Tối hôm ấy, khi nhìn thấy cô ấy đã dần đỡ hơn, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của cô vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng dường như đã không còn đau đớn như lúc trước. Tôi quyết định đã đến lúc phải rời đi, để cô nghỉ ngơi nhiều hơn. Với một nụ cười nhẹ, tôi khẽ nói tạm biệt rồi bước ra khỏi căn phòng u ám.
Tôi rời khỏi bệnh viện, trong lòng nặng trĩu những suy nghĩ hỗn độn. Đã một ngày rồi tôi không về nhà, mặc dù về đó chỉ khiến tôi cảm thấy buồn thêm, nhưng ít ra, còn có em gái luôn quan tâm tôi. Cảm giác đó ít nhiều mang lại một chút an ủi trong lòng.
Con đường về nhà hôm nay dài hơn mọi khi. Từng bước chân như nặng trĩu, lòng tôi rối bời với bao suy nghĩ. Khi tôi vừa đặt chân đến cổng nhà, ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống bóng dáng quen thuộc của Hồng. Cô ấy cũng vừa về tới, hẳn là cô ấy vừa đi chơi với người kia về nhỉ? Nhưng đó không phải là điều tôi muốn quan tâm nữa, tôi ghét sự phản bội đặc biệt với những người mà tôi yêu quý nhất, cánh cửa cổng khẽ kêu lên khi Hồng nhẹ nhàng đẩy ra.
Chúng tôi đứng lại, đối diện nhau trong khoảnh khắc lặng thinh. Ánh mắt cô nhìn tôi, sâu thẳm và chứa đầy những cảm xúc mà tôi khó lòng giải mã được, hẳn là do hôm qua tôi đã khá nặng lời. Trong giây phút ấy, tôi biết mình không thể trốn tránh mãi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng gom hết can đảm mà mình có. Tôi nghĩ tất cả nên kết thúc ở đây thôi, nên tôi quyết tâm không được phét do dự nữa. Tôi bước lại gần hồng nhưng vẫn giữ khoảng cách gần hai mét.
"Hồng à... chúng ta nên dừng lại ở đây thôi." Giọng tôi với đầy sự quyết tâm và không chút gợn sóng.
Cô ấy với vẻ mặt đầy run rẩy và có vẻ rất bất ngờ.
“Dừng lại? Dừng lại cái gì? Anh nói cái gì vậy? Em không hiểu…”
Một cảm giác buồn nôn mạnh mẽ đến, tôi không biết sau tất cả cô ấy đang cố gắng để níu giữ điều gì. Vì tình cảm của chúng tôi suốt thời gian qua hay chỉ đơn giản là muốn chơi đùa với tình cảm của tôi. Nhưng tôi không qua tâm dù là lý do nào đi nữa, bị bỏ rơi là hình phạt cuối cùng dành cho kẻ cố chấp đúng vậy, ngay cả những người trông cỏ vẻ bình thản, khi gõ vào tận đáy lòng, đâu đó vẫn vang lên tiếng vụn vỡ. Đối với tôi tất cả mọi thứ bây giờ chỉ còn là quá khứ một quá khứ đầy niềm vui, hạnh phúc nhưng bị giết chết bởi thực tại đầy khắc nhiệt.“
Tôi nghĩ cô phải là người hiểu rõ nhất chứ, hay cô chỉ đang cố giả làm một đứa ngốc để lấy lòng thương hại từ tôi”
“Tôi đã thấy cô với người khác, không chỉ một mà còn tận đến hai lần và điều đó làm tôi cảm thấy ghê tởm”
Tôi nở một nụ cười lạnh nhưng cũng không kém phần cay đắng.
Khuôn mặt của Hồng ngay lập tức biến sắc. Cô ấy lùi lại một bước, ánh mắt tràn đầy sự kinh hoàng và không thể tin vào những gì đang xảy ra. “Với người khác? Anh đang nói gì? Đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi mà! Em không biết anh đang nói gì cả!”
Tôi cố kiềm chế ham muốn đánh cô ấy thật mạnh lại. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững lập trường dù tim mình đang bị xé nát.
“Từ khi nào mà cô trở thành con người như vậy?. Tôi đã từng thương cô, yêu cô rất nhiều nhưng sao cô lại lừa dối tôi, những lời hứa cùng tôi, hứa đi với tôi đến những nơi chúng ta chưa bao giờ đặt chân đến và mỗi sáng cùng nhau dậy đi học, đến trường cùng nhau nhưng chính cô đã phá vỡ những điều đó. Và ngày sinh nhật cô hôm đó cô biết là tôi đã rất mong chờ như thế nào không, nhưng sau tất cả chỉ là sự phản bội và bị cô lừa dối”
Hồng lắc đầu liên tục, đôi môi run rẩy, và mắt cô ấy bắt đầu ươn ướt. “Không, không phải như anh nghĩ đâu! Em yêu anh! Có phải anh đang bị hiểu lầm không? Chúng ta có thể giải thích và bắt đầu lại mà!”
Khuôn mặt Hồng bừng sáng với một tia hy vọng yếu ớt, nhưng cũng đầy nỗi sợ hãi. Cô ấy vươn tay về phía tôi, như muốn níu giữ những gì còn lại. “Anh không thể cho em một cơ hội để giải thích sao? Em đã sai, nhưng em thực sự yêu anh! Chúng ta có thể giải quyết mọi thứ mà!”
Cô ấy là người đã lừa dối tôi trước và muốn chia tay tôi mà? Nhưng cái gì thế này? Đây là cô gái mà tôi từng biết sao. Tôi cảm giác mình muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này sớm nhất có thể. Tôi không thể chịu nổi sự giả tạo này nó thật sự quá ghê tởm.
“Cô đã từng là tất cả của tôi, tôi có thể trao cô mọi thứ nhưng bây giờ trong mắt tôi chỉ chứa đầy sự ghét bỏ với cô, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi”
Hồng đứng im lặng một lúc, đôi mắt cô ấy trống rỗng, như thể đang tìm kiếm một lý do để làm cho mọi thứ trở lại bình thường. Cô ấy lùi lại, đôi chân yếu ớt không còn vững vàng. “Nhưng tại sao? Tại sao anh không thể tha thứ cho em? Em đã sai, nhưng em thực sự yêu anh! Anh không thể cho em cơ hội nữa sao? Em chỉ muốn làm mọi thứ đúng hơn!”
Tôi cảm thấy sự tức giận và đau đớn cuộn trào trong lồng ngực mình, không còn sức để kiềm chế. “Làm mọi thứ đúng hơn?” tôi hét lên, sự tức giận và nỗi đau chồng chất trong từng từ. “Khi cô ở bên người khác, cô nghĩ là cô đang làm gì đúng đắn? cô có biết cảm giác của tôi khi thấy cô như vậy không? Cô đã phá vỡ mọi thứ tôi tin tưởng!”
Tôi không muốn nói thêm điều gì nữa tôi quyết định bước chân vào nhà để lại phía sau cô gái đang khóc và bị dày vò trong sự tuyệt vọng. Đúng vậy hoàng hôn thật đẹp nhưng đã đến lúc mặt trời phải lặn rồi. Câu chuyện nào cũng có hồi kết, chúng ta cũng không ngoại lệ…
Tôi bước vào nhà, mệt mỏi và trống rỗng. Ánh đèn yếu ớt trong phòng khách làm tôi cảm thấy chán nản. Đôi mắt tôi ngay lập tức hướng về phía sofa, nơi em gái tôi đang ngồi, chăm chú xem một bộ phim nào đó. Cô ấy giơ tay chào tôi nhưng vẫn giữ đôi mắt dán vào màn hình. Chắc hẳn bây giờ mẹ tôi vẫn đang đánh bạc cùng với mấy cô hàng xóm chưa về dù đã hơn 10 giờ tối.
Tôi định đi thẳng lên phòng, nhưng em gái tôi ngẩng đầu lên và thấy tôi. Cô ấy lập tức đứng dậy, lo lắng chạy về phía tôi.
“Anh, anh đã đi đâu cả ngày hôm qua? Em đã rất lo lắng” em gái tôi hỏi, giọng điệu vừa có phần trách móc vừa đầy quan tâm.
“Anh không về nhà, không gọi điện, nhắn tin thì trả lời qua loa. Em đã gọi cho anh nhiều lần nhưng không được.”
Điều đó làm tôi bất ngờ vì tôi và em gái thường không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng dù vậy chúng tôi chưa bao giờ lạnh nhạt với nhau và tôi cũng không ghét em ấy nhưng sao hôm nay em đột nhiên chủ động thế nhỉ?.
Tôi thở dài, cảm giác mệt mỏi và buồn bã không thể che giấu. “Anh chỉ cần thời gian để suy nghĩ mọi thứ. Đã có nhiều chuyện xảy ra…”
Em gái tôi không ngừng nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. “Anh có thể kể cho em biết đã xảy ra chuyện gì không? Em nghe thấy cả câu chuyện vừa rồi giữa anh và Hồng. Em biết anh đang đau khổ, nhưng em không hiểu rõ hết mọi chuyện.”
Thì ra em ấy đã nghe hết tất cả sao dù sao chúng tôi cũng nói lớn như vậy mà, nhưng mong sao những người hàng xóm không nghe được vì như vậy sáng ngày mai chúng tôi sẽ trở thành tâm điểm của xóm mất.
Tôi nhìn vào mắt em gái, cảm thấy như bị đè nén bởi những cảm xúc đau đớn. “Hồng… Hồng đã lừa dối anh. Anh đã thấy cô ấy bên một người khác. Anh không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa.”
Em gái tôi nghe xong, vẻ mặt cô ấy thay đổi từ lo lắng sang đau lòng. “Ôi anh, em thật sự tiếc cho anh. Em không biết phải làm gì để giúp anh lúc này…”
Cô ấy tiến lại gần, đặt tay lên vai tôi như để an ủi. “Em hiểu rằng đây là một cú sốc lớn với anh. Em cảm thấy đau lòng khi thấy anh như vậy. Nhưng em ở đây, sẵn sàng nghe anh chia sẻ bất cứ điều gì.”
Tôi cảm nhận được sự ấm áp và sự quan tâm chân thành từ em gái. “Cảm ơn em. Anh chỉ cần thời gian để xử lý tất cả những gì vừa xảy ra. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.”
Em gái tôi nhẹ nhàng kéo tôi đến ngồi xuống bên sofa, ngồi cạnh tôi với ánh mắt dịu dàng và chân thành. “Em có thể giúp gì cho anh? Anh không phải đối mặt với mọi thứ một mình đâu. Em luôn ở đây để hỗ trợ anh.”
Em gái tôi mỉm cười và nhẹ nhàng vỗ về tay tôi. “Em hiểu. Hãy để em giúp anh qua thời gian khó khăn này. Anh có thể chia sẻ bất cứ điều gì, và em sẽ ở đây để lắng nghe.”
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc, cảm nhận sự an ủi và yên bình trong không khí. Dù cảm giác đau đớn vẫn còn đó, nhưng sự hiện diện của em gái khiến cho gánh nặng trên vai tôi có phần nhẹ hơn.
Khi tôi lên phòng, không khí trong căn phòng cảm giác mờ mịt và yên tĩnh. Những tia sáng yếu ớt từ đèn ngủ rọi vào góc phòng, tạo ra những đốm sáng nhấp nháy trên tường. Tôi thả mình xuống giường, cảm giác mệt mỏi nặng nề vẫn đè nặng trong lòng.
Tôi lôi điện thoại ra khỏi túi, mở màn hình lên và nhìn thấy một loạt tin nhắn từ Hồng. Những lời xin lỗi, giải thích, và cầu xin tha thứ từ cô ấy tràn ngập trong hộp thư. Mỗi tin nhắn như một nhát dao nhỏ vào tâm trí tôi, nhắc nhở về những ký ức không thể quên.
Cảm giác bực bội dâng trào, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian với những lời nói trống rỗng. Ngón tay tôi lướt nhanh qua màn hình, tôi mở phần cài đặt và chặn Hồng ngay lập tức. Cảm giác giận dữ và đau đớn dường như tan biến, nhường chỗ cho một sự nhẹ nhõm kỳ lạ.
Tôi đứng dậy, đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài. Trời đã tối, những ánh đèn phố xá mờ nhạt như nhắc nhở tôi về sự thay đổi. Dường như mọi thứ đều trở nên bình thản hơn, sự căng thẳng và lo lắng đã giảm bớt. Những cảm xúc lộn xộn trong lòng tôi giờ đã được thay thế bằng một sự bình yên lạ lùng, như thể tôi đã được giải thoát khỏi một gánh nặng nặng nề.
Tôi trở về giường, nhắm mắt lại và cảm nhận sự nhẹ nhõm lan tỏa trong cơ thể. Những suy nghĩ mơ hồ, những hình ảnh lướt qua trong tâm trí tôi, như là một bài hát nhẹ nhàng ru tôi vào giấc ngủ. Cuối cùng, tôi cảm thấy mình như được cuốn vào trong vòng tay của giấc ngủ, tất cả những nỗi đau và căng thẳng trước đó dần tan biến. Những giấc mơ mong manh dần hiện ra, và tôi ngủ thiếp đi trong sự tĩnh lặng, nhẹ nhàng như những làn sóng lăn tăn của biển cả.
Sáng hôm sau, khi ánh sáng mờ nhạt từ bình minh chiếu vào phòng, tôi tỉnh dậy với cảm giác vừa được nghỉ ngơi. Tôi bước xuống nhà, và không khí của buổi sáng cảm giác êm đềm, như mọi thứ đang dần trở lại bình thường.
Khi tôi vào bếp, em gái tôi đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Hơi ấm của món ăn tỏa ra từ bếp, và mùi thơm của cà phê và bánh mì nướng làm không khí thêm phần dễ chịu. Em ấy quay lại, nở nụ cười tươi sáng khi thấy tôi.
“Chào buổi sáng, anh!” Em ấy nói, giọng nói mang theo sự tươi vui và nhiệt tình.
“Anh ngủ có ngon không?”
“Chào em” tôi đáp lại, mỉm cười với em gái. “Anh ngủ ngon, cảm ơn em. Hôm nay em chuẩn bị bữa sáng cho anh à?”
“Vâng, anh đói không? Em đã cố gắng làm một chút món gì đó cho anh. Mẹ còn chưa về,” em gái trả lời, vừa đặt bữa sáng lên bàn.
Tôi nhìn quanh và nhận ra mẹ tôi vẫn chưa có mặt. “Mẹ còn chưa về à?”tôi hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh dù bên trong tôi có chút lo lắng.
Em gái lắc đầu. “Không, mẹ chưa về từ tối qua. Em cũng không biết mẹ đang ở đâu. Có lẽ bà có công việc gì đó cần làm muộn.”
Chắc hẳn em ấy cũng biết bà chơi bạc nhưng lại không muốn nói ra với tôi.
Tôi gật đầu, cảm thấy một chút lo lắng len lỏi trong tâm trí nhưng cố gắng giữ sự bình tĩnh. “Hôm nay, khả năng cao anh sẽ về muộn một chút. Có việc anh cần giải quyết.”
Tôi thông báo, nhìn em gái với sự lo lắng nhẹ. Vì hôm nay tôi phải qua xem tình hình cô gái hôm qua như nào nữa.
“Đừng lo, em sẽ không sao đâu. Anh cứ làm việc của anh.” em gái nói với giọng nói ấm áp, như thể muốn xoa dịu tâm trạng của tôi.
Tôi ngồi xuống bàn ăn, cảm ơn em gái và thưởng thức bữa sáng. Không khí buổi sáng dần trở lại bình thường, nhưng trong lòng tôi vẫn còn những suy nghĩ và cảm xúc chưa được giải quyết hoàn toàn. Dẫu vậy, tôi cảm thấy sự ấm áp và chăm sóc từ em gái là một phần quan trọng trong ngày mới bắt đầu này.
Khi tôi đến trường, khung cảnh xung quanh không có gì thay đổi. Mọi thứ vẫn yên bình như mọi ngày, từ lớp học đến sân trường, chỉ có thời gian là vẫn trôi đi. Tôi cảm thấy sự lặp lại của những điều quen thuộc như một cái ôm ấm áp trong một ngày đầy cảm xúc lộn xộn.
Tôi quyết định đi xe đạp đến trường thay vì đi bộ. Sự lựa chọn này không chỉ vì sự tiện lợi, mà còn vì tôi lo sợ rằng ra ngoài có thể gặp phải Hồng, người mà tôi không muốn đối diện ngay lúc này. Khi tôi rời khỏi nhà và đẩy chiếc xe đạp ra ngoài, cảm giác căng thẳng trong lòng tôi càng gia tăng.
Và quả thật, như tôi đã dự đoán, Hồng đang đứng gần lối vào khu vực nhà tôi. Tôi thấy cô ấy đứng đó, ánh mắt đầy lo lắng và nỗi buồn, dường như đang chờ tôi. Cả cơ thể tôi cứng lại trong vài giây, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
Hồng bước về phía tôi khi thấy tôi xuất hiện, đôi mắt cô ấy lấp lánh với một ánh nhìn cầu xin, như thể hy vọng tôi sẽ dừng lại và nói chuyện. Tuy nhiên, tôi không để mình bị lôi kéo vào cuộc trò chuyện đó. Tôi đẩy chiếc xe đạp về phía trước, cảm giác như tôi cần phải rời xa ngay lập tức để bảo vệ chính mình khỏi những cảm xúc lẫn lộn.
Khi tôi bắt đầu đạp xe, tôi cảm nhận được sự căng thẳng trong từng vòng quay của bánh xe. Tôi không quay lại nhìn, mặc cho cảm giác tội lỗi và đau đớn bên trong. Cảm giác như tôi đang trốn chạy khỏi một phần của chính mình, nhưng tôi biết đó là cách duy nhất để tôi có thể tiến về phía trước.
Hồng đứng lại, đôi mắt cô ấy dõi theo tôi với sự thất vọng và đau khổ. Tôi không thể thấy rõ biểu cảm của cô ấy khi tôi đã đạp xe ra xa, nhưng sự im lặng và khoảng cách ngày càng gia tăng khiến tôi cảm thấy như một gánh nặng đã được tháo gỡ khỏi đôi vai mình.
Tôi tiếp tục đạp xe đến trường, lòng đầy những suy nghĩ rối ren, nhưng sự quyết tâm và cảm giác giải thoát dần chiếm ưu thế. Trong thời điểm đó, dù mọi thứ vẫn như cũ, nhưng tâm trạng của tôi đã thay đổi, và tôi biết mình cần phải tiếp tục bước đi.
Tôi bước vào lớp học với tâm trạng nặng nề. Căn phòng vẫn náo nhiệt như mọi ngày, tiếng cười nói và những câu chuyện của các bạn vẫn diễn ra như thường lệ. Nhưng trong khung cảnh ồn ào đó, tôi cảm thấy như mình là một người lạ, một kẻ ngoài cuộc không còn liên quan đến những điều đang xảy ra quanh mình.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, tôi ngồi xuống ghế và nhìn xung quanh. Không ai để ý đến tôi, điều đó thật bình thường nhưng cũng khiến tôi cảm thấy đơn độc hơn. Khi tôi vừa mới định thư giãn một chút, một cậu bạn cao hơn tôi một chút, Hùng, tiến lại gần.
Hùng là người bạn duy nhất tôi có trong lớp, một người mà tôi đã đặt rất nhiều niềm tin. Cậu ấy chào tôi bằng một nụ cười thân thiện, nhưng trong ánh mắt của cậu ấy, tôi chỉ thấy sự giả dối. Mặc dù cậu ấy biết rõ sự thật về Hồng và những gì đã xảy ra, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng lừa dối tôi, thể hiện như không có gì.
“Chào, có chuyện gì xảy ra với mày vậy?” Hùng hỏi, giọng cậu ấy đầy sự quan tâm giả tạo.
Tôi chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt, không mấy quan tâm đến cậu ấy. “Không có gì.” tôi nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chỉ là một ngày như mọi ngày.”
Hùng nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng không nói gì thêm. Có lẽ cậu ấy hiểu rằng tôi không muốn chia sẻ nhiều hơn. Tôi nằm xuống bàn, cảm giác mệt mỏi bao trùm cơ thể tôi. Tôi không còn tâm trí để chú ý đến cậu bạn đang đứng bên cạnh mình, cũng như không có ý định giải thích thêm.
Tôi chỉ muốn thời gian trôi qua nhanh chóng để tiết học bắt đầu, để tôi có thể tạm quên đi những gì đã xảy ra. Trong khi Hùng đứng đó, có vẻ như không biết phải làm gì, tôi cảm thấy một sự tách biệt sâu sắc giữa tôi và cậu ấy. Những cảm xúc của tôi đang chồng chất và tôi cần phải tìm cách đối mặt với chúng một mình, không cần sự đồng cảm giả dối từ những người xung quanh.
Sau đó từng tiết học cứ thế trôi qua, tôi cảm giác hạnh phúc vì hồng không còn lại gần mình nữa bởi vì hẳn cô ấy phải giữ hình tượng của mình trong lớp học nữa.
Giờ nghỉ trưa tôi nhanh chóng ra căng tin mua cho mình một cái bánh mì đơn giản sau đó lên sân thượng thưởng thức. Bình thường bữa trưa của tôi được mẹ chuẩn bị sẵn và tôi thường ăn với hồng nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi, nghĩ kĩ thì một mình cũng không hẳn là tệ.
Sau khi những tiết học nhàm chán trên trường kết thúc thì trời cũng đã chiều tối. Tôi đạp nhanh cùng chiếc xe đạp của mình một phần là để tránh gặp mặt hồng một phần là tôi đến để xem tình hình cô gái hôm qua như thế nào hy vọng hôm nay cô ấy đã đỡ hơn.
4 Bình luận
Có khi nào thằng mà nhỏ muốn chia tay là thằng kia ko nhỉ ?
Đoạn 36: Em hiểu. Hãy để em giúp anh qua thời gian khó khăn này. Anh có thể chia sẻ bất cứ điều gì, và em sẽ ở đây để lắng nghe.” -> Em hiểu, hãy để.... ( dùng "," ổn hơn)