Hãy viết nhật kí cho ngày thứ hai trong khóa huấn luyện.
Nhật kí của Himeji Mizuki:
“Trọng tâm ôn tập hôm nay là môn vật lí, môn này mình vẫn chưa thuần thục cho lắm. Tuy vậy, sau khi học cùng với lớp A, mình học được khá nhiều thứ. Đây đúng là một trải nghiệm ý nghĩa.”
Lời khuyên của giáo viên:
Thật tuyệt vời khi em Himeji có thể tiến bộ sau khi học cùng với lớp A. Có khả năng em sẽ trở thành một thành viên của lớp A sau bài kiểm tra này, vì thế tạo dựng vài mối quan hệ sẽ tốt hơn cho em.
Nhật kí của Tsuchiya Kouta:
“Rút ngắn phần đầu.
Buổi tối mình đi ngủ.”
Lời khuyên của giáo viên:
Rút ngắn phần đầu không được sử dụng như thế này.
Nhật kí của Yoshii Akihisa:
“Rút ngắn tất cả.”
Lời khuyên của giáo viên:
Thầy chưa bao giờ thấy một cách viết lười biếng như vậy. Thầy không còn biết nói gì hơn…
“…Yuuji, mình rất vui khi được học cùng với bạn.”
“Khoan đã, Shouko. Đừng có tự tiện ngồi lên đùi tôi như thế! Bọn con trai lớp cậu đang cởi giày nhắm vào tôi kìa!”
Hôm nay là ngày thứ hai của khóa huấn luyện và chúng tôi được sắp xếp thời khóa biểu học chung với lớp A.
Nội dung học tập cơ bản là cá nhân tự tìm hiểu. Nếu có vấn đề gì, chúng tôi có thể hỏi bất kì giáo viên nào xung quanh, tóm lại là tự học. Do vậy, những chiếc bàn được sắp xếp làm sao để học sinh giáp mặt với nhau.
“Nhưng tại sao lại tự học chứ? Không phải chúng ta cần phải học à?”
Tốn công đến đây chỉ để tự học thì có lãng phí thời gian quá không? Không phải tôi đang phàn nàn gì đâu nhé.
“Học gì chứ? Làm sao mình làm được?”
Nghe thấy tôi tự lẩm bẩm với chính mình, cái tên khốn Yuuji may mắn bỏ rơi Kirishima trong khi cô ấy vẫn đang cố níu kéo. Thấy hai người lấy hết sức giằng co nhau đúng thật là đáng thương.
“Không thể nào? Tại sao chứ?”
“Akihisa. Cậu nghĩ cậu hiểu hết nội dung mà lớp A đang học hả?”
“Hừ, cậu quá đáng lắm! Nhiều khi cậu cũng chả hiểu nói gì tớ. Tớ có học lớp F hay lớp A thì vẫn như vậy thôi.”
---Nhưng kiểu gì thì kiểu, tôi chả hiểu bài học gì cả.
“…Mục tiêu của khóa huấn luyện là để thúc đẩy chúng ta học tập.”
Kirishima bám theo Yuuji đi đến bàn của tôi. Nhưng chính xác hơn, cô ấy đang dính chặt vào hắn. Ít nhất có vẻ như cô ấy đã chịu thua, không ngồi lên đùi của hắn nữa.
“Shouko, làm sao Akihisa có thể hiểu khi cậu nói như thế chứ? Mà này, để lớp A học chung với lớp F là để cảnh báo bọn họ ‘đừng trở nên giống lớp F’, và lớp F sẽ bị kích thích với suy nghĩ ‘aaa, mình muốn được như thế’. Vì đây là liệu pháp tâm lí, sẽ không có khác biệt gì lắm nếu chúng ta không thể học tập.”
Yuuji tiếp tục nối theo sau Kirishima. Hai người này giỏi ăn nói thật; tôi có cảm giác rằng hai người thật sự hợp với nhau (à, ngoại trừ ngoại hình).
Đã đến lúc tôi ra khỏi chỗ ngồi chưa nhỉ? Ngay khi tôi đang nghĩ thế---
“A, thì ra lớp trưởng đang ở đây sao? Thế thì mình nên ngồi xuống chỗ này nhỉ?”
Tôi nghe thấy một giọng nói có gì đó quen quen.
Giọng nói ấy đến từ một cô gái đang từ từ mở quyển sách phía đối diện tôi. Tôi nhớ cô ấy là---
“Kudo phải không?”
“Đúng rồi. Còn cậu là Yoshii, đúng chứ nhỉ? Lâu rồi không gặp.” – Kudo nhe răng ra cười.
Giống như cái cảm giác cá tính cô ấy mang lại, mỗi một hành động của cô ấy luôn luôn tươi vui. “Thật hiếm khi chúng ta được học cùng nhau, hãy để tôi tự giới thiệu lại nhé. Tôi là Kudo Aiko, sở thích của tôi là bơi lội và nghe nhạc. Số đo ba vòng là 78, 56 và 59. Sở trường của tôi là để lộ đồ lót và thức ăn ưa thích là bánh kem.”
Khoan đã! Cô ấy vừa cám dỗ cái gì trong câu nói cuối sao?
“Hử? Yoshii? Cậu bị sao vậy?”
“Không, không phải tớ nghi ngờ sở trường của cậu đâu, chỉ…chỉ là…”
Chỉ là tớ để tâm khi cậu nói đó là sở trường của cậu?
“Ồ, thì ra cậu đang nghi ngờ tôi à? Nếu thế, tôi có cần biểu diễn cho cậu xem không?” – Kudo đặt hai tay lên váy của cô ấy.
Đúng lúc này, không hiểu vì sao Yuuji bịt mắt, lăn lộn trên sàn một cách đau đớn trong khi Kirishima đang đứng kế bên hắn, vừa làm dấu giống hình cây kéo vừa lẩm bẩm “…Không được léng phéng.”. Cứ hi vọng rằng hai việc ấy chẳng liên quan đến nhau.
“…Akihisa, đừng bị Kudo Aiko lừa gạt.”
“Ôi? Muttsurini, cậu bình tĩnh quá nhỉ. Ngay cả tôi cũng bị sốc đây này, tôi nghĩ cậu chết đuối trong hồ máu của cậu rồi chứ.”
Không biết từ lúc nào, Muttsurini xuất hiện, bình tĩnh một cách khó giải thích khi cậu ấy lắng nghe lời nói của Kudo. Cậu không lấy máy chụp hình ra và bắt đầu bấm máy như điên có sao không, Muttsurini?
“…Cô ta mặc quần đùi bên dưới.”
“Sao…sao lại thế! Kudo, cậu lừa tớ đó hả?”
Chết tiệt, cậu làm tớ thất vọng quá đi! Trả lại nhịp tim đập thình thịch đó đây! Và cậu phải xin lỗi Yuuji khi hắn đang lăn lộn đau đớn trên sàn và suy nghĩ trong bất hạnh rằng ‘thế thì mắt của tôi bị chọt chẳng vì nguyên cớ gì cả…’!
“Ahaha, tôi bị bại lộ rồi nhỉ? Đúng là Muttsurini. Tuy nhiên, ngay cả khi nó không phải là sở trường của tôi, dạo gần đây tôi đã đùa giỡn bằng cách ấy lâu rồi cậu biết không?”
Cô ấy vừa mỉm cười vừa lấy một thiết bị thu nhỏ ra. Cái gì thế?
“…Một máy thu âm mini.”
“Mm. Thú vị lắm. Ví dụ như---”
Kudo bật máy thu âm mini lên. Sau một lúc, âm thanh phát ra.
Xoẹt---‘Aiko’ ‘tớ’ ‘tim tớ đập mạnh quá’ ‘không phải bọn mình sắp làm sao?’
“OÁIIIIIIIIIIIII! TRƯỚC GIỜ TỚ NÓI THẾ HỒI NÀO! ĐỪNG CÓ ĐÙA DAI NỮA!”
“Hê! Thú vị nhỉ?”
Kudo nở nụ cười ma mãnh, nhưng nụ cười này không dành cho tôi, nhưng đúng hơn, góc phòng đằng sau tôi. Đột nhiên, tôi cảm thấy radar nguy hiểm của tôi báo động liên tục.
“…Ừ. Thú vị thật~.”
“…Đúng là thú vị.”
Tôi quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của Minami và Himeji lạnh như băng.
“Mizuki. Mình muốn đi lấy mấy thứ đó. Cậu giúp mình một tay nhé?”
“Ừm. Là nó phải không? Mình rất vui khi được giúp cậu.”
Sau khi bỏ sách tham khảo xuống, bọn họ bước ra ngoài lớp học mà không hề quay đầu nhìn lại.
Hideyoshi đi ngang qua họ khi họ quay lưng bước đi theo hướng ngược, cậu ấy nghiêng đầu với vẻ mặt thắc mắc.
“Sao thế, Hideyoshi?”
“À, mình mới nghe thấy Shimada và Himeji nói rằng bọn họ muốn mang vài tảng đá vào. Mình đang tự hỏi không biết đó là gì nhỉ.”
Nghe thấy lời nói của Hideyoshi, mồ hôi tôi chảy đầm đìa ướt đẫm cả da.
“Kudo, cậu ghép đoạn ghi âm lại với nhau phải không?”
“Ừm, đúng rồi.”
Câu trả lời lãnh đạm của Yuuji làm tôi sợ chết khiếp khi hắn tiến lại gần Kudo. Khi hắn để lộ vẻ mặt nghiêm túc thế này, chắc hẳn có chuyện gì rồi.
Để những người ở gần không nghe thấy, tôi cố tình hạ giọng xuống và hỏi.
(Sao thế, Yuuji?)
(Cậu nhìn thấy cô ta làm gì rồi đấy. Tớ đang nghĩ rằng có khi Kudo là thủ phạm mà chúng ta đang tìm kiếm.)
Yuuji chăm chú nhìn thiết bị mini trong tay của Kudo. A, tôi nhớ rồi, lời cầu hôn của Yuuji bị thu âm lại! Nếu nhìn vào hành động của cô ấy, dường như chính cô ấy là người làm việc này. Thật sự cô ấy rất có khả năng đã tống tiền chúng tôi.
(Được rồi Akihisa, cậu đi kiểm tra xem cô ta có phải là thủ phạm không.)
(Ừm, hiểu rồi.)
Tôi tiến về phía Kudo.
“Kudo, cậu…”
Mặc dù tôi nghĩ đến câu hỏi “Cậu có phải là thủ phạm bỏ thư hăm dọa vào tủ đựng giày của tớ không?”, không có kẻ ngốc nào thành thật trả lời đâu nhỉ? Hơn nữa, nếu Kudo thật sự là thủ phạm, điều này chỉ khiến cô ấy cảnh giác chúng tôi nên việc này hoàn toàn vô nghĩa.
Nguy hiểm! Quá nguy hiểm! Tôi phải nghĩ ra cách khác để hỏi cô ấy.
“Hở? Yoshii, có chuyện gì sao?”
“A~đúng rồi~cậu, này---”
Nghĩ nhanh lên đi, Yoshii Akihisa! Nghĩ nhanh ra cách nhận diện thủ phạm mà không để hắn phát hiện! A, tôi nhớ rồi, thủ phạm có một vết cháy xém trên mông---đúng thế, cứ vậy đi!
“Tôi thì sao?”
“Cậu---tớ sẽ rất vui nếu cậu cho tớ xem mông của cậu!”
Thế nào?
“…hả, AHAHAHAHAHA!! Thì ra Yoshii thích mông của tôi à? Hay cậu chê ngực tôi nhỏ quá nên thích mông của tôi hơn?”
Kudo cười to khi cô ấy đáp lại những lời nghe giống như quấy rối của tôi.
“Cậu…cậu hiểu lầm rồi! Tớ không thích mông!”
“Akihisa, tớ thật sự nể phục cậu. Cậu biết có máy thu âm ngay trước mặt, thế mà cậu dám nói như thế.”
“Hả?”
Yuuji đang nói cái quái gì vậy?
“Xin lỗi, tôi mới thu âm hết những gì cậu vừa nói rồi.”
Xoẹt! Máy thu âm mini phát ra giọng nói của tôi.
‘Tớ sẽ rất vui nếu cậu cho tớ xem mông của cậu!’
“OÁIIIIIIIIIII! HẬU QUẢ CÒN NGHIÊM TRỌNG HƠN NẾU KHÔNG PHẢI LÀ ÂM GHÉP! TỚ XIN CẬU, KUDO!! CẬU HÃY XÓA NHỮNG GÌ TỚ VỪA NÓI ĐI!!”
“Thú vị thật! Có cảm giác như Yoshii là người tôi có thể bắt nạt lúc nào tôi muốn! Giờ thì tôi còn muốn bắt nạt cậu hơn nữa.”
Xoẹt---‘TỚ XIN CẬU, KUDO!!’ ‘cho tớ xem mông của cậu’
“OAAAA!! ĐỪNG LÀM TỚ TRÔNG GIỐNG MỘT TÊN BIẾN THÁI NỮA!!”
Ngay sau đó, tôi cảm thấy những luồng sát khí từ phía sau lưng.
“…Cái quái quỷ gì thế nhỉ? Mizuki?”
“…Cái gì thế? Minami?”
Vẻ mặt của họ không hề thay đổi nhưng đằng sau có mấy chồng gạch.
“Chúng ta chỉ cần trông chừng những học sinh gây rối trong lớp, nhưng dường như vài tên ngốc nào đó vừa nói gì gây rất nhiều hiểu lầm nhỉ?”
“Rắc rối thật đấy! Nếu có người như thế trong lớp, bọn mình phải phạt cậu ấy nhỉ?”
Dạo gần đây trông Himeji càng ngày càng trở nên đáng sợ. Không, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ chuyện này. Tôi phải giải thích cho họ rõ!
“Cả hai sai rồi! Tớ không có ý định gây rối. Chỉ là tớ ‘rất thích mông’---Ối! Giọng của tớ bị cái máy kia át mất! XIN HAI CẬU! ĐỪNG TRÓI TAY TỚ RA ĐẰNG SAU! VÀ MẤY BẠN KIA, ĐỪNG CƯỜI NỮA VÀ LẠI ĐÂY CỨU TỚ VỚI! NHẤT LÀ YUUJI!”
Khớp xương cẳng tay tôi bị xoắn ra phía sau.
“…Kudo Aiko, đừng đùa nữa.”
Thấy tôi ở trong tình trạng nguy hiểm, cuối cùng Muttsurini đứng dậy khỏi ghế vì tôi. Đúng là bạn tốt.
“Muttsurini! Cậu cứu tớ sao?”
“…Để tôi làm mẫu cho cậu.”
Nói xong, Muttsurini lấy chiếc máy thu âm mini giống như Kudo.
Thì ra Muttsurini định lấy máy thu âm để ghi đè lên giọng nói mà Kudo đã tạo ra? Tốt rồi, vậy thì tôi tin tưởng vào Muttsurini và làm điều tôi cần làm!
“Himeji, Minami, nghe tớ nói đây. Đó là một sự hiểu lầm. Tất cả những gì tớ muốn nói là tớ ‘rất thích mông’ ‘nhất là Yuuji’. MUTTSURINI CHẾT TIỆT!! LÀM MẪU CÁI CON KHỈ, CẬU MUỐN ĐẨY TỚ XUỐNG ĐỊA NGỤC NHANH HƠN KUDO À!?”
“…Kudo Aiko, cậu thật là ngây thơ.”
“Chết tiệt! Đúng là Muttsurini, tôi vẫn không thể đánh bại cậu.”
Hai người gườm mắt nhìn nhau như đối thủ. Vì hai cậu chỉ cần nhìn nhau là có thể tạo ra tia lửa điện như thế, sao không tránh qua một bên chơi với nhau đi!
“…Yoshii, mình sẽ không bao giờ giao Yuuji lại cho bạn.”
Khi nghe thấy từ ‘Yuuji’, Kirishima lập tức đáp lại.
Đừng lo, tớ không phải là loại người như thế đâu.
“Aki…thì ra cậu thích mông của Sakamoto? Của tôi không đủ sao?”
“Dù mình đã biết từ trước, mình vẫn không kiềm lòng được…”
“TẠI SAO HAI CẬU NGHĨ RẰNG TỚ ĐỒNG TÍNH CHỨ!? TỚ LÀM GÌ HAM HỐ MẤY CHUYỆN---”
Không, ngay khi tôi sắp nói ra, cánh cửa lớp học mở cái rầm và một cô gái trông quen quen bước vào, chĩa ánh mắt nguy hiểm về phía tôi rồi rít lên.
“KHÔNG ĐƯỢC CHẾ NHẠO NGƯỜI ĐỒNG TÍNH!!”
Aaa…bây giờ chúng ta có thêm kẻ kì quặc rồi…
“M-Miharu? Sao cậu lại ở đây?”
“CHỊ HAI ƠI!! Miharu muốn gặp chị nên Miharu trốn ra khỏi lớp D!!”
Cô gái có hai đuôi tóc như hai mũi khoan định vị vị trí của Minami trước khi xông thẳng vào với tư thế như thể cô ấy đang cố gắng ôm Minami thắm thiết.
“Hình nhân thế mạng Sugawa!”
“Thật…thật bẩn thỉu! Cứ như mình vừa ôm một con heo thối!!”
Vừa bị làm hình nhân thế mạng vừa bị sỉ vả như thế, Sugawa chỉ còn biết rơm rớm nước mắt.
“Chị hai thật quá đáng…Miharu yêu chị như vậy mà chị lại để em động vào kẻ giống hệt con heo, quá đáng thật mà…”
Yêu Minami? Giờ cô ấy nhắc tôi mới nhớ rằng có một cô gái từng nói thế trước đây! A, cô gái này là Shimizu Miharu lớp D!
“Khoan đã Miharu! Đừng có nhắc tới tình yêu gì ở đây! Aki sẽ hiểu lầm mất!”
À, không, tớ nghĩ tớ không phải là người duy nhất hiểu lầm…
“Các cậu có im lặng đi được không hả?”
Đúng lúc đó, một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Chủ nhân của giọng nói lạnh lùng và điềm tĩnh này đẩy cặp mắt kính trí thức của mình trên sống mũi. Cậu chính là á khoa khóa của chúng tôi, Kubo Toshimitsu.
“A, xin lỗi Kubo.”
Tôi cúi đầu trước mọi người trong lớp chứ không chỉ cậu ta. Tôi thật sự xin lỗi.
“Yoshii? Cậu nên cẩn thận hơn. Thật là…Himeji hay Shimada hay ai đó, có quá nhiều học sinh rắc rối trong lớp F. Đúng là phiền phức.”
Không thể chối cãi rằng những người nguy hiểm đang có mặt ở đây. Tuy nhiên, gọi tên Himeji và Minami trước khi nhắc đến Yuuji và Muttsurini thì có hơi bất ngờ.
“Còn nữa, lời nhận xét coi người đồng tính giống kẻ ngốc là thế nào? Họ không phải là người bất bình thường, chỉ là những con người với sở thích hơi khác biệt một chút, thế thôi.”
“Hả? A, ừm, ừ.”
Gì thế nhỉ? Có cảm giác như chính Kubo đã trải qua chuyện này.
“Đủ rồi Miharu. Đừng có vô cớ làm ầm ĩ nữa và trở về lớp học đi.”
“Không phải vô cớ! Miharu yêu chị! Hoàn toàn không liên quan đến giới tính! Chị ơi, Miharu thật sự yêu chị mà----”
“Rồi rồi, tôi không có sở thích đó, được chưa?”
Ngay cả khi Shimizu không có ý định rút lui, cô ấy bị đuổi ra khỏi lớp. A, ít nhất cuối cùng mọi việc đã lắng xuống.
“…Không liên quan đến giới tính sao…”
Kubo để lộ vẻ mặt kì cục khi cậu ta lặp lại lời của Shimizu. Thấy cái cảnh ấy…không hiểu sao tôi sởn cả gai ốc. Thật là chả biết chuyện gì đang xảy ra đây?
“Không liên quan đến giới tính…”
“À, Himeji, xin cậu thôi đừng nhìn qua lại tớ với Yuuji được không? Chắc cậu đang hiểu lầm nhỉ? Như cậu biết đấy, tớ ‘thích’ ‘Hideyoshi’ KHOAN ĐÃ!!?”
Tuy giọng nói của tôi bị đủ thứ tiếng át đi, tôi không thể phủ nhận nó lúc này. Mặc dù vậy, tôi không thể để như thế được. Kiểu gì tôi cũng phải giải thích.
“Nhưng…nhưng, đừng hiểu lầm nhé? Còn về chuyện Hideyoshi, tớ ‘rất thích’ ‘mông’---CÀNG NGÀY CÀNG GÂY HIỂU LẦM THÊM THÔI!? MUTTSURINI, KUDO, ĐƯA MẤY CÁI MÁY ĐÓ ĐÂY TRƯỚC KHI TỚ BỊ BAO VÂY!!?”
“A-Akihisa…chuyện này…mình biết nói sao…?”
“CHẾT TIỆT! QUÁ MUỘN RỒI SAO!!? NẾU THẾ, ‘Kubo’ ‘và Yuuji’ ‘quay lại’ ‘cho tớ xem mông’. KHÔNG!! TẠI SAO TỚ LẠI PHẢI XEM MÔNG CỦA KUBO TRONG TÌNH CẢNH THẾ NÀY!!?”
“Yoshii, tôi thật sự khó xử đây. Mọi việc phải có thứ tự của nó chứ.”
“TỚ BIẾT! NHƯNG TRƯỚC KHI CHÚNG TA NÓI ĐẾN THỨ TỰ, MỤC TIÊU SAI HẾT CẢ RỒI!!”
“Aki, thì ra cậu thích con trai hơn con gái…”
“VÀ TẠI SAO MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐỐI XỬ VỚI TỚ NHƯ NGƯỜI Ở PHÍA ĐỐI ĐỊCH THẾ!? BÌNH TĨNH LẠI VÀ NGHE TỚ NÓI NÀY!!”
Giọng của tôi bị âm thanh náo động trong lớp học lấn át hết hoàn toàn.
Cuối cùng, cơn bát nháo kết thúc bằng tiếng thét của Người Sắt.
☆
Sau những tiết học như địa ngục và bữa tối như thiên đàng, cuối cùng đã đến giờ tắm. Chúng tôi trao đổi vài lời khi ở trong căn phòng được chỉ định.
“Tớ có cảm giác rất có khả năng Kudo là thủ phạm.”
“Khả năng đó khá cao.”
Yuuji gật đầu đồng tình. Chỉ cần thấy cách cô ấy sử dụng máy ghi âm mini là đã khiến cô ấy trở nên đáng nghi ngờ.
“Vậy chúng ta có nên bắt nóng Kudo ngay không?”
Nếu làm vậy mà chúng tôi có được bằng chứng, mọi việc sẽ không sao---
“…Quên đi thì tốt hơn.”
Đúng lúc này, Muttsurini lên tiếng phản đối hiếm thấy.
“Nếu cậu nói quên đi thì tốt hơn, vậy có vấn đề gì à?”
“…Chỉ có một cơ hội. Nếu chúng ta bỏ lỡ, chúng ta sẽ không thể bắt được thủ phạm.”
Vì Muttsurini không giải thích thêm, tôi không thể hiểu được.
“Nếu chúng ta bắt nhầm thủ phạm, thủ phạm thật sẽ nghĩ gì khi hắn thấy thế?”
“…(gật đầu).”
Yuuji tiếp tục thêm vào lời giải thích như mọi khi.
Vậy thủ phạm thật sự sẽ làm gì? Hừm~nếu tôi là thủ phạm và thấy một nhóm người hành động để bắt mình---
“Aaa, tớ sẽ thủ tiêu bằng chứng, hoặc dọa họ tới chết để ngăn cản chúng tìm ra tớ, hay ít nhất tớ sẽ nghĩ thế.”
“Đúng vấn đề rồi đấy.”
Tôi hiểu rồi. Nếu vậy, chỉ có một cơ hội. Nếu chúng tôi hành động mà không kiểm chứng trước, chúng tôi sẽ như thể tự bắn vào chân mình.
“Nhưng nếu chúng ta không hành động dù mọi chuyện hết sức đáng ngờ…”
“Chỉ cần xác nhận lại vết cháy xém đó là xong cả thôi…”
Và chính vì vị trí vết cháy mà chúng tôi gặp khó khăn khi hành động.
“Vậy tại sao chúng ta không làm cho cô ta nổi nóng bằng cách tung váy lên?”
“…Cô ấy mặc quần thể thao bên dưới…!”
“Chậc. Cậu nhắc mới nhớ, đúng là rắc rối.”
Bởi vì cô ấy mặc quần thể thao, càng ngày càng trở nên đáng nghi ngờ! Có vẻ như cô ấy không chỉ quan tâm đến việc quần lót của mình có thể bị thấy, mà có khả năng cô ấy mặc quần thể thao để che giấu vết cháy trên mông---
“…Và để xác nhận việc này, chúng ta phải nhìn trộm phòng tắm nữ.”
“Rút cuộc cũng thành ra thế này…”
Dù chúng tôi có đoán tới đâu đi nữa, đoán mò vẫn là đoán mò. Như Muttsurini đã nói, chúng tôi sẽ phải nhìn trộm mới xác định được.
“Nhưng bọn mình nên làm gì đây? Nếu bọn mình không lên kế hoạch chiến đấu, có vẻ như bọn mình không thể vượt qua hàng rào giáo viên.”
“Và ngay cả khi chúng ta lên kế hoạch, chỗ đó vẫn là một hành lang trống. Có vắt óc suy nghĩ ra sao đi nữa thì chúng ta chỉ có thể xông thẳng từ chính diện.”
Hành lang có thể dễ dàng nhìn thấy từ phòng tắm nữ, và cố gắng thoát khỏi ánh mắt của giáo viên là hoàn toàn không thể.
“Đúng thế, chúng ta không có thời gian để lên kế hoạch nên về cơ bản, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài tấn công trực tiếp vào chính diện.”
Có vẻ như Yuuji đồng ý với Hideyoshi.
Sáng hôm nay đã có chuyện ầm ĩ và chúng tôi phải làm kiểm tra vào buổi chiều để khôi phục điểm số bởi những gì xảy ra vào hôm qua. Chúng tôi không có thời gian để lên kế hoạch nên một chút gượng ép là không thể tránh khỏi.
“Tuy nhiên, không phải chúng ta không hề có kế hoạch nào.”
“Hả? Vậy chúng ta có kế hoạch ư?”
Tôi không thể nghĩ ra gì cả. Yuuji đúng là đáng tin cậy trong tình hình này.
“Không hẳn ấn tượng đến mức gọi là kế hoạch tác chiến đâu. Mà này, chúng ta chỉ cần vượt qua phòng tuyến thôi, đúng không?”
“Không, tớ thấy lo lắng vì điều đó quá khó…”
Đối thủ là hai linh thú của giáo viên và chính Người Sắt. Ngược lại, tôi chỉ có hai tên ngốc và một người đẹp. Xem xét sự khác biệt trong khả năng chiến đấu của chúng tôi, đây đúng là một bất lợi lớn. Hi vọng duy nhất của chúng tôi là phục hồi điểm số, nhưng chúng tôi chẳng có chút thời gian nào để làm việc ấy.
“Nếu chúng ta không thể phá vỡ được hệ thống phòng ngự, chúng ta chỉ cần gia tăng lực lượng, miễn có chất lượng hay số lượng.”
“Vậy ý cậu là bọn mình sẽ tăng số lượng người nhìn trộm?”
“Đúng thế.”
Tôi hiểu rồi, đây là một mánh khóe đơn giản đến nỗi không được gọi là chiến thuật.
“Vậy giờ bọn mình làm gì đây? Đã gần đến giờ tắm rồi nhỉ?”
“Bình tĩnh nào, tớ đã thông báo trước rồi. Bọn họ chắc cũng sắp xuất hiện.”
Đúng lúc Yuuji nói, một tiếng gõ cửa vang lên như thể ám hiệu.
“Vậy cậu định nói gì chuyện gì với bọn tớ, Sakamoto?”
Sugawa dẫn đầu bọn con trai tiến vào phòng. Chà, không phải đây là toàn bộ nam sinh lớp F sao? Căn phòng này có chứa được hết nần ấy người không?
“Đúng lúc lắm. Thật ra, tớ có một đề nghị.”
Yuuji nói với một giọng dõng dạc để bọn không thể vào được trong phòng có thể nghe thấy.
“Một ‘đề nghị’?”
“Gì nữa đây? Thật tình tao mệt lắm rồi, chả muốn làm gì cả.”
“Tao muốn về phòng, đừng có nói dài~”
Mọi người trông mệt mỏi. Điều này cũng đúng thôi vì chúng tôi đã học suốt cả ngày.
Ngay cả sau khi thấy mọi người ồn ào, Yuuji không hề nóng lòng nói những gì hắn cần nói, chỉ lặng lẽ chờ trước khi tiếp tục.
“---Mọi người có hứng thú nhìn trộm phòng tắm nữ không?”
“‘Nói cho chi tiết vào.’”
Tôi yêu cái lớp này.
“Mặc dù chúng tôi đã cố gắng làm thế vào ngày hôm qua, chúng tôi bị bọn giáo viên phiền nhiễu và đáng ghét phục kích.”
“Ừm, rồi sao nữa?”
Không ngờ Yuuji không bắt bẻ gì cả.
“Rồi đấy, tôi muốn các cậu loại bỏ những kẻ bảo vệ bên ngoài phòng tắm nữ trong giờ tắm. Phần thưởng là tất cả cảnh tượng các cậu có thể tận hưởng. Thế nào?”
“ĐỒNG Ý!”
Được rồi, dù toàn là thành phần bất hảo, ít nhất chúng tôi cũng đã tăng số lượng chiến hữu lên. Quyết định của Yuuji không nói cho họ biết ‘bắt giữ thủ phạm đang tống tiền chúng tôi’ là chính xác. Hơn nữa, sử dụng ý tưởng nhìn trộm để giải thích thì đơn giản hơn nhiều, và dù sao, dễ dàng cho chúng tôi để tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Bây giờ là mấy giờ rồi, Muttsurini?”
“…tám giờ mười.”
Nhóm đầu tiên sẽ tắm từ tám giờ đến chín giờ tối, nếu chúng tôi đến ngay lúc này thì đây sẽ là thời điểm hoàn hảo để tóm thủ phạm khi bọn họ đang thay đồ.
Điều khác biệt với hôm qua là với tất cả bọn con trai trong lớp F, cơ hội để chúng tôi phá vỡ hàng rào bảo vệ là cao hơn.
“Vậy chúng ta sẽ chia thành bốn nhóm. Nhóm A sẽ theo tôi, nhóm B Akihisa; nhóm C của Hideyoshi và nhóm D sẽ làm theo lời của Muttsurini.”
“RÕ!”
“NGHE ĐÂY, CHÚNG TA CHỈ CÓ MỘT MỤC TIÊU! VÀ ĐÓ LÀ CHẠM ĐẾN THIÊN ĐƯỜNG NGỌT NGÀO! DÙ CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA TRÊN CON ĐƯỜNG, HÃY GIẢI PHÓNG TẤT CẢ SỨC MẠNH RA KHẮP CƠ THỂ, VÀ TIẾP TỤC TIẾN LÊN CHO TỚI KHI ĐẾN ĐÍCH! THẦN THÁNH VÀ ÁC QUỶ SẼ BỊ DIỆT TRỪ, KẺ THÙ SẼ BỊ TÀN SÁT! HÃY XEM ĐÂY LÀ CON ĐƯỜNG TƯƠNG LAI CỦA CHÚNG TA!!”
“HÚHÚHÚHÚHÚ!!!”
“MỌI NGƯỜI HÃY GIỮ ĐỘNG LỰC NÀY! LỚP F, TIẾN LÊN!!”
“XUNG PHONGGGG!!!!!!!!!!”
Lúc này, lớp F của chúng tôi đoàn kết hướng đến một mục tiêu cao hơn.
☆
“Thầy Nishimura, bọn chúng chắc không dám quay lại đâu nhỉ? Ý của tôi là dù sao chúng đã bị cấm túc ngày hôm qua rồi.”
“Thầy Fuse, thầy đừng coi thường chúng. Chúng là lũ ngốc thật sự. Nếu kiểu giảng giải ấy mà lọt được vào tai của chúng, chúng đã là học sinh gương mẫu rồi.”
“Thật vậy à? Nhưng dù sao, chúng không nên ngốc đến nỗi---a, đó là…?”
---RẦM RẦM RẦM!!!
“HÚHÚHÚHÚ!!! TIÊU DIỆT MỌI CHƯỚNG NGẠI!!!”
“TÌM VÀ DIỆT!!”
“Thầy…thầy Nishimura! Chúng tôi gặp rắc rối rồi! Lũ bệnh hoạn đang ở đây!”
“Không ngờ có thêm nhiều đứa muốn chịu phạt. Đây là lí do bọn này…! Thầy Fuse, liên lạc với tất cả thành viên đội bảo vệ! Chúng ta không được để dù chỉ một tên lọt qua! Tôi sẽ ở lại đằng sau bảo vệ!”
“Được…được rồi!”
“Yoshii! Kinoshita và nhóm C đã tiếp cận thầy Fuse!”
“Nghe rồi, Sugawa. Xông thẳng lên trong khi Hideyoshi hành động! Mọi người, đừng để bị lọt về phía sau!”
Nói xong, tôi phóng xuống dưới cầu thang. Trong khi tôi đang chạy, tôi có thể cảm thấy mọi người đang theo chân tôi.
“Y-Yoshii! Đứng lại!”
Khi tôi bước ngang qua, tôi có thể nghe thấy giọng nói khẩn nài của thầy Fuse. Không có tên ngốc nào lại đứng yên chờ đợi, và là một người bình thường, tôi tiếp tục chạy. Mặc dù thầy vắt chân lên mà đuổi theo tôi, sau một lúc, thầy Fuse trông vô cùng không hài lòng khi thầy dừng lại.
“Ủa? Thầy dừng lại rồi à? Tớ nghĩ thầy sẽ tiếp tục đuổi theo chứ.”
“Thay vì nói vậy, thầy ghét bị ‘cản trở’.”
Sugawa nói gì đó khi đang chạy song song với tôi. Nghe khó hiểu thật, ‘cản trở’ nghĩa là sao?
“Xong, nhóm của Kinoshita đã bao vây thầy Fuse, tiếp tục tiến lên thôi.”
“A, ừm, rồi.”
Tôi nhìn về phía sau, nhóm của Hideyoshi đang bao vây thầy Fuse khi có lợi thế về số lượng. Có vẻ như vượt qua vòng đầu tiên chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Chắc thành công rồi, Yoshii.”
“Ừ. Có vẻ chúng ta sẽ đến đó an toàn.”
Tôi vừa trao đổi vài lời với Sugawa vừa chạy dọc hành lang. Đúng lúc đó, một cảnh tượng không thể tin nổi hiện lên trước chúng tôi.
“Hết đường rồi nhé, lũ heo bẩn thỉu! Đây là nơi cấm con trai! Quay lại ngay lập tức!”
“S-Shimizu! Sao có nhiều con gái ở đây quá vậy!?”
Trên hành lang rộng này là một đoàn linh thú nữ do Shimizu dẫn dắt.
“Này Yoshii, nói về chất lượng hay số lượng gì chúng ta đều bị áp đảo…!”
Đúng như Sugawa đã nói, chúng tôi chỉ là một nhóm nhỏ học sinh lớp F. Đối mặt với chúng tôi là nữ sinh của ít nhất hai lớp; sự khác biệt trong khả năng chiến đấu là rõ ràng.
“Shimizu, tớ xin cậu! Hãy tránh ra!”
“Không đời nào! Ngươi dám làm gì điên khùng với bộ ngực phẳng của chị, DÙ THƯỢNG ĐẾ THA THỨ, TA SẼ KHÔNG BAO GIỜ!”
Chậc, Shimizu hiểu lầm rồi! Nhất định tôi không lấy mục tiêu là Minami!
“Không! Mục tiêu của tớ không phải là bộ ngực phẳng của Minami! Tin tớ đi!”
“Dối trá! Không có tên con trai nào không thích thú với bộ ngực phẳng của chị!”
“Thật đấy! Nói gì thì nói, ngực phẳng vẫn là ngực phẳng! Lúc này, thứ quan trọng hơn bộ ngực phẳng lì hơn đường cao tốc của Minami LÀ CÁI EO ĐAU THẤU XƯƠNG!!”
“Tôi chưa nói gì cả thế mà cậu cứ huyên thuyên về ngực phẳng…”
Là lỗi của tôi khi tôi không bắt gặp Minami trong lúc tôi đấu võ mồm với Shimizu. Nhờ thế, bây giờ cánh tay của tôi đang trong tình trạng đáng thương.
“M-Minami, không phải lúc này là giờ tắm sao…?”
“Cậu quên rồi hả? Tôi và Mizuki học lớp F, nhóm sau. Mà nhân tiện đây tôi nói luôn, nhóm đầu tiên của lớp A cũng có mặt ở đây.”
Minami chỉ về phía hành lang đằng sau lưng tôi. Nhìn về đó, một cô gái đang vẫy tay với chúng tôi.
“A---Yoshii. Cậu ở đây làm gì thế? Tôi rất vui khi cậu đến đây để nhìn trộm!”
“Kudo!? Sao lại thế này! Tại sao cậu ở đây!?”
Kẻ hầu như chắc chắn là thủ phạm Kudo và Shouko ‘…Không được léng phéng’ thật sự xuất hiện ở chỗ này. “SHOUKO, KHOAN ĐÃ! BÌNH TĨNH LẠI CHÚT OÁIÁÁÁÁÁÁ!!”. Thật là không thể lường trước được, bây giờ chúng tôi còn không thể xác định cô ấy có phải là thủ phạm hay không!
“A, cậu định lấy cái đó hả?”
Kudo vừa mỉm cười vừa lấy máy ghi âm ra. Chính xác như thể cô ấy đang nói “Tôi biết hết rồi”. Vậy cô ấy đúng là thủ phạm sao…?
“…Chỉ có một cơ hội.”
Không biết từ lúc nào, Muttsurini đã đứng kế bên và khuyên nhủ tôi ngay khi tôi sắp ra quyết định. Đúng như cậu ấy nói, chỉ có một cơ hội. Có lẽ nói chuyện thêm một chút sẽ tốt hơn.
“Kudo, cho tớ hỏi. Tại sao cậu có máy ghi âm này?”
Một thứ thế này thì không có người bình thường nào biết nơi mua cả. Lí do gì cô ấy có nó? Liệu tôi có thể kết luận cô ấy là thủ phạm chưa…?
“Vậy còn cậu thì sao, Yoshii? Mục đích của cậu là gì? Cậu đang định nhìn trộm phòng thay đồ sao?”
“Chậc…!”
Và cô ấy có thể giả vờ như không hề hay biết gì cả. Dù tôi không biết mục đích của Kudo, tôi biết rằng cô ấy là thủ phạm! Cô ấy đang giả nai vì đã hiểu rõ tình cảnh của chúng tôi!?
“Để tôi nói cho cậu điều này hay lắm.”
Ngay khi tôi đang tự hỏi không biết nên bắt Kudo không, cô ấy lại gần tôi và nói gì đó.
“Có một chiếc camera tôi chưa từng thấy bao giờ trong phòng thay đồ, đúng không?”
“…! Kudo, cậu!?”
“Dù tôi không đặt nó vào đó, tôi chỉ vô tình bắt gặp thôi.”
Chỉ vô tình bắt gặp? Đúng là xạo sự mà! Chết tiệt! Biết tình cảnh của chúng tôi mà còn trêu chọc như thế, thật là một ý tưởng đáng khinh!
“Thôi, đã đến lúc kết thúc cuộc nói chuyện rồi. Đến lúc giải quyết mọi việc nhỉ, Muttsurini?”
Nói xong, Kudo bước sang trước mặt Muttsurini và bỏ tôi lại đằng sau.
“…Tôi biết.”
Giọng của Muttsurini nghe hơi chua chát. Không chỉ Kudo là một đối thủ khó xơi, cậu ấy còn phải đối mặt với giáo viên sức khỏe, thầy Daishima, ngay cả khi cậu ấy thắng trận này nên điều ấy là dễ hiểu.
“Đừng quan tâm! Chỉ là linh thú của bọn con gái thôi, bọn họ không ngăn cản được chúng ta đâu!”
“A! Khoan đã, Sugawa!”
Sugawa dự định lợi dụng việc linh thú thông thường không thể chạm vào con người và tiếp tục tiến lên. Về một mặt nào đó, tôi tin điều ấy là chính xác.
“NHẬN LẤY NÀY, LỚP PHỤ ĐẠO!”
“AẶCCC!!”
Nếu kẻ đó không đứng trước mục tiêu của chúng tôi.
“N-NGƯỜI SẮT!?”
“CHÚNG TA KHÔNG THỂ DÙNG THÂN PHÁ VỠ HÀNG PHÒNG NGỰ SAO!?”
“ĐỪNG CÓ NGU THẾ! KHÔNG THỂ NHƯ VẬY ĐƯỢC!?”
Đúng vậy, kẻ đã khiến Sugawa nằm bẹp dí trên sàn chỉ trong một cú đấm là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Người Sắt.
Bất kì nam sinh nào, đặc biệt là nam sinh lớp F đều hiểu sức mạnh đó như là của quỷ dữ. Vì vậy, mọi người đều nao núng trong sợ hãi khi thấy bóng dáng ấy.
“Yoshii. Em đúng là một học sinh nguy hiểm. Hôm nay em sẽ chịu cấm túc đặc biệt.”
Người Sắt tiến lên một cách chậm rãi. Với bọn con gái đằng sau lưng thầy, tôi nghĩ đến đây là đường cùng rồi…
Tôi đã chuẩn bị cho sự thất bại toàn diện.
Đúng lúc này.
“Đừng đầu hàng! Yoshii! Ngay cả khi tớ không thích, chúng ta phải rút lui và tập hợp mọi lực lượng! Nếu hôm nay không thành công, chúng ta vẫn có thể thực hiện vào ngày mai!”
“S-Sugawa!?”
Dù đã bị hạ gục, Sugawa níu chặt lấy chân của Người Sắt để ngăn cản thầy bước lên.
“Yoshii, cậu không thể bị đánh bại ở đây được…thứ duy nhất có thể thắng được Người Sắt là linh thú ‘học sinh cần bị giám sát’ của cậu…xin cậu…hãy chạy đi, sống sót!”
Sugawa nói như thể cậu ấy đang dùng những hơi thở cuối cùng của mình để trăn trối. Tuy vậy.
“KHÔNG! SUGAWA! KHÔNG THỂ NÀO! TỚ KHÔNG THỂ BỎ MẶC MỌI NGƯỜI VÀ BỎ CHẠY ĐƯỢC!!”
Mọi người đều là bằng hữu của tôi! Những bằng hữu tốt!
“Đừng ngăn cản ta dạy dỗ, Sugawa.”
Nắm đấm của Người Sắt dội xuống người Sugawa một cách không thương tiếc. Thế nhưng, dù phải chịu cú đấm đó, Sugawa cắn chặt răng chịu đựng.
“B-bàn tay này sẽ không buông ra…! Yoshii là con át chủ bài của chúng ta…! Con át mà chúng ta cần…! Mọi người, hãy che chắn cho Yoshii và rút lui!”
“HÚHÚHÚHÚ!!!”
“S-Sugawa…và…mọi người…”
Mọi người đều vô cùng nhiệt huyết khi họ mỉm cười với tôi. Tôi…tôi…!
“YOSHII! DÙNG LINH THÚ CỦA CẬU ĐỂ LẤN ÁT BỌN CON GÁI! BỌN TỚ SẼ BẰNG MỌI GIÁ NGĂN CHẶN LŨ LINH THÚ ĐẰNG KIA!”
“TẤT CẢ NAM SINH Ở ĐÂY SẼ MỞ ĐƯỜNG THOÁT MÁU CHO CẬU! CỨ XÔNG THẲNG RA, VÀ ĐỪNG QUAY ĐẦU NHÌN LẠI!”
“ĐÂY LÀ NƠI TA SẼ BỘC LỘ BẢN CHẤT ĐÀN ÔNG!”
Từng người từng người một, những đồng chí của tôi lao đầu vào cái chết. Thấy cảnh tượng này, tôi không thể tiếp tục đứng yên!
“…Tớ hiểu rồi. Tớ trông cậy vào các cậu ở đây. Tớ sẽ tiếp tục sống…cho đến khi chúng ta đạt được mục tiêu! Tiến lên, TRIỆU HỒI!”
Sau khi xác định linh thú đang ở kế bên mình, tôi xông thẳng vào bọn con gái đang cản đường.
“Aki! Cậu muốn trốn hả!? TRIỆU HỒI!”
“Akihisa! Cuộc trừng phạt chưa kết thúc đâu đấy! Triệu hồi!”
Linh thú của Minami và Himeji xuất hiện trước mặt tôi.
“CÒN KHUYA NHÉ! TRIỆU HỒI!”
“ĐỪNG NGĂN CẢN YOSHII! TRIỆU HỒI!”
“Mấy người thật rắc rối quá đi!”
“Hãy tránh ra!”
Hai đồng chí của tôi đặt cược mạng sống của mình khi ngăn chặn linh thú của Himeji và Minami.
“Mọi người…Tớ xin lỗi. Tớ thề tớ sẽ tiếp tục sống. Một ngày nào đó, tớ sẽ về được đất mẹ…”
Tôi tức giận trước sự yếu đuối của mình và cắn môi mình cho đến khi nó rỉ máu. Thật quá đau lòng khi tôi vừa kìm nén những giọt nước mắt vừa chạy, tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Chạy về căn phòng trống rỗng ấy, tôi ngồi bệt xuống ôm gối. Có lẽ người nào đó sẽ sống sót trở về. Tôi tiếp tục thầm cầu mong.
“---Đây là phòng phát thanh. Xin mời Akihisa Yoshii đến phòng phụ đạo tạm thời.”
Chậc, thôi, biết ngay mà. Đối mặt với nó vậy.
0 Bình luận