Tập 02: Rồng tung hoành nơi đô thành trá ngụy
Chương 3: Đấu sĩ của công chúa (Part 2)
10 Bình luận - Độ dài: 3,703 từ - Cập nhật:
Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Part 2
Vileena Owell ôm trong mình ngọn lửa tham vọng cháy hừng hực. Hoàng tử Gil, cái gã mà cô tưởng là cuối cùng đã chịu bò ra khỏi phòng vào đêm trước lễ hội, thế mà mèo lại hoàn mèo. Hắn ta ngay lập tức trốn biền biệt trong phòng. Cô không thể nào trông đợi thêm gì ở hắn nữa. Làm như ta phải nhờ đến hắn ấy! Ta không phụ thuộc vào cái gì hết!
Vileena đứng thử váy trước gương, hai bàn tay nắm chặt trong lúc Theresia bận chỉnh trang lại đầu tóc cho cô.
“Hoàng tử vắng mặt lại càng hay. Ta sẽ nhân cơ hội này giao kết với các phái đoàn nước ngoài, củng cố quan hệ ngoại giao của Garbera trong khi bản thân ta vẫn đang ở Mephius. Đúng rồi, đây cũng là cơ hội tốt để nhớ mặt đám quý tộc Mephius. Đầu tiên là phải lập mối quan hệ quen biết, rồi đến bạn bè. Ta phải tự tạo chỗ đứng cho mình, bằng không sẽ chẳng có tiến triển nào hết.”
“Ôi trời. Công chúa điện hạ, nét mặt Người khó coi quá.” Theresia nhìn vào trong gương. “Nếu cứ như thế thì bao nhiêu công sức chuẩn bị để biến công chúa thành cô gái đẹp nhất Mephius của thần sẽ đổ bể hết. Cánh đàn ông sẽ bị Người dọa cho chạy trối chết. Đến cả hoàng tử, dù có ở xa mấy thì cũng phải phát run lập cập rồi trốn trong phòng nếu nhìn thấy gương mặt đáng sợ đó.”
Vileena bỏ ngoài tai lời châm chọc của Theresia, cảm giác uất ức trong lòng cô vẫn đang cháy phừng phừng. Cách hoàng đế điều hành chính sự… ta không thể nào ưa nổi.
Kaiser Islan đã bị tuyên án tử hình. Cuộc hành quyết sẽ diễn ra sau vài ngày nữa, ngay tại đấu trường giác đấu. Đám đông khán giả sẽ phải chứng kiến cảnh ông ta bị rồng xé xác. Vileena phát nổi da gà trong kinh hoàng và ghê tởm khi nghe tin.
Kaiser thậm chí còn không có lấy một cơ hội để biện bạch. Những gì ông ta đã làm cùng lắm chỉ là bất đồng ý kiến với kế hoạch xây dựng mới và di dời điện thờ của hoàng đế. Nếu nhắm mắt làm ngơ, vụ việc này rồi sẽ cuốn cả chính quyền vào vòng xoáy hỗn loạn.
“Những kẻ quyền cao chức trọng lúc tham gia vào chính sự mà chỉ biết chăm chăm dè chừng nét mặt chủ nhân, sợ rước vạ vào thân khi làm bề trên giận dữ… Ta không tin có chuyện bất cứ đất nước nào với những thành phần như vậy lại có thể tồn tại lâu dài trong thời đại chiến loạn này.” Chắc chắn ông nội sẽ nhận xét như vậy.
Vileena đến dự tiệc tại Nguyệt Quang Điện này để xác minh chuyện này. Cho dù Mephius có là xứ sở dã man thế nào đi nữa, chắc chắn phải có ai đó phản đối, không bỏ qua cho hành động của hoàng đế.
Ta phải thăm dò bọn chúng, từng người một, quan điểm, địa vị… phải xác định rõ vị trí hiện tại của mình. Từ đó, ta có thể lợi dụng nó để đem lại lợi ích cho Garbera.
Bữa tiệc bắt đầu ngay khi mặt trời đã khất bóng. Trong sảnh, ngoài sân, nơi đâu cũng đầy nhóc người với hàng núi thức ăn được chuẩn bị sẵn. Giữa một mớ tạp âm nào là tiếng nhạc nào là tiếng tán gẫu, Vileena xuất hiện trước mắt nhóm người ăn mặc thanh lịch nhất buổi tiệc. Những tên quý tộc Mephius gọi tên cô đều được đáp lại bằng một nụ cười duyên dáng.
“Ôi chao! Lại thêm một mĩ nhân nữa đến góp vui với chúng ta trong buổi tối đẹp trời này.”
“Những ngày vinh quang của Mephius không còn xa nữa. Thần thành tâm cầu nguyện sao cho lễ thành hôn của hoàng tử với công chúa – người được mệnh danh là đóa hoa của Garbera – sẽ đến càng sớm càng tốt.”
“Trời ơi! Công chúa thật yêu kiều biết bao! Thật xứng đôi vừa lứa với thái tử điện hạ.”Phải tiếp tục cười.
Vileena lịch thiệp đáp lại mọi lời tán dương trong khi cố xoay sở che giấu dòng cảm xúc với hình hài của loài nhện độc trong thâm tâm mình. Thế nhưng không ai đả động gì đến Kaiser Islan. Bản thân Vileena cũng đã quen thuộc với một vài phong tục của Mephius, cô biết rõ phụ nữ rất không nên hứng thú hỏi han về vấn đề chính trị.
Nhưng nếu có ai đó mở lời trước…
Vileena hiểu, phía bên kia không muốn nhắc đến chủ đề này trước mặt quan khách nước ngoài. Cô cay đắng hối tiếc cho cái danh phận mơ hồ hiện tại của mình. Nếu Gil Mephius tháp tùng cô đến đây, tình thế có thể sẽ thay đổi ít nhiều. Nghĩ đoạn, sự bực tức cô dành cho vị hoàng tử vô tích sự nọ lại càng kinh khủng hơn xưa.
Vileena quyết định rời đi chỗ khác. Nếu nghe thấy có người nói về Kaiser Islan ở đâu đó quanh đây, cô sẽ cố đến tham gia.
Có một khoảng rừng nhỏ nhưng lại rất độc đáo nằm giữa Nguyệt Quang Điện và hoàng cung. Vì thế nên cảnh ngoài trời ở đây cũng đẹp hơn nhiều. Ở giữa vườn hoa có một đài phun nước nơi người ta tụ đang tụ tập tán gẫu. Ở góc kia là một nhóm nhạc công đang cùng nhau hòa tấu một bản giao hưởng. Các cặp đôi cả già cả trẻ cùng khiêu vũ.
Ơ? Vileena dừng bước khi thấy Noue Salzantes. Ở hoàng cung Garbera, anh ta khá nổi tiếng trong mắt trẻ em và các quý cô và xem ra ở Mephius cũng y như vậy. Noue cùng với một cô gái đang biểu diễn một vũ khúc tuyệt đẹp giữa những ánh nhìn ghen tức của các cô gái xung quanh.
Noue chỉ nhận ra sự hiện diện của Vileena khi đã kết thúc điệu nhảy. Anh ta lập tức đến chào hỏi cô rồi lại nhanh chóng quay về với bữa tiệc.
“Chúc chị một ngày tốt lành, Onee-sama.”(*)
((*)Note: thực ra Ineli hơn tuổi Vileena, gọi là Onee-sama chỉ là kiểu xưng hô kính trọng chứ không thực sự nghĩa là chị.)
Vừa rồi là Ineli Mephius, công chúa của đế quốc Mephius, em-gái-ghẻ của Gil Mephius. Cô ta hơi nâng tà váy và cúi chào.
Vileena vẫn nhớ diện mạo ngây thơ và kiều diễm đó, đi kèm với câu nhận xét cực kỳ thô thiển của Theresia, “ Thần không ngờ người đó chỉ hơn Vileena-sama có hai tuổi.”
“Ah, có lẽ nào em vẫn chưa tự giới thiệu mình với Onee-sama hay sao? Mong chị đừng để bụng, âu cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà. Em thấy hai ta tốt hơn là nên biết đến nhau, càng sớm càng tốt.”
“Ờ, đây cũng thế - Ối! – Phải, ta hoàn toàn đồng ý.”
Cái ‘ối’ vừa rồi là do Theresia thúc cho Vileena một cùi chỏ. Tình huống nhạy cảm này có thể sẽ định đoạt quan hệ thứ bậc giữa hai người, nhưng tạm thời Vileena vẫn nên cư xử như một vị khách. Bản thân Theresia cũng linh cảm rằng nữ chủ nhân của mình sẽ không thích mẫu người như Ineli.
“Vừa rồi, em có vinh hạnh được làm bạn nhảy với Ngài Salzantes và quả thật là Garbera có những nhân cách xuất chúng. Động tác khiêu vũ của ngài ấy và, dĩ nhiên, khả năng tháp tùng một quý cô, đều hơn hẳn người Mephius. Onee-sama à… chị không muốn vui vẻ với một điệu nhảy hay sao? Em chắc chắn rằng tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều sẵn sàng tranh giành nhau vinh dự được làm bạn nhảy của chị.”
“Không, không đâu. Ta có hơi non kinh nghiệm với môn khiêu vũ.” Vileena vừa cười vừa khiêm tốn đáp. “Ta cũng lấy làm vinh dự khi được chứng kiến điệu nhảy tuyệt mĩ vừa rồi của công chúa Ineli. Đây không phải là chỗ để ta tham dự.”
“Ôi chà, là như vậy sao… Thôi thì cứ coi như thế đi. Tốt hơn hết là không phải băn khoăn nghĩ ngợi gì nhiều. Em từng được một vũ sư của hoàng gia Arion chỉ dạy về môn khiêu vũ từ năm ba tuổi. Vị vũ sư ấy rất được trọng vọng, tài năng của thầy cũng nảy nở từ năm lên ba.”
“Thật…thật phi thường.”
Một nhóm các cô gái – rất có thể là con của các gia đình danh giá – đã tụ tập quanh Vileena từ lúc nào không hay.
“Đúng thật là Ineli-sama từ bé đã có thể làm được mọi việc.”
“Em thường xuyên bị cha mẹ la mắng ‘Tại sao con không được như Ineli-sama hả?’ nhưng em lại nghĩ rằng ‘Dĩ nhiên rồi! Con nào phải là Ineli-sama!’”
Nhóm con gái bắt đầu cười rộ lên. Ineli cười rạng rỡ trong vinh quang còn Vileena vẫn phải tiếp tục cười trong khổ sở. Rồi…
“Ồ, đâu có phải cái gì ta cũng biết làm đâu. Ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, đúng không? Tỷ dụ như…” Ineli bẻ lái câu chuyện nhẹ nhàng như không, ánh mắt lấp lánh chỉ thẳng mặt Vileena. “…không biết lái phi thuyền chẳng hạn.”
“Phi thuyền?”
“Có gì đáng xấu hổ khi không biết lái phi thuyền đâu nhỉ? Đó là đồ trong quân đội phải không ạ? Em chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy luôn.”
Ineli cười tươi rói, sung sướng nhìn vẻ bối rối trên mặt các cô gái.
“Ta nghĩ em nói có lí. Nghĩa là, ở một mặt nào đó, điều đó không làm chúng ta hạnh phúc. Ý ta là, nghĩ thử xem… ngồi trên cái thứ đó, bay trên trời để rồi cuối cùng lại sợ hãi rồi ngất xỉu. Như thế mới thật là xấu hổ.”
“Dạ, công chúa nói chí phải. Như vậy thật không phù hợp với một quý cô.”
“Có khi chúng em còn bị từ mặt chứ không bị trách mắng thôi đâu.”
Cả nhóm lại cười. Ineli miệng nói lời đồng thuận còn ánh mắt lại săm soi Vileena, người lúc này đang hoang mang ra mặt.Hử? Có lẽ nào?
Vileena có thể đoán ra đại khái. Quá rõ ràng rồi, không cần sự việc phải tiến triển thêm nữa. Ineli, chắc chắn cô ta đã biết, mấy cô gái kia chỉ làm nền thôi. Biết về cô công chúa ngoại quốc với tài năng lái phi thuyền không ai sánh kịp. Cả việc cô công chúa đó đã lái phi thuyền bay dọc ngang trên chiến trường ở pháo đài Zaim.Hóa ra là như thế. Con nhỏ này muốn gây sự.
Vileena ép mình phải cười tiếp, đầu óc cô sôi sung sục.Nếu đã muốn vỗ mặt thì ta đây sẽ bồi tiếp. Giờ… mình nên xử lí như thế nào –
“Có gì không ổn ạ?” Ineli lại cười ngọt lịm với cô. “Chị đổi ý rồi sao Onee-sama? Chị muốn khiêu vũ ạ?”
Ra là thế. Có vẻ như Ineli cực kỳ tự tin với lĩnh vực này. Nhưng Vileena cũng có chút hiểu biết về môn khiêu vũ. Cô đường đường là công chúa của một nước, ít nhất cũng được đào tạo căn bản để cư xử cho ra dáng một quý cô.
Vileena ngẩng mặt lên, tự tin nâng tà váy lên.
“ Thấy em đã nài nỉ như vậy, tuy có hơi xấu hổ nhưng ta - Vileena Owell – sẽ cho em vừa lòng với một điệu nhảy.”Ồ thật đó à?
Ineli thầm chắt lưỡi. Bầu không khí xung quanh hai người nóng hẳn lên. Noue lên tiếng trong nỗ lực cuối cùng với hi vọng vớt vát tình thế.
“Nếu vậy, xin cho phép thần được làm bạn nhảy của công chúa-“
“Không, ta không cho phép. Ngài đã nói sẽ tháp tùng ta cho đến hết đêm nay. Đó là lời hứa của ngài phải không?” Ineli ngắt lời Noue.
“Ah…Dạ đúng là như vậy, nhưng thưa công chúa…”
Nét mặt Noue chua chát. Ở Garbera thì khác, anh ta luôn là kẻ chủ động dẫn dắt mỗi khi liên quan tới phụ nữ, lại còn bị đồn là đã gây ra biết bao bi kịch cho các cặp đôi. Nhưng tại đây, một đất nước khác, với tư cách đại sứ, anh ta quả thật không có cách nào từ chối một cô công chúa.
Lúc đó, một nhà quý tộc trẻ đưa tay về phía công chúa Vileena.
“Công chúa điện hạ, kẻ hèn này mong có được vinh dự làm bạn nhảy của Người.”
Đó là Baton Cadmus. Một người có thế lực, diện mạo cũng không đến nỗi khó coi. Bên phía Vileena, cô chọn ai cũng được . Lúc nắm tay Baton, cô đã không để ý thấy cái nháy mắt hắn gửi cho Ineli.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Ineli. Lần này Baton sẽ làm thanh danh của nàng công chúa ngoại quốc bị sứt mẻ chút ít. Từ trước đến nay Ineli vẫn luôn là tâm điểm chú ý trong các sự kiện hào nhoáng. Được các gia sư ở cả trong và ngoài nước đào tạo bài bản, cô rất tự tin về phong cách và gu thẩm mĩ của bản thân. Cô có vốn hiểu biết rộng lớn về thời trang, âm nhạc, hội họa, trà. Những cô gái đồng trang lứa đều coi cô là hình mẫu lí tưởng. Từ khi phu nhân Melissa - mẹ của cô - trở thành hoàng hậu, Ineli trở thành công chúa và càng được thần tượng hóa hơn.
Thế rồi lãnh địa của Ineli đột nhiên bị Vileena xâm phạm. Nền văn hóa của xứ Mephius có phần hơi ‘kém độc đáo’, nhiều người dân Mephius muốn được giao lưu với bản sắc văn hóa của các nước khác, thậm chí cả với Garbera, đất nước đã ở trong tình trạng chiến tranh với Mephius mãi cho đến gần đây. Đặc biệt là những câu chuyện về tinh thần hiệp sĩ Garbera – chuyện về những chàng trai chiến đấu vì nàng thiếu nữ trong cơn nguy khốn – rất được phụ nữ và trẻ em ưa thích.
Dần dần, những lời tán gẫu trong buổi trà chiều bắt đầu nhắc đến Vileena.Việc cô ta tuy cùng ở trong một nước với Ineli nhưng cái cách cô ta trốn biền biệt trong nội cung nghe thật khoa trương đến độ kỳ dị. Vừa nãy, hai người đi ngang qua nhau, ánh mắt lướt qua nhau. Mọi ánh nhìn đều hướng về phía Vileena trong khi bản thân cô ta gần như chẳng làm gì hết. Chỉ nghĩ đến thôi là Ineli lại thấy bực mình.
Ta phải vạch rõ ngôi thứ với cô ta.
Ineli sẽ làm cho Vileena phải chịu một phen nhục nhã, vừa đủ để trấn áp cô ta, rồi sau đó sẽ hào hiệp đưa tay ra giúp đỡ. Nếu thu phục được nàng công chúa xứ Garbera về phe mình, Ineli sẽ lại một lần nữa nắm quyền chủ động ở nội cung.
Ban nhạc bắt đầu chơi một điệu waltz, màn khiêu vũ bắt đầu. Vũ đạo của cả Ineli và Noue đều rất trơn tru uyển chuyển, nhịp thở của hai người cũng dần hòa làm một. Trong đám đông vang lên tiếng ai đó xuýt xoa.
Còn ở phía bên kia, Vileena bỗng nhiên bị Baton kéo mạnh. Điệu nhảy nhấc-bổng-cả-hai-chân lên không trung này làm cô bị rối trí. Cô giẫm trúng chân Baton trong lúc nỗ lực bắt nhịp với động tác hùng hục như ma đuổi của người bạn nhảy.
“Công chúa, ở đoạn này nhịp bước phải gấp hơn.”
Baton còn mở miệng đưa ra vài lời khuyên khi thấy những lời xì xào vang lên xung quanh. Tiếng cười khúc khích của Ineli văng vẳng lọt vào tai.
“Xi-xin thứ lỗi.”
Vileena đỏ mặt. Cô vừa buột miệng xưng hô theo kiểu đàn ông. Vũ điệu vẫn không khá hơn, cô vẫn bị lỡ nhịp. Cô cố ăn khớp chuyển động với Baton, nhưng tên này lại không có vẻ gì là sẵn lòng hợp tác. Và rồi cô hụt chân hẳn, loạng choạng để lỡ một nhịp dài.Tên này…Hắn ta cố ý.
Vileena nhìn thấy điệu cười ngạo mạn trong ánh mắt kia.
Cô mỉm cười.
“Á,” Theresia thốt lên cảnh báo nhưng đã quá muộn. Baton lại thò chân ra toan ngáng đường Vileena. Nhưng phía bên kia đã chờ sẵn hành động đó. Cô ngoắc chân vào chân trụ của hắn, hất lên rồi xoay một vòng tại chỗ, quăng hắn bay vèo.
Baton ngã sấp mặt trên sàn. Trong thoáng chốc, điệu waltz bị khựng lại. Mọi người đều thở hắt ra trong kinh ngạc. Cũng khó trách. Theresia đưa tay bưng mặt theo phản xạ.
“Còn ai không?”
Vileena trừng mắt thách thức đám đàn ông, tay phải giơ ra.
“Còn ai khác không? Quý ngài hào hiệp này không phù hợp làm bạn nhảy của ta. Liệu ở đây còn có ai khác sẵn lòng chỉ cho công chúa của Garbera thấy điệu waltz đích thực của Mephius là như thế nào không?”
“Ahhahaha,” Ineli phá lên cười. Noue cũng ngạc nhiên, nhưng anh ta bị vướng vì phải làm bạn nhảy của Ineli nên không thể giúp gì được.
Mọi ánh mắt đều chĩa thẳng vào Vileena. Tất cả đều lảng tránh, mắt cúi, mặt ngoảnh. Có vài người còn làm bộ mình đang mải mê trò chuyện. Đảo mắt hết một vòng, vẫn không có ai đáp lại. Vileena cố gắng nén giận, nhưng đồng thời cô cũng giật mình ngộ ra.
Cô đã làm căng quá rồi. Chỉ tổ chuốc lấy sự thù địch của người Mephius. Những sự ủng hộ mà cô tranh thủ vận động được giờ không thấy đâu hết. Không một ai hết. Họ sợ, không chỉ mỗi việc làm phật ý Ineli mà cả việc phải chìa mặt ra hứng lấy cơn thịnh nộ đang bùng nổ của Vileena.
Vileena cắn môi. Cô có thể nghe thấy tiếng trách phạt của ông nội mình trong thâm tâm.Ineli, cô ta… Lẽ nào cô ta đã tính toán ra được kết cục này từ trước rồi? Cô ta khiêu khích vì đã nhìn ra được tính nóng nảy của mình.
Nếu là như thế thì mình thất bại hoàn toàn rồi. Hành xử y hệt như dự liệu của cô ta.
Mặc dù vậy, Vileena vẫn đưa tay ra. Bị xỏ mũi một lần, cô không thể nào nuốt trôi cái tính cách đó của cô ta được. Từng giây một trôi qua cảm giác như hàng năm trời, hiện trạng đáng thương của Vileena càng lúc càng rõ ràng. Vai bắt đầu mỏi, rồi bàn tay kia dần hạ xuống, không ai nắm lấy, vô ích.
Vileena cúi đầu. Cô thoáng thấy Ineli nhếch mép cười chiến thắng nơi khóe mắt.
“-Thưa công chúa.”
Ngay lúc đó, một người bước ra từ trong đám đông.
Vileena giật mình và cả Ineli cũng thế.
“Công chúa điện hạ, nếu Người sẵn lòng, xin hãy cho phép kẻ hèn này- kẻ không xứng đáng này được khiêu vũ cùng Người.”
Vileena hơi rụt rè đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của người lính Cận vệ hoàng gia, một cựu võ sĩ giác đấu.
Bàn tay Orba vụng về đặt lên eo Vileena.
Hai người cùng dướn vào nhau, như một cặp trai gái lần đầu nắm tay, hơi lảo đảo, họ bắt đầu tiến bước.
Điệu nhảy tiếp tục. Mọi sự chú ý đều dồn vào họ, vào nàng công chúa ngoại quốc và chàng cựu võ sĩ giác đấu đã đánh bại tướng địch ở pháo đài Zaim. Họ khiêu vũ với niềm đam mê, được khuếch đại bằng tiếng nhạc du dương.
Orba phải đặc biệt để ý đến động tác chân. Cậu chưa từng nhảy nhót kiểu này bao giờ. Cậu ghi nhớ nhịp của điệu nhảy trong đầu. E rằng chỉ sai một nhịp thôi là mọi thứ đều sai bét hết.
Một, hai, ba…một, hai…
Mồ hôi lạnh đọng trên cặp lông mày đằng sau chiếc mặt nạ. Đây là nhịp một à? Không, có quãng nghỉ. Giơ tay ra, mắt nhìn hướng khác – rồi lại nào. Một, hai, ba, một…
“Orba.”
“Hả?”
Orba bật ra thành tiếng, giật mình thon thót. Cậu đang cực kỳ kích động. Vileena cười khúc kích, nói,
“Cảm ơn anh.”
Orba không đáp. Bản thân cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại bước ra trước mặt cô công chúa này.
Niềm đam mê bao lấy màn đêm, Orba nắm tay công chúa, khiêu vũ trong điệu nhạc. Làn gió đêm mơn man trên da thịt cậu, thật sảng khoái. Tiếng rì rào của cây cối trong rừng, đài phun nước phát sáng vàng rực dưới ánh lửa và nụ cười hiền hòa trên mặt quan khách đang chứng kiến.
Đêm này, cảnh tượng này, Orba đã không mơ mộng gì về nó.
Không lâu sau, bản nhạc kết thúc và hai người cùng nắm tay nhau giơ lên trời trong tiếng vỗ tay hoan hô vang vọng. Bản thân điệu nhảy thì vụng về vậy mà nó lại chạm đến trái tim người xem. Hai người bỏ tay ra rồi cung kính cúi chào. Lúc đó, Orba cảm thấy như mình bị đè bẹp dưới một dòng cảm xúc mãnh liệt.
10 Bình luận