Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 ) 3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04: Rồng giương vuốt báo thù

Chương 1: Mây đen trên bầu trời Apta (part2)

12 Bình luận - Độ dài: 3,685 từ - Cập nhật:

Part 2

“Ngài đang nghĩ cái gì trong đầu thế hả?”

Một cô công chúa đang nhấc tà váy lên đuổi theo nhóm người nọ qua những dãy hành lang trong pháo đài Apta. Người bị truy đuổi – hoàng tử Gil – đang bị Shique và Gowen kẹp nách dìu hai bên. Anh ta ngoảnh lại, lưng tựa vào tường, nét mặt tỏ vẻ như thể mình vừa đụng phải một đống của nợ.

“Cái gì mà cái gì cơ?”

Thấy hoàng tử vẫn cố đi tiếp, công chúa chạy vòng lên trước chặn đầu anh ta.

“Ta đang hỏi liệu hành động vừa nãy của ngài có ẩn ý sâu xa gì không? Lần nào cũng vậy, cho dù có quái gở đến đâu đi nữa những động thái của ngài luôn phục vụ cho một mục đích thâm sâu nào đó mà không ai tưởng tượng ra được.”

“Thực ra vừa rồi Điện hạ chỉ đang say thôi.:

Shique cố gắng hạ nhiệt tình hình, nào ngờ lại gây hiệu quả ngược. Vileena trừng mắt dữ tợn.

“Vì say thôi à? Hử? Thật vậy sao? Nếu đúng là như thế thì ta xin phép hỏi lại: vì sao, trong cơn ngay nghiêng ngả không biết trời trăng gì như vậy, ngài lại đi chĩa kiếm vào mặt cận thần của mình chứ? Vì sao vậy?”

“Ta say…vì ta uống rượu.”

Gil lè nhè đáp, giọng điệu y hệt như một tay bợm nhậu thứ thiệt. Vileena sấn tới, lửa giận phừng phừng. Shique rụt vai lại, tựa hồ như đang chuẩn bị chịu đựng một trận cuồng phong. Thế rồi nét tức giận trên mặt Vileena đột nhiên biến mất.

Cô chợt nhận ra, hoàng tử bây giờ giống hệt như lúc anh ta quỳ gối khóc lóc. Hình như vì lẽ đó nên anh ta mới uống rượu. Nghĩ đến đây, Vileena cũng mất hết động lực để nổi giận.

Vừa về đến thư phòng trong doanh trại là hoàng tử Gil – hay đúng ra là Orba – đã tung mình nằm lăn ra giường. Shique quay sang nói với cậu người hầu Dinn, người vẫn đang chờ hoàng tử trong thư phòng ‘hôm nay cậu nghỉ sớm đi’, đồng thời cũng cho nhóm lính gác ngoài cửa thoái lui.

“Vừa nãy là thế nào?” Gowen là người đầu tiên lên giọng chất vấn. Orba rên rỉ khe khẽ.

“Chả có thế này thế kia gì hết.” Cậu đáp, miệng cười toe toét.

“Orba.” Gowen gằn giọng. Gương mặt rám nắng của ông cũng đang tỏ tía không kém Orba.

“Choa ơi, bây giờ ông lại giở địa vị quản nô của mình ra rồi đấy. Sáng ra chỉ cần nhòm mặt ông là biết ngay tâm trạng ông ngày hôm đó như thế nào.”

“Ờ thế à? Thế thì tao nói thẳng luôn: tâm trạng tao đang cực kỳ tệ đây.” Gowen trừng mắt nhìn Orba đang vùi mặt xuống gối. “Uống vài ba chén rượu rồi đi phá hoại chính những thứ mà mày đã phải liều mạng để đạt được, đến cả đứa trẻ con cũng không làm thế đâu. Mày đéo tỉnh táo nữa rồi. Mày nên cảm ơn Pashir đi. Nếu thằng đó không can thiệp kịp lúc thì mọi thứ đã hỏng bét rồi.”

“Làm đéo gì mà căng thế lão già?”

“Orba!” Gowen giận dữ quát lên. Ông toan vung cánh tay chắc nịch lên thì Shiquen xen vào.

“Từ từ, từ từ đã Gowen. Dạo này Orba phải làm việc liên tục, chắc hẳn là nó bị lao lực quá đó thôi. Một thằng kiếm nô bỗng dưng trở thành hoàng thái tử, thỉnh thoảng ăn chơi rượu chè tí chút cũng không hại gì đâu chứ?”

“Có đấy.” Gowen thờ phì phò. “Còn nhớ không Orba? Chính mồm mày từng nói rất có thể toàn bộ trò thế thân này là chủ ý riêng của Fedom. Nếu chân tướng của mày bị bất cứ ai khác phát giác thì mày chết chắc. Đến cả mày cũng không có sẵn kế hoạch đề phòng tình huống đó. Còn nữa, mày mà bị lộ thì bọn tao cũng bị coi là đồng phạm, cũng cầm chắc án tử luôn. Đây đéo phải là vấn đề mày chơi liều với cái mạng của một mình mày thôi đâu.”

Orba thôi cười. Cậu ngả lưng nằm ngửa ra giường rồi lại quay lưng về phía Shique và Gowen. “Orba!” Gowen dằn giọng đòi hỏi câu trả lời.

“Không còn lí do gì để tiếp tục đóng giả làm hoàng thái tử nữa.” Orba trầm lặng đáp, tựa như đang thì thầm. Gowen giật mình khựng lại, đưa mắt nhìn Shique.

“Không có lí do gì để giữ hắn sống nữa.” Tấm lưng Orba run lên lẩy bẩy, giọng khàn vỡ. “Anh trai tôi đã chết. Hắn đã bỏ mặc anh ấy. Alice, rồi mẹ tôi, có lẽ cũng bị giết rồi. Hắn, thằng khốn đó, chính tay hắn đã phóng hỏa đốt phá những làng mạc trong đất nước Mephius này.”

Mới đây thôi Orba hãy còn đang kích động trong hơi men, nhưng giờ đây mọi thứ đã đảo ngược. Cậu sụt sùi la hét.

“’Hắn’ ở đây là…” Shique lên tiếng…

“Đừng nói đó là viên tướng mà lúc nãy mày vừa hung hăng chĩa kiếm vào đấy nhá.” Gowen xen vào. “Hình như…tên là Oubary, đúng không nhỉ? Thằng cha đó đã làm gì? Mày gặp y từ trước hay sau khi trở thành hoàng thái tử?”

Những lời vừa nãy của Orba chợt vang lên trong óc Gowen, mọi thứ gộp lại thành một lời giải hợp lý. Ông thừa biết trước đây Oubary Bilan từng làm nhiệm vụ trấn thủ Apta. Anh trai Orba đã chết ở đây, có lẽ nào cậu ta là một người trong đội quân bảo vệ thành phố?

“Chú nói…y phóng hỏa đốt làng của người Mephius hả? Không lẽ nào…” Shique chợt lớn tiếng như thể vừa nhận ra điều gì đó. “Orba, lẽ nào chú đang tìm cách trả thù y?”

Orba vẫn ngoảnh lưng đi không đáp. Cậu không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận. Shique nuốt khan trong khi Gowen đứng bên cạnh thì thở dài thườn thượt. Bấy lâu nay Orba vẫn luôn có đôi chút bí hiểm. Cậu là mẫu người bình tĩnh lạnh lùng nhưng đôi khi lại cực kỳ đa cảm. Lí trí của Orba nằm chênh vênh giữa hai nửa tính cách xung khắc này. Rất có khả năng, vào bất cứ lúc nào, cậu sẽ lên cơn quẫn trí và phát điên phát rồ.

Bây giờ ư?

Hai năm trước – không, phải là ba năm trước, ngay từ lần đầu gặp mặt, Gowen đã nhận ra Orba là người mình cần phải để mắt đến. Cái mặt nạ sắt trên đầu là một, ngoài ra trong tâm can cậu ta cũng đeo mặt nạ, khiến người ngoài không tài nào dò xét nổi những mưu tính trong đầu y. Vậy mà, bây giờ đây, Orba đang sụt sùi khóc than. Cậu ta chưa bao giờ yếu ớt như thế. Gã kiếm sĩ nổi tiếng bất bại, cũng như nhà chiến lược tài ba đã giăng bẫy đánh lừa mọi kẻ thù đều đã biến mất. Người đang quay lưng khóc lóc đằng kia chỉ đơn thuần là một chàng trai.

Dẫu vậy, Gowen vẫn nghiêm giọng.

“Báo thù à? Nếu gia đình mày bị thằng đó hại chết thì ừ, làm đéo có chuyện mày tha thứ cho hắn. Có điều, nếu bây giờ mày chỉ tập trung lo việc báo thù thì mày sẽ mất hết, mất sạch. Tất cả những gì mày đã phải vào sinh ra tử để đoạt lấy…”

“Tất cả á? Cái gì mà tất cả cơ?” Orba gào, giọng òa vỡ. “Tôi đã mất tất cả rồi! Còn cái gì nữa? Cái mạng này à? Chết thì chết thôi. Nếu tôi phải chết để thằng khốn đó phải nếm mùi địa ngục thì tôi luôn sẵn sàng!”

“Mày vẫn còn nghĩa vụ phải làm tròn, Orba à. Hay mày cho rằng mày chán vào vai hoàng thái tử rồi bảo bỏ là bỏ và thế là xong à? Địa vị lớn đi kèm với trách nhiệm lớn, bất kể mày muốn hay không. Nói đi, dù chỉ một lí do thôi, vì sao tao nên để mặc mày muốn làm gì thì làm?”

“…”

Đây là lần đầu tiên Shique thấy Gowen chỉ trích người khác nặng nề như thế. Ông vốn không bao giờ chĩa mũi quá sâu vào việc của người khác, suốt từ hồi còn làm tổng quản kiếm nô. Ông dạy kiếm thuật, dạy chiến thuật, dạy tiểu xảo để sống sót nhưng lại không bao giờ tỏ qua quan tâm đến chuyện đời của đám ‘học trò’. Trong thế giới này, ông có thể huấn luyện cả trăm tên kiếm nô và mặc kệ câu hỏi liệu có đứa nào sống sót đến năm sau hay không. Tìm hiểu về mọi tên kiếm nô nhiều hơn mức yêu cầu của công việc là hoàn toàn bất khả thi.

Từ khi Orba trở thành hoàng tử Gil đến nay đã được ngót nửa năm. Trong suốt khoảng thời gian đó, Orba không phải là người duy nhất bị sự thay đổi về môi trường sống làm cho thay đổi.

Vì thế nên…

“Phải rồi, Orba…” Shique góp lời, cố gắng nói lí lẽ với cậu. “Tạm chưa tính đến tình hình hiện tại, chẳng phải chú đã hứa với công chúa Vileena là sẽ đem quân đến tiếp viện cho Garbera rồi, nhớ không? Nếu Oubary mà chết thì chú chắc chắn sẽ không thể hoàn thành lời hứa đó. Mặt khác, Oubary sẽ còn ở lại Apta, cơ hội vẫn còn. Nếu chú muốn, đội Cận Vệ sẽ giám sát nhất cử nhất động của hắn, cũng tương tự như nhiệm vụ hằng ngày thôi.”

Orba im lặng không đáp.

Shique và Gowen đi rồi, căn phòng lại rơi vào thinh lặng. Orba nằm bất động trên giường.

Khi vừa trở về Apta sau chuyến thăm Taulia, Orba đã gặp ông thợ rèn già Sodan và biết về cái chết của anh trai Roan. Lâu nay cậu vẫn luôn tự nhủ Roan đã không còn, nhưng trong thâm tâm vẫn còn nhen nhóm chút hi vọng, không, ảo tưởng thì đúng hơn. Biết đâu đấy, Roan, Alice và mẹ đã sống sót qua cơn nguy biến và sẽ đoàn tụ với Orba, chấm dứt những ngày tháng như địa ngục trần gian này. Thế rồi, khi sự thật được Sodan xác nhận, chút hi vọng - ảo tưởng – đang lập lòe trong lòng Orba cũng theo đó mà tan vỡ. Tất cả - Roan, mẹ ,Alice... những ai cậu từng biết năm xưa đều đã chết.

Và Orba khóc. Khóc đến khi nước mắt khô cạn, khóc để giải tỏa những xúc cảm đang bùng cháy trong lòng. Cậu muốn vác gươm đi chém bay đầu Oubary Bilan. Hoặc giả sử như thằng khốn đó đang có mặt ở Apta,cậu sẽ đi đối mặt với y, giải phóng sát ý hừng hực trong tim mà không màng hậu quả.

Tuy nhiên, Oubary vẫn chưa về đến pháo đài và cơn giận dữ điên cuồng của Orba vì thế mà không thể giải phóng. Cậu bỏ về phòng uống rượu, hết cốc này đến cốc khác, mặc kệ Dinn khuyên can. Cậu uống mãi mà không biết điểm dừng, uống hoài mà không thấy say. Thế rồi, khi mặt trời đã khuất bóng, Orba nghe thông báo Oubary đã vào thành. Cậu chật vật đứng dậy khỏi ghế, khật khưỡng ra đại sảnh…mọi chuyện xảy ra ngay sau đó.

Tch.

Tửu lượng của Orba vốn kém, cữ rượu ki bắt đầu quặn lên cồn cào trong ruột. Cậu nuốt khan mấy lần, trở mình qua trái qua phải nhưng vẫn không tìm ra được tư thế nằm thoải mái. Thể xác Orba đang gào thét đòi được nghỉ ngơi sau bao mệt nhọc tích tụ trong suốt cuộc chiến với Taulia.

“Anh Roan…” Bờ môi khô cằn của Orba lẩm bẩm…

*

Roan đã vào thành Apta, thành phố ở gần làng Orba nhất, để xin việc làm trợ lí cho một thương nhân. Cứ cách vài tháng anh lại xin nghỉ phép về nhà một lần. Đối với một cậu bé chỉ biết về vùng trời và mảnh đất thung lũng nơi mình sinh ra như Orba thì những câu chuyện Roan kể về cuộc sống thành thị nghe như một thế giới khác. Hồi ấy Orba còn không biết gì về phi thuyền Ether bay trên trời hay những đấu trường giác đấu nơi nô lệ phải quyết chiến. Đối với nô lệ, việc kéo dài mạng sống thêm một ngày đã có thể coi là diễm phúc rồi, vậy mà Orba vẫn khăng khăng nói rằng ‘nếu phải làm nô lệ thì em vẫn sẽ kiếm ra tiền cho mà xem’, khiến cho Roan phải nhăn mặt. Nơi làng quê hẻo lánh này, Orba gần như không có cơ hội biết về những người bị bắt làm nô lệ.

Những cuốn sách và chuyện kể của Roan đã mở mang tầm mắt cho con ếch dướu đáy giếng là Orba. Cũng nhờ công Roan dạy bảo mà Orba mới biết đọc biết viết. Dần dần, Orba bắt đầu bị sách vở cuốn hút. Truyện tranh dành cho trẻ em, sách viết về những trò chơi nổi tiếng, sách kể về thời đại loài người rời bỏ Thế Giới Cũ, về Vua pháp thuật Zodias và những khám phá kì diệu về ma thuật, hay tuyệt vời nhất là sách lịch sử và những vị anh hùng.

Orba đắm mình trong những trang sách để rồi lại đau xót khi nhận ra rốt cuộc mình sẽ không bao giờ trở thành một phần trong những câu chuyện như thế. Tuy nhiên, đầu óc cậu vẫn mơ một ngày nào đó mình sẽ thoát khỏi nơi làng quê tù túng này, đi khám phá thế giới và có những chuyến phiêu lưu để đời. Cậu thèm muốn được một lần nhìn thấy đại dương bao la, được chạm tay vào băng tuyết mùa đông, hay tìm hiểu về những thị phi ở Cung Điện Vàng.

Đầu óc non nớt của Orba hồi ấy cho rằng anh Roan - người luôn luôn hăng hái giở từng trang sách ra giải thích – cũng giống như mình. Anh đã tìm đường đến với thế giới mới, lên thành phố, giải quyết khó khăn và vươn lên, làm những điều mà bản thân cậu chỉ biết đến qua sách vở.

*

Trong giấc ngủ mê mệt, Orba mơ…

…về phần kí ức rõ ràng nhất thời thơ ấu. Bên ngoài nhà kho, dưới bầu trời đầy sao.

Đây là…

Vài ngày trước khi Roan lên đường đến Apta tòng quân, Orba gây sự đánh nhau với thằng bé Doug làng bên và bị mẹ mắng. Sau đó, hai anh em cùng ngồi ngắm sao vừa nói chuyện với nhau. Suốt cuộc đời này, cậu sẽ không bao giờ quên những lời anh nói khi đó.

“Không ai thấu hiểu được nhân cách thực sự của chính mình.” Anh nói đoạn rồi ngẩng lên nhìn vầng trăng đang tỏa sáng nhàn nhạt.

“Hai anh em đang làm gì thế?” Alice không biết từ đâu đến góp chuyện. Cô là người bạn hàng xóm từ thủa nhỏ của hai người. Tuổi cô nằm xen giữa, lớn hơn Orb aba tuổi và kém Roan ba tuổi. Thế rồi, nội dung cuộc trò chuyện biến thành ôn lại kỉ niệm xưa từ lúc nào không hay. Ví dụ như khi nghe một người trong làng nói là đã trông thấy một con rồng hoang dã, cả hội cùng kéo nhau đi tìm để rồi bị lạc trong vùng thung lũng đầy sỏi đá nhằng nhịt. Đến khi lết được đôi chân nặng như chì về đến nhà thì mặt trời đã lặn được hai giờ, kết quả là ai cũng bị bố mẹ mắng cho tối tăm mặt mũi.

“Mà này, anh Roan có bị mắng đâu chứ. Mẹ chỉ dí mỗi em thôi, can tội rủ rê anh hai đi cùng.”

“Thì sự thật đúng là như thế còn gì?” Alice bĩu môi. “Nói gì thì nói, cái đứa đầu têu vụ đó cũng chính là đứa đầu tiên to mồm tuyên bố ‘em đã nhìn thấy con rồng,’ – là em chứ ai, Orba.”

“Chị nói cái gì thế?”

“Chị đã dò hỏi bọn trẻ con rồi. Không đứa nào nghe tin đồn nào tương tự hết. Nghĩ đi nghĩ lại thì trò này chỉ có thể là do em tự bày ra thôi, Orba à.”

“Sai bét rồi! Là tại thằng Doug-“

“Thôi thôi, vui mà.” Roan cười xòa cắt ngang. Ánh mắt anh vẫn đang dõi theo những vì sao trông như đang chực chờ rơi xuống mặt đất.

“Hôm qua anh cũng nghĩ lại về vụ đó. Tự nhiên sực nhớ ra trong đầu thôi. Lúc tụi mình đang đi vòng vòng trong hẻm núi ấy, Alice đề xuất là nên lần theo đường cũ mà về, sau rồi tụi mình vẫn phải chật vật thêm ba giờ đồng hồ nữa mới đến được vùng bình nguyên bằng phẳng đầy đá tảng. Ừ, chính cái chỗ mà người ta kháo nhau là có rồng đó, không phải loại rồng nuôi thuần hóa đâu, hàng xịn – loài Long Thần thông thái và có cánh và ma thuật á. Choa ơi, gió ở đó mạnh thôi rồi. Không, anh cũng nghĩ rồng trú ngụ ở một nơi như thế cũng không có gì là lạ.”

“Pfff, nói bóng gió gì thế? Hai anh em này giống nhau ghê. Em vẫn cho rằng hai người tính cách khác nhau nhưng riêng cái khoản này thì giống y hệt luôn. Thiệt tình, Orba vẫn tin chắc là nó có thể dựa vào sức mạnh cá nhân để tiến thân. Mấy câu chuyện cổ tích kiểu như một người bình thường lập quốc, bình thiên hạ chỉ nhờ vào thanh kiếm trong tay đã lỗi thời lắm rồi.”

Alice tiếp tục bám vào chủ đề này để trêu Orba, khiến cậu xị mặt “Vâng vâng, là em sai.” Lúc cậu nói, ánh mắt Alice dõi theo anh Roan có đôi phần lẻ loi.

“Không phải đâu.” Roan hơi ngần ngừ rồi lắc đầu.”Ừ thì người lớn chỉ thấy đấy là ba tiếng đi bộ nhưng với hội trẻ con như chúng mình thì đó là cả một chuyến phiêu lưu rồi. Ta phấn khích vì không biết thứ gì đang chờ đợi ở đích đến và tin tưởng rằng một cuộc sống hoàn toàn mới lạ đang chờ được khám phá.”

Lời Roan nói tựa như dao đâm vào tim Orba nhưng cậu không hiểu vì sao.

Ba người lại tiếp tục ôn lại chuyện cũ, nói cười rôm rả. Mỗi lần Alice trêu Orba là Roan lại nhẹ nhàng dàn hòa. Đó cũng là lần cuối cùng Orba được nói chuyện với anh trai mình.

*

Orba từ từ nhỏm dậy. Trời vẫn chưa sáng.

Cơn say đã biến mất. Chỉ với một giấc ngủ, cơ thể thanh niên của cậu đã xóa sạch mọi mệt mỏi. Cổ họng khô cháy, cậu với lấy bình nước đặt cạnh gối và một hơi uống cạn nó.

Ánh trăng nhàn nhạt đang chiếu rọi ngoài cửa sổ. Orba ngẩng lên nhìn mà nước mắt không hiểu sao lại ướt nhòe nơi khóe mi. Cậu ngoảnh sang nhìn đống giấy tờ ngồn ngộn trên bàn làm việc. Trước khi lên đường đến Taulia, cậu đã lệnh cho Dinn chuẩn bị những thông tin liên quan đến Công quốc Ende. Về dài hạn, khả năng tránh xung đột vũ trang với Ende là gần như bất khả thi. Để đề phòng, cậu đã thu thập sẵn tin tình báo, bao gồm những chi tiết liên quan đến hai vị hoàng tử kế vị của Ende.

Cái thứ này còn…

Nó không còn hữu dụng với Orba nữa. Cậu thả mình cái uỵch xuống giường, như một con rối bị cắt dây.

Mình đếch còn liên quan gì đến cái trò hoàng thái tử này nữa.

Gian phòng này vốn là một phòng trong doanh trại, nhỏ hơn nhiều so với thư phòng của hoàng thái tử ở Solon, trần phòng cũng thấp hơn. Dù vậy, Orba lại thấy dễ chịu, giống với hồi còn làm nô lệ hơn.

Cậu sẽ giết Oubary, đồng nghĩa với việc sẽ vứt bỏ tất cả những gì mình đang có. Gowen nói đúng. Có điều, Orba ngay từ đầu đã mất tất cả rồi. Cậu còn gì nữa đâu mà sợ?

“Mày vẫn còn nghĩa vụ phải hoàn thành.”

Tiếng Gowen vang lên trong tâm trí Orba, đi kèm với cơn đau đầu như búa bổ. Do rượu hoặc cũng có thể là do bao nhiêu vấn đề cứ nối đuôi nhau xuất hiện.

Giết hắn! Giết hắn! Giết!

Nghĩa vụ…Nghĩa vụ…

Orba nhắm mắt lại. Cơ thể cậu rã rời, trái tim cũng nguội lạnh. Cậu không hiểu bản thân mình đang muốn cái gì nữa. Orba muốn lấy mạng Oubary nhưng mặt khác, hoàng tử Gil lại phản đối.

Ta…

Cảm giác nóng sốt lan từ trên đầu xuống lưng. Khắc ấn trên lưng Orba lại cháy lên cùng nỗi uất hận trong lòng cậu.

Ta…ta là ai?

Orba lặp đi lặp lại câu hỏi đó trong lòng và tất cả những gì cậu nghe thấy chỉ là tiếng vọng.

------------------

Trans note:

Mình đã trở lại sau hai tháng sml, bận nhiều việc quá.Tiến độ pj hiện giờ sẽ rất phập phù, may thì tầm 2 tuần 1 chap, còn nhọ thì...

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

thanks for chapter
Xem thêm
TRANS
tks trans
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm
Đang tính hỏi tội trans lặn lâu quá thì đọc dc cái tip cuối nên thôi ????????
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tội tình giề? Trans cũng phải lo cơm áo gạo tiền, lo kiếm ghệ nữa chứ
Xem thêm
@GangsterVN: thì hè r chỉ chờ chuyện của chú bs bộ isekai mahou mà bác bên đó lặn tăm r còn mỗi chú thôi, đời có j cho bớt nhạt ? =))
Xem thêm
tiếp nào trans ơi
Xem thêm
Mừng quớ!
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm
TRANS
Chào mừng bác trở lại :D
Thanks~
Xem thêm