“Ilu-kun và anh trai khiến em buồn! Mọi người đã bỏ rơi Di!!!”
Ngay khi Cain bước vào phòng ăn, Diana lập tức chĩa ngón tay về phía cậu và hét lên.
Khi Cain chạy đến ôm Diana vào lòng, cô bé phồng má và đánh vào đầu cậu.
Diana đập bambam vào trán Cain trong lúc đang bị ôm và cự tuyệt, nói rằng, “Em đang giận lắm đấy!”
Có lẽ gần đây, công sức bỏ ra của Cyrus đã được đền đáp khi cách nói chuyện của cô bé đã cải thiện đáng kể.
“Làm sao mà anh có thể bỏ rơi Diana được chứ. Liệu em có thể cho anh biết tại sao em giận thế không?”
“Trước bữa sáng, Ilu-kun và anh trai đã cùng nhau chơi đùa bên ngoài! Em biết hai người đang hẹn hò mà!”
Diana đã vô tình trông thấy hai người họ cùng nhau thực hiện buổi tập chạy buổi sáng và có vẻ như đã hiểu lầm rằng họ đang hẹn hò với nhau.
Cho đến hiện tại, Cain không biết vì lý do gì Diana, người luôn ngủ say cho đến khi được đánh thức vào bữa sáng, lại dậy sớm vào sáng hôm nay, nhưng Cain nghĩ đây là một cơ hội tốt.
“Vậy thì, Diana có muốn tham gia cùng bọn anh sáng mai không?”
Cain không cần biết dù trong trường hợp nào, nếu có liên quan đến việc chơi đùa, thì Diana không bao giờ từ chối.
Nếu Diana phát hiện ra rằng hai người họ chỉ đang tập chạy, cô bé có lẽ sẽ thốt lên rằng, “Em không chịu đâu.”
Cain nghĩ rằng nếu Diana có thể trở nên mạnh hơn để tự bảo vệ bản thân thì sẽ thật tuyệt, vậy nên cậu quyết định sẽ tận dụng cơ hội này để khiến cô bé tập chạy.
Việc thức dậy sớm mỗi sáng cũng sẽ trở nên hữu dụng cho Diana trong tương lai, và nếu sau này cô bé có muốn tham gia đội hiệp sỹ, thì sẽ không có lý do gì để họ từ chối cả.
“Đồng ý! Hãy chơi cùng với Di!”
“Cha ơi.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Diana, Cain quay sang cha cậu, Dismayer, và hỏi ý kiến của ông ấy.
“Được rồi, được rồi. Ta sẽ nhờ Palais Pantle chuẩn bị quần áo thể dục cho Di.”
“Đã hiểu.”
Cain đáp lại, ngay trước khi Dismayer cho gọi quản gia đến. Vị quản gia gật đầu chấp thuận và ra lệnh cho các hầu gái cạnh đó. Những hầu gái sau khi nghe xong ngay lập tức rời phòng ăn.
Mọi chuyện đang tiến triển suôn sẻ.
Dismayer có lẽ cũng quyết định rằng tập chạy là một ý tưởng tốt, mặc dù chính ông cho rằng tập kiếm là không tốt.
Cain nắm lấy tay Diana cùng nhau bước đến bàn ăn. Cậu kéo một chiếc ghế ra cho Diana, trước khi ngồi lên trước ghế bên cạnh và thưởng thức bữa sáng.
Bởi vì hôm đó là ngày nghỉ của Dismayer, vậy nên Cain được đưa đến cung điện hoàng gia trên lưng ngựa cùng với Sarasinia.
“Tạm biệt Cain!”
“Tạm biệt anh trai!”
Cain rời đi, trong lòng vẫn còn uất hận nụ cười mỉa mai của cha mình khi ông vẫy tay chào cậu và ánh mắt cô đơn của người em gái.
“Rồi thì, Di này. Hôm nay hãy đi chơi cùng với cha đi! Cha đã tận dụng ngày nghỉ này để độc chiếm Di đấy!”
“Đi chơi cùng với cha sao!?”
Khi Cain biến mất khỏi tầm mắt, Dismayer mời Diana đi chơi với một nụ cười đến tận mang tai. Diana ban đầu nở một nụ cười rõ tươi trước lời mời đó, nhưng ngay lập tức chuyển sang biểu cảm bối rối.
“Nhưng hôm nay Di phải học với Tiến sỹ Ianis.”
Diana muốn đi chơi. Nhưng cô bé phải học. Cain sẽ khen ngợi nếu cô đạt điểm tốt. Có những lúc cô bé không thích học, những cô không dám cúp tiết, bởi vì cô không biết Cain sẽ phản ứng thế nào nếu cô làm vậy. Tuy nhiên, Diana có thể tưởng tượng được rằng nếu cô bé nói mình ghét việc học, Cain sẽ không còn yêu quý cô như trước nữa.
“Đúng rồi nhỉ. Chẳng phải Ilvalino cũng phải học sao? Nhưng ta nghe nói rằng Tiến sỹ Ianis đã khen ngợi rằng Di rất xuất sắc. Vậy nên nghỉ ngơi một ngày cũng không sao đâu!”
“Thật sao?”
“Thật, thật.”
Nếu cha cô đã nói vậy, thì sẽ không sao cả. Với suy nghĩ đó, Diana quyết định, “Vậy thì con sẽ đi chơi!” Và nụ cười đã quay trở lại với khóe môi cô.
Một chiếc xe ngựa xuất hiện phía trước cánh cổng chính, và Dismayer bế Diana lên trước buồng xe, và cô bé sau đó tự bước lên. (Khổ thân Cain, phải cưỡi ngựa trong khi bố nó dùng xe ngựa đi chơi)
Sau khi vị quản gia đóng cánh cửa xe lại, Dismayer hỏi Diana.
“Vậy Di muốn đi đâu nào?”
“Kawahara!”
“Eh… đâu cơ?”
Ánh mắt của Dismayer, thứ đáng ánh lên những nơi như tiệm bánh kẹo, cửa hàng đồ chơi, cửa hàng quần áo, vân vân và vân vân… đột ngột chết lặng.
Ngôn ngữ gì đây? Kawahara? Mình không hiểu.
“Có những viên đá mạnh tại bờ sông! Con muốn tìm một viên đá mạnh!”
Dismayer không hiểu mô tê gì hết, nhưng nếu muốn tìm đá, thì địa điểm lý tưởng chắc hẳn là ở bờ sông. Khi ông yêu cầu người đánh xe đi đến bờ sông bên cạnh lâu đài hoàng gia, chiếc xe ngựa bắt đầu chậm rãi lăn bánh.
“Serenosta đã tặng con viên đá mạnh nhất, nhưng Di muốn tự mình tìm ra cơ.”
“Ừ, ừ.”
“Những viên đá mạnh phải càng cứng càng tốt, nhưng chúng không được quá nặng hay quá lớn để không gây cản trở cho việc ném.”
“Vậy sao?”
“Mà có viên đá như vậy trong tay cũng không thể đảm bảo chiến thắng. Phải tận dụng thành thạo những mánh khóe của Onore, Wanryoku và Shuchuryoku cùng một lúc.”
“Vậy sao. Đọc líu lưỡi mất.”
Diana giải thích về bí mật của “Viên đá Hajiki”, nhưng Dismayer chẳng hiểu chút nào.
Serenosta là ai? Viên đá mạnh nhất là gì? Dù trong đầu tràn đầy những câu hỏi, nhưng ông vẫn vui vẻ lắng nghe lời giải thích của Diana, và quyết định mình không nên bận tâm đến những thứ tiểu tiết ấy.
Sau khi nhặt được một viên đá hình ruy băng, một viên đá với hình dạng trông như tai thỏ, hay theo ngôn ngữ của Diana thì là viên đá mạnh nhất, cô bé cùng cha mình đi đến cửa hàng quần áo để tìm kiếm đồ thay cho bộ váy đã lấm lem bùn đất của cô. Họ cùng nhau bước vào.
“Liệu cô có thể mang cho tôi xem một vài bộ váy hợp với đứa trẻ này không? Và nếu cô có bộ quần áo nào thích hợp cho việc vận động, hãy cho tôi xem luôn.”
“Đã hiểu.”
Ông đã nhờ vị quản gia chuẩn bị quần áo thể dục cho Diana, nhưng bởi vì ông đã đích thân đến cửa hàng quần áo, Dismayer nghĩ rằng mình sẽ tự tay chọn mua luôn. Vì không biết quãng đường chạy sẽ là bao xa, ông nghĩ rằng cô bé sẽ cần nhiều hơn một bộ để thay.
Tất nhiên, vị quản gia ở nhà đã không khỏi nghĩ rằng, số lượng quần áo thể dục của Diana sẽ lên đến hai con số.
Cô bé thay bộ váy mới mua, cùng một bộ váy khác được để chung với những bộ quần áo thể dục trong một chiếc túi. Họ để chúng lên trên xe ngựa, và lần này cả hai đến tiệm café nổi tiếng gần đó để thưởng thức những món đồ ngọt tuyệt hảo.
“Cứ tự nhiên đi, Di. Con có thể ăn cái gì cũng được!”
Nói xong, Dismayer mở rộng menu và đặt nó trước mặt Diana.
25 Bình luận