồn hết những gì cô có vào cuốn sách này. Cô tự tin rằng bức ảnh bìa này chính là tác phẩm tốt nhất mà cô có thể làm ra ở thời điểm này; cô còn vẽ thêm hơn hai mươi trang bonus manga, và so với những chương đầu được xuất bản trên tạp chí, cô đã thực hiện hàng trăm thay đổi, lớn có nhỏ có cho những chương ấy. Kaiko thậm chí còn vẽ tất cả ảnh minh họa bổ sung dùng để cung cấp cho chuỗi những cửa hàng chuyên bán đồ dành cho otaku, cô không bỏ qua dù chỉ một cơ hội. Tóm lại, cuốn sách này đã nói lên con người cô, chứa đựng tất cả những gì thuộc về cô trong cuộc sống hiện tại.

Vì được phát hành cùng lúc với thông báo của anime, nên đã có một chiến dịch quảng cáo được thực hiện cho cả sách gốc và manga, Nhà xuất bản Gift cũng đã đặt hàng một số lượng khá lớn bản in theo tiêu chuẩn của một họa sĩ mới debut. Mọi thứ đều diễn ra theo đúng lộ trình. Giờ cô chỉ có thể chắp tay cầu khẩn, mong chờ mọi chuyện sẽ thuận lợi.

“Whewwwwww…”

Kaiko đặt cuốn sách lên bàn, trịnh trọng thắt chiếc quần lót yêu thích lên đầu. Cô có một nhiệm vụ phải thực hiện – vẽ chương kế tiếp cho manga được xuất bản trên Comic Gifted vào tháng tới – và Kaiko Mikuniyama đã sẵn sàng lao về phía trước. Cô sẵn sàng làm mọi thứ để trở thành họa sĩ manga cuồng-đồ-lót xuất sắc nhất thế giới.

   

Khoảng một tuần sau, Kohei Tokuyama, biên tập viên của Kaiko, gọi đến để thông báo với cô rằng Nhà xuất bản Gift đã đặt thêm một lô bản in khẩn cấp.

Kể từ khi chương 1 được xuất bản trên Comic Gifted, một bộ phận nhỏ những người hâm mộ manga đã biết rằng phiên bản truyện tranh của Toàn Thư có chất lượng cực kỳ cao – nhưng giờ đây, khi tập truyện hoàn chỉnh ra mắt, tin tức này mới được lan truyền rộng rãi. Những người chưa biết đến tiểu thuyết gốc không ngừng mua chúng, và (đúng như Tokuyama đã nói) nếu cứ tiếp tục như vậy, doanh số của manga thậm chí còn có thể vượt qua series nguyên tác.

“Thật sự chúc mừng em, Mikuniyama…! Manga đã thành công rực rỡ!” Tokuyama nói bằng giọng mũi, như thể đang cố kìm nén nước mắt xúc động.

“Cảm ơn anh nhiều lắm ạ! Em thật sự rất vui…!”

Kaiko cũng đã đong đầy nước mắt, cúi đầu trước người biên tập của mình dù chỉ đang nói chuyện qua điện thoại. Sau khi gác máy, hai mắt Kaiko tràn ngập ngọn lửa quyết tâm. Đã đến lúc thực hiện một chuyện gì đó mà cô đã ấp ủ suốt thời gian qua.

“Mẹ, Bố, con có chuyện muốn nói.”

Sau khi dùng bữa tối, Kaiko bắt chuyện với bố mẹ mình trong lúc cả hai đang xem TV trong phòng khách. Bố cô mang nét mặt nghiêm nghị theo đúng chuẩn tính cách và công việc của một người thợ thủ công, còn mẹ cô, trên môi nở nụ cười dịu dàng, trông không khác gì phiên bản lớn tuổi hơn của Kaiko trong bộ trang phục Nhật Bản.

Khi Kaiko lần đầu bộc bạch chuyện muốn bước vào con đường manga, cả hai đã cố sống cố chết can ngăn cô; nhưng cô vẫn bí mật mang manga của mình đến các nhà xuất bản, đến cuối cùng cũng có được một hợp đồng định kỳ. Nhưng sau khi nhà xuất bản gửi một bản in miễn phí của Comic Gifted đến nhà cô – với địa chỉ người nhận là bút danh Kaiko Mikuniyama, cái tên được tạo nên từ sự kết hợp giữa “con tằm” và tên thời con gái của mẹ cô. Chính lý do đó đã khiến mẹ cô mở phong bì, và họ đã phát hiện ra mọi chuyện từ đây. Cha của cô sau đó đã nổi giận với nhà xuất bản, cố gắng kéo Kaiko ra khỏi ngành công nghiệp manga; ông chỉ mủi lòng khi thấy được cảm xúc mãnh liệt của Kaiko, những động lực lớn lao cô đã đưa vào giấc mơ của riêng mình.

Mẹ cô cũng đã chấp nhận, và giờ cả hai đã trở thành hai trợ thủ đắc lực nhất của cô – nấu ăn cho cô, đưa đón mỗi khi cô có cuộc họp muộn, thậm chí còn phân phát những bản in của Comic Gifted cho hàng xóm và nhờ họ đánh giá cao cho Kaiko trong phần thẻ feedback dành cho người đọc.

Cô thật sự biết ơn những gì bố mẹ đã làm cho cô. Nhưng mà:

“…Mẹ, Bố…”

Cô gom góp tất cả ý chí của mình.

“Con đang tính tới chuyện đi đến Tokyo.”

“Ồ? Khi nào? Để bố đưa con đến nhà ga.”

“Nhớ đừng về trễ quá nhé.”

Bố mẹ cô dường như chẳng có gì lấy làm bối rối.

“Hể? …À.” Kaiko nhận ra rằng cô vẫn chưa truyền đạt được suy nghĩ của mình. Cô do dự. “Kh-không, ý con không phải vậy! Con muốn chuyển đến sống ở Tokyo!”

Những lời cô vừa thốt ra khiến bố mẹ cô giật mình.

…Cô đã xem xét vấn đề này một thời gian rồi. Để đi từ nhà ở tỉnh Gunma đến trụ sở Nhà xuất bản Gift ở Tokyo cần tốn hai tiếng đồng hồ, còn chưa tính nửa tiếng để đến nhà ga và chờ chuyển tàu. Kaiko và biên tập viên có thể dùng Skype hoặc điện thoại để thực hiện những cuộc trao đổi đơn giản, nhưng họ cần phải họp trực tiếp và thường xuyên cùng nhau đánh giá những trang truyện, và điều đó có nghĩa là cô sẽ tốn năm giờ đồng hồ chỉ để di chuyển – một trải nghiệm bào mòn cả thể lực và tinh thần.

Bên cạnh đó, sống ở Tokyo sẽ giúp việc tìm trợ lý dễ dàng hơn rất nhiều. Kaiko hiện vẫn đang làm việc solo, một mình thực hiện tất cả sản phẩm – với tốc độ của một họa sĩ manga, tốc độ của cô khá nhanh, và cô cũng chỉ cần vẽ một chương mỗi tháng (không vẽ gì thêm cho Comiket hay những sự kiện doujinshi khác), nên cách cô quản lý khối lượng công việc của mình vẫn đang khá ổn. Nhưng một ngày nào đó, khi cô muốn phát hành manga chuyên về đồ lót của riêng mình cùng lúc với chuyển thể của Toàn Thư, cô chắc chắn cần phải có người trợ giúp. Thêm vào đó, cô cũng muốn làm trợ lý tại xưởng vẽ của những họa sĩ manga khác để học hỏi thêm kinh nghiệm. Tokuyama đã một lần làm cầu nối cho cô với một họa sĩ đang cần trợ lý, nhưng vì cả hai sống quá xa nhau nên cô buộc phải từ chối.

Nếu muốn dang rộng đôi đánh của một họa sĩ và muốn trở thành tác giả manga về đồ lót hàng đầu – một manga sensei đồ lót – cô cần phải chuyển đến Tokyo. Và bản in bổ sung đợt hai đến ngay khi cô sắp sửa tốt nghiệp chẳng khác nào số phận đang đẩy cô tiến lên phía trước.

Tuy nhiên…

“Không được! Bố từ chối việc để con sống một mình ở Tokyo!”

Kaiko nghiêm túc giải thích sự cần thiết của việc chuyển đi, hết mực bày tỏ rằng bây giờ chính là thời điểm thích hợp để thực hiện, nhưng bố mẹ cô vẫn không thay đổi ý kiến.

“Hơn nữa, làm sao một đứa trẻ được bao bọc như con có thể sống một mình chứ?” bố cô phản bác.

“Con đã chuẩn bị sẵn sàng rồi! Con có thể tự nấu ăn và dọn dẹp đủ tốt mà!”

“A, ra đó là lý do dạo gần đây con lại háo hức giúp mẹ làm việc nhà nhỉ?” Mẹ cô trông có vẻ ngạc nhiên.

“Nhưng mọi thứ ở Tokyo quá đắt đỏ!” bố cô thốt lên.

“Con đã tiết kiệm số tiền mình kiếm được từ trước đến nay. Nếu tính thêm số tiền mà con kiếm được từ tiền bản quyền, con có thể sống ổn cho một năm mà không cần thu nhập thêm.”

“Tiền bạc không phải vấn đề!”

“Nhưng chẳng phải bố vừa bảo mọi thứ ở đó rất mắc sao...”

Kaiko cau mày trước lập luận bất công của bố, và ông phải lùi lại một bước.

“Bố… Thì, ở Tokyo nguy hiểm lắm còn gì! Có những con chó săn luôn rình rập vào ban đêm! Những tên quấy rối!”

“Về chuyện đó, nếu con tìm một nơi gần với công ty, con sẽ không phải đi bộ vào đêm khuya hay đi tàu một mình quá nhiều. Ngoài ra, ở đây chẳng phải cũng có mấy băng đua xe đạp hay chạy vòng vòng sao; còn có mấy tên bỏ học luẩn quẩn ở các cửa hàng tiện lợi nữa… Nếu phải kể ra thì những thứ xung quanh đây còn vô pháp vô thiên hơn nữa kìa, chẳng phải sao? Thỉnh thoảng còn có lợn rừng chạy từ trên núi xuống nữa.”

“Như vậy là vì chúng ta gần gũi với thiên nhiên thôi! Mấy tên du côn với ‘băng nhóm xe đạp’ đó cũng giống như mấy con khỉ hoang thôi, được chứ?!”

“Em nghĩ mọi chuyện có hơi quá trớn rồi đó, bố nó ạ…”

Mẹ của Kaiko ra mặt, giúp bố cô bình tĩnh trở lại – bà bắt đầu bộc lộ mặt khác của câu chuyện.

“…Mẹ chỉ lo lắng cho đứa con gái quý giá muốn xa nhà và tự mình đến một nơi xa xôi thôi. Con hiểu cảm xúc của mẹ chứ?”

Giờ bà bắt đầu đánh vào cảm xúc của cô. Kaiko cảm thấy thật không công bằng. Cô biết rõ họ thực sự yêu cô đến nhường nào, và họ cũng quý giá thế nào đối với cô. Nếu cả hai đem cảm xúc của cô ra để uy hiếp như vậy, Kaiko chẳng thể kháng cự lại gì cả.

Nước mắt bắt đầu trào ra, Kaiko cố gắng kìm chúng lại. Nếu bây giờ cô khóc, bố mẹ cô sẽ nghĩ rằng Thấy không? Bố mẹ không bao giờ có thể để con sống một mình đâu. Không được khóc. Cô phải động não, động não thật nhanh, nghĩ ra những gì cô có thể làm vì mơ ước của mình…

“……Vậy, nếu con không sống một mình, bố mẹ sẽ đồng ý chứ ạ?”

“Con nói sao cơ?” mẹ cô bối rối hỏi.

“Nếu con sống chung với một người con có thể tin tưởng thay vì sống một mình, bố mẹ sẽ để con chuyển đến Tokyo chứ?”

“Mmmh…”

 Bố mẹ Kaiko dường như đã vào thế bí.

“Như vậy thì khối lượng việc nhà cũng sẽ giảm đi một nửa. Bọn con có thể sống ở một khu phố tốt hơn, chọn một căn hộ có khóa an ninh. Tất nhiên con vẫn sẽ giữ liên lạc với bố mẹ, và con có thể về nhà một lần mỗi tháng. Bố mẹ thấy sao?”

“Mmmmmmmh…”

Bố cô vẫn còn ở chế độ lẩm bẩm.

“Như vậy thì mẹ cũng đỡ lo hơn,” mẹ cô thừa nhận. “Nhưng mà, Kinue này, con có người bạn nào đủ tin tưởng để sống chung không? Mẹ không thể để con sống với một người xa lạ, và mẹ chắc chắn không cho phép người đó là đàn ông.”

“V-vâng…”

Kaiko khựng lại một nhịp. Tất cả bạn đại học của cô đều đã tìm được việc tại các công ty địa phương hoặc làm công chức nhà nước; không ai trong số họ có ý định chuyển đến Tokyo.

Nhưng:

“C-con có! Có một người con có thể tin tưởng!”

“…Được thôi, nếu con có thể liên lạc với cô gái đó và được đồng ý ở chung, bố mẹ sẽ quyết định sau.”

“Vâng ạ!”

Cùng với đó, Kaiko quay lại phòng và gọi cho cô gái xuất hiện trong đầu cô.

“Alo, Myaa? Em muốn chị dọn đến sống với em, làm ơn!”

Câu đầu tiên Kaiko thở ra khỏi điện thoại chỉ khiến Miyako Shirakawa cảm thấy bối rối. “Hể?”

   

****

   

“Đột ngột như vậy thì khó trả lời thật đấy,” Miyako hoang mang đáp lại, nhưng sau khoảng ba phút cầu xin của Kaiko, rầu rỉ bảo rằng cô không còn ai để nhờ cậy nữa.

“…Được rồi, để chị hỏi bố mẹ thử.”

Nửa tiếng sau, Miyako gọi lại cho Kaiko.

“Bố mẹ chị đồng ý rồi.”

“A, tốt quá rồi! Bố mẹ của chị biết thấu hiểu thật đấy, Myaa!”

…Nhưng khi nói “thấu hiểu” như vậy, nghĩa là Kaiko đã rất lo lắng, dù cô chính là người đưa ra đề nghị với Miyako.

“Um, nhưng mà ấy, họ đồng ý nhanh thật nhỉ?”

“Chà, chị đã làm việc đêm tại phòng biên tập nhiều lần rồi, nên kiểu như, ừm, sao không thử tìm một chỗ nào đó gần hơn để tá túc ấy? Cũng coi như chuẩn bị trước để sống độc lập sau khi tốt nghiệp đại học ấy mà.”

“………”

Lời giải thích của Miyako khiến Kaiko kinh ngạc tự hỏi rằng sao cùng là bố mẹ mà suy nghĩ lại khác nhau vậy. Dù sao đi nữa, Miyako cũng đã đồng ý. Kaiko rời khỏi phòng và lần nữa bắt chuyện với bố mẹ.

“……Oh, là cô gái đó à?” bố cô lẩm bẩm khi khi nghe Kaiko nhắc đến tên Miyako. Ông đã từng gặp Miyako; cô chính là người chạy đến ứng cứu cho Kaiko khi ông đến làm loạn ở văn phòng biên tập, thay mặt Kaiko tranh cãi với ông. Hành động của Miyako đã giúp Kaiko có thêm quyết tâm và bày tỏ cảm xúc thật lòng với bố mình.

“Cô bé ấy là kiểu người thế nào?” mẹ cô hỏi.

“Chà, khá cứng cỏi đấy. Ngày nay chẳng có bao nhiêu người được vậy đâu. Cô bé đó có can đảm để đứng lên vì bạn bè của mình, đó là điều chắc chắn. Nếu con bé có hứng thú với việc phát triển nghề trồng dâu nuôi tằm thì bố cũng rất muốn thuê và truyền nghề cho con bé. Con bé thậm chí còn có thể kế thừa công việc này vào một ngày nào đó.”

Giọng bố cô vẫn rất nghiêm nghị, nhưng những lời ông nói ra đều là những lời khen dành cho Miyako.

“Ồ!” Mẹ cô khẽ mỉm cười. “Không mấy khi thấy bố nó khen ai đó nhiều vậy nhỉ.”

“…Kinue, nếu là cô gái đó thì bố cho phép con chuyển đến Tokyo.”

“Bố…! Vâng ạ, bố nói phải, Miyako là một người cực kỳ tuyệt vời!”

Khuôn mặt Kaiko sáng rực lên vì vui mừng.

“Được rồi, nếu bố nó và Kinue đã nói vậy thì em cũng sẽ tin tưởng vào cô bé đó. Nhưng Kinue này, nếu con đã bước chân ra khỏi nhà để theo đuổi giấc mơ của mình, hãy chắc chắn rằng con sẽ không quay gót, được chứ? Vì nếu con từ bỏ sau khi nếm mùi thất bại và trở về nhà, mẹ sẽ mãi mãi không để con biết được cuối chặng đường con đã từ bỏ kia có những gì.”

Kaiko bật khóc trước những lời lẽ vừa kiên quyết vừa yêu thương của mẹ cô. “Vâng, thưa mẹ!” cô nói, nhìn thẳng vào mắt của mẹ mình.

   

****

   

Ngày hôm sau, Kaiko đã có mặt tại một quán cà phê gần văn phòng GF Bunko để bàn chuyện tìm phòng với Miyako. Cả hai đã đến đúng như giờ hẹn, và vì lý do nào đó, Nayuta cũng tham gia cùng họ. “Chị đã kể em ấy nghe chuyện chị với em sắp sống chung,” Miyako giải thích, trông có chút bất lực, “nên em ấy muốn đi theo.”

“Ra vậy,” Kaiko bối rối đáp.

“Miku, em cũng muốn sống với chị!”

“Hảaaa?!”

Kaiko trông hoang mang ra mặt.

“Em muốn sống gần nhà của Itsuki,” Nayuta giải thích, “nhưng sau chuyến ‘ghé chơi’ bệnh viện đợt trước, bố mẹ em không cho phép em sống trong khách sạn hay sống một mình nữa.”

“Ừm, chị hiểu mà…”

Phần lớn thời gian của năm ngoái, Nayuta đã tự mình sống trong khách sạn ở gần đây, nhưng khối lượng công việc quá lớn cùng việc ăn uống không điều độ, thiếu ngủ đã khiến cô phải nhập viện. Tin tức Nayuta đổ bệnh được truyền đến khi Kaiko đang làm việc ở phòng thu âm, và thậm chí đến cô còn hồi hộp tới mức lo sợ. Chẳng thể trách được bố mẹ Nayuta khi không cho phép cô ở riêng như vậy nữa.

“Nhưng mà này, vậy sao em không sống cùng anh Hashima? Em là bạn gái anh ấy còn gì?”

“Sống cùng anh ấy… Ah ha…ah ha ha…”

Nayuta bâng quơ nhìn vào không trung.

“Nayu…?”

“…Em đã thử xin Itsuki cả vạn lần rồi. Nhưng anh ấy vẫn luôn cương quyết từ chối.”

“Sao chứ?”

Kaiko cảm thấy bất ngờ. Cô biết Itsuki quan tâm Nayuta đến mức nào – đủ để bỏ ngang việc thu âm cho drama CD và phóng tới bệnh viện thăm cô.

“Có vẻ như việc cưỡng bức thằng nhỏ của anh ấy làm việc quá nhiều ngay từ lần đầu tiên lên giường không phải một ý kiến tốt nhỉ, đến mức anh ấy phải khóc lóc theo đúng nghĩa đen luôn. Itsuki thậm chí còn cảnh giác với việc ở một mình với em mà… Gần đây em cũng kiềm chế tốt hơn một chút rồi, nhưng nếu em lơ đễnh chỉ một tý thôi, thì cảm giác như em sẽ lập tức đẩy anh ấy xuống giường ấy.”

Lời bày tỏ thẳng thừng của Nayuta khiến Kaiko và Miyako đỏ mặt.

“…Đúng đấy, có lẽ em nên chờ đợi thêm ít lâu nữa đi. Đó là khoảng thời gian cần thiết đối với anh Hashima. Nếu ở chung với một con thú như em thì anh ấy cũng không sống sót nổi đâu.”

“Xin lỗi, em chỉ là một con quái vật tình dục…”

Nayuta ôm đầu trước lời nhận xét khá gay gắt của Kaiko.

“Quay lại vấn đề chính,” Miyako đưa ra suy nghĩ của mình, “chị nghĩ ba người chúng ta sống chung trong một căn hộ có vẻ cũng hợp lý đấy. Nếu tìm được chỗ nào đó ở khu này, gần cả trường đại học của chị lẫn văn phòng biên tập, thì sẽ rất hoàn hảo…nhưng sau khi tìm một vòng trên mạng, chị mới biết khu phố này giá cả cao hơn chị nghĩ.”

“Vâng, ở ngay trung tâm thành phố mà lại…,” Kaiko đồng ý.

“Ừm. Chỗ của Itsuki khá lớn nhưng giá thuê lại thấp hơn so với mặt bằng chung, nhưng bù lại là không có khóa tự động, toilet thì ghép chung với phòng tắm. Chúng ta chỉ có con gái sống với nhau nên chị khá lo lắng nếu không có thêm vài thiết bị an ninh.”

“Chị nói đúng… Ít nhất thì em cũng muốn có khóa tự động, thuê phòng ở tầng hai hoặc cao hơn thì càng tốt, nếu không thì em không chắc bố mẹ em sẽ đồng ý đâu.”

“Với cả nếu em định thuê trợ lý, chắc là em cũng sẽ cần một phòng đủ lớn để dùng làm nơi làm việc ngoài phòng ngủ, đúng không? Tìm được một nơi như vậy mà chỉ có hai người gánh tiền thuê…chị không chắc ở quanh đây có chỗ nào được vậy đâu.”

“Nếu chúng ta sống cùng nhau, em có thể bao trọn tiền thuê nhà nếu hai chị muốn.”

“Không cần đâu.”

“Không nhé.”

Kaiko và Miyako lập tức dập tắt ý định của Nayuta.

“Chị không muốn để một người phải gánh hết mọi thứ khi ở chung đâu. Chúng ta cần phải cùng nhau chung tay – cả tiền thuê, nấu ăn và dọn dẹp, đổ rác nữa.”

“Myaa nói phải đấy.”

“Nyahhh… Em thấy quan ngại về bản thân quá đi…”

Nayuta trông có vẻ căng thẳng trước vấn đề này. Nhưng Miyako lại nở một nụ cười có chút xấu xa.

“Chà, Nayu này, sao em không nhân cơ hội này để học cách nấu ăn nhỉ? Em biết đấy, sau này em sẽ kết hôn với Itsuki đúng không?”

Nayuta mở to mắt, tia sáng đã quay lại trên gương mặt cô.

“Chính xác! Myaa, em sẽ cố gắng hết sức!”

“Tốt lắm. Giữ tinh thần đó nhé? Giờ nói vào chi tiết hơn nào. Chúng ta cần phải có những yêu cầu cụ thể trước khi liên hệ với một trung tâm cho thuê nhà.”

“Vâng ạ.”

“Vâng… Chị thật sự rất giỏi những việc này nhỉ, Myaa.”

Cùng với đó, Kaiko, Miyako, và Nayuta bắt đầu tìm kiếm một căn hộ.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

tội itsuki và thằng em của nó vai =))), đụng phải đúng nhỏ hứng tình
Xem thêm
Nayu làm hai "anh em" thở không ra hơi, ám ảnh luôn 😆
Xem thêm
Khóa học làm vợ bắt đầu
Thanks trans
Xem thêm