Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu g...
Hare Tori Kuro Shiina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 10: Chẳng thể đặt tên cho thứ xúc cảm vẫn đang lớn dần trong vô thức này (Phần 1)

4 Bình luận - Độ dài: 5,555 từ - Cập nhật:

Trong trường hợp được người khác gọi, giả sử mà địa điểm là phía sau phòng thể dục thì nghe có phải lãng mạn không.

Dẫu vậy, vị trí mà tôi được gọi tới thường thì đều đã định trước.

「Arimachi. Sắc mặt cậu dạo gần đây trông có vẻ sáng hơn mọi khi nhỉ」

Phòng tư vấn học đường.

Phòng hướng nghiệp giờ đây đã chỉ còn là dĩ vãng.

Kamakura-sensei với chiếc áo jersey màu hồng có thể nói là vẫn giống như thường lệ. Và Kamakura-sensei hiện đang nhíu mày lại với tâm trạng có vẻ không tốt.

Hay nói tóm lại là, vẫn hệt như mọi khi. Nếu có thứ gì đó bất thường ở đây thì có lẽ là tình trạng của tôi chăng. Hoặc ít nhất thì đó có thể là điều mà Kamakura-sensei đang nghĩ.

「Cô để ý em quá rồi」

「Thì cậu chẳng phải là cái đứa gần như là bản mặt cho toàn bộ rắc rối ở cái trường cao trung này à」

「Em cũng bắt đầu tự biết để ý đến sức khỏe mình rồi mà」

「Hou~. Cụ thể hơn xem nào」

「A~...... Như là thực phẩm bổ sung giúp cải thiện chất lượng máu chẳng hạn?」

「Mới còn đang học cao trung thì đứng có uống mấy thứ đó, cái thằng ngố này. Vậy rồi rốt cuộc có gì khác thường không?」

Quy tắc số hai, tuyệt đối giữ bí mật và không được kể cho bất kỳ ai về chuyện này.

Mà với chuyện này, dù là không có trong điều khoản hợp đồng thì tôi cũng không thể kể cho bất kỳ ai được.

「Không đâu cô. Vẫn là Arimachi Kaname, vẫn là thằng nhóc rắc rối như mọi khi đây cô」

「............ Mà, kệ đi. Miễn cậu vẫn ổn là tốt rồi」

Kamakura-sensei tỏ ra ngờ vực nhìn tôi.

「Mà tôi cũng nói mãi rồi đấy, nếu có chuyện gì thì hãy cứ trông cậy vào người người lớn đi」

「Vâ~ng」

「Cón nếu muốn tự thú thì tôi cũng luôn sẵn sàng đồng hành cùng cậu」

「......Ác quá cô」

Với hai tay vẫn nhét túi quần, tôi đứng dậy.

Và khi đặt tay lên nắm xoay cửa, tôi chợt khựng lại.

「A, sensei. Theo cô thì ma cà rộng sẽ thích thứ gì?」

「......Không phải máu thì còn là gì nữa」

「Ngoài đó ra ấy」

「Vậy thì…… chắc chắn là cà chua rồi」

「Hẳn rồi nhỉ」

____________________

Khế ước với Asahi vẫn cứ tiếp diễn như thường lệ.

Cảm giác mâu thuẫn không biết bản thân có nên tiếp tục chuyện này hay không, và rồi sau đó là cảm giác hối hận lặp lại sau khi xuống tay với Asahi. Việc ngày càng ngộ ra sự bất thường bên trong chính bản thân mình nhiều hơn cũng kéo theo đó là cảm giác tội lỗi. Dẫu vậy, Asahi vẫn cứ mỉm cười đầy bí ẩn mời gọi tôi. Với vẻ mặt tỏ ra hài lòng mặc dù thực tế phải chịu đau đớn giằng xé đó, để rồi một ngày chính cái cảm giác tội lỗi này sẽ dần phai nhòa, tôi cảm thấy sợ.

Mặc dù chính Asahi bảo rằng là ổn và ngay cả bản thân cũng dần quen với chuyện này…… Rốt cuộc thì cũng chẳng hơn gì một đống bao biện cả.

Hơn nữa là dạo gần đây, Endou…… Aratame Kase cũng thường xuyên bắt chuyện với tôi. Một nam sinh mà hoàn toàn có thể gói gọn trong hai từ “vô hại”. Về khoản đó thì Kase dường như còn có phần đặc biệt hơn người thường.

「Này, Arimachi. Bắp tay cũng mang lại cảm giác giống như là ngực đó, cậu nghĩ sao!」

Kase thản nhiên đưa ra một chủ đề ngớ ngẩn với vẻ mặt đầy bí hiểm.

「Làm như tôi biết ấy」

「Liệu tôi có thể thử chạm vào Arimachi được không?」[gote: yru gei?]

「Há? Tự sờ của mình đi」

「Nếu là của mình thì làm sao mà có ấn tượng nào chứ!?!?」

「Ai mà lại đi muốn cái ấn tượng khi sờ người khác của cậu chứ! Thử nghĩ ngược lại mà xem!」

「......Vậy thì, rốt cuộc là có được không?」

Kase đánh mắt một cách có đầy chủ ý.

「Không!」

Thầm cảm thấy phấn khích trong lòng với chút tán nhảm cùng một người bạn bình thường này, tuy nhiên trong lòng vẫn có phần lăn tăn vì vốn cậu ta không biết rằng tôi là “người sói”. Cảm giác này, cứ như thể, là đang bị lừa vậy.

Về cơ bản thì tôi với Asahi không hề có bất kỳ giao tiếp nào trong lớp. Bởi vì cậu ta lúc nào cũng ngủ nên tôi cũng không có lý do gì để bắt chuyện cả. Còn những lúc chúng tôi nói chuyện thì chỉ xảy ra khi tôi muốn giết Asahi hoặc là cậu ta muốn ăn tôi.

Giờ giải lao.

Asahi ngồi ở phía ngay trước mặt gấp đôi một mảnh giấy lại rồi đưa cho tôi. Ở bên trong tờ giấy là những nét chữ nguệch ngoạc có ghi 「Nước ép cà chua」. Và khi tôi ngẩng lên nhìn Asahi, cậu ta lại đổ gục người xuống bàn.

Ý là bảo tôi đi mua ấy hả? Thế ra đây là tờ order chắc? Mà chẳng phải cậu ta không thực sự thích nước ép cà chua hay sao. Thế rồi rốt cuộc cái vẻ không hài lòng khi trước là gì.

「Oi~」

「............」

「Oi~! Asahi」

「......Guu~」[note: sfx]

Chỉ đang chợp mắt hay là đang giả vờ ngủ. với lại Guu~ nghĩa là sao. Chả lẽ cứ để kệ cậu ta ngủ mãi thế này à.

Maá~. Mấy thứ như kiểu nước ép cà chua đâu phải máy bán hàng tự động nào cũng có đâu chứ. Mà không, cứ làm như cửa hàng tiện lợi được nối thẳng với căng tin trường không bằng ấy? Biết là phiền thật, nhưng nếu xem xét lượng máu mà Asahi hút từ tôi thì có lẽ vẫn chưa đủ nhỉ……

Rốt cuộc, tôi lại phải lết xác ra tận ngoài cửa hàng tiện lợi để tìm nước ép cà chua.

Chẳng biết vì sao mà Asahi luôn xuất hiện trong lớp trước khi tôi tới.

Giờ nghỉ trưa. Tại phòng học trống bên tòa nhà phía đông.

Căn phòng vẫn cứ vừa tối vừa bụi giống hệt mọi khi.

Ngồi ở vị trí hình tam giác nằm giữa kệ và bục giảng, Asahi hút lấy từng ngụm nước ép cà chua bên trong hộp giấy. Mới ban nãy tôi đã vừa phải lết qua cửa hàng tiện lợi để mua thứ này.

「Bộ cậu nghiện nước ép cà chua rồi à?」

Tôi ngồi bắt chéo chân trên bục giảng cạnh Asahi với chiếc túi hàng vẫn đang cầm trên tay.

「Là “yêu”」

「Ờ」

Asahi hôm nay dường như trông có vẻ khá ổn chứ không bị kiểu mơ màng nhỉ. Không chút đờ đẫn nào cả.

Lấy chiếc bánh mì ngọt rẻ tiền mua ngoài cửa hàng tiện lợi ra, tôi cứ thế tọng vào miệng.

「Lại là mấy cái thứ đó nữa. Cậu cũng phải biết để ý chút đến sức khỏe mình đi chứ」

「bla~bla~nhoàm~nhoàm」[note: chờ cao nhân giải nghĩa hộ はがほほふひ]

「Cái tôi cần là đồ ăn của tôi có chất lượng cao hơn. Và mấy thứ đó có ảnh hưởng tới mùi vị đấy」

「Đấy đâu phải là điều để nói với người khác chứ!」

Mặc dù tôi đã cố nuốt vào trong lòng, nhưng rồi lại không kìm được àm cao giọng lên.

「Hay là để tôi làm bentou cho cậu nhé」

「Hả~?」

「Gan xào giá. Pate gan. Gan hầm cay ngọt. Gan-katsu [note66466]. Gan sống」

「Đừng mơ tôi ăn mấy thứ đó」

Mùi vị vốn đã không thích rồi. Cảm giác thì lại càng kinh. Kiểu như, ai mà chấp nhận gan sống cho nổi chứ. Đang cố để giết tôi chắc. Cứ làm như chỉ cần tôi không chết là cứ tùy ý vượt quá giới hạn à. Bộ cậu ta điên rồi chắc.

「Còn cậu vẫn chưa ăn trưa hả」

「Giờ thì tôi ăn đây」

Dứt lời, ánh mắt Asahi ghim chặt về phía cổ tôi.

Ờ, rồi rồi. Ừ tôi chính là thức ăn-kun chứ ai. Chỉ đơn giản là con mồi mà thôi.

Tôi cởi hai cúc áo trên cùng ra và để lộ phần cổ bên trong lớp áo sơ mi ra.

「Thái độ tốt đấy」

Bò bằng cả hai chân hai tay tiến tới phía trước mặt tôi. Asahi chậm rãi liếm môi mình. Ánh mặt tôi không sao thoát khỏi bờ môi căng mọng đó. Tư thế bò người ấy khiến cho mái tóc đen óng rủ xuống nhột nhột bên dưới chân tôi.

Đôi mắt thường luôn ở trạng thái đờ đẫn của Asahi giờ đang trở nên sáng rực. Cứ như thể là đôi mắt của một con thú rình mồi. Mà không, trường hợp này thì đâu thể nói là “như thể” nữa. Bởi vì bản thân tôi hiện tại chỉ là con mồi của Asahi mà thôi.

「Cậu dần cảm cảm thấy quen rồi ha. Đến mức mà tôi bắt đầu tin rằng cậu chính là thức ăn cho tôi rồi đấy」

「Khỏi phải đánh đồng, chỉ là do khế ước thôi」

Và khi khẽ hạ tầm mắt xuống và chợt trông thấy bộ ngực nhỏ nhắn khẽ lấp ló qua khoảng hở trên chiếc áo sơ mi, tôi vội vàng đánh mắt đi hướng khác. Mặc dù ý định ban đầu là không để cho Asahi phát hiện ra, thế nhưng khóe miệng cậu ta đã kịp nhếch lên.

「Ecchi」

「H, hả?」

「Hay ý cậu là không trông thấy gì từ bên ngoài ư?」

Asahi đưa tay phải đặt lên mu bàn tay trái của tôi như đang muốn ngăn cản tôi cử động. Cậu ta sau đó tì lực xuống như để khóa chặt tôi lại vị trí bục giảng, trong khi tay còn lại nắm lấy vai phải tôi. Cứ như thể là một con thú ăn thịt đang cố ghìm chặt con mồi.

「Tôi là tôi, khoái được dọc chạy từ cổ xuống xương đòn của cậu đó」

Asahi từ từ hạ hông xuống đùi tôi trong tư thế cưỡi ngựa hòng không để tôi chạy thoát.

「Những gân máu nổi lên trông cũng tuyệt nữa, chắc sẽ dễ ăn lắm đây」

「Phải rồi đó」

Như thể đang muốn đùa giỡn, Asahi lướt đầu lưỡi dọc từ cổ tôi xuống giống như đang nếm thử con mồi.

Và rồi.

「Itadakimasu」

Cạp~.

Cặp răng nanh cắm phập vào và bắt đầu rút máu ra.

「............~」

Sụt~, sụt~, thanh âm vang lên của nước bọt hoặc cũng có thể là máu rút ra.

Sát bên tai tôi là từng tiếng ực ực bên trong cổ họng Asahi.

Mái tóc đén óng của Asahi giờ đây rủ xuống ngay đầu mũi tôi. Hương thơm tỏa ra từ mùi dầu gội. Cảm giác đau đơn không hề tồn tại, tôi chỉ cảm nhận được như có thứ gì đó đang bị rút khỏi cơ thể mình. Sụt~. Cứ như thể thằng cả linh hồn cũng đang bị rút đi theo từng dòng máu. Tôi chỉ còn biết tận hưởng cảm giác này trong lúc hướng mắt về phía tường phòng.

「N~, ưm~........ Haa~, ngol [note66563]......」

Nhả miệng ra, Asahi đưa lưỡi liếm láp nốt chỗ máu rỉ ra còn sót lại. Đầu lưỡi cứ thế mà trườn dần dần như đang cố khoét sâu vào vết thương. Asahi tiếp tục dồn sức vào bàn tay đang tỳ chặt lấy vai tôi. Và rồi lại cắm răng xuống, một lần nữa.

Cú cắn trở nên mạnh mẽ hơn trước như đang muốn khoét thật sâu vào trong.

Thế rồi.

「......Ga~a」

Thời điểm ập đến chuẩn xác đến từng ly.

Mà không, cũng có thể nói rằng hành động hút máu của Asahi đã thực sự kích thích tôi, đánh thức bản năng bên trong và khiến cho máu tôi như đang sục sôi lên. Xung lực truyền đi mất cơ thể, tâm trí dần bị thôi thúc chiếm lấy đến mức không thể cưỡng lại được.

Đã ba ngày rồi thôi thúc giết người mới trở lại.

Con mồi hoàn hảo ngay trong tầm tay tới mức mà chẳng còn cần phải vồ tới. Mà không, con mồi nào cơ chứ, cô gái này là bạn cùng lớp tên Asahi Rei kia mà. Dù có nhìn bao lần, xé toạc bao lần hay khoét nát bao nhiêu lần đi chăng nữa, một vẻ đẹp tuyệt hảo mà sẽ không bao giờ cảm thấy mất hứng thú cho được…… Mà ý là, không không, chẳng phải nhìn dưới góc độ tình dục hóa nghe nó còn hợp lý hơn sao.

Bên dưới lớp đồng phục, bàn tay tôi vuốt lấy bụng Asahi.

Trong lúc để Asahi bò tới, tôi tự cắn vào lợi mình để kìm chuyển động lại.

Trong cuộc đấu tranh căng thẳng giữa lý trí và ham muốn, tâm trí tôi hoàn toàn bị cơ thể xinh đẹp tựa búp bê, nhưng vẫn khỏe mạnh và tràn đầy nhựa sống như một con người thống trị toàn diện. 

「......~」

Trong lúc vẫn đang không ngừng hút máu tôi, Asahi cầm tay tôi lên và hướng về phía bụng cậu ta.

Bụng của Asahi. Một vẻ trắng ngần tuyệt đẹp tựa gốm sứ, nhưng đồng thời nó vẫn đầy sức sống, vẫn cứ đàn hồi vừa phải và đầy mịn màng. Và hơn cả như vậy, điều thú vị nhất chính là tưởng tượng ra những thứ đang được bọc bên trong làn da đó.

Tiếng nuốt nước bọt vang lên.

Là của tôi, hay là từ Asahi?

「Nhan lên nào, Arimachi-kun」

Asahi thì thầm bên tai tôi.

Tựa như một succubus, giọng nói đầy ma mị như muốn khơi dậy toàn bộ ham muốn, dụng vọng bên trong tôi.

A~, mặc kệ hết tất cả đi!

Nếu đằng nào cũng sẽ là kẻ thua, vậy thì mấy cái phản kháng chỉ mang tính hình thức này còn có nghĩa lý gì chứ?

Cho dù có làm tổn thương hay không thì cuối cùng vẫn phải chịu hối hận, và nếu cuối cùng vẫn phải chịu khổ bất kể có ra sao, vậy thì chỉ trong phút giây này, tại sao lại không phó mặc cho khoái cảm dẫn dắt bản thân. Đúng rồi đó, chính bản thân tôi vốn đã quá đủ bất thường rồi cơ mà. Khi mà chính bản thân Asahi đã bảo là không sao đâu, vậy nên nếu tôi bảo không muốn…… thì liệu đó có là thật? Hay chỉ là dối lòng?

Và vì vậy, thôi thọc ngón tay vào rốn Asahi, để rồi ngay lập tức xé toạc ra.

「Ha, haha~...... Ấm áp lắm, Asahi. Tuyệt đẹp, Asahi!」

Tôi đưa tay mình hẳn vào trong nhưng đang mò mẫm.

Dòng máu chảy xuống đầy ấm áp, ấm áp sao? Chính là cái cảm giác bình yên này đây! Phải, chính là cái nhiệt độ dễ chịu này. Phần thì nhầy nhụa quá, mà liệu nó có ngon không nhỉ? Trông cũng ngon đấy chứ? Không không, tôi không thèm thịt, tôi không muốn ăn! Phải giết trước đã.

「......A, fuhehe~」

Asahi kêu lên từng tiếng yếu ớt mà thường thì không thể thốt ra được.

Rời miệng khỏi vùng cổ, Asahi ngả người xuống với trán chạm vào vai tôi.

「Ha, haha~, Asahi à, tôi yêu cái bụng chứa đầy những thứ xinh đẹp bên trong của cậu」

Cơ thể mảnh mai này chứa đầy cả một bầu trời mộng tưởng. Thành công, thành công rồi. Mà, đâu thể đã kết thúc như vậy được chứ. Bên trong tựa như một rương đồ chứa đủ thứ ngọc ngà châu báu. Tuyệt hảo, rốt cuộc thì dù là bên ngoài hay bên trong cũng đều rất tuyệt hảo. Hoàn toàn tương xứng với nhau. Liệu có bất kỳ mỹ từ nào có thể mô tả được cảnh tượng này? Hay liệu chính tôi sẽ là người viết nên? Làn da trắng ấy, chẳng phải chính sắc đỏ của máu mới là thứ khiến cho nó trở nên nổi bật sao. Mà dù cho có là sắc đen cũng tuyệt nữa. Qua một vài quan sát, hóa ra máu chảy trong tĩnh mạch lại có màu sẫm hơn so với máu trong động mạch. A, thực ra xúc giác cũng khá quan trọng nữa, chỉ là tôi có cảm thấy một chút gì đó không thoải mái cho lắm. Cũng được―――

「Senpai. Anh đang làm gì đó?」

Một giọng nói mà dù cho không phải quá lớn, thế nhưng chừng đó cũng là quá đủ để kéo ngoặt tôi trở về lại với thực tại.

Và khi thôi thúc giết người tan đi, tâm trí tôi chợt trở nên bình tĩnh lại như cơn sóng rút.

Để rồi khi dòng suy nghĩ trở nên rõ ràng, thứ mà tôi trong thấy chính là vẻ mặt hoang mang của Narusaka.

「Ế, máu? Như vậy là sao? Thôi thúc giết người, anh đã mất kiểm soát rồi sao…… Ế, a, em」

Asahi thì đang dựa vào tôi trong trạng thái bất tỉnh. Toàn bộ quần áo thì nhuốm đỏ ngầu một màu máu tươi, thậm chí đủ thứ chất lỏng cũng đang tràn ra khắp mặt sàn. Trên gáy tôi thì lộ rõ vết cắn của Asahi. Trong khi bản thân Asahi thì trông kiệt quệ đến độ không khác gì một xác chết.

「A~, haha…… Cười không nổi nhỉ」

Đưa tay lên che miệng, Narusaka dần bước lùi lại và rồi ngã dập người xuống.

「Máu, chỗ máu……. như này là, chết rồi~」

Narusaka cố gắng che chặt miệng lại như để ngăn không cho bản thân nôn ra, và dù chỉ là liếc nhìn sang, tôi cũng thừa hiểu rằng suy nghĩ trong đầu em ấy đang rối như tơ vò, ánh mắt thì mang đủ loại hình thái bất ổn pha trộn giữa bàng hoàng, kinh hãi và cả lo lắng.

Tệ hại tột cùng. E~to, mà cái gì mới là tệ nhất vậy? Ý là chính tôi ở đây ư? Không, cứ làm như tôi biết ấy. Làm gì có chuyên lại có bên thứ ba nào hiểu nổi cho cái thế giới quan giữa tôi và Asahi cơ chứ, vậy thì làm sao mà người khác cho thể nhìn nhận tôi theo một cách khác quan cho nổi.

Thân nhiệt áp lấy người tôi chợt biến mất.

Asahi đột nhiên bật người dậy.

「Tôi chưa chết đâu」

Asahi cuộn lớp áo sơ mi bên dưới lên rồi lấy miệng kẹp lại. Và khi cậu ta lau sạch thứ chất lỏng màu đỏ nhớp nháp trên bụng…… Ẩn dưới đó lại là chiếc bụng tuyệt đẹp mà chẳng hề có bất kỳ vết sẹo nào.

「Há? Ế, vậy thì, chỗ máu đó là……?」

「Máu giả thôi」

Kéo áo sơ mi xuống, Asahi cất lời.

「S, sao có thể chứ. Ý em là, chẳng phải nó quá thật ư…… Dù có là máu giả thì em cũng chẳng hiểu là để làm cái gì nữa」

「Nói dối đấy」

「Há?」

Vẫn chưa tài nào nuốt trôi nổi câu chuyện phía trước, Narusaka ngẩng đầu lên nhìn không rời mắt khỏi Asahi.

Em ấy trông cứ như thể là đang nhìn một thứ sinh vật khác thường vượt quá khỏi tầm hiểu biết. Mà không, sự thật là thực thể ở đây hoàn toàn ngang tầm quái vật. Một cô gái mà mới nãy tưởng như đã chết với người bê bết máu, nay lại hoàn toàn bình thường và chẳng có dấu hiệu nào là cho thấy việc bị tôi tấn công cả. Chỉ là, cô gái ấy hiện đang nói theo một cách quá sức bình tĩnh.

Asahi cúi xuống ngay phía trước mặt Narusaka và tóm lấy đầu gối em ấy.

「Cô biết tôi sao?」

「Asahi Rei-senpai. Năm 2 lớp C…… Ma cà rồng」

Cái biệt danh bất chợt nảy ra đó, có lẽ nào là do em ấy trông thấy máu đang rỉ ra từ khóe miệng Asahi không.

Mặc dù toàn bộ những gì mà tôi trông thấy được ở phía này chỉ là lưng Asahi, tuy nhiên xét theo ánh mắt Narusaka đang run rẩy không ngừng, tôi cũng phẩn nào mường tượng ra vẻ mặt của Asahi lúc này ra sao. Chắc hẳn rằng cậu ta lại đang trưng ra nụ cười đầy bí ẩn đó.

「Phải, ma cà rồng chính là tôi đây. Tôi chính là ma cà rồng bất tử hút máu của Arimachi-kun đó」

Hiện tượng quái dị khiến chẳng có ai có thể tin vào mắt mình.

Khung cảnh kinh hoàng làm cho bất kỳ ai cũng phải lập tức quay mặt đi 

Dẫu vậy, dường như đã có điều gì đó nằm sẵn trong đầu Narusaka.

「Có lẽ nào…… Asahi-senpai cũng bị nhiễm virus-K sao?」

「Có lẽ nào…… Asahi-senpai cũng bị nhiễm virus-K sao?」

Cũng có lẽ vì hơi ngạc nhiên do Narusaka lại biết về virus-K, Asahi chợt sững người lại một hồi rồi gật đầu xác nhận. Sau đó, Asahi quay sang nhìn tôi như đang muốn nhường lượt.

「Virus-K, chủng 『Ma cà rồng』」

「Chỉ mỗi Senpai thì em không nói…… Nhưng tại sao lại thành ra thế này! Rốt cuộc hai người đang làm cái gì ở đây thế」

Thực ra không hẳn là tôi thực sự muốn lừa dối em ấy…… Nhưng một khi việc giết Asahi đã trở thành chuyện bất khả kháng, dù có chuyện gì xảy đến với tôi thì tôi cũng chẳng thể có bất kỳ lựa chọn nào khác được

「Senpai, anh nói cái gì đó đi chứ, đừng im lặng nữa!」

Giả dụ Narusaka muốn tố cáo tôi, như là với nhà trường hoặc với cảnh sát, mọi chuyện sẽ hoàn toàn chấm dứt đối với tôi mà chẳng có bất kỳ con đường thoát nào cả. Nhưng nếu em ấy thực sự muốn vậy, nghe thì có vẻ ấu trĩ nhưng bản thân tôi thấy cũng ổn thôi mà.

「Em ở đây không phải là để bắt tội senpai. Em cũng chẳng muốn lăng mạ anh hay gì cả. Điều em muốn chỉ là giúp senpai thôi mà. Vậy nên xin anh hãy nói đi chứ」

Dẫu vậy, tôi lại biết rất rõ rằng chắc chắn Narusaka sẽ không làm điều đó, rốt cuộc tôi cũng chỉ là một kẻ đáng khinh bỉ.

Và khi tôi đánh mắt sang hỏi ý Asahi, cậu ta chỉ gật đầu và nói 「Cậu cứ thấy ổn là được」

「Được rồi. Narusaka này, giữa những người cùng bị nhiễm virus-K, bọn anh có lập với nhau một khế ước――」

Và rồi, tôi tóm gọn lại những chuyện đã xảy ra từ trước tới nay.

Đầu tiên là vấn đề liên quan tới 『Ma cà rồng』. Mang theo hai đặc điểm chính là thôi thúc hút máu và siêu tái tạo. Đối tượng bị hút máu sẽ phải chịu cơn đau dữ dội tới mức ngất đi. Thường thì Asahi chỉ có gắng cầm cự với những bịch truyền máu vô vị, và cũng giống như tôi khó có thể kiềm chế được thôi thúc giết người, bản thân Asahi cũng vật lộn để kiềm chế thôi thúc hút máu. Và rồi, trong một lần tình cờ, cả hai đều cùng phát hiện ra đối phương bị nhiễm virus-K giống mình. Không chỉ vậy, đặc điểm thể trạng của cả hai hoàn toàn tương thích và không khác gì bổ trợ cho nhau. Khả năng miễn nhiễm đau đớn của tôi rất thuận tiện cho Asahi hút máu mà không phải lo lắng gây đau đớn cho người khác, trong khi khả năng siêu tái tạo của Asahi lại rất thuận tiện để tôi giải phóng thôi thúc giết người.

Và như vậy, khế ước được thành lập.

Đầu tiên, cả hai cần cố gắng tuân thủ khế ước hết sức có thể khi nhận được yêu cầu.

Thứ hai, tuyệt đối giữ bí mật và không được kể cho bất kỳ ai về chuyện này.

Thứ ba, nếu thể trạng bất thường của một trong hai bên biến mất, khế ước sẽ chính thức bị hủy.

「Vậy, ư, em hiểu rồi…… Haha, chuyện ấy, là sao chứ」

Câu chuyện có vẻ vẫn khá khó hiểu đối với Narusaka.

「Nhưng mà chuyện này, rồi sẽ có ngày bị phát hiện đó!」

「Ma~, hẳn vậy rồi」

Và sự thật là chúng tôi đã bị chính Narusaka phát hiện ra.

「Hơn nữa là cơ thể anh cũng sẽ phải chịu rất nhiều tác động xấu đấy. Bộ anh nghĩ tại sao mà những người khác khi bị Asahi-senpai hút máu đều phải chịu đau đớn dữ dội? Và cũng giống như loài muỗi, rất có thể sẽ có những thứ khác bị truyền ngược vào cơ thể anhd dó. Điều đó rõ ràng là sẽ không hề tốt đâu. Senpai thậm chí còn không thể cảm thấy đau đớn để mà nhận biết nữa. Bộ anh có nghĩ liệu có bất cứ vấn đề gì với cơ thể mình hiện tại chưa?」

Narusaka tiến lại gần tôi và thao thao với vẻ mặt buồn bã.

「Và cả Asahi-senpai cũng vậy nữa, chắc chắn cơ thể chị sẽ phải chịu tác động nếu cứ liên tục bị thương rồi lại tái tạo như vậy đấy. Vậy chị đã bao giờ nghĩ đến những tác động xấu như vậy chưa?」

Tiếp theo đó, Narusaka quay sang Asahi và gào lên.

「Xin làm ơn hãy dừng việc này lại. Em không nghĩ cả hai sẽ có kết cục tốt đẹp nếu cứ tiếp tục làm vậy đâu」

「Ghen tị quá ha」

「......Ghen tị?」

Asahi lẩm bẩm với vẻ mặt lạnh như tờ. Và khi cậu ta lau miệng, những cục máu vón lại cũng theo đó mà rơi xuống sàn nhà.

Narusaka cau mày phản ứng lại như đang không hiểu Asahi muốn nói điều gì.

「Cô ấy, nếu đã coi điều đó là lẽ thường thì chắc hẳn tương lai sáng lạn lắm nhỉ. Tốt nghiệp cao trung, lên đại học, đi làm, lấy chồng, sinh con, có cháu rồi già đi và chết, tất cả đều là lẽ thường hết phải chứ」

「Đột nhiên chị lại nói gì vậy. Em thực sự không hiểu」

「Trong suy nghĩ của cô, đó đều là lẽ thường còn gì」

「Đâu phải là em nghĩ như vậy chứ. Chẳng phải lẽ thường ở đây là hạn chế tối đa tác động mà bản thân sẽ phải chịu sao」

「Cái ý tưởng đó chỉ xuất phát từ suy nghĩ của cô thôi」

「Vậy thì theo ý của Asahi-senpai là hiện đang ổn thì có nghĩa là vẫn sẽ ổn chứ gì?」

「Thế giới quan giữa cô và tôi về điều quan trọng nhất không hề giống nhau」

「Sao mà lại không liên quan cơ chứ? Em cũng hiểu rằng điều đó khó khăn tới nhường nào. Thế nhưng bình thường hóa nó và chấp nhận sống chung với rủi ro mới là hành động dại dột không cần thiết sao」

「Chúng tôi không hề bình thường. Cô nhìn cái đống hổ lốn ở đây là cũng thừa hiểu rồi chứ」

Cả phần áo và váy ngắn quanh bụng Asahi đều nhuốm một màu đỏ thẫm. Miệng dính đầy máu đông lại. Bản thân tôi thì nhuốm một màu đỏ lòm vì máu bắn tung tóe, máu me cũng văng đầy khắp bục giảng. Ngay cả trên sàn nhà cũng có đầy những dấu chân dính máu. Cảnh tượng trông không khác gì một hiện trường án mạng.

「Rốt cuộc thì cô không thể hiểu những gì mà chúng tôi cảm thấy được」

「.......~, Chúng tôi cái gì cơ chứ, mong chị đừng lôi senpai ra làm cái cớ thuận tiện cho bản thân nữa! Toàn bộ những chuyện này rốt cuộc rồi cũng sẽ chẳng đi đến đâu cả!」

「Thế giải pháp là gì nào?」

Bất chấp Narusaka như đang muốn hét lên, Asahi vẫn cứ điềm tĩnh đáp lại như thường lệ. Cứ như thể là đang coi thường đối phương. Hoàn toàn không có chút tôn trọng nào. Hay nói chính xác hơn, khủng cảnh trông như thể là hai sinh vật khác hành tinh đang giao tiếp với nhau và rồi đành phải chấp nhận sự thật rằng bản thân không thể hiểu được ngôn ngữ của đối phương.

「Ý, em là…… Làm cho người sói biến mất ấy」

「Vậy ư」

Asahi chẳng đáp lại gì hơn ngoài một câu trả lời cụt lủn, sau đó cậu ta bắt đầu cởi bộ đồng phục ra như thể đã hoàn toàn hết hứng thú. Cởi cúc áo ra, và rồi sau đó là tụt váy ngắn xuống. Tôi chợt bất giác đánh mặt đi hướng khác. Asahi lôi bộ đồng phục thể dục đã để sẵn trong hộp các tông ra và bắt đầu xỏ áo vào.

「Nói tóm lại là, xin hãy chấm dứt khế ước này đi ạ. Bên cạnh việc nghĩ cho Asahi-senpai, điều quan trọng nhất mà em quan tâm tới chính là tương lai của Arimachi-senpai đó ạ」

Thay sang bộ đồng phục thể dục xong, Asahi cất bộ đồng phục bẩn trở lại chiếc hộp. Bộ đồng phục thể dục tương ứng với học sinh năm hai này có vẻ hơi ngoại cỡ và có thêm phần tay áo.

「Đó mà thực sự là lý do à」

「Chị đang muốn nói điều gì?」

「Cũng không hẳn」

Cất giọng nói không hề tỏ ra có chút nhiệt tình nào, Asahi đặt tay lên cánh cửa phòng. Cánh cửa thi công kém chất lượng bị kẹt trên đường trượt và kêu lên cành cạch khi mở ra.

「Cô muốn sao thì tôi cũng không cản. Nhưng nếu chính Arimachi-kun bảo không muốn thì tôi mới cân nhắc」

Asahi nói trong khi nhìn thẳng vào mắt tôi rồi sau đó mới rời đi.

Cậu ta thể hiện rõ ý định của bản thân liên quan tới quy định trong khế ước. Thực sự thì tôi cảm thấy kinh ngạc khi Asahi lại thể hiện cảm xúc rõ ràng tới vậy.

Narusaka siết chặt tay cúi xuống với vẻ thất vọng.

「Senpai. Mặc dù nói ra điều này có hơi xấu hổ, nhưng em, thực sự mong muốn senpai có thể được hạnh phúc đó」

「Ừ」

「Cứ để khế ước tiếp diễn rốt cuộc cũng chỉ là cách để trốn tránh vấn đề mà thôi」

「Ừ, có lẽ em nói đúng」

Một khoảng lặng trôi qua.

Rốt cuộc chỉ có vô số con đường hủy diệt phía trước, chẳng có bất kỳ ánh sáng cứu rỗi nào trong tương lai cả.

Rồi tới khi nào chúng tôi sẽ bị phát hiện. Và cũng như Narusaka đã nói, liệu tới nào thì cơ thể của một trong hai sẽ có vấn đề. So với thời điểm thành lập khế ước, tôi cũng dần trở nên lo lắng hơn và đã không còn coi điều này là thực sự tối ưu nữa.

「Em sẽ không bỏ rơi senpai. Em không bỏ mặc anh đâu. Vậy nên là hãy cùng em tìm cách giải quyết vấn đề này nhé? Và dù có phản mất bao thời gian đi nữa, chắc chắn em sẽ vẫn ở bên senpai, vậy nên xin anh đừng gặp Asahi-senpai thêm nữa. Dù là chính bản thân bị tổn thương làm gây tổn thương cho người khác, em không muốn thấy senpai phải rơi vào cảnh kiệt quệ đâu」

「Narusaka quả thực tốt thật đó……」

Có lẽ đây chính là hình mẫu mà tôi luôn hằng mong ước.

Tôi cũng đã từng nghĩ rằng nếu có bên thứ ba phát hiện ra về khế ước giữa tôi và Asahi, hơn nữa khi họ không có ý định trách cứ tôi mà lại có ý định muốn tôi dừng khế ước này lại, rốt cuộc thì dù có muốn hay không, tôi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài nghe theo, có lẽ đó mới chính là kịch bản tốt nhất.

Một ý tưởng nghe đầy ấu trĩ và thảm hại, tuy nhiên đó lại chính là tình huống đang xảy ra ngay tại đây.

「Em rất mong muốn senpai có được hạnh phúc」

Dẫu biết là vậy, tại sao tôi lại không dám chấp thuận đề xuất của Narusaka.

――――Đây chính là tôi. Bao gồm cả 『Ma cà rồng』, đều là một phần của Asahi Rei.

Tại sao, những lời nói ấy, giờ đây lại cứ vang vọng trong tâm trí tôi.

Cớ sao mà biểu cảm của Asahi khi ấy lại hiện lên trong tâm trí tôi một cách rực rỡ, mãnh liệt và chói lọi tới vậy.

Những mong muốn, khát khao, lý trí, lòng tự trọng của tôi, và cả virus-K nữa.

Càng cố nghĩ tới đâu, tôi lại càng không hiểu mọi thứ, có lẽ vì tâm trí tôi trước nay chưa bao giờ từng nghĩ tới những điều này.

Ghi chú

[Lên trên]
gan tẩm bột chiên xù
gan tẩm bột chiên xù
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

dạo n năng suất quá
Xem thêm
Cố lên trans oi🔥
Xem thêm