Truyện sáng tác
Lần cuối
Số từ
19.998
Đánh giá
5,00 / 1
Lượt xem
16.484
Tóm tắt
Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp theo. Hiện tại tàn khốc luôn giày vò con người ta trong hai cảm xúc ấy.
Gã đơn độc nơi đất khách, đắm mình vào "niềm vui" trong công việc, bỏ lại mọi thứ phía sau. Điều gì sẽ đến với hắn khi cái tuổi ba mươi đã cận kề? Là hạnh phúc? Là khổ đau? Làm sao mà biết được chứ. Cuộc sống của hắn cứ lạnh lẽo như những cơn mưa tuyết tưởng chừng bất tận của mùa đông Kyoto vậy.
Nhưng rồi, cơn mưa tuyết kia sẽ ngừng rơi thôi.
Xem thêm
-
10/01/2022
-
17/01/2022
-
26/02/2022
Xem thêm
58 Bình luận
nhà du hành thời gian?Một oneshot rất hay và cảm xúc ạ.
Có những đoạn của quá khứ được khắc họa với lời văn nhẹ nhàng, bay bổng và đầy hi vọng, nhưng cũng không kém phần nhiệt huyết hoài bão của tuổi trẻ.
Lại có những đoạn thể hiện cảm giác bất công, vô lý đến ngột ngạt, như thể ta bị bóp nghẹt cùng với tâm hồn của nhân vật đang quằn quại.
Có một đoạn không hề có thực, được viết một cách phiến diện rõ ràng nhất. Nó thể hiện rõ cảm giác thù ghét và cho ta thấy người đó còn không được biết rằng mình sai ở đâu. Nên chỉ còn có thể tìm một lý do mà một bản thân đầy cay đắng có thể chấp nhận được, rằng anh ta không sai. Thật sự khá là đau đớn khi nhìn kẻ kia đã cướp luôn của anh cái quyền được biết sai lầm của bản thân và sửa chữa.
Những đoạn của hiện tại (theo dòng thời gian truyện) được viết với giọng văn đầy mệt mỏi, như thể mất phương hướng. Một thế giới xám xịt chỉ đầy phiền muộn đối với kẻ xa nhà.
Và rồi, phân đoạn cuối về một chút tình cảm mới đang đơm nở đầy bình dị. Chẳng còn ở đấy những mộng tưởng nồng nàn hay sự mãnh liệt của tuổi trẻ. Chỉ là hai con người cố thành thật với nhau, nói lên những điều họ muốn. Và một con người lần nữa dấn thân phơi bày sự mỏng manh của mình để mong tìm thấy hạnh phúc. Những tình cảm nhuốm đầy vị ngọt đắng của sự trưởng thành, hay đúng hơn, hi vọng mưu cầu hạnh phúc nhỏ nhoi.
Đây nói thật chẳng phải một câu chuyện tình. Mà có vẻ là một cách để tác giả cố tìm kiếm và nghĩ ra câu trả lời mình đã và sẽ không thể nhận được. Như để tìm được sự khép lại cho một quãng thời gian của tuổi trẻ và bước tiếp về phía trước. Cũng vì thế mà hoàn toàn bộc bạch được bản thân cho người đọc.
Truyện có những nhân vật đầy lỗi lầm nhưng chính vì thế mà càng khiến họ con người hơn. Cũng đúng thôi, vì họ là thế thân của những con người thật sự tồn tại.
Những ly trà đào thường uống ngọt ngào như tình cảm tuổi non trẻ vô tư lự.
Chọn một ly trà Citrus khác với thường nhật cho một quyết định đặc biệt quan trọng, vị ngọt đã được thay bằng chút vị chua nhẹ nhàng, có cảm giác đứng đắn hơn một chút.
Một ly trà đá vô vị và lạnh lẽo vào tiết lạnh giá, chưa nhấp môi được chút nào. Có lẽ vì phân cảnh này không hề có thực.
Cuối cùng là một li cà phê đen đắng nghét, lạ lẫm và dở tệ, cố nốc cho hết để kiếm sức làm việc hơn là thưởng thức. Ánh lên sự chai sạn và thực tế tàn nhẫn của tuổi trưởng thành.
Nói lòng vòng mãi... nói chung thì mừng rằng anh đã ít nhiều tìm được hạnh phúc, lão già à. Để hôm nào em bao coi như trả lại anh ly trà đào hôm bữa cho.
chứ ko phải là cháu vô phủi bụi đâu nhécảm ơn vì đã đón nhận oneshot này :))
Nhân ngày Valentine 14/2, moa xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm có thể nói là... "sên-sến" chả tài nào chịu được, và cũng lắm đắng cay muôn phần; có thể nói là, vị ngọt ngào của tình yêu chớm nở, ngô nghê của tuổi trẻ, cùng vị đắng chằng của sự chối từ tàn nhẫn, cả hai hòa quyện vào nhau tạo nên một viên Xi-cu-la (Khi cơn mưa tuyết ngừng rơi) này đây.
Với giọng văn bình dị, rất chất đời thường, quen thuộc, như thể đang dẫn dắt bạn vào trong thế giới được thể hiện dưới ngòi bút được tắm trong một tình yêu chếnh choáng, nhát yêu, mơn mởn từ trái tim rạo rực của anh chàng Chung trẻ tuổi.
Truyện được chia làm bảy phần, mỗi phần khắc họa tâm lý nhân vật chỉn chu; từ ngữ dung dị nhưng lại mang đến một sắc thái biểu cảm dập dồn, âm hưởng mạnh mẽ, tạo cho độc giả có một cảm giác giao cảm linh hồn với nhân vật Chung và đồng cảm cho tình yêu tan hợp của anh chàng: thất vọng, bồi hồi,... Văn phong tuy hơi thô cứng, nhưng lại rất hợp với văn cảnh, nó làm rõ được cách chuyển giao cảm xúc lẫn tâm trạng của nhân vật.
Từ cơn "Mưa Tuyết" bão bùng và rồi lại "Tan" đi, vốn là những hiện tượng của thiên nhiên và có những quy luật riêng mà con người không thể thay đổi được. Thế nhưng, từ trái tim nguội lạnh như cơn "Mưa Tuyết" kia, (sau khi tình yêu mà anh chàng dành cho người mình thương đã chối bỏ theo một tình yêu khác), đến cuối cùng lại được "Tan" như thể đã được chữa lành từ một ngọn lửa tin yêu, thuần thiết. Bởi vậy sống mà không có tình yêu thì còn gì là ý nghĩa!
Cảm ơn Zen vì đã đọc btw.
sinh năm 92 thì là 30 r nên gọi chú cho hợp he he)Đã tim + 5 sao.
Anw, mong chú viết thêm nhiều truyện hơn nữa.