[Bullet Time]… Nghe tên thôi thì cũng đã biết nó là một năng lực bá đạo.
Seiji đầy kì vọng nhấp vào mục [item] và kiểm tra chi tiết.
[Kĩ thuật đột phá giới hạn— Bullet Time]… Theo hệ thống, sau khi cậu mua thẻ này, cơ thể của cậu sẽ thức tỉnh một khả năng có thể đột phá giới hạn vật lý.
Cụ thể là trong một tình huống nguy hiểm, chẳng hạn như bị đe dọa bởi súng hoặc một chiếc xe sắp băng qua, tất cả giới hạn về khả năng thể chất của cơ thể cậu sẽ bị loại bỏ, và bước vào chế độ Adrenaline rush, làm nhận thức về thời gian của cậu chậm lại, và cho phép cậu phản ứng cực nhanh để tránh mối nguy hiểm sắp xảy ra.[note4753]
Một kĩ thuật thần thánh! Đây chắc chắn là một kĩ thuật cấp thần thánh, và quan trọng nhất, nó là một năng lực hộ mệnh.
Seiji muốn nó hơn bất kì thứ gì.
Mặc dù có năng lực cheat lưu và tải, nhưng cậu rất quan tâm đến những gì có thể xảy ra nếu cậu chết trước khi có cơ hội tải lại!
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đột nhiên cậu chết trước khi có thể tải? Liệu cậu có tự động tải lại tập tin mới nhất đã lưu, hay sẽ chết thật? Cậu không biết, và cũng không muốn thử nghiệm. Sau cùng, nếu cậu chết thật thì sao?
Vì thế, có thể nói rằng hiện tại đây chính là điểm yếu duy nhất của cậu.
Do dó, khi cậu nhận ra người đàn ông mặt sẹo có ý định lấy ra một khẩu súng, lặp tức cậu quyết định tải lại. Cậu đã canh thời gian hoàn hảo, vì thế cậu có thể loại bỏ khẩu súng trước khi người đàn ông mặt sẹo có thể phản ứng và bắn!
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không nhìn thấy nó? Ví dụ, nếu một kẻ địch bắn tỉa cậu từ khoảng cách xa…
Còn có bị đầu độc? Hoặc bị phục kích trong lúc ngủ? Thật ra, nếu cẩn thận suy nghĩ về nó, thì sẽ có rất nhiều tình huống khó đối phó.
Sau khi đã xem xét tất cả những khả năng có thể xảy ra, dường như năng lực [Bullet Time] thậm chí còn có giá trị hơn.
Mặc dù nó không đủ mạnh để đảm bảo an toàn tuyệt đối, nhưng có lẽ nó đủ để đối phó với nhiều tình huống nguy hiểm mà cậu không thể giải quyết bằng cách khác.
Đã đến lúc để mua! Cậu tuyệt đối phải mua được nó!
Giá của nó là… 75 điểm! Và đây là sau khi hệ thống đã giảm giá “chỉ một tuần” cho nó! Giá gốc… không thể tin được là 150 điểm!
Như dự kiến của một [kĩ thuật đột phá giới hạn]… Có vẻ như thứ có thể đẩy cơ thể con người vượt qua giới hạn thì không thể rẻ được.
“Mình chỉ nhận được 15 điểm, và được thưởng thêm 10 điểm, là 25 điểm. Nên cần phải kiếm thêm 50 điểm trong một tuần để mua được nó trong lúc giảm giá.” Seiji thì thầm.
Với 50 điểm, cậu có thể nhận được 28 điểm với việc [hát] và [khiêu vũ] trong bảy ngày. Có khả năng kiếm thêm 22 điểm bằng cách làm việc không?
“Mỗi lần làm việc là 4 điểm, nên có thể nhận đủ sau 6 ngày làm việc. Có khả năng.” Seiji cảm thấy tự tin sau khi làm một số bài toán đơn giản.
“Nhưng nó vẫn nguy hiểm… những điểm này… nếu có điều gì đó xảy ra, mình sẽ không đủ điểm. Hmm… cần phải nghĩ ra cách để nhận được nhiều điểm hơn mới được.”
*
Hôm nay là sáng thứ bảy, cũng là buổi sáng đánh dấu ngày đầu tiên làm việc của Amami Hoshi.
Cậu đang làm việc tại cửa hàng bánh kẹo của dì mình, Divine Taste.
Thực ra, Hoshi không muốn làm việc trong cửa hàng của người thân, nhưng bởi những người chị của cậu đã mạnh mẽ phản đối—mặc dù cậu muốn làm việc—nơi duy nhất mà họ đồng ý nhượng bộ và cho phép cậu làm việc là cửa hàng của dì cậu, nhưng cậu cũng phải tuyệt vọng lắm mới làm được.
Hoshi không thể không thở dài khi cậu nghĩ về những người chị của cậu. Mặc dù họ có những vấn đề cá nhân, nhưng nói chung, họ khá tốt với cậu.
Tuy nhiên, cậu đã ở năm ba sơ trung, và giống như nhiều thiếu niên khác, cậu muốn tự lập ở một mức độ nhất định. Thật không may, những người chị của cậu quá “tốt” với cậu!
Hoshi rất biết ơn vì họ đã quan tâm đến cậu khi cậu còn là một đứa trẻ. Nhưng giờ cậu đã là một học sinh năm ba sơ trung, và những người chị của cậu vẫn đang “nuông chiều” cậu bằng mọi cách có thể —dường như nó đã đến mức khá kì quặc với cậu!
Mặc dù cậu được “nuông chiều”, nhưng cũng phải tuân theo nhiều hạn chế của chị cậu, và cậu không có quyền riêng tư. Không chỉ những người chị của cậu biết về kiểu con gái mà cậu thích và nơi giấu tạp chí khiêu dâm của cậu, thậm chí họ còn biết về việc cậu đã làm bao nhiêu lần với bàn tay trong một tuần… Nó là quá nhiều đối với cậu. (TL: Không biết làm cái gì với bàn tay vậy ta, dịch mà chả hiểu được, thành ngữ Tàu hay j ấy :v :))) )
Cách đây không lâu, cậu đã dành mọi nỗ lực để tỏ tình với người con gái mà cậu đã thích trong một thời gian dài, nhưng cậu đã bị từ chối với câu nói: “Tôi thích kiểu người nam tính hơn—Amami-kun, cậu có một chút…”
Hoshi đã phải chịu một cú sốc lớn do bản chất của lời từ chối này. Sau khi chán nãn trong suốt một tuần, cuối cùng cậu cũng đã quyết định thay đổi bản thân!
Cậu muốn cải thiện vẻ nam tính cũng như tinh thần độc lập của mình, và cậu cảm thấy làm việc là một cách tuyệt vời để bắt đầu. Nó cũng có thể làm cậu kiếm được một số tiền tiêu vặt. Sau cùng, là một otaku nhẹ, sở thích của cậu đòi hỏi một số tiền.
Tuy nhiên, những người chị đã mạnh mẽ phản đối ý kiến đi làm của cậu, và cậu đã tuyệt vọng chiến đấu để sau cùng là đồng ý với thỏa thuận này.
Trong phòng thay đồ của cửa hàng, Hoshi mặc vào bộ đồng phục cửa hàng trong khi âm thầm khích lệ bản thân để tự tin hơn.
‘Dì đã nói là mình có thể làm tốt công việc, và tất cả những senpai đều là người tốt… không có vấn đề. Mình có thể làm nó!’ Cậu đứng trước gương và lặp đi lặp lại những lời khích lệ tinh thần.
Trong gương phản chiếu một thiếu niên gầy, với lông mi mỏng và dài, đôi mắt xanh nhạt dịu dàng, mái tóc màu nâu sẫm lấp lánh, và đôi môi màu đỏ nhạt… Cậu rất đẹp nhưng lại không phải vẻ đẹp của một thiếu niên!
Khi còn nhỏ, Hoshi cảm thấy khuôn mặt của mình không có vấn đề. Tuy nhiên, khi lớn lên, cậu dần dần nhận ra vẻ ngoài của mình có một sự thiếu sót trầm trọng—cậu trông rất giống một cô gái!
Sau khi nhận ra điều này, cậu cũng từ từ nhận ra một số tình huống mà cậu đã quen—nhiều người con trai sẽ đỏ mặt khi nhìn thấy cậu, tất cả con trai sẽ tránh nhìn vào cậu khi cậu thay đồng phục cho lớp thể dục, và thậm chí là nhận được thư tình từ những người con trai mà cậu không biết… Tất cả những việc xảy ra đều bất thường!
Với một khuôn mặt xinh đẹp và thân hình mảnh mai, chỉ là tự nhiên khi cậu được xem là nữ tính.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nhiều nữa.
Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ làm việc chăm chỉ để thay đổi bản thân!
Vào lúc này, cánh cửa phòng thay đồ mở ra.
“Chào buổi sáng… oh? Một người mới?”
“V… vâng!”
Hoshi quay lại và nhìn xem đó là ai. Mắt cậu lặp tức mở to ra.
Quá đẹp trai!
Người bước vào là một thiếu niên cao ráo, đẹp trai, cơ bắp phồng lên dưới áo khoác. Anh ta có một nụ cười nhẹ trên gương mặt, và toàn bộ thân hình của anh ta dường như đang phát ra ánh sáng.
Hoshi choáng váng… cậu chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp trai như thế trước đây.
Mặc dù nghe giống như ảo tưởng, nhưng ngoại trừ trên TV và tạp chí, cậu chưa bao giờ nhìn thấy thiếu niên nào đẹp hơn cậu trước đây! Và đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu thừa nhận thất bại về phần gương mặt. Thêm nữa… người thiếu niên này dường như rất nam tính! (TL: Trap ảo tưởng coming )
Điều đó đúng —không chỉ thiếu niên này đẹp hơn cậu, anh ta dường như cũng không hề nữ tính—chỉ đẹp trai.
Anh ta… về cơ bản… là hiện thân lý tưởng của Hoshi. (TL: Trap thì mãi là trap, lý tưởng là thành con gái nhé :v )
“Hm… cậu phải là người mới mà quản lý đã đề cập, cháu trai của chị ấy, đúng không?” Thiếu niên đẹp trai bước tới tủ khóa của mình và bắt đầu thay đồng phục khi nhìn Hoshi với một chút thích thú:
“Chị ấy mô tả vẻ ngoài của cậu rất hoàn hảo—thực sự cậu trông như một cô gái.”
Hoshi cảm thấy như mình đã bị đâm.
Thậm chí… dì cũng nhìn mình như thế? Cậu chỉ có thể cười cay đắng.
“Oh? Có vẻ như cậu chú ý tới nó?” Thiếu niên đẹp trai dường như nhận ra sự phiền muộn của Hoshi và nhướng mày lên trong khi cởi chiếc áo thun và quần jean, lộ ra những cơ bắp mạnh mẽ trên cơ thể.
“Tôi xin lỗi… nhưng vì cậu cũng đã nhận thức được nó, nên cậu chỉ cần làm việc chăm chỉ để đối mặt với nó thôi. Nếu cậu buồn phiền về nó và luôn chán nãn, thì sẽ càng giống con gái hơn.”
Thiếu niên đẹp trai nhẹ nhàng mặc đồng phục khi anh ta nói và chỉnh lại trang phục cho gọn gàng theo thói quen trước khi nở một nụ cười rạng rỡ với Hoshi.
“Bắt đầu làm việc nào, người mới!”
“Oh… vâng! Senpai!”
Hoshi theo phản xạ trả lời to và theo senpai đẹp trai ra khỏi phòng thay đồ.
Không lâu cho tới khi Hoshi biết được người thiếu niên đẹp trai này tên là Harano Seigo, và là nhân viên bán hàng nổi tiếng nhất tại cửa hàng bánh kẹo Divine Taste!
13 Bình luận
Khổ