So Yoon kiểm tra điện thoại sau khi rời khỏi nhà Mad Hatter. Ở Vùng Bên Ngoài, người sử dụng sẽ dùng ma lực để kích hoạt thiết bị, nhưng những người sống ở Wonderland chủ yếu là những sinh vật không có ma lực. Khoảng một trăm năm trước, những người không ma lực đã tập hợp lại và tạo ra thành phố Wonderland.
Họ thay đổi cách sinh hoạt hàng ngày để cải thiện cuộc sống, và một trong những phát minh xuất hiện từ đó là điện thoại di động. Ở Wonderland, điện thoại chỉ cần tiếp xúc với DNA của một người có phép thuật để sạc và hoạt động. Và người tạo ra sản phẩm này không ai khác chính là thiên tài công nghệ, Mad Hatter.
Khi So Yoon kiểm tra điện thoại, cô nhận được một tin nhắn từ Heart. Hắn cần cô giúp việc gì đó và muốn cô ghé qua chỗ. So Yoon nghĩ rằng có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để đến đó, rồi cô rút thanh kiếm ra khi một đám người từ từ tiến về phía mình.
Một giờ sau, So Yoon đến nhà của Heart. Heart mỉm cười khi nhìn thấy So Yoon toàn thân đầy máu.
“Nếu có chuyện gì khó chịu, hãy trút lên đám người ngoài kia. Ồ, có phải khó khăn quá vì cô vẫn chưa giải quyết được ký hiệu định vị đúng không?”
“Anh muốn gì?”
Biết rằng hắn thừa hiểu tình cảnh của mình, So Yoon trả lời đầy tức giận. Quần áo ướt đẫm máu và những giọt máu nhỏ từ tóc cô khiến cô càng thêm khó chịu.
“Đừng nhạy cảm quá, sao cô không đi tắm đi? Mùi máu từ người cô làm ta buồn nôn đấy.”
Heart sinh ra với đôi mắt đỏ rực, ánh lên sự bạo lực. So Yoon chấp nhận lời đề nghị của hắn. Cô bước vào phòng tắm của Heart, nơi có vòi sen mạ vàng, cô khẽ run lên khi dòng nước ấm chảy xuống cơ thể. Ah, thật dễ chịu. Cô khẽ rên lên trong sự khoan khoái.
Cánh cửa phòng tắm mở ra không lâu sau đó, Heart bước vào. Hắn tựa vào tường phòng tắm, ánh mắt nhìn So Yoon từ trên xuống dưới: tóc trắng, khuôn mặt trẻ con, thân hình mảnh mai, ký hiệu màu xanh dương, bộ ngực và tứ chi còn chưa phát triển, và đôi mắt nâu ánh vàng. Ngay cả khi bị ánh nhìn đầy nhục cảm ấy chiếu thẳng, cô gái vẫn không tỏ ra chút xấu hổ nào.
“Gì?”
“Thay quần áo đi.”
Heart giơ bộ quần áo mà hắn mang vào. So Yoon tắt vòi sen và bước về phía hắn.
“Khăn lau?”
Khi cô hỏi, Heart đưa cho cô một chiếc khăn. So Yoon lau khô người, mặc đồ lót vào và chìa tay ra.
Heart đặt bộ quần áo vào tay cô và hỏi:
“Cô không bao giờ cảm thấy xấu hổ à?”
Cô đã đánh mất sự xấu hổ về việc phô bày cơ thể mình từ chín năm trước rồi, khi còn ở cơ sở nghiên cứu. Sau khi thay đồ và đeo lại mặt nạ một cách bình thản, Heart rời khỏi phòng tắm với vẻ thất vọng. So Yoon đi theo sau, tháo chiếc đai lưng khỏi chiếc quần dính máu.
“Đây trông giống quần áo của Thỏ Trắng tiền nhiệm.”
“Đúng vậy. Anh ta tắm rửa mỗi sáng tại nhà ta. Đây là bộ cuối cùng anh ta để lại. Và sau đó, nhờ bàn tay cô - chắc cô hiểu rồi.”
So Yoon chợt hiểu tại sao nước từ vòi hoa sen lại có màu rỉ sét trong lần đầu cô sử dụng tại ngôi nhà này. Sau khi siết chặt chiếc quần rộng bằng đai lưng, cô hỏi Heart lý do hắn gọi cô đến.
Heart giao cho cô nhiệm vụ chuyển tài liệu. Không có lý do cụ thể nào khiến cô phải đảm nhận nhiệm vụ đơn giản như vậy.
Nhận ra sự nghi ngờ của cô, Heart giải thích:
“Đó là vì tôn trọng. Ta tôn trọng cô, nên ta mong cô tôn trọng ta bằng cách không xâm phạm lãnh thổ của ta - nó kiểu như vậy. Nếu chúng ta gặp nhau, chỉ dẫn đến thêm xung đột. Tuy có những kẻ không giữ lời hứa, nhưng ta là một quý ông.”
So Yoon cười khẩy. Nếu đối đầu trực tiếp, hắn sẽ bị nghiền nát, nên hắn chỉ muốn loại bỏ đối thủ một cách âm thầm. Nhận phong bì tài liệu, cô bước ra ngoài nhưng bất chợt dừng lại.
“Anh nghĩ sao về việc tổ chức một Cuộc đua Caucus cho vị trí Thỏ Trắng?”
“Tại sao? Cô chán ngấy vị trí đó rồi à?”
“Tôi chán ngấy những kẻ thách thức.”
“Ôi chao, cái Wonderland này đúng là kỳ diệu! Có nhiều người muốn tự sát đến vậy thật à!”
Heart bật cười thích thú. Cô đóng sầm cửa khi bước ra. “Ta sẽ suy nghĩ về chuyện đó,” giọng Heart vọng ra từ phía sau cánh cửa.
Người nhận tài liệu là hai anh em sinh đôi, Tweedle Dum và Tweedle Dee; cả hai được gọi chung là Twins. Địa chỉ giao tài liệu là một ngôi nhà cách đó khoảng 30-40 phút, nhưng So Yoon mất gấp đôi thời gian để tới nơi.
Trước tòa nhà, những gã đàn ông to lớn đứng canh gác. Khi cô tiến tới, một tên chặn cô lại.
“Một đứa nhóc như mày làm gì ở đây? Biến đi!”
SoYoon rút phong bì tài liệu từ trong áo khoác ra. Vì đã cẩn thận, cô không để một giọt máu nào dính vào nó.
“Đây là tài liệu Heart gửi cho Twins. Các người thực sự muốn tôi rời đi à?”
“…Mày là Thỏ Trắng mới? Tao đéo tin.”
Tên đàn ông cố gắng trông có vẻ đe dọa khi đứng cao hơn So Yoon. Nhìn xuống cô gái nhỏ bé, gã không khỏi chế giễu vóc dáng nhỏ nhắn của cô.
"Đưa đây. Tao sẽ chuyển nó cho các Twins."
Gã đàn ông với tay lấy phong bì tài liệu. So Yoon liền nhét lại phong bì vào túi áo khoác của mình.
"Không được. Tôi được yêu cầu giao tận tay cho các Twins."
"Đừng có làm trò. Một ma mới như mày mà gặp được các Twins vĩ đại, mày phải..."
So - Người 'mới' - Yoon, đã nói chuyện một cách tự nhiên ngay cả với người có địa vị như Heart, để hành động của mình trả lời thay cho lời nói. Cô đá nhẹ vào sườn tên đàn ông. Đối với So Yoon - được tạo ra bằng các loại thuốc và việc thay đổi cơ thể -một cú "nhẹ" là quá đủ để tên đàn ông không thể chịu nổi. Gã ta bay lên không trung, xoay vòng ngoạn mục và đâm sầm vào một tòa nhà đang sụp đổ.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy!"
"Có tập kích!"
Nghe thấy tiếng kêu của tên đàn ông, những bảo an của Twins chạy ra ngoài. So Yoon rút phong bì tài liệu ra lần nữa và đưa cho họ.
"Đây là tài liệu Heart gửi. Các Twins có ở trong không?"
So Yoon ngay lập tức được dẫn vào văn phòng của các Twins. Dĩ nhiên, cô bị bảo vệ bao vây ở cả hai bên. Khi vào phòng, một cậu trai đứng quay lưng lại với cửa sổ. Ánh sáng chiều muộn phía sau cậu ta tạo nên một hình bóng đẹp tuyệt vời. Cậu quay lại và hiện ra với một vẻ đẹp không thể rời mắt.
"Tóc trắng? Ngươi là Thỏ Trắng?"
Cậu chàng đẹp trai chính là Dee, người có lối nói chuyện thô lỗ.
"Các Twins phải không? Tôi mang tài liệu từ Heart đến."
"Chết tiệt, ta không biết gì về chuyện đó cả. Dum! Ê Dum! Anh đi đâu rồi hả tên lũi này?"
Dee mở cửa văn phòng và bước ra ngoài, giọng cậu vang vọng khắp hành lang.
"Đáng lẽ anh phải ở trong văn phòng mới đúng! Heart gửi cái gì đó cho chúng ta đây này!"
Một lúc sau, một âm thanh xào xạc và một chàng trai bước vào văn phòng. Cậu ta giống hệt Dee, nhưng mặc một chiếc áo khoác biker đen thay vì chiếc áo màu be của Dee.
"Cô chắc là Thỏ Trắng mới, phải không? Rất vui được gặp cô. Tôi là Tweedle Dum."
Cậu ấy lịch sự nói, với giọng điệu thân mật. Cậu đưa tay ra bắt tay So Yoon. Tóc vàng xoăn, đôi mắt xanh, khuôn mặt điển trai và một tính cách mềm mại, Dum là hình mẫu hoàn hảo của một chàng hoàng tử trong mơ của các cô gái.
Nhưng So Yoon biết rằng đây là rối loạn nhân cách phân liệt.
Cô ngạc nhiên vì cậu ta còn tinh tế đến mức nghĩ đến việc thay quần áo cho từng nhân cách.
Tweedle Dum và Tweedle Dee - cùng nhau, họ là các Twins. Một cơ thể, hai nhân cách. Cậu ta giả vờ là hai người và lừa đảo cả Wonderland. Ở Wonderland, chỉ có Alice biết sự thật. Cậu ta lừa cả những người bảo vệ. Dù mới chỉ ở độ tuổi thiếu niên, cậu đã nắm trong tay quyền lực lớn lao ở Wonderland, và trò lừa này có lý đối với người có địa vị như cậu ta.
"Đưa tài liệu cho tôi. Có thể tôi sẽ phải soạn một câu trả lời, vậy nên cô có thể ngồi trên ghế sofa đợi một chút không?"
Dum xem xét các tài liệu mà So Yoon đưa cho cậu. Sau đó, với một chút sự hứng thú đến So Yoon, cậu dừng lại và nhìn cô.
Ánh sáng chiều tà từ phía tây chiếu vào văn phòng, tạo ra một sắc đỏ ấm áp. So Yoon, với mái tóc trắng và làn da rất sáng, như thể lấp lánh trong ánh quang mang.
"Tôi nghĩ tôi biết tại sao Heart lại thích cô rồi."
Giọng cậu ấy nhẹ nhàng, nói những lời khó hiểu khiến So Yoon không thể không ngẩng lên nhìn Dum. Cậu mỉm cười ngọt ngào.
"Không có gì quan trọng trong này cả. Dee chắc chắn đã gây ồn ào ở một trong những quán của Heart. Em ấy bảo là cần bình tĩnh lại trong khu vực trung lập… Tôi không nghĩ là cần phải trả lời gì đâu, cô có thể đi rồi. Xin lỗi vì đã giữ cô lại lâu."
So Yoon đi đến nhà Heart sau khi rời văn phòng của Tweedle. Lúc đó là chạng vạng tối, nên cô chỉ bị tấn công hai lần. Heart đưa cho cô 100 ngàn carol để giao tài liệu. Mặc dù hắn nói rằng số tiền đó bao gồm cả phần thưởng cho tính nguy hiểm của nhiệm vụ, nhưng nó không nhiều.
So Yoon rời khỏi nhà của Heart và hướng đến khu Trung tâm để ăn tối. Các nhà hàng ở Trung tâm đều đắt đỏ và không ngon miệng. Sau khi no bụng với món hầm và bánh mì, cô ghé qua cửa hàng tạp hóa để mua một ổ bánh mì, bơ đậu phộng, và một hộp sữa nhỏ.
Khi rời khỏi, ánh mắt cô chạm phải một tên trộm. Đó là một cậu bé bẩn thỉu trông khoảng tuổi dậy thì. Nghĩ rằng việc đó không liên quan đến mình, So Yoon quay đi và phớt lờ cậu ta.
*****
Hiện tại, cuộc sống của So Yoon cảm giác như đang lặp đi lặp lại, như một chiếc đĩa hát bị hỏng.
Cô thức dậy, ăn sáng, nếu có cuộc gọi từ Heart thì làm nhiệm vụ, giết những kẻ tấn công mình, và đến nhà Mad Hatter mỗi hai ngày một lần. Ngay cả những vết thương cô phải chịu trong các thí nghiệm của Mad Hatter cũng giống nhau. Khoảng hai tuần trôi qua như thế.
Mad Hatter đặt một miếng dán lớn màu trắng lên vết dấu của cô thay vì tiến hành các thí nghiệm thường lệ. Anh đưa cho So Yoon một chiếc máy nhỏ vốn luôn ở cạnh cô trong các cuộc thí nghiệm. Khác với những lần trước, chiếc máy im lặng.
“Chiếc máy này được chế tạo để phát hiện tín hiệu phát ra từ vết dấu đó. Nếu máy không kêu, nghĩa là tín hiệu đã bị gián đoạn. Tác dụng này sẽ kéo dài khoảng mười lăm phút. Tuần sau, ta nghĩ mình có thể tạo ra thứ gì đó khá hữu ích.”
“Cảm ơn anh.”
So Yoon chân thành cảm ơn. Đáp lại, Mad Hatter cười mỉm một cách trêu chọc.
“Nếu nhóc biết ta đã lấy được gì từ nhóc, chắc nhóc sẽ không nói vậy đâu.”
Trong thế kỷ 21, smartphone là cuộc sống và văn hóa nằm gọn trong lòng bàn tay của con người trên Trái đất. Để giải thích điều này, So Yoon đã phải kể chi tiết cho Mad Hatter về những điều cụ thể của người dân Trái đất. Cô vốn không có ý định che giấu việc mình không thuộc thế giới này, nên với trí tuệ thiên tài của Mad Hatter, việc anh ta nhận ra điều đó là hiển nhiên.
Hai tuần sau, như Mad Hatter đã hứa, anh chế tạo một miếng dán có tác dụng trong hai giờ. Một tuần sau đó, anh làm ra miếng dán kéo dài sáu giờ. So Yoon tiếp tục cuộc sống với miếng dán trên vai. Những nhà nghiên cứu giờ đây sẽ cho rằng So Yoon đã chết.
*****
Đã một tháng kể từ khi So Yoon đến Wonderland, và cô nhận ra cơ thể mình đang trong tình trạng tồi tệ. Triệu chứng đầu tiên là nhiệt độ cơ thể. SoYoon - người đã phát chán với các nhà nghiên cứu luôn nhạy cảm với từng độ thay đổi nhỏ trong nhiệt độ cơ thể cô - đã phớt lờ những dấu hiệu cho đến khi cô nhận ra mình nóng đến mức khó tin. Triệu chứng tiếp theo là thể lực. Cô cảm thấy nặng nề với những cơn đau nhức liên tục, đến mức thậm chí cô bắt đầu nghi ngờ liệu Duke có lén cho cô uống thuốc ngủ hay không.
Tuy nhiên, chuyện không hề xấu đến thế. Đó chỉ là các triệu chứng của bệnh cúm. Wonderland chỉ có duy nhất một bác sĩ, Carter. Bác sĩ vừa hút thuốc vừa quan sát cô từ đầu đến chân, rồi đưa ra kết luận.
“Nhìn vào kỹ thuật tái cấu trúc của họ, đúng là như mong đợi từ các nhà nghiên cứu chính phủ. Họ nổi tiếng với những thí nghiệm thô sơ. Cô nói cô trốn thoát được một tháng rồi đúng không? Vậy thì chính là thế. Cô đã thả lỏng cảnh giác. Không có gì nghiêm trọng đâu, hãy uống cái này và ngủ đi.”
Vị bác sĩ đưa cho SoYoon một đơn thuốc gồm viên thuốc cảm cúm dạng viên nén. Cô được dặn phải uống thuốc 30 phút sau bữa ăn, nhưng cô bỏ qua chỉ dẫn. Chỉ nghĩ đến việc uống thuốc thôi cũng đủ khiến cô buồn nôn. Nếu chỉ là cảm cúm, thì cũng không đến mức cô sẽ chết. Nghĩ rằng mình có thể ngủ cho qua, cô quay về nhà.
Tối hôm đó, cô nhận được cuộc gọi từ Mad Hatter.
So Yoon đang ngủ thì chuông tin nhắn đánh thức cô dậy. Mad Hatter gửi một tin nhắn ngắn gọn, không mấy thân thiện, chỉ ghi thời gian và địa điểm.
Chỉ khi mở bản đồ ra, So Yoon mới nhận ra đó là một nơi rất xa Wonderland. Chỉ còn 45 phút đến giờ hẹn. So Yoon lập tức rời khỏi nhà. Vì là ban đêm, cô không bị tấn công. Sau vài phút, cô ra đến đường lớn và bắt taxi đến địa điểm được chỉ định.
Chiếc taxi dừng lại trước một ngôi nhà tráng lệ. SoYoon đưa tiền xe cho tài xế. Dù sốt cao và đeo khẩu trang khiến các giác quan của cô bị giảm đi, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi máu. Cô cẩn thận mở cửa. Cửa không khóa.
Càng đi vào sâu, mùi máu càng nồng nặc. Đi qua các hành lang, cô không do dự mà mở cánh cửa.
Bên trong tối đen. Một xác chết với đôi mắt mở trừng và lưỡi thè ra chào đón cô. Trên cổ của xác chết có vài vệt mỏng, ẩm ướt. Người này đã bị siết cổ.
Ngoài xác chết này, trong phòng khách còn có vài thi thể khác nằm rải rác. Căn phòng, được trang trí với giấy dán tường điểm nhấn và tranh phong cảnh, nay vấy đầy những vệt máu. Một tấm thảm được thiết kế cầu kỳ trên sàn vẫn còn sót lại vũng máu chưa kịp thấm hết vào sợi vải. Có những vết kéo lê trên sàn gỗ, và cô đi theo những dấu vết đó. Đi thêm vài bước, cô thấy một ánh sáng mờ mờ. Âm thanh “thump, thump” vang lên đều đặn.
Đó là một căn bếp. Một nơi lẽ ra phải sạch sẽ nay lại ngập tràn máu. Mad Hatter đứng đó, cắt thi thể trước mặt mình. Sợi chỉ mà cô thấy trước đó trên xác chết được quấn quanh cái xác này. Cảm nhận được sự hiện diện của SoYoon, anh quay lại. Toàn thân anh nhuốm máu từ đầu đến chân, và anh mỉm cười. Những giọt đỏ chảy xuống khuôn mặt trắng nhợt của anh.
“Nhóc đến sớm đấy, Thỏ Trắng.”
Giọng nói của anh cao hơn một quãng so với bình thường. Chính tông giọng cao hơn ấy đã làm nên sự hỗn loạn này. Nói cô đợi một chút, anh đập mạnh con dao xuống. "Rắc!" Xương cổ gãy rời hoàn toàn khỏi thân. Mad Hatter nhấc đầu lên và đặt nó lên quầy. Đó là lúc cô nhìn thấy 50 cái đầu khác của những người đàn ông.
Mad Hatter hăng hái di chuyển xung quanh khi anh lấy mắt từ các cái đầu và đặt chúng lên đĩa. Với những cái đầu ở giữa, anh rút ra những con mắt từ tủ lạnh một cách thoải mái như ai đó đang lấy trái cây và đặt chúng cạnh một bình hoa. Người khiến cư dân của Vùng Bên Ngoài run rẩy trong sợ hãi, người đã đánh bại một phù thủy, và là một kẻ giết người hàng loạt chuyên thu thập đầu người, đang ngồi ngay tại đây.
Mad Hatter đội một chiếc mũ trang trí bằng lông chim cút lên đầu người đàn ông và hoàn tất việc trang trí.
Nhìn thấy sự thích thú của anh, So Yoon lẩm bẩm “Sở thích biến thái.”
“Nhóc không biết rằng phải tôn trọng sở thích của người khác sao?”
Giọng nói của anh vẫn còn đầy sự hứng khởi. Mad Hatter đặt đĩa lên tay. Với bộ suit đen và cà vạt lụa, anh trông như một quý ông chuẩn bị tham dự một bữa tiệc sang trọng. Anh đi đặt đĩa vào phòng khách rồi mở từng tủ một. Tìm thấy những chiếc ly, anh hét lên phấn khích. Má anh đỏ ửng khi anh lấy chúng ra. Sau đó, anh ném một cuộn xốp styrofoam về phía So Yoon và ra lệnh.
“Quấn những chiếc ly và lót ly này thật kỹ. Đừng làm vỡ cái nào.”
Trong một giờ, SoYoon cẩn thận quấn những chiếc ly và lót ly rồi đặt chúng vào một hộp. Những chiếc ly lấp đầy hai hộp đến tận mép. Mỗi người mang một hộp và rời khỏi ngôi nhà. Chiếc xe tự di chuyển nhờ phép thuật. Họ đặt các hộp ở ghế sau, và Mad Hatter khởi động xe. Khi So Yoon ngồi xuống ghế phụ, Mad Hatter đưa cho cô một viên nang.
“Đây là thuốc ma thuật. Nếu nhóc uống nó, hai mươi phút sau, cơ thể nhóc sẽ có thể hấp thụ ma lực, và ngay cả người không có phép thuật cũng có thể sử dụng nó. Viên thuốc đã được kiểm tra và chứng nhận, nên nhóc có thể dùng mà không cần lo lắng. Nếu mua ở Vùng Bên Ngoài, nó sẽ tốn 250 ngàn carol, nhưng nếu mua từ ta, ta sẽ bán với giá 150 ngàn.”
Với sự ra đời của viên thuốc ma thuật, người giàu lạm dụng người nghèo bằng cách mua và sử dụng sức mạnh của viên thuốc này. Nếu không vì những mục đích khác, ít nhất nó cũng hữu ích để dùng cho điện thoại di động và xe hơi. Thêm vào đó, cô sẽ tiết kiệm được 100 ngàn carol. So Yoon mua hai viên như một bà mẹ nghiện mua sắm qua truyền hình. Khi nhận ra mình đã làm gì, thì đã quá muộn. Sau khi lấy ba tờ tiền mệnh giá 100 ngàn carol in hình ảnh vị anh hùng của thế giới này, Louis, Mad Hatter quay về nhà.
1 Bình luận