• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 03: Đồng cảm

3 Bình luận - Độ dài: 4,101 từ - Cập nhật:

Tôi quay lại con hẻm tối tăm, nơi cô gái ấy vẫn nằm đó, bất động trong bóng tối. Mỗi bước chân trở nên nặng nề hơn, không phải vì tôi mệt mỏi, mà vì tâm trí tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh của cô, bởi sự tàn nhẫn mà ai đó đã giáng xuống cô gái nhỏ bé này. Khi đến gần hơn, tôi mới nhận ra tình trạng của cô ấy tồi tệ đến mức nào. Những vết bầm tím không chỉ nằm ở cánh tay và chân, mà còn hiện diện trên mặt, cổ, và cả những chỗ mà tôi không muốn tưởng tượng. Làn da tái nhợt, gần như mất hết sức sống, cùng với những vết thương rỉ máu không ngừng, như lời tố cáo câm lặng về sự đau khổ mà cô đã phải chịu đựng.

Tôi cúi xuống, khẽ gọi, nhưng cô không đáp lại. Chỉ có tiếng thở yếu ớt phát ra, như một lời cầu cứu mà cô không còn đủ sức để thốt ra thành lời. Cảm giác tội lỗi dâng lên, cắn rứt từng thớ thịt của tôi. Tôi đã định bỏ mặc cô ấy. Tôi đã định tiếp tục đi mà không quan tâm. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào gương mặt hằn lên nỗi đau của cô, tôi không thể làm như vậy được. Tôi không thể quay lưng lại.

Tôi nhẹ nhàng đỡ cô ấy lên, cơ thể cô nhẹ bẫng như thể sức sống đã rời bỏ cô từ lâu. Cô ấy yếu đến mức không thể tự đứng vững, mắt nhắm nghiền, hơi thở khó khăn và chập chờn. Trái tim tôi thắt lại, từng nhịp đập đều như bị bóp nghẹt bởi cảm giác lo sợ và áy náy. Tôi phải làm gì đây? Làm sao để giúp cô ấy vượt qua cơn ác mộng này?.

Không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều, tôi bế cô ấy trên tay và lao về phía bệnh viện gần nhất. Đường phố về đêm vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng bước chân vội vã của tôi và tiếng thở yếu ớt của cô gái trong vòng tay tôi. Mỗi bước đi là một lần tôi cảm nhận rõ hơn sức nặng của trách nhiệm đang đè lên vai mình. Tôi phải cứu cô ấy. Tôi không được phép thất bại.

Cuối cùng, sau một quãng đường dài tưởng chừng vô tận, tôi cũng đến được cổng bệnh viện. Kim đồng hồ chỉ đúng 8 giờ tối, và tôi hối hả gọi các y tá, cầu xin họ cứu lấy cô gái này. Khi họ đưa cô vào phòng cấp cứu, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc đứng đó, tay chân run rẩy, trái tim đập loạn nhịp.

Trong khi chờ đợi, tôi không ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô gái này, chỉ mới ở độ tuổi thiếu nữ, đã phải chịu đựng những gì để rơi vào tình trạng thê thảm như vậy? Ai đã nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy đến mức này? Những câu hỏi không có lời giải cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, làm tôi không thể nào bình tĩnh lại được. Cảm giác tội lỗi lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nếu tôi không quay lại, cô ấy sẽ ra sao? Liệu cô ấy có thể sống sót qua đêm nay?

Thời gian trôi qua chậm chạp, từng phút như kéo dài hàng giờ. Cuối cùng, khi các y tá đưa cô vào phòng bệnh, tôi quyết định ở lại, dù biết rằng mình chẳng có lý do gì để làm điều đó. Cô ấy không phải là người quen của tôi, không phải là ai mà tôi có trách nhiệm phải chăm sóc. Nhưng làm sao tôi có thể rời đi? Làm sao tôi có thể bỏ mặc cô ấy trong tình trạng này?. Đột nhiên tôi nghĩ đến gia đình của mình.

Dù tôi có về nhà hay không, chẳng ai trong gia đình bận tâm. Trước đây, khi tôi về muộn, căn nhà vẫn chìm trong im lặng, không một lời hỏi han hay dấu hiệu lo lắng. Mẹ chưa bao giờ quan tâm đến tôi, còn bố, dù không nói gì, ánh mắt ông cũng chỉ lướt qua tôi như một người xa lạ. Tôi đã thử cố tình về trễ, hy vọng sẽ có ai đó chú ý đến sự vắng mặt của mình, nhưng mọi thứ vẫn chẳng thay đổi. Khi tôi trở về, chỉ có căn nhà tối tăm và yên tĩnh đến lạ thường. Mọi người đều đã đi ngủ, cửa phòng đóng kín, không một âm thanh nào cho thấy họ biết tôi vừa bước vào. Đèn trong nhà vẫn sáng, nhưng ánh sáng ấy chẳng mang lại chút ấm áp nào, chỉ càng khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng giữa chính nơi mình gọi là nhà. Tôi lặng lẽ ngồi xuống, cảm giác trống trải và đau đớn lấp đầy tâm trí, như thể tôi chẳng còn tồn tại trong mắt những người đáng lẽ phải là gia đình của mình.

Khi tôi quyết định ở lại bệnh viện bên cô gái ấy, một phần là vì tôi biết rằng, dù có về nhà, tôi cũng chỉ đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo, với sự thờ ơ của những người thân mà giờ đây đã trở thành xa lạ. Ở đây, ít nhất tôi có thể làm gì đó, có thể cảm thấy mình vẫn có giá trị, vẫn có thể chăm sóc ai đó. Tôi đã ngồi cạnh cô ấy, nghe tiếng thở yếu ớt, nhìn những vết thương in hằn trên cơ thể non nớt của cô bé, và lòng tôi quặn thắt. Tôi đã tự hỏi rằng, phải chăng số phận đã gắn kết chúng tôi lại với nhau trong khoảnh khắc này để cả hai cùng nhau vượt qua những nỗi đau đang đeo bám.

Cả đêm tôi không ngủ, chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhìn cô bé thở đều đặn hơn từng chút một. Những tiếng rên rỉ yếu ớt khi cô trở mình trong giấc ngủ khiến tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Tôi không thể làm gì để giảm bớt nỗi đau mà cô bé đang trải qua, nhưng ít nhất tôi có thể ở bên, giữ cho cô ấy một chút cảm giác an toàn giữa không gian lạnh lẽo của bệnh viện. Bản thân tôi cũng bị bao vây bởi nỗi đau, sự cô đơn và nỗi tuyệt vọng không lối thoát, nhưng ít ra, tôi có thể làm điều gì đó cho cô ấy, thay vì trở về đối mặt với sự lạnh nhạt và thờ ơ của gia đình.

Và dù trong thâm tâm, tôi biết rằng gia đình mình đã dần trở thành những người xa lạ, tôi vẫn không thể tránh khỏi cảm giác trống trải, đau đớn khi nghĩ về những gì đã mất. Chỉ mong rằng, ít nhất trong giây phút này, tôi có thể đem lại chút an ủi cho cô bé, cũng như tìm thấy chút ý nghĩa trong sự hiện diện của mình.

Cô gái ấy không chỉ bị tổn thương về thể xác. Ánh mắt tuyệt vọng của cô, những vết thương tâm hồn mà tôi không thể nhìn thấy, tất cả đều là những gì cô phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Tôi không biết chính xác điều gì đã xảy ra với cô ấy, nhưng rõ ràng rằng cô đã trải qua những giây phút khủng khiếp nhất trong cuộc đời mình. Đêm nay, tôi ở đây không chỉ để canh chừng sức khỏe của cô, mà còn để đấu tranh với cảm giác đau khổ trong chính mình.

Đôi lúc, cô ấy khẽ động đậy, khuôn mặt nhăn nhó như đang chịu đựng cơn đau nào đó. Tôi nắm lấy tay cô, tay cô lạnh ngắt, nhưng tôi không rời đi. Tôi biết rằng cô đang chiến đấu để sống sót, và tôi muốn làm bất cứ điều gì có thể để giúp cô ấy. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, tôi không biết mình đang khóc cho ai cho cô gái nhỏ bé này hay cho chính mình, cho những cảm xúc rối bời đang tràn ngập trong lòng.

Suốt đêm dài, tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy. Cô nằm đó, yếu ớt và mỏng manh, nhưng vẫn cố gắng bám lấy sự sống, giống như tôi đang cố gắng tìm lại niềm tin vào cuộc đời. Khi ánh bình minh bắt đầu le lói qua khung cửa sổ, tôi cảm thấy kiệt sức, nhưng tôi biết rằng tôi đã ở đúng nơi mà tôi cần phải ở. Tôi không thể bỏ mặc cô ấy, và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu làm vậy.

Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua cửa sổ bệnh viện, tôi nhìn sang cô gái đang nằm trên giường bên cạnh. Khuôn mặt cô ấy nhợt nhạt, hơi thở đều nhưng yếu ớt. Đêm qua thật dài, với mùi thuốc sát trùng nhạt nhòa và âm thanh xa xôi của những chiếc máy móc, nhưng cô ấy vẫn không hề cựa quậy. Tiếng bíp nhè nhẹ của máy theo dõi nhịp tim là dấu hiệu duy nhất cho thấy cô ấy vẫn còn ở đây. Dù mí mắt đang nặng trĩu vì mệt mỏi, tôi vẫn cố gắng thức để canh chừng.

Căn phòng bệnh viện lạnh lẽo và vô hồn, với những bức tường trắng như đang thu hẹp lại theo thời gian. Tôi ngước lên trần nhà, chìm vào những suy nghĩ hỗn độn. Nỗi đau từ sự phản bội ngày hôm qua vẫn còn đó, và hình ảnh của cô gái này chỉ làm nó thêm sâu sắc hơn. Những vết thương của cô ấy không chỉ là những vết bầm tím và xước xát có thể nhìn thấy mà là một nỗi đau sâu kín hơn, vượt xa cả những tổn thương về thể xác.

Khi trời sáng, tôi quyết định ra ngoài một lát để tìm gì đó ăn sáng. Cơ thể tôi cảm thấy nặng nề, như đang gánh lấy tất cả những gì đã xảy ra. Khi bước ra khỏi phòng bệnh viện, mùi thuốc sát trùng bị thay thế bởi không khí trong lành của buổi sáng sớm. Thế giới bên ngoài yên tĩnh, đường phố gần như vắng vẻ, chỉ có vài người dậy sớm. Hôm nay là Chủ nhật, một ngày để nghỉ ngơi, nhưng tâm trí tôi thì không thể nào yên.

Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra một cách vô thức, không kỳ vọng điều gì cả. Khi xem qua các thông báo, tôi nhận ra rằng không có bất kỳ tin nhắn nào từ gia đình. Không một câu hỏi về việc tôi đã ở đâu suốt đêm qua. Đúng như tôi dự đoán, nhưng sự thờ ơ ấy vẫn khiến lòng tôi nhói lên. Tôi đã quen với điều này, nhưng cảm giác bị bỏ rơi luôn tìm được cách để làm tổn thương tôi.

Nhưng rồi, một thông báo hiện lên một tin nhắn từ em gái tôi. Ngạc nhiên, tôi nhanh chóng mở ra.

"Anh đã ở đâu cả đêm vậy? Em lo cho anh lắm."

Những lời của em làm tôi sững sờ. Tôi không ngờ em lại để ý, càng không nghĩ em sẽ quan tâm.

Tôi chần chừ một lúc trước khi trả lời, không biết phải nói gì. Cuối cùng, tôi gõ lại.

"Anh ổn. Đang ở bệnh viện, giúp một người cần sự giúp đỡ."

Một lúc sau, em trả lời.

"Em không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng em mong anh giữ gìn sức khỏe. Dù sao em vẫn luôn quan tâm đến anh."

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, trong lòng lẫn lộn nhiều cảm xúc. Em hiếm khi bày tỏ sự quan tâm, và điều đó làm tôi cảm thấy mâu thuẫn hơn bao giờ hết. Mặc dù sự lạnh lùng của cha mẹ đã tạo nên một khoảng trống, lời nhắn của em lại mang đến một sự an ủi nhỏ bé nhưng đầy bất ngờ.

"Cảm ơn em. Anh sẽ cố gắng."

Tôi cất điện thoại và tiếp tục đi bộ. Quán cà phê tôi bước vào ấm áp và dễ chịu, mùi cà phê và bánh nướng mới ra lò thoang thoảng trong không khí. Tôi gọi một bữa sáng đơn giản và ngồi xuống, cố gắng tập trung suy nghĩ. Nhưng dù cố gắng thế nào, tâm trí tôi vẫn không ngừng quay về với cô gái trong bệnh viện.

Ăn nhanh bữa sáng, tôi quay lại bệnh viện lúc 8 giờ sáng. Hành lang yên tĩnh hơn, chỉ có vài y tá thỉnh thoảng đi qua. Khi tôi bước vào phòng, cô ấy vẫn còn bất tỉnh, cơ thể nhỏ bé như biến mất trong tấm ga giường trắng toát.

Thời gian trôi qua chậm chạp. Chiếc đồng hồ trên tường tích tắc đều đều hướng tới buổi trưa. Tôi ngồi bên cạnh cô ấy, thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa, nửa chờ đợi ai đó sẽ bước vào tìm cô. Nhưng chẳng có ai đến cả.

Đến 11 giờ trưa, cô ấy mới cựa quậy. Mi mắt cô nhấp nháy, và cô từ từ mở mắt, ánh nhìn ban đầu vẫn còn mờ mịt. Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô trở nên hoảng loạn. Cô cố ngồi dậy, nhưng có lẽ cơn đau quá sức chịu đựng khiến cô nhăn mặt rồi lại nằm xuống.

Tôi giơ tay lên, như muốn trấn an.

"Không sao đâu, em, anh đã đưa em đến bệnh viện rồi. Không ai có thể làm hại em nữa."

Cô nhìn tôi đầy cảnh giác, đôi mắt pha trộn giữa sự bối rối và ngờ vực. Môi cô khẽ động như muốn nói điều gì, nhưng lại không thể thốt ra lời.

Tôi cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể.

"Anh chỉ muốn giúp thôi. Em có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"

Ánh mắt cô đảo quanh phòng, như để nhận biết tình hình, rồi mới quay lại nhìn tôi. Chậm rãi, cô lắc đầu.

Tôi nói tiếp.

 "Không sao, em không cần phải nói gì nếu không muốn. Anh sẽ ở đây cho đến khi em cảm thấy an toàn."

Im lặng bao trùm giữa chúng tôi, nặng nề và đầy những câu hỏi không được trả lời. Tôi có thể thấy nỗi đau trong mắt cô, phản ánh của những điều khủng khiếp cô đã trải qua. Nhưng cô vẫn im lặng, ánh mắt không rời khỏi tôi.

Nhận ra rằng cô cần thời gian, tôi đứng dậy và nói.

"Anh sẽ đi mua đồ ăn trưa cho em. Em phải ăn để mau khỏe lại, được chứ?"

Cô khẽ gật đầu, dù biểu cảm trên mặt vẫn còn giữ một sự cảnh giác nhất định. Tôi hiểu rằng niềm tin không dễ dàng gì mà có, điều đó là dễ hiểu. Cô đã trải qua một chuyện kinh khủng, và cần thời gian để lành lại, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Khi rời khỏi phòng, tôi không thể không cảm thấy một nỗi buồn len lỏi trong lòng. Cô gái này, còn trẻ và dễ tổn thương, đã trải qua một điều gì đó kinh khủng, và bây giờ, giữa lúc tôi đang chịu đựng nỗi đau của riêng mình, tôi đang cố gắng giúp cô. Có lẽ, theo một cách nào đó, tôi cũng đang cố giúp chính mình.

Khi tôi bước ra khỏi bệnh viện, ánh sáng của buổi trưa đã làm không khí trở nên ấm áp hơn. Cảnh vật xung quanh vẫn như thế, nhưng tâm trạng tôi hoàn toàn khác biệt. Tôi đã trải qua một đêm dài với những cảm xúc hỗn độn, và giờ đây, những điều tưởng chừng như quan trọng lại trở nên vô nghĩa.

Đi dọc theo con phố, tôi quyết định ghé qua một quán ăn gần đó để mua đồ ăn trưa. Nhưng khi tôi vừa bước ra khỏi quán với tay xách đầy đồ ăn, tôi chợt nhìn thấy Hồng, bạn gái cũ của tôi, đang đi cùng anh chàng mà tôi đã thấy hôm bữa. Cả hai đang trò chuyện vui vẻ, cười đùa với nhau như không có điều gì quan trọng hơn trong cuộc sống.

Tôi đứng lặng lẽ ở một bên, ánh mắt dán chặt vào họ, nhưng không có cảm giác gì rõ rệt. Sự chấn động và đau đớn mà tôi từng trải qua khi nhìn thấy hình ảnh đó dường như đã biến mất, thay vào đó là sự trống rỗng và sự thờ ơ. Tôi biết rằng những gì đã xảy ra không còn liên quan đến tôi nữa. Hồng không còn là một phần của cuộc sống tôi, và dù có nhìn thấy cô với người khác, nó không còn khiến tôi cảm thấy đau đớn như trước.

Tôi quyết định lặng lẽ tránh xa họ, không muốn làm phiền hay gây ra sự chú ý nào. Họ không cần biết về sự hiện diện của tôi, và tôi cũng không cần phải làm bất cứ điều gì để giải thích. Những ngày tháng vừa qua đã khiến tôi nhận ra rằng mọi thứ đều có lý do của nó, và những điều không thể thay đổi thì nên được buông bỏ.

Khi tôi quay lại bệnh viện với túi đồ ăn trong tay, tôi nhớ ra rằng cần phải nhanh chân lên để không làm cô gái bị thương phải chờ đợi quá lâu. Tôi không thể để cô ấy cảm thấy mình bị bỏ rơi hay không được quan tâm. Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ của mình đem lại chút an ủi và giúp cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn trong thời điểm khó khăn này.

Lòng tôi vẫn đầy những mảnh vụn của những gì đã qua, nhưng bây giờ, tôi tập trung vào việc chăm sóc cô gái đang nằm trên giường bệnh. Tôi hiểu rằng sự hồi phục của cô không chỉ phụ thuộc vào thuốc men mà còn vào sự quan tâm và sự an ủi từ những người xung quanh. Đó là điều mà tôi có thể cung cấp, và đó cũng là cách duy nhất tôi biết để đối mặt với những nỗi đau mà mình đang gánh chịu.

Khi tôi quay lại bệnh viện với túi đồ ăn trên tay, ánh sáng của buổi trưa đang chiếu qua cửa sổ phòng bệnh, tạo nên một không gian sáng sủa nhưng vẫn không thể xua tan được cảm giác mệt mỏi và căng thẳng trong không khí.

Cô gái vẫn nằm yên trên giường, đôi mắt nhắm chặt và vẻ mặt mệt mỏi. Khi nghe thấy tiếng động từ cửa, cô mở mắt ra và nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, như thể không hoàn toàn tin tưởng vào sự giúp đỡ của tôi. Tôi đặt túi đồ ăn lên bàn cạnh giường và nhẹ nhàng gọi cô.

“Chào em, đã đến giờ ăn trưa rồi. Em có muốn ăn không?”

Cô gái nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn vẻ lo lắng. Dù cơn đói rõ ràng đang hành hạ cô, nhưng sự nghi ngờ vẫn không biến mất.

Tôi không muốn gây áp lực, nhưng tôi cũng không thể để cô ấy phải chịu đựng cơn đói thêm nữa. Tôi nhẹ nhàng tiếp tục.

“Em đừng lo lắng, tôi chỉ muốn giúp em thôi. Nếu em không ăn, em sẽ không đủ sức để hồi phục. Tôi sẽ chỉ giúp em ăn một chút thôi, rồi em có thể tiếp tục nghỉ ngơi.”

Cô gái im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng gật đầu chấp nhận. Tôi mở hộp đồ ăn, lấy một thìa cơm và nhẹ nhàng đút cho cô. Cô gái chậm rãi nhắm mắt lại khi ăn, như thể cố gắng tập trung vào việc làm giảm cơn đói. Mặc dù cô ấy vẫn giữ vẻ nghi ngờ, nhưng có vẻ như sự đói khát đã khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi được ăn.

Sau khi cô gái đã ăn xong và cảm thấy no, tôi giúp cô nằm nghỉ lại trên giường.

“Bây giờ em nên nghỉ ngơi. Tôi sẽ quay lại vào chiều tối sau khi làm thêm. Cố gắng nghỉ ngơi và lấy lại sức khỏe nhé.”

Cô gái chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Dù sự nghi ngờ vẫn còn hiện diện trong ánh mắt cô, nhưng tôi có thể thấy cô đã cảm thấy chút yên tâm hơn khi được chăm sóc.

Khi rời bệnh viện để đi làm thêm, tôi mang theo tâm trạng mệt mỏi nhưng cũng đầy động lực. Công việc làm thêm vào cuối tuần là cần thiết để tôi có thể trang trải cho việc học, nhưng giờ đây, nó cũng trở thành một phần của cách tôi cố gắng giúp đỡ người khác.

Khi tôi rời khỏi bệnh viện vào để đi làm thêm, công việc bán thời gian của tôi là bán tạp hóa tại một cửa hàng nhỏ trong khu phố. Tôi thường làm từ 2 giờ chiều đến 6 giờ tối, và công việc này là cần thiết để tôi có thể trang trải cho việc học. Buổi chiều hôm đó, sau khi tan ca, tôi vội vã trở lại bệnh viện với túi đồ ăn mới mua từ một quán ăn gần đó.

Khi tôi bước vào phòng bệnh, ánh sáng buổi chiều đã yếu hơn và không khí trong phòng dường như trở nên yên tĩnh hơn. Cô gái đang nằm trên giường bệnh, nhưng hôm nay cô trông đã có vẻ hồi phục hơn nhiều so với trước đó. Khi tôi đặt túi đồ ăn xuống và chào cô, cô gái nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm kích và tin tưởng hơn so với lần trước. Tôi đưa cho cô một hộp cơm và vài món ăn kèm, sau đó lùi lại để cô có thể ăn một mình nếu cô muốn.

Khi cô gái bắt đầu ăn, tôi ngồi xuống ghế gần giường, quan sát cô. Đột nhiên, cô gái bắt đầu khóc, những giọt nước mắt rơi trên gương mặt vẫn còn vẻ đau đớn. Tôi cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc và không biết nên nói gì. Thay vì cố gắng an ủi cô bằng lời nói, tôi quyết định im lặng và chỉ ngồi đó, để cho cô có không gian để thể hiện cảm xúc của mình.

Sau một lúc, tôi nhẹ nhàng hỏi.

“Em đã ổn hơn chưa?”

Cô gái hít một hơi sâu, cố gắng làm dịu cơn khóc của mình. Cô gật đầu và trả lời với giọng yếu ớt nhưng cảm kích.

“Cảm ơn anh, em ổn hơn nhiều rồi.” giọng nói của cô ấy rất nghẹn ngào

Thấy cô gái đã ổn định hơn, tôi quyết định hỏi thêm về tình trạng của cô.

“Vì sao em lại bị như vậy? Em có thể kể cho tôi nghe không?”

Tuy nhiên khi tôi hỏi, cô gái chỉ im lặng và không trả lời. Tôi thấy ánh mắt cô dường như trở nên sợ hãi hơn. Để hiểu rõ hơn tình hình, tôi tiếp tục hỏi.

“Nhà em đâu? Em có nơi nào để về không?”

Cô gái cúi đầu, ánh mắt đầy sợ hãi, và lắc đầu.

“Em không có nhà...”

Lời đáp của cô cùng với vẻ mặt sợ hãi khiến tôi cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng mình gia tăng. Có lẽ những suy đoán của tôi về việc cô bị bạo lực gia đình hoặc bạo lực học đường là đúng. Tôi cảm thấy đau xót khi nghĩ đến những gì cô đã phải trải qua.

Tôi quyết định không hỏi thêm nữa và chỉ ngồi cạnh cô, tiếp tục theo dõi tình trạng của cô trong khi cô ăn. Cảm giác bất lực và lo lắng không ngừng đeo bám tôi, nhưng ít nhất, tôi biết rằng sự hiện diện và sự giúp đỡ của mình có thể mang lại chút an ủi cho cô gái trong thời điểm khó khăn này.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đoạn 18: Dấu câu sao trông lạ thế?
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Mình sẽ sửa ạ
Xem thêm
Erm...tôi không hiểu lắm vụ thak này đi làm thêm để trang trải học phí...rõ ràng là nó còn gia đình và vẫn được chu cấp mà? Sạn này hơi to
Xem thêm