“... Thời tiết hôm nay đẹp đấy.”
Kanemitsu nhắm mắt lại và nằm trên bãi cỏ trong công viên cũ gần hiệu sách Học viện.
Seina khó chịu hỏi,
“... Anh không có cách luyện kiếm đặc biệt nào có thể dạy tôi sao?”
“... Làm gì có cách nào có thể dạy cho cậu trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được. Giữ bình tĩnh quan trọng hơn nhiều, nếu học được điều này, cậu có thể lật ngược tình thế.”
“Vậy ra chuyện này là về ... ...”
“Seina-dono, trong lúc chiến đấu, kẻ thù tồi tệ nhất của cậu là chính bản thân. Người ta thường nói sự tự tin mới là con đường tắt tốt nhất dẫn đến chiến thắng. Căng thẳng, sợ hãi và bối rối sẽ làm giảm đi bất kỳ khả năng nào của cậu sở hữu.”
"Tôi hiểu rồi."
“Điều đó không có nghĩa là cậu nhất định sẽ thắng, nhưng đó là một cách tốt để tăng tỷ lệ thắng của cậu. Vì vậy, điều quan trọng là phải nghỉ ngơi hàng ngày. Bây giờ cậu không có việc gì để làm nên hãy thư giãn đi.” Kanemitsu quay lại và quay lưng lại với Seina.
"... Điều này thực sự không sao chứ? Seto-sama sẽ không tức giận chứ?”
“Ahahaha. Dù cậu có làm gì thì bà già cáu kỉnh đó cũng sẽ làm theo ý mình. Đừng lo lắng về bà ấy, ít nhất đây là nơi cậu có thể thư giãn mà không cần bà ấy can thiệp.”
"Eh?"
“Cậu có nhớ mọi chuyện diễn ra như thế nào khi đến lúc thảo luận vấn đề giữa cậu và Mikage không?”
“A……”
Không khí giữa Seina và Kanemitsu có chút khó xử.
“…… Chuyện này giống hệt như những gì bà ấy đã làm với tôi trước kia.”
"Trước kia?"
“Hồi nhỏ có một lần tôi đến học viện, tôi thường ngủ trưa ở đây.”
"Ồ! Thật sao?"
“Học viện ban đầu là Học viện Hoàng gia Jurai, rất nhiều người đến đây để du học, lúc đó Yosho và Airi đã bị phục kích.”
“Yosho... ông của Tenchi-senpai?”
“Cậu ta đã trưởng thành hơn một chút, nhưng Airi thì vẫn như cũ… hay đúng hơn là hình dáng của cô ấy đã thay đổi, nhưng tính trẻ con trong cách cư xử của cô ấy vẫn không thay đổi chút nào!”
Kanemitsu nói với vẻ mặt chán ghét, đây là điều mà mọi người luôn nói khi nghĩ về Airi.
“...Ha, tôi hiểu rồi.”
“Seina-dono, khi cậu mới đến Học viện, cô ấy có yêu cầu hướng dẫn cậu không?”
“Ồ, đúng rồi... Tôi được biết là cô ấy muốn đưa tôi tham gia một khóa học có hướng dẫn kéo dài một tháng, nhưng…”
“Trong trường hợp của Airi, đó sẽ là một vấn đề lớn vì nó sẽ chuyển từ một vài tháng đến vài năm nếu cậu có thể chịu đựng được.”
“Hahaha .... Tôi chắc chắn chuyện đó sẽ xảy ra.”
Sự căng thẳng giữa hai người giảm bớt, Kanemitsu đứng dậy và vươn vai.
“Được rồi. Để tôi kể cho cậu nghe chuyện gì đang xảy ra với Mikage.”
"Được." Seina ngồi xuống.
“Tôi không nghĩ nó tệ như cậu nghĩ đâu. Tôi sẽ không cản đường con bé nếu nó lớn lên và mong muốn được ở bên Seina-dono. Tôi không có vấn đề gì với cậu. Điều tôi khiến không thích sự sắp xếp này là kết quả của việc bà già cáu kỉnh đó ảnh hưởng đến Yuzaki... Chà, tôi biết một ngày nào đó con gái tôi sẽ cố gắng rời xa cha nó, nhưng ít nhất là cho đến lúc đó ...... Ehem,... hơi khó diễn đạt..."
Kanemitsu suy nghĩ một chút, nhưng ngay lập tức ngẩng mặt lên,
"Tôi muốn cậu là người duy nhất của con gái tôi." Anh ta đột nhiên thở phào nhẹ nhõm khi nói ra điều đó.
“Tôi cũng muốn Mikage-chan lớn lên bình thường. Thực lòng tôi rất bối rối về điều gì đã dẫn đến toàn bộ sự sắp xếp này, nhưng tôi cũng khá vui. Tôi nghĩ vì sự xui xẻo của mình nên chuyện này chỉ có thể kết thúc tồi tệ với anh...”
“Vậy bây giờ cậu cảm thấy có thể chấp nhận sao?”
“Ha ha ... à, tôi đoán có thể là vậy...”
“Ahahaha... Sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm hiểu nhau đây. Tôi đói rồi, tôi biết một nơi để giải quyết. Chúng ta đi thôi nhỉ?”
Kanemitsu đứng dậy với tâm trạng vui vẻ.
-----------
“Tôi đã từng đến đây rất nhiều khi đến học viện... Tôi thực sự nhớ nó…”
Kanemitsu và Seina vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh ngoạn mục của 'lỗ chân lông của Washu' trên sân thượng của Nashisu. Nhân tiện, lúc đó Airi không làm việc ở đó.
“Đúng, thật tốt là hương vị và thực đơn vẫn không thay đổi kể từ đó. Tôi đã lo lắng về điều gì sẽ xảy ra khi Airi-dono tiếp quản cửa hàng ... Chà, nếu cậu nghĩ về điều đó, người phụ nữ Casa Igure đó không thể tiếp tục điều hành nơi này mãi và Airi-dono rất thích nó... “
“... Khi tôi đến lần đầu tiên, tôi không biết đó là của cô ấy nên tôi đã gọi Airi-sama là ‘bà già’, cô ấy có vẻ mặt rất đáng sợ.”
Đó là lỗi của Amane nhưng...
“Ahahaha đúng là thảm họa nhỉ. Cô ấy có bắt cậu đứng cầm nước ở hành lang hay bắt cậu viết đi viết lại lời xin lỗi không?”
“Tôi đã phải viết lời xin lỗi hàng ngàn lần.”
“Ha ha, đó là một trong những hình phạt nhẹ nhàng nhất của cô ấy. Dù sao thì ăn đã nào! Thức ăn rất quan trọng ngay cả khi chúng ta không phải làm gì cả, không chỉ để bổ sung năng lượng mà còn để loại bỏ căng thẳng, bực bội.”
“Haha.”
Nhưng Seina vẫn ăn một cách lo lắng.
“... Cậu vẫn còn lo lắng à?”
Tất nhiên, đó là cuộc chiến chống lại Seiryo.
“À, vâng ...…”
“Một khi cậu đã học được những điều cơ bản về kiếm thuật, thì chiến thắng chỉ là vấn đề ra đòn trước!” Kanemitsu đâm một miếng thịt bằng nĩa với một lực mạnh.
“... Dù sao đi nữa, đây là một buổi biểu diễn, không phải là một trận chiến thực sự, hơn nữa, phong cách chiến đấu sẽ được giữ nguyên. Đây chỉ là một trận chiến cơ bản mà thôi.”
“............”
“Nếu vẫn còn lo lắng, cậu có thể coi nó như một cuộc chiến giữa các con tàu chứ không phải một cuộc đấu kiếm.”
“Đúng, nhưng khi tôi chiến đấu trên một con tàu, tôi được con tàu bảo vệ, và những người khác cũng vậy ...…”
“Nhìn này, tôi không biết mọi thứ sẽ khó khăn như thế nào với Seina-dono, nhưng không thể khó khăn như khi đấu tay đôi với Yuzaki được. Tôi không biết người đàn ông tên Seiryo có bao nhiêu kỹ năng nhưng chắc chắn không thể nào giỏi hơn cô ấy được.”
“... Nhưng... khi chuyện đó xảy ra thì những người xung quanh chúng tôi cũng tham gia.”
“... Ồ, tôi hiểu rồi. Vậy ra đó là điều cậu lo lắng sao Seina-dono? Đó là một địa điểm khổng lồ dành cho hàng triệu người, được xây dựng với tốc độ nhanh chóng và đột ngột. Vào thời điểm Yuzaki diễn ra trận chiến, tất cả khán giả đều là những chiến binh Jurai được huấn luyện bài bản, nhưng lần này hầu hết họ chỉ là những người bình thường. Cậu lo lắng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”
“Tôi lo rằng mọi thứ sẽ trở nên căng thẳng… Seiryo-sensei sẽ vướng vào vận rủi của tôi và nó sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát và khiến mọi việc trở nên rắc rối cho mọi người.”
“Vậy thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào Airi-dono và mụ già cáu kỉnh đó. Họ thân thuộc với cậu và mọi thứ cậu yêu cầu, họ có thể đã lên kế hoạch cho phù hợp. Dù sao thì đây cũng là học viện.”
Kanemitsu nói trong khi nhìn vào ‘Lỗ chân lông của Washu’. Như kết quả của cuộc thí nghiệm bất hợp pháp, Học viện đầy rẫy những vết sẹo từ những thí nghiệm đáng ngờ. Đó là một nơi mà sẽ không bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra.
--------------
“Mikami-sama, ngài có chắc là nên để mọi việc cho Kanemitsu-sama tự giải quyết không... Chúng ta có nên cân nhắc các biện pháp đối phó không?” Kiriko nói nhỏ với Mikami để Seto không nghe thấy trong khi đang giúp công việc văn phòng ở trường đấu.
"Không cần đâu, bà ấy đã đưa ra phán đoán hợp lý."
“Có thật sự hợp lý không ạ?”
“Tôi biết đó thường không phải là tính từ phù hợp nhất với Seto-sama, nhưng đúng vậy.”
“Không phải là tôi không tin vào Seto-sama và Kanemitsu-sama, nhưng ...…”
“Hô hô hô. Nếu cô hoảng sợ và làm loạn mọi thứ, Seina-kun sẽ cảm thấy áp lực hơn thôi.”
“...Có thể là như vậy..."
"Dù sao thì cũng đã quá muộn rồi, chúng ta không thể thất bại trong chiến lược của mình, nhưng ... Kiriko-chan, cô có thông tin gì không về cậu ta?" Seto lớn tiếng nói với họ.
“Ồ, không... Tôi vẫn chưa nghe thấy gì cả, chắc chắn anh ta đã nhận được thư của chúng ta……”
Kiriko nhanh chóng nhìn về phía Seto. Ngay sau đó, một cuộc gọi tới Seto đột nhiên được hiển thị.
“Seto-sama, chúng tôi có cuộc gọi cho ngài.”
"……cho ta sao?"
Seto nhìn vào hình ảnh người gọi trên màn hình chính của văn phòng.
“...Cuối cùng thì chúng ta cũng đã liên lạc được bà ấy.” Komachi nói với vẻ mặt bối rối.
“Ồ, đúng là một cuộc gọi bất thường… Cô cần gì sao?”
“Ừm... à, sự thật là…” Komachi đỏ mặt và bắt đầu nói một cách ngượng ngùng.
“...... Vậy là cậu ta đã đốt tất cả thư mời trước khi xem được ngày giờ diễn ra trận chiến sao…”
Phi hành đoàn của Seto trông có vẻ sốc trước sự ngu ngốc của tình huống này. Đằng sau Komachi, Seiryo dường như đang giấu mặt đi.
“… Xin lỗi, bà có thể cho tôi biết địa điểm được không?”
--------------
Tại khu vực trung tâm thành phố của hành tinh học viện, lễ hội hàng đêm bắt đầu.
“Chà, hoài niệm thật đấy… Nó hoàn toàn khác với thời điểm trước của tôi, nhưng tôi đoán học sinh luôn giống nhau ở một khía cạnh nào đó.”
Kanemitsu kéo Seina vào một con hẻm xa lạ.
“À, Kanemitsu-san, chúng ta đi đâu vậy?” Seina dừng lại.
“Rượu sake và phụ nữ. Dù sao cũng là ban đêm mà.”
“Nhưng tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên!”
“Seina-dono, cậu đã kiếm đủ tiền để tự lập trong suốt quãng đời còn lại và đang làm công việc của người trưởng thành. Cậu sẽ được công nhận là người trưởng thành ở bất cứ đâu tại Jurai. Đừng nói những điều ngớ ngẩn như vậy. A ha ha ha!”
“Anh không sợ có người phàn nàn sao?”
Kanemitsu mỉm cười quay mặt về phía người nói điều đó.
“Mi… Minaho... Tại sao cháu lại ở đây?”
Đằng sau vẻ ngoài tươi cười của Minaho là một áp lực mạnh mẽ.
“Seto-sama có thể muốn biết về cách chú định huấn luyện Seina-kun.”
“Ta thề đó là vì Seina-dono…”
Kanemitsu bịa ra một cái cớ tệ hại như một đứa trẻ bị mẹ mình phát hiện ra. Dù lý do là gì đi nữa thì Minaho cũng sẽ không bị thuyết phục.
“Nếu Yuzaki-san phát hiện ra, cô ấy sẽ không cho chú gặp Mikage-chan trong nhiều tháng.”
“Waaaaaaa……”
Kanemitsu hoảng sợ khi nhắc đến Mikage. Seina thở dài.
“Hahaha, tôi xin lỗi đã làm phiền hai người, nhưng tôi nghĩ còn quá sớm để Yamada Seina trải qua những điều như vậy.”
Một cặp đôi đến từ phía sau Minaho.
“A Kazuki-sama, Amame-sama, tôi không để ý thấy hai người ở đó ...…”
Kanemitsu đứng thẳng với vẻ lo lắng. Seina khi nhìn thấy đồng phục GP của họ, nó thể hiện họ là những người có cấp bậc cao và cậu hành lễ.
“Chà, có vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra nên tôi sẽ không nói với Yuzaki.”
“Điều đó thật tuyệt vời… Ngài thực sự đang cứu tôi… Seina-dono, đây là cha mẹ của Hoàng đế Azusa-sama.” Kanemitsu nói, đứng bên cạnh hai người và lau mồ hôi.
“Yotsuga Kazuki. Rất vui được gặp cậu, Seina.”
“Tôi là Amame, vợ anh ấy. Tôi xin lỗi vì mọi rắc rối đứa trẻ của tôi đã gây ra cho cậu.”
“Thực ra chính tôi mới là người gây ra bất tiện.”
Kazuki tạo ấn tượng về một người hiền lành tốt bụng và đứng đắn. Đó là bầu không khí chung của những người trong gia đình Masaki và Masaki của Trái Đất. Amame mang lại cảm giác mạnh mẽ, có thể nhận ra bà ấy rất giỏi võ thuật. Quả thực, chỉ nhìn vào bầu không khí của họ cũng có thể hiểu được rằng hai người này chính là cha mẹ của Azusa.
“Seina, Azusa rất vui mừng khi có thể chính thức chào đón Kiriko đến với gia đình, từ giờ trở đi hãy coi mình như một phần gia đình nhé.”
"Vâng tôi sẽ làm vậy!"
“Đây là một cơ hội đặc biệt, tôi muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút, nhưng chúng tôi phải đi nên tôi phải xin phép.”
“Kanemitsu-kun, hẹn gặp lại.” Amame mỉm cười nói nhưng toát ra một sức mạnh áp đảo đến đáng sợ.
"Ồ vâng tất nhiên rồi!"
Kanemitsu đổ mồ hôi lạnh như một con ếch bị đông cứng tại chỗ vì bị một con rắn trừng mắt. Ngay khi cả ba rời đi, anh ta thở phào nhẹ nhõm và dựa vào tường của tòa nhà để hồi phục.
Kanemitsu và Seina, rời khỏi khu giải trí để đến một cơ sở spa khổng lồ. Đó là một bồn tắm làm bằng cây giống như một nhà tắm công cộng của Nhật Bản. Có rất ít khách hàng vào thời điểm sớm như vậy. Nó gần như dường như đã được dành riêng cho hai người họ.
“......Tôi sẽ ổn hơn nếu chỉ có Minaho nhưng lại có cả Amame-sama......"
"............"
“Họ có vẻ là một cặp đôi thú vị, có gì liên quan đến điều đó à?” Seina hỏi.
“Cũng chẳng phải gì to tát. Amame-sama kết hôn với Kazuki-sama và vì ông ấy là thường dân nên bà ấy đã rời bỏ hoàng gia.”
“Điều đó có vẻ như là một vấn đề lớn……”
“Đó là chuyện bình thường đối với gia đình Masaki... Vì lý do nào đó, các thành viên trong gia đình Masaki dường như đều thấy cuộc sống hoàng gia thật rắc rối. Họ giống như em gái của hoàng đế Jurai đầu tiên vậy.”
“Vậy bà ấy đã rời bỏ hoàng gia và gia nhập GP phải không?”
Seina không biết điều đó, nhưng trước kia GP vẫn là một tổ chức chủ yếu là người Seniwan. Sẽ gây ra cảm giác khó chịu khi thành viên hoàng gia Jurai có tham gia GP.
“Kazuki-sama vốn là thành viên phi hành đoàn GP, làm việc tại văn phòng chi nhánh GP của Jurai.”
“Không có nhiều cơ hội để người bình thường làm quen với gia đình hoàng gia, phải không?”
“Hai người họ vô tình gặp nhau, ông ấy đã nghĩ đó chỉ là một phần mở đầu của nghi thức chiến đấu giống như Yuzaki đã làm với cậu vậy. Bà ấy đã thấy ông ấy rất khác với những người trẻ ở thành phố.”
"… Ah tôi hiểu rồi."
Seina dường như hiểu cuộc gặp gỡ của Kazuki và Amame diễn ra và họ đã đến với nhau như thế nào.
“Đó là lý do tại sao Azusa-sama không được sinh ra ở Jurai, nhưng như tôi đã nói trước đó, hầu hết gia đình Masaki không sẵn lòng bảo vệ huyết thống hoàng gia. Gia đình Masaki dường như liên tục rời đi và họ không thể biến Kazuki-sama trở thành thành viên của hoàng gia nên mụ già cáu kỉnh đó đã nghĩ ra kế hoạch chào đón Azusa-sama vào hoàng gia, nhưng… uhuhuhu." Kanemitsu bật cười khi nói đến đó.
Anh ấy nhớ lại những lời nhận xét của Azusa trong ‘Sự cố Ruy băng’ và việc ‘bà già cáu kỉnh’ đã nhập vào ngôn ngữ Jurai trong cuộc diễu hành chào mừng như thế nào.
"Huh?"
“À, không có gì, dù sao thì có lẽ ông ấy sẽ không ở lại hoàng gia được lâu nếu không chọn cây thế hệ đầu tiên trong nghi lễ chọn cây. Điều đó đã buộc ông ấy phải ngồi lên ngai vàng của hoàng đế Jurai.”
“Tôi nghe từ Ringo-sama nói rằng việc được chọn làm chủ của một con tàu thế hệ đầu tiên thực sự rất hiếm.”
“Lý do thực sự khiến Azusa-sama phải trở thành hoàng đế là vì bà già cáu kỉnh đây, ứng cử viên hứa hẹn nhất, đã từ chối trở thành Hoàng hậu Jurai.”
“Seto-sama sao?! ... Ứng cử viên trở thành Hoàng hậu Jurai?”
“Vì Azusa-sama vẫn còn trẻ nên bà ấy vẫn có thể có nếu muốn… Tuy nhiên, bà ấy đã từ chối. Nhưng dù vậy thì lúc đó bà ấy vẫn là người có quyền lực cao nhất thực sự ở Jurai. Cây của Azusa có rất nhiều sức mạnh, phải mất một thời gian dài mới có thể nhận ra.”
“Tại sao ngài ấy lại từ chối?”
“Không biết được, tôi thậm chí còn chả hiểu bà già cáu kỉnh đó nghĩ cái gì nữa. Nhưng nếu bà ấy là Hoàng hậu Jurai, Azusa-sama sẽ sống cuộc sống dễ dàng hơn nhiều.”
"Dễ dàng hơn……?"
“Mặc dù bây giờ ông ấy đã có được sự tôn trọng đi kèm với danh hiệu, nhưng Azusa-sama có một quá khứ phức tạp... Ông ấy đột nhiên đưa một người phụ nữ từ nền văn minh sơ khai, từ Trái đất, và tuyên bố cô ấy là Hoàng hậu thứ nhất, và Misaki-sama, người được chọn làm vợ đầu tiên của ông ấy, làm hoàng hậu thứ hai và điều đó khiến cha bà ấy là Utsutsumi-sama buồn bã, còn con trai của Azusa-sama là Yosho đã có một đứa con với con gái đầu của Airai. Sau đó hai cô con gái của Azusa-sama bỏ chạy đuổi theo sau Yosho luôn, rất nhiều rắc rối đã đến với ông ấy.”
“Tôi hiểu rồi… điều đó nghe có vẻ khá khó xử, nhưng người phụ nữ đến từ Airai là ai vậy…”
“Airi. Airai là tên nơi sinh của cô. Cậu nên tự mình điều tra chi tiết. Điều quan trọng là Yosho đã gặp rắc rối và có một đứa con với người phụ nữ đó… nhưng cuối cùng nó vẫn được đền đáp phải không?” Kanemitsu nhìn Seina.
“Hả?”
“Uhuhuhu… Có vẻ như trái ngọt mà những rắc rối đó đã gieo ra lại vô cùng to lớn và dồi dào.”
Tên tuổi của Hoàng đế giờ đây đã được người dân kính trọng và Funaho cũng vậy. Airi là người đứng đầu học viện và Minaho là cánh tay phải của Seto. Yosho còn sống trên Trái đất và con cháu của ông đã tích lũy được một lực lượng quân sự lớn là Ryoko và Ryo-Ohki và Hakubi Washu. Ayeka và Sasami đều ở đó. Noike và Kiriko, những người trở thành thành viên của gia đình hoàng gia, cũng xuất phát từ rắc rối đó và Seina, người đang đứng trước Kanemitsu, cũng vậy. Nếu tất cả những điều này đều là những sự kiện có kết quả thì gia đình Masaki đáng lẽ phải tự hào về những sự kiện do những cuộc đấu tranh đó gây ra.
“Tôi sẽ đưa cậu về nhà để có thể nghỉ ngơi cho ngày mai.”
-------------
Unko nhảy ra nơi gần mặt trời của học viện.
“Đó là cái gì vậy, một loại thuộc địa nào đó à?”
Một cấu trúc nổi trên màn hình mô phỏng hình dạng của một nhà vệ sinh kiểu Nhật trên trái đất. Đó là một trò đùa vì tên con tàu của Seiryo cũng có nghĩa là phân, đó là ý tưởng của Airi, nhưng Seiryo không biết về cách chơi chữ đó.
“Tôi đã xác nhận với Racepshi, chúng ta có quyền cập bến.”
"Được rồi! Cập bến tàu nào.”
Họ đã cập bến Racepshi.
-----------
“... Thủy thủ đoàn của Unko, tôi sẽ đi giải cứu chủ tịch, tôi đang bước vào tình huống chuẩn bị cho cái chết.”
Seiryo nhìn quanh nhìn thủy thủ đoàn trên cầu và nói với giọng điệu nặng nề.
“Không ai biết liệu tôi có thể quay lại đây hay không. Tôi muốn các cậu tự hào là vì thủy thủ đoàn của Unko, nhưng tôi yêu cầu các cậu đánh giá tình hình một cách bình tĩnh và hành động phù hợp, bất kể kết quả ra sao.”
Seiryo lại nhìn quanh thủy thủ đoàn và hướng ánh mắt về phía Alan.
“Nếu tôi rơi vào tình huống không thể quay lại, Racepshi sẽ đưa mọi người và Unko đến một nơi an toàn… người chịu trách nhiệm khi tôi đi vắng… là Alan!”
“Này, anh nghiêm túc đấy à!?”
Gần đây Alan đã bị loại khỏi một số chức vụ quan trọng, nên tuyên bố của Seiryo là một điều bất ngờ.
"Tôi có thể giao nó cho cậu được chứ?"
"Tất nhiên, thưa ngài. Cảm ơn bạn, tôi sẽ giữ nó an toàn!”
“Đừng khóc. Tôi chắc chắn sẽ quay lại!”
“Tất cả, xin chào Thuyền trưởng Seiryo và thuyền phó Komachi!”
Và với mệnh lệnh đó từ Alan, thủy thủ đoàn hành lễ với Seiryo và Komachi.
-------------
"Này, giao việc đó cho cậu ta phụ trách có được không vậy?"
Komachi hỏi Seiryo, người đang ngồi cạnh cô trong buồng lái của tàu liên lạc đang chuẩn bị khởi hành.
“Đôi khi cần phải giao cho ai đó một trách nhiệm lớn lao, nếu tôi có thể hoàn thành sứ mệnh của mình thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Tôi hiểu ý định của anh, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu về điều đó.”
“Tôi sẽ theo dõi họ trên Racepshi và họ có đeo vòng cổ. Họ làm sao có thể vô trách được chứ?”
“Kể cả vậy…”
Con tàu nhỏ lao ra khỏi boong tàu Unko và nhanh chóng thực hiện một cú nhảy cự ly ngắn.
---------------
“Chúng tôi sẽ giữ con tàu ở đây, anh sẽ chỉ lấy lại được nó nếu anh chiến thắng trong trận chiến và bất kể lý do gì, việc rời khỏi con tàu này trước thời điểm đó đều bị cấm.”
Thành viên GP đã gặp Seiryo là một người đàn ông quen thuộc với anh ta. Nhưng bây giờ Seiryo đang làm việc cho Ngân tặc chứ không phải GP, nên anh ta giữ mọi thứ một cách chuyên nghiệp.
"Tôi hiểu."
“Được rồi, anh có thể cập bến.”
Con tàu nhỏ được đèn hiệu dẫn đường và tiến vào bến cảng. Sau đó, họ đi đến khách sạn gần địa điểm tổ chức thông qua một con đường phong tỏa chuyên dụng.
-----------
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ý anh là gì?" Seiryo hét vào mặt quầy lễ tân ở sảnh của một khách sạn sang trọng.
“Xin lỗi, chúng tôi có quá nhiều yêu cầu nên không thể giữ phòng cho anh ... Căn phòng chúng tôi còn lại vẫn có thể sử dụng anh không ngại ở chung.”
“Chúng tôi không quan tâm đến kích thước, nhưng nó không thể ở chung phòng được! Đàn ông và phụ nữ không thể ở chung một......”
“Không còn phòng nào khác sao?” Komachi đỏ mặt và ngắt lời để đẩy Seiryo ra.
Quá xấu hổ khi Seiryo hét to về mối quan hệ nam nữ ở quầy lễ tân.
“Thật không may, tất cả chỗ ở trong khách sạn này và khu vực lân cận này đều đã được kín chỗ.”
"Tôi là khách mời đấy!"
“Và anh đã đến muộn! Đó là lẽ thường tình ngay cả những người trong hàng chờ cũng phải đến đúng giờ. Tôi không thể làm gì được.”
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ đi!”
“Anh đang nói cái gì vậy? Chúng ta không thể quay lại tàu trừ khi giành chiến thắng!”
"A!... Chết tiệt! Được rồi chúng ta sẽ tìm nơi khác… cổng dịch chuyển ở đâu?”
“Thật không may, ID của anh không được cho phép dịch chuyển từ khu vực này ra bên ngoài. Việc di chuyển ra bên ngoài của anh bị hạn chế …”
“Cái gì!?”
“Anh đang bị giam giữ ở đây, anh còn điều gì muốn nói nữa không?”
Trận chiến diễn ra vào ngày mai. Ban tổ chức không muốn phải đi tìm nếu Seiryo lạc đường và trở thành kẻ chạy trốn.
“Vậy thì tôi sẽ dẫn mọi người lên phòng.”
Thật lãng phí thời gian để tiếp tục tranh cãi ở bàn tiếp tân.
“Được rồi được rồi, dẫn tôi lên phòng đi.” Komachi không thể chịu được sự chú ý, đã đi theo cậu phục vụ trong khi kéo Seiryo, người vẫn chưa hài lòng đi cùng.
------------
Alan thở dài khi nhìn thấy thông tin về sự kiện được chiếu trên màn hình trong phòng vệ sinh ở Racepshi gần nơi con tàu cập bến.
“Thật đáng buồn khi chúng ta không được xuống đó và chứng kiến sự kiện này... các cậu có nghĩ vậy không?”
“Đúng, nhưng chúng ta phải ở lại đây và chờ chỉ thị.”
“Đúng vậy, thuyền trưởng đã tin tưởng cậu mà.” Barry và Cohen nói với vẻ mặt mệt mỏi.
"Tốt. Thành thật mà nói, tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra với nó, tôi sẽ gặp mấy cậu sau. Đi nào Cohen.”
“Còn Alan thì sao?”
“Cậu ta là người chịu trách nhiệm ở đây. Kệ cậu ta đi.”
“Cũng đúng, còn tốt hơn là cứ ở lại và nghe cậu ta phàn nàn.”
Anh ta nói lớn rồi rời khỏi phòng cùng một tách trà.
“Chh ..., tôi cũng có muốn nhận trách nhiệm này đâu.” Alan nói rồi chìm vào chiếc ghế dài.
“Kệ nó đi, mình cũng chẳng quan tâm.”
Bên ngoài, anh ta nhìn thấy một nữ tiếp viên ăn mặc như một chú thỏ ở lối vào dẫn đến Racepshi đứng bên cạnh Barry.
"Cô ta là ai thế!?"
“Đây là một dịch vụ nhỏ dành cho những khách hàng đến đại sảnh giải trí của Racepshi.”
Một cô gái phục vụ đã tiếp cận Alan với một điệu nhảy thú vị.
“Ồ... nó đang in sâu vào tâm trí mình!”
Alan nhìn chằm chằm vào ngực và mông của cô gái. Và anh ta cố gắng chạm vào mông cô ta.
“Xin đừng chạm vào tôi. Tôi chỉ ở đây để chỉ dẫn mà thôi.”
“Cô có thể đưa tôi đến máy bán hàng tự động được không?”
---------------
“Chào mừng! Đặt hàng bất cứ thứ gì bạn thích ở đây.”
Máy bán hàng tự động có đủ loại đồ ngọt và đồ uống và một màn hình được lập trình chi tiết.
“Nó chi tiết phết nhỉ ?” Alan đã tìm thấy khe nhét tiền.
“Nó cũng là một máy đánh bạc. Đưa tiền vào và anh có thể hoàn đặt cược. Nhưng nếu trúng thì giải thưởng cực kỳ lớn. Anh có muốn thử vận may của mình không?”
“À… không, còn gì nữa không?”
Alan nghĩ xem bản thân muốn gì nhưng không thể quyết định được.
“... Không có thứ gì trong số này là cái tôi muốn... nhưng các dịch vụ được cung cấp có vẻ thú vị ..."
Hầu hết các dịch vụ đều có chất lượng thấp, còn nếu chờ đợi ở phòng vệ sinh thì lại không có gì thú vị. Ánh mắt của Alan hướng thẳng vào máy đánh bạc (slot machine).
“Ồ, con tàu này cùng tên với con tàu may mắn! Điều đó khiến tôi cảm thấy may mắn hơn.”
Nhìn Alan không quyết định được, cô gái phục vụ nhấn mạnh.
“Trong trường hợp đó... thử một chút máy đánh bạc thì sao, uhuhuh.”
“Được ♡ Thử nó nào!”
Chiếc máy quay nhanh và các cuộn lần lượt dừng lại.
"Ồ!"
Một màn pháo hoa hoành tráng xuất hiện khi cả ba cuộn đều trùng nhau. Âm thanh chiến thắng vang lên.
“Wow, thật tuyệt vời, thưa quý khách! Tôi chưa bao giờ thấy số tiền thưởng lớn như vậy, anh đã nhận được số tiền cao nhất mà trò chơi này mang lại!”
Số tiền hiển thị trước mặt Alan còn nhiều hơn số nợ của bản thân anh ta.
“Tôi đã làm được… tôi đã thắng! Tôi đã thắng! Woohoo!” Alan đã chiến thắng.
“Tất cả là nhờ con tàu đó sao? Wow, nó thực quá tuyệt vời.”
"Ồ ......!"
Alan nhớ đến con tàu và bây giờ khi được tự do, anh ta lại muốn đi làm điều gì đó ngu ngốc trong sòng bạc Racepshi.
“Đây là cơ hội để kiếm nhiều tiền hơn!”
Alan nhớ ra một điều quan trọng.
“... Không, mình nên rời khỏi đây thôi!”
Alan gặp may mắn và có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng chừng nào anh ta còn đeo chiếc vòng cổ đó, anh ta không thể rời đi. Alan rơi những giọt nước mắt tiếc nuối một lúc trước khi suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện.
“Ồ, trông anh có vẻ buồn, nhưng vì anh đã kiếm đủ tiền để trả nợ nên chiếc vòng cổ sẽ sớm được tháo ra thôi.”
"Cái gì! Điều đó là thật sao?”
Alan vô cùng xúc động và tiến đến ôm cô gái phục vụ. Cô dễ dàng hạ gục anh ta.
“Nếu chiếc vòng cổ đó là của Racepshi, nó cũng sẽ tự động gửi số tiền còn lại vào đây cho anh.”
"Ồ!"
Vài phút sau, chiếc vòng cổ của Alan rơi ra và anh ta rút số tiền còn lại ra và mang theo nó vui chơi ở Racepshi.
-----------
Những người xếp hàng trước sàn đấu háo hức cắm trại qua đêm, nhưng Seiryo và Komachi lại run rẩy vì lạnh ở gần cuối hàng. Mặc dù họ có một phòng, nhưng đó là một khách sạn xa hoa, không có bồn tắm hay nhà vệ sinh riêng, đó là một căn phòng thường dành cho các cặp đôi mới cưới.
“... Ahhh, chết tiệt ... Yamada Seina!"
“Này, anh cứ về khách sạn một mình đi. Anh mới là người cần có thể trạng tốt cho trận chiến ngày mai.”
“Sao cô có thể đề xuất một điều như vậy! Với tư cách là Thuyền trưởng, tôi không thể để cấp dưới của mình ở một mình ở một nơi như thế này được!”
“Nhưng tôi chỉ có một chiếc chăn thôi…”
Komachi lấy ra một tấm chăn mỏng dành cho một người từ bộ dụng cụ sinh tồn đơn giản mà cô mang trên mình.
“Vậy thì cô quay về khách sạn đi… Không sao đâu! Tình huống này không thành vấn đề với tôi! Ta sẽ đánh bại ngươi, Yamada Seina!”
------------
“Ồ không, tôi nghĩ chúng ta đã lên kế hoạch cho việc này rất hoàn hảo mà.”
Airi, người đang theo dõi tình hình của Seiryo, thở dài buồn bã.
“Có lẽ Maya-chan đã hiểu nhầm không khí giữa hai người đó?”
“Hô hô hô, người trẻ tuổi có chút nóng vội. Seiryo-kun là một người quá nghiêm túc để có thể bị lay động bởi cảm xúc đó vào lúc này.”
“Đúng là vậy thật.”
“Hoặc có thể ở một mức độ nào đó cậu ta nhận ra đây là một loại bẫy, có thể trong tiềm thức cậu ta đã nhận thức được sự nguy hiểm.” Mikami nhìn về phía Seto.
Seto là người chuẩn bị phòng cho Seiryo.
"Oh tôi xin lỗi. Cái gì vậy, cô nói gì tôi không nghe rõ? Tôi thực sự rất buồn vì mọi việc không suôn sẻ với họ. Tôi có mối quan hệ rất thân thiết với Komachi-dono mà.”
“Hô hô, vậy ra đó là một cái bẫy sao?”
“Đúng vậy, và tôi không thể tin được cái bẫy của mình lại không có tác dụng, có lẽ đây cũng là một lợi ích của việc sở hữu một con tàu may mắn chăng?”
“Hmm, thậm chí nếu không có con tàu đó thì vận may của cậu ta cũng khá tốt đấy chứ, hohoho.”
--------------
“Lạnh quá!”
Một số người đang đốt lửa xung quanh anh ta. Tất nhiên, quần áo của Seiryo cũng được tích hợp chức năng giữ ấm, nhưng tay áo ngắn và phần lớn da thịt của anh ta vẫn lộ ra ngoài.
“Chắc là do nơi này vẫn đang trong quá trình phát triển nên chưa có máy điều hòa thích hợp. Dù thế nào đi nữa, chúng ta không thể để anh thua đứa trẻ đó vì lý do thể trạng được.”
Komachi nắm lấy tay Seiryo và kéo cơ thể mình lại gần anh ta rồi quấn anh ta vào tấm chăn.
“Này, này!”
“Bây giờ cảm thấy ấm hơn chưa?”
Hành động kỳ lạ của Komachi khiến Seiryo đỏ mặt và quay đi. Cô ấy thường khá nhạy cảm vào nững lúc như vậy.
“Ừ, giờ tôi ổn rồi! Cảm ơn cô đã sưởi ấm tôi.”
Seiryo ra khỏi chăn của Komachi và bắt đầu vung kiếm như thể đang luyện kiếm.
“Ta sẽ đánh bại ngươi Yamada Seina! Dù có phải trải qua khó khăn nào, ta cũng sẽ không thua ngươi!”
Vì xung quanh mọi người đều ồn ào và hào hứng nên hành động và giọng nói của Seiryo không bị chú ý.
“Tốt lắm.”
Komachi đã ngồi quan sát Seiryo suốt đêm buốt giá đó.
------------
Kanemitsu và Kiriko đang nói chuyện.
“Chà… không phải là tôi phàn nàn với cuộc đấu tay đôi này nhưng… Cơ thể của Seina-chan sẽ không sao chứ… xét đến xui xẻo của em ấy?”
"Đừng lo lắng. Họ sẽ sử dụng dùi cui sốc điện thay vì kiếm thật, nên sẽ ổn thôi.”
“Tôi mong ngày mai sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.”
-------------------------------
4 Bình luận