“Cứ tưởng sắp chết đến nơi rồi...”
Sức mạnh khủng khiếp của ma thuật mà Lynne thực hiện đã khiến tôi ngất lịm đi trong một khoảnh khắc, và khi tôi tỉnh lại, tôi đã đang bay trong không trung. Mặt đất càng ngày càng gần hơn, và ngay lập tức, tôi hiểu được tình hình hiện tại của mình.
Phải đáp đất. Không là tiêu đời.
Tôi bật khỏi mặt đất trong cơn hoảng loạn và điên cuồng chạy lao đi. Dù đã tránh được một cái chết thảm khốc, nhưng tôi vẫn chưa thể nhẹ nhõm được; bức tường của thành phố đã gần ngay trước mắt. Tôi tuyệt vọng—rất, rất tuyệt vọng—nhảy lên không trung, xoay sở vượt qua chúng trong đường tơ kẽ tóc. Tôi đã an toàn.
Hoặc là tôi đã nghĩ vậy. Ngay bây giờ, tôi đang lao thẳng về phía đầu của con rồng. Chỉ một giây trước khoảng cách vẫn còn rất xa, nhưng giờ nó đã ngay trước mặt.
Tôi lập tức vung thanh kiếm đen của mình. Vảy của con rồng rất cứng, đâm trực diện vào đó không chừng còn tệ hơn là lao thẳng vào bức tường thành. May thay, cú vung kiếm đã làm giảm lực tác động ngay khi tôi đâm vào đầu con rồng, khiến nó bật ngửa trên bầu trời và cùng với tôi lao xuống mặt đất.
Đó là lúc mọi thứ bắt đầu chuyển hướng tồi tệ hơn. Khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang đứng giữa một cơn bão gió đầy mảnh vỡ nát, trước mặt là con rồng đang miễn cưỡng trở thành tấm nệm cho tôi.
“Chuyện này... không ổn rồi.”
Con quái vật phát ra một tiếng gầm rúng động mặt đất và nhìn chằm chằm vào tôi. Mọi thứ đã diễn ra quá nhanh khiến tôi không kịp hiểu hết tình hình, nhưng ngay cả khi đang còn bối rối, tôi vẫn biết rõ một điều: tôi đã làm con rồng nổi giận.
Và đây chắc chắn là một con rồng.
Những con quái vật như thế này là một phần không thể thiếu trong hầu hết truyền thuyết và truyện cổ tích, vì vậy ngay cả một người như tôi cũng biết về chúng. Đây là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy một con rồng. Nó to lớn, và trông hung dữ hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Ngay cả sau khi nhìn thấy nó từ xa, tôi phải bất ngờ trước kích thước của nó—cơ thể khổng lồ đó trông như thể nó đang chống đỡ cả bầu trời.
Con rồng giơ móng vuốt lên như thể muốn nghiền nát tôi—nhưng khi nhìn chằm chằm vào sinh vật khổng lồ trước mặt, tôi đột nhiện có một cảm giác kỳ lạ. Sự chênh lệch kích thước giữa hai loài tuyệt vọng hơn nhiều so với tôi từng tưởng tượng, chỉ một hơi thở từ mũi nó cũng đủ thổi tôi bay đi, và nếu bị ném lên trời thì chắc chắn tôi sẽ mất mạng. Đối mặt với một con quái vật kinh hoàng như vậy, đáng lẽ tôi phải sợ hãi đến mức mất hồn.
Nhưng kỳ lạ, tôi không hề cảm thấy như vậy. Thực tế, móng vuốt của con rồng dường như di chuyển chậm đến khó tin.
Có lẽ do bị ném vào thành phố với tốc độ kinh khủng, và nhiều lần thoát chết trong gang tấc nên một giác quan nào đó của tôi đã bị tê liệt. Tôi không thể khiến mình cảm thấy sợ hãi.
Con rồng chắc chắn rất to lớn... nhưng như vậy lại càng dễ hơn vì tôi biết nó sẽ làm gì tiếp theo. Hơn nữa, nếu không có vấn đề gì phát sinh, tôi khá chắc chắn rằng mình có thể chống lại được nó. Dù còn hơi choáng váng, tôi vẫn giữ vững thanh kiếm của mình và dứt khoát đẩy lùi cái móng vuốt đang lao xuống từ trên cao.
[Parry]
Sức nặng của cú va chạm tạo nên một tiếng nổ vang. Móng vuốt của con rồng đã không trúng vào tôi, mà thay vào đó, nó đâm xuống nền đất và khắc vào đó những rãnh sâu.
Có vẻ chuyện này dễ hơn tôi tưởng. Ngón đòn của con rồng nặng đúng như vẻ bề ngoài của nó—những đòn tấn công của con bò điên hay con goblin không thể so sánh với nó được—nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần cho thứ còn nặng hơn nhiều. Xét về lực va chạm, ma thuật của Lynne còn mạnh hơn nhiều. Nó đã làm tôi ngất đi và tin rằng mình sẽ chết cơ mà. Nhưng tôi đã vượt qua và sống sót. Nghĩ theo hướng đó, móng vuốt của con rồng không còn đáng sợ chút nào.
Vì vậy, trong khi sử dụng [Low Heal], tôi tập trung vào việc bảo vệ bản thân và điên cuồng chống đỡ những cuộc tấn công của con rồng. Tôi né tránh và đỡ đòn, cố gắng di chuyển ít nhất có thể nhưng thỉnh thoảng phải tránh xa những tảng đá và các mảnh vỡ khác lao tới. Một khi đã quen với nhịp độ, việc này không còn quá khó. Hóa ra, con rồng thực sự không có nhiều cách để tấn công. Dù vậy... nó vẫn rất đáng sợ mỗi khi vung cái đuôi khổng lồ của mình, và càn quét những tòa nhà xung quanh.
Thỉnh thoảng, con rồng sử dụng một tia sáng mạnh phát ra từ miệng, nhưng—ngạc nhiên thay—thanh kiếm của tôi có thể đỡ được ánh sang đó. Dù cho lưỡi kiếm chạm vào bất cứ thứ gì, nó cũng không hề bị trầy xước. Đây là một bí ẩn mà tôi đã tự hỏi suốt một thời gian.
Cuối cùng, sau một lúc lâu, tôi đã có thể được nghỉ ngơi một chút—và đó là khi con rồng làm một việc khiến tôi thực sự bất ngờ.
“Grrr...”
Nó ngừng tấn công và nằm sấp xuống trước. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi được an toàn, nhưng đồng thời...
“Ngươi đang làm gì vậy...?”
Con rồng nằm bất động trên mặt đất. Mắt nó vẫn mở hé, nên có lẽ không phải nó đang ngủ. Nó cũng không có vẻ gì là đã kiệt sức. Bất kể lý do gì, tôi không còn cảm nhận được sự thù địch từ sinh vật khổng lồ này nữa; nó chỉ nằm yên đó, quan sát tôi.
Tôi bối rối, rồi sau đó nhận ra—cảnh tượng đầu và cổ của con rồng gợi nhớ đến một câu chuyện từ thời thơ ấu. Đó là một câu chuyện phiêu lưu mà nhân vật chính, một anh hùng, đã chặt đầu một con rồng độc ác và được phong danh hiệu “Dragon Slayer”. Vảy, móng vuốt, răng và xương của con rồng sau đó được dùng để chế tạo vũ khí, áo giáp và dược phẩm, đem lại sự giàu có và may mắn cho cả một vùng.
Cha tôi đã kể cho tôi nhiều câu chuyện về những anh hùng như vậy khi tôi còn nhỏ, và tôi nhớ mình đã muốn lớn lên để trở thành một Dragon Slayer giống như họ. Do vậy...
“Chặt đầu một con rồng sao...?”
Có lẽ đây là cơ hội duy nhất trong đời để làm điều đó. Liệu việc giết con rồng khổng lồ này có khiến tôi trở nên giống những anh hùng mà tôi luôn ngưỡng mộ? Ý nghĩ hoang dại đó luẩn quẩn trong tâm trí, nhưng khi nhìn lại về phía con rồng giờ đây đã ngoan ngoãn, tôi lắc đầu.
“Ta... không thể giết ngươi.”
Con rồng chắc chắn là độc ác. Nó vừa phá hủy rất nhiều ngôi nhà, và dù tôi không biết chắc, có khả năng cao nó đã giết rất nhiều người nữa.
Dù vậy, hiện tại, tôi không cảm thấy bất kỳ sự thù địch nào từ nó. Những tiếng gầm rung chuyển mặt đất lúc trước giờ đây chỉ còn là những tiếng gầm gừ nhẹ, và nó có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều. Thực tế, nó còn đưa đầu ra phía tôi như thể muốn nói, “Làm gì thì làm.” Ánh mắt chân thành như thể nó đang thực sự khẩn cầu tôi.
Những tiếng gầm gừ nhẹ nhàng của nó khiến tôi nhớ đến tiếng kêu yêu thương của những con vật nhỏ mà tôi từng nuôi ở nhà trên núi...
Và khi thoáng nghĩ đến điều đó, tôi biết mình không thể lấy mạng con rồng tội nghiệp này. Tôi có thể giết những con vật mà tôi săn bắn, những con phá hoại mùa màng hoặc cố gắng ăn thịt tôi, nhưng tôi không thể làm tổn thương một sinh vật đang hành xử thân thiện. Giờ đây, khi con rồng đã không còn hung hãn, tôi không thể nào giết nó.
Dù sao đi nữa, ngay từ đầu, thanh kiếm của tôi đã không thích hợp để chặt đầu bất cứ thứ gì[note60419]. Nó không thể xuyên qua được cái cổ dày của con rồng.
Từ bỏ việc giết con rồng đang ở trước mặt, tôi thả lỏng tay cầm kiếm. “Mình thật sự không phải là một anh hùng trong sách truyện à?”
Bỏ qua những điều đó... tại sao hành vi của con rồng lại thay đổi đột ngột như vậy? Nó đã chuyển từ trạng thái hoang dại cuồng nộ sang thân thiện và nghe lời. Tôi không thể lí giải nổi.
“Thầy! Thầy có sao không?!”
Tôi quay lại, nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau, và ngay lập tức, tôi hiểu ra mọi chuyện.
“Ồ... tôi hiểu rồi. Thì ra là vậy.”
Trước mặt tôi là Lynne, Ines và cậu bé tộc q... k... tộc gì đó tên Rolo, người có khả năng điều khiển quái vật.
“Thầy! Thầy không bị thương chứ ạ?!”
“Không, tôi không sao.”
“Thầy... sao cơ ạ?”
Ảnh hưởng từ ma thuật của Lynne đã làm tôi gãy hết xương trong cơ thể, nhưng tôi đã tự hồi phục bằng [Low Heal] trong khi đối phó với cuộc tấn công của con rồng. Vậy nên tôi thực sự ổn. Lynne nhìn tôi với vẻ kỳ lạ, nhưng tôi đã lờ đi—tôi cần cảm ơn Rolo trước.
“Rolo. Em đã cứu tôi đấy.” Tôi nói. “Suýt nữa thì chết.”
Giờ đến lượt Rolo nhìn tôi một cách kỳ lạ. “Um... gì cơ ạ?” Cậu ấy hỏi. “Anh đang nói gì vậy?”
“Không phải là do em đã xoa dịu con rồng sao?”
“Em?! K-Không, chắc chắn không!”
“Vậy sao...?”
Rolo lắc đầu vởi vẻ sửng sốt. Nhóc đó đang nói thật à? Nhưng... nếu không phải là Rolo, thì còn ai có thể làm con rồng thay đổi đột ngột như vậy?
“Thật không đó?” Tôi hỏi, cảm thấy cần phải xác nhận lại. “Không phải là em sao?”
Rolo lắc đầu mạnh mẽ đến mức cơ thể em ấy cũng chuyển động theo. Em ấy đang phủ nhận quyết liệt như vậy, nên chắc là em ấy không nói dối... Không, khoan. Không chừng là ngược lại. Chắc chắn phải là Rolo. Tôi không thấy ai khác xung quanh, và em ấy là người duy nhất trong chúng tôi có thể điều khiển quái vật.
Em ấy sợ người khác thấy năng lực của mình đáng sợ—mặc dù tôi không chắc tại sao—có lẽ em ấy lo lắng rằng chúng tôi sẽ bắt đầu sợ nếu biết em ấy có thể điều khiển một con rồng khổng lồ như vậy.
Dù sao, tôi mong rằng em ấy sẽ thành thật hơn một chút—đặc biệt là khi sức mạnh đó không phải là thứ có thể giấu mãi mãi. Em ấy vẫn không chịu thừa nhận, nên tôi cho rằng không còn cách nào khác.
“Thôi được rồi.” Tôi nói. “Nếu em đã nói vậy, Rolo.”
“Mm-hmm... Chắc chắn không phải em.”
“Được rồi, tôi sẽ tạm chấp nhận điều đó. Dù sao thì... tôi có việc muốn nhờ em.”
“Em?”
Rolo có thể không tự tin về sức mạnh của mình, nhưng chúng tôi có một cách hoàn hảo để sử dụng nó: “Nếu có thể... em hãy đưa con rồng về nhà của nó được không?”
“Nhà của nó...?”
Nếu con rồng ở lại đây, chắc chắn sẽ có ai đó đến và giết nó. Có thể đó là kết quả tốt nhất đối với loài người—dù sao thì nó cũng là một con quái vật khét tiếng vì tàn phá xung quanh—nhưng... tôi không thể không cảm thấy tội nghiệp cho nó. Tôi đang quá vô lý, nhưng nếu có thể, tôi muốn thả nó đi trong yên lặng.
Lynne nhìn tôi với vẻ lo lắng. “Nhưng, thầy ơi, con rồng này...”
“Tôi biết là giết nó ở đây và ngay bây giờ là tốt nhất, nhưng... nếu có thể, tôi không muốn phải làm điều đó. Tôi biết mình đang ích kỷ. Nhưng thực sự không còn lựa chọn nào khác sao?”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lynne trả lời. “Không. Nếu thầy đã muốn vậy thì được ạ.”
“Em có nghĩ mình làm được không, Rolo?” Tôi hỏi.
“Em không biết... Điều khiển một con quái vật mạnh như thế này rất khó. Nhưng... em sẽ cố gắng.”
Rolo bắt đầu tiến về phía con rồng đang nằm trên đất. Dù vẫn giả vờ thiếu tự tin, nhưng có vẻ em ấy sẵn sàng thực hiện yêu cầu của tôi—mặc dù cá nhân tôi nghĩ rằng em ấy không cần phải giả vờ như vậy.
“Giúp tôi nhé.” Tôi nói.
“Mm-hmm. Em sẽ cố gắng.”
Nhưng khi nghĩ thêm về điều đó, tôi nhận ra rằng thái độ của Rolo thực sự rất đáng khâm phục. Mặc dù có tài năng tuyệt vời, nhưng em ấy lại không phô trương sức mạnh của mình một cách vô nghĩa. Một sự khiêm tốn thật ấn tượng—mặc dù tự tin hơn một chút cũng không hại gì với một cậu bé ở tuổi này.
Tôi chắc chắn rằng Rolo sẽ không bao giờ lạm dụng sức mạnh hay bắt nạt người khác, và mặc dù có hơi nhút nhát, tôi lại rất thích em ấy.
“Được rồi... em bắt đầu đây!”
Rolo đứng trước con rồng và dường như đang nói chuyện thầm thì với nó. Sau đó, con thú khổng lồ phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp.
“Hả...?” Rolo thốt lên. Em quay lại nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Nó... Nó nói nó sẽ làm bất cứ điều gì chủ nhân yêu cầu.”
“Thật là... tuyệt vời.”
Dù đã đoán trước được điều này sẽ xảy ra, tôi vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên. Rolo thật tuyệt vời, chắc chắn em ấy sẽ làm được những điều tuyệt vời hơn nữa trong tương lai. Nếu có thể thay đổi tính cách hơi ảm đạm, tôi chắc chắn rằng sẽ có rất nhiều người yêu mếm em ấy.
“Nếu thế, em có thể yêu cầu nó quay về nhà một cách yên bình không?” Tôi nói. “Và... tôi biết là yêu cầu thế này có hơi nhiều, nhưng em có thể yêu cầu nó không làm hại bất kỳ ai từ giờ trở đi không?”
“T-Tất nhiên... em có thể làm được...”
Rolo quay lại về phía con rồng và nhắm mắt. Theo như tôi thấy, em ấy đang cố gắng nói chuyện với nó. Sau một lúc, con rồng phát ra một tiếng gầm và nâng cơ thể khổng lồ khỏi mặt đất.
“Xong chưa?” Tôi hỏi.
“Vâng... Nó nói nó sẽ tuân theo tất cả mệnh lệnh của anh.”
“T-Tuyệt quá...”
“Vâng... Tuyệt thật...”
Con rồng dang rộng đôi cánh khổng lồ của nó, vỗ mạnh, và nhảy vào không trung, tạo ra một cơn bão gió khủng khiếp.
“Thật phi thường...”
“Không thể tin được chuyện này lại xảy ra...”
Lynne và Ines nhìn con rồng rời đi với vẻ kinh ngạc. Trong khi đó, Rolo và tôi quay mặt về phia đối phương.
“Nó thực sự đi rồi sao...”
“Vâng...”
Bốn chúng tôi im lặng khi nhìn con rồng đen bay về phía đông, nhẹ nhõm rằng cuộc khủng hoảng cuối cùng đã qua. Nhưng khi tôi đang tận hưởng sự bình yên, một tia sáng đỏ tím đột ngột lóe lên, nhuộm cả bầu trời bằng một màu đỏ thẫm.
“Cái gì vậy?”
Tia sáng đỏ thẫm bao trùm lấy con rồng, thiêu đốt nó từ đầu đến đuôi. Con thú khổng lồ rơi xuống mặt đất bên dưới, tạo ra một tiếng nổ vang trời.
7 Bình luận