• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 Ánh dương tàn không có nghĩa là kết thúc

Chương 16

0 Bình luận - Độ dài: 3,639 từ - Cập nhật:

Bước đến từng bước tựa ngàn cân, tim của Vague cứ như đang tự thắt nghẹn lại. Không phải là hắn đang tự lừa dối mình khi thấy Valencia dang tay ra với nụ cười dịu dàng sao. Chăc chắn Valencia vẫn còn sống, trước mắt Vague thì không thể nào sai được.

"Valencia, ta hứa lần này sẽ bảo vệ nàng..."- Vague nghẹn ngào nói, tay ôm chặt lấy vợ mình.

"Nhưng Vague à, người đã trễ rồi..."- Valencia ghé sát vào hắn.

Trễ rồi sao, mọi thứ liệu đã quá trễ để sửa chữa rồi. Khi vòng tay hắn dần cảm giác trống vắng, hình bóng của Valencia tan thành tro bụi. Níu kéo bằng cách nào bây giờ, người hắn yêu thương nhất đã chẳng còn trên cõi đời này nữa.

"Làm ơn, xin nàng đừng đi..."- Bàn tay hắn bấu chặt vào hư không, như cố níu kéo lại chút hi vọng cuối cùng.

Nước mắt lăn dài trên gò má đang hốc đi dần, làm Vague chợt tỉnh giấc. Hóa ra nãy giờ cũng chỉ là giấc mộng thoáng qua, nhưng chẳng tài nào níu kéo nổi. Hắn bất giác sờ lên cằm, râu đã mọc rậm mà giờ đây chẳng còn ai giúp Vague cạo đi, căn phòng trống vắng đến tột cùng lấp đầy bằng nỗi đau đớn chẳng nguôi ngoai.

"Người ta thường nói nàng là kẻ tàn nhẫn, nhưng trong mắt ta. Người dịu dàng nhất luôn là nàng."- Từng lời như giấu sâu trong lòng, cuối cùng cũng thổ lộ.

Nhưng giờ đây chẳng ai nghe thấy trong đại sảnh này ngoài hắn, và chiếc quan tài câm lặng. Phải chăng thần linh đã quá bất công, khi ngăn cản mối tình này. Từng nghĩ đến ngày cuối đời cùng nhau, mà giờ đây lại âm dương chia cắt thế này...

"Tướng quân..."- Norman vừa bước đến hành lễ đã phải ăn cái tát như trời giáng của hắn, tóe cả máu khóe miệng.

"Không hiểu sao ta lại tin tưởng kẻ vô dụng... Giờ đây Valencia chẳng còn, thì có giết hết bọn chúng cũng chẳng giúp ích được gì..."

"Tôi đã nói ngài dừng, nhưng tướng quân đã bị hận thù che mắt rồi..."

"Người nói cái gì?"

"Ngài Pruz đến gặp tướng quân, ngài ấy nói có cách..."

Kẻ học trò của đại tư tế thì chắc chắn không phải tầm thường, huống gì trong tay hắn còn hàng trăm câu thần chú cổ mà Vague chẳng biết. Có lẽ dù chẳng còn cơ hội, nhưng dù nhỏ nhất thì hắn vẫn phải tìm cơ hội, một cơ hội đưa Valencia trở về.

"Đại tướng quân, lần thứ hai diện kiến ngài. Không ngờ ngài lại tàn tạ đến mức đó..."- Pruz khoan thai bước vào, với nụ cười trên môi.

"Thẳng vào vấn đề đi, nói cho ta cách ngươi có."- Vague nghiêm túc nhìn hắn, nhưng sát khi dường như đang thoát ra khỏi ánh mắt đó.

"Ngài tin ta không, ngài Vague?"- Vừa nói, Pruz vừa lấy trong túi ra một chiếc lọ đen.

"Đó là gì?"

"Thứ có thể đưa phu nhân trở lại. Nhưng ngài phải truy tìm kẻ sát nhân đó, và dùng hắn làm vật hiến tế..."

Tay Vague bỗng run lên, rồi siết chặt. Đúng, phải tìm ra kẻ đó, xẻo đi từng thớ thịt, ghiền nát từng khúc xương cũng chẳng khiến Vague nguôi ngoai phần nào. Chính kẻ dám chia cắt tình yêu thuần khiến mà Valencia đã dành cho Vague.

"Norman? Dù có lật tung cả thành phố lên, ngươi cũng phải tìm hắn về cho ta!"

Trong khi đó, sâu trong căn cứ quân cách mạng, dường như đêm nay mọi người đều đang gấp rút chuẩn bị cho chiến dịch. Khi giờ đây quân Vague đã rút hoàn toàn khỏi đảo, thì quân Cách mạng mới có thể chuẩn bị tiến công.

"Đội trưởng? Anh đừng lo lắng quá..."

Hiver thở dài nhìn Jonathan, làm sao có thể chẳng lo lắng lúc này. Những cái ghim dày đặc trên tấm bản đồ, từng đêm dài thức trắng lên chiến lược cũng chỉ để cho ngày mai. Cầm cây bút lông trên tay, mà tựa ngàn tấn đá tảng.

"Đến lúc rồi, Jonathan. Bảo quân lính chuẩn bị đem tàu ra khỏi rừng thôi..."

Ở phía bên kia đảo toàn là rừng rậm, chẳng ai đến đó vì bị khuất bóng cả Mặt trời. Những chiếc tàu chiến được kéo lên vào trong rừng, và che giấu bằng ảnh nhãn của Raphael. Giờ đây đã được đem ra để chuẩn bị tiến đến Angelic.

Trăng vẫn còn treo trên cao, Hiver nhìn đồng hồ quả quýt một lúc. Trong lòng anh lo lắng, dù cho Vissa nói mọi chuyện vẫn ổn. Hiver bước đến tủ của mình, bên trong là một chai vodka đã phủ bụi. Nhưng đứng cầm chai rượu một lúc, anh lại để nó trở về chỗ cũ.

"Haiz, sắp ra trận rồi, nếu có cồn trong người thi không hay chút nào..."

Mặc lên người bộ quân phục chỉ huy, giờ đây thứ đang đè nặng vai anh chính là trọng trách. Phải đến đó trước khi Mặt Trời lên quá cao, vì khi đó nắng nóng sẽ khiến sương mù của Raphael không trụ được lâu. Chỉ còn vài tiếng nữa là xuất phát, Hiver rời khỏi phòng với dáng vẻ uy nghiêm nhất mà người chỉ huy nên có.

"Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng chúng ta ẩn trong bóng tối. Và kể từ giờ phút này, chúng ta sẽ là người mang đến bình minh..."- Hiver đứng trên cao, rút lưỡi kiếm chĩa về Angelic.

Thời gian bây giờ cũng chẳng còn bao lâu nữa, khi bên ngoài dường như tiếng kêu khóc, tiếng oán than ngày càng lớn. Những nỗi lo, những mối sầu sâu trong lòng khiến Marilyn chỉ ngồi một góc im lặng nhìn mọi người bàn bạc.

"Carl, cậu cho người lén đi rải những tờ tuyên truyền biểu ngữ của chúng ta rồi đúng không?"

"Vâng, ngoài ra em cũng cho người vẽ biểu tượng của ta khắp các con phố ở Angelic..."

"Quân lực của Vague hiện tại chúng ta vẫn không xem thường được..."

"Nhưng nếu để bảo vệ cả quảng trường trong lúc xử tử, chắc chắn lúc đó bọn chúng sẽ mất cảnh giác khi tấn công từ ngoài cảng vào..."

Cũng chẳng có gì dữ dội ngoài chiếc bàn cũ đã mục nát, ghế dựa cũng sờn màu. Trên bản đồ chi chít vết ghim, vết đánh dấu làm những hồi ức xưa cũ của Marilyn hiện về. Cũng từng liều mạng, từng chiến đấu để rồi đổi lại sự phản bội và giam cầm. Lý tưởng sao? Nực cười thật, sự tự do suy cho cùng cũng chỉ là chiếc lồng khác lớn hơn mà thôi.

"Uống không? Chuẩn bị chết thì uống cho đỡ sợ?"

Khi Marilyn đi ra khỏi phòng chiến lược để hít thở một chút. Thì một giọng nói khản đặc sau lưng làm Marilyn giật mình, chiếc bình rượu vỏ nhôm sờn cũ đang được đưa về phía cô. Lại là Sakana à, ông chú này nhìn bất cần nên chắc cũng chẳng nên tích sự gì. Nhưng đời nào cô động vào mấy thứ có cồn.

"Cảm ơn chú, tôi không uống được rượu..."

"Vậy à? Tiếc thế, nhưng mà chắc cô cũng chẳng sợ gì đâu nhỉ? Thoát khỏi cả hầm ngục cơ mà."

"Chắc may mắn thôi... Nhưng chú Sakana à?"

"Gì?"- Sakana uống một ngụm rượu, rồi ngước nhìn cô.

"Chú sẵn sàng chiến đấu hết mình vì cách mạng, kể cả chết sao? Không phải chú thích tự do à?"- Marilyn tựa vào tường nghiêng đầu nhẹ.

Nghe câu hỏi kia làm Sakana im lặng một lúc, đúng là anh từng có ý định đó nhưng có gì đó khiến anh ở lại đây. Một lý tưởng, những đồng đội hay vì nhìn sự áp bức của quý tộc làm Sakana không chịu nổi. Cũng có khi, anh đang nghe theo trực giác mách bảo chăng.

"Ai biết, cô đoán xem vì sao? Tự do chứ không phải hèn nhát bỏ chạy.- Anh chỉ cười nhạt, cất bình rượu vào trong túi rồi nói tiếp.

"Nếu cô sợ nên bỏ trốn thì tôi không trách, dù sao đâu phải ai cũng muốn đi vào chỗ chết..."

Khó chịu thật, từ hỏi thăm dò xem có lung lay lý tưởng mà giờ thành kẻ hèn nhát tìm lý do bỏ trốn rồi. Không lẽ rượu đã lu mờ đi suy nghĩ của ông chú này rồi à, chứ đời nào lại sẵn sàng bỏ đi tự do bản thân để theo một lý tưởng của ai đó.

"Vậy chú có nghĩ tôi sẽ bỏ trốn trước sáng mai không?"

"Tôi sẽ thất vọng lắm, tiếc vì lỡ tay đánh giá cô quá cao thôi..."

"Mừng là chú sẽ không thất vọng đâu, nếu không đầu thú thì mấy oan hồn dưới kia sẽ ghét tôi lắm đấy."

Chẳng hiểu sao hai con người nói chuyện không dính một tần số nào, lại cuốn đến mức tâm sự một lúc như thế. Nhưng nhờ Sakana nên cô mới hiểu được phần nào, rằng họ chỉ vì một lý tưởng mà sẵn sàng sống chết với nó sao? Có lẽ, nó không đơn giản chỉ là lý tưởng, mà là ánh đuốc soi đường dẫn ánh sáng đến Lục Địa này.

"Cố mà sống sót nhé?"- Sakana vỗ vai Marilyn rồi xoay người vào lại phòng chiến lược.

Marilyn thở dài, giờ đây không chỉ là sự trả thù đơn độc nữa. Mà là đòi lại những thứ không chỉ thuộc về cô, còn thuộc về người dân trên Lục Địa này. Đó chính là sự tự do, và quyền của một con người thật sự.

--------------------

Để khiến kẻ đó có thể đầu thú, Vague đã cho phát loa đe dọa nếu không xuất hiện sẽ cho giết toàn bộ những kẻ mang trên người strein hỏa. Và tội lỗi đó sẽ đổ lên đầu kẻ hèn nhát không ra nhận tội.

"Tướng quân đã cho phong tỏa mọi lối ra, lẫn cảng của thành phố. Ngươi không thoát được đâu, hãy ra đầu thú đi..."- Tiếng phát ra từ những chiếc loa len lỏi từng ngõ ngách.

Thứ đè nặng trên vai là trọng trách, thứ dẫn lối con tim chính là lý tưởng. Từng người lính trong quân Cách mạng đều đang cảm nhận điều đó, dù đang ở trong thành phố hỗn loạn hay xa tận ngoài khơi sóng dữ.

 Nhưng bản thân cô thì sao, chỉ là kẻ lạc lối tìm đường trả thù dù cho ký ức chỉ là những ảo ảnh vụn vỡ. Chạy trốn cũng chẳng phải quyết định hay. Mặc kệ những suy nghĩ, Marilyn nhìn lại ngôi nhà hoang đó lần cuối, trước khi cười nhạt rời đi.

"Không khác lúc ấy là bao nhỉ?"- Ánh mắt cô vẫn hướng về lối ra của con hẻm, nhưng bước chân lại chẳng vội vàng.

Khi từng con hẻm giờ đây máu đã nhuộm đỏ những kẻ gạch đá, tiếng quạ kêu xen lẫn oán than chẳng dứt lời. Cứ cách vài bước lại là xác người treo ngược lên cao, tử khí tanh hôi đến kỳ lạ. Đã là con đường chính dẫn đến quảng trường thành phố, nhưng dù cho những tên lính đang nhìn Marilyn với ánh mắt kì lạ, thì cô vẫn bình thản bước đi.

"Ngươi? Giấy tờ đâu? Khai báo mau!"- Một bàn tay đặt lên vai Marilyn theo tiếng quát, nhưng cô chỉ xoay người lại cầm chặt tay hắn.

Khuôn mặt hung tợn của hắn dần biến thành vẻ kinh hoàng, khi bộ giáp sắt dần nung lên trong lửa đỏ. Bọn lính kia đang đàn áp dân thường cũng bắt đầu chĩa mũi giáo về phía Marilyn, đành phải rút kiếm từ tên lính kia mà đánh thôi. Dù sao nếu đầu thú mà dễ dàng quá bọn chúng sẽ nghi ngờ mất.

"Không phải các ngươi muốn bắt ta sao? Đúng, chính ta giết con mụ đó đấy nên đừng giết người vô tội nữa. Đến đây!"- Tuy chỉ là đánh cho có, mà bính lính cứ kéo đến ngày một đông.

Cho đến lúc một mũi tên bay đến, găm thẳng vào bàn tay Marilyn khiến cô đau nhói. Chợt nhớ đến lời dặn của Vissa, khi mũi tên ghim dù không đau đớn cũng phải buông kiếm nằm gục xuống. Nên Marilyn ôm lấy đôi tay mà khụy xuống, như thể không còn chiến đấu được.

"Đội trưởng Norman đến rồi, bắt được cô ta rồi."

Tiếng móng ngựa gõ lọc cọc dưới nền đá, dáng vẻ cao ngạo đang đưa cây cung của mình cho thuộc hạ kia chính là Norman. Anh ta bước xuống ngựa, rồi tiến đến gần cô. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc đó lại chẳng có tí sát khí nào.

"Có thật là ngươi không?"- Norman rút kiếm ra kề sát cổ cô.

"..."- Marilyn không đáp nhưng gắng gượng lùi lại, định phóng cầu lửa nhỏ về phía Norman nhưng anh đã đánh bật nó.

Một cú đấm vào bụng khiến Marilyn nằm gục xuống, nhìn sử dụng strein hỏa thành thục thế kia thì chắc chắn rồi. Còng sắt nhanh chóng khóa vào tay Marilyn, theo hiệu lệnh của Norman mà dẫn cô về quảng trường, nơi Vague đang chờ để xử kẻ đã giết vợ mình.

"Ngươi không cầu xin hay hối lỗi à?"- Norman nhìn sang cô với ánh mắt lạnh lùng.

"Vậy khi giết kẻ có tội thì ngươi có hối lỗi không?"

"Nhưng phu nhân..."

"Là kẻ có tội trong mắt ta là đủ..."- Marilyn cười khẩy, mặc kệ những tên lính kia đang nhìn cô với ánh mắt căm ghét tột cùng.

Quảng trường giờ đây đã ngay trước mắt, nhưng Marilyn dần nhận ra giữa quảng trường đó chính là chiếc quan tài cùng đài tế của tà thuật. Không đúng, nếu chỉ là xử tử thông thường sao lại có tà thuật ở đây, lẽ nào là...

"Ngài Vague, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Giờ chỉ còn chờ kẻ đó..."

Nhưng Pruz vừa dứt lời, thì Norman đã dẫn Marilyn đến. Hắn dường như không tin vào mắt mình, kẻ giết vợ Vague chỉ là một đứa con gái. Ít nhất cũng phải là tên nào đó, với dáng vẻ xảo quyệt đáng ghét chứ sao lại như thế này, lẽ nào Norman bắt nhầm?

"Ngươi có chắc là cô ta không?"- Vague bước xuống từ trên bục, ánh mắt vẫn đầy hoài nghi.

"Tôi đảm bảo thưa ngài..."

Trong giây phút nhìn Marilyn, bất giác làm Vague nhớ lại dáng vẻ của kẻ đó. Kẻ mà khiến hắn ám ảnh chẳng nguôi, khi trong tay hắn đang giữ mảnh đá đó thì đời nào lại hồi sinh được. Chắc hẳn chỉ là cảm giác nhất thời...

"Vậy ngươi đã giết Valencia?"

"..."

"Chính ngươi đã giết vợ ta đúng không?"- Tay Vague giờ không còn kiểm soát mà cầm chặt cổ áo cô.

"Đúng... Nhưng ngươi nghĩ đổi mạng người vô tội thì cô ta sẽ sống lại à? Liệu có đáng không?"- Ánh mắt Marilyn vẫn nhìn hắn kiên định.

"Lũ dân đen đó, thì có là gì so vói Valencia?"

Chẳng để Marilyn nói thêm câu nào, Vague đã toang cầm kiếm chém cô thành từng mảnh. May mà có Norman cản lại, khuyên ngăn rằng nếu cô chết sẽ không thể thực hiện nghi lễ kia. Mới khiến hắn quăng mạnh thanh kiếm xuống đất, mà cho người đưa Marilyn lên đài tế.

"Không xong rồi, chắc hẳn tên kia là tay chân của lão tư tế..."- Marilyn dần nhận ra hình xăm trên đỉnh đầu bóng loáng của hắn, không nhầm được.

Vòng tròn dưới chân kèm nến cả bốn phía, lẽ nào là nghi thức trói buộc linh hồn để thực hiện lời nguyền phản thần sao. Con dao tế đỏ thẳm ấy làm sao Marilyn có thể quên được, khi nó từng nằm trong tay đại tư tế chứ. Pruz ghì chặt vai Marilyn xuống để bắt cô quỳ, hắn bắt đầu đổ máu đen ngòm xuống vòng phép.

"Chuẩn bị đền tội đi..."- Pruz ghé sát tai cô thì thầm, dao hắn kề cổ Marilyn rồi mới giơ lên cao chuẩn bị hạ xuống.

Vậy khi cây dao găm đỏ thẳm đó hạ xuống, mọi thứ sẽ kết thúc sao. Đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, vì cô tin rằng bản thân mình sẽ không chết một cách vô nghĩ như vậy. Thinh không hóa tĩnh lặng, ánh sáng chói lòa trong giây phút đó, tiếng va chạm của kim loại dường như làm lưỡi dao chệch hướng khiến Pruz mất đà trượt chân ngã.

"Mình... mình chưa chết?"- Bóng người cao lớn chắn cả ánh nắng, khiến Marilyn phải nheo mắt nhìn xem là ai.

"Giao ước chưa hoàn thành mà ngươi nghĩ đến chuyện đó à?"

Cái giọng khó ưa này chỉ có thể là Le Chalier thì sai thế nào được, may mà ngài ta đã tới kịp lúc thật. Khi Vague bật dậy nhìn mọi việc đầy ngỡ ngàng, hắn không tin lại có tên ất ơ nào đó phá buổi lễ thì tiếng đại bác vang trời ngày càng dồn dập phá tan cả bầu không khí nơi đây.

"Tướng quân... Tướng quân, bọn chúng tấn công bất ngờ chúng ta. Tàu chiến của chúng ta chìm hết rồi..."

"Bọn chúng? Ngươi vừa mới nói gì?"

"Quân Cách mạng đã vào đến cảng rồi tướng quân..."

"Nhanh.. cho quân bắt bọn chúng lại... Norman, ngươi dẫn binh đi nhanh lên."

Bỗng một lưỡi kiếm từ sau đâm đến, làm Vague suýt mất mạng. Nhưng may mà hắn vẫn đủ nhanh nhẹn để né được, có điều Vague không tin được là người làm điều đó chính là Norman. Biết rõ bản thân đã bị phản bội, hắn đẩy tên lính kia để hắn đi báo tin. Còn Vague hắn bật cười lớn rồi rút kiếm ra chĩa về phía Norman.

"Ngươi, cho dẫn hết binh lính cản bọn Cách mạng lại. Để mình ta đối phó với lũ tôm tép ở đây được rồi..."- Vague đẩy tên lính kia để hắn dẫn binh đi.

"...Cậu thật sự muốn phản bội sao, Norman? Từ khi nào? Ta đối xử tệ với cậu lắm à?"- Hắn nhìn anh quát lớn.

"Từ cái ngày mà ngươi săn bắn nô lệ làm thú vui. Từng giây phút, ta đều cảm thấy kinh tởm với kẻ như ngươi, Vague."- Giọng Norman vẫn không chút dao động.

Từng đường kiếm của hắn quyết liệt như muốn chém anh làm đôi, nhưng Norman quyết không lùi bước. Không phải vì cách mạng mà anh luôn phải nhẫn nại làm những việc tán tận lương tâm sao, giờ đây việc gì phải cam chịu nữa.

"Cậu không đánh bại được ta đâu, Norman..."- Nhưng khi chân Vague bước đến, thì bị dây leo trồi lên giữ chặt Vague và dần trói cơ thể của hắn.

"Đó là trước đây thôi..."- Tay Norman siết lại để trói Vague ngày càng chặt hơn.

Khói lửa ngùn ngụt, mùi thuốc súng dày đặc trong không khí. Đoán chừng quân Vague giờ đây cũng sắp vỡ trận rồi, khi một trận đánh mà không có chỉ huy thì khác nào rắn mất đầu. Có lẽ giờ đây mọi thứ đã gần xong, thì tên Pruz gầm lên, hắn không cam tâm khi bị phá hoại như thế.

"Ngươi là tên khốn nào?"- Pruz cầm chặt cây dao chĩa về hướng Le Chalier.

"Chỉ là một ảo thuật gia đi lạc thôi..."- Ngài ta gõ gậy của mình xuống đất, chiếc còng trên tay Marilyn bỗng bật ra.

Tên Pruz hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt hắn vậy, nếu giờ đây không còn gì để mất thì chi bằng hiến tế linh hồn cho Balder để đổi lấy hắc ám vĩnh hằng. Và chẳng cần suy nghĩ thêm, Pruz lấy lọ máu đen từ trong tay áo uống cạn.

"Ngài... ngài Balder, xin ngài hãy giúp con trừng trị kẻ phỉ báng ngài!"- Lọ máu trong tay hắn rớt xuống đất, Pruz đau đớn mà vặn vẹo khi ánh sáng tím đen đang dần xâm chiếm hắn.

Thấy có chuyện không lành, Le Chalier ra hiệu cho Marilyn đứng sau mình. Nhưng đối với những kẻ cuồng tín như này thì không lạ lắm, dù sao cũng chỉ là đám tàn dư của Balder sót lại. Đâu phải cái tên kẻ diệt bóng tối của Le Chalier chỉ để trưng bày.

"Chẳng hiểu thế nào mà bọn chúng lại chọn tên đó để tôn thờ nhỉ? Đổi lại tôn thờ ta thì tốt hơn rồi."- Le Chalier bình thản mà châm điếu thuốc.

"Giờ này ngài còn hút thuốc được à?"- Marilyn nhìn sang Le Chalier với ánh mắt lo lắng.

"Tận hưởng đi, cũng chỉ là hạng lâu la thôi..."

Lâu la? Tên Pruz giờ đây như con quái vật chẳng còn mắt mũi, chỉ còn cái miệng lớn đầy răng nhọn bên trong ngoác lên tận mang tai, ngoài ra còn thêm nhiều miệng ở trên toàn thân. Sau lưng hắn mọc ra hàng chục xúc tu tựa như con đỉa, máu đen ngòm vẫn đang trào ra. Một con quái vật tay sai của bóng đêm, tượng trưng cho tham ăn đây sao.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận