Đã năm ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu chung với Luna──.
"Seito-sama..."
Đột nhiên, Luna ôm tôi từ phía sau.
“C-có chuyện gì vậy?”
Tôi vẫn chưa quen với những cử chỉ than mật của cô ấy, nên tôi cố gắng không chú ý đến tiếng tim đập thình thịch của mình và bắt chuyện với Luna.
“Ngày chúng ta hứa đã đến rồi…”
"Hả...?"
Ngày chúng tôi đã hứa... Chẳng lẽ hôm nay là ngày chúng tôi chia tay...?
Cho đến ngày hôm qua, Luna vẫn chưa nói gì cả.
Chuyện này đến quá đột ngột.
"Sao đột nhiên...?"
"Tớ đã quyết định hôm nay sẽ là ngày đó... Tớ xin lỗi vì đã không thể nói với cậu sớm hơn..."
Có vẻ như Luna đã quyết định rằng hôm nay sẽ là ngày cô ấy rời đi.
Nếu vậy, cô ấy lẽ ra nên nói với tôi sớm hơn...
Tôi không thể không nghĩ như vậy.
Dù sao thì tôi cũng cần một chút thời gian để chuẩn bị tinh thần.
"Thật sự phải là hôm nay sao...?"
“Nếu tớ ở lại lâu hơn nữa, có thể sẽ gây ra một sự náo động lớn…”
Một sự náo động lớn?
Có phải những người bắt Luna định tạo một sự cố gì đó để bắt cô ấy lộ diện không…?
Tôi không muốn cô ấy bị đưa trở lại với những người đàn ông đó.
“Tớ không sao đâu, vì vậy cậu có thể ở đây bao lâu tùy thích…”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay mà Luna đang đặt trên người mình.
Ban đầu, chúng tôi đã thỏa thuận chỉ sống với nhau vài ngày, nhưng trong năm ngày qua, không có vấn đề gì xảy ra.
Tôi đã ra ngoài để mua nguyên liệu và những nhu yếu phẩm khác, nhưng tôi chưa gặp phải bất kỳ người nào trông có vẻ nguy hiểm.
Khi tôi bắt đầu đi học trở lại, cô ấy sẽ phải đợi ở nhà một mình, nhưng chúng tôi vẫn có thế sống như trước tới giờ.
Sau khi tốt nghiệp, tôi có thể kiếm việc làm, kiếm tiền và chăm sóc cô ấy.
Việc không thể ra ngoài có thể khiến cô ấy căng thẳng… nhưng chắc chắn như vậy vẫn tốt hơn là ở cùng những người nguy hiểm đó.
Tuy nhiên──.
"Cảm ơn... Seito-sama, cậu thật sự rất tốt bụng... Nhưng tớ xin lỗi. Tôi phải trở về."
Có vẻ như Luna đã quyết định rồi.
Tôi không muốn ép buộc ý chí của cô ấy, tôi cũng không có quyền làm vậy.
"Tớ hiểu rồi..."
"Ưm, cậu có thể ôm tớ một lần nữa được không...? Xin hãy cho tớ thêm dũng khí..."
Luna tách ra khỏi tôi và đưa ra yêu cầu của cô ấy.
Đây có lẽ là thỉnh cầu cuối cùng của cô ấy.
Tôi quay mặt về phía Luna và nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
“Đừng làm điều gì nguy hiểm, được chứ…?”
"Tớ sẽ ổn thôi. Tớ định quay lại bên Seito-sama một lần nữa."
Đó có lẽ là cách cô ấy trấn an tôi.
Luna đã nói rằng cô ấy đang cố gắng để giải quyết tận gốc vấn đề, nhưng nếu cô ấy quay lại với những người đàn ông đó, tôi không thể tin rằng cô ấy sẽ được an toàn.
Tôi thực sự không muốn cô ấy rời đi.
Để đảm bảo cảm xúc của mình đến được với cô ấy, tôi ôm Luna thật chặt.
"──Cảm ơn, giờ tớ ổn rồi, nên..."
Sau khi chúng tôi ôm nhau một lúc, Luna nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi, ra hiệu tôi buông ra.
Tôi từ từ buông tay ra, và cô ấy mỉm cười một cách buồn bã.
Tôi không thể không nghĩ rằng, sâu thẳm trong thâm tâm, có lẽ cô ấy cũng không muốn rời đi──.
"Luna──"
“Xin lỗi, tớ cần gọi điện thoại ngay bây giờ.”
Trước khi tôi kịp nói gì cô ấy đã lên tiếng trước.
Khi tôi im lặng, cô ấy lại mỉm cười và bật điện thoại lên.
Có vẻ như cô ấy đã tắt nguồn trước khi chúng tôi gặp nhau, có thể là để đề phòng việc theo dõi GPS.
Sau đó cô ấy bắt đầu bấm số.
『──Vâng, tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi ổn, vì vậy──』
Từ điện thoại phát ra một giọng nói khá sắc bén, giận dữ hét lên bằng tiếng Anh.
Mặc dù tôi không hiểu họ đang nói gì, nhưng rõ ràng người ở đầu dây bên kia rất tức giận.
Luna bình tĩnh xử lý cuộc gọi, và khi cuộc gọi kết thúc, cô ấy cúp máy.
Sau đó, cô ấy ngước nhìn lên tôi với một nụ cười ngượng ngạo.
"Có thể sẽ hơi ồn ào một chút, nhưng xin cậu hãy thông cảm."
“…Tớ hiểu rồi, điều đó là không thể tránh được.”
Có vẻ như Luna đã chia sẻ vị trí của chúng tôi với người mà cô ấy vừa nói chuyện.
Đây là một hành động mạo hiểm có thể gây nguy hiểm cho cả hai chúng tôi, và trong hoàn cảnh bình thường, khó mà tin được.
Nhưng cô ấy là một người tốt bụng và chu đáo.
Tôi không nghĩ cô ấy sẽ tiết lộ vị trí của chúng tôi mà không có lý do, vậy nên tôi quyết định sẽ tin tưởng cô ấy.
Ngay cả khi đây là một sai lầm xuất phát từ sự ngây thơ── tôi cũng phải chấp nhận nó như số phận của mình.
『...Sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ được giải quyết …』
Luna hít một hơi thật sâu và lẩm bẩm một mình.
Mặc dù sự lo lắng của cô ấy hiện rõ nhưng bây giờ không còn cách nào khác là để mọi thứ diễn ra.
Cuối cùng──
『──Mở cửa!!』
Có tiếng đập mạnh vào cửa.
Giọng nói nghe giống như một người phụ nữ, có thể đó là người trong cuộc điện thoại trước đó.
“Seito-sama, cậu có thể đi cùng tớ được không?”
“Đợi đã, cậu thực sự định ra ngoài với bộ đồ như này sao!?”
Hiện tại, Luna đang mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình giống như ngày đầu tiên.
Lẽ ra nó chỉ diễn ra trong một ngày, nhưng mỗi khi thay đồ cô ấy lại lấy một chiếc áo sơ mi của tôi để thay, và cô ấy cứ tiếp tục mặc nó.
"Như thế này, mọi chuyện sẽ diễn ra nhanh hơn," Luna mỉm cười nói và nắm lấy tay tôi.
Tôi đã nghĩ thật kỳ lạ khi cô ấy lại không thay đồ dù biết có người đến đón, nhưng tôi không ngờ là cô ấy lại muốn ra ngoài trong bộ dạng như thế này.
『Mở cửa ngay!!』
『Chúng tôi sẽ mở ngay, xin đừng la hét nữa.』
Luna đáp lại tiếng hét từ bên ngoài bằng một giọng nhẹ nhàng khi cô ấy đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa.
Cô ấy từ từ mở cửa, và──.
『Thành thật mà nói, cô đang nghĩ cái gì vậy──!?』
Người phụ nữ đứng ở cửa, khoảng ba mươi tuổi, đeo kính, há hốc mồm khi nhìn thấy trang phục của Luna.
Bên cạnh cô ấy là một cô gái nhỏ hơn cả tôi và Luna, dường như rất ngạc nhiên, đôi mắt mở to đầy bất ngờ.
Tôi không thể không nghĩ rằng, "Chà, tất nhiên rồi..." nhưng tôi vẫn khá bất ngờ vì những người đứng đó khác xa với những gì tôi tưởng tượng, khiến tôi khó mà xử lí tình huống.
『──C-Chuyện này là sao...!? Tôi muốn một lời giải thích...!』
Người phụ nữ đeo kính thoát khỏi trạng thái sốc, mặt đỏ bừng, bước thẳng về phía Luna với vẻ mặt giận giữ.
Dường như cô ấy đang rất tức giận, tôi nghĩ có lẽ mình nên xen vào bảo vệ Luna, nhưng── Luna dùng tay làm cử chỉ ngăn tôi lại.
'………'
Cô gái đứng cạnh người phụ nữ đeo kính cứ chăm chú nhìn vào mặt tôi.
Những người này là ai…?
『Không cần giải thích gì cả. Như những gì cô thấy thôi.』
Luna dang tay và khoe trang phục của mình với người phụ nữ đeo kính.
Hành động của cô ấy có vẻ như đang giải thích về ngoại hình của mình.
…Tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu ở bụng.
『Ý cô là... với cậu nhóc đó sao...!?』
『Chúng tôi đã ngủ cùng nhau và ôm nhau đầy âu yếm. Nói cách khác, chúng tôi có mối quan hệ như vậy.』
'──!'
Luna đang nói gì thế?
Người phụ nữ đeo kính trừng mắt nhìn tôi như thể tôi là kẻ thù lớn nhất của cô ấy.
Điều đó thực sự đáng sợ...
『Xin đừng nhìn Seito-sama với ánh mắt như vậy.』
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra vì tôi không hiểu tiếng Anh, nhưng Luna lần đầu tiên thể hiện vẻ mặt tức giận hiếm thấy.
Tôi tự hỏi họ đang nói chuyện gì ... Tôi nghĩ mình vừa nghe thấy tên mình đâu đó...
『Cô không nhận thức được vị trí của mình sao!? Cô đã đính hôn, vậy mà cô lại còn làm điều này—!』
Có vẻ như những gì Luna nói là một sai lầm lớn, vì sự tức giận của người phụ nữ đeo kính ngày càng dâng cao. Đôi mắt cô ấy trông như sắp nổ tung vậy.
『Tôi không đồng ý với cuộc hôn nhân đó. Đó là điều mà mẹ tôi đã quyết định mà không thèm hỏi ý kiến tôi.』
Luna vẫn bình tĩnh đối mặt với người phụ nữ đang la hét với một thái độ kiên định, như thể không hề bị lay chuyển. Trong khỏa thời gian chúng tôi ở cùng nhau, tôi chỉ thấy cô ấy là một cô gái dịu dàng, hơi nhõng nhẽo, và thích dựa dẫm vào người khác, nhưng dường như cô ấy còn có một khía cạnh khác.
『Đừng ích kỷ như vậy! Cô đã dám nói rằng mình muốn đến thăm Nhật Bản trước đám cưới, và khi điều đó được thưc hiện, cô đã biến mất mà không nói một lời. Bố mẹ cô đang rất giận đấy...! Và rồi, lại có quan hệ thể xác với một người thậm chí không phải là hôn phu của mình, cô sẽ nói gì với đối phương đây...! Điều này có thể dẫn tới việc hôn ước bị hủy bỏ...!』
Tôi nên làm gì đây, tôi có nên can thiệp không...?
Cô ấy thực sự đang mất kiểm soát...
Mặc dù tôi không hiểu tiếng Anh, nhưng qua giọng điệu và ngôn ngữ cơ thể cho thấy rõ ràng người phụ nữ đeo kính đang cực kì tức giận.
Luna, người đang đối mặt trực diện với người phụ nữ đeo kính vẫn duy trì thái độ kiên định như vậy, thực sự rất ấn tượng.
『Tôi đã có dự định đó rồi.』
『Đủ rồi—!』
Ngay khi người phụ nữ đeo kính chuẩn bị trút giận lên Luna, cô gái có khuôn mặt ngây thơ hành động.
『──Người cần dừng lại chính là cô. Dù cô là gia sư, nhưng miệng lưỡi của cô hơi quá rồi đấy.』
'──!?'
Trong một khoảnh khắc, tôi không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khi cô gái trẻ cử động, người phụ nữ đeo kính bất tỉnh và gục ngã xuống sàn.
『Aira...』
Luna gọi cô gái có khuôn mặt trẻ con đó là Aira.
Có vẻ như đó là tên của cô ấy.
『Tôi xin lỗi vì đã làm cô khó chịu.』
『Không, không sao đâu. Cảm ơn cậu như mọi khi..』
Khi Aira cúi đầu về phía Luna, Luna nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Dường như cả hai không hề lo lắng về người phụ nữ đang gục dưới sàn, nhưng tôi tự hỏi liệu cô ấy có ổn không…
“Xin lỗi vì đã làm phiền..”
Có vẻ như Luna đang ra ám chỉ cuộc trò chuyện đã kết thúc khi cô ấy nói chuyện với tôi.
Tôi có nên bình luận về điều này không...?
“Người phụ nữ đó ổn chứ…?”
“Không sao. Tôi chỉ đánh gục cô ấy, vậy thôi.”
Aira trả lời câu hỏi của tôi một cách bình tĩnh.
Có vẻ như cô ấy cũng có thể nói được tiếng Nhật.
Aira là một cô gái dễ thương và đáng yêu với mái tóc bạc óng ả, kiểu tóc bob che một bên mắt, và dáng người nhỏ nhắn. Tuy nhiên, phong thái của cô ấy lại rất điềm tĩnh.
Chính xác thì cô ấy là gì vậy, sau cú di chuyển vừa rồi...?
Ít nhất, tôi nghĩ cô gái này mạnh hơn nhiều so với người đàn ông đã cố bắt Luna.
"À, cô gái này là Aira Sylvian. Cô ấy là người chăm sóc và vệ sĩ của tớ. Cũng chính cô ấy đã giúp tớ trốn thoát."
Luna mỉm cười vui vẻ và giới thiệu Aira trước mặt tôi.
Tôi có cảm giác như mình vừa nghe thấy điều gì đó điên rồ được nói một cách nhẹ nhàng…?
"Ừm, người chăm sóc và vệ sĩ...?"
Chính xác thì Luna là ai vậy...?
Không phải cô ấy chỉ là một cô gái bị ép buộc làm việc cho những kẻ xấu, đang cố gắng trả khoản nợ sao...?
"Ah...!"
Luna làm khuôn mặt như thể vừa nhận ra mình đã lỡ lời.
Có vẻ như cô ấy đã vô tình tiết lộ điều gì đó.
『Cô đã nói với cậu ta những gì rồi?』
Trong khi đó, Aira, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, hướng ánh mắt về phía Luna.
『Tôi chưa nói với cậu ấy nhiều…』
『Có vẻ như đó là một vấn đề…』
Aira nghiêng đầu đáp lại ánh mắt áy náy của Luna.
Hai người họ lại bắt đầu nói chuyện bằng tiếng Anh, bỏ mặc tôi đứng đó không hiểu gì.
『Sau khi mọi chuyện được giải thích rõ ràng, tôi nghĩ cô nên nói với cậu ta tất cả..』
『Tôi hiểu rồi, cậu định chặn tất cả đường lui của tôi luôn sao. Đúng là Aria rất biết cách làm tôi khó xử. 』
『Luna-sama chắc hẳn rất thích người đàn ông này.』
『Cách cậu nói nghe hơi khó chịu, nhưng... tôi không thể phủ nhận điều đó. Cậu ấy không chỉ mạnh mẽ và dũng cảm mà còn rất tốt bụng, chu đáo và chân thành…』
Luna đỏ mặt và với đôi mắt nóng bỏng, nhìn tôi một lúc.
Có phải cô ấy đang nói về mình không...?
『Không ngờ cô lại đánh giá cậu ta cao đến vậy... Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm theo quyết định của cô. Nhưng mà tôi vẫn phải nói… ngay cả với ảnh hưởng của Luna-sama, đây cũng là một canh bạc với tỉ lệ thuận lợi không mấy khả quan, nhưng cô thực sự đã đạt được mục tiêu của mình.』
Aira nói với giọng ngạc nhiên và từ từ tiến lại gần tôi.
Khi cô ấy đến gần hơn, cô ấy nhìn thật gần vào mặt tôi, như thể đang cố gắng vươn người để nhìn rõ hơn.
『Cậu có đôi mắt trong sáng và rất đẹp… Một gương mặt dịu dàng mà Luna-sama có lẽ sẽ thích, và cậu thậm chí còn có đủ mạnh để đánh bại cấp dưới của tôi… Quan trọng nhất, nếu Luna-sama đã chọn cậu...sẽ không có vấn đề gì để phàn nàn cả.』
Cô ấy lẩm bẩm một điều gì đó với chính mình trong khi nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhưng đây chẳng phải là... một kiểu đánh giá hay sao?
Không biết có nên quay mặt đi chỗ khác hay không, tôi chỉ biết đứng đó và nhìn lại cô ấy.
『Cô có thể cho tôi biết tên cậu ta được không?』
『Là Seito-sama.』
Khi Aira nói với Luna, Luna mỉm cười đáp lại và gọi tên tôi. Điều này khiến ánh mắt của Aira quay lại với tôi.
"Seito-sama."
"V-Vâng?"
Đột nhiên bị Aira gọi, tôi bối rối trả lời.
"Có thật là cậu đã ngủ cùng với Luna-sama không?"
"Hả!?"
Cô gái này đột nhiên hỏi cái quái gì vậy!?
Và, chờ đã... có phải thứ gì đó giống như một khẩu súng dí vào bụng tôi không...?
Tại sao cô ấy lại mang theo thứ nguy hiểm như vậy ở Nhật Bản...?
"Xin hãy trả lời thành thật. Sự thật là thế nào?"
Tôi có nên trả lời thành thật không?
Nếu tôi làm vậy, có cảm giác như cô ấy sẽ bóp cò...
Tôi đổ mồ hôi lạnh và nhìn về phía Luna.
Như lẽ tự nhiên, tôi bắt gặp ánh mắt với Luna, người đang nhìn tôi, và cô ấy gật đầu trong khi nở một nụ cười dịu dàng.
Chẳng lẽ cô ấy không thấy Aira đang làm gì với tôi sao...?
Không, điều đó không thể được.
Cô ấy chắc chắn biết chính xác chuyện gì đang xảy ra và rất bình tĩnh vì cô ấy tin tưởng Aira.
Do đó, ý nghĩa của cái gật đầu đó là...
“V-Vâng, đó là sự thật…”
“Hai người đã ôm nhau à?”
“Đúng, điều đó cũng đúng…”
Do yêu cầu của Luna nên chúng tôi luôn ngủ trong tư thế ôm nhau.
Bây giờ tôi không thể phủ nhận điều đó, dù có muốn đi nữa.
"Cảm ơn, xác nhận đã hoàn tất. Xin lỗi về sự thô lỗ của tôi."
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Aira cất súng vào bao và cúi đầu thật sâu.
Tôi cảm thấy như tuổi thọ của mình vừa bị rút ngắn đi khoảng mười năm... nhưng ý nghĩa thực sự của câu hỏi đó là gì...?
『Luna-sama, đúng là cha mẹ cô đang rất tức giận. Họ yêu cầu cô phải trở về nước ngay lập tức.』
Có vẻ như cuộc trò chuyện với tôi đã kết thúc khi Aira quay lại nói với Luna.
"Tôi hiểu. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này rồi,"』
Luna nói một cách nghiêm túc, gật đầu với Aira trước khi tiến lại gần tôi.
Rồi, cô ấy...
"Cám ơn cậu xuất năm ngày qua, tớ sẽ trở lại tìm cậu."
—Bất ngờ, cô ấy hôn lên má tôi.
"L-Luna...!?"
"Đây chỉ là lời tạm biệt ngắn ngủi. Xin đừng quên tớ."
Với một nụ cười pha chút cô đơn, Luna nói với tôi như vậy rồi quay lại vào phòng.
“Tôi sẽ thay đồ, nên xin hãy đợi một chút.”
Có vẻ như Luna thực sự sắp rời đi.
Cô ấy định thay bộ quần áo mình đã mặc khi mới đến đây.
Vì là con gái đang thay đồ, nên tôi chỉ biết ngẩn ngơ đứng đợi ở hành lang.
Aira theo Luna vào trong phòng, có lẽ để giúp Luna thay đồ.
"──Vậy thì, tạm biệt."
Sau khi thay đồ, Luna đeo giày và với một lời tạm biệt, định rời khỏi đây.
"Cậu thực sự sẽ rời đi...?"
Mặc dù tôi biết mình chẳng thể làm được gì nhưng tôi vẫn không kìm được mà hỏi.
Dù chúng tôi mới chỉ ở bên nhau được vài ngày, nhưng Luna đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi.
"......Tớ nhất định sẽ quay lại."
Luna trả lời, không ngoái đầu lại và rời khỏi phòng.
Cuộc chia tay quá đột ngột.
"Seito-sama."
"Aira...?"
"Tôi thực sự cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ Luna-sama. Cô ấy chắc chắn sẽ giữ lời hứa, vì vậy xin hãy giữ vững niềm tin đó."
Aira cúi đầu thật sâu, sau đó, vẫn ôm người phụ nữ bất tỉnh kia và rời khỏi phòng.
Cô ấy chắc chắn sẽ giữ lời hứa, huh...
Tôi vẫn không biết than phận thật sự của cô ấy, và giờ tôi chỉ còn lại niềm tin và chờ đợi...
Tuy nhiên──khi kì nghỉ hè gần kết thúc, cô ấy vẫn không trở lại.
◆
Cảm giác như có một lỗ hổng nào đó đã mở ra trong trái tim tôi.
Đã bao lâu trôi qua kể từ khi Luna rời đi?
Cảm giác mất mát trước sự rời đi của cô ấy lớn hơn tôi tưởng tượng.
Luna đã nói rằng cô ấy sẽ quay lại, nhưng... chính xác thì khi nào cô ấy sẽ quay lại...?
Và quan trọng hơn, liệu cô ấy có thực sự sẽ quay lại không…?
Tôi đã nghĩ về điều này không ngừng trong xuất một thời gian.
──Ding-dong.
"──!?"
Chuông cửa bất ngờ vang lên.
Tôi lập tức bật dậy khỏi giường và lao về phía cửa.
"Luna──!"
"Hả...?"
Khi mở cửa, tôi mong đợi sẽ nhìn thấy nụ cười tao nhã, dịu dàng của Luna nhưng thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, khinh thường chào đón tôi.
"Ri...on...?"
Đứng phía bên kia cánh cửa không phải là Luna mà là cô em gái xinh đẹp, lạnh lùng của tôi, Rion, với mái tóc đen bóng mượt buông thẳng xuống.[note66996]
Cô ấy thường là một người rất lạnh lùng, nhưng thực chất, cô ấy là người tốt bụng, quan tâm và chu đáo.
Nhưng bây giờ, cô ấy đang nhìn tôi như thể tôi chẳng khác gì rác rưởi.
"Luna? Ai vậy... Cái gì, cậu đang gán cho tớ một cái tên kì lạ sao?"
Với giọng nói trầm hơn bình thường, Rion hỏi tôi.
Cô ấy hơi nghiêng đầu, nhưng thay vì trông dễ thương, thái độ của cô ấy lại mang đến cảm giác đe dọa đáng sợ.
Có vẻ như cô ấy thực sự dang giận giữ.
Và đó hoàn toàn là lỗi của tôi khi khiến cô ấy nổi giận.
“K-Không, tớ chỉ đang ngái ngủ thôi... Đó chỉ là một nhân vật anime thôi…”
Tất nhiên, tôi chưa bao giờ kể với gia đình về Luna và tôi muốn giữ nguyên như vậy.
Đặc biệt là Rion—tôi chắc chắn không muốn cô ấy biết.
Nếu tôi nói với cô ấy rằng tôi đã mang ai đó về nhà và để họ ở lại, với tính cách của cô ấy cô ấy, một người có lý trí, chắc chắn cô ấy sẽ nổi giận.
Mặc dù tốt bụng, nhưng khí chất điềm tĩnh của cô ấy khiến tôi cảm thấy khá đáng sợ khi cô ấy tức giận.
“……”
Tâm trạng của Rion không hề cải thiện khi cô ấy im lặng và nhìn chằm chằm vào tôi.
Biết cô ấy lâu như vậy, tôi có thể nhận ra.
Đây là ánh mắt cô ấy thể hiện khi không tin lời tôi.
"Ừm, có chuyện gì thế? Cậu có cần gì sao?"
Bầu không khí trở nên ngột ngạt nên tôi cố gắng đổi chủ đề bằng cách hỏi tại sao cô ấy lại đến đây.
"Tớ không được phép đến thăm ai đó nếu không có lý do à? Nhà cậu cũng không xa, tớ chỉ đến để kiểm tra thôi."
Rion, có vẻ đã bình tĩnh lại một chút, nghiêng đầu với vẻ thờ ơ.
Cô ấy gọi chúng tôi là gia đình, chứ không phải bạn thời thơ ấu - và điều đó nhắc nhở tôi về mọi thứ đã thay đổi như thế nào.
Đã khoảng một năm kể từ đó, nên tôi biết mình nên quen dần với điều đó, nhưng...
"Cảm ơn cậu vì đã đến tận đây. Nhưng tớ ổn mà."
“Ừ, nhưng có vẻ như cậu đang sống không được tốt cho lắm.”
Nói xong, Rion vươn tay ra và bắt đầu vuốt tóc tôi.
Chắc cô ấy đang cố chỉnh lại mái tóc rối bù của tôi, trông như vừa ngủ dậy.
Vì tôi vẫn đang mặc bộ đồ ngủ, nên có lẽ cô nghĩ tôi đã lười biếng ngủ đến tận chiều.
“Tớ không hề lười biếng…”
Tôi đã cố gắng che đậy, mặc dù điều đó có lẽ không có tác dụng.
"Chỉ vì cậu sống một mình không có nghĩa là cậu được phép làm bất cứ điều gì cậu thích."
Nói xong, Rion bắt đầu cởi giày ra, như thể cô ấy định vào trong.
"Đợi đã, cậu đang làm gì vậy...!?"
"Tớ đang kiểm tra phòng của cậu. Đảm bảo rằng nó chưa biến thành bãi rác. Sao, cậu thực sự nói với em gái mình là không được vào à?"
Rion nhìn chằm chằm vào tôi với thái độ nghiêm khắc, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi thấy lạ khi cô ấy đột ngột xuất hiện mà không báo trước, nhưng có vẻ như cô ấy đến để kiểm tra bất ngờ.
Tuy nhiên... cô ấy vốn luôn bình tĩnh, cô ấy không phải là kiểu người làm điều gì đó mạnh mẽ như thế này.
Chuyện này—chắc chắn là cô ấy đang rất tức giận…
Tôi có quá nhiều lý khiến cô ấy bực mình nên không thể phản bác.
"Tớ luôn giữ phòng của mình sạch sẽ mà."
Không thể ngăn cô ấy lại, tôi thở dài và trả lời Rion khi cô ấy bước vào phòng.
“…Trông có vẻ là vậy. Nếu nó biến thành bãi rác, thì tớ sẽ kéo cậu về nhà luôn.”
Sau khi nhìn quanh phòng khách và phòng ngủ, Rion có vẻ hài lòng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm; may mắn là tôi đã dọn dẹp sạch sẽ.
“Nếu không có vấn đề gì, thì cậu có thể rời khỏi đây được rồi—”
"Hả? Tớ chưa định đi đâu."
Khi tôi gợi ý rằng cô ấy nên về, Rion nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Nghiêm túc sao...?
“Cậu còn cần gì nữa à?”
"Cậu đã làm xong bài tập hè chưa?"
"Rồi, tớ làm xong hết rồi."
Tôi đã hoàn thành bài tập hè của mình trước khi gặp Luna.
Vì hồi nhỏ tôi thường hay làm bài tập chung với Rion, nên tôi đã quen với việc hoàn thành bài tập sớm, và lần này cũng không ngoại lệ.
"Tớ hiểu rồi..."
Nhưng Rion quay mặt đi, rõ ràng là không hài lòng.
Sao cô ấy lại khó chịu mặc dù tôi đã làm xong bài tập chứ?
“Cậu đã ăn trưa chưa?”
"À... vẫn chưa..."
Tôi chưa ăn trưa, thậm chí cả bữa sáng cũng vậy.
Kể từ khi Luna rời đi, tôi đã mất động lực để làm bất cứ điều gì và chỉ ăn một cách miễn cưỡng.
"May quá, tớ cũng chưa ăn, để tớ đi nấu."
Khi Rion biết tôi chưa ăn gì, cô ấy mỉm cười.
Tôi hơi ngạc nhiên trước biểu cảm hiếm hoi của cô ấy, nhưng có vẻ như cô ấy đang định nấu ăn cho tôi.
Vì bố mẹ chúng tôi đều bận rộn với công việc nên Rion và tôi đã cùng nhau nấu ăn từ hồi tiểu học.
Thực tế thì, chính Rion đã dạy tôi cách nấu ăn.
Đương nhiên là cô ấy giỏi việc đó hơn tôi rất nhiều.
“Nhưng trong nhà chẳng còn gì ăn đâu…”
"Sao lại không có đồ ăn? Đừng nói với tớ là cậu toàn ăn ngoài hoặc mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi nhé?"
Khi thấy tủ lạnh trống trơn, Rion nheo mắt nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi, hoàn toàn trái ngược với nụ cười trước đó của cô ấy.
Tôi biết cô ấy đang nghĩ gì, và trong trường hợp này, việc cô ấy hỏi vậy là điều dễ hiểu.
Nhưng thành thật mà nói, tôi chẳng còn tâm trang để nấu ăn nữa.
Tôi không còn sức để tự nấu ăn.
“Tớ chỉ vừa dùng hết đồ thôi mà.”
"Thật không? Cậu biết rằng tự nấu ăn là điều kiện để sống mình mà đúng không? Nếu cậu không làm việc đó, tớ sẽ báo với bố mẹ."
Rion rõ ràng đang nghi ngờ.
Đúng như cô ấy đã nói, việc nấu ăn là một trong những điều kiện để tôi được phép ra ở riêng.
Vấn đề không phải là tiền bạc mà là để đảm bảo tôi tự quản lý dinh dưỡng tốt.
Nếu tôi không làm được điều đó, họ sẽ không cho phép tôi sống một mình—nếu Rion nói với bố mẹ tôi, họ sẽ bắt tôi chuyển về nhà.
Thành thật thì, tôi đã không tự nấu ăn kể từ khi Luna rời đi, nên đây thực sự là một vấn đề nhạy cảm…
“Tớ vẫn tự nấu ăn mà.”
Tôi đã tự nấu ăn cho mình ít nhất là đến gần đây.
Đó không phải là một lời nói dối.
“…Thôi được rồi. Tớ đang định đi siêu thị, nên cậu thay đồ đi.”
“Tớ cũng phải đi á…?”
Khi tôi hỏi, Rion liếc nhìn tôi, ánh mắt rõ ràng như muốn nói rằng tôi nên đi mà không cần phải thắc mắc.
Có vẻ như việc tôi đi cùng cô ấy là điều hiển nhiên.
Mặc dù trong lòng tôi vẫn bận tâm về lời thú nhận của mình, nhưng xét theo cách Rion cư xử, có vẻ như cô ấy không nghĩ quá nhiều về chuyện đó.
Tôi đoán đã đến lúc tôi phải chấp nhận và bước tiếp.
◆
"──Cảm ơn vì bữa ăn."
"Không có gì."
Sau khi ăn xong bữa trưa và chắp tay cảm ơn, Rion đáp lại với thái độ lạnh lùng quen thuộc.
Cô ấy luôn như vậy, điềm tĩnh và bình thản.
"Nó vẫn ngon như mọi khi."
"Tất nhiên rồi, tớ là người nấu mà."
Việc cô ấy có thể nói điều đó một cách tự tin như vậy thật là ấn tượng.
Cô vẫn là người đầy tự tin như trước đây.
––Tuy nhiên, cô không phải là loại người tự tin thái quá.
Rion luôn bình tĩnh đánh giá bản thân, biết rõ mình có thể làm gì và không thể làm gì.
Chính điều đó khiến những người xung quanh tin tưởng cô ấy.
Mà, hầu hết chủ yếu là con gái.
Khi nói đến con trai, Rion có xu hướng giữ khoảng cách với họ...
“––Vậy, chúng ta nên làm gì sau khi rửa bát xong?”
Khi cả hai chúng tôi đang rửa bát, Rion thoáng nhìn tôi.
Có vẻ như cô ấy không có ý định rời đi sớm.
"Cậu chẳng có việc gì để làm đúng không?"
"Ừm... tớ chỉ định thư giãn thôi."
Tại sao cô ấy vẫn chưa về...?
Tôi không hỏi, vì biết cô ấy sẽ khó chịu, nhưng mà...
Thật khó xử khi ở cùng một người đã từ chối mình, tôi chỉ ước cô ấy có thể tinh ý hơn trong chuyện này.
Tuy nhiên, với Rion, có lẽ cô ấy cố tình phớt lờ nó.
Sau khi rửa xong bát đĩa và đặt chúng vào kệ, Rion bắt đầu lục lọi chiếc túi xách mà cô ấy mang theo.
“Bồn rửa mặt ở đằng kia đúng không?”
"Ừ, nhưng... tớ không có bàn chải đánh răng mới đâu..."
Tôi chỉ vào chỗ bồn rửa, gãi má khi trả lời.
Tôi hiểu cô ấy muốn đánh răng sau khi ăn, nhưng tôi không có bàn chải nào cho cô ấy dùng.
...Bàn chải đánh rang sao...?
Tệ thật...
Tôi chợt nhớ ra một điều, và mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Tôi chỉ có thể hy vọng lý do Rion lục lọi túi xách của cô ấy không giống với điều tôi lo sợ.
Nhưng--
"Tất nhiên, tớ đã mang một cái mới từ nhà nên không vấn đề gì cả. Vì có thể sẽ có lúc tớ ăn ở đây hoặc thâm chí ở lại..."
Thật không may, linh cảm xấu của tôi hóa ra lại đúng.
Và tệ hơn, tôi nhận ra Rion vừa nói một điều vô lý.
"Ở lại sao?!"
“Tớ đã nhận được sự cho phép của bố và mẹ rồi.”
Với vẻ mặt bình thản, Rion điềm tĩnh thả quả bom này xuống.
Một người chàng trai và một cô gái ở cùng nhau dưới một mái nhà ở độ tuổi này thật sự là không nên.
––Không, tôi biết tôi không có quyền nói vậy, nhưng mà…!
"Tại sao bố và mẹ lại đồng ý chuyệnnày?!"
“Em gái ở trong phòng anh trai thì có gì sai sao?”
"Điều đó chỉ đúng với những anh chị em ruột thật sự thôi!"
Ít nhất, điều đó chỉ áp dụng cho những người đã lớn lên cùng nhau từ bé.
Chứ không phải với những anh chị em mới trở thành gia đình được một năm.
"Bố mẹ coi chúng ta như anh em lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ. Và đối với tớ, cậu lúc nào cũng là đứa em trai phiền phức."
"Có rất nhiều điều tớ muốn nói lúc này..."
Tôi biết bố và dì nhìn chúng tôi như vậy, như anh em ruột cùng lớn lên.
Thực tế, khi bố tái hôn, ông đã trực tiếp nói với tôi rằng: “Vì hai đứa lớn lên như anh em ruột, nên việc sống cùng nhau sẽ không có vấn đề gì”.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của họ, còn tôi chưa bao giờ xem chúng tôi lớn lên như anh em ruột.
Tôi nghĩ Rion cũng cảm thấy như vậy, nhưng...
"Tớ biết chúng ta được coi như anh em ruột, nhưng... tớ là anh trai cơ mà, cậu biết chứ?"
Tôi không thể tin được Rion lại coi tôi như em trai, nên tôi không thể không trả đũa bằng nhận xét đó.
"Tại sao sinh nhật của cậu lại muộn hơn sinh nhật của tớ? Tớ chắc chắn là chị gái."
Có vẻ như Rion không hài lòng với vị trí em gái của mình.
Cô ấy là người có trách nhiệm hơn, thông minh hơn tôi rất nhiều.
Thêm nữa, hồi cấp hai, cô ấy còn là chủ tịch hội học sinh.
Và ngay cả bây giờ ở cấp ba, có tin đồn rằng cô ấy sẽ tranh cử chức chủ tịch hội học sinh trong cuộc bầu cử diễn ra vào tháng 10, vì vậy cô ấy được học sinh trong trường chú ý–– ai cũng thấy rõ rằng cô ấy vượt trội hơn tôi về nhiều mặt .
Nhưng vì sinh nhật của tôi sớm hơn cô ấy nên cô ấy không thể phàn nàn gì cả.
“…Nhưng quay lại chủ đề chính, bố và mẹ có thực sự nói ổn sao?”
Tôi cảm thấy như mình sắp mất bình tĩnh với Rion, nên tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.
Mặc dù đó là bố và mẹ, tôi vẫn không nghĩ họ sẽ để Rion ở lại phòng tôi...
"Cậu không hiểu à? Mọi người ai cũng thấy kì lạ khi cậu sống một mình. Nếu tớ ở đây giúp duy trì mối liên kết gia đình, bố mẹ chắc chắn sẽ thích vậy hơn."
Cô ấy thở dài, rõ ràng là đang bực bội.
Từ những lời cô ấy nói từ lúc đến, rõ ràng Rion muốn tôi quay về nhà. Tôi biết bố mẹ cũng không mấy vui khi tôi sống một mình, xét theo những điều kiện họ đặt ra. Nhưng tôi không ngờ cô ấy lại lấy lý do gia đình ra để thuyết phục.
"Sống một mình không có nghĩa là tớ không còn là một phần của gia đình nữa..."
"Theo quan điểm của tớ và mẹ, có vẻ như cậu rời khỏi nhà vì chúng ta đã trở thành một gia đình. Nói cách khác, tớ và mẹ cảm thấy như đã đẩy cậu ra ngoài. Ít nhất, mẹ cũng cảm thấy như vậy. Tớ nghĩ bố cũng nghĩ thế."
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Rion muốn tôi quay về.
Cô ấy đã đúng—đứng ở vị trí của họ, có lẽ đó là cách họ nhìn nhận.
Thực tế, tôi không muốn ở nhà vì mọi chuyện với Rion thật khó xử, nên tôi không thể nói rằng họ sai.
Tôi đã trốn tránh, không nghĩ đến cảm xúc của Rion.
“Tớ xin lỗi, tớ không cố ý để mọi chuyện thành ra thế này…”
“Ngay cả khi cậu không cố ý thì mọi chuyện vẫn như vậy đấy.”
Rion nói một cách thẳng thừng, mặt không chút cảm xúc.
Nhìn cô ấy, tôi cảm thấy như cô ấy không quan tâm đến tôi chút nào—nhưng tôi biết điều đó không đúng. Cô ấy thường không bộc lộ cảm xúc, trừ khi tức giận.
Nhưng-
"Nếu cậu hiểu rồi sao không quay về nhà? Mọi người đều muốn như vậy..."
Rion nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi và nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.
Đó là một cảnh tượng hiếm hoi ở cô ấy, một người thường không tỏ ra yếu đuối với người khác.
Có lẽ bản thân cô ấy cũng cảm thấy bế tắc giống như tôi.
Xét đến cả Rion lẫn bố mẹ, có vẻ như tốt hơn là tôi nên quay trở về, như lời cô ấy đã nói. Ít nhất, tôi muốn tôn trọng cảm xúc của cô ấy khi đã chủ động vươn tay về phía tôi.
Hơn hết, tôi không thể không cảm thấy rằng quyết định rời khỏi nhà chỉ vì không muốn ở cùng người đã từ chối mình thật trẻ con.
Nhưng... tôi không thể quay về bây giờ.
Nếu Luna quay lại, tôi phải ở ngôi nhà này đợi cô ấy.
"Tớ xin lỗi, nhưng tớ chưa thể quay về lúc này được."
"........"
Khi tôi từ chối cô ấy, biểu cảm của Rion tối sầm lại.
Tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy, nhưng đây là điều tôi không thể thỏa hiệp.
Thay vào đó, nếu Luna quay lại, tôi chắc chắn sẽ về thăm nhà.
"Ừm, cậu muốn đánh răng phải không? Tớ cũng cần phải làm việc đó, nên cậu đợi một chút nhé?"
Cảm thấy khó xử, tôi quyết định tránh đề tài ở lại qua đêm và đi thẳng đến phòng tắm.
Rồi, sau khi chắc chắn rằng Rion không đi theo mình, tôi nhanh chóng giấu bàn chải đánh răng và cốc của Luna vào bên trong kệ.
“Phù, suýt chút nữa thì… Nếu Rion nhìn thấy cái này, cô ấy chắc chắn sẽ hỏi đến cùng.”
Đây là lý do tại sao tôi toát mồ hôi.
Tôi sống một mình, nhưng có hai bàn chải đánh răng và hai cốc trong phòng tắm - một cái rõ ràng là dành cho con gái. Bất cứ ai nhìn cũng thấy ky lạ.
Tôi không muốn mọi chuyện với Rion trở nên khó xử hơn nữa.
Nhưng nói thật...
“Nếu Luna thực sự quay lại… làm sao mình có thể giải thích điều này với Rion và mọi người đây?”
Tôi không thể tưởng tượng ra được một lời giải thích nào thỏa đáng, điều đó khiến tôi thêm lo lắng.
Dù sao, Rion không nói rằng cô ấy sẽ có ý định ở lại hôm nay, cô ấy chỉ nói rằng có khả năng cô ấy sẽ ở lại trong tương lai.
Vì thế cô ấy để lại bàn chải đánh răng và trở về trước khi trời tối.
Tiếp đó, nhiều ngày trôi qua mà không có sự cố nào xảy ra, và cuối cùng, tôi đã trải qua kỳ nghỉ hè mà không thể gặp lại Luna.
11 Bình luận
Có sai 1-2 chữ ấy
Tôi edit lại cho nha trans ơi
(À quên, tại sao mình lại đòi hỏi gì thằng dưới 18t nhỉ)
Oh yeah ngồi mấy tiếng đau lưng vãi, khá cuốn có nên ngồi cả ngày chủ nhật làm tiếp ko nhể?
mà mai chủ nhật mà kiểu gì chả có