Hai giờ trôi qua, tàu mới tiếp tục lăn bánh. Tôi đến ga Iwafune cũng vừa lúc đồng hồ điểm 11h đêm, muộn hẳn bốn tiếng so với dự định. Khi xuôi bước xuống sân ga, tiếng tuyết lạo xạo vang theo từng bước chân. Dù gió đã dừng hẳn, hằng sa số bông tuyết vẫn lặng lẽ buông mình xuống mặt đất. Bên ga tôi dừng chân không hề có tường hay hàng rào, chỉ mênh mông những tuyết và lác đác ánh đèn xa xa phía thị trấn. Trừ tiếng ù ù nho nhỏ của động cơ xe lửa, không gian ga hoàn toàn chìm trong tĩnh mịch.
Tôi băng qua cầu và chầm chậm tiến về quầy soát vé. Đứng trên cầu, toàn bộ quang cảnh thị trấn thu gọn trong tầm mắt. Nhà nhà như đang say ngủ trong chiếc chăn bông khổng lồ dệt bằng tuyết trắng, chỉ le lói vài ngọn đèn chưa tắt. Rời khỏi quầy vé, tôi đi về phía phòng đợi của khu nhà ga lợp gỗ. Vừa bước qua ngưỡng cửa của căn phòng thoang thoảng mùi bếp dầu quen thuộc, một bầu không khí ấm áp ôm choàng lấy, nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, khiến tôi chỉ muốn nhắm mắt lại để tận hưởng hết cảm giác khoan khoái ấy. Đến lúc mở mắt ra, tôi thấy một cô gái, đầu cúi thấp, đang ngồi cạnh lò sưởi.
Thoạt đầu, cô gái với dáng người mảnh dẻ trong chiếc áo khoác ngoài màu trắng trông thật xa lạ. Tôi đến gần hơn và gọi “Akari”. Ngược lại, cô ấy cũng tỏ vẻ khá ngạc nhiên. Sau một thoáng chần chừ, cô gái chầm chậm ngẩng đầu lên và nhìn về phía tôi. Đúng là Akari rồi. Khóe mắt em hãy còn hoe đỏ, ngân ngấn nước. Akari trông người lớn hơn một năm trước và nhờ ánh sáng lò sưởi, tôi lại được ngắm nhìn khuôn mặt của người con gái xinh đẹp nhất trần đời. Lúc đó, trái tim tôi như bị bóp nghẹt lại, xúc động không nói nổi thành lời. Lần đầu tiên tôi trải qua rung cảm mãnh liệt đến thế. Khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc nhìn em không chớp mắt, nhìn nước mắt em dần dâng đầy khóe mi, thật vô giá. Khi Akari với tay giữ chặt vạt áo khoác của tôi, tôi lại gần em và bắt gặp những giọt nước mắt đương tuôn rơi trên đôi tay em trắng muốt, mềm mại. Thời khắc ấy, một đợt sóng cảm xúc dữ dội khôn tả ập đến, và tôi đã khóc, khóc trước khi nhận ra nước mắt đang tuôn rơi. Tiếng nước đun trên bếp dầu lục bục sôi, khẽ vang khắp căn phòng.
***
Akari lấy ra hộp cơm chuẩn bị từ trước cùng ít trà trong bình cách nhiệt và bày biện trên chiếc ghế giữa hai người. Tôi nhấp thử một ngụm trà, trà có mùi thơm dễ chịu, nóng vừa miệng và khá ngon.
“Ngon quá.” Tôi khen thành thực.
“Thật không? Trà Houji[1] thường thôi mà.”
“Trà Houji? Mình mới uống lần đầu đấy.”
“Cậu cứ đùa. Chắc chắn cậu từng uống loại này rồi.” Akari nói, nhưng thực tình đây là lần đầu tôi uống tách trà ngon như vậy. “Thật đấy…” tôi trả lời, và Akari đáp “Ừ thì thật…” với vẻ mặt thích thú.
Tôi thấy không chỉ dáng vóc, cách ăn nói của Akari cũng người lớn hơn. Giọng em ấm, tinh nghịch xen lẫn e thẹn, làm tôi nóng bừng cả người.
“À, mình còn mang cái này nữa,” vừa nói Akari vừa mở hộp cơm hai ngăn Tupperware[2]. Một ngăn đựng bốn nắm cơm lớn, ngăn còn lại chứa nhiều đồ ăn bắt mắt, gồm bánh kẹp cỡ nhỏ, xúc xích, trứng tráng, cà chua bi và bông cải xanh, được xếp thành cặp ngay ngắn.
“Mình tự làm hết, chẳng biết ngon không nữa…” Akari lấy ra một ít “…Nhưng cậu có thể thử một chút nếu muốn” Akari ngượng ngùng nói.
“Cám ơn cậu.” Người tôi nóng ran cả lên như lại sắp khóc đến nơi. Như thế xấu hổ lắm nên tôi cố ghìm lại. Rồi tôi nhớ ra mình đang đói mềm thế nào và nhanh nhẩu bảo “Mình đói lắm”, trong khi Akari nhìn tôi cười khúc khích.
Tôi lấy một nắm cơm và cắn một miếng to. Nhai cơm trong miệng, tôi mừng muốn khóc. Khi nhai, tôi phải cúi thấp đầu để Akari khỏi chú ý. Đồ ăn hôm nay ngon hơn mọi thứ tôi từng nếm trước đây.
“Chưa bao giờ mình ăn ngon thế này.” Tôi thực thà nói.
“Cậu cứ nói quá!”
“Mình nghiêm túc mà.”
“Chắc tại cậu đói quá thôi.”
“Ừ thì…”
“Vậy mình cũng ăn nữa.” Akari vui vẻ lấy một nắm cơm khác.
Chúng tôi cùng nhau ăn tiếp. Ngay cả bánh kẹp và xúc xích cũng ngon tuyệt. Khi tôi nói điều này, cô ấy mỉm cười bẽn lẽn nhưng không giấu nổi vẻ tự hào. Akari bảo “Tan trường là mình về nhà chuẩn bị ngay. Cũng nhờ mẹ giúp một xíu.”
“Cậu dặn gì mẹ chưa?”
“Mình để lại thư báo sẽ về nhà bất kể tối muộn thế nào cho mẹ khỏi lo lắng.”
“Mình cũng thế. Hẳn mẹ cậu đang sốt ruột lắm.”
“Ừ… nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Lúc làm cơm, mẹ hỏi đồ ăn làm cho ai, mình chỉ cười, không đáp. Trông mẹ vui lắm. Chắc mẹ biết mình đang định làm gì.”
Tôi khá tò mò về việc đó nhưng không dám hỏi, đành cắm cúi ăn nốt miếng cơm nắm. Nắm cơm to vừa tay và chỉ sau hai nắm, tôi đã no căng, bụng dạ ổn hơn hẳn.
Ánh lửa từ phía bếp dầu sưởi ấm cả hai. Trán tôi ấm ấp một cách dễ chịu. Ngồi nhâm nhi trà Houji, chúng tôi trò chuyện về đủ mọi thứ, quên cả thời gian. Chẳng ai nghĩ đến chuyện về nhà. Không nói ra nhưng Akari và tôi đều ý thức được điều đó. Hai người bọn tôi có cả tỉ thứ để nói với nhau. Chúng tôi cho nhau biết mình đã cô đơn thế nào trong năm vừa rồi. Dù không nói thẳng bằng lời, qua câu chuyện của người kia, mỗi người đều hiểu cả hai đều nhung nhớ, mong ở bên nhau đến mức nào.
Gần nửa đêm, bảo vệ ga gõ nhẹ lên cửa sổ phòng trực và bảo:
“Sắp đến giờ ga đóng cửa rồi. Không còn chuyến tàu nào nữa.”
Là người soát vé cho tôi lúc trước. Tôi cứ tưởng bác đang giận nhưng rồi bác chỉ cười xòa. “Tôi không muốn ngắt lời cô cậu, vì cả hai có vẻ đang rất vui, nhưng…” bác bảo vệ nói, giọng cảm thông.
“Đến giờ ta phải đóng cửa rồi. Hai cháu về cẩn thận. Ngoài trời tuyết rơi dày lắm.”
Cám ơn bác soát vé, chúng tôi cùng ra về.
***
Thị trấn Iwafune giờ chìm hoàn toàn trong tuyết. Đêm, tuyết vẫn giăng đầy bầu trời và mặt đất nhưng lạ thay, chẳng ai trong hai chúng tôi thấy lạnh. Tôi và Akari vui vẻ cùng sóng bước trên lớp tuyết còn mới. Tôi hơi phổng mũi khi cao hơn Akari được vài phân. Ánh đèn đường soi mờ mờ vài đụn tuyết trước mặt. Nhìn Akari háo hức chạy về phía một trong số đó, tôi nhận ra em đã ra dáng thiếu nữ hơn hẳn ngày nào.
Akari đưa tôi đến cây hoa anh đào lớn mà cô ấy nhắc đến trong thư. Cách mười phút đi bộ từ ga, cây nằm giữa một khu ruộng không có nhà dân nào ở cạnh. Dù không có ngọn đèn nhân tạo nào, nhưng ánh trăng phản chiếu lên mặt tuyết cũng đủ cho tôi hình dung được cảnh vật xung quanh, đẹp như tác phẩm của một nghệ nhân tài hoa nào đó.
Cây hoa anh đào vươn thẳng mình giữa đồng lúa, dáng cao lớn và khỏe mạnh. Đứng dưới cây, hai chúng tôi ngước lên nhìn tuyết rơi. Tuyết vẫn thi nhau sa xuống từ trời đêm, lặng lẽ đáp xuống trĩu nặng cả nhành cây.
“Này, trông như tuyết rơi ấy nhỉ.” Akari nói.
“Ừ, giống thật.” Tôi đáp, như cảm thấy Akari đang mỉm cười nhìn mình dưới tán cây anh đào đang nở rộ.
Đêm đó, tôi và Akari trao nhau nụ hôn đầu. Một nụ hôn tự nhiên như hơi thở.
Thời khắc chúng tôi chạm vào môi nhau, tôi chợt hiểu đâu là nơi giao thoa của sự vĩnh hằng, trái tim và linh hồn. Như thể những kỉ niệm suốt mười ba năm cuộc đời được trao cả cho nhau chỉ trong một chiếc hôn. Và liền sau đó, là nỗi buồn.
Tôi không biết nên mang tình cảm nồng ấm của em đến đâu và đáp trả như thế nào. Tôi không biết mình cần làm gì tiếp theo. Tôi hiểu rất rõ chúng tôi không thể gặp nhau thêm lần nữa. Mỗi người chúng tôi còn một chặng đường dài khó đoán định phía trước.
Nhưng chốc lát sau, cảm giác khó chịu ấy nhanh chóng tan biến đi cả, chỉ còn hơi ấm bờ môi Akari ở lại. Chẳng điều gì trên đời này sánh được với sự ấm nóng và mềm mại của đôi môi em khi đó. Nụ hôn với em thật đặc biệt, đặc biệt đến mức sau này ngẫm lại, không một nụ hôn nhau nào khác sánh được với niềm hạnh phúc, sự tinh khôi và chân thành em mang đến cho tôi ngày ấy.
***
Chúng tôi qua đêm trông một căn lều nhỏ bằng gỗ gần cánh đồng. Trong số vật dụng nhà nông cất trong kho, Akari và tôi tìm thấy một chiếc chăn cũ trên giá. Sau khi cởi bỏ giày và áo khoác ướt, chúng tôi quấn chung chăn và rì rầm trò chuyện. Dưới lớp áo khoác, Akari vận bộ đồng phục thủy thủ trong khi tôi vẫn mặc đồng phục thường. Hai chúng tôi không còn cô đơn và cùng nhau tận hưởng hạnh phúc.
Nằm quay mặt vào nhau trong chăn, mái tóc mượt mà của Akari cứ xòa vào dưới cằm và cổ tôi. Mỗi lần như thế, mùi hương ngọt ngào cùng sự ấm ấp của cơ thể em không khỏi khiến tôi phấn khích. Nằm sát nhau, hơi thở nhẹ của em luôn làm lay động phần tóc trước trán tôi và ngược lại. Tuyết ngoài trời rơi thưa dần và thỉnh thoảng, căn lều được lại tắm trong ánh trăng, trông tựa như ảo ảnh. Mải trò chuyện, chúng tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chúng tôi tỉnh dậy tầm 6h sáng lúc tuyết đã dừng hẳn. Tôi và Akari uống nốt chút trà Houji còn ấm, rồi mặc áo khoác và đi bộ về phía ga. Trời trong xanh. Bình minh đang lấp ló sau rặng núi phía xa, nhuộm hồng tuyết dưới mặt đất. Quả là một cảnh tuyệt diệu.
Ở sân ga sáng sớm thứ bảy, tôi là hành khách duy nhất. Tàu tuyến Ryouke, được sơn hai màu da cam và xanh lá cây, đã tới, với những toa tàu sáng bóng dưới ánh bình minh. Bước lên tàu, tôi xoay người lại phía sân ga. Akari năm mười ba tuổi đứng đó, cúc áo khoác ngoài để mở, lộ ra một phần đồng phục thủy thủ bên trong.
Phải, tôi biết. Kể từ phút giây ấy, mỗi người chúng tôi lại tiếp tục cô đơn trên hành trình riêng của mình.
Dù đêm qua đã trò chuyện nhiều đến thế, dù đã gần gũi bên nhau đến thế, giờ chúng tôi vẫn nuối tiếc vì lại phải lìa xa. Tôi lặng thinh, không biết nên nói gì. Lần này, Akari lên tiếng trước.
“Nè, Takaki-kun.”
“Gì cơ…” Tôi ngập ngừng đáp.
“Takaki-kun…” Akaki lại nói, giọng thoáng do dự. Sau lưng em, tuyết tắm mình trong ánh ban mai, sáng lung linh tựa mặt nước hồ. Cảnh tượng ấy càng tôn thêm vẻ đẹp của Akari. Bất chợt, em nhìn thẳng vào tôi, như thể gom hết can đảm để nói.
“Takaki-kun, mình chắc chắn với cậu mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Mình tin thế!”
“Cám ơn…” Tôi nói vừa kịp lúc cửa tàu đóng lại.
Không thể để mọi thứ dở dang như vậy. Tôi phải đáp lại cô ấy nhiều hơn. Tôi lấy hết sức nói thật to qua lớp cửa đóng.
“Gắng bảo trọng nhé, Akari! Mình sẽ viết thư cho cậu! Và gọi điện nữa!”
Lúc ấy, tôi như nghe thấy một tiếng chim kêu ai oán từ đâu vọng tới. Khi đoàn tàu bắt đầu chuyển động, tay chúng tôi cùng chạm vào một điểm trên cửa sổ. Dù gần như bị chia tách ngay lập tức, chắc chắn trong một tích tắc thôi, hai bàn tay đã chạm nhau qua lớp kính mỏng.
Tàu chạy được một lúc, tôi vẫn đứng chôn chân ở cửa.
Tôi không thể kể với Akari về bức thư mình đã viết rồi đánh mất. Tôi luôn mong gặp lại em một ngày nào khác, nhưng rồi tôi nhận ra, thế giới đã thay đổi hoàn toàn sau nụ hôn ấy.
Tôi nhẹ nhàng áp tay lên chỗ Akari vừa chạm.
“Takak Takaki-kun, mình chắc chắn với cậu mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!” Akari nói.
Lời nói của em như thể vừa đánh thức một điều gì đó sâu trong tâm khảm tôi – một điều chính tôi cũng không tỏ tường – một cảm giác có phần bí ẩn. Tôi linh cảm rằng, một ngày nào đó trong tương lai rất xa, lời nói của Akari sẽ là nguồn động lực quý giá nâng đỡ tôi trong cuộc sống.
Thế nhưng, trong thời khắc ấy, tôi chỉ biết đăm đăm nhìn cảnh vật trôi qua vùn vụt và tự nhủ… Ước gì tôi có sức mạnh để che chở, bảo vệ em.
[1] “Houji tea” hay “Houjicha” là một loại trà xanh đặc biệt của Nhật, được đun trong bình gốm sứ bằng than không khói ở nhiệt độ cao, để lá trà chuyển dần từ màu xanh sang nâu đỏ. Loại trà này ít cafein, vị thanh, dùng sau bữa tối hoặc trước khi đi ngủ, thường dành cho trẻ em và người cao tuổi.
[2] Một nhãn hiệu sản xuất hàng gia dụng của Mỹ.
1 Bình luận