Tập 01. Vận mệnh thay đổi
Chương 01. Gửi đến kẻ từ quá khứ
0 Bình luận - Độ dài: 2,894 từ - Cập nhật:
Lịch bịch lịch bịch! Từng tiếng bước chân nặng nề và vội vã vang lên. Một đoàn người như đang muốn chạy trốn thứ gì đó.
“Chúng đuổi kịp chúng ta chưa?”
Chàng trai lên tiếng, nối tiếp sau đó là lời đáp của một cô gái.
“Vẫn chưa, phải thật nhanh lên! Chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Quang cảnh hoang tàn, đổ nát hiện lên ngay trước mắt.
Những toà cao ốc tráng lệ đổ sập thành đá vụn, chất đống lên nhau. Các công trình kiến trúc nguy nga giờ chỉ là những đống đổ nát trơ trụi, phủ kín bởi bụi bặm và bị vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Họ bước qua đống đổ nát, dẫm lên sắt thép đã hoà lẫn với cát và đá.
Vô số mảnh thủy tinh vương vãi khắp mặt đất, phản chiếu tia nắng lờ mờ của ánh hoàng hôn.
Các thiết bị điện tử thì bị chôn vùi trong đống tàn tích, những ánh đèn neon giờ đây chỉ còn là những đốm sáng nhỏ le lóe từ dưới đống đổ nát, cùng với những tia lửa điện chập chờn.
Tinh hoa công nghệ giờ chỉ còn là đống phế liệu. Âm thanh vọng lên từ những động cơ, tạo nên một bản tình ca u uất của sự lụi tàn.
Những công trình kiến trúc đồ sộ nay chỉ còn là quá khứ, cả một nền văn minh nhân loại bị tàn phá.
Một bầu không khí u ám bao trùm lấy thành phố chết, với những con quái vật hình thù kỳ dị đang lảng vảng xung quanh rình mồi.
Đoàn người vẫn tiếp tục nhiệm vụ được giao của mình, họ tiến về phía cánh cổng thép đã bị khóa chặt.
Một người trong số họ nhanh chóng di chuyển về phía cánh cổng. Mái tóc vàng được buộc thành đuôi ngựa, cùng đôi mắt xanh dương sắc lạnh, một cô gái người Châu Âu.
Đó chính là thủ lĩnh của đoàn người, cô ấy lấy một chiếc thẻ quẹt vào máy quét bên cạnh, khiến cánh cổng nặng nề từ từ mở ra.
Trước mắt họ là cầu thang trải dài, sau khi đi xuống đập vào mắt chính là đường hầm tối tăm được chia ra làm rất nhiều ngã rẽ khác nhau.
“Mọi người chuẩn bị đi!”
Cô ấy nói to với thần thái của một người thủ lĩnh.
Đoàn người lần lượt di chuyển vào. Mỗi người họ đưa tay lên chạm nhẹ vào thứ thiết bị được gắn ở vùng thái dương.
Trong tích tắc một vầng sáng điện tử đã bao quát tầm mắt họ, hình thành một chiếc kính giúp họ nhìn được rõ ràng trong màn đêm của đường hầm.
Bùm!
Theo sau một tiếng nổ mạnh ở tuyến cuối chính là hàng chục mảnh thi thể văng lên, vô số mảnh đá vụn hòa cùng đất cát, máu thịt bắn tung tóe vào những người phía tiền tuyến.
Họ đã mất tuyến sau, toàn bộ người ở tuyến sau không ai thoát được vụ nổ khủng khiếp đó. Người ở trung tuyến bị dư chấn đả thương quá nửa, cả một trung đội trong chốc lát chỉ còn lại chưa tới chục người.
Mùi thịt khét lẫn mùi máu tươi tỏa ra, tiếng rên rỉ cùng với tiếng hét thất thanh vang lên khắp nơi, một cảnh tượng thảm sát kinh hoàng.
“CÁC NGƯƠI KHÔNG CHẠY ĐƯỢC ĐÂU!”
Một giọng nói to phía bên kia vụ nổ. Khiến từng người kinh hãi, mặt tái mét lại.
“Chúng đã đuổi kịp đến đây rồi sao!”
“Khốn khiếp, mọi người đi trước đi chúng tôi ở lại đây giữ chân chúng.”
Chàng trai da đen nói với nữ thủ lĩnh, sau đó hàng loạt người đứng phòng thủ quanh cánh cổng tạo cơ hội cho những người bên trong chạy thoát.
“Ken... Cậu.”
“Đừng nhiều lời! Vì sự tồn vong của nhân loại.”
Cậu nói to, thúc ép cô ấy rời khỏi đây.
“... Tôi sẽ không để mọi người hi sinh vô ích.”
“Ờ! Dĩ nhiên, còn lại nhờ vào cô Rachel.”
Cô ấy nghiến chặt răng, chấp nhận bỏ lại những người đồng đội từng vào sinh ra tử với mình.
Họ tiếp tục di chuyển, mặc kệ tiếng súng và tiếng la hét sau lưng họ. Sau ba mươi phút di chuyển liên tục họ đã tới được nơi.
Một người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo choàng trắng đứng trước mặt chào đón họ. Người đàn ông cùng nữ thủ lĩnh của nhóm người là Rachel bước vào một căn phòng, những người còn lại canh bên ngoài.
“Vậy cô có mang nó theo không?”
“Dĩ nhiên, nhưng...”
Sắc mặt cô nàng tối sầm xuống.
“Để lấy được thứ này hầu hết những người được chọn đều đã hi sinh.”
Cô cố gắng giải thích tình hình với Darius.
“Vũ Đức Cường cùng với mười sáu người đã phải ở lại giữ chân chúng để bọn tôi chạy thoát.
Nhưng khi tới cánh cổng chúng đã đuổi kịp, Ken và một số người khác đã hi sinh để bảo vệ cánh cổng.”
Kinh ngạc với câu trả lời, người đàn ông ngồi xuống cái ghế gần đó, cố gắng bình tĩnh lại.
“Không còn ai thay thế ư?”
Trước câu hỏi của Rachel, Darius ngập ngừng nói.
“Có lẽ vậy…
Chúng ta có thể tiêm nó cho một người bất kỳ nhưng chắc gì đã như ý muốn, liệu người đó có thể thay đổi tương lai? Hay người đó sẽ chết trước khi làm được điều đó.
Cường và những người có khả năng làm được điều đó nhất đều đã hi sinh.”
Darius vừa mới dứt lời thì Rachel bỗng mất bình tĩnh.
“Vậy giờ sao? Chọn đại một người rồi để số phận định đoạt à!”
Cô lớn tiếng nói.
“Đã bao nhiêu người hi sinh xương máu để lấy được thứ này, chúng ta đã đi xa đến vậy rồi... Vậy mà...”
Bầu không khí trở lên căng thẳng. Tiếng cọt kẹt khi cánh cửa được mở ra phá tan bầu không khí này, một người khác bước vào trong căn phòng.
Mái tóc đen dài được buộc gọn lại phía sau, cơ thể cân đối hài hòa với đường nét khuôn mặt, những vết thương có ở trên khắp cơ thể nhưng không làm giảm đi sự uy nghiêm của anh ta, anh ta là người Châu Á và là người Việt Nam.
Rachel kinh ngạc nhìn cậu ta, người mà cô tưởng như đã hi sinh.
“Tuấn... Cậu vẫn sống!”
“Hiển nhiên rồi, tôi không phải ma đâu mà lo.”
“Vậy những người khác thì sao?”
Trước câu hỏi của Darius, Tuấn chỉ biết im lặng, rồi nhắm mắt lại và lắc đầu.
Tuấn là một trong mười sáu người cùng với Vũ Đức Cường đã quyết định ở lại câu giờ để mọi người có thể về đây an toàn.
“Vậy à... Tôi rất lấy làm tiếc.”
“Cường đã truyền lại sức mạnh của anh ấy cho tôi trước khi chết, ngoài ra trên đường đến đây tôi thấy xác của Ken và những người khác.”
“... Ừm, họ đã hi sinh để bọn tôi có thể đi tiếp.”
Rachel hạ giọng xuống rồi nói.
Tuấn nhìn xung quanh, cậu ta bắt đầu hiểu ra tình hình.
“Quan trọng hơn! Hai người đã chọn được người để dùng nó chưa?”
“... Vẫn chưa.”
Cô trả lời với khuôn mặt buồn rầu kèm theo chút lo âu, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Tuấn.
“Tôi khuyên hai người nên nhanh lên đi, bọn chúng sắp tới đây rồi đấy. Sẽ không mất nhiều thời gian để chúng mò được ra nơi này đâu.”
Căn phòng tiếp tục ngập tràn trong sự yên lặng.
Trong khi Darius đang suy nghĩ xem ai là người thích hợp thì Rachel và Tuấn giữ tinh thần cảnh giác cao độ, bởi họ biết họ có thể bị tấn công bất cứ lúc nào.
Sự yên lặng duy trì không được bao lâu thì một tiếng động phát ra từ bên ngoài.
“Bọn chúng tới rồi!”
Tiếng la hét, giao chiến bên ngoài lọt cả vào trong.
“Khốn khiếp! Tôi sẽ ra bên ngoài câu giờ, với sức mạnh này tôi hoàn toàn có thể giữ chân chúng đủ thời gian để hai người dùng nó. Hãy lựa chọn ai là người dùng đi.”
Nói rồi, Tuấn chạy ra ngoài.
“Đợi đã Tuấn! Tôi đã lựa chọn xong rồi.”
“Vậy thì tốt, chúc hai người may mắn.”
Trước khi cậu ta kịp bước ra ngoài, Darius nhanh chân ngăn cậu lại. Cả hai quay lại nhìn Darius với ánh mắt tò mò.
“Cậu sẽ là người sử dụng nó!”
“Hả!”
Cả Rachel lẫn Tuấn đều không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Tại... Tại sao lại là tôi?”
“Ông có chắc với quyết định này không?”
Rachel hoài nghi với quyết định của Darius.
“Tôi không nghĩ ông có thể đặt niềm tin vào tôi ở thời điểm đó, chẳng có tý hy vọng gì vào tôi lúc đấy cả.”
“Ta tin rằng cậu có thể làm được, chỉ cần đẩy nhanh quá trình phát triển của cậu lên thôi. Cả ta và Rachel đều nằm “vùng nguy hiểm” lúc đó... Với lại so với những người khác thì cậu đáng tin hơn hẳn.”
Giải thích xong, Darius quay sang nhìn Tuấn. Rachel thở dài, tuy không mãn nguyện nhưng cũng chấp nhận để anh là người được sử dụng thứ đó.
“Vì tình hình cấp bách nên tôi tin cậu, đừng làm tôi thất vọng.”
Darius mở ra chiếc hộp mà Rachel mang đến, bên trong là chiếc ống tiêm có chứa một thứ dung dịch màu bạc trắng.
Ông tiêm nó vào người Tuấn, chưa kịp phản kháng đầu óc anh bỗng choáng váng, anh dần mất đi nhận thức.
“Gửi đến kẻ từ quá khứ...
HÃY CỨU LẤY THẾ GIỚI NÀY.”
***
Tại cực bắc Việt Nam, một chàng trai tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
“AAA!”
“Vừa nãy... Là mơ sao?”
Nhìn lên đồng hồ, thấy hiện tại đang là bảy giờ sáng chủ nhật. Tôi mở điện thoại mình lên xem lịch.
“Vẫn là năm 2119.”
Không hiểu sao tôi lại thấy yên tâm vì điều đó.
Trấn tĩnh lại bản thân, tôi chợt nhớ ra hôm nay là ngày gì. Tôi tra tin nhắn trên điện thoại và thấy dòng chữ [8 giờ sáng có mặt ở trường].
Hôm nay là ngày chụp kỷ yếu!
“Haiz.”
Cố lên nào!
Nốt lần này thôi, tôi sẽ không phải gặp lại những người đó nữa. Chào tạm biệt cuộc sống học đường cấp hai và tiến đến ba năm cấp ba.
Tôi từ từ bước xuống giường ngủ, mặc bộ đồng phục trường với chiếc quần dài màu đen và chiếc áo sơ mi trắng rồi tiến tới phòng tắm, đánh răng rửa mặt để chuẩn bị cho một ngày mới.
Do hôm qua thức đến hơn mười hai giờ đêm để nghe “người ông nội đáng kính” vì nát rượu mà la hét um sùm nên hôm nay tôi có hơi chút mệt mỏi.
Những quầng thâm lộ rõ trên mắt, mà tôi cũng chẳng quan tâm đến chúng mấy, tôi chỉ muốn nhanh chóng vệ sinh buổi sáng và làm nốt những gì phải làm trong hôm nay.
Nhìn kỹ mình ở trong gương, tôi chỉnh lại tóc tai và bước ra khỏi nhà tắm. Bỗng một tin nhắn hiện lên trên điện thoại. Tôi tiến tới gần xem thử, đó... Là mẹ.
Tôi cau mày lại, thở dài ra một tiếng rồi tắt máy đi.
Đóng cửa phòng lại rồi bước xuống cầu thang, một giọng nói khó chịu phát ra dưới nhà. Dưới đó là ông nội đang ăn sáng với chai rượu trên bàn, còn bà nội đang ngồi kế bên.
“Bỏ bạn chứ không bỏ rượu, rượu với thuốc lào, tao không bỏ... Bỏ hết bạn.”
“Suốt ngày rượu chè! Chẳng được cái tích sự gì!”
Bà tôi than vãn mặc cho chính bà là người rót rượu vào mồm ông.
Ông nội tôi là một cựu Sát Quái Nhân, từng chiến đấu với quái vật trong những cánh cổng không gian. Giờ chỉ là một gã nghiện rượu vô dụng.
Bà nội, người nội trợ chính trong gia đình là một người mang tư tưởng cổ hủ với những phong tục tập quán lạc hậu.
Bố thì đã đi chở hàng từ nãy.
Không có thời gian quan tâm đến mấy chuyện này, tôi lạnh lùng tiến về phía cánh cửa và đi ra khỏi nhà.
Bước ra khỏi nhà, ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến tôi nheo mắt lại.
Tôi từ từ bước ra đường, tận hưởng quang cảnh buổi sáng sớm của một thành phố yên bình trong một thế giới đầy rẫy quái vật.
Trên con phố chật chội và đông đúc, từng dòng người một lướt qua nhau.
Âm thanh hỗn tạp hòa lẫn với nhau. Tiếng còi xe, tiếng trò chuyện hòa lẫn với nhịp động của các bước chân. Mọi người vội vã di chuyển trong cái bức tranh đô thị bận rộn này.
Dưới mặt đất là những con robot dọn rác di chuyển dọn dẹp môi trường, còn trên bầu trời là các máy giám sát bay xung quanh nhằm đảm bảo an ninh.
Các tòa nhà cao tầng xếp chồng lên nhau, che phủ bầu trời như một vách ngăn vững chắc. Vô số màn hình quảng cáo hiện lên trước mặt, các tấm áp phích, biển hiệu đập vào tầm mắt tôi.
Những quán cà phê và nhà hàng đông đúc, các tiệm tạp hoá nhỏ lẻ rải rác quanh khu phố.
Tôi dừng lại giữa dòng người tấp nập và ngắm nhìn bầu trời xanh biếc, được phủ kín những chiếc xe bay.
“Hể?”
Nhưng rồi bỗng nhiên, bầu trời trở lên đỏ rực, thời gian như bị ngưng đọng lại.
Mọi âm thanh ban nãy biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng bao trùm lấy nơi này, cùng sự u ám đến rùng mình.
Tôi hốt hoảng nhìn xung quanh, xuất hiện trước mắt tôi là cảnh tượng kinh hoàng.
Con phố quen thuộc trở nên thật khác lạ. Từ trẻ em đến người già... Họ bị cắn xé đứt rời cơ thể, bị đè bẹp tới chết dưới đống đổ nát. Xung quanh tôi giờ chỉ toàn thi thể và máu tươi.
Nội tạng và máu bắn tung tóe, rải rác quanh đây là những mảnh cơ thể vương vãi khắp nơi.
Kinh hãi tột độ, tôi đứng hình trong giây lát. Bắt đầu thở gấp, mắt mở to, mống mắt giãn ra, hai đồng tử co lại...
Những tòa nhà xung quanh trở thành đống đổ nát dưới chân tôi, các thiết bị công nghệ thì bị phá nát để lại một con phố hoang tàn.
Tôi không thể di chuyển, cứ đứng đó một cách đờ đẫn và mất hồn…
Trước khi tôi kịp có bất kỳ phản ứng gì thì khung cảnh đó đã biến mất, để lại khung cảnh bình yên mọi ngày.
Vừa rồi là…
Tôi dụi mắt để chắc rằng mình nhìn không nhầm.
“Cái quái gì vậy?”
Tôi lẩm bẩm trong miệng.
Hậu quả của việc chơi game nhiều quá chăng? May mắn rằng tôi chơi game chứ không chơi đồ, thử tưởng tượng sau khi chơi xong đống đồ tôi gặp ảo giác và đắm chìm trong cái khung cảnh vừa rồi cả ngày xem... Thật là đáng sợ.
Chắc có lẽ từ nay tôi nên hạn chế việc chơi game lại.
Bước tới phía trước, tôi rẽ sang một hướng để tới vị trí quán xôi gần đó. Tôi cần cung cấp đủ năng lượng cho hôm nay, chẳng ai biết được tôi sẽ phải làm những gì trong sáng nay và nó kéo dài bao lâu.
Chào đón tôi là bà Hoa, chủ cửa hàng xôi này. Năm nay bà đã tầm sáu mươi tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, bà đã nhận ra tôi ngay khi chạm mặt.
Tôi gọi một đĩa xôi gấc với xúc xích và rải ít tương ớt lên trên, thưởng thức bữa ăn sáng giản dị.
Khi tôi hoàn thành xong bữa ăn, bà Hoa bắt chuyện với tôi.
“Năm nay lớp mấy rồi Tuấn?”
“Cháu học hết lớp 9 rồi ạ, năm nay lên cấp ba.”
Đây cũng là ngày cuối cùng trong bốn năm cấp hai của tôi.
“Lớn nhanh thế, mới đây thôi...”
Bà hoa với vẻ mặt ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt.
Cũng đúng thôi vì tôi không hay ra đây mấy. Khi đi học tôi hay ăn sáng ở các quán ăn ở gần trường nên tôi và bà ít có cơ hội nói chuyện và nhìn thấy nhau.
“Thế... ông dạo này sao rồi?”
“Vẫn thế ạ.”
Có hơi chút khó chịu khi bị hỏi câu này nhưng tôi vẫn trả lời qua loa cho xong.
Sau khi thanh toán tiền ăn, tôi rời khỏi quán và đi thẳng một mạch tới trường.
0 Bình luận