Daughter of Evil - Clôture of Yellow
Cảnh 2: Allen ~Vương quốc Lucifenia “Khu rừng u muội”~
0 Bình luận - Độ dài: 1,011 từ - Cập nhật:
Tại vương quốc Lucifenia, thường được biết đến với cái tên là “Vương quốc màu vàng”, có một khu rừng bao phủ phía bắc.
Nó được gọi là Khu rừng u muội: một khu rừng dày đặc và không có một con đường nào xứng với cái tên đó cả, đối với tất cả mọi người trừ những người thợ đốn củi địa phương, thì đi vào khu rừng đó là điều tự sát nếu như bất cẩn.
Khu rừng u muội kéo dài đến vùng láng giềng Elphegort, lấy tên gọi của cây ngàn năm, thủ đô của Elphegort, Aceid, không xa cho lắm. Nhưng thực tế, khi đi từ Lucifenia đến Elphegort, con đường thường ngày là phải đi theo con đường chính dẫn tới một vòng quanh lớn ở phía trước phía Đông. Vô ý đi xuyên qua khu rừng, thì chỉ có đi thật nhanh qua hoặc, chỉ có ngu xuẩn mới dám băng qua.
Theo như ban đầu, Lucifenia chỉ là một trong những vùng nhỏ được gộp lại với nhau của một vùng của Evllious, trong một thế hệ, nó đã được mở rộng thành một vương quốc lớn theo thời gian thông qua một chính sách về bành trướng lãnh thổ. Người mà chịu trách nhiệm cho sự thay đổi này là người người khởi xướng vương quyền, Arth, tuy nhiên, ông ta chưa tấn công vương quốc Elphegort được bởi vì sự hiện diện của khu rừng là một rào cản cho sự xâm chiếm của ông.
Ở giữa khu rừng khi mà bình minh bắt đầu xuất hiện, một nhóm người hầu cùng với binh lính đang đi tìm công chúa, Theo như được biết thì công chúa đã lẻn vào khu rừng này, điều khó dường như không khó khi chỉ cần đi theo vết tích của Joshephine từ chuồng ngựa đến khu rừng này. Nhưng để phân biệt được móng guốc Josephine khỏi các dấu chân khác thì chỉ có một người như Leonhart mới làm được.
Những thành viên trong quân đội Hoàng gia thì lại quýnh cả lên. Điều đó không ngạc nhiên gì cả. Họ là người không những đã mất dấu công chúa mà họ phải bảo vệ, cô ta lại đi lảng vảng vào khu rừng. Nếu như có điều gì xảy ra đối với Riliene, việc lìa đầu là điều không cần bàn cãi gì cả.
Trong bóng tối, Phó chỉ huy quân đội đang mắng nhiếc một tân binh.
“Tại sao ngươi lại không ngăn chặn công chúa Riliane khỏi lẻn ra bên ngoài?!”
“Nhưng…đó là công chúa Riliane! Nếu như tôi không tuân theo cô ấy bằng việc chặn cô ấy lại…”
“Vậy sao ngươi không nghĩ ra việc đi theo hộ tống cô cô ta hả? Thằng ngốc!”
Người lính mới dường như sắp khóc, nhưng chính xác hơn thì đang khóc rồi, không lí do nào để khiển trách anh ta thêm nữa. Dù vậy tôi thương hại anh ấy, nhưng bây giờ không phải là lúc cho việc đó.
Người mà cần sự thương hại của chúng tôi là Ney. Cô ấy chạy lòng vòng mà không chú ý tới bụi đất vào quần áo của cô, khi cô ấy đến phòng Riliane mà không thấy Riliane đâu, ý nghĩ đầu tiên cô ấy nghĩ ra là: Có lẽ cô ta đang ở chỗ những chiếc gương?
Tuy nhiên, khi cô ta thấy một lối đi trong lò sưởi trong phòng Riliane, sắc mặt của Ney thay đổi.
Một lối đi bí mật bên trong lò sưởi… Không một ai trong cung điện biết đến lối đi nay cả, Tôi biết sự hiện diện của lối đi này. Rất lâu rồi, tôi cũng đã từng đi qua lối đi này, cùng với một người.
Chartette không tham gia cuộc tìm kiếm, cô ấy từ chối đi vào khu rừng. Không có gì ngạc nhiên cả, tôi chợt nhớ lại. Khi Chartette còn nhỏ, cô ấy bị lạc trong khu rừng, bị bắt cóc bởi một đám cướp mà chúng dùng khu rừng làm nơi ẩn trốn. Germaine và tôi bằng cách nào đó đã giải thoát cho cô ấy, nhưng cô ấy dường như vẫn còn bị chấn thương về tâm lý bởi vụ việc đó.
“Đừng đi xa quá. Con sẽ bị lạc đấy.”
Leonhart nói với tôi khi ông ấy đi kề với tôi.
“Không sao đâu. Con đã từng đi qua khu rừng này rồi.”
“…Đúng rồi.”
Dĩ nhiên, Leonhart biết được điều gì xảy ra với Chartette khi cô ấy còn nhỏ. Chưa bao giờ ông ta đánh tôi, và về sau vụ việc đó cũng vậy. Đó là lần duy nhất. Theo như bạn nghĩ thì, ông ta chưa bao giờ đánh Germaine cả, vì cô ấy là con gái, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ông ấy lại buồn như vậy (Và khi đó, ông thường hay ủy mị sau khi uống rượu, việc bàn cãi về vụ việc đó làm ông ta trở nên thậm tệ hơn).
Tại sao lại như vậy?! Chúng tôi đã cứu Chartette, nhưng mà…
Tại thời điểm đó, tôi tỏ ra bực dọc với ông ấy, nhưng thái độ của ông ấy không như mọi lần, khi chúng làm việc đó mà không hỏi ông ấy trước, liều mạng của chúng tôi trong quá trình chăng?
Tuy nhiên, tôi cũng đã từng ở trong khu rừng này trước khi Chartette bị bắt cóc. Trước khi tôi được nhận nuôi bởi Leonhart, khi tôi lúc đó còn rất là nhỏ, tôi đã lẻn ra ngoài cung điện, và băng qua những cánh rừng này…
“Chỉ huy Leonhart, con sẽ đi sâu hơn một chút nữa.”
“Con có ý kiến gì à, Allen?”
Tôi trả lời bằng cái gật đầu nhẹ.
“Ta nói lại lần nữa, đừng để bị lạc đấy.
Ông ta nói khi tôi dần bước đi.
Cô ấy không nhớ những gì xảy ra trước đó. Nhưng nếu như có, thì cũng có thể xảy ra…
0 Bình luận