GẦN GŨI NHƯ MỌI KHI, Iris và tôi đang ăn sáng cùng nhau vào ngày hôm đó. Chúng tôi đang ăn trong căng tin, một điểm nóng dành cho nhân sự tại chỗ của Tổ Chức SCP vào bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Vì vài hoàn cảnh bất thường, chúng tôi ngủ khá muộn vào ngày hôm đó. Căng tin trống rỗng khi chúng tôi bước vào, hoàn toàn không có bất kỳ thực khách nào khác. Sự im lặng bao trùm không khí nặng nề đến nỗi chỉ có tiếng lạch cạch của quạt thông gió quay vang vọng khắp phòng.
"......"
Iris và tôi đã bị cuốn vào cuộc biến động liên quan đến con Gấu Kiến Tạo kinh hoàng cho đến đêm khuya hôm trước. Tôi không ngờ sẽ có một ngày tôi có cơ hội kể lại sự kiện đó, mặc dù cá nhân tôi sẽ thích nó được chôn vùi trong ký ức của mình. Nó để lại cho chúng tôi sự kiệt quệ về tinh thần lẫn thể chất. Rõ ràng là Iris bị ảnh hưởng nặng nề, vì cô ấy từng say mê con gấu bông kỳ lạ, biết đi đó. Với mỗi miếng bánh mì nướng, cô ấy thở dài ba lần.
Bản thân tôi cũng không có cảm giác thèm ăn cho lắm. Tôi phải dùng hết sức lực để từ từ - chậm rãi - nhâm nhi tách cà phê nóng hổi, cực kỳ đặc mà tôi đã pha với hy vọng xua tan cơn buồn ngủ. Bữa sáng thực sự của tôi gồm bánh mì nướng, salad, thịt xông khói và trứng vẫn chưa bị động đến.
“Cậu nên ép mình ăn đi, ███” Iris nói bằng giọng điệu thường ngày của một người mẹ hoặc chị gái lớn. “Tiến sĩ Bright dự kiến sẽ trở về vào ngày hôm nay từ nơi nào đó mà anh ta đã rời đi dưới cái cớ công việc một lần nữa. Anh ta có thể sẽ muốn tiếp tục thử nghiệm với chúng ta ngay khi trở về, vì vậy cậu cần ăn thật nhiều để có đủ chất dinh dưỡng,” cô ấy nói.
Tôi biết điều đó. Với một cái gật đầu, tôi nhét quả cà chua bi vào miệng một cách máy móc. Thật ngạc nhiên khi nghiên cứu viên lập dị - Tiến sĩ Bright - liên tục ra vào điểm nghiên cứu này. Có tin đồn rằng họ đã ghé thăm các cơ sở nghiên cứu trên toàn cầu. Họ dường như thực sự là một nghiên cứu viên ưu tú bị kiệt sức bởi lịch trình của mình. Tiến sĩ Bright vắng mặt một thời gian rồi, nhưng có lẽ hôm nay họ sẽ quay trở lại.
Thật lòng mà nói, tôi hơi lo lắng khi phải đối phó với họ. Cả Iris lẫn tôi đều không đủ khả năng về mặt cảm xúc để đối phó với những bình luận kỳ quặc của họ một cách lịch sự. Họ đảm nhận vị trí trưởng nhóm nghiên cứu và giám sát chúng tôi như các vật thể SCP, vì vậy nếu kẻ lập dị đó nói họ muốn sử dụng chúng tôi cho một cuộc thử nghiệm, chúng tôi buộc phải chấp nhận và tuân theo.
Ít nhất thì chúng tôi cũng gặt hái được một số lợi ích từ việc Tiến sĩ Bright trở thành người giám sát và giám hộ chúng tôi. Chúng tôi hiếm khi gặp ai gây khó dễ cho mình. Cứ như là không ai muốn dính dáng đến Tiến sĩ Bright nếu họ có thể tránh được.
Có những lúc sự hiện diện của Tiến sĩ Bright thật sự hữu ích, nhưng họ lại khá phiền phức và gây rắc rối khi ở gần. Về cơ bản chúng tôi xem họ như một bậc phụ huynh khó chịu. Iris và tôi đang thảo luận một cách nửa vời về những suy nghĩ của chúng tôi về nhà khoa học điên rồ đó thì...
"Xin chào! Cha về nhà rồi đây các con! Các con có nhớ cha không? Là Daddy đây! ☆"
Tôi có thể thề rằng một quả lựu đạn đã nổ. Iris và tôi miễn cưỡng quay về phía âm thanh của giọng nói. Vẫn ngông cuồng như mọi khi, Tiến sĩ Bright đứng ở lối vào của căng tin. Tôi không chắc liệu đây có phải là vật chủ ưa thích của họ hay không, nhưng gần đây họ luôn sử dụng vẻ đẹp trưởng thành, nữ tính đó. Tiến sĩ Bright mặc một chiếc váy đỏ thắm với một chiếc áo choàng phòng thí nghiệm trắng tinh. Vì lý do nào đó không rõ, một số lượng lớn túi giấy đung đưa từ cả hai bàn tay. Để hoàn thiện, một vòng hoa rẻ tiền treo trên cổ họ. Cái quái gì thế này...? Có phải Tiến sĩ Bright đã đi đến Hawaii hay gì đó không...? Hôm nay thiếu năng lượng để cản trở trò hề của họ, chúng tôi chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm với ánh mắt không mấy hài lòng.
"Trời, trời, không có nhiều phản ứng nhỉ! Em sẽ làm tôi buồn mất! Tất nhiên, tôi đã nghe tất cả về hiện tượng hấp dẫn - à, ý tôi là, sự cố không may mắn mà em đã vướng phải trong thời gian tôi vắng mặt. Đừng để quá khứ đè nặng lên em mãi mãi! Hãy hướng mắt tới tương lai! Hãy hướng tới một ngày mai tươi sáng! Thôi nào, đừng thất hứa với Daddy! ♪" Tiến sĩ Bright hét lên những điều tào lao vô nghĩa khiến chúng tôi điên tiết khi mà họ lao về phía chúng tôi với tốc độ đáng kinh ngạc. Họ lãng phí năng lượng khi cố gắng tặng Iris một cái ôm trở về nhà chỉ để cô gái trẻ né nó. Sau đó, Tiến sĩ Bright lao vào Iris và hôn đất khi mà cô gái trẻ lại một lần nữa né được. Tại sao kẻ lập dị này lúc nào cũng phải ồn ào như vậy?
Nhưng nhờ tính cách vui vẻ khác thường của Tiến sĩ Bright, bầu không khí tang lễ, nặng nề bao trùm lên chúng tôi tan biến như chưa từng tồn tại. Tôi sẵn sàng thừa nhận nhận điều đó. Khi mà ý nghĩ khá thô lỗ về việc làm thế nào mà ngay cả kẻ quái đản này cũng có thể trở nên hữu ích chạy qua đầu tôi, Iris phỉ nhổ, ngón tay ấn vào giữa lông mày. "Có một số vấn đề tôi muốn nêu ra, Tiến sĩ Bright. Nhưng trước hết, anh không phải là cha của chúng tôi. Chẳng phải tôi đã nói với anh vô số lần rằng thật khó chịu khi nghe anh ám chỉ rằng chúng ta có quan hệ họ hàng với nhau sao? Hơn nữa, chẳng phải anh sẽ là mẹ của chúng tôi trong hình dạng đó chứ không phải cha của chúng tôi sao?"
"A ha ha! Em khó tính quá, Riss! Nếu quá căng thẳng, em sẽ có nếp nhăn trước tuổi đấy."
"Đừng có rút ngắn tên tôi. Dù có ý định bày tỏ tình cảm, nghe nó từ phát ra anh thật khiến tôi tức giận."
"Đó không phải là vấn đề! Yêu và ghét là hai mặt của một đồng xu! Nghĩ mà xem, cảm giác ghê tởm xoay quanh lồng ngực của em có thể là mầm mống của sự lãng mạn!"
“Có 0% khả năng xảy ra chuyện đó. Thực ra thì không cần phải bàn cãi về nó thêm đâu,” Iris ngắt lời.
"Tôi không hề ngạc nhiên! Rốt cuộc thì, Riss ngọt ngào của tôi quá bận rộn tận hưởng cuộc sống chung với một chàng trai gần bằng tuổi, giống như một thứ gì đó bước ra từ những manga hài lãng mạn cổ điển. Trái tim thiếu nữ của em đang bận tâm đến điều đó!"
"......" Iris rơi vào im lặng một lúc. Hoặc là lời chế giễu cuối cùng của Tiến sĩ Bright đã khiến cô ấy bối rối, hoặc cuối cùng cô ấy cũng nhớ đến một quy luật cơ bản của việc được để yên đó là: đừng cho những kẻ gây rối có cơ hội.
Sau khi làm ẩm miệng họ bằng một chút cà phê, Tiến sĩ Bright bắt đầu kiểm tra lại những thứ trong túi giấy - rõ ràng là quà lưu niệm - mà chúng tôi không cần phải thúc giục. Để cho rõ, đó là những món đồ linh tinh từ khắp nơi trên thế giới, bao gồm một con bò Akabeko từ Nhật Bản, giữa vô vàn những thứ khác. Khi nghiên cứu viên bắt đầu thời gian trình bày và giới thiệu, Iris đã nhìn họ bằng ánh mắt chết chóc.
"Tôi xin lỗi, Tiến sĩ Bright, nhưng anh chướng mắt quá, làm ơn chết đi... Ý tôi là, anh có cần chúng tôi làm gì không? Anh không cần phải cố gắng xông vào khi chúng tôi đang ăn sáng. Nếu anh gọi chúng tôi, chúng tôi sẽ đến phòng thí nghiệm của anh sau." Iris nghiêng đầu tò mò ngay cả khi cô ấy vô tình buột miệng một lời bình luận khá đáng sợ. Xem ra hôm nay cô ấy thật sự không đủ kiên nhẫn để đối phó với Tiến sĩ Bright, và nhạy bén hơn bình thường. “Anh có chuyện gì khẩn cấp muốn nói với chúng tôi à?”
"Chà, tôi sẽ không nói là nó khẩn cấp, nhưng chuyện này cực kỳ quan trọng," Tiến sĩ Bright trả lời. Thay vì tỏ ra bị xúc phạm bởi thái độ nghi ngờ của Iris, Tiến sĩ Bright có vẻ sửng sốt khi nhìn cô ấy và tự giúp mình lấy một chỗ ngồi bên cạnh chúng tôi. Như thể chết đói, họ nhanh chóng ăn những phần salad mà chúng tôi thậm chí còn chưa chạm đến. Tôi thề, người này thật quá đáng.
"Num, yum! Dang, thật tuyệt vời khi mọi người quây quần bên bàn ăn! Đây chính là ý nghĩa của cuộc sống! Đó chính là niềm hạnh phúc tuyệt đối. Và tôi thực sự nghiêm túc về điều này!" Tiến sĩ Bright phát ra một tiếng ợ thỏa mãn và đẩy các món ăn một cách thô bạo sang một bên, tạo chỗ cho một trong những chiếc túi giấy mà họ đang cầm.
"Nhưng không giống như tôi, cuộc sống của cô cậu là hữu hạn. Hãy tận dụng tối đa thời gian của cô cậu. Tôi muốn lợi dụng việc chúng ta đang quây quần bên bàn ăn để thực hiện một thí nghiệm nhỏ. Cô cậu có đồng ý không?"
"Nếu tôi nói không thì anh vẫn sẽ kéo chúng tôi vào chuyện này, phải không?" Iris nói với vẻ thất vọng, quá mệt mỏi để tranh cãi.
***
Và với điều đó, chúng tôi bắt đầu một cuộc thí nghiệm khá ngẫu hứng do Tiến sĩ Bright dẫn dắt. Không biết bản chất hay mục đích của thí nghiệm khiến tôi cảm thấy lo lắng, nhưng thành thật mà nói, tôi cũng không có lý do gì để cứng đầu và từ chối tham gia. Tôi cũng không có nhiều năng lượng cho lắm. Cả hai chúng tôi đều thực sự kiệt sức hôm nay.
Với sự phấn khích không thể che giấu, Tiến sĩ Bright lục lọi trong chiếc túi giấy trên bàn. Họ rút ra một số loại bát đĩa - một cái bát sứ - để khoe với chúng tôi.
"Được rồi, các bé, xem này! Tôi đã nhận được sự cho phép từ một điểm nào đó để mang cái này đến đây! Tôi không ăn cắp đâu! Tôi thực sự đã hoàn thành thủ tục giấy tờ để chuyển nhượng nó một lần!" Tiến sĩ Bright nghe có vẻ rất khả nghi, tôi không khỏi nghi ngờ điều ngược lại.
Dù sao đi nữa, nó có vẻ là một cái bát hoàn toàn bình thường, không có gì nổi bật. Có một họa tiết hình bông hoa màu xanh nhạt ở bên ngoài cùng với những gì có vẻ là ký tự Trung Quốc, mặc dù tôi không thể đọc được chúng nói gì.
“Lẽ nào là ,” Iris tròn mắt ngạc nhiên nói, rõ ràng là đã nhận ra cái bát,“ đó có phải là Món Quà Từ Cha không?”
"Ôi chao! Em đã biết về nó rồi sao, Iris?"
"Chỉ là tin đồn thôi. Chẳng phải nó mang lại lợi ích to lớn cho nhân loại đến mức nó được coi là tương đương với Thuốc Vạn Ứng sao?" Iris hỏi.
"Em nói đúng. Và không giống như Thuốc Vạn Ứng bị giới hạn nghiêm trọng, nó có thể được tái sử dụng vô hạn, vì vậy không cần phải tiết kiệm. Đáng buồn thay, nó không mấy hiệu quả trừ khi em còn trẻ, vì vậy đối với tôi nó chẳng hơn gì một chiếc bát tiện lợi", Tiến sĩ Bright nói.
Iris nhận thấy tôi đang lúng túng, không thể theo kịp cuộc trò chuyện của hai chuyên gia về vật thể SCP này. Cô ấy thật tốt bụng khi kể cho tôi nghe. "À, cậu không biết về nó, phải không ███? Theo tôi nhớ, đây là SCP-348...Tôi nghĩ vậy. Nó còn được gọi là Món Quà Từ Cha. Phân loại: Safe. Như tôi vừa nói lúc trước, nó được coi là một vật phẩm cực kỳ hữu ích. Cá nhân tôi chưa bao giờ sử dụng nó, nhưng đó là những gì tôi đã nghe."
Phân loại: Safe, hả? Một trong những điều khó chịu với các vật thể SCP đó là ngay cả khi được chỉ định là Safe cũng không nghĩa là bạn có thể lơ là cảnh giác. Mới gần đây thôi, con Gấu Kiến Tạo đã ném chúng tôi vào hố Địa ngục tối qua cũng được chỉ định là "Safe." Sao cũng được. Tôi nên gạt cái con gấu nhồi bông đáng nguyền rủa đó ra khỏi đầu trong thời gian này.
Một dấu "?" gần như xuất hiện trên đầu Iris khi cô ấy nhìn tôi lắc đầu để xua đi những suy nghĩ không cần thiết. Mặc dù cảm thấy bối rối, nhưng cô ấy đủ tốt bụng để giải thích thêm. "Món Quà Từ Cha rất giống với vật thể SCP đầu tiên mà tôi đã cho cậu xem, Hộp Pizza Bất Tận, ███"
Mẹ ơi, điều đó làm tôi nhớ lại. Chiếc hộp có thể tạo ra một số lượng pizza vô hạn... Nó vẫn còn nằm ở đây trong căng tin, vì vậy thi thoảng tôi cũng sử dụng nó. Mỗi lần sử dụng, món pizza thơm ngon của nó sẽ đưa vị giác của tôi bay lên Thiên đường (Nó luôn tạo ra đúng loại pizza mà tôi thèm muốn).
Vậy là cái này cũng tương tự... Nhưng điều đó có nghĩa là sao? Chiếc bát này có thể tạo ra nguồn cung cấp pizza bất tận ư?
"Không, tất nhiên là không rồi. Nó tạo ra xúp, không phải pizza. Món xúp cực kỳ ngon, đầy ắp những loại nguyên liệu khác nhau... Đúng không, Tiến sĩ Bright?"
"Đúng vậy. Thật hay khi so sánh nó với Hộp Pizza Bất Tận. Trong trường hợp của Món Quà Từ Cha, chiếc bát này có thể lấp đầy vô tận món xúp thơm ngon mà người ngồi trước nó chắc chắn sẽ yêu thích," Tiến sĩ Bright nói.
Lấp đầy vô tận? Họ nói điều đó một cách bình thường, nhưng đó thực sự là một vấn đề lớn... Tôi không biết nó hoạt động như thế nào, nhưng đó chính xác là điều khiến nó trở thành một vật thể SCP. Tuy nhiên, khi đã khá quen với những thứ dị thường như vậy, tôi không còn cảm thấy sợ hãi hay đưa ra những lời nhận xét dí dỏm về những thứ tương tự vào thời điểm này. Thay vào đó, tôi im lặng lắng nghe lời giải thích của họ.
"Hơn nữa, món xúp có nguồn gốc từ trong cái bát này có đặc tính chữa bệnh nhẹ cho những người ăn nó," Tiến sĩ Bright nói, nhìn có vẻ thất vọng trước phản ứng không mấy nhiệt tình của tôi. "Mặc dù nó không phải là thuốc chữa bách bệnh giống như Thuốc Vạn Ứng, chỉ cần ăn món xúp từ Món Quà Từ Cha sẽ chữa khỏi hoàn toàn bệnh và chấn thương nhẹ. Trên hết, cậu sẽ được bao bọc trong cảm giác thoải mái khi ăn nó, quên đi tất cả những cảm xúc u ám, chẳng hạn như cô đơn và sợ hãi."
"Ahh, chúng ta chắc chắn có thể sử dụng nó vào ngay lúc này," Iris nói, nhìn Tiến sĩ Bright với vẻ ngạc nhiên nhẹ, trước khi mỉm cười. "Anh đã nghe nói rằng chúng tôi đang buồn và đã trải qua hết những thủ tục giấy tờ phiền phức đó chỉ để mang Món Quà Từ Cha đến cho chúng tôi sao? Đôi khi anh thật chu đáo đấy, Tiến sĩ!"
"Wah ha ha! Tất nhiên rồi! Tổ Chức SCP đã khoe với cả thế giới về việc tôi là một chàng trai tốt bụng như thế nào đó!" Tiến sĩ Bright tự hào khoe khoang với cái đầu ngẩng cao và bộ ngực phồng lên, lời bình luận của họ xung đột với thân hình nóng bỏng ấy.
Hừm... Vì đây là Tiến sĩ Bright mà chúng tôi đang đối phó, tôi đơn giản cho rằng họ có một mánh khoé thỉu nào đó trong tay. Liệu đây có thật sự là một hành động tử tế xuất phát từ lòng tốt của họ? Tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng họ... nhưng chúng tôi sẽ chẳng đi đến đâu nếu tôi cứ nghi ngờ từng điều nhỏ nhặt.
"Cứ tự nhiên nhé, các bé" Tiến sĩ Bright nói với một nụ cười rạng rỡ, trước khi đẩy SCP-348 về phía chúng tôi bằng cả hai tay. Khi họ đẩy cái bát, nhà khoa học điên đó nói một cách có phần đáng lo ngại, "Sau thứ này, tôi sẽ cho hai người - đặc biệt là ███ - trải nghiệm một điều gì đó có phần gây sốc. Trải nghiệm đau khổ này quá khắc nghiệt để đối mặt khi cô cậu kiệt quệ về mặt cảm xúc; tôi cần cô cậu cảm thấy khá hơn một chút."
"Trải nghiệm đau khổ? Loại rắc rối gì mà anh đang lên kế hoạch để kéo chúng tôi vào lần này vậy, ?" Iris hỏi. Biểu cảm trên mặt cô ấy như đang hét lên rằng, "Tôi biết ngay mà!" Tại sao chứ, cô ấy thậm chí còn thốt ra tiếng thở dài, như thể cảm thấy nhẹ nhõm. Thành thật mà nói, không đời nào mà nghiên cứu viên rắc rối này lại làm điều gì đó từ lòng tốt của họ.
Khi những suy nghĩ đó chạy qua đầu tôi, tôi tình cờ liếc xuống SCP-348... Tôi không biết nó bắt đầu từ khi nào, nhưng ở một thời điểm nào đó, chất lỏng đã bắt đầu lấp đầy cái bát sứ.
"Ôi, thật tuyệt! Nó thực sự tự động lấp đầy xúp vào," Iris kêu lên, kéo ghế của cô ấy lùi lại một chút vì bất ngờ.
Nhìn thấy nó tiếp tục dâng lên với cùng một tốc độ, món xúp xuất hiện trong Món Quà Từ Cha có lẽ là dành cho tôi. Mặc dù tôi không có cảm giác thèm ăn suốt buổi sáng, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi của nó đã khiến tôi cảm thấy đói cồn cào. Nó có mùi rất tuyệt vời. Tôi cá là món xúp này sẽ có vị ngon tuyệt.
Tôi đã quan sát cái bát được lấp đầy một lúc, cuối cùng nó dừng lại khi món xúp chạm đến một điểm nhất định. Có vẻ như đó là một món xúp đơn giản với những lát rau có kích thước kỳ lạ và loại thịt được bán giảm giá ở các cửa hàng tạp hóa.
Đợi đã. Có điều gì đó về nó trông quen thuộc... Tôi có thể thề là tôi đã ăn món xúp này ở đâu đó trước đây...
***
"Bắt đầu đi. Thử một miếng đi, ███" Tiến sĩ Bright thúc giục, quan sát tôi với sự quan tâm nhiệt tình.
Họ trông rất phấn khích, tôi cảm thấy một cảm giác kháng cự kỳ lạ, nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì có thể xảy ra và kéo bát gần lại gần. Với một cái thìa trong tay, tôi bắt đầu húp.
"N-Nó thế nào? Nếu nó có vị tệ hoặc khiến cậu cảm thấy kỳ lạ, hãy nhổ nó ra, được không?" Iris lo lắng nói, nhưng dù ngon hay tệ, không có gì kì lạ về món xúp đang tràn ngập trong miệng tôi cả. Nó không phải là thứ gì đó tuyệt vời đến mức đáng kinh ngạc, nhưng nó cũng không tệ đến mức phải nhổ ra. Nó là một món xúp bình thường.
Một hương vị quen thuộc lan tỏa trong miệng tôi. Tôi chắc chắn mình nhận ra gia vị này. Tôi đã từng ăn món xúp này ở đâu đó trước đây.
"Chà, theo kết quả thử nghiệm của SCP-348, các đối tượng trẻ tuổi thường rất thích món xúp được tạo ra, cho biết nó khiến họ nhớ đến món ăn do cha mẹ họ nấu," Tiến sĩ Bright nói. Điều đó thật sự giải thích được lý do.
Quả thật, nó có vị giống hệt món ăn mà cha mẹ tôi nấu hàng ngày. Đây là món ăn gia đình... Điều đó giải thích tại sao nó lại mang cảm giác hoài niệm đến vậy.
Cha mẹ tôi... Gia đình tôi... Bỗng dưng bị áp đảo bởi nỗi buồn, nước mắt tôi trào ra. Gia đình. Họ là một phần cuộc sống trước đây của tôi. Bây giờ tất cả đều cảm thấy rất xa vời với tôi. Tôi hiện đang sống ở một nơi rất xa họ. Tôi không thể chịu đựng được thực tế mới này; nó đè nặng lên tôi không ngừng nghỉ.
Món xúp chắc chắn rất ngon. Nó chữa lành tâm hồn, mang lại cho tôi sự hạnh phúc chỉ bằng cách đưa thìa vào miệng. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Chịu đựng nỗi nhớ nhà trầm trọng, tôi vô cùng mong muốn được gặp lại cha mẹ tôi - gia đình tôi. Mẹ, Cha, ngôi nhà thân thuộc xưa của tôi...
Tôi muốn về nhà. Ít nhất, tôi muốn nói chuyện với gia đình tôi, dù chỉ là nói đôi lời. Tôi gục ngã trước dòng cảm xúc dâng trào; không thể kìm nén chúng được nữa, chúng biến thành những giọt nước mắt chảy dài trên má tôi. Chết tiệt, chuyện này thật xấu hổ! Tôi không thể tin được là mình đang khóc… Nhưng tôi đã tràn ngập trong cảm giác hoài niệm và buồn bã đến mức, tôi thực lòng nghĩ rằng mình sắp mất trí.
" ███? C-Cậu có ổn không?" Iris hỏi, nhìn tôi với vẻ lo lắng. Cô ấy nhẹ nhàng thấm vào má tôi bằng một trong những tờ giấy ăn đặt trên bàn. Tôi để cho cô ấy lau má mình trong khi tôi chìm đắm trong nước mắt của mình.
Tôi đang làm gì ở nơi này vậy? Tôi đã từ bỏ việc quay trở về, tự nhủ với bản thân rằng đó chỉ là cách mọi thứ diễn ra, chấp nhận số phận của mình, và thậm chí cảm thấy thoải mái với môi trường mới này. Nhưng khi nhận ra rằng cuộc sống mà tôi luôn coi thường đã trượt khỏi tầm tay mà tôi không hề nhận ra, tôi bắt đầu run rẩy trong sự lo lắng và sợ hãi.
"Uh-huh, tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ đó có thể là lý do," Tiến sĩ Bright nói với biểu cảm hiểu biết, như thể họ đã đọc được suy nghĩ của tôi.
Với nụ cười gượng gạo, họ chỉ vào Món Quà Từ Cha, móng tay màu đỏ lòe loẹt của họ nổi bật cả dặm. “Nhìn này, ███. Giờ cậu đã ăn xúp rồi, chẳng phải có một thông điệp hiện ra bên trong bát sao?”
Tôi đã không để ý cho đến khi Tiến sĩ Bright chỉ ra điều đó, nhưng bên trong chiếc bát đơn giản - Món Quà Từ Cha - các ký tự tiếng Nhật tại một thời điểm nào đó đã bắt đầu lộ diện. Hừm, tôi tự hỏi thông điệp đó nói gì...
"Heh heh! Đây là một trong những đặc tính hấp dẫn của SCP-348... Sau khi ăn xong món xúp, thông điệp xuất hiện sẽ bằng ngôn ngữ quen thuộc nhất với người uống xúp. Nó không được đảm bảo, nhưng có thể được quan sát với tần suất cao," Tiến sĩ Bright nói.
Ngả người về phía trước, Tiến sĩ Bright nhìn vào bát xúp. "Nó nói gì vậy? Các thông điệp mà nó hiển thị thường là những lời an ủi ấm áp... Hay đúng hơn, đó là thông điệp hoặc lời cảnh báo quan trọng nhất mà cha mẹ của người uống xúp muốn truyền đạt cho con cái họ."
Cảm thấy xấu hổ vì mặt của một người phụ nữ ở gần như vậy (Tiến sĩ Bright nhìn bề ngoài giống như một người phụ nữ hoàn toàn tuyệt đẹp), tôi cảm thấy hơi bối rối khi lắng nghe lời giải thích của họ. "Các trường hợp trước đây bao gồm 'Đừng quên đánh răng,' 'Ta vui vì con hạnh phúc,' và 'Cảm ơn con.' Phù hợp với vẻ ngoài giản dị của SCP-348, các thông điệp thường rất đơn giản... Cha mẹ cậu muốn nói gì với cậu?"
Hừm, tôi cố gắng tưởng tượng xem cha mẹ tôi muốn nói gì với tôi nhất vào lúc này... Vì tôi có lẽ đang được coi là một người mất tích, tôi cá rằng nó sẽ là một thông điệp kiểu như "Chúng ta lo lắng cho con" hoặc "Con đang ở đâu?" Mong đợi sẽ tìm thấy một thông điệp kiểu như vậy, tôi bất chợt nhìn vào bát xúp.
Khi dòng ký tự đi vào mắt tôi, tôi bị sốc. Thông điệp được viết bên trong Món Qua Từ Cha nói, "Ta tự hào về con vì chưa bao giờ nghỉ học."
......
...Cái gì?
Điều đó có nghĩa là gì? Đã lâu rồi tôi không đến trường. Nhưng đúng thực là trước khi tôi đến cơ sở nghiên cứu của Tổ Chức SCP kỳ lạ này, tôi đã có mặt đầy đủ và không đến muộn. Nhìn chung về mặt lành mạnh, tôi không thiếu kỷ luật đến mức nghỉ học. Thực ra tôi chỉ đến trường theo thói quen mà thôi. Tuy nhiên, cha mẹ tôi vẫn thường xuyên dành những lời khen ngợi vì đã duy trì được hồ sơ thành tích sạch như vậy. Họ đã nói trực tiếp với tôi chính xác điều tương tự được viết trong Món Quà Từ Cha. Tôi vẫn còn nhớ được sự tự hào trong nụ cười của họ...
Ờ, vậy điều này có nghĩa là gì? Liệu đây có phải là thông điệp mà cha mẹ tôi trong quá khứ, chứ không phải hiện tại, muốn truyền đạt đến tôi không? Nó không thực sự phù hợp với tôi vào lúc này. Trên thực tế, nó hoàn toàn không áp dụng được.
"Không, thông điệp hiển thị trong SCP-348 được cho là thông điệp mà cha mẹ cậu hiện muốn truyền lại cho cậu. Hừm, điều này thật hấp dẫn. Vâng, tôi tin rằng nó sẽ củng cố giả thuyết của tôi," Tiến sĩ Bright nói.
Với nụ cười toe toét, họ tuyên bố một cách thẳng thắn: "Đúng như tôi nghi ngờ. ███, rõ ràng, cậu không phải là cư dân của thế giới chúng tôi."
Ờ, gì cơ...?


0 Bình luận