• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04

Chương 18-6

9 Bình luận - Độ dài: 2,527 từ - Cập nhật:

"......"

Tôi không biết nói gì mà chỉ có thể nắm chặt tay lại. Gương mặt khi nói cái câu mất dạy đó của Eun Ji Ho trông không giống người mà giống một bức tượng tuyệt mỹ sáng lấp lánh hơn, nên nghe lại càng mất dạy. A, thần thánh ơi. Một lúc sau tôi mới thở dài một hơi. Ngài không cho con đầu óc thông minh giống của Ban Yeo Ryung thì thôi đi, sao đến cả thần kinh vận động của Ban Yeo Ryung cũng không cho chứ? Để khi nào con đánh cậu ta một cái thử xem. Joo In ở bên cạnh cũng mỉm cười và xen vào.

"Oa, Ji Ho à, ban nãy cậu đỉnh nhất luôn."

"Đỉnh cái gì?"

"Biết rồi còn hỏi? Đỉnh cao khốn nạn chứ sao."

Joo In à, tôi quay ra nhìn Joo In mà trong lòng cảm động phát khóc. Khi chạm mắt tôi, Joo In mới tặng cho tôi một nụ cười như thiên thần giáng thế. Chẳng hiểu sao Eun Ji Ho còn ngỡ ngàng hơn cả tôi. Cậu ta vừa nhìn Woo Joo In vừa lắp bắp nói.

"Này, bình thường cậu cũng hay nói năng bậy bạ với tôi, nhưng mà giờ có Ham Dan Yi ở đây mà..."

"Hử? Mẹ thì sao?"

"Hở, không, cậu... Thế mà cũng được à? Không, chờ đã..."

Làm sao đấy? Tôi nhìn Eun Ji Ho vẫn đang hoảng hốt chẳng hiểu vì lý do gì rồi nghiêng người tránh ra chỗ khác. Eun Hyung ở phía đối diện cũng liếc qua tôi, tay vẫy vẫy tỏ ý bảo tôi đi nhanh rồi về. Mặt của Yoo Cheon Young bị tia nắng chiếu sáng bừng nên tôi nhìn không rõ. Tôi cũng vẫy tay rồi lùi lại, sau đó đi ra khỏi phòng đọc sách.

Vào nhà vệ sinh, tôi vặn van nước và để dòng nước lạnh xối xả phun ra. Vì chỉ bôi một chút kem chống nắng nên bây giờ trên mặt tôi cũng không lem nhem chút nào cả, sau khi rửa mặt xong thì hơi nóng trên mặt tôi mới vơi đi một chút. Tôi vừa lấy khăn giấy lau mặt vừa ngẩng lên và nhìn bản thân mình trong gương. Cứ như một đứa trẻ nhỏ đang chờ đợi Giáng Sinh tới, mắt tôi lấp lánh trong sự kỳ vọng về một niềm vui bất ngờ nào đó. Tôi vừa nhìn đôi mắt đó vừa nhăn trán lại. Tay vo tờ khăn giấy vứt vào thùng rác, tôi mới nghĩ thế này. Giờ tôi phải tập trung học đi chứ sao lại có thời gian để lo lắng mấy chuyện vớ vẩn như vậy chứ?

Mình sẽ không thích ai cả. Sau khi lẩm bẩm câu thần chú quen thuộc suốt ba năm trời kia thì tâm trạng của tôi cũng đỡ dần.

Và rồi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Và rồi đúng lúc ấy, có cái gì đó tự dưng nhảy ra ngay bên cạnh tôi. Tôi mới giật mình lùi lại và quay ra nhìn xem là cái gì, sau đó trợn tròn mắt. Một lon cà phê vẫn còn hơi nước lạnh. Và phía trên đó là gương mặt của một người tôi chưa gặp bao giờ. Học sinh à? Chẳng biết nữa, chắc là vậy, có vẻ là học sinh năm ba. Vì bây giờ là kỳ nghỉ nên người này không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo phông trắng cùng với một chiếc quần vải thoải mái. Ngay khi tôi lùi lại thì gương mặt của người nọ cũng trở nên hoảng hốt. A, chắc là vì mình suýt đụng vào người người ta đây mà, tôi hơi khó chịu cúi đầu và bước từng bước rời đi. Ngay lúc đó.

"A, b, bạn gì ơi."

"......?"

Tôi chưa trả lời vội mà lại thận trọng nhìn xung quanh.

"Bạn ơi, bạn tóc nâu ngắn ơi."

Tôi quay lại đằng sau. Nói thật thì trong đôi mắt đã quen nhìn nhan sắc của tứ đại thiên vương này, tôi không giỏi phân biệt ngoại hình của người khác, nhưng nói chung là người con trai đứng trước mặt này trông khá bình thường. Khi vừa chạm mắt tôi thì anh ta mới mỉm cười, sau đó giơ lon nước trong tay ra. Hả?

"Không phải của mình đâu."

"Mình biết. Mình muốn cho bạn đó."

"......?"

Chỉ có mình tôi là không hiểu tình huống hiện tại à? Tôi nhìn xuống lon cà phê đang được giơ ra trước mặt mình. Chẳng hiểu sao, người con trai kia nhìn tôi với một vẻ bồn chồn trên mặt. Tôi nhanh chóng lùi lại một bước, thế là cậu con trai kia trông có vẻ rất thất vọng. Tôi mới nói.

"A, bạn này, mình không hiểu mấy chuyện này lắm nên hơi ngại, với cả mình cũng không có gì để tặng lại cho bạn cả."

"A, chỉ là, dạo này bạn hay đến thư viện học với mấy người bạn đúng không? Tại sau này có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau nhiều nữa nên mình muốn cho bạn thôi."

Lời nói của cậu ta vòng vèo mãi mới đến đích, nhưng vì trường hợp này Ban Yeo Ryung đã gặp nhiều rồi nên tôi cũng không phải là không nhận ra. Tôi thở dài một hơi rồi gãi trán. Đây có gọi là tán tỉnh không vậy? Tôi hoàn toàn không có ý định yêu đương gì đâu nhé, ít nhất là trước khi tốt nghiệp. Với cả có những người mà tôi thậm chí không thể tơ tưởng tới vẫn còn đang ở ngay gần tôi kia kìa. Tôi nghĩ vậy, nhưng ngay lúc đó bàn tay kia lại càng giơ ra trước. Người nọ muốn đặt lon nước vào trong tay tôi. Không phải chứ, tôi ngạc nhiên trợn tròn mắt. Cũng biết là người này không có ý xấu, nhưng mà làm đến mức này thì... Ngay lúc đó, ai đó ở đằng sau mới nắm lấy cổ tay tôi và kéo lại. Một bàn tay khác choàng lấy cổ tôi. Gáy tôi đập phải một bờ lưng rắn chắc, tôi ngẩng cổ lên và thấy ngay một gương mặt vô cùng quen thuộc. Thế là tôi nhìn người nọ và hỏi.

"Yoo Cheon Young?"

"Không về chỗ còn ở đây làm gì?"

"À."

"Tôi ra đây tìm cậu."

À, tôi đang định trả lời gì đó rồi lại chỉ nhướn cổ về phía trước. Yoo Cheon Young cao hơn tôi hẳn một cái đầu, nhưng trong khoảng cách gần này, giọng nói của cậu ấy vang lên ngay bên tai tôi làm tôi lại có chút cảm giác kỳ quái. Hơn nữa, tôi cố đẩy nhẹ cánh tay đang ôm lấy cổ tôi kia, nhưng mà nó không hề di chuyển một chút nào cả. Gì đấy? Không cần đến mức này mà. Lúc này lại có ai đó đi đến bên cạnh tôi. Lần này nhìn sang thì vẻ mặt của tôi có chút co giật. Là Eun Ji Ho. Nhìn vẻ uy áp và lạnh băng mỗi khi đứng trước mặt người lạ của cậu ta, tôi vẫn nghĩ... đúng là đa nhân cách thật rồi. Eun Ji Ho hỏi trước.

"Cậu có chuyện gì với cô ấy?'"

"A, cái này, tôi..."

"Đồ uống? Sao? Có quen biết gì đâu."

Eun Ji Ho nói vậy, lông mày khẽ nhăn lại. Người con trai kia chỉ lùi lại một bước với vẻ mặt sợ hãi. Cái gì đấy, Eun Ji Ho! Tôi nhìn cậu ta như vậy rồi nói.

"Này, sao cậu lại làm người ta sợ thế?"

"Tại tôi bất ngờ ấy mà. Sao người lạ lại đưa đồ uống cho cậu chứ..."

"Ban Yeo Ryung cũng gặp mấy chuyện này nhiều rồi còn gì."

Thế rồi Eun Ji Ho ngay lập tức trả lời với vẻ cạn lời.

"Ban Yeo Ryung với cậu giống nhau à?"

Đm, cái quái gì... Tôi nhăn mặt lại. Thấy vậy, Eun Ji Ho ngay lập tức chột dạ nhưng đã quá muộn rồi. Tôi với Ban Yeo Ryung tất nhiên là khác nhau rồi, nhưng ai cho cậu ta nói kiểu đó chứ. Khi tôi quay mạnh đầu đi thì Eun Ji Ho lại đang bận rộn tự lẩm bẩm một mình 'Á, không phải vậy đâu, a, chết tiệt', rồi chẳng hiểu cậu ta không hài lòng về điều gì mà lại ngẩng đầu lên nói tiếp.

"Này, dù sao thì cậu cũng đừng đưa cái gì cho cô ấy."

Này, sao cậu có thể bày ra vẻ mặt đó trước mặt người lạ chứ... Tôi thì nghĩ vậy nhưng không ngờ người con trai kia lại to gan hơn tôi tưởng. Người nọ ngay lập tức thu về biểu cảm sợ hãi trên mặt đi mà hỏi thế này.

"Sao, làm sao? Cậu là gì của cô ấy?"

Và có hai giọng nói đáp trả cậu ta.             

"Bạn trai."

"Bạn trai."

Hai giọng nói có âm điệu khác nhau ấy đồng thanh vang lên khắp khu hành lang tĩnh lặng này. Người con trai kia tất nhiên là vô cùng hoảng hốt, và tôi cũng vậy. Không phải chứ, tôi ngỡ ngàng nhìn lên trên rồi nhìn sang bên cạnh mình. Có muốn nói dối thì cũng phải nháy nhau trước chứ, mấy người cậu tuyệt đối không thể thành lập một nhóm lừa đảo hai người được đâu... Tôi lén tặc lưỡi. Cả hai cùng nói vậy thì bố ai mà tin được? Bản thân bọn họ cũng biết vậy nên bắt đầu quay ra nhìn nhau với vẻ mặt hoảng hốt. Và rồi cả hai lại bắt đầu mở miệng nói tiếp.

"Là thế này, tôi là hàng thật còn cái thằng kia chỉ đùa thôi..."

"Là thế này, tôi là hàng thật còn cái thằng kia chỉ đùa thôi..."

Nói đến đây thì hai người lại nhìn nhau. Giữa bầu không khí im phăng phắc này, tôi bối rối lẩm bẩm.

"Các cậu làm cái gì đấy?"

Mãi mà bọn họ vẫn không nói gì cả. Và rồi cả hai lại đồng thời ngẩng đầu lên liếc nhìn người con trai với ánh mắt vô cùng mãnh liệt. Người nọ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra những cũng biết một điều là mình phải trốn lẹ thôi, thế là tự nhiên anh ta quay ngoắt người lại và chạy một đường tẩu thoát. Phải đến khi nhìn thấy bóng dáng người kia chạy tuốt xuống cuối hành lang rồi hoàn toàn biến mất rồi thì tôi mới cảm thán một tiếng. Sau đó tôi nhìn hai người bên cạnh mình. Chẳng hiểu sao vẻ mặt của cả Eun Ji Ho và Yoo Cheon Young đều trông không được tốt cho lắm. Tôi hỏi.

"Này, dù gì thì tôi cũng có định nhận đâu, các cậu làm gì thế...?"

Cả hai đều không trả lời. Tôi lại hỏi.

"Sao lại phải làm tôi xấu hổ vậy?"

Vẫn không có ai trả lơi. Cuối cùng tôi cũng tự nghiêng người thoát ra khỏi cánh tay của Yoo Cheon Young. Phải đến lúc này tôi mới nhận ra là tôi được ôm trong vòng tay của cậu ấy từ nãy đến giờ, nhưng chẳng hiểu sao tôi chẳng thấy rung động gì cả... Chắc là tại vì ngay sau đó phải nhìn cậu ta làm mấy hành động ngốc nghếch đó ấy mà. A, đúng rồi. Tôi giơ chân đá thẳng vào cẳng chân của Eun Ji Ho. Ặc, Eun Ji Ho hét thất thanh.

"A, gì đấy! Tôi giúp cậu mà cậu cũng giận à! Không đón nhận tấm lòng của người ta thì thôi đi?"

"Gì cơ? Cậu hỏi Ban Yeo Ryung với tôi có giống nhau không mà?"

"A. Này, không phải theo nghĩa đó đâu nhá!"

"Thế là nghĩa gì!"

"Thì, thì chỉ là cậu với Ban Yeo Ryung khác nhau thôi, tuyệt đối không có nghĩa xấu gì cả--."

"A, thôi đi."

Chết đi Eun Ji Ho. Tôi lẩm bẩm như vậy rồi lại ấn đầu Eun Ji Ho một cái, sau đó vừa lườm cậu ta vừa về chỗ. Yoo Cheon Young cũng vội vã đi theo ngay cạnh tôi. Khi đang sóng vai nhau quay về phòng đọc sách, tôi mới hỏi.

"Nhưng mà cậu nói dối vậy mà cũng được à?"

"Nói gì?"

Câu hỏi chẳng có nhịp điệu ấy đáp lại tôi. Giọng của cậu ấy lúc nào cũng hay cả, nhưng mà nghe vào mùa hè thì lại càng thích nữa. Cảm giác như đang có một làn gió mát mẻ thổi qua vậy. Tôi mê man cười và trả lời.

"Cái lúc cậu bảo là bạn trai hay gì đó ban nãy ấy. Cậu nổi tiếng lắm mà. Nhưng mà cậu cũng không lên truyền hình mà chỉ chụp ảnh thôi nên chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ."

"Ừm."

Cậu ấy hướng mắt về phía khác rồi trả lời.

"Nhưng mà nếu không làm vậy thì lúc không có bọn tôi, hắn ta sẽ lại xuất hiện tiếp mất."

"Thế thì sao? Tôi chắc chắn có thể tự giải quyết ngon lành mà."

"Tại tôi bất an."

Giọng của cậu ấy nghe rất nhẹ nhàng nên lúc đầu tôi còn chẳng nhận ra cậu ấy đang nói cái gì. Tôi khựng lại một lúc, Yoo Cheon Young quay ra liếc nhìn tôi rồi lại bước đi tiếp. Nhìn đôi mắt xanh của cậu ấy, tôi cũng không biết có phải cậu ấy đang cười hay không nữa. Phải đến một lúc sau thì tôi mới khó khăn bước về chỗ của mình. Eun Hyung ở phía đối diện mới hỏi.

"Dan à, cậu tỉnh ngủ chưa?"

"......"

"Dan ơi?"

"Chưa... Hình như chưa tỉnh đâu."

Tôi lẩm bẩm trong miệng như vậy, nhưng ngay khi chạm mắt với Eun Hyung thì lại vội vã gật đầu. Sau đó tôi nắm chặt lấy bút chì trong tay mình nhưng mắt lại lén liếc về phía đối diện, Yoo Cheon Young vẫn chỉ đang hướng mắt nhìn vào tờ bài tập với vẻ mặt vô cùng bình yên.

Nhìn dáng vẻ ấy mà tôi có dự cảm như thế này. A, hôm nay chắc không còn hy vọng học hành được gì nữa đâu. 

***

Trên đường ra khỏi thư viện, tôi vô thức nhìn sang cái thùng rác to lớn được đặt trên hành lang. Đó là loại thùng rác hình trụ thường thấy ở mấy nơi công cộng, nhưng vì nắp thùng được mở ra nên tôi có thể nhìn thấy vài thứ trong đó. Mắt tôi mở to.

"Ơ?"

Eun Ji Ho đi bên cạnh tôi hỏi.

"Sao thế?"

Ừm, tôi vừa nhìn thứ đó vừa nhăn mày và quay đầu lại. Chắc không phải đâu. Sao người kia lại vứt cả một lon nước chỉ vì tôi không nhận được, cũng có phải không uống được nữa đâu. Tôi chỉ lắc đầu và cất bước đi tiếp.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Thế lày là hỏng rồi :)))))
Xem thêm
hai anh trả lời đồng thanh dữ🤣
Xem thêm
ui chuẩn bị có chuyện lớn nữa rùi nè😅
Xem thêm
Căng thẳng quá,cái này đc gọi là khoảng lặng trước sóng gió nhỉ :)))
Xem thêm
Rồi, đoạn cuối tui nghi là lon nước có thuốc mê lắm, Hàn Quốc hay có kiểu này lắm chắc ai thuê thằng kia làm thế rồi :3
:V
Xem thêm
Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu
Xem thêm
2 anh làm em giật mình
Xem thêm
Tình hình là 2 anh chuẩn bị gây nhau
Xem thêm