Tập 1
Chương 2: Tôi chuẩn bị kết hôn với một cô gái không phải là 2D?
150 Bình luận - Độ dài: 3,763 từ - Cập nhật:
Tôi liền ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn.
Cùng với đó là một Watanae-san đang loay hoay không biết nên làm gì.
Ngoài ra, còn có một Nayu cả gan dám ngồi chễm chệ ở ghế bên.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
"Ư-Ừm, Watanae-san. Trước tiên, cậu có muốn dùng tí trà không...?"
"C-Cảm ơn cậu..."
"Aa, Nii-san. Làm cho em một cốc lạnh."
Tôi bắt đầu chuẩn bị 3 cốc trà lúa mạch theo yêu cầu.
Sau đó, tôi quay lại ngồi đối diện với Watanae-san.
Trong lúc uống trà, tôi bất chợt lướt qua mặt của cô ấy.
Nếu để ý kỹ thì có thể thấy rõ Watanae-san có đường mũi chuẩn không tì vết và đôi mắt lớn sáng sủa.
Khuôn mặt cũng khá xinh nhỉ?
Trước đó tôi đã không nhận ra vì cặp kính đang đeo của cô ấy.
Ý thức được ánh mắt hướng về phía mình, Watanae-san ngượng ngùng cúi xuống và đỏ mặt.
"Ah... T-Tôi xin lỗi..."
"K-Không, mình mới phải xin lỗi..."
"Tch. Cảm ơn vì đã giúp em hiểu hai người trong sáng tới mức nào."
"Im đi! Đừng có phàn nàn nữa và giúp anh một tay đi!"
"Không muốn, phiền phức lắm."
Vậy tại sao con bé còn ngồi ở đây?
Vì không làm được gì nên tôi mới phải lên tiếng.
"Vậy, Watanae-san, cậu đã nghe qua về chuyện này chưa?"
"M-Mình đã nghe qua rồi. Bố mình rất thân với đối tác làm ăn, họ cũng tán đồng việc con cái hai bên kết hôn với nhau.
Dù có nghe chuyện này bao nhiêu lần đi nữa, thì tôi cũng không thể hiểu nổi. Họ quá vô tư rồi.
"Vậy, Yuuka-chan, chị đã sống ở Tokyo từ năm nhất cao trung ạ?" Nayu lờ đờ buột miệng hỏi.
"Đúng vậy. Thực ra thì chị không đến từ Kanto... Chị đã bắt đầu sống một mình từ khi vào cao trung."
"Vậy à. Nhân tiện thì, Nii-san cũng đang sống một mình đó."
"Ừm. Bố tôi đang làm việc ở nước ngoài và em gái tôi cũng đi theo ông ấy..."
"Dù sao thì, có ổn không nếu chị Yuuka bắt đầu chuyển đến đây?
"Tốp lại đã!"
Tại sao Nayu lại cổ vũ cho chuyện này? Tôi nhanh chóng ngắt lời con bé.
"Tại sao em lại quyết định rằng cô ấy sẽ chuyển đến đây?"
"Hả? Nhà của chúng ta rộng hơn đúng không? Nếu anh kết hôn thì chắc chắn sẽ sống cùng nhau rồi. Có vấn đề gì hả?"
"Không phải anh đã bàn chuyện này từ cuộc gọi hôm trước à? Bọn anh mới chỉ là học sinh cao trung thôi. Chưa thể kết hôn hợp pháp được."
"Cái này gọi là hôn nhân theo luật chung [note30121] đó. Gia đình hai bên đã tán thành rồi."
"Kể cả nếu bố mẹ hai bên tán thành đi nữa, đâu có nghĩa là bọn anh muốn kết hôn đâu."
"Bố đã nói như vậy đấy. Em cũng chịu thôi."
Trên mặt Nayu hiện rõ vẻ bất mãn đến tột cùng.
Tôi cũng đoán rằng con bé không được phép quyết định gì cả mà chỉ có nghĩa vụ làm người thông báo.
Dù là vậy, tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu.
"Em biết đấy, Nayu... Anh đã quyết định là sẽ không bao giờ yêu gái 3D rồi. Em hiểu rõ đúng không? Từ lúc bố ly hôn, anh không thể tưởng tượng nổi mình sẽ kết hôn được với ai cả. Và sau khi bị từ chối, anh cũng chỉ còn quan tâm đến thế giới 2D thôi. Chả phải anh đã kể với em bao lần rồi hay sao.
Sau khi bố ly hôn với mẹ, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng ông ấy buồn bã tới mức có thể chết vì đau đớn hoặc trầm cảm. Tôi đã nhận ra, hôn nhân tan vỡ sẽ chỉ kéo theo nỗi dày vọ đến cùng cực.
Và sau sự kiện sơ trung năm đó, tôi đã quyết định sẽ chỉ yêu gái 2D, vì họ không thể làm tổn thương tôi, và tôi không thể làm tổn thương họ.
Tôi chính là con người như vậy.
"Hàà... Thế nhưng anh lại muốn 'kết hôn' với nhân vật đó và 'khiến cô ấy hạnh phúc'."
"Nayu, đừng có gọi cô ấy là 'nhân vật đó'. Cô ấy có tên đầy đủ là Yuuna-chan đấy. Em nên gọi đầy đủ họ tên đi."
"Chà... Đó mới là điều anh quan tâm à?"
Con bé nhìn tôi như chết lặng và thở một hơi dài.
"Mà, nếu anh kết hợp những thứ 2D lại thì chúng sẽ trở thành 3D. Nếu suy nghĩ theo hướng vậy, có lẽ anh sẽ cảm thấy tốt hơn về vụ kết hôn này đấy, kiểu vậy? Em cũng không biết nữa."
"Cái giả thuyết kiểu gì vậy? Em không hiểu suy nghĩ của anh tí nào cả."
"Nii-san lúc nào chả nói mấy điều vô lý. Sao cũng được. Anh nên tận hưởng đời thực khi còn có thể đi. Tch."
"Lại thế rồi, sao em gắt gỏng vậy?!"
Nayu không hề đáp lại.
Thay vào đó con bé hoàn toàn bơ tôi.
"Được rồi, việc của chúng ta đến đây là xong. Em sẽ để hai người tận hưởng thời gian riêng. Gặp lại anh sau, Nii-san... Mong anh hạnh phúc mà chui xuống mồ đi."
"Hả? 'Chui xuống mồ'? Sao em lại nguyền rủa anh như vậy?!"
Cứ như thế, con bé không cho phép tôi hỏi thêm điều gì nữa.
Nayu nhanh chóng rời khỏi nhà, không thèm để ý lời của tôi khi cố níu kéo con bé lại.
◆
Sau khi Nayu rời đi, căn phòng như rơi vào trầm lặng.
Một tiếng đã trôi qua.
"....."
"....."
Chúng tôi quá ngại đối diện với nhau, đến mức cả hai đều không dám đứng dậy khỏi ghế. Bầu không khí gượng gạo này đang khiến tôi bồn chồn không yên.
Nhưng...
Không thể tiếp diễn mãi như vậy được.
Tôi hắng giọng và đối mặt với Watanae-san.
Cố lên nào, mày có thể làm được, Yuuichi.
"Này, Watanae-san... cậu nên biết tôi là loại người khá là kén giao tiếp và u ám đấy."
"...Ừm?"
Dù rất đau đớn, nhưng tôi phải đề cập đến quá khứ của bản thân, vì lợi ích của hai bên.
Watanae-san lắc đầu có chút khó hiểu, nhưng tôi vẫn không ngừng nói.
"Thế nên tôi không có hứng thú với con gái. Tôi không biết cửa hàng cao cấp nào cả. Tôi không phân biệt được tapioca với thạch topping, và tôi cũng không biết bài hát nào đang thịnh hành ngày nay. Những chủ đề duy nhất mà tôi có thể bàn là về manga, anime và game. Tôi... không biết chủ đề nào có thể thu hút con gái."
Đến lưng chừng tốc độ nói của tôi ngày càng nhanh hơn, đến mức tôi phải tự trấn an bản thân.
Nhưng chả sao cả. Cứ cười nhạo, báng bổ tôi hay sao cũng được.
Chúng ta sẽ kết thúc sau chuyện này. Hôn lễ sẽ bị huỷ bỏ.
Đây là điều tốt nhất. Như vậy sẽ không ai bị tổn thương cả.
Hàà... Nhưng thực sự thì tôi muốn nguyền rủa ông bố vì đã sắp đặt cuộc hôn nhân vô lý như thế này.
À... nhỡ đâu sau này lại bị nghiệp quật thì sao.
Những suy nghĩ vớ vẩn như vậy cứ lảng vảng trong đầu tôi.
"...N-Nhân vật nữ yêu thích của cậu hiện giờ là ai?"
"...Éc?"
Watanae-san đang nhắm mắt lại, vai run bần bật.
Do câu trả lời của cô ấy trái ngược hoàn toàn với mong đợi, tôi lỡ phát ra một âm thanh kỳ quặc.
Sau khi tập hợp lại mọi tế bào não, tôi liền cố gắng lý giải từng câu từ một.
"Tôi không phân biệt được các nhóm AKB-48 và Sakamichi đâu nhé?"
"Ừ thì, mình cũng không nhớ nổi khuôn mặt của hơn 40 thần tượng."
Hả?
Khi nhắc đến "nhân vật nữ", tôi đã tưởng rằng cô ấy đang nói về nhóm thần tượng 3D hay gì đó.
Trong lúc đang đờ mặt ra, cô ấy nhìn về phía tôi với cặp mắt giận dỗi và bắt đầu bĩu môi.
"Mình nói là, nhân vật nữ cậu thích hiện giờ là ai? Không phải cậu vừa bảo là chỉ có thể nói về anime, manga và game à?"
"Cậu định làm gì khi hỏi tôi về điều đó?"
"...Cậu nghĩ mình định làm gì?"
"Tôi nghĩ cậu sẽ lừa tôi mua bình hoa, tranh ảnh, thực phẩm chức năng hay những thứ tương tự."
"Cậu tưởng mình sẽ đi lừa cậu thật à?! Mình thực sự tò mò về sở thích của cậu đấy!"
"Cậu sẽ không lừa tôi chứ? Hay cậu định chế giễu tôi trên mạng xã hội? Rồi loan truyền đi khắp nơi hay gì đó?"
"Aaa, mồ! Sao cậu có thể suy nghĩ tiêu cực như vậy?!"
Tuy lúc đầu vẫn còn bẽn lẽn, nhưng khi cả hai tranh luận, giọng của cô ấy lại càng to và rõ ràng hơn.
Cuối cùng thì, Watanae-san chỉ đành lặng lẽ thở dài.
"...Nhân tiện, mình theo thuyền của gái thứ tư [note30122] nhé. Tuy cô ấy lúc nào cũng tươi cười bên ngoài, nhưng ẩn sau đó lại là một mặt tối không ai biết. Điều đó khiến cô ấy rất dễ thương đó?"
"...!? Gái...thứ tư...?"
Sau khi nghe thấy điều đấy, tôi chắc chắn rằng không có otaku nào lại không hiểu được điều cô ấy muốn nói.
"L-Lẽ nào, Watanae-san... Cậu đang nói về 『5 bát bún』[note30123]?!"
"Mình đã nói từ nãy giờ rồi..."
"Tôi là tôi theo thuyền của gái thứ ba [note30124] nhé! Tai nghe của cô ấy thực sự rất dễ thương!"
Mặc dù Watanae-san đang bĩu môi, tôi vẫn chen vào và tuyên bố nhân vật yêu thích của mình.
Sau khi ngây người nhìn về phía tôi... Watanae-san cũng không kìm được mà cười khúc khích.
"Fufu~ Sao gu cậu lại kỳ lạ như vậy?"
"Ý tôi là, chả phải con gái đeo tai nghe rất dễ thương à? Che đi phần tai mặc dù chúng luôn hở ra bên ngoài, cậu không thấy có chút kích thích à."
"Vậy là cậu thích loại kín đáo à?"
"Ừm... cũng tuỳ từng trường hợp... Có những lúc tôi lại thích những nhân vật hở hang nhiều hơn..."
"Ể? Chả phải nó trái ngược với điều cậu vừa nói à?"
"V-Vậy Watanae-san, cậu có gu cụ thể nào không?"
"Ể-Ể? M-Mình thực sự không có..."
"Nhìn cậu cứ chối thế không khác gì đã nghiện lại còn ngại. Trông Watanae-san hồn nhiên vậy, hoá ra lại có gu khác người à...?"
"C-Cậu đang tưởng tượng gì vậy?! Gu của mình hoàn toàn trong sáng nhé!"
"Vậy sao không kể cho tôi đi?"
"Ư-Ư... Chuyện này hơi khó để giải thích. Bình thường nhé, khi mặc áo thì cậu không cài khuy trên cùng phải không? Nếu làm vậy thì sẽ hơi ngộp thở."
"Đúng vậy. Trừ khi đeo cà vạt, thường tôi luôn để hở khuy trên cùng."
"Chính điều đó! Thế nên, nếu tất cả các khuy áo đều được đóng mà không có cà vạt thì cậu nghĩ sao?"
"...Tôi nghĩ sao á...?"
"Ý mình là, chả phải rất dễ thương à? Che đi phần xương đòn với cổ mặc dù chúng luôn hở ra bên ngoài, cậu không thấy có chút kích thích à?!"
"Ừm... gu của cậu kỳ lạ quá."
"Ể? Không phải cái gu tai nghe của cậu mới kỳ hơn à?"
"Không, cái gu khuy áo của cậu chắc chắn là lạ hơn rồi."
"Mồ..."
Watanae-san phồng má lên trong khi tôi cố tỏ ra cứng đầu.
Bất chợt, mắt chúng tôi chạm phải nhau và cả hai đều cười phá lên.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục hào hứng thảo luận các chủ đề khác liên quan đến otaku.
◆
Chúng tôi tiếp tục bàn tán trong khoảng một tiếng.
Do cảm thấy hơi khô họng, nên tôi liền pha thêm trà và uống hết chỗ đó trong một ngụm.
"Chà, cậu uống ghê nhỉ."
"Không hẳn, chỉ là lâu lắm rồi tôi mới được nói chuyện nhiều như thế này."
Bình thường thì tôi toàn tự kỷ ở nhà thôi. Còn ở trường thì tôi luôn cố rút ngắn nhất có thể độ dài cuộc trò chuyện.
Trừ ngoại lệ là thằng Masa ra, vì khi nói với tôi cái mồm của nó luôn bắn như gió vậy.
"Đây chắc là lần đầu tôi có người để trò chuyện dễ dàng đến vậy."
Watanae vừa cười e thẹn vừa buộc lại tóc.
Cử chỉ đầy sơ hở của cô ấy khiến tim tôi như đánh rơi một nhịp.
"À, mình cũng muốn xem phòng cậu nữa, Sakata-kun. Mình muốn thấy cậu có những loại manga gì và cả những thứ khác nữa."
"Còn lâu."
Tôi lập tức giơ tay ra dấu X.
Thăm quan phòng tôi là một ý kiến tồi tệ.
Mặc dù rất vui khi cùng nói chuyện về sở thích... nhưng tôi không thể để cô ấy vào phòng mình được.
"Ể?! Sao lại không?"
"Phòng tôi không phải là thứ có thể cho người khác xem được."
"Không sao cả. Mình cũng là otaku mà. Mình hiểu là con trai các cậu có hứng thú với... mấy cái đó. Nhưng mình sẽ cố không nhìn quá nhiều để cả hai đỡ phải ngượng."
"Cậu đang nói gì vậy?! Tôi chỉ dặn trước để tránh hiểu lầm thôi, nhưng tôi không nói đến mấy thứ 18+ đâu!"
"Ế, thật à?"
Cô ấy nghĩ phòng tôi chứa những thứ gì vậy?
"Không phải là những thứ đó... Ý tôi là, vì Watanae-san là Yuuna-chan."
"Mình là Yuuka!"
"Tôi biết! Ý tôi muốn nói là vì cậu là Izumi Yuuna-chan."
Tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ càng.
Đúng vậy, Watanae Yuuka-san là Izumi Yuuna-chan.
Và Izumi Yuuna-chan là diễn viên lồng tiếng của Yuuna-chan trong Alice Stage.
"Quả thực mình là Izumi Yuuna, diễn viên lồng tiếng của Yuuna-chan. Mình cũng khá tự tin rằng mình biết rõ Yuuna-chan hơn bất kỳ ai khác trên thế giới. Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc không cho xem phòng của cậu...?"
"...Biết rõ hơn... bất kỳ ai khác trên thế giới...?"
Câu nói vừa rồi của Watanae khiến tôi có cảm giác hơi khó chịu.
"Thực ra, tôi nghĩ tôi biết rõ về Yuuna-chan hơn cả cậu."
"Ế, cậu chắc chứ? Tại vì mình chính là Yuuna-chan đó? Mình biết rõ về Yuuna-chan hơn tất cả, và mình yêu Yuuna-chan hơn bất kỳ ai khác trên thế giới."
"Đừng coi thường tình yêu của tôi dành cho Yuuna-chan."
Tôi biết tôi đang ngày càng cứng đầu về chuyện này.
Nhưng, đây là thứ duy nhất tôi sẽ không từ bỏ.
Bạn không thể làm tổn thương họ, và họ không thể làm tổn thương bạn.
Đó là lý do tại sao tôi sẽ chỉ yêu những cô gái 2D. Và trong đại dương mênh mông đấy, Yuuna-chan là cả thế giới đối với tôi.
"Nếu cậu đã nói vậy thì được thôi. Tôi sẽ cho cậu xem phòng tôi. Tôi sẽ dâng hiến hết mọi thứ cho Yuuna-chan!"
◆
Vài phút sau.
Tôi chuẩn bị tinh thần và mở cửa phòng.
Cùng với mặt trời lặn, tia ánh nắng ấm chan hoà chiếu rọi qua rèm cửa phòng tôi.
Tôi có thể nghe thấy âm thanh của đàn quạ vọng từ phía xa.
Giữa bầu trời u tối tĩnh lặng ấy, Watanae-san bước vào bên trong.
Căn phòng ấy tràn ngập những mặt hàng của Yuuna-chan.
Tôi có thể thấy rõ Watanae-san ở phía sau đang lướt nhìn trong sự choáng ngợp.
"Tuyệt quá... Huy hiệu, móc chìa khoá... kể cả mô hình ư?"
"Mô hình này là bản giới hạn, nên tôi đã đăng ký và đặt hàng đúng vào ngày mở bán."
"Ồ! Đây là từ buổi phát thanh online."
"Đúng vậy, đây là khăn tay của Alice Stage! Tôi đã hốt về được 5 chiếc."
"Ể? Tấm áp phích này..."
"...Ừm."
"Đây là tấm áp phích chỉ dành các nhân vật lọt vào top 11!"
"Nó rất đẹp đúng không?"
"Ừm, nhưng... Yuuna chưa đủ nổi tiếng để được lên áp phích như thế này."
"Phải vậy, đúng không? Nhưng tôi thích điều đó ở cô ấy!"
"Nhưng... tại sao Yuuna lại ở đây?"
"...Ờm."
Điều cô ấy thắc mắc hoàn toàn hợp lý nên tôi đành gật đầu.
"Với tôi, Yuuna-chan là một và duy nhất. Nên tôi đã in một bức hình trên mạng và cố sửa nó sao cho chất lượng nhất có thể..."
"Thực sự... rất công phu. Cô ấy hoà vào bức ảnh đến mức mình không nhận ra đây là chỉnh sửa... Mình thực sự sốc lắm."
Tôi biết rõ người bình thường sẽ không làm đến vậy.
Nhưng vì Yuuna, tôi không hề hối hận.
Watanae liền hướng về phía tôi và thở dài.
Thế rồi...
"Yuuna-chan sẽ luôn ở bên anh~ Vậy nên chúng ta hãy cùng nhau tươi cười lên nhé~"
"...Éc?!"
Toàn thân tôi run lẩy bẩy khi nhìn về phía Watanae-san.
"V-Vừa nãy! Tôi đã nghe thấy giọng của Yuuna-chan, đúng không?!"
"Mình đã bảo với cậu rằng mình là người lồng tiếng của Yuuna mà?"
Watanae-san giơ kính lên có chút tự hào khi nói điều đó.
"Đó là một câu thoại hay phải không? Câu thoại đầu tiên của Yuuna, và cũng là câu thoại mình thích nhất."
"...Tôi cũng vậy. Tôi yêu mọi thứ về Yuuna-chan, và cả câu thoại đó. Dù có khó khăn đến đâu, dù cảm thấy đau đớn đến nhường nào... Cô ấy vẫn luôn tiếp cho tôi dũng khí để đứng dậy."
Cái ngày tôi lủi thủi trong căn phòng của mình đầy mặc cảm.
Lời nói của cô ấy đã khích lệ tôi. Chúng thực sự có rất nhiều ý nghĩa đối với tôi.
Khi thấy vậy, Watanae-san liền mỉm cười.
"Vì cậu nói là fan của mình, đây là một chút fan-service dành cho cậu. Mình phải về nhà bây giờ, thế nên..."
Dần dần, biểu cảm của Watanae-san trở nên ảm đạm.
Nhận thức được điều đó, tôi cũng hiểu rõ cảm giác của cô ấy lúc này.
"Phải nhỉ. Tưởng tượng việc... hôn nhân sắp xếp vào thế kỷ 21."
"Ừm. Nhưng nói chuyện với Sakata-kun cũng không tệ."
"Tôi cũng rất vui khi nói chuyện với cậu... Nhưng kết hôn thì quá... "
Chắc chắn cô ấy gần với Yuuna-chan hơn bất kỳ ai khác, nhưng...
Sau cùng cô ấy không phải Yuuna-chan, mà là Watanae Yuuka.
Diễn viên lồng tiếng không phải là nhân vật 2D. Họ là người của thế giới 3D.
Do chuyện ly hôn của phụ huynh, tôi không thể hình dung nổi việc tôi kết hôn được với bất kỳ ai.
Do sự việc đau đớn trong quá khứ, tôi sợ phải yêu người thật, khi mà tôi không có sách hay hướng dẫn trước để dựa vào.
Tôi không thể cưới cô ấy.
Watanae-san là một người tử tế. Tôi biết rõ điều này sau cuộc trò chuyện lúc nãy.
Vì vậy tôi muốn cô ấy tìm một người tốt hơn tôi để hạnh phúc...
"Một điều cuối trước khi cậu đi. Cảm ơn vì đã tạo ra Yuuna-chan. Cậu đã cứu sống cuộc đời tôi đó."
"Cậu không hề phóng đại chứ...?"
"Không hề một tí nào. Tôi yêu Yuuna-chan bằng cả trái tim này. Tôi đã nhìn ảnh cô ấy không biết bao lần để mỉm cười mỗi ngày, và tôi cũng không đếm xuể lượng thư hâm mộ đã gửi đi."
Lúc nói ra điều này, tôi vô tình nở một nụ cười kỳ quặc.
Sau cùng, vì là người lồng tiếng của Yuuna, nên cô ấy chắc sẽ sởn gai ốc và ghê tởm tôi.
Đây là lý do tôi sợ tiếp chuyện với con gái. Vì tôi có thể vô thức nói ra điều gì đó làm tổn thương họ.
"Cậu biết không, những bức thư đó khiến mình hạnh phúc lắm đó?"
Nhưng trái ngược với điều tôi e dè, Watanae-san bất chợt nhìn về phía xa xăm. Cô ấy thò tay vào túi và móc ra phong bì hồng lúc trước tôi gỡ xuống hộ.
Sau đó, Watanae cúi xuống và cười e thẹn.
"Lá thư cậu giúp mình gỡ xuống lúc nãy... đến từ một trong những fan lớn nhất của Yuuna. Đây là một lá thư rất quan trọng đối với mình. Người này đã gửi thư đi từ lần này đến lần khác. Nhờ người ấy mà mình vẫn luôn giữ vững nụ cười trên môi."
"Vậy à... đó là lý do cậu luôn nỗ lực đến nhường này..."
Internet đang bùng nổ ngày càng rộng rãi.
Bây giờ mọi người đa phần đều gửi email, và những người còn viết thư tay... hầu hết là của thế hệ trước.
Tôi không rõ người hâm mộ này là ai, nhưng tôi cảm giác như mình có thể thân với họ.
"Nhân tiện thì, Sakata-kun. Bút danh của cậu là gì vậy?"
Watanae nhìn tôi với ánh mắt đầy tò mò.
"Nếu gửi cho mình thư hâm mộ, thì cậu chắc hẳn có dùng email đúng không? Dù có rất nhiều người gửi cho mình thư hâm mộ qua mạng, mình vẫn nhớ rõ tên từng người một, vì tất cả đối với mình đều rất quan trọng và quý giá!"
"À... K-Không... Tôi không có dùng email..."
Bị áp đảo bởi sự hào hứng của Watanae, tôi bẽn lẽn kể cho cô ấy bút danh của mình.
"Bút danh của tôi là 『Tử thần lạc cõi tình』. Tôi nghĩ rằng gửi bằng email sẽ không truyền tải được cảm xúc chân thực, nên thường hay gửi bằng thư viết tay..."
"『Tử thần lạc cõi tình』?!"
Đôi mắt của Watanae càng mở rộng hơn.
Đúng lúc đó, phong bì trên tay cô ấy bất chợt rơi nhè nhẹ xuống sàn.
Nhìn vào bức thư đó, tôi có thể thấy rõ tên người gửi.
『Tử thần lạc cõi tình』
Chà... không thể nhầm được. Đó là tên của tôi...
150 Bình luận