Trans: phongtan
Edit: nghienprovjp123
_______________
"Sao mình cứ có cảm giác như đang lừa em ấy vậy?!" - Hasegawa Soichi
──Nửa năm trước, vào khoảng giữa tháng Tư, buổi họp đầu tiên của ủy ban thư viện trong năm được tổ chức tại một phòng học trống.
"──Rất vui được gặp em."
Tôi ngồi xuống cạnh một cô bé năm nhất, người sẽ cùng tôi phụ trách vào ngày thứ Tư.
"Em là... Misuno-san phải không?"
Cô gái ngồi cạnh tôi đây là Misuno-san.
Vẫn dán mắt vào cuốn sách bìa mềm, em ấy trả lời cộc lốc.
"Vâng, đúng rồi ạ."
Hmmm. Có vẻ em ấy không phải là kiểu người hòa đồng lắm.
Tôi vô tình liếc nhìn em ấy. Tóc ngắn, môi mím chặt. Có vẻ em ấy đang đọc một cuốn sách văn học, và tôi có linh cảm rằng em ấy là một người hướng nội.
Đúng là mẫu người mà ai cũng có thể tìm thấy trong thư viện. Có lẽ em ấy đích thị là “cô nàng văn chương” trong truyền thuyết. Nhưng mà... nhìn kỹ hơn thì không chỉ có vậy.
Dưới bộ đồng phục, em ấy mặc một chiếc áo hoodie, mái tóc được cắt tỉa đơn giản nhưng cũng rất phong cách. Dường như em ấy có trang điểm nhẹ quanh miệng và mắt, các đường nét trên khuôn mặt cũng rất cân đối.
"Anh là Hasegawa Soichi, học sinh năm hai và cũng phụ trách ngày thứ Tư. Rất mong được làm việc với em."
"... Em là Misuno Saki, học sinh năm nhất. Em cũng mong được làm việc với anh ạ."
Y như hồi nãy, Misuno-san trả lời mà không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.
... Ahh, chắc là em ấy thấy lo lắng lắm nhỉ? Dù sao thì em ấy vừa mới nhập học còn chưa được một ngày, lại còn đang phải nói chuyện với một đàn anh lớn hơn mình một tuổi.
Rồi... đột nhiên, tôi nhận ra rằng. Tôi đã trở thành senpai của em ấy.
Cho đến năm ngoái, tôi cũng chỉ là một cậu học sinh năm nhất, nên mọi người xung quanh ai cũng lớn tuổi hơn tôi.
Nhưng giờ thì tôi đã là học sinh năm hai rồi. Nói cách khác, hướng dẫn Misuno-san và theo dõi em ấy là trách nhiệm của tôi. Nếu em ấy gặp rắc rối hay băn khoăn, tôi phải giúp đỡ em ấy.
... Không hiểu sao, một cảm giác trách nhiệm kỳ lạ bắt đầu dâng lên trong tôi!
Được rồi, vậy thì trước tiên, mình nên giúp em ấy cảm thấy thoải mái hơn một chút. Công việc không quá khó khăn nên cứ thư giãn đi!
"Anh đã làm ở ủy ban thư viện từ năm ngoái nên khá quen với những công việc ở đây. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi anh nhé."
"Vâng, em cảm ơn anh nhiều."
Gật đầu một lần nữa, Misuno-san lật trang sách đang đọc.
"... Em thích đọc sách nhỉ?"
"... Em cũng cho là vậy."
"Điều đó sẽ rất hữu ích đấy, nơi đây thường có những người như vậy ghé qua."
Đột nhiên cảm thấy an tâm, tôi tiếp tục.
"Anh không rành về tiểu thuyết lắm..."
Không hiểu sao, nhưng tôi có cảm giác là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hai chúng tôi chắc chắn sẽ trở thành một bộ đôi tuyệt vời trong ủy ban thư viện. Không phải là tôi có căn cứ hay lý do gì để nghĩ vậy đâu, chỉ là trực giác mách bảo thế.
Nhưng thực tế thì, Misuno-san vẫn giữ thái độ lạnh lùng với tôi. Em ấy không hề liếc nhìn tôi lấy một lần cũng như vẫn còn sử dụng kính ngữ khi nói chuyện. Rõ ràng là em ấy không mở lòng với tôi. Ấy vậy mà không hiểu sao, tôi vẫn tin rằng năm nay chắc chắn sẽ rất vui.
Và rồi──Misuno-san ngẩng đầu lên nhìn tôi. Đôi mắt dài, mở hé của em ấy hướng thẳng vào mặt tôi. Ánh mắt em ấy trong trẻo và sâu thẳm, hệt như bầu không khí của cuốn sách em ấy đang đọc.
Tôi không nhớ rõ nhỏ đã nói gì hay chúng tôi đã nói về điều gì sau đó. Có cảm giác như chúng tôi chỉ tán gẫu vài câu vu vơ và nói về công việc của nhỏ. Tôi cũng không nghĩ hai đứa đã nói chuyện lâu đến thế.
Tuy nhiên, vẻ mặt của em ấy khi nhìn thẳng vào tôi là điều mà tôi vẫn nhớ rất rõ.
──Đó là khởi đầu của một bộ đôi kỳ lạ, giữa cô kouhai kiệm lời và khó gần Misuno Saki, và anh chàng senpai tầm thường, vô danh Hasegawa Soichi.
-----------------------------
“──Từ hôm đó đến nay cũng đã được nửa năm rồi...
Bây giờ là gần nửa đêm của ngày thứ Tư.
Vừa gảy đàn guitar trong phòng, tôi lại nhớ về ngày đầu tiên gặp Misuno.
Nhớ lại cuộc trò chuyện của cả hai trong thư viện, và cả biểu cảm của Misuno lúc đó... đúng là tôi đã cảm nhận được điều gì đó. Tôi có linh cảm kỳ lạ rằng nhỏ và tôi sẽ trở thành những người bạn thân.[note57174]
Nhưng thực tế thì, từ ngày hôm đó, Misuno luôn tỏ ra cảnh giác với tôi. Nhỏ hầu như không nhìn về phía tôi, và cũng hiếm khi chủ động bắt chuyện.
Dù vậy, linh cảm của tôi vẫn không biến mất, và cuối cùng thì chúng tôi cũng đã trở thành bạn bè.
Nhưng mà,
"Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Mình tình cờ phát hiện ra kênh stream của em ấy... mà em ấy còn nói ngay trong buổi stream là em ấy thích... Ughh..."
Chuyện gì thế này. Hoàn toàn không thể ngờ được.
Tôi không hề có tình cảm gì với nhỏ cả, tôi chỉ nghĩ rằng hai đứa sẽ thành một bộ đôi ăn ý trong ủy ban thư viện thôi mà.
Tôi chỉ nghĩ rằng chúng tôi có thể bù đắp cho điểm yếu của nhau và vui vẻ trò chuyện...
... Giờ tôi phải làm sao đây?
"... Hah..."
Tôi không thể không thở dài. Trong tình huống này, mình nên cư xử như thế nào nhỉ...
Vừa nghĩ thì đã sắp đến nửa đêm rồi.
"Sắp đến giờ bắt đầu rồi. Không biết em ấy có giành được suất phát sóng[note57175] chưa..."
Tôi đặt cây đàn xuống, mở điện thoại và bắt đầu tìm kênh stream của Misuno.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng tôi.
"──Onii-chan, em nghe đoạn điệp khúc anh gửi rồi. Em vào được không?"
"... Ừ, vào đi."
Chưa kịp nói hết câu, Nico đã mở cửa bước vào phòng.
"Chà, hay lắm. Có khi đây là bài em thích nhất đó."
Có vẻ như con bé vừa nghe file tôi gửi. Có phải do tôi đang căng thẳng không, mà giọng nó cứ như đang ngân nga vậy.
"Thế, thứ Bảy hay Chủ Nhật này mình thu âm thử một bài nhé?"
"Ừ cũng được. Như thường lệ, em cứ viết lời theo ý mình thích nhé."
"Vâng ạ."
Sau đó, con bé liếc nhìn điện thoại của tôi.
"... Hả, tuần này anh cũng xem stream của người đó à?"
"À, ừ. Anh có chút thích thú..."[note57176]
"Em xin lỗi, nhưng cảm giác cứ như anh đang theo dõi chị ấy vậy."
... Đúng là thế, làm vậy có lẽ không hay lắm. Misuno đâu có muốn tôi phát hiện ra buổi stream của nhỏ đâu, mà có phát hiện ra thì tôi cũng chẳng làm được gì.
Nhưng cuối cùng thì tôi đã bị chính sự tò mò của mình đánh bại. Ý chí của tôi không đủ mạnh để chống lại cám dỗ.
Mà hình như còn điều gì khác đang làm Nico bận tâm.
"Hmm, thú vị thật..."
Nó nhìn trộm tôi với một nụ cười đầy ẩn ý.
"... C-Có chuyện gì thế?"
"Em thấy bài hát này hơi lãng mạn hơn những bài khác... Ra là vậy..."
"... K-Không liên quan gì đến chuyện đó hết!"
Tôi hét lớn trước sự hiểu lầm không thể ngờ tới.
Con bé này... nó hiểu lầm cái gì vậy trời! Hai chuyện này chẳng liên quan gì đến nhau! Nhưng Nico không hề tỏ ra áy náy chút nào,
"Fufufu, có vẻ anh cũng đang dậy thì rồi nhỉ..."
Nó vui vẻ lấy tay che miệng rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
"Vậy nhé! Chúc anh ngủ ngon!"
Con bé đóng sầm cửa. Bỏ lại tôi một mình trong phòng, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra...
"... Rốt cuộc nó bị gì vậy. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến lời bài hát sất."
Sao con bé lúc nào cũng cố gắng gán ghép mọi thứ với yêu đương thế nhỉ?Hay là nó chỉ đang tuổi dậy thì... (Trúng phóc)
Hơn nữa, lúc nào nó cũng chỉ nhanh chóng chuồn đi vào những lúc như thế này...
Ngày mai gặp lại nó, tôi phải giải thích cho ra lẽ mới được...
── Đang nghĩ ngợi thì,
"... Chết rồi, đã bắt đầu stream rồi!"
Đồng hồ đã điểm 12 giờ lúc nào không hay.
Tôi hoảng hốt cầm lấy điện thoại và nhấp vào thumbnail buổi stream của Saki. Sau một khoảng dừng ngắn, giọng nói của em ấy phát ra từ loa.
"──Vậy thì, chúng ta bắt đầu đọc email đầu tiên nhé. Đến từ nick name Unagi-chan đang yêu. Unagi-chan... là người ở Hamamatsu ấy nhỉ?"
"May quá, vẫn đang ở mail đầu tiên..."
Tôi đã bỏ lỡ phần đầu của buổi stream, nhưng không sao cả. Nếu có chuyện gì quan trọng xảy ra, chắc nhỏ sẽ nói đến nó trong nửa sau, vì vậy tôi quyết định vừa tiếp tục nghe stream trong khi ngẫu hứng gảy đàn.
"’Chào buổi tối, Saki-san’. Chúc bạn buổi tối tốt lành. ‘Mặc dù tớ đã chọn nick name này, nhưng tớ gần như không có kinh nghiệm gì về tình yêu cả. Tớ có để ý đến một người, nhưng cũng không đến mức có thể gọi là yêu.’"
À, tôi cũng hiểu cái cảm giác đó. Đôi khi có cảm tưởng như có một rào cản cần phải vượt qua.
Ngay cả khi bạn để ý đến ai đó, vẫn có một rào cản lớn trước khi bạn có thể nói rằng bạn thích hay yêu đối phương. Thật khó để có thể chắc chắn về điều đó.
"’Làm sao để tớ có thể yêu một người? Saki-san, điều gì đã khiến cậu yêu người mà cậu đang thích?’ là những gì bạn ấy viết nhưng..."
"Ohh! Đúng cái mình muốn biết luôn!"
Ừ, tôi cứ băn khoăn chuyện đó mãi kể từ buổi stream tuần trước. Vào ngày chúng tôi gặp nhau, và thậm chí cho đến tận bây giờ, Misuno vẫn luôn lạnh lùng với tôi.
Thế mà, tại một thời điểm nào đó, nhỏ đã phải lòng tôi. Nhất định phải có một lý do nào đó khiến nhỏ thích tôi...
Hỗ trợ tốt lắm, Unagi-chan! Hình như chúng ta cùng quan điểm với nhau thì phải?[note57177]
"À, điều đã khiến mình phải lòng anh ấy... Yup, là vì một sự việc đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình. Đến tận bây giờ mình vẫn còn nhớ như in, đó là một điều rất đặc biệt..."
"Hả, đặc biệt? Có chuyện gì đã xảy ra sao...?"
"Chuyện đó xảy ra... khoảng hai tuần sau lần đầu tiên mình gặp anh ấy. Như thường lệ, chúng mình cùng nhau họp trong thư viện với tư cách là thành viên của ủy ban thư viện..."
──Và rồi... Saki bắt đầu giải thích chi tiết những gì đã xảy ra vào ngày hôm ấy.
-----------------------------
──Đó là một ngày thứ Tư vào đầu tháng Năm. Như mọi khi, tôi đến thư viện để làm công việc của một thủ thư. Tại quầy tiếp tân, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho công việc.
"... Ah, s-senpai... Cảm ơn anh vì đã làm việc chăm chỉ!"
Tôi nghe thấy tiếng cửa thư viện mở ra và ngẩng đầu lên. Đúng như dự đoán, đàn anh cũng phụ trách ngày thứ Tư đang đứng ở lối vào. Anh ấy là một senpai có nụ cười hiền lành và mái tóc được tạo kiểu khá lơ đãng. Anh ấy chậm rãi bước đến quầy và gật đầu chào tôi.
"Ừ, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, Misuno..."
"Hôm nay cũng nhờ anh chỉ giáo. Em sẽ cố gắng không gây rắc rối cho anh...!"
Tôi đứng dậy và cúi đầu liên tục. Có lẽ nhận ra vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt tôi khá thú vị, anh ấy bật cười nhẹ.
"Ổn mà. Cứ thoải mái nhé?"
Với động tác thuần thục, chúng tôi bắt tay chuẩn bị làm việc.
-----------------------------
"Lúc đó, tớ vẫn chưa tự tin với công việc của một thủ thư, và tớ cũng chưa mở lòng với senpai. Tớ đã cảm thấy rất lo lắng..."
"Khoan đã, em ấy đang tâng bốc mình ấy à?!"
──Không suy nghĩ nhiều, tôi hét lên với chiếc điện thoại.
"Em ấy đang miêu tả mình thành Bạch Mã Hoàng Tử hay sao thế?! Vậy mà còn tạo hình ảnh cho bản thân mình thành cô gái yếu đuối... từ dạo đấy em lúc nào chả lạnh lùng với anh!"
... Chắc là cũng có chuyện tương tự xảy ra thật. Cũng có khả năng là tôi đã nói với Misuno đang lo lắng gì đó kiểu như “cứ thư giãn thôi”.
Nhưng mà... chẳng phải em ấy đang lãng mạn hóa chuyện đã xảy ra hơi quá à?! Thực tế thì cuộc đối thoại chắc chắn ngắn hơn và lủng củng hơn rất nhiều!
"Và sau đó,"
Saki tiếp tục nói bất chấp những lời phàn nàn của tôi.
"Vào khoảng thời gian đó, tớ có đọc một cuốn sách. Đó là một tác phẩm lịch sử có tiếng tăm trên thế giới..."
-----------------------------
"... Misuno, lúc nào em cũng đọc sách nhỉ?"
Chúng tôi đang xếp hàng phía sau quầy thư viện để làm việc. Khi đợt người đến mượn sách vãn bớt, anh ấy lặng lẽ hỏi tôi,
"Cuốn sách đó có hay không?"
"... À, quyển này ạ!?"
Tôi đáp lại với vẻ mặt hốt hoảng.
Chết rồi, do tập trung quá nên mình đã đáp lại một cách kỳ quặc rồi...
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, tôi trả lời anh ấy.
"Vâng, hay lắm ạ... Nó rất hay..."
Và sau đó,
"... Huh, vậy thì để anh sẽ đọc thử xem sao."
"Senpai sẽ đọc cuốn sách này ạ?!"
Một lần nữa, tôi lại thốt lên thành tiếng.
Tôi cuống cuồng lấy tay bịt miệng, nhưng đã quá muộn.
Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, và rồi,
"... Anh không nên đọc cuốn sách đó à? Có vấn đề gì sao?"
"... Không, không phải vậy ạ, nhưng..."
Đúng là không hề có vấn đề gì cả. Sẽ hoàn toàn ổn nếu anh ấy đọc nó nhưng... có một thứ gì đó khiến tôi bối rối. Nhưng tôi không thể giải thích rõ ràng được... nên cuối cùng, tôi đã hứa sẽ cho anh ấy mượn cuốn sách.
-----------------------------
"──Cứ như thế, senpai đã quyết định đọc thử cuốn sách đó."
Ngả người ra ghế, tôi gật đầu đồng tình.
... Đúng vậy, chắc chắn có chuyện như vậy đã xảy ra. Cuối cùng thì tôi đã mượn được cuốn sách mà Misuno lúc nào cũng đọc...
Mà dù sao, mọi thứ đã được thêm nếm gia vị ngoại trừ trình tự của các sự kiện. Những gì tôi nói chắc chắn thiếu mạch lạc hơn, và Misuno chắc chắn cũng không hành động đáng yêu như thế...
Lúc đó, tôi chỉ bất ngờ về sự say mê của em ấy dành cho cuốn sách thôi. Nếu có thể, tôi chỉ muốn đọc thử cuốn sách đã khiến em ấy say mê đến mức đó.
Nhưng khi tôi đang nhớ lại những ngày đó,
"Nhưng, thực tế thì..."
Saki nói như thể sắp thốt ra điều gì khó nói,
"Mình... thực sự tớ không hề thích đọc quyển sách đó. Thậm chí, tớ còn không thể hiểu được nội dung của nó..."
"... Thật á?!"
Không suy nghĩ, tôi đứng bật dậy khỏi ghế.
Em ấy không thích đọc nó? Em ấy không hiểu được nó?! Trời ơi, nhìn em ấy lúc nào trông cũng có vẻ tận hưởng lắm mà?!
"Nhưng, bởi vì nó được coi là kiệt tác, nên tớ nghĩ là mình phải ép bản thân đọc tiếp. Thật sự, tớ đã rất vất vả với nó. Nhưng không hiểu sao, tớ cảm thấy như mình phải hiểu được nó, rằng không hiểu được nó không phải là một lựa chọn. Nếu tớ không đọc nó thì tớ sẽ trông giống như không có chút thẩm mỹ văn học nào vậy..."
"Ahh... mình hiểu mà..."
Cuối cùng thì tôi đã bị thuyết phục, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
"Bản thân mình cũng từng cố ép bản thân thích những bài hát nổi tiếng..."
Thực ra, tôi nghĩ là hầu hết mọi người đều đã từng trải qua cảm giác này rồi. Cảm giác cố gắng hết sức ép buộc bản thân phải thích một thứ gì đó mà bản thân không thích .
Thì ra là thế... vậy là Misuno đôi lúc cũng sĩ diện nhỉ. Tôi cứ nghĩ em ấy là mẫu người hoàn toàn không quan tâm những chuyện đó. Tôi cứ nghĩ em ấy là mẫu người sẽ nghe theo trái tim mình và chỉ đọc những cuốn sách mình thích.
"Vì vậy, khi senpai nói rằng anh ấy cũng muốn đọc thử cuốn sách, tớ cảm thấy tội lỗi khi giới thiệu một thứ mình thậm chí còn chẳng thích."
Như thể đang thú nhận tội lỗi của mình, Saki tiếp tục kể.
"Hơn nữa, anh ấy có lẽ sẽ cố hết sức đọc nó, và có thể còn ép buộc bản thân phải cố gắng khen ngợi nó cơ. Dù sao thì anh ấy cũng là người tốt bụng mà..."
"Ra là vậy. Mình đã không hề nhận ra điều đó."
Sau một hơi thở dài, một lần nữa tôi tựa lưng vào ghế.
"Mình hoàn toàn nghĩ Misuno thích cuốn sách đó..."
"Và rồi, tuần tiếp theo..."
-----------------------------
"──Anh đã cố đọc cuốn sách em giới thiệu, Misuno."
Anh ấy gọi tôi, đã được một tuần kể từ khi tôi cho anh ấy mượn cuốn sách.
Chúng tôi vừa hoàn thành công việc thủ thư của mình và đang dọn dẹp.
... Nhanh vậy sao! Anh ấy đọc xong cuốn sách rồi ư...?!
"Vậy..."
Vừa gật đầu... tôi hồi hộp hỏi anh ấy.
"... Anh thấy... nó thế nào?"
──Tôi chuẩn bị tinh thần cho mọi thứ trở nên khó xử.
Tôi chắc rằng anh ấy sẽ cố nặn ra vài lời khen ngợi. Trong lúc nói, anh ấy chắc chắn sẽ nhận ra tôi cảm thấy choáng ngợp trước cuốn sách.
Trái tim tôi nhói lên vì tội lỗi. Em thật sự xin lỗi. Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, em nên thành thật nói rằng: “Em không thích cuốn sách này lắm”...
──Trong lúc tôi đang nghĩ như vậy.
"Về việc đó... nói thật thì, anh không hiểu gì hết, hahaha!"
"Ể...?"
──Tôi không nói nên lời khi nghe thấy điều đó.
"Có lẽ nó quá khô khan đối với anh. Xin lỗi em, dù em đã cất công giới thiệu nó cho anh."
"Không, không sao đâu... Nhưng có điều gì anh không thích về cuốn sách này à...?"
Với ánh mắt trống rỗng, tôi hỏi anh ấy, anh ấy bắt chéo chân và trông có vẻ hơi trầm ngâm.
"Để xem nào... Anh không thể không ngưỡng mộ độ sâu sắc của nó. Không hổ danh là một kiệt tác."
Sau khi nghe những lời này, tôi không thể nào không đồng ý. Tôi cũng có thể thấy rõ giá trị trong những từ ngữ được viết trong cuốn sách.
"Nhưng cách thể hiện không hợp gu của anh."
Dù vậy, anh ấy vẫn nói thẳng thừng mà không chút xấu hổ.
"Nó hơi trần trụi, anh nghĩ đó là điều khiến nhiều người bỏ dở trước khi nó truyền tải được thông điệp của mình. Đặc biệt là đối với những người trẻ như chúng ta──"
-----------------------------
"──Những lời đó... Phải, chúng khiến tớ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Dù gì đi nữa, ngay cả khi được coi là một kiệt tác thì đôi khi nó cũng không hợp với tớ. Tớ không cần phải cảm thấy xấu hổ vì điều đó "
... Nhỏ nói với một giọng mơ màng, vui vẻ, như thể đang hồi tưởng về quá khứ hay đang nói về một cuốn sách yêu thích.
Sau khi hắng giọng vì xấu hổ, Saki tiếp tục kể câu chuyện của mình.
"...Có thể senpai cũng đã nhìn thấu tớ. Tớ tự hỏi liệu anh ấy có nhận ra tớ không thích đọc cuốn đó và đã nói như vậy để trấn an tớ không. Và chính lúc đó, tớ có cảm giác như thể anh ấy đã lọt vào lớp vỏ bọc trái tim tớ. Đó là khi...tớ nhận ra mình đã phải lòng anh ấy..."
──Nghe đến đó, tôi, người cuối cùng đã hiểu được lý do nhỏ yêu tôi── không khỏi lên tiếng.
"K-không phải vậy đâu...!"
Tôi lại đứng phắt dậy khỏi ghế.
"Thật ra mình không thẩm được cuốn sách đó và đã nói với Misuno như vậy! Lúc đó mình cảm thấy khá thảm hại về chuyện đó! Và mình thậm chí đã không nói điều đó một cách ngầu lòi như thế! Có lẽ nó giống như là, ‘Anh có cảm giác họ đang cố gắng truyền tải điều gì đó quan trọng, nhưng cách mô tả quá thô thiển đối với anh. Quá khó đối với một học sinh trung học.’ hoặc đại loại như vậy!"
Ý tôi là, về mặt lý thuyết, nhỏ đã hiểu đúng ý chính. Misuno đã giới thiệu cho tôi một cuốn sách và tôi đã cố gắng đọc nó. Trong vòng chưa đầy một tuần, tôi đã bỏ cuộc và nói với Misuno. Sự thật đúng là vậy.
Tuy nhiên... nhỏ lại nghĩ rằng tôi nói vậy vì muốn trấn an nhỏ?! Tôi hoàn toàn không có ý đó!
"Vậy nên, Unagi-chan đang yêu, tớ nghĩ những gì cậu cần là một sự kiện tuyệt vời như thế xảy đến với cậu. Nhưng điều này hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn của cậu──"
"──Sao mọi thứ lại thành ra thế này?! "
Tôi đứng dậy và ôm đầu.
Sao mình cứ có cảm giác như đang lừa em ấy vậy?! Mặc dù mình không hề có ý định đó... Chà, kịch bản này giống hệt một câu chuyện vậy."
... Không, chính Misuno là người đã hiểu sai ý nghĩa đằng sau hành động của tôi, nên tôi không có lỗi gì hết.
Nhưng... không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy tội lỗi đến thế! Nói sao nhỉ... cứ như là tôi đã nói dối để tự nâng cao bản thân mình vậy...
Sự hiểu lầm này... tôi phải làm sáng tỏ nó! Chắc sẽ tệ lắm nếu cứ để Misuno tiếp tục hiểu lầm như thế!
"Nhưng làm sao để làm rõ chuyện này... Làm sao để mình nói cho em ấy biết sự thật...?"
Ừ──tôi thật sự không nghĩ ra được mình phải làm điều đó như thế nào cả.
Tất nhiên, tôi sẽ giả vờ như không biết gì về buổi stream này và quyết định giữ bí mật với Misuno. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục che giấu điều này với em ấy, và tôi rùng mình khi nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị em ấy phát hiện.
Chuyện gì sẽ xảy ra... nhỉ?
Chắc chắn một điều, mối quan hệ thân thiết mà chúng tôi có cho đến giờ sẽ biến mất. Nói đơn giản, có nhiều thứ mà tôi không thể nói với em ấy. Và tôi cũng không có cách nào để nói cho em ấy những suy nghĩ thật sự về những gì đã xảy ra lúc đó...
Vậy thì, làm thế nào tôi có thể làm sáng tỏ được sự hiểu lầm này?
"──Mọi người, nếu bạn có điều gì muốn thảo luận, xin hãy gửi email cho mình."
Qua loa điện thoại, Saki với tông giọng vui vẻ thông báo địa chỉ email của cô ấy.
"Địa chỉ của mình là koiwata@fmail.com, nhắc lại lần nữa, koiwata@fmail.com. Rất mong nhận được phản hồi từ các bạn."
──Vừa nghe thấy điều đó.
"... Hm?"
Tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Cách duy nhất để xóa sự bỏ hiểu lầm của Misuno──
"Ra vậy, chỉ còn cách này thôi! Tuy hơi lo một chút nhưng mình cũng chẳng còn lựa chọn nào khác!"
Tôi ngồi lại xuống trước máy tính và mở trình duyệt web. Sau đó, tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu gõ bàn phím một cách điên cuồng. Có lẽ đây là tốc độ gõ phím nhanh nhất mà tôi từng đạt được!
Dù chỉ nhanh hơn một phút hay một giây, tôi vẫn muốn kết thúc càng nhanh càng tốt...
Vài chục giây sau, tôi soạn xong tin nhắn với tốc độ như thể đang nhắm đến việc phá kỷ lục thế giới.
Sau khi nhanh chóng đọc lại toàn bộ nội dung, tôi nhấn mạnh phím enter.
Sau vài giây im lặng──
"... Ah, một email khác vừa đến."
Giọng của Saki vang lên qua loa.
"Không biết bạn có đang nghe trực tiếp không nữa. Cảm ơn bạn đã gửi email nhé. "
Trong đầu, tôi đáp lại, "Không có gì."
──Đúng vậy, đó là email tôi đã gửi. Tôi đã gửi một email cho em ấy với tư cách là một thính giả, và thậm chí còn mất công tạo một địa chỉ e-mail mới.
Thành thật mà nói, đây là điều duy nhất tôi có thể làm.
Lúc này, tôi không còn cách nào khác để giúp cho Saki hiểu ra. Trong email, tôi đã đề cập đến khả năng câu chuyện em ấy kể có thể chỉ là một sự hiểu lầm...!
Có hơi rủi ro, nhưng tôi không thể ngoảnh mặt làm ngơ!
... Tôi hy vọng em ấy sẽ đọc nó. Và tôi hy vọng nhỏ sẽ hiểu thấu ý nghĩa những gì tôi đã viết...
Trong lúc nín thở theo dõi,
"... Hm? Cái này có vẻ hơi thú vị, tớ sẽ đọc to lên nhé."
... Được rồi, em ấy đã cắn câu!
Không suy nghĩ, tôi nắm chặt tay trước màn hình điện thoại.
"Um, từ thính giả Haseriba-san[note57178]... ‘Nghe chuyện tình yêu của Saki-san khiến tôi có chút ghen tị. Thật là một tình câu chuyện tuyệt vời.’. Hehe, đúng không? ‘Tuy nhiên, dựa trên những gì tôi biết về anh chàng senpai mà bạn thường kể, thì có khả năng anh ấy không hề nghĩ sâu xa gì về những điều mình nói. Nói thẳng ra, chắc anh ấy đơn giản là không thích cuốn sách đó thôi.’"
Phải, đó là sự thật.
Tôi đâu có nghĩ sâu xa gì đâu. Chỉ là tôi không thể thưởng thức cuốn sách đó một cách bình thường.
"Haha, chắc là đúng rồi."
Em ấy dường như tiếp thu ý kiến đó. Misuno bật cười ở đầu bên kia.
"Senpai đôi khi có thể khá vô tâm. Nghĩ lại thì, cách giải thích của bạn thuyết phục hơn nhiều. Bạn tinh ý ghê, Haseriba-san."
"Đó là vì cả hai là cùng một người! Haseriba chính là senpai!"
Tất nhiên là tôi phải biết rõ về bản thân rồi! Vì là cùng một người mà!
"Tiếp tục nội dung email, ‘Hơn nữa, cuốn tiểu thuyết đó có phong cách đặc biệt và nội dung bạo lực, nên có thể senpai đó còn không đọc nổi. Nói cách khác, tia lửa tình yêu của Saki-san có thể chỉ do một sự hiểu lầm đơn giản mà thành. Tuy vậy thì đó vẫn là một điều tuyệt vời, nên tôi không khỏi xúc động đến mức phải gửi email cho bạn .’ là phần nội dung được viết trong thư, nhưng..."
Misuno hít một hơi thật sâu. Có vẻ như em ấy đang cần chút thời gian suy nghĩ.
Nhân tiện, về cái phần “Tuy vậy thì đó vẫn là một điều tuyệt vời” và mọi thứ ở nửa sau của email... à thì, đó kiểu như lả một cách phòng bị thôi. Nếu tôi không thêm một vài suy nghĩ như thế này, thì một email như vậy đến từ thính giả sẽ có vẻ thiếu tự nhiên. Nhưng thú thật là tôi có hơi xấu hổ khi nói về những thứ liên quan đến bản thân như thế...
Sau một hồi im lặng, Saki nói với giọng hết sức nghiêm túc.
"... Có thể cậu đã hoàn toàn đúng."
…Đúng rồi!
Phải chăng em đã hiểu những gì tôi muốn nói…?! Rằng em đã hiểu nhầm những gì thật sự đã xảy ra…?!
"Hồi mới vào cấp ba, mình đã vô cùng lo lắng. Có lẽ mình đã đi quá xa và tưởng tượng ra mọi thứ về senpai, người luôn tốt với mình."
Ừ, đúng rồi! Em chỉ đang lãng mạn hóa những gì đã xảy ra lúc đó thôi!
"Nhưng cậu biết đấy, như những gì cậu nói, điều đó có thể tốt theo một cách nào đó. Nguyên nhân có thể bắt nguồn từ một sự hiểu lầm, nhưng những cảm xúc nảy nở sau đó là thật..."
Nghe thấy vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ của tôi xem ra đã hoàn thành. Mặc dù không hề tự tin rằng mình đã thực hiện trót lọt, và cho rằng khả năng một email ngẫu hứng sẽ dẫn dắt em ấy đến thật sự thấp... xem ra tôi đã thành công.
Fufufu... Chuyện này có thể sẽ khá là hữu ích trong tương lai. Nếu sau này tôi có thêm góp ý hay điều chỉnh gì, sẽ chẳng tệ nếu như giả làm một thính giả và gửi email cho em ấy──
"──Hm...? "
Đột nhiên, có ai đó lên tiếng. Đó là giọng nói nghi hoặc của Saki, vang lên từ loa.
"... Huh? Có chuyện gì sao?"
"Có gì đó là lạ trong email này... "
Saki đang xem lại email. Một loạt tiếng click chuột và kéo cuộn có thể được nghe thấy.
Và rồi em ấy──
"’Tiểu thuyết đó có phong cách kì lạ và nội dung bạo lực’... cái này cậu ta nói đúng nhưng... mình có từng đề cập đến tên của cuốn tiểu thuyết không nhỉ?"
"... Ah, chết tiệt! "
... Đúng vậy, em ấy chưa bao giờ đề cập đến nó! Em ấy chưa từng nhắc đến trong stream! Vì bản thân còn nhớ cuốn tiểu thuyết đấy ra sao, nên tôi cứ thế viết y như thể đó là chuyện hiển nhiên.
Hơn nữa,
"Cái nick name này nữa... Haseriba... Eh... senpai!? Đừng nói đấy thật sự là anh ấy nhé!?"
"Chết rồi! Mình viết vội quá nên cứ chọn đại cái tên nào nghĩ đến trong đầu!"
"Có phải senpai gửi cái này không..?”
Trong đầu Saki, những nghi ngờ bắt đầu lớn dần, lớn dần.
"Đừng nói là... anh ấy đang xem buổi stream này..."
"... Ugh..."
Tôi toát mồ hôi lạnh.
Tệ rồi... em ấy có thể đã phát hiện ra email của tôi, và cả việc tôi đang nghe stream của em ấy!
Phải làm sao đây...?! Liệu tôi có nên gửi một bức thư khác để lừa em ấy không?! “Chuyện nội dung email và nick name có vẻ tương tự chỉ là trùng hợp thôi!” hay đại loại thế... Không, chắc chắn nghe như lời nói dối! Nếu tôi làm thế thì chỉ làm em ấy nghi ngờ hơn thôi!
Vậy thì, nếu tôi tiết lộ danh tính ngay lúc này sẽ tốt hơn chăng?! “Em nói đúng rồi! It’s-a me! Hasegawa-senpai![note57179]”... Không, nếu làm vậy thì mọi công sức đều đổ sông đổ biển! Misuno sẽ không xuất hiện ở thư viện vào tuần tới mất!
Thế thì... thay vì làm gì đó kì quặc, tránh có bất kì động thái gì sẽ tốt hơn?! Cách đó liệu có giúp ngăn em ấy xác nhận những nghi ngờ của mình?!
Nên làm gì đây... Nên làm gì đây...
──Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc kế tiếp.
"... Đùa thôi mà. "
... Hả?
"Có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi... Nếu anh ấy thật sự đang xem thì tớ cũng chẳng thiết sống nữa đâu. Ahaha. Được rồi, chúng ta qua email tiếp theo thôi."
Nói xong, Misuno chuyển sang email tiếp theo về lời khuyên về vấn đề tình cảm như thể không có gì xảy ra. Em ấy tiếp tục nói với giọng điệu thường ngày. Sự căng thẳng trong tôi đã tan biến hoàn toàn──
"... Haaaaaaa~..."
Thở một hơi thật sâu, tôi ngả người ra ghế. Cơ thể bắt đầu thấy mệt mỏi... Hơi thở dồn nén bởi căng thẳng dần được thả ra...
"Mém tí thì toang. Mình thật sự nghĩ em ấy đã bắt bài mình rồi..."
Không, tôi thật sự đã nghĩ mọi chuyện đã kết thúc... Nếu em ấy phát hiện tôi đã xem stream của em ấy và nghe em ấy nói về chủ đề tình yêu... sẽ cực kì khó xử. Trong trường hợp xấu nhất, có thể chúng tôi sẽ không thể tiếp tục làm việc trong ban thư viện cùng nhau...
... May quá. Cảm ơn trời đất vì Saki quá ngây thơ để nối hết các manh mối. Dù sao, không chỉ em ấy mà cả tôi cũng ngây thơ không kém. Ngay cả khi đang vội thì tối thiểu tôi cũng nên cẩn thận hơn trước khi gửi email đó.
"... Tuy nhiên."
Tôi quay lại ngồi thẳng trên ghế, nhưng vẫn thấy bất an không dứt.
"Chuyện đã thực sự kết thúc êm đẹp như vậy sao? Lỡ như em ấy chỉ giả vờ đùa giỡn trên stream thôi, nhưng thực ra vẫn nghi ngờ thì sao..."
Tôi cảm thấy như vậy cũng hoàn toàn có thể. Dù sao, chẳng có bằng chứng nào cho thấy tôi không phải Haseriba cả. Saki bỏ qua chi tiết ấy mà không có lý do. Em ấy chỉ kết thúc thảo luận để chuyển sang email tiếp theo trong stream mà thôi.
Nếu vậy thì... suy cho cùng, hẳn là em ấy vẫn nghi ngờ rồi. Kể cả lúc này đây, sâu thẳm trong lòng em ấy hẳn sẽ ngờ vực tôi...
Nghĩ đến đó, nỗi bất an trong lòng tôi càng thêm dâng lên.
"... Làm ơn đừng bận tâm đến email đó nữa."
Tôi lẩm bẩm với chính mình trong căn phòng nhỏ, như thể đang cầu nguyện.
-----------------------------
──Vào tuần kế tiếp, tại quầy thư viện
" Này, em làm tốt lắm, Misuno. "
"Anh cũng vậy."
Misuno đến hơi muộn, trông... vẫn hoàn toàn như mọi khi: vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, biểu cảm lạnh lùng, và đôi môi thường khép chặt.
Nhỏ đặt đồ đạc của mình vào trong quầy và ngồi cạnh tôi. Tôi không thể thấy gì khác biệt ở nhỏ. Không có vẻ gì là thay đổi so với tuần trước.
"... Hôm nay, Misuno sẽ phụ trách cho mượn sách, còn anh sẽ xếp những cuốn được trả lại lên kệ."
Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi nói với em ấy.
"Em hiểu rồi. Trông cậy hết vào anh."
Misuno đáp lời tôi với giọng khá thờ ơ.
... Hmm, có vẻ như tôi đã lo lắng thừa thãi. Misuno thực sự có vẻ như chẳng nghi ngờ gì cả. Xem ra tôi đã lo lắng quá mức rồi.
Nếu vậy thì…Vâng, tôi sẽ hành xử như bình thường thôi!
Đã là tháng mười. Cái nóng còn sót lại từ mùa hè giờ đã là ký ức xa xôi, và hôm nay là một ngày nắng đẹp với gió nhẹ dễ chịu. Với thời tiết sau giờ học như thế này thì tâm trạng không tốt mới lạ!
"... Um, senpai?"
Có lẽ em ấy cũng tình cờ có chung cảm nhận với tôi? Hiếm khi nào Misuno lại chủ động bắt chuyện với tôi thế này.
"Hm? Có chuyện gì vậy?"
" Trước đó, anh có nói là muốn thử stream đúng không? Sau đấy thế nào rồi? Có tiến triển gì không?"
"Không, chẳng có gì đâu."
... Chà, rốt cuộc lại là lời nói dối rồi. Thật ra, làm gì có chuyện tôi thích mấy cái hoạt động live stream kia chứ, chỉ là lỡ mồm thôi. Chả có tiến triển gì cả.
Mà... sao em ấy lại hỏi vậy nhỉ? Có khi muốn bóng gió là nếu tôi thử thì em ấy sẽ xem, đại loại thế.
"Ra là vậy."
Misuno khẽ gật đầu mà chẳng thèm nhìn tôi.
Rồi, em ấy nói──
"Nhưng ít nhất chắc anh cũng có xem stream của người khác phải không?"
... Em ấy quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi. Rồi nói:
"Chẳng hạn như... thứ Tư tuần trước."
"... Không, anh không xem stream vào ngày hôm đó."
"Thế à."
"Vậy, anh đến phòng chuẩn bị một lát. Anh cần lấy mấy cuốn sách trong thùng trả sách."
"Vâng, trông cậy vào anh."
Tôi đứng dậy, rời khỏi quầy. Vào phòng chuẩn bị ở phía sau thư viện và đóng chặt cửa. Căn phòng rộng chưa bằng nửa lớp học, chứa tài liệu, dụng cụ và thiết bị phục vụ cho hoạt động của thư viện. Xác nhận chỉ có một mình, tôi thở dài.
"... Em ấy nghi ngờ rồi! Hoàn toàn nghi ngờ tôi rồi!"
... Tôi hét lên với giọng thì thào như thể sắp ngã quỵ.
"Hơn nữa, em ấy còn tra hỏi mình gắt quá..."
Rõ ràng quá còn gì. Y như cái cách tôi làm hồi tuần trước, em ấy cũng đang thăm dò theo cái cách lộ liễu như thế.
Sao lại hỏi “Thứ Tư tuần trước anh có tình cờ xem stream nào không?” chứ...
Mặc dù tôi chẳng có quyền nói điều này, nhưng làm ơn tinh tế một chút... Làm thế thì tôi sẽ nhận ra ngay ý đồ đó...
... Và việc nhỏ hỏi trực tiếp thế này... ngay sau khi nhỏ mới tới thư viện...
"Chắc chuyện này không đơn giản vậy đâu... Em ấy sẽ tiếp tục thế này phải không..."
Chuyện chắc sẽ như vậy. Từ giờ trở đi, Misuno sẽ tiếp tục cố gắng xác định xem tôi có xem stream của nhỏ hay không...
"... Phải làm sao đây? Lén lút xem stream của em ấy, giờ lại bị dò xét... Chán thật... không thể giữ mối quan hệ như trước được nữa rồi..."
Tôi bất giác ôm đầu. Chết tiệt thật, tình cảnh gì đây. Che giấu bản thân, chúng tôi phải tương tác và thăm dò nhau... Nếu sự việc thành ra thế này, nếu kết cục là như vậy...
"Anh nhất định sẽ không để em phát hiện ra đâu, nghe chưa!"
Tôi lại la lên, chú ý giọng không quá to để Misuno không nghe thấy.
7 Bình luận