Tập 01 Ánh dương tàn không có nghĩa là kết thúc
Chương 08
0 Bình luận - Độ dài: 2,060 từ - Cập nhật:
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, lộ ra khung cảnh hỗn loạn bên trong nhà tắm. Mảnh gương vụn dưới đất nằm lặng im sau khi tặng cho Marilyn một vết cứa nhỏ bên má. Sau khi băng bó cũng như sát trùng cho Marilyn xong, Joie nhẹ nhàng dìu cô lên giường.
"Chờ chút, để tớ lấy cháo nóng cho cậu. Ăn xong nhớ nghỉ ngơi, đừng có buồn nữa đó."
Marilyn gật đầu, để bản thân yếu đuối giây phút này khiến Joie có thể tin rằng, một đứa con gái yếu đuối nhường này thì có thể làm gì được. Khi gia đình lại chẳng còn, tâm hồn như vỡ tan. Một vở kịch mà khó có thể tinh mắt mà nhận ra.
Nhưng, Joie lén làm gì đó, cô lấy lọ thủy tinh nhỏ tranh thủ cho vào cháo. Mãi một lúc khuấy đều hết, Joie mới gật gù hài lòng mang vào cho Marilyn. Có lẽ không phải chất độc, mà là thứ có thể khiến cô yên lòng lúc này.
"Đây, đây, cháo nấm nóng hổi tớ tốn công nấu dữ lắm đó. Cậu không ăn là tớ buồn, nên để tớ đút cậu ăn."
Tuy vậy, nhưng việc tin tưởng ăn món cháo của người chưa bao giờ thấy vào bếp có chút mạo hiểm. Marilyn có lẽ khá sợ lẫn hoài nghi, nếu ăn thì khó mà đảm bảo sức khỏe . Nhưng muộn rồi, gương mặt tươi cười kia khó mà từ chối.
"Thôi, để tớ tự ăn."
Tim trong lồng ngực cứ phập phồng, Marilyn cầm thìa gỗ múc đầy với vẻ bình thản, nhưng thật ra cô đang nhắm mắt cầu trời. Mùi cháo lạ lắm, nhẹ thì nằm ba ngày, nặng người khiêng.
"Mình có nên chờ nó ra ngoài rồi nôn không nhỉ?"- Marilyn thầm nghĩ một lúc, nhìn muỗng cháo với vẻ lưỡng lự.
"Coi chừng nóng, tâm huyết của người ta nấu đó. Cá chắc với cậu là không món nào bằng."
Trước sự tự hào kia, Marilyn đành ăn thử một thìa, và nó cũng không tệ. Chỉ khá giống ngũ cốc nhưng nấu lỏng hơn thôi, ít nhất cô vẫn còn sống sau khi nuốt vào bụng. Xem như, vận mệnh chưa đến lúc hồi kết.
"Ai chỉ thế? Nói thật đi, cậu nhờ ai nấu hộ à? Chứ Joie nào nấu được món này"
Thấy Marilyn ăn ngon miệng, Joie bắt đầu bày ra vẻ đầy tự hào. Dù vị của nó có chút gì đó, nhưng Marilyn vẫn không thể bỏ dỡ. Khi mà nhìn mặt Joie lại vui đến thế, không thể cứ vậy mà bỏ được.
"Chắc chắn là không nhờ ai cả, đây là món cháo siêu cấp đặc biệt mà tớ nấu riêng cho cậu thôi. Jonathan còn chưa bao giờ được thử mà."
"..."
"Hehe, cậu ấy đã uống hết rồi. Chuẩn bị mơ đẹp nhé cưng, khỏi buồn nữa."
Joie mừng thầm vì Marilyn đã ăn hết bát cháo, khi cô còn đang tự đắc thì Marilyn đột nhiên hỏi làm Joie giật thót. Không đúng, lẽ nào Marilyn đã nhận ra gì đó sao. Không, chắc chắn không thể nào được.
"Gì đấy? Bộ trong cháo có gì à, sao nhìn mặt gian thế?"- Marilyn chau mày nhìn Joie với vẻ khó hiểu.
Không thể khai ra được, nên Joie bày ra vẻ mặt vô tội chối bay chối biến, nhưng chỉ cô mới biết. Ban nãy đã lén bỏ lọ cây thuốc an thần vào, may mà Marilyn không thấy. Joie mong rằng, chỉ cần Marilyn ngủ là sẽ thoải mái tinh thần trở lại. Thật sự, cô không nỡ nhìn bạn mình cứ sầu muộn như vậy.
"Cậu nghỉ ngơi đi, để tớ mang này ra cho."
"Vậy nhờ nhé, cảm ơn cậu, Joie."
Khi Joie định xoay người đi ra ngoài, bỗng Marilyn cảm thấy gì đó lạ lẫm. Cảm giác đầu óc bắt đầu bay bổng, lâng lâng. Sắp không kiểm soát được nữa rồi, có gì đó như tuôn trào. Sự hưng phấn đang dần chiếm lấy cơ thể, làm Marilyn thấy sao hôm nay Joie lại có mùi thơm đến lạ.
"Khoan..."
"Hửm, sao thế?"
Tầm nhìn của Marilyn dần nhòe đi, cứ như bị choáng ấy nhỉ. Tay cô bấu chặt vào ga giường, sắp không kiềm chế nổi bản thân rồi khi cả người cứ kì lạ làm sao. Làm Joie có chút hoảng, vì đây đâu phải công dụng của thuốc an thần. Lẽ nào...
"Cậu... cậu không sao chứ?"
Tai Marilyn cứ ù lên cả, không, không nghe được giọng Joie rõ nữa. Cô gắng đứng dậy, loạng choạng bước đến trước mặt Joie. Như hang ngàn con kiến nhỏ đang bò râm ran khắp cả người, mồ hôi cứ túa ra từng lúc. Ánh mắt Marilyn đỏ ngầu lên, khi giờ đây cô chẳng còn cảm nhận được gì nữa.
"Rốt cuộc... cậu đã bỏ thứ gì vào?"- Tay Marilyn nắm cổ áo Joie, áp sát cô ấy vào tường làm Joie đánh rơi cả bát cháo cầm trên tay.
"Không có, tớ không có để gì hết! Buông tớ ra..."- Joie gắng đẩy Marilyn ra, nhưng vô vọng.
"..."
Ấm thật, làm Joie chưa kịp dứt lời phải im lặng, hai má cô ửng đỏ. Dường như Joie đã khựng lại khi chẳng ngờ, Marilyn dám cướp mất nụ hôn đầu của cô, mà còn giữ lại trên chót lưỡi mà chẳng chịu thôi. Nhưng có cảm giác khiến Joie không muốn đẩy ra, khoan khoái đến kỳ lạ nhưng khó lòng mà từ chối. Nhịp tim cứ dần tăng theo tuần hoàn máu não, nổ mất thôi.
"Chết tiệt, minh... minh đang làm cái quái gì vậy?"- Chút suy nghĩ tỉnh táo cuối cùng, như kéo Marilyn ra khỏi trạng thái mê man này.
Cô buông Joie ra, loạng choạng tông cửa bỏ chạy như thể thú hoang sổ lồng. Không xong rồi, cô chỉ muốn chạy khỏi chỗ này. Chỉ là một phút mất kiểm soát, sao cô lại cho phép bản thân làm vậy, đáng ghét...
"Marilyn?....Marilyn..."- Joie định thần lại nhìn xung quang, cô hoảng loạn lấy lọ thuốc ra xem.
Tình hình không khả quan tí nào, sao lọ an thần còn nguyên mà lọ thuốc kia lại trống không vậy? Chết tiệt, lẽ ra nên bỏ lọ ghi chữ Fabaceae chứ không phải Fungi. Nhầm lọ an thần thành lọ ảo giác rồi. Lẽ nào ban nãy là do tác dụng phụ của thuốc...
"Không xong rồi! Marilyn..."- Cô chạy ra khỏi phòng để đuổi theo Marilyn, nhưng không ngờ cô ấy lại chạy nhanh như vậy.
Nhưng tại khu chỉ huy trong căn cứ, mọi thứ có vẻ trầm lặng hơn nhiều. Căn phòng họp chỉ huy như lửa đốt âm ỉ. Ban nãy vừa kết thúc cuộc họp, mọi người đã ra ngoài, chỉ còn lại Hiver ngồi im lặng đối diện Vissa, cố vấn cấp cao của quân Cách Mạng. Cô vừa đọc xấp báo cáo tình hình, xong ngước lên nhìn anh.
"Hồi nãy cậu cũng nghe rồi phải không? Có đọc sơ qua chiến lược của Micheal chưa?"
Hiver trầm ngâm một lúc, anh đã đọc qua nhưng vẫn thấy có gì đó không ổn. Có lẽ chiến lược này quá mạo hiểm như việc đốt cháy giai đoạn vậy. Một nước cờ táo bạo liệu có thể thay đổi được thế cục hiện giờ sao.
" Em đã đọc qua rồi. Nhưng chị có nghĩ, mọi chuyện sẽ ổn chứ? Em cảm thấy có lẽ chúng ta hơi vội rồi..."
Đoán chừng Hiver sẽ khó lòng đồng ý, nhưng dù sao chức vụ của anh vẫn thấp hơn cô một bậc. Dù có phản đối đến mức nào, thì một khi quyết định đã được thông qua thì vẫn sẽ triển khai chiến dịch. Nên cô chỉ lắc đầu nhẹ, nhún vai rồi trả lời:
"Làm gì có chuyện hoàn hảo như dự tính? Chỉ là có lẽ sẽ có biến số, nhưng xác suất không cao thì triển khai thôi."
"Hả? Ngài Micheal duyệt chiến lược lần này? Không thể nào..."
Nó quá mạo hiểm, tên Vague thâm hiểm, và quan trọng là hắn mạnh hơn hẳn ba tên còn lại. Sao không chọn Veil hay tên Lavier và thậm chí là Terier, cả ba tên đó còn dễ đối phó hơn con cáo già kia. Tại sao? Tại sao nhất định phải là hắn chứ.
Hiver dường như không tin những gì nghe được, một chiến lược mang tính sống còn như vậy. Cược sao? Ván cược này quá mạo hiểm. Hàng loạt câu hỏi xen lẫn sự nghi hoặc về tính toàn vẹn của nó ngày càng lớn. Khi có thể lên kế hoạch lâu dài để hạ bệ hắn dần mà, việc gì phải mạo hiểm đến thế.
"Vậy cậu biết tin Hoàng Đế, đang cho tên Vague tìm tấm bản đồ đó chứ? Dạo này cũng có tin tình báo, thuế muối dạo này tăng cao nên cảng của thành phố Angelic đang đóng cửa vì bạo loạn."
Những lời nói của cô làm Hiver suy nghĩ. Anh có nghe tin tình báo đó, cũng từng nghĩ liệu có nên mượn thời tiến tới. Nhưng nghĩ tới việc còn Đại đội trưởng, Hiver không dám làm bừa. Xem ra, mọi thứ đều có lý do của nó.
Việc Lâu Đài Bạc không còn tên Luka, cộng thêm việc thuế muối và các loại thuế khác tăng cao. Bạo loạn cũng là điều không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra thôi. Tên Vague không thích phải tự thân cai trị nên lúc nào cũng để cấp dưới làm. Mặc cho bọn chúng làm xằng bậy, hắn cũng chẳng màng quan tâm.
"Em hiểu rồi, vậy khi nào chúng ta bắt đầu?"
"Chỉ cần tin tình báo tới một lần nữa, chiếc dịch lần này của chúng ta sẽ bắt đâu."
Xem ra, kỳ này Đại đội trưởng đã quyết tâm rồi. Cũng chỉ đành thở dài, chứ có thể làm gì bây giờ chứ. Nếu lần này thất bại, không chỉ hao hụt quân lực mà còn đánh động cả Hoàng đế. Chưa kịp đứng dậy để chào Vissa, thì cô hỏi anh:
"À, còn một chuyện nữa. Vụ của Luka đó, em có manh mối gì chưa?"
Hiver lấc đầu, mọi thứ cứ như sương mù dày đặc. Người chứng kiến đêm đó cũng chẳng còn, duy nhất mỗi anh thì bất tỉnh nốt. Thứ duy nhất đội phó kiếm được hôm trước, là chiếc huy hiệu bằng đồng của quân cách mạng, cháy đến mức chẳng còn nhìn rõ hình thù.
"Chỉ có chiếc huy hiệu này lẫn trong đống tro đó. Nhưng nó đã cháy đen, nên em không tìm được là của ai."
Vissa cầm chiếc huy hiệu đen ngòm lên ngắm nghía một lúc lâu.
"Không phải hôm đó cũng có người đi theo em sao? Có khi nào của người đó không"
Hiver liền bác bỏ quả quyết, không thể nào là Marilyn được. Anh đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng chính Raphael đã bảo Marilyn không có strein. Thì chuyện kia do cô làm cũng chỉ là suy diễn, làm sao Marilyn có thể đối phó với một tên ác thú như Luka được chứ.
"Đúng là em có dẫn Marilyn theo. Nhưng cô ấy cũng bị thương bởi kẻ đó, nên chắc chắn với chị không phải do Marilyn làm. Và em thấy huy hiệu vẫn còn trong túi cô ấy."
"Vậy sao? Được rồi cứ điều tra thêm, có gì nhớ báo cho chị."
Tuy bên ngoài Vissa tỏ vẻ mặt không quan tâm. Nhưng cô lại không dễ tin như vậy. Nếu kẻ đó là quân cách mạng, liệu mục đích của hắn là gì? Suy nghĩ một hồi lâu, Vissa đột nhiên nghĩ đến một tình huống tệ nhất có thể diễn ra. Cô đặt chiếc huy hiệu xuống bàn, tựa lưng vào ghế da, suy tư nhấp một ngụm trà.
"Nếu cô ta tự làm mình bị thương...Rồi ném chiếc huy hiệu tung hỏa mù thì sao nhỉ? Nếu vậy mục đích của cô ta là gì? Hừm...Tình huống này, thú vị đấy."


0 Bình luận