Koi wa Yozora wo Watatte
Misaki Saginomiya Shugao
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 1

11 Bình luận - Độ dài: 5,134 từ - Cập nhật:

5e53b138-b90c-4b93-abe0-792cdbc11d10.jpg

...Là mình á?! – Hasegawa Soichi

"Trời ơi, mình còn chưa làm xong bài tập nữa."

Tôi ngồi đối diện bàn học, vô thức lẩm bẩm khi đang viết vào vở.

"Nhiều quá đi, thậm chí nó còn nhiều hơn bài kiểm tra sắp tới."

Nào là Cách mạng Pháp, chiến tranh Napoleon, hệ thống Vienna...

Tôi nhận ra mình đã quên làm đống bài tập này và bắt đầu làm nó một cách vội vàng…Dù có làm bao nhiêu cũng không thấy điểm dừng. hay đúng hơn thì tầm này chắc sẽ mất thêm khoảng 1 đến 2 tiếng nữa? Mình làm xong một nửa rồi mà nhỉ?

Nhìn đồng hồ, đã gần nữa đêm. Cứ thế này thì ngày mai tôi sẽ phải đi học trong tình trạng thiếu ngủ mất…

"Haizz..."

Một tiếng thở dài thoát ra từ miệng tôi. Tại sao giải quyết đống bài tập trong thời gian ngắn lại mệt mỏi đến thế?

(Nó sẽ tốn rất nhiều công sức...nhưng đó chỉ là những gì tôi nghĩ thôi, làm tí là xong ấy mà!)

Tại sao mọi việc lại không diễn ra giống như tôi nghĩ vậy?

(Tưởng dễ ăn mà không ngờ nó nhiều đến mức này, cứ như thế này thì mình sẽ không xong đống bài tập mất!)

Tại sao ông trời lại trêu đùa với con như thế?

"Haizz...Mình sẽ vừa làm vừa nghe stream vậy."

Tự nói với chính mình, tôi nhấc chiếc điện thoại. Những lúc như thế này tôi sẽ thay đổi không khí. Thật chán nản khi tiếp tục làm bài tập một mình như thế.

Tôi mở một ứng dụng đọc manga lên và tìm đến danh sách của những streamer đang phát trực tiếp. Những buổi stream được đề xuất liên tiếp, có vẻ như hôm nay có khá nhiều người đang livestream.

"Youtuber, Vtuber, diễn viên hài...Ồ, có vẻ như có một học sinh cấp 3 đang phát thanh radio trên internet này."

Đây là một streamer mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Tuy không phải là youtuber nổi tiếng nhưng có vẻ như đây là một kênh stream được nhiều người theo dõi. Thumbnail là một bức tranh phong cảnh đơn giản được lấy miễn phí từ trên mạng.

"150 viewer à, có vẻ như mới tập tành stream."

Không suy nghĩ, tôi nhấn vào thumbnail của buổi stream. Sau khi xác nhận lại buổi stream đang chạy, tôi đặt điện thoại xuống bàn. Tôi không biết thể loại của buổi stream này là gì nhưng miễn là tôi không chán thì ổn thôi.

"Ể, âm lượng có bị gì không thế?...Có vẻ ổn rồi."

Một giọng nói phát ra từ loa điện thoại cùng với nhạc nền.

"Chà...Tình yêu thật khó hiểu phải không? Chào buổi tối, lại là Saki đây."

"Huh, là một cô gái à..."

Tôi lẩm bẩm khi di chuyển cây bút chì kim của mình trên trang vở.

Cô ấy có một giọng nói điềm tĩnh khá hợp với con beat thư giãn. Tuy nhiên, chất giọng của cô ấy khá dễ thương, sự tương phản giữa âm vực cao nghe êm tai và giọng điệu điềm tĩnh của cô ấy khá thú vị.

"Chương trình radio "Tình yêu vượt màn đêm"[note56606] đã quay trở lại vào tuần này rồi đây. Nếu có thể, tôi muốn nói chuyện với tất cả mọi người, vì vậy hãy theo dõi buổi stream cho đến phút cuối cùng nhé...Tuần này của mọi người đã trôi qua thế nào rồi? Gần đây tiết trời cũng trở nên mát mẻ hơn và thật thích hợp để đọc sách, đặc biệt là thời tiết ngày hôm nay rất đẹp."

"Hm?"

Sau khi nghe xong, tôi chợt giật mình.

"Bằng cách nào đó, giọng nói này…"

Cảm giác như tôi đã từng nghe giọng này ở đâu đó rồi, hình như tôi đã nói chuyện với một cô gái có chất giọng như vậy gần đây thì phải...

"Tớ vừa về nhà cái là đã cắm đầu vào đọc tiểu thuyết. Lâu lắm rồi mới kiếm được cuốn tiểu thuyết hay như này, thậm chí tới còn đọc nó trong khi đang ắn tối cơ. Haha, tất nhiên rồi, tớ đã bị mắng."

"Ể...Misuno?"

Tôi nhận ra đó là ai, bất chợt ngừng viết và nhìn điện thoại theo phản xạ.

"Giọng nói đó...Chẳng phải là Misuno sao?"

──Misuno.

──Misuno Saki.

Nhỏ là kouhai năm nhất làm chung công việc thủ thư cùng trường với tôi.

Chẳng hề nhận ra sự bối rối của tôi, "Saki" tiếp tục nói.

"Mọi người hãy nhớ sở thích thì cũng có điều độ thôi nhé. Chắc có mình tớ là như thế này thôi. À, nhân tiện, về tình yêu thì…ừ, chẳng có gì tiến triển cả.”

"Tình yêu?!"

Tôi hét lên trong khi đánh rơi cây bút chì kim của mình.

"Um, thật ra là đã có chút trì trệ, hi vọng sau này bọn tớ có thể nói chuyện qua email nhiều hơn."

"Nghiêm túc á?! Misuno Saki đang nói chuyện về tình yêu sao?!"

Tôi chộp lấy điện thoại theo phản xạ.

Tình yêu...Misuno không phải là loại người sẽ nói về những thứ như thế. Suy cho cùng, nhỏ khó gần, lạnh lùng và chỉ quan tâm đến sách."

"Khoan đã, bình tĩnh nào. Đó có thật sự là nhỏ không?"

Tôi đặt điện thoại xuống và hít một hơi thật sâu. Dù tim tôi đang đập thình thịch và thấy bối rối một cách kì lạ thì trước hết cứ bình tĩnh lại trước đã.

"Bình tĩnh nào. Nhó lại đi, giọng nói của Misuno...Điều mình đã nói với nhỏ ở trường..."

Trong đầu tôi hiện lên cuộc nói chuyện với nhỏ ở trường.

-----------------------------

"Hai cuốn sách này, hạn trả là vào thứ 4 tuần sau."

Trong thư viện sau giờ học, ngay trước khi đóng cửa thư viện, Misuno đang đứng ở quầy thu ngân và cho mượn cuốn sách cuối cùng trong ngày.

"Hôm đó là ngày nghỉ lễ nên xin hãy cẩn thận đừng quên ạ."

Trong khi đặt những cuốn sách được trả lại lên kệ, tôi liếc nhìn nhỏ. Mái tóc đen ngắn, đôi mắt như một con mèo. Mặc dù vóc dáng thấp bé nhưng nếu nhìn kỹ, khuôn mặt của nhỏ rất trưởng thành và chững chạc. Nhỏ đưa sách cho học sinh mà không hề có bất kỳ động tác thừa nào, toát lên khí chất của thủ thư dày dặn kinh nghiệm dù mới chỉ là học sinh năm nhất.

Tôi mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ đáng tin cậy ấy, tiếp tục đắt sách trở lại vị trí cũ.

──Misuno Saki.

Một kouhai năm nhất cùng với tôi phụ trách thư viện vào ngày thứ 4.

Kể từ khi hai chúng tôi được phân công vào các ngày thứ Tư trong tháng Tư, chúng tôi gặp nhau ở thư viện hàng tuần sau giờ học, bận rộn với các công việc của thủ thư như cho mượn sách và đặt sách trở lại chỗ cũ.

Về sở thích của nhỏ, Misuno thích tiểu thuyết văn học và luôn đọc sách, nhưng đây không phải là sở thích duy nhất của nhỏ. Nhỏ cũng hứng thú với văn hóa, nghệ thuật đương đại và giải trí. Nhỏ dường như còn quan tâm đến thời trang. Ngay cả bây giờ, nhỏ đang mặc một chiếc áo hoodie bên dưới bộ đồng phục học sinh của mình và ngay cả một người lạ cũng sẽ nhận ra phong cách thời trang tuyệt vời của nhỏ.

Mặt khác, tôi, Hasegawa Soichi,…well, bình thường.

Không hề biết ăn diện, thường thức về văn chương thì càng không. Đó là lý do tại sao, mặc dù tôi là học sinh năm hai nhưng nhỏ cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, vì thế nên tôi không thể tỏ ra như một đàn anh trước mặt nhỏ.

"Ồ, cảm ơn Misuno, em đã vất vả rồi, anh sắp xong đống sách rồi."

Tôi nói, tiến lại gần nhỏ khi học sinh cuối cùng đã rời đi.

Khi Misuno ngước lên nhìn tôi, nhỏ nói bằng giọng đều đều, không biểu cảm.

"Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, senpai. Nhưng xin anh hãy im lặng, chúng ta đang ở trong thư viện đấy ạ."

"Huh? Mọi người đều đã rời đi rồi, thế nên ổn mà."

"Đó không phải là vấn đề. Quy tắc là quy tắc."

"Anh hiểu rồi. Xin lỗi, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn."

Với vẻ mặt nghiêm túc, Misuno cảnh báo tôi. Mặc dù tôi cảm thấy nhỏ hơi quá nghiêm khắc nhưng nhỏ có lý.

Chắc chắn việc phá vỡ các quy tắc không phải là một ý tưởng hay. Nhân tiện, chiếc áo hoodie mà Misuno đang mặc được chấp nhận theo tiêu chuẩn của trường. Nhỏ rất chấp hành nội quy nhà trường.

Sau khi chân thành xin lỗi, tôi lấy cặp của mình từ quầy.

"…Được rồi, bây giờ là khoảng 4:30 nên cũng sắp đến lúc đóng cửa rồi."

"Vâng, đi thôi."

Sau khi gật đầu với nhau, chúng tôi cẩn thận khóa cửa lại. Sau đó chúng tôi rời đi đến phòng nhân sự để trả chìa khóa.

-----------------------------

"──Xin thứ lỗi..."

Sau khi trả lại chìa khóa vào hộp chìa khóa, chúng tôi rời khỏi phòng nhân sự. Tôi đi qua hành lang vắng người, xuống cửa ra cùng với Misuno. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy đội bóng chày đang dọn dẹp dụng cụ tập luyện ở sân trường. Bầu trời phía trên đang dần chuyển từ xanh nhạt sang cam.

"Tuy nhiên, Misuno, em làm việc nhanh thật đấy."

Bất chợt, tôi gọi Misuno, đang đi bên cạnh tôi.

"Mặc dù em chỉ mới làm thủ thư cách đây nửa năm nhưng chúng ta luôn xong việc đúng giờ. Nếu là anh thì chắc anh không thể xử lí được như em đâu. Em thích nghi nhanh thật đấy. Em làm việc chính xác như một cỗ máy và không có một chút động tác thừa. Kỹ năng của em đã vượt qua anh, người đã làm thủ thư được một năm rưỡi. Nó đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp rồi, và nếu cảnh em làm việc được quay thành video và đăng lên mạng thì có lẽ nó sẽ trở nên viral ở cả trong nước và nước ngoài. Đại loại như 'Amazing Japanese school girl (in Library)'."

Tuy nhiên──

"Em thấy cũng bình thường mà."

Misuno đáp lại với vẻ mặt thờ ơ.

"Em chỉ tránh làm những việc không cần thiết mà thôi. Có lẽ do senpai chậm chạp quá."

"Vậy sao?"

"Anh quá cẩn thận khi quét mã vạch và nhìn chằm chằm quá lâu vào bìa sách. Ngoài ra, đôi khi anh còn nói chuyện với những người đến mượn sách. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh không làm điều đó."

Trong khi đang tranh luận với nhau thì chúng tôi đã đến kệ để giày. Ngay cả khi tôi đã thay giày, tôi vẫn chưa thấy thuyết phục lắm.

"Ể, nhưng em có bao giờ cảm thấy muốn nói chuyện với người mượn cuốn sách mà em thích không?"

"Không. Ngay từ đầu, việc nói chuyện bị nghiêm cấm trong thư viện. Anh định phá luật à?"

"Ừ, em có lý đấy."

Sau khi rời khỏi chỗ để giày và đi ngang qua đài phun nước, chúng tôi ra khỏi cổng chính và đi về phía nhà ga dọc theo khu dân cư.

"Nhân tiện thì, senpai này"

"Hm?"

"Anh định bám theo em tới bao giờ thế?"

"Ể, nhưng Misuno, em nói nhà em ở Ni-chome[note56626] mà phải không? Nhà anh cũng ở gần đó nên anh nghĩ anh sẽ ở tiễn em về nhà."

Nhà tôi ở San-chome còn nhà của Misuno thì ở Ni-chome, hai khu lân cận. Nói một cách khác thì chúng tôi sống khá gần nhau. Nhà của chúng tôi có lẽ cách nhau chưa đầy mười phút đi bộ. Có vẻ như chúng tôi dã từng học cùng trường tiểu học và trung học mà tôi không hề hay biết.

Nếu vậy thì, thay vì đi bộ về nhà một mình, tôi nghĩ sẽ tuyệt hơn nếu vừa đi bộ về nhà vừa nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng như thế này cũng không tệ.

Nghĩ thế, tôi bình thản bước đến bên cạnh nhỏ, nhưng──.

"Anh biết đấy..."

Misuno đột nhiên dừng lại nhìn tôi.

"Em muốn về một mình."

"Ể..."

"Em nghĩ rất nhiều điều, và em thích sự yên bình và tĩnh lặng."

"Được rồi… Nhưng chúng ta không thể nói chuyện thêm một chút được sao?"

"Về cái gì?"

675c05bd-6a11-4371-a392-c1741940d490.jpg

"Ummm… à! Về những cuốn sách mà em thích thì sao?"

"Chúng ta không có cùng gu đọc sách mà, phải không?"

"Ừ nhỉ. Anh thậm chí còn không biết em thích thể loại sách gì…"

"Mặt khác, em biết khá rõ những cuốn sách mà senpai thích. Xin lỗi nhưng đó là lý do tại sao chúng ta nên dừng lại tại đây thôi."

"Haa…"

Nếu đó là những gì em ấy nghĩ thì tôi đoán là tôi không thể ép buộc em ấy được…Với lại tôi cũng không có lý do gì phải nhất quyết về nhà với em ấy…

"Hiểu rồi… Về nhà cẩn thận nhé. Gặp lại em vào tuần sau."

"Vâng, gặp lại anh vào tuần sau."

Misuno nhanh chóng cúi đầu rồi rời đi.

Khi nhìn em ấy bước đi, tôi có suy nghĩ rằng em ấy trông giống như một bé mèo hoang. Tôi lại thở dài.

-----------------------------

"Anh về rồi đây."

Sau khi chào tạm biệt Misuno, tôi về nhà. Lúc tôi đang tháo giày thì em gái tôi bước ra từ phòng khách.

"Mừng anh về nhà, anh về muộn thế, onii-chan?"

"Ừm, hôm nay anh phải trực thư viện."

"Em hiểu rồi, dù sao hôm nay là ngày thứ 4 mà."

Em gái tôi, Hasegawa Nico, đang liếc nhìn tôi trong khi nói chuyện một cách vô tư. Con bé có thân hình nhỏ hơn Misuno vốn đã có vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc ngắn được buộc hai bên và con bé có khuôn mặt rất giống tôi, con bé nhìn tôi một cách ngây thơ.

Chà...chỉ có một vài nét của con bé là giống tôi thôi. Còn lại vẻ ngoài của con bé rất nữ tính. Trên thực tế, con bé có một nét quyến rũ khiến ngay cả tôi, dù là anh trai của con bé cũng nghĩ rằng con bé “thật dễ thương”.

Con người là những sinh vật khó hiểu. Ngay cả khi chúng ta trông giống hệt nhau, ấn tượng mà chúng ta để lại hoàn toàn khác nhau. Chà, sâu bên trong chúng ta cũng có một số điểm khác biệt, và ý của tôi không phải là sự quyến rũ hay sự dễ thương đâu.

Tôi chợt nghĩ như thế.

"Này, anh có nghe em nói không thế? Anh có chuyện gì à?"

Nico gọi tôi khi đang bước đến phía tôi từ hành lang.

"Kouhai làm thủ thư chung với anh cực kì lạnh lùng. Nhỏ luôn thờ ơ cho dù anh có cố gắng bắt chuyện đến cỡ nào."

"Huh. Có phải là anh đã quá tự phụ rồi không, onii-chan?"

"Có lẽ là như vậy thật, nhưng cùng làm thủ thư với nhau, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu bọn anh thân hơn sao?"

"Vâng..."

Nico gật đầu, nghĩ ngợi thứ gì đó.

"Nhân tiện thì, người đó là con gái phải không?"

"Ừ, nhưng..."

"Vậy thì chịu thôi. Nếu trong trường hợp đó mà anh tỏ ra tử tế với người ta thì sẽ rất dễ gây hiểu lầm với người khác đấy."

"Vậy sao? Chỉ là nói chuyện cùng nhau trên đường về nhà thôi mà..."

Nếu đi học về cùng với người khác giới sẽ không khỏi khiến đối phương nghĩ rằng mình đang bị tán tỉnh. Nếu tôi được đi về cùng với người tôi thích, tôi chắc chắn bản thân tôi sẽ khá phấn khích. Mặc dù tôi chẳng có tí kinh nghiệm nào về tình yêu.

Khoan đã, sao Nico lại có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương thế?

"Nico, có ai đó đã từng tán tỉnh em à?"

"Tất nhiên rồi, em gái anh hơi bị nổi tiếng đấy nhé."

"Thật á?!"

Cách đây không lâu con bé còn đang là học sinh tiểu học, thích Nichi Asa[note56654] và không quan tâm gì đến tình yêu. Vậy mà giờ đây từ một cô em gái ngây thơ ngày nào đã trở thành một thiếu nữ.

Nhưng tôi cũng hiểu, con bé giờ cũng đã là học sinh trung học năm 2. Đến cả tôi, anh trai con bé còn nghĩ con bé dễ thương thì cũng không bất ngờ mấy khi con bé đã trải qua một hoặc hai mối tình.

"Nhưng anh cũng đừng lo quá, mọi thứ luôn ở trong tầm kiểm soát của em."

Nico trấn an tôi, chắc con bé đã đọc được suy nghĩ của tôi thông qua nét mặt.

"Để mà nói, đối với em đã như vậy thì chắc mấy cô gái xinh đẹp còn tệ hơn. Mà chị ấy cũng xinh lắm à?"

"Nói mới nhớ, hình như em ấy cũng xinh thật."

Tôi hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ về sự xinh đẹp của Misuno, giờ ngẫm lại mới thấy nhỏ khá là xinh đấy chứ.

Khuôn mặt ưa nhìn, phong cách ăn mặc tuyệt vời vậy nên em ấy được ai đó thích thì cũng không có gì lạ cả. Trong trường hợp đó thì...

"Anh hiểu rồi, có lẽ em ấy đã từng bị tán tỉnh bởi ai đó trước đây."

"Đấy, đó chính xác là những gì anh đã làm với chị ấy."

"Em nói thật á?"

"Anh cẩn thận, không thì chị ấy mà báo cánh sát là mệt đấy."

Nico dứt lời, quay trở lại phòng khách.

"Báo cảnh sát à..."

Tôi nghĩ đến lời cảnh báo có đôi phần bông đùa của Nico.

"Được rồi, anh sẽ cẩn thận hơn."

Không hiểu sao, tôi cảm thấy nếu mình quá bất cẩn thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Những điều mà Nico nói thường khá đúng.

-----------------------------

Tối hôm đó.

Tôi đã làm xong bài tập và chuẩn bị xong cho ngày mai, giờ chỉ cần tắm và đi ngủ nữa thôi là hết một ngày.

Tôi cầm cây đàn guitar của mình lên, chơi một đoạn nhạc ngẫu nhiên vừa nảy ra trong đầu.

"Fufufufu~n..."

Đây chính là khoảng thời gian tuyệt nhất trong ngày. Chỉ đơn giản là làm những gì mình thích mà không phải bận tâm điều gì cả.

Sau khi chơi xong đoạn nhạc, tôi thấy nó cũng khá hay. Ước gì tôi có thể vô tư vừa chơi guitar vừa ngâm nga những giai điệu mãi như thế này.

"Này, onii-chan!"

Có tiếng gõ cửa đi kèm với tiếng gọi của Nico trước cửa phòng tôi.

"Ah, em cứ vào đi."

Tôi lớn tiếng đáp lại, vừa lúc đó Nico mở cửa phòng tôi và lén nhìn vào trong.

"Giai điệu hồi nãy nghe hay đấy. Nó là một đoạn của một bài hát mới à?"

"Ừ, anh cũng thích nó nữa. Chắc anh nên chơi bài này vào lần tới."

"Vậy nhé, nhớ gửi qua email cho em sau khi hoàn thành đấy."

Hmm...Vậy đây sẽ là "tác phẩm tiếp theo" sao. Không có gì phải phản đối cả nên bắt tay ngay vào việc viết ý tưởng rồi gửi cho Nico nào.

"À, còn nữa, phòng tắm đang trống đấy."

"Cảm ơn đã nhắc, anh đi tắm ngay đây."

Tôi đặt cây guitar xuống, rời khỏi chiếc ghế. Đột nhiên có một mảnh giấy từ trên bàn rơi xuống đất.

"Huh? Cái gì đây?"

Tôi nhặt mảnh giấy lên và đọc những gì được viết trên đó...

"Ah! Chết tiệt, anh hoàn toàn quên mất nó!"

"Oh? Anh quên chuyện gì à?"

"Đống bài tập lịch sử. Anh quên làm mất rồi..."

Thầy Suginuma nổi tiếng vì luôn giao bài tập bất ngờ cho học sinh vào phút chót. Như mọi lần, thầy đột nhiên nói: "Các em hãy nộp cho tôi cuốn sổ có soạn nội dung của những bài đã học trong tuần này, dạng như mảnh giấy này."

Tôi đã vô thức xóa đống bài tập đó ra khỏi tâm trí, có lẽ là vì tôi không hề muốn làm nó chút nào cả.

"Em hiểu rồi, vậy em gọi ba mẹ vào tắm trước nhé?"

"Ừm, anh đoán chắc là phải như vậy thôi, nhờ em vậy."

Tôi không hề muốn làm đống bài tập sử đó một chút nào cả, nhưng lỡ nhớ ra rồi thì phải làm thôi. Nếu như tôi không làm thì sẽ ảnh hưởng đến điểm số, vậy nên không còn lựa chọn nào khác ngoài bắt tay vào làm ngay thôi.

"Được rồi, em đi nói với ba mẹ đây."

Nico lặng lẽ rời đi, Nhìn con bé rời đi, tôi bực bội gãi đầu.

"Ahh, thật sai lầm khi đã nhớ lại nó. Nhưng cũng thật tốt vì đã nhớ lại."

Phải rồi. Than vãn chẳng giúp ích gì cả. Thay vào đó, tôi nên hoàn thành đống bài tập này nhanh chóng thì hơn.

"Ừ, làm thôi."

Tôi gật đầu một cái, lấy vở và sách giáo khoa ra, cầm cây bút và bắt đầu làm.

----------------------------- 

Những trang giấy vẫn gần như trắng tinh, bàn tay tôi vẫn cầm bút nhưng toàn thân lại cứng đờ. 

Và sau đó── 

"Giờ thì vẫn như mọi tuần thôi, hãy cùng nhau tiếp tục lắng nghe những vấn đề mà những thính giả của tôi đang gặp phải và tìm ra hướng giải quyết tốt nhất thôi nào. Được rồi, đây là bức thư đầu tiên." 

Giọng nói của nhỏ cứ đều đều phát ra từ chiếc điện thoại của tôi. 

Streamer "Saki". Một nữ sinh cao trung với giọng nói điềm tĩnh và dễ thương. Và giọng nói này── 

"...Cho dù mình có nghe đi nghe lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì đó cũng chính là giọng của Misuno. Hoặc chí ít giọng nói này khiến mình liên tưởng đến em ấy." 

──Tôi tin rằng mình đã đúng. 

Nhớ lại những việc đã xảy ra hôm nay, trong đầu tôi hiện lên cuộc trò chuyện với nhỏ. Tôi rơi vào trầm tư. 

Hai người họ là một. Giọng của Misuno và " Saki " y hệt nhau. Tôi gần như không thể tìm ra được điểm khác biệt nào. Nhưng── 

" Cảm ơn bạn ẩn danh đã gửi thư. Um, nội dung là ‘Tớ có thích một người, nhưng vì sự chần chừ của tớ mà mối quan hệ bị đình trệ. Tớ không biết mình nên làm gì, cảm giác như tớ sắp nổ tung ấy. Cậu có bao giờ cảm thấy như vậy chưa, Saki-san?’ " 

Phía bên kia điện thoại, Saki tiếp tục nói. 

Có một điều làm tôi khó chịu. 

"Chà, mình hiểu mà. Không thể tiến triển mối quan hệ với người mình thích vì cảm thấy bất an và đột nhiên muốn giữ khoảng cách với đối phương. Tớ ấy, hôm nay cũng đã giữ khoảng cách với người mình thích. Tớ khá là hồi hộp khi ở gần anh ấy ." 

"...Em ấy giữ khoảng cách với người mình thích chỉ vì hồi hộp. Chắc Misuno sẽ không hành xử như thế này đâu..." 

Phải rồi...Điều đó không giống em ấy chút nào. Có sự khác biệt giữa cách nói chuyện và hành xử của Misuno và streamer "Saki " này. 

Misuno lạnh lùng và mạnh mẽ hơn, và nhỏ chắc chắn không phải là kiểu người sẽ nói chuyện yêu đương. 

Mặt khác, Saki lại tinh tế, hứng thú với chuyện tình cảm, thậm chí còn stream để nói về chủ đề tình yêu nữa. 

Giọng nói thì có vẻ giống nhau, nhưng tính cách thì lại quá khác biệt. 

Đó cũng là lí do tại sao ... chỉ một chút nữa thôi. Nếu có thể tìm được vài điểm chung của cả hai, tôi có thể tự tin hơn vào phán đoán của mình... 

Vừa đúng lúc tôi nghĩ thế ── 

"Um, tớ có nói là tớ rất thích đọc tiểu thuyết phải không? Thật ra tớ là một thủ thư ở trường. " 

──Không nghĩ ngợi, tối đứng phắt dậy khỏi ghế 

"Tớ làm thủ thư là vì tớ sợ tiếp xúc với mọi người. Nếu thứ bạn phải tiếp xúc là sách vậy thì bạn sẽ không thể làm tổn thương ai, đúng chứ? " 

──Thích tiểu thuyết. 

──Làm thủ thư ở trường. 

Saki hoàn toàn có cùng sở thích với Misuno... 

"Tớ ấy vậy mà đã phải lòng một người vào mùa xuân năm nay...Đó cũng chính là lí do tại sao mà tớ bắt đầu phát thanh. Nếu có thể, tớ muốn làm quen với việc giao tiếp với mọi người. Dù không phải trực tiếp, nhưng...Nó được gọi là gì nhỉ? Tớ muốn học cách nói chuyện với mọi người qua radio hay thứ gì đó tương tự. Vậy nên tớ nghĩ cậu cũng nên tìm cách gì đó để luyện tập giao tiếp với mọi người ──" 

"──Vậy chẳng phải là đã chính xác rồi sao? " 

Ngồi xuống ghế, tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch 

Dù tôi có nghĩ bao nhiêu lần đi chăng nữa thì...ừ. Tôi có thể chắc chắn rằng Saki và Misuno là một...! 

"Thì ra nhỏ là một streamer. Nhỏ không có vẻ gì là sẽ làm những việc như thế này...Nhưng ngay lúc này thì không còn nghi ngờ gì nữa...Ngoài ra tên của streamer nay còn là Saki, trùng với tên của Misuno... " 

Dù đã gần thu rồi nhưng người tôi vẫn ướt đẫm mồ hôi. Chuyện gì thế này...Tại sao mình lại hồi hộp như vậy chứ. 

Một người mà tôi quen đang live stream và tôi tình cờ tìm thấy buổi stream ấy...Tôi thật sự rất sốc. 

Không hề hay biết tôi đang cảm thấy thế nào. Saki tiếp tục trả lời những email của thính giả phía bên kia điện thoại. 

"── Tớ nghĩ cậu nên xin lỗi. Tớ hiểu là cậu bị sốc và cảm thấy khó chịu vì bị đối xử như trẻ con, nhưng mà đối phương...đang ở độ tuổi cuối của 20. Mặt khác, Biwako-san đang là nữ sinh cao trung năm nhất mà phải không?" [note56761]

"Em ấy trả lời một cách lịch sự, đáng ngạc nhiên là em ấy có thể diễn đạt suy nghĩ của mình thành lời như thế. Hơn nữa, lượng viewer còn đang tăng lên." 

Cách em ấy nói chuyện cứ như là một streamer chuyên nghiệp vậy. Tôi chắc chắn không thể làm được như thế nên hẳn em ấy có nhiều kinh nghiệm lắm. 

Vậy Misuno có thể nói chuyện như vậy à. Từng câu từng chữ cứ trôi chảy nối tiếp nhau...

Hơn nữa...

"Whoa, đã có tận 200 người xem stream rồi...Chuyện này khá là bình thường mà phải không? Có nên ngạc nhiên khi một nữ sinh cao trung có thể có thể thu hút được một lượng lớn viewer như thế này không nhỉ?"

Tôi nghĩ mình xem live stream khá thường xuyên. Tôi thích xem những youtuber và VTuber nổi tiếng, thỉnh thoảng tôi xũng xem những buổi stream liên quan đến âm nhạc. Dù cho misuno không thể nào cạnh tranh lại với những streamer chuyên nghiệp nhưng một nữ sinh cao trung bình thường có thể nói chuyện trước 200 người. Giả sử một lớp học có 40 người thì có tổng cộng năm lớp học đang ngồi nghe cô ấy nói chuyện...

Điều đó thật sự rất đáng kinh ngạc...

Em khá là nổi tiếng đấy, Misuno...

Và──còn một điều khiến tôi tò mò.

"Vậy em ấy đã có người mình thích..."

Đúng rồi...Em ấy đã nói điều đó giữa buổi stream mà không hề do dự. Chuyện em ấy đã phải lòng một ai đó vào mùa xuân năm nay.

"Mình hoàn toàn không hề nhận ra. Cậu ta là người như thế nào nhỉ?"

Tôi dựa lưng vào tường, ngẫm nghĩ về điều đó.

"Em ấy sẽ thích loại người như nào nhỉ? Mình có quen hay không...?"

Chúng tôi hiện tại đang có một số người quen chung. Ví dụ như là một số thành viên trong ủy ban thư viện và các giáo viên có liên quan.

Tuy nhiên thì...Ừ, tôi không nghĩ là nhỏ sẽ thích ai trong số đó đâu. Nhỏ khá là lạnh lùng với mọi người.

"──Cảm ơn bạn Biwako-san vì đã gửi thư. Tớ không nghĩ rằng sẽ có ai gặp những vấn đề như tớ đâu. Nói những điều kinh khủng với người mà mình thích..."

Phía bên kia màn hình, Saki bắt đầu kể lể về đời sống tình cảm của mình.

"Um, tớ lại làm hỏng việc lần nữa rồi..."

"Haha, Misuno cũng nghiêm khắc với người mình thích à. Chắc hẳn chặn đường của cả hai sẽ khá là sóng gió đây đây..."[note56790]

Tôi cười một mình trong phòng. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh khung cảnh ấy. Cảnh Misuno yêu người mình thích nhiều đến mức nói những điều kinh khủng với cậu ấy.

Ừ...Tôi nghĩ điều đó có thể xảy ra. Nếu đó là em ấy thì chắc hẳn em ấy có thể làm điều đó với người mình thích.

"Haah...Tại sao mình lại từ chối anh ấy vậy chứ?"

Ở bên kia điện thoại, nhỏ vẫn đang than thở về lỗi lầm của bản thân.

"Lẽ ra lúc đó mình nên chấp nhận lời mời của senpai..."

"Hmm...?"

──Khi những lời nói đó được thốt lên. Sự bất an trong tôi bị Saki đánh thức một lần nữa.

Senpai...?

Lời mời...?

Tôi đột nhiên nhớ lại một điều gì đó...

Và rồi──Tôi có một linh cảm kỳ lạ.

Về một điều gì đó sắp xảy ra──

Như thể muốn xóa tan sự nghi ngờ trong tôi, Saki tiếp tục nói.

"──Dù chúng tớ đã có thể cùng nhau đi bộ về nhà.."

Đi bộ về nhà, cùng nhau...

Senpai, lời mời...

Nói như vậy, người mà nhỏ thích...

"──Là mình á?!"

──Tôi hét lên. Tiếng hét vang vọng trong phòng tôi một khoảng thời gian trước khi biến mất vào màn đêm.

Ghi chú

[Lên trên]
Tên của buổi stream trùng với tên của tác phẩm
Tên của buổi stream trùng với tên của tác phẩm
[Lên trên]
Một khu của Shinjuku
Một khu của Shinjuku
[Lên trên]
Nichi Asa Kids Time là trường trình TV được phát vào sáng chủ nhật dành cho trẻ em Nhật Bản
Nichi Asa Kids Time là trường trình TV được phát vào sáng chủ nhật dành cho trẻ em Nhật Bản
[Lên trên]
hên là ông chú còn biết điều chứ ko là đi gặp anh bảnh r :)))
hên là ông chú còn biết điều chứ ko là đi gặp anh bảnh r :)))
[Lên trên]
chuẩn rồi đấy cu
chuẩn rồi đấy cu
Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

đoạn thứ 12 lỗi typo kìa trans (tưởng dễ ăn) thiếu chữ n
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
cam on ban nha
Xem thêm
Công nhận bị thiếu edit nên chap lỗi khá nhiều
Xem thêm
Chuẩn r đấy cu :)))))))
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
💓
Xem thêm
Ơ đoạn về nhà bị lặp 2 lần nhỉ
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
sửa r nha bạn
Xem thêm
Nice xừ, thank trans 🐸
Xem thêm
tks trans (tem:)
Xem thêm