Nhiệm vụ tối nay là làm việc cho Baby. Baby chào đón So Yoon, người đã đến sớm một chút trước 6 giờ.
“Chào mừng! Lần trước cậu đến thì tớ lại đang ngủ mất rồi. Lẽ ra cậu phải đánh thức tớ chứ.”
“Cậu ngủ say quá, tớ cũng không muốn làm phiền.”
Baby lao vào So Yoon như một chú lợn rừng. So Yoon ôm lấy Baby. Những nnhn tình của Baby hay ghẹo họ khi mà Baby hôn lên khắp má của So Yoon. Khuôn mặt đang cười khúc khích trông trẻ đến mức khó tin rằng nó thuộc về một người 30 tuổi. Theo lời đồn đại, khuôn mặt ấy chưa hề thay đổi kể từ khi Baby 15 tuổi.
Baby đã thay đổi theo một cách khác. Baby thay đổi giới tính. Đó là điều mà Baby không thể kiểm soát và chỉ cảm nhận được khi sự thay đổi sắp đến. Tuy nhiên, như một cư dân thực thụ của Wonderland, Baby có thể quyến rũ cả nam lẫn nữ, từ trẻ đến già, bất cứ khi nào cảm hứng xuất hiện. Hiện tại, cô ấy chắc chắn đang là phụ nữ vì đang mặc một chiếc váy xanh.
“Đi vào trong thôi. Tớ cần nghe một điều từ cậu.”
“Tớ đến để thực hiện nhiệm vụ.”
“Chúng ta còn chút thời gian nên hãy từ từ nhé. Được không?”
Baby mỉm cười, đưa ngón tay lên đôi môi hồng mọng. So Yoon không thể nhịn cười trước sự ngây thơ ấy.
“Điều đó không hiệu quả với tớ đâu.”
“Thôi nào, bạn thân ơiii.”
“Cậu muốn nghe điều gì đến mức này chứ?”
“Ôi, bạn thân ơi!”
Baby là người bạn duy nhất mà So Yoon kết thân được ở đây. Họ có điểm chung là mái tóc phát sáng trong bóng tối, vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt trẻ trung, và dù là bí mật, độ tuổi cũng gần bằng nhau.
Baby kéo So Yoon vào phòng. Những thứ mà So Yoon nghĩ là tẻ nhạt như các sự kiện ở Wonderland, các hoạt động đáng ngờ của cặp sinh đôi, điện thoại thông minh, sự tán tỉnh bỡn cợt của Heart, hay đơn đặt hàng của Mad Hatter, lại trở thành những chủ đề thảo luận thú vị với Baby. Baby cười lớn, lau nước mắt trên mặt.
“Cậu đúng là đồ ngốc. Ôi, bé ngây thơ ơi. Cả đời tớ chưa từng…”
So Yoon nhìn Baby đang cười và nhai một miếng khoai tây chiên. Khoai tây chiên mặn là món yêu thích của Baby, người cô khá bất ngờ khi không ưa đồ ngọt.
Baby cố gắng kiềm chế tiếng cười và lao vào đĩa khoai tây chiên cho đến khi gần hết sạch. Khi món ăn vặt cạn kiệt, thời gian buôn chuyện cũng kết thúc. Đó là lúc họ nói về công việc.
Baby gọi những kẻ đã cố gắng tấn công mình là "bọn côn đồ". Baby lý giải rằng đó là từ mô tả đúng việc họ muốn tấn công một sinh vật xinh đẹp và yếu ớt.
Vẻ đẹp - vũ khí lớn thứ hai của Baby. Nhờ nó, Baby đã quyến rũ được hàng loạt người tình để tạo thành một nhóm. Nhưng cô ấy thực sự yếu đuối. Nếu chỉ xét về sức mạnh thể chất, thì đúng là Baby có thể được coi là yếu đuối. Có lẽ chính vì vậy mà bọn côn đồ nghĩ rằng tấn công cô sẽ dễ dàng.
“Tổng cộng có sáu tên. Cuộc tấn công thực sự sẽ bắt đầu lúc hai giờ sáng, nhưng vào tám giờ, một tên sẽ cố gắng thâm nhập vào hàng ngũ của chúng ta. Chúng dự định giết người giao hàng tạp hóa hàng tuần cho chúng ta, giả vờ giao hàng, sau đó trốn bên trong. Rồi khi mọi người đã ngủ, hắn sẽ mở cửa để cho những tên còn lại vào giết tớ. Nếu chúng giết được tớ, chúng có thể chia rẽ cả nhóm.”
Tuy nhiên, So Yoon chưa bao giờ nghĩ Baby là yếu đuối. Baby nắm rõ mọi thông tin đang lưu hành trong Wonderland. Baby nói rằng biệt danh "Intel" (Trí tuệ) của mình hơi phóng đại vì cô chỉ liên lạc với một số ít người, nhưng Heart và So Yoon lại không nghĩ vậy. Chỉ riêng việc tóm tắt câu chuyện, Baby đã có thông tin về thời gian và số lượng kẻ xâm nhập, rồi còn kể lại tất cả cho So Yoon.
“Có cần giữ lại một tên sống không?”
“Không cần. Tớ biết người và lý do đằng sau việc này rồi.”
“Là ai vậy?”
“Kẻ tự xưng là Mad Dog. Hắn từng giả vờ làm một tay xã hội đen lớn ở Vùng Bên Ngoài, rồi đụng nhầm người và cuối cùng phải bò đến đây cùng đám tay chân của hắn. Hiện giờ bọn chúng đang từ từ gây dựng chỗ đứng và muốn làm gì đó ra oai, và tớ lại trở thành mục tiêu. Nhưng mà hắn đẹp trai lắm đấy. Thật đáng tiếc.”
“Có phải cậu định ‘Ăn sạch’ hắn không?”
“‘Ăn sạch’ hắn ư? Tớ chỉ là không bao giờ từ chối bất kỳ ai yêu tớ thôi. Nghĩ mà xem, kẻ thù lại yêu mục tiêu của mình, và tớ khiến hắn - một tên đàn ông hung hăng - phải quỳ rạp dưới chân tớ. Nghĩ thôi mà tớ đã nổi da gà rồi.”
Đôi mắt xanh của Baby nhạt dần màu sắc. Trông cô ấy như thể sẵn sàng lôi tất cả người tình của mình vào giường ngay lúc này. So Yoon cốc nhẹ lên trán cô và nói.
“Sắp tám giờ rồi. Không có thời gian cho mấy chuyện đó đâu.”
“Tớ biết. Đó là lý do duy nhất tớ vẫn còn mặc đồ vào giờ này.”
Baby hơi kéo váy mình lên khi trả lời. Bộ đồ lót ren nhung bên trên đùi cô ấy có thể khiến bất cứ ai phải rung động. Vì trong phòng không chỉ có hai người, những người tình của Baby cứ len lén liếc nhìn cô. So Yoon thở dài, đứng dậy.
“Cứ làm bất cứ điều gì cậu muốn đi. Có khi tốt hơn nếu hành động như bình thường, nếu cậu định để chúng xâm nhập vào.”
“Cậu đi đâu vậy?”
“Ra đâu đó ở phòng khách. Chỉ cần đưa tớ thứ gì để ăn là được.”
Những người tình của Baby hành động ngay trước khi So Yoon kịp đóng cửa. So Yoon khép cửa lại cho đến khi họ khuất khỏi tầm mắt.
Đêm dần sâu. Vài phút trước 2 giờ sáng, căn nhà chìm vào bóng tối. Tiền sảnh tầng một im ắng đến mức chỉ còn lại một con búp bê mặc đồ đen. Con búp bê dừng trước cửa, cẩn thận quan sát xung quanh, rồi mở khóa. Cánh cửa được bôi trơn cẩn thận mở ra mà không phát ra tiếng động. Sau khi kiểm tra xung quanh một lần nữa, một cánh tay thò ra ngoài và ra hiệu.
Nhiệm vụ của hắn ta giờ đã hoàn thành. Đồng bọn của hắn lặng lẽ bước vào và thì thầm:
“Làm tốt lắm.”
Đó là âm thanh cuối cùng mà hắn nghe được trong đời.
So Yoon lôi xác hắn đi trước mặt mình rồi bước ra ngoài.
“Này, sao mày lại ra ngoài? Bọn tao đằng nào cũng vào cơ mà.” một tên côn đồ hỏi. Cô ném xác tên đồng bọn về phía hắn rồi lao lên.
“A... cái quái gì...! Chết tiệt! Kẻ Mai Táng!”
So Yoon rút thanh kiếm ra bằng tay phải và nắm lấy vỏ kiếm bằng tay trái. Trong đêm xuân mát mẻ dưới ánh trăng lưỡi liềm, thanh kiếm vung lên trong im lặng.
Sáu tên. Dù là vì chúng không coi Baby ra gì hay vì xuất thân từ Vùng Bên NgNgo , bọn chúng thật sự rất yếu. Biệt danh Mad Dog giờ đây thật nực cười - vì nơi đây là chốn dành cho tất cả những kẻ điên chơi đùa.
Chẳng mấy chốc, một người bước qua cánh cửa. Đó là lúc So Yoon đang chém đôi tên thứ sáu. Người đó nhăn mặt nhìn máu văng khắp bãi cỏ được chăm sóc cẩn thận.
“Cô không thể làm việc gọn gàng hơn được à? Cô có biết dọn dẹp đống này phiền phức thế nào không?”
“Đi mà nói với Baby. Tất cả là nhờ cô ấy đấy. Cậu định xử lý đống xác này ở đâu?”
“Không lạ gì khi họ gọi cô là Kẻ Mai Táng. Chúng tôi sẽ dùng chúng vào ngày mai, nên đừng mang đi. Đây là tiền của cô.”
Người đó nhét đống xác vào một góc. Có lẽ hắn ra ngoài để dọn dẹp mớ hỗn độn này. Đống xác có thể sẽ được đóng gói gọn gàng và gửi đến trước cửa nhà Mad Dog.
So Yoon bỏ tiền vào túi đeo chéo rồi rời khỏi nhà của Baby. Bầu trời đen kịt như mực đang dõi xuống cô. Cô làm một vòng quanh khu ổ chuột muộn hơn thường lệ và đến nhà của March và Dor. Cô có thể nghe thấy họ đang ngủ say, cả ba người.
March, Dor và -
Đêm đó, So Yoon mở cuốn sổ tay mà cô đã giữ trong suốt bốn năm từ khi bước chân vào Wonderland. Đó là câu chuyện gốc của [Wonderland] mà cô đã chép vào cuốn sổ.
Trang đầu tiên cuối cùng cũng đã bắt đầu.
*****
Trong lúc So Yoon đang chơi với Baby, Baby với những người tình của mình, một cô gái đã loạng choạng bước qua biển báo Wonderland. Nhưng vì đã dùng hết sức lực, trước khi đặt chân vào Wonderland, cô đã ngất đi.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Khi cô ấy mở mắt, cô không còn là cô gái mà mình đã từng trước khi ngất đi. Người bên trong đã là một người khác.
Đó là một đêm xuân lạnh lẽo. Cô mở mắt và từ từ ngồi dậy, nhận ra mình đang nằm trên mặt đất.
Cô phủi sạch những chỗ tiếp xúc với đất và phát hiện một sợi tóc dài màu vàng óng. Cô đưa tay cầm lấy lọn tóc hơi xoăn và nhận ra nó là tóc vàng. Cô kéo nhẹ nó và hét lên khi nhận ra nó dính trên đầu mình. Đó là lúc cô nhận ra mái tóc đó là của mình.
Sau khi trấn tĩnh lại, cô nhận ra mình đang mặc bộ quần áo mà trước đây chưa từng thấy, và hình dáng đôi tay cùng màu da của cô cũng đã thay đổi. Cô tìm kiếm bên trong chiếc túi gần đó. Bên cạnh một số quần áo và thức ăn, cô tìm thấy một chiếc gương nhỏ. Với đôi tay run rẩy, cô soi vào gương.
Trong gương, cô thấy một mái tóc vàng rực sáng trong bóng tối, đôi mắt xanh nhạt, làn da màu kem và một gương mặt ngây thơ.
Ngay cả đối với một người đã từng được gọi là xinh đẹp suốt đời, cô vẫn phải thừa nhận rằng cô gái trong gương rất đẹp. Cô đưa tay sờ khắp cơ thể mình. Ngay cả thân hình của cô gái này cũng hoàn hảo.
Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Làm sao mình lại ở trong cơ thể của người khác? Có phải mình đang mơ không?
Cô cố gắng nhớ lại điều cuối cùng mình có thể hồi tưởng. Cô đã cố gắng tự tử sau khi bị phản bội bởi người mình yêu thương. Sau đó, tất cả chỉ là một màu đen. Cô bắt đầu tin rằng mình đã vượt qua bóng tối để đến cái chết, và linh hồn cô vẫn tiếp tục tồn tại. Có thể đó chỉ là vài giây, hoặc cũng có thể đã trải qua nhiều năm.
Một ánh sáng chói lòa bất ngờ xuất hiện. Cô muốn đi theo ánh sáng như mặt trời đó, nhưng khi cô cố bơi về phía nó, linh hồn cô lại uốn cong theo một hướng khác và bị hút vào bên trong. Không, không phải hươsng này! Dù cô hét lên và chống cự thế nào, cũng vô ích. Cuối cùng, cô vượt qua ánh sáng, đó là điều cuối cùng cô nhớ được.
Điều cô mong muốn nhất chưa bao giờ đến tay - ánh sáng, và cả tình yêu của cô.
“DongHyun Oppa...”
Cô đã lẩm bẩm những lời cuối cùng này trước khi chết. Đó là một khoảng thời gian dài cô đã dành hết lòng yêu thương người đó. Một sai lầm đơn giản đã phá tan tình yêu của họ thành hàng triệu mảnh. Cô vẫn không thể hiểu vì sao anh ấy lại bỏ rơi cô.
Nhưng... trái tim cô, thứ từng đập rộn ràng mỗi khi nghĩ về anh, giờ đây lại bình thản một cách kỳ lạ. Như thể cô đang nhìn một bức ảnh cũ đen trắng, cảm xúc của cô trở nên trống rỗng. Có phải vì tôi đang trong một cơ thể khác? Cô cảm thấy nhẹ nhõm vì đã mất đi tình yêu đó.
Trở lại hiện tại, cô lục lọi chiếc túi một lần nữa. Trong ngăn bên trong là một chiếc ví. Bên trong ví là những đồng tiền xu và tờ tiền mà cô chưa từng thấy trước đây. Lục sâu hơn, cô tìm thấy tấm thẻ căn cước mà mình đang tìm.
Alice Liddell.
Không thể nào cô không biết cái tên này. Cuốn truyện cổ tích của Lewis Carroll, [Alice in Wonderland]], là một cuốn sách nổi tiếng. Hơn nữa, do sự độc đáo của nó, nhiều loại hình nghệ thuật khác cũng đã sử dụng nó làm cảm hứng. Nhưng chỉ có một câu chuyện mô tả tấm biển rực rỡ và lòe loẹt có chữ “Wonderland.”
Cuốn tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng mà cô yêu thích chính là [Wonderland]. Đó là câu chuyện về nữ chính, Alice Liddell, và những người đàn ông thú vị mà cô gặp.
Nếu những gì cô nhận ra là sự thật, và đây không phải là một giấc mơ, thì điều đó có nghĩa rằng cô chính là nhân vật chính. Bối cảnh và nội dung trong chiếc túi đã chứng minh đây là trang đầu tiên của câu chuyện, nơi Alice chạy trốn đến Wonderland sau khi mất đi cha mẹ mình.
Tôi sẽ không sống như một kẻ ngốc nữa. Tôi sẽ sống để được yêu thương.
Alice bước về phía tấm biển Wonderland và bước vào bên trong.
Cuốn tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng Wonderland đã chính thức bắt đầu.
*****
Người đầu tiên mà Alice lẽ ra phải gặp là March. Trong câu chuyện gốc, March đã mang Alice đang bất tỉnh về nhà mình và để cô ở lại đó một ngày. Vấn đề là cô không biết nhà của March ở đâu.
Cô cứ đi theo hướng mà đôi chân dẫn lối. Chỉ sau này cô mới nhận ra rằng đây là một ý nghĩ nguy hiểm, nhưng lúc này, Alice hoàn toàn không hay biết.
Và 40 phút sau, cô có thể khẳng định rằng mình chính là nhân vật chính của thế giới này.
Một cậu bé với mái tóc nâu rối bù và làn da nâu nhạt, trông trạc tuổi Alice, đang bước đi trên con phố. Cậu mặc nhiều lớp áo rộng thùng thình và đeo kính bảo hộ như một chiếc băng đô trên đầu. Mặc dù chỉ là một nhân vật phụ, cậu lại có vai trò quan trọng trong việc giới thiệu cô đến những nhân vật chính khác của câu chuyện. Tên cậu là March.
Alice cẩn thận đi theo sau cậu. Cậu nhanh nhẹn len lỏi qua những tòa nhà cũ kỹ và chui qua các con hẻm nhỏ. March đã nói rằng cậu sống trong khu ổ chuột, và đây hẳn là nơi đó. Cậu bước vào một trong những tòa nhà và bật đèn bên trong căn nhà tối om. Alice nhanh chóng nằm xuống trước cửa. Gió lạnh buốt, nhưng nhờ quần áo dày dặn, cô có thể chịu được.
Ngày hôm sau, khoảng giữa trưa, Alice mở mắt. Xung quanh cô im ắng. Cô rời khỏi chiếc ghế sofa mà mình đang nằm và cẩn thận nhìn quanh bên trong căn nhà.
“Có ai ở đây không?” cô hỏi, giọng nữ cao trong trẻo.
Không có tiếng trả lời. Cô đi sâu hơn vào bên trong. Có hai cánh cửa trước mặt. Cô quyết định thử cánh cửa bên phải. Cô gõ nhẹ, lắng nghe xem có âm thanh gì bên trong không, rồi đẩy cửa mở. Đúng như dự đoán về phòng của một cậu thiếu niên, căn phòng lộn xộn. Không có ai trong đó.
Cô đóng cửa lại và mở cánh cửa bên trái. Đây là một căn phòng của con gái, được trang trí với những món đồ xinh xắn và tinh tế. Ở giữa phòng là một chiếc giường. Alice kéo tấm màn mỏng quanh giường sang một bên. Trên giường là một cô bé đang ngủ. Đó là Dor, em gái của March.
“Em thật xinh đẹp. Nhưng so với chị, thì chưa là gì. Chị chỉ cần chữa khỏi bệnh cho em thôi đúng không?”
Dor mắc một căn bệnh kỳ lạ khiến cô bé ngủ gần như suốt cuộc đời. Trong câu chuyện gốc, Alice đã giành được lòng tin của March bằng cách chữa trị cho cô bé. Cô không biết mình sẽ làm điều đó như thế nào, nhưng cô tự tin rằng mình có khả năng.
Thời gian trôi qua, màn đêm buông xuống. Alice ăn ngấu nghiến số ngũ cốc trong túi của mình. Quyết tâm tạo ấn tượng tốt, cô không đụng đến đồ ăn trong bếp.
Alice rên rỉ vì chán nản cho đến khi March trở về sau một thời gian dài. Khi cậu về, Alice tiến thẳng đến chỗ Dor.
“Dor, anh trai em về rồi.”
Tiếng bước chân ngày càng gần. Alice cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay mình lan tỏa lên làn da của Dor.
Tiếng bước chân dừng lại. Đằng sau cánh cửa, cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu. Dor khẽ rên lên. Cánh cửa mở ra.
“Cô là ai?! Cô đang làm gì với em gái tôi... Ôi trời ơi.”
Dor, bao quanh bởi ánh sáng, mở mắt. Cô bé nhìn Alice mỉm cười trước, rồi nhìn anh trai mình, người đang đứng sững ở cửa, và mỉm cười.
“Anh ơi...”
“Dor!”
Quá trình chữa lành dường như đã hoàn thành, vì ánh sáng từ bàn tay của Alice dần mờ đi. March chạy đến ôm chặt Dor và nhìn Alice với vẻ ngập ngừng.
Alice mỉm cười dịu dàng và nói, “Em gái cậu sẽ ổn thôi. Tôi đã chữa lành cho cô bé. Tôi là Alice Liddell. Còn cậu là ai?”
March nghĩ rằng mình đang mơ. Cậu bí mật véo tay mình. Đau.
Đây không phải là mơ. Điều đó có nghĩa là em gái đang mỉm cười trước mặt cậu cũng không phải là ảo ảnh.
Thỏ Trắng đã đúng. Như cô ấy đã dự đoán, bốn năm sau, Dor đã mở mắt. March nhìn Alice.
“Cảm ơn.”
Lời nói ngắn gọn nhưng tràn đầy cảm xúc. Alice gật đầu trước sự biết ơn của cậu.
“Không có gì. Cậu cũng đã cứu tôi hôm qua nữa. Cậu chính là người đã đưa tôi về đây, đúng không? Nếu không có cậu, có lẽ tôi đã chết hoặc bị bọn đàn ông kỳ lạ bắt cóc rồi.”
“Cô nói tên cô là Alice? Cô không phải người ở đây, đúng không?”
Đây là khu vực trung lập. Ngay cả khi bạn ngủ ngoài đường giữa đêm, cũng không ai dám bắt cóc bạn. Vì nếu phạm tội ở đây, White Rabbit sẽ tiêu diệt bạn.
“Đúng vậy. Tôi đến từ bên ngoài.”
“Coi như cô may mắn. Nếu ở bất kỳ nơi nào khác, cô đã biến mất mà không ai hay biết.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Đôi môi hồng của Alice cong lên khi cô trả lời. March nhận thấy cô cười rất nhiều. Ở Wonderland, hầu hết phụ nữ không cười nhiều, nên chỉ riêng đặc điểm đó đã khiến Alice trở nên nổi bật. Nhưng khi quan sát cô, March lại cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ. Trong lòng, cậu có một cảm giác thân quen khó hiểu.
Dor kéo tay áo của March. Cô bé cảm thấy chán khi bị bỏ qua trong cuộc trò chuyện nên chu môi lên như một chú vịt con.
“Em đói, anh ơi.”
“Chờ chút, đồ ủn ỉn nnh. Anh sẽ lấy đồ ăn cho em.”
“Em không phải là đồ heo!”
Sau khi đi vào bếp, March để lại Dor và Alice ở lại một mình. Alice đưa mắt nhìn đi nơi khác. Cô không thích trẻ con lắm. May thay, Dor cũng không chú ý nhiều đến Alice mà mải mê nhìn quanh.
“Thỏ...”
Alice phớt lờ giọng của Dor. Dor tiếp tục gọi con thỏ và hét lên khi March quay lại từ bếp.
“Thỏ! Anh ơi, thỏ đâu rồi?”
“Thỏ à, ừm...”
March đặt cái khay lên bàn và bước vào phòng của Dor. Cậu quay lại phòng khách với một con thỏ bông màu trắng trên tay. Cậu đặt con bông vào tay em gái mình.
“Được rồi, hôm nay phải tạm hài lòng với cái này.”
“Đây không phải là Thỏ.”
“Đây là thỏ. Ăn yên đi. Rồi ngày mai, thỏ thật sẽ đến.”
March mang bát cháo đến cho Dor và đưa cho Alice một bát hầm khác. Lịch sự, cô từ chối một lần nhưng sau đó cũng vui vẻ nhận lấy và thử ăn.
“...!”
Kinh khủng! Sao thứ gì lại có thể tệ đến thế này? Alice thậm chí không thể nhai nổi mà chỉ có thể nuốt nhanh. Nhưng ngay cả động tác đó cũng khiến lưỡi cô muốn phản kháng. Cô không nghĩ mình có thể ăn thứ này, ngay cả khi ai đó dí súng vào đầu, nên cô đặt cái muỗng xuống. March hỏi.
“Cô không ăn sao?”
“Không. Tôi mệt quá, cũng không đói lắm. Xin lỗi. Tôi có thể tắm trước được không?”
“Cứ tự nhiên. Phòng tắm ở phía kia.”
March nhìn bát hầm với vẻ buồn bã. Cô biết rằng để giữ cậu vui vẻ, cô nên ăn hết bát hầm, nhưng cô không thể ép mình làm được.
Cô lấy quần áo từ trong túi ra. May mắn thay, vòi sen ở đây trông giống như những gì cô quen dùng. Cô xoay cần gạt về phía nước nóng và bước vào trong. Cô đã nghĩ rằng đến giờ nước đã đủ ấm.
“Á, lạnh quá!”
Alice hét lên và lùi lại khỏi đầu vòi sen. Nước lạnh như băng.
“Sao cái gì ở đây cũng thảm hại thế nhỉ?”
Hóa ra, ngay cả hệ thống sưởi ở khu ổ chuột cũng không hoạt động. Lo sợ March sẽ nghe thấy, cô lẩm bẩm một mình trong khi chờ nước ấm lên.
____________________________________________________
Xin lỗi mn nha, mấy hôm vừa rồi tui ốm nằm bẹp dí không đăng chương mới đc
1 Bình luận