Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 ) 3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Rồng tung hoành nơi đô thành trá ngụy

Chương 4: Kiếm hội(Part 2)

8 Bình luận - Độ dài: 3,164 từ - Cập nhật:

                      Rakuin no Monshou

           Tác giả: Tomonogi Sugihara          Minh họa: 3

Chương 4: Kiếm hội

Part 2

Đồ ăn thức uống tươi ngon được bày ra trên bàn, cùng với một lượng lớn các loại thịt. Bữa sáng này lớn đến độ khiến người ta sợ bị bội thực.

 Orba gần như không ăn uống gì mấy, có chăng cũng chỉ được vài ba miếng bánh mì. Nhưng không phải vì lí do sức khỏe mà cậu tỏ ra kém ăn.

Hôm nay hoàng đế cùng ăn sáng với cậu. Không chỉ mỗi ông ta mà còn có cả những thành viên hoàng tộc khác như Melissa, Ineli và em gái Flora. Kể cả những chính khách như Simon Rodloom, Colyne Isphan, những chỉ huy quân sự như Odyne Lorgo cũng có mặt.

 Hoàng đế giữ nguyên thái độ, vẫn tiếp đãi những người đến xin yết kiến, mời họ cùng dùng bữa sáng trong khi lắng nghe vấn đề cần quan tâm. Việc này có làm cũng như không nhưng nó đã thành thông lệ và vẫn được chấp hành suốt bao lâu nay rồi.

 Đây là lần đầu tiên Orba góp mặt trong sự kiện này. Trước giờ cậu vẫn bịa ra lí do này nọ để không đến. Fedom không muốn để kẻ đóng thế hoàng tử Gil gặp phải người thân trong gia đình ngài hay những người thân cận hiểu rõ về hoàng tử. Nhưng lần này thì khác. Fedom không biết. Mà nếu có biết thì lão sẽ vặn mọi khả năng có thể để ngăn cản cho bằng được, có khi còn can thiệp sâu vào việc riêng của Orba.

 Xem nào…

 Orba bồn chồn. Cậu đang chờ đợi một thời cơ như thế này, lúc sự im lặng đã thay thế hoàn toàn những tiếng trò chuyện. Cậu hít một hơi sâu rồi mở lời.

“Thưa phụ hoàng.”

Mọi ánh mắt đều quay ra nhìn với đôi chút ngạc nhiên. Có lẽ hoàng tử Gil xịn đã học cách giữ im lặng. Đến cả hoàng đế cũng phải mở to mắt với Orba.

“Có chuyện gì?”

“Con có một thỉnh cầu.”

“À? Con lại muốn cái gì đó chứ gì? Ngựa à? Hay chức danh tướng lĩnh? Nếu muốn vương miện thì hãy còn quá sớm.”

Hoàng đế đáp lại với điệu bộ hài hước. Ông ta chắc chắn muốn thấy sự hưởng ứng nhiệt tình nhưng Orba mặc kệ.

“Đó là về giải đấu giác đấu.”

“Nói đi.”

default.jpg

Thái độ hoàng đế thay đổi cái rụp, lời lẽ cũng chuyển sang vẻ nghiêm nghị. Ông ta cứ uống ừng ực món rượu hoa quả như nước lã suốt buổi sáng. Orba không thể không nhận ra sự thay đổi trong thanh âm nhưng hiện thời cậu vẫn sẽ cẩn thận đề đạt ý nguyện.

“Con muốn được đưa một thành viên của đội Cận vệ hoàng gia, người đã đánh bại Ryucown, tham gia vào cuộc chơi giác đấu trong lễ hội lần này.”

Đề xuất bất ngờ này khiến mọi người cao hứng bàn tán, ngoại trừ hoàng đế. Oubary và đám người kia mắt sáng rỡ lên trong kỳ vọng. Hoàng đế khịt mũi.

“Lại nữa, mà tại sao cứ phải là lần này mới được?”

“Con được biết có rất nhiều người mong có Orba tham dự. Người dân chắc chắn sẽ rất vui thích.”

“Con có hiểu điều mình vừa nói ra không thế?” Hoàng đế trừng mắt với Orba. “Người dân sẽ rất vui thích? Đó chỉ là cái cớ thôi phải không? Con muốn tên cận vệ của mình thắng để có cái mà khoe khoang chứ gì? Thế sao con không tự mình tham gia luôn đi? Đã từng có tiền lệ đó thôi.”

“Ch-chắc phụ hoàng đang đùa.”

 Orba cúi đầu ngay, sợ rằng hoàng đế có thể đã phát giác ra thân phận võ sĩ giác đấu của cậu. Cậu dám chắc là như thế, nhưng ánh mắt của ông ta – hoàng đế Guhl Mephius – đem theo áp lực kinh khủng, khác hẳn những kẻ Orba từng gặp.

“Hừm,” Hoàng đế thở hắt ra. “Chà, chiều ý con một lần chắc cũng không hại gì. Nhưng ít nhất là ta muốn thấy một chiến thắng sao cho xứng với danh hiệu anh hùng.”

“Xin khoan đã, thưa Bệ Hạ!”

Vừa rồi là Simon Rodloom. Cảm giác căng thẳng lại lởn vởn trong không khí. Đương nhiên rồi, mọi người ở đây đều biết quá rõ chuyện đã xảy ra ở điện thờ Long Thần.

“Xin hãy cho phép thần được nói. Thần khẩn cầu Bệ Hạ, không được để việc đó diễn ra. Xin hãy nhìn lại những lần lính Cận vệ hoàng gia tham gia vào giải đấu. Đúng là võ sĩ giác đấu không nhất thiết phải là nô lệ, nhưng để cho một người của đội Cận vệ bị giết trước mắt công chúng sẽ ít nhiều gây tổn hại đến quyền uy của Người.”

“Ờm.”

 “Bệ hạ từng nói về trường hợp thành viên hoàng tộc tham gia đấu giác đấu trong lịch sử Mephius, nhưng tình thế thời đó và bây giờ khác nhau hoàn toàn, không thể đem ra so sánh được.”

“Ờm.” Hoàng đế ậm ừ. Đôi mắt trũng sâu của ông ta nhìn Simon, khuỷu tay đặt lên phần dựa của cái ghế bành, cằm chống lên bàn tay. Colyne Isphan lên tiếng.

“Như vậy cũng được mà? Mephius của chúng ta là đất nước của kiếm và rồng. Bản năng tranh đấu nằm trong máu, quê quán hay dòng dõi không có liên quan.”

“Nhưng-“

“Vả chăng, người Cận vệ đã đánh bại Ryucown chắc chắn là một vị anh hùng. Chỉ vì gốc gác nô lệ nên người dân mới phân vân, không công khai vinh danh người đó. Mạn phép cho thần nói ra, chính các vị lãnh chúa và tướng quân đây cũng đang băn khoăn không biết có nên mời người đó đến dự bữa tiệc tối nay hay không còn gì? Mà người của đội Cận vệ tranh đua để đạt danh hiệu Clovis, âu cũng hợp lẽ.”

“Nói hay lắm.”

Hoàng đế gật gù chấp thuận. Colyne khiêm nhường cúi đầu, ông ta vốn giỏi diễn mấy trò này. Dò theo biểu cảm của hoàng đế, gói gọn lại lí lẽ trong chính kiến của hoàng đế rồi hùng biện khiến cho nó nghe càng có lí hơn.

“Năm nào cũng thế, những người đạt được danh hiệu cao quý Clovis và Felipe đều có gốc gác là nô lệ. Họ đều là anh hùng. Trong đó có người còn trở thành tướng quân. Hình như là cách đây khoảng ba mươi năm thì phải, đúng không ngài Simon?”

“-Phải.”

Giải đấu thường niên này luôn trọng thưởng cho hai võ sĩ giành chiến thắng cuối cùng. Họ được tung hô như những người anh hùng sau khi đánh bại tất cả những kẻ khác. Tiết mục chính của ngày cuối cùng sẽ là hai người anh hùng cùng hai trăm tên nô lệ giao chiến với một bầy rồng. Sử sách Mephius còn ghi lại, Clovis, Felippe và những người đã sát cánh cùng họ đều được tuyển mộ vào quân đội Mephius, không quan trọng xuất thân.

“Tất cả họ đều xứng đáng với danh hiệu anh hùng. Kẻ chiến bại chỉ có khả năng đến thế thôi, nhưng những người dám tranh giành danh hiệu của Clovis đều là những người vĩ đại dám xả thân cho truyền thống Mephius. Cho dù có bại trận, họ vẫn là chiến binh và sẽ không để lại tổn thất gì cho vương quyền cả.”

“Ồ.”

“ Hiểu rồi. Cũng hợp lí lắm.”

 Các quý tộc xung quanh lên tiếng khen ngợi Colyne, Simon cũng không phản đối gì thêm nữa. Hoàng tử Gil, người mở màn câu chuyện, cứ thế bị lơ đẹp. Trong lúc đám người kia còn đang bận cãi nhau thì…

“Vậy ra anh có nghe lời thỉnh cầu của em, Onii-sama.”

Orba không đáp, đến cả tiếng ư hử cũng không. Nhưng Ineli không vì thế mà bận tâm. Tâm tư cô nàng đang bận suy tưởng mất rồi.

“Trong trường hợp người ấy trở thành nhà vô địch thì mình phải tìm cách để được trở thành người trao cho chàng chiếc mũ trụ hoàng kim của Clovis mới được. Lúc đó ta sẽ tuyên bố chàng là người anh hùng đã cứu ta, hoàng triều công chúa Ineli, khỏi nanh vuốt của rồng.”

Về phần Orba, đầu óc cậu đang nghiền ngẫm kế hoạch, chuẩn bị cho bước tiếp theo, không hề để ý đến Ineli ngồi bên đang lẩm bẩm như cô gái chìm trong cõi mộng mơ. Cậu cũng không để ý được rằng ẩn trong vẻ mộng mơ đó là một xúc cảm ác độc kiểu như ham muốn sở hữu Orba, gã đấu sĩ đeo mặt nạ.

Chẳng mấy chốc mà tin đồn Orba sắp tham dự giải đấu đã lan truyền khắp hoàng cung. Bản thân người đó là cựu võ sĩ giác đấu nhưng việc người của đội Cận vệ hoàng gia tham gia vào cuộc chơi này lại là điều chưa từng xảy ra trước đây. Thiên hạ phản ứng theo hai nhóm.

 “Hoàng tử điện hạ, đây quả đúng là điều chúng thần mong đợi.” Một nhóm đồng ý cả hai tay.

 “Chắc là hoàng tử cao hứng sau chiến thắng đầu tiên đó thôi.” Một nhóm âm thầm chỉ trích hoàng tử.

Có một người tên Fedom Aulin, khi tình cờ nghe được tin đồn này đã phát điên phát rồ. Orba ,con rối trong tay lão, con rối lão đã phải tốn bao công sức sắp đặt, nay lại vớ vẩn tự quăng mình vào chỗ chết ngay trước mũi lão. Nhưng sự việc đã đi quá khả năng can thiệp của Fedom rồi khi chính Orba là người đã thỉnh cầu hoàng đế cho phép.

“Chỉ cần qua hai hay ba trận gì gì thôi mà.”

Orba nói với giọng bàng quan, giấu nhẹm ý đồ gài bẫy Noue và Oubary.

“Mà cũng quái đản thật. Lúc này đây, trên cái thế giới này, người lo lắng cho cái mạng của tôi nhất hóa ra lại là ngài.”

“Câm mồm!” Mặt Fedom tối sầm lại, trông lão như sắp xỉu tới nơi. “Nghe cho rõ đây. Ngươi không được phép chết! Đương nhiên là phải như thế, nhưng cũng không được để bị thương. Ngộ nhỡ cái lốt hoàng tử của ngươi bị nghi ngờ… Arggg! Khốn nạn! Mi liệu hồn mà chuẩn bị đi! Đợi lễ hội xong xuôi rồi, ta sẽ xích cổ mi lại cho mi thỏa nỗi nhớ nhung kiếp nô lệ!”

Dĩ nhiên, tin đồn cũng truyền đến tai Vileena Owell. Ngay khi biết được tin, cô đã vùng vẫy thoát khỏi vòng kìm tỏa của Theresia và phóng đi tìm hoàng tử.

Còn Orba, cậu không ở trong phòng. Trước tiên phải đến đấu trường để chuẩn bị cho màn trình diễn vào ngày mai.

 Quá rõ ràng là Orba không tham gia để chiều lòng thiên hạ. Ý đồ là mượn giải đấu này làm cầu nối để liên hệ với Pashir. Chắc chắn gã này phải có vai trò quan trọng trong kế hoạch của bọn Oubary. Chính miệng lão đã nhắc đến tên Pashir. Bằng mọi cách Orba phải moi móc được nội dung kế hoạch đó.

“Ớ?”

Vô ý thế nào mà cậu lại chạm mặt với Vileena. Cô ta đang chạy về phía bên này. Môi mím chặt, mắt nhướn cao. Hồi đêm qua, lúc cô ta đến thăm hỏi cậu, thái độ hung tợn đó đã được che giấu kĩ càng nhưng giờ thì nó đang lồ lộ ra kìa. Lại còn chưa bao giờ thẳng thừng đến như thế này. Cứ như kiểu Orba vừa làm gì đó khiến cô ta không bằng lòng.

“Tại sao?”

Màn chất vấn buộc tội của Vileena bắt đầu.

“Sao là sao?”

“Orba. Tại sao ngài lại đưa người đó đi tham dự giải đấu?”

“Ồ. Tên đó thì có liên quan gì tới công chúa đây?”

“Người đó-”

Vileena, người đang nổi cơn thịnh nộ chợt nhận ra mình bị bắt bí không nói gì được. Orba lại bắt đầu đi vượt qua cô thêm lần nữa. Cậu không bao giờ cho rằng việc công vụ của cô công chúa kia có liên quan tới mình. Giờ thì biết rồi nhưng cậu không có hứng cãi lộn với cô ta.

“Đó là một người bạn thân.”

Orba lập tức dừng bước chân khi nghe tiếng nói kia vang lên sau lưng.

Cô công chúa mười bốn tuổi quắc mắt.

“…đó là lí do việc này có liên quan tới tôi. Suốt bao lâu nay, người đó đã phải trải qua bao cuộc chiến gian khổ, vượt lên trên chúng để cuối cùng được thoát khỏi trói buộc, trở thành người tự do. Ngài đang ép buộc anh ta phải chiến đấu như cái hồi anh ta còn là nô lệ. Đến khi nào đây?”

“Công chúa xứ Garbera không hiểu chuyện rồi. Cô cho rằng đấu giác đấu là địa ngục trần gian nhưng đó là trò giải trí thời thượng ở Mephius đó. Đến độ có thêm sự góp mặt của một võ sĩ tên tuổi có thể làm cả một lễ hội sôi động hẳn lên.”

“Chứ không phải vì ngài muốn đánh bóng tên tuổi à? Muốn Trở thành tâm điểm trong cái lễ hội đó à? Thậm chí còn bắt Orba phải bán mạng vì mục đích đó!”

“Thằng đó sẽ không chết đâu.” Orba nói với vẻ lo âu.

Cô công chúa ngoại quốc áp sát cậu, đôi má cô ửng đỏ. Trông giống với hồi đó. Lúc cô ta gây sự với hoàng tử vì mãi không thấy quân đội hành động gì ở pháo đài Zaim.

“Vì sao ngài lại khẳng định được như thế?”

“Vì…vì đó là Orba mà. Thằng đó chưa thua lần nào hết. Là bạn bè tốt của hắn thì  phải có lòng tin với tài năng của hắn chứ.”

“Đó không phải là điều tôi đang nói!”

“Đó chính là điều Orba muốn! Thôi nha công chúa, chúng ta không nói gì thêm về chuyện này nữa.”

 Cảm giác ức chế cứ dâng lên bất chấp cố gằng kìm chế của Orba. Lời cậu nói y hệt như bọn quý tộc Mephius.

“À mà cô nghĩ mình là bạn của hắn.” Orba chế nhạo.” Cô biết gì về hắn nào? Hắn đã giết bao nhiêu mạng? Người như cô và đám quý tộc hiệp sĩ ‘đầy kiêu hãnh’ cho rằng chiến đấu đến chết là cao quý, là có giá trị. Thằng đó không chiến đấu vì ba cái lý do đó, hắn chiến đấu chỉ để bản thân mình được sống mà thôi. Tắm trong máu thịt để được sống.”

“Đó là vì quý tộc Mephius các người-“

“IM MỒM!”

Cơn giận dữ của Orba phun trào theo lời nói, không thể chịu nổi nữa.

“Đừng có tự gọi mình là bạn của Orba thêm lần nào nữa. Không được nói chuyện với hắn! Đừng có làm như cô là hoàng tộc nên cô biết tuốt.”

Vileen trở nên giận dữ điên cuồng ngay tức khắc. Nhưng cô lại đứng chôn chân tại chỗ, không nói một lời, khác hẳn với biểu cảm trên mặt.

Orba cắm đầu chuồn thẳng. Cậu lạc lối trong dòng cảm xúc, không biết phải xoay sở thế nào.Ta là ai? 

Bước chân nặng nề cùng tiếng tim đập như đang gặp nhấm cơ thể Orba khi cậu chất vấn chính cái tôi của mình.

“Là võ sĩ giác đấu, ta không phải là người có thể làm bạn với một cô công chúa.”

“Là hoàng tử, ta không cần bận tâm nếu phải hi sinh Orba để đạt mục đích.”

“Ta…là ai???”

Orba cứ lặp đi lặp lại câu hỏi đó, không còn để ý gì đến thế giới xung quanh.

Hôm đó cậu đến đấu trường chỉ trước lúc hoàng hôn. Cuộc chơi của ngày hôm nay đã kết thúc rồi, khán đài cũng không còn một bóng khán giả.

Hình hài của đám kiếm nô hiện ra rõ dần dưới sân đấu. Đấu trường này cũng là cái trại nhốt những tên nô lệ có mặt trong trò chơi giác đấu. Trên mặt sân rộng rãi, họ dành thời gian tập luyện, chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.

 Lính gác đặc biệt chú ý đến nhóm kiếm nô ở khu trung tâm. Nhóm này đang tự do sử dụng vũ khí, ôn lại chiêu thức và tổ chức đấu tập một chọi một.

 Bỗng thấy một tay đấu sĩ đeo mặt nạ bước vào. Dĩ nhiên là mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn ta. Những người ở đây đều đã nghe phong thanh chuyện đồn đại về gã này, nhưng không ai tỏ ra ngạc nhiên, lên tiếng gọi tên hay sán lại gần kẻ đó hết. Thay vào đó, một viên chức trông coi đấu trường đến trước mặt gã đấu sĩ nọ.

“Tôi đã được biết chuyện của ngài. Nhưng ngài hà tất phải mất công đến tận đây. Đến ngày thi đấu chúng tôi sẽ gửi người đến đón.”

“Đã lâu rồi ta không sống trong bầu không khí này. Ta muốn làm quen lại ấy mà.”

Viên chức kia hơi ngớ ra rồi trao một thanh kiếm cho tay đấu sĩ – Orba. Cậu  khởi động làm nóng người rồi bắt đầu tập kiếm. Lần này cũng thế, bọn nô lệ kia chỉ đứng ngoài nhìn. Về cơ bản là bọn này nửa tò mò nửa muốn lờ cậu đi.

 Orba làm ra vẻ như vẫn tập luyện bình thường nhưng vẫn thường xuyên dò xét ánh mắt đám nô lệ. Không một lần nào cậu phát hiện ra ánh mắt Pashir.

Giải đấu chỉ còn có hai ngày nữa thôi. Nếu Pashir thực sự có vai trò gì đó trong kế hoạc của Noue thì hắn chắc chắn phải có hành động trong hai ngày này. Gã này là nô lệ, hắn không thể tự do đi lại được. Suy ra trại kiếm nô chính là một phần trong kế hoạch của Noue.

Cho đến khi đó, Orba phải tiếp cận Pashir và thăm dò nội dung kế hoạch đó.

Orba đang bồn chồn không yên nhưng cậu vẫn tự dặn mình. Không được hấp tấp.

 Tương lai của Mephius đang đặt trên bàn cân, cùng với nó là địa vị của hoàng tử Gil Mephius, niềm hi vọng của cậu.Tính mạng của công chú à –

Orba xoay mình, dướn một chân lên trước trong lúc vung kiếm chém dọc.

           

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Đm ảo thật mới chương trc vừa than xong chương này vào vấn đề chính luôn ;)))
Xem thêm
Ây da, ít nhất tôi đã tìm thấy một đoạn tâm đắc nhất của bộ này
Xem thêm
:) đoạn tôi là ai hay là đoạn đừng tưởng nhỏ công chúa có thể làm bạn orba
Xem thêm
thanks for chapter
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm
Lẽ nào lại như golden time, 2 con người trong 1 thân xác, mỗi linh hồn ấy lại có một người thương :/
Xem thêm
Hi vọng kết truyện ko như golden time :/
Xem thêm
ko hẳn, main tức giận là bởi vì mâu thuẫn với tư tưởng "kỵ sĩ" của công chúa. Khi mà ẻm nói Orba ko nên bị ép chiến đấu cho những *mục đích ko cao thượng đó*, điều này động chạm đến main bởi vì từ trước đến giờ cậu chiến đấu chỉ vì sống sót chứ ko có mục đích gì khác cả. Chứng tỏ sâu trong nội tâm thì main luôn luôn là chính mình, hoàng tử chỉ là một vỏ bọc thôi (chí ít là cho đến hiện tại, khi mà main chỉ lợi dụng cái mác "hoàng tử" để tự do + điều tra thân nhân + trả thù).
Xem thêm