Tập 1
Chương 36: Anh trai không biết nỗi lòng của em trai
22 Bình luận - Độ dài: 3,290 từ - Cập nhật:
Saul chưa từng nghĩ mình sẽ tiếp tục gọi Khan là “anh” theo một cách thân thiết và tình cảm hơn - cái xưng hô đúng bản chất gia đình. Nhất là sau những gì mà cậu đã nhận được ở tiền kiếp bởi hai chữ “gia đình” đầy nực cười kia. Nhưng cậu đã thốt ra âm tiết đó, cùng với thứ cảm xúc tưởng chừng đã chết và hóa thành tàn tro trong ký ức.
Có lẽ mọi sự thay đổi vào khoảnh khắc cậu nhìn thấy Khan ở trên ghế, cả người đầy máu, gương mặt tái nhợt, trông anh ta mỏng manh như tờ giấy dễ dàng bị vò nát. Không giống Khan của thuở còn khinh khi đứa con hoang là cậu, miệt thị sự tồn tại của cậu khiến mầm giống tự ti trong lòng cậu cứ phát triển và sinh sôi; hay là một Khan đã thay đổi, trưởng thành hơn con người ở quá khứ. Thậm chí là thừa nhận là mình đã từng sai lầm, và bắt đầu sửa sai bằng cách đối xử với cậu tốt hơn. Saul thừa nhận cậu đã từng rất ghét Khan, và cảm giác tiêu cực đó dần vơi đi như cát chảy qua kẽ tay, theo cách mà cậu cũng không thể nào hiểu được.
Chính vì thế mà cậu đã thốt lên gọi “Anh ơi” vào lúc đó nhỉ?
Khan thay đổi, nhưng cũng có một điều không hề thay đổi.
Ánh mắt đó của Khan, chưa bao giờ nhìn cậu như một người em trai, một gia đình. Ánh mắt ấy lạnh nhạt như chỉ nhìn một nhân vật qua đường, không quan trọng.
Saul không còn hy vọng gì ở Khan, nhưng quả thật cậu vẫn xem Khan là anh trai. Cậu vẫn trông mong vào hai chữ “gia đình”. Cậu tự hỏi bản thân mình thành ra như thế này liệu rằng có thê thảm quá không?
“Phải, ta đã rất ghét cậu.”
“Với một kẻ đã giết chết mẹ mình vào ngày ra đời như ta mà nói, dáng vẻ hạnh phúc khi có một người mẹ đùm bọc như cậu đúng là rất đáng ghét.”
“Đó là cảm xúc bồng bột khi còn nhỏ… Sau này ta muốn đối xử với cậu tốt hơn nhưng…”
“Cậu rất giỏi, Saul à. Vì thế, hãy đi thật xa và cho thế giới thấy cậu có thể làm được gì.”
Chỉ vỏn vẹn mấy câu nói, cậu cứ như bị quỷ ám mà quẳng hết những chán ghét của mình về người anh trai cùng cha khác mẹ ra sau lưng; chỉ vỏn vẹn một lần bảo vệ, cậu lại đặt lòng tin vào một người mà đáng lẽ ra cậu nên cẩn thận dè chừng. Ở kiếp trước, cậu nếm trải mùi vị bị phản bội không phải một lần, hai lần, vậy mà Khan lại dễ dàng phá bỏ bức tường ngăn cách của lòng tin mà cậu đã dựng lên vô cùng chắc chắn. Hơn ai hết, Khan chính là kẻ mà cậu không ngờ đến nhất.
Tại sao lại thế? Là thần linh đang dẫn đường cho cậu, hay là ma quỷ đang ám lấy cậu?
Cậu sẽ tìm ra câu trả lời cho bản thân mình.
Câu trả lời đó không thể thiếu vắng sự có mặt của Khan, nên cậu phải bảo vệ anh ta thật tốt. Tuyệt đối không lặp lại sai lầm lần trước.
Saul mang sẵn quyết tâm, cùng với thanh kiếm của mình.
Ở trước hang động một khoảng không xa, Saul đứng chờ sẵn. Bóng dáng cậu trơ trọi, cô độc như kẻ lữ hành lang thang không có chốn về. Gió khẽ phất tấm áo choàng sờn cũ trên người cậu, thổi bay cát bụi dưới chân và làm những tán cây còn trụ được sau trận thảm họa rì rào xào xạc. Những tạp âm đó không che lấp được tiếng bước chân nhẹ nhàng của đối phương, sự hiện diện mà kẻ đó không thèm che giấu cứ thế lộ dần dưới ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Saul.
“Cậu tên là Saul phải không? Chắc cậu lo lắng về sự xuất hiện của ta trong thời điểm này, nhưng thành thật mà nói, ta ở phe các người đó!” Đối phương nở một nụ cười ngoác rộng, lộ ra hàm răng sắc bén đáng sợ của kẻ săn mồi. “Nếu như anh trai của cậu có ở đây luôn thì càng tốt, chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói.”
“Nói chuyện với thanh kiếm của ta trước đã.”
Saul thủ thế, tuốt thanh kiếm ra khỏi vỏ và nâng lên. Cậu không mảy may chần chừ mà lập tức phóng người về phía đối phương. Kẻ đó không đón đầu trực tiếp mà lùi về sau né tránh, một nhát chém vung ra không chạm tới được đối thủ, tan vào không khí, tỏa ra hơi lạnh gáy của sát khí đằng đằng lởn vởn quanh phạm vi chiến đấu.
“Đừng nóng tính vậy chứ?” Kẻ đó tiếp tục. “Ta thật sự muốn nói chuyện chứ không phải đánh nhau.”
Saul không trả lời, mũi chân cậu lập tức di chuyển ngay khi nhát kiếm đầu tiên chém hụt. Lưỡi kiếm lại tìm tới mục tiêu, Saul dùng tốc độ nhanh hơn trước khiến đối phương không tài nào né kịp mà buộc phải đối mặt trực diện.
Nanh vuốt vung ra, đánh lệch đường kiếm của Saul nhưng cậu đã đọc được bước tấn công đó mà ra đòn tiếp theo ngay sau đó. Áp sát đối phương, cậu đọc một câu thần chú ngắn để phóng ra một lượng ma lực nhỏ gây sát thương không cao nhắm vào mắt đối thủ, nhất là với Thú nhân có sẵn hệ kháng ma thuật nhất định. Nhưng vậy cũng đủ để Saul có được cơ hội phản đòn, nắm chắc chuôi kiếm đưa đường chém hụt lần hai trở về ngay bên cổ của gã Thú nhân phiền nhiễu này.
Đối phương bị khóa trụ bởi lưỡi kiếm Tử thần kề cổ, không dám nhúc nhích một li. Hai tay giơ cao lên với tư thế đầu hàng, ông ta vội mở miệng nói như sợ Saul sẽ ra tay dứt khoát tiễn ông về với tổ tiên.
“Đừng, đừng!!! Chuyện ta cần nói có liên quan đến Thành chủ và anh trai ngươi!!!”
Saul hơi khựng động tác, hai mắt u ám nhìn tên Thú nhân trước mắt.
Ông ta là thân tín của tên Thành chủ khốn kiếp kia, là một vị tướng tài ba dưới trướng hắn.
Reagan.
Có nên tin hay không?
*
Khan không biết ngoài hang động đang diễn ra chuyện gì, song hắn đã nghe thấy âm thanh xung đột đang choảng nhau ầm ầm ở bên ngoài. Khan không mấy lo lắng cho Saul, nhân vật chính hiện tại đã lợi hại hơn trong khung thời gian này của nội dung chính. Nếu không phải vì bị bỏ thuốc, có lẽ Saul có thể đánh tay đôi một trận sống mái với Thành chủ tộc Sư Tử cũng nên.
“Tên Leonard đó đã tìm được tới đây rồi à?” Khan lên tiếng thắc mắc.
Ibrahim giải đáp cho Khan bằng cái lắc đầu, ông ta bảo. “Một tên thứ cấp thôi.”
“Một tên thứ cấp mà sao khiến ông căng thẳng vậy?”
“Để xem nào, có thể là vì ai đó quá yếu chăng?” Ibrahim thở dài. “Lão già này không tự tin lắm trong lĩnh vực này, bàn tay của tôi từ trước đến nay chỉ để…” Ông để câu nói lửng lơ giữa chừng, đưa ánh mắt ý nhị nhìn hắn.
Khan quả thực cạn lời, chẳng biết nói gì hơn. Vì thật sự thì hắn chính là kẻ yếu. Nhưng có nhất thiết phải nói ra trắng trợn như vậy không?
“Ra ngoài xem đi.” Khan cất lời ngay trước khi có tiếng phản đối nào vang lên. “Chỉ một tên thứ cấp thôi mà? Chúng ta đông hơn nhiều. Hơn nữa, chắc là kẻ đó muốn nói chuyện hơn là đánh nhau đấy.”
“Ơ… Tại sao vậy ạ?” Guendolen thắc mắc, trông gã rất có tinh thần học tập không biết thì hỏi.
“Nếu đã tới đây một mình thì chắc không phải là đánh nhau rồi. Hoặc là hắn ta tự tin bản thân mình có thể lấy một chọi bốn.” Kelcey là người lên tiếng, trả lời rất đúng ý của Khan, nhưng một chọi bốn là thế nào?
“Này! Ý nhà ngươi ta là đồ vô dụng chứ gì?” Molly cáu gắt ngay lập tức, cô đứng ra với tay chống nạnh một bên. Trông vẻ mặt cáu kỉnh là thấy cô biết thừa một chọi bốn, trong con số bốn đó không hề có mình.
Elijah vội vàng thanh minh với Khan. “T-tôi tôi có thể bảo vệ cậu chủ mà!”
“Tôi cũng có thể… ạ.” Guendolen trả lời một cách không chắc chắn.
Lai ý thức mình được công nhận là kẻ có năng lực trong số bốn kẻ chọi một nên rất khoái chí ngoác rộng miệng ra cười. Lai còn định mở miệng ra nói gì đó với Khan, mà không cần đoán cũng biết là gã đang muốn khoe khoang, thì đã bị cái tát lanh lẹ của Molly giáng xuống đầu. Cô nàng chặn họng Lai bằng bạo lực rồi tức tối nói.
“Cậu ở phe nào vậy hả?”
“Đau! Tất nhiên là tôi ở phe cậu chủ!!!”
“Tôi thấy cậu muốn phản chủ thì có.”
“Tôi không có nhaaa!!!”
Lại sắp ồn ào nữa rồi. Khan chẳng buồn mở miệng, hiện tại hắn thấy bất lực với đội hình này rồi. Khan quay người bước ra ngoài, mặc cho Ibrahim bám sát ở phía sau, và rồi có thêm vài tiếng bước chân nữa đi theo. Ibrahim không cản hắn lại, chắc là cũng đồng tình với suy đoán kẻ tìm đến đây chỉ để nói chuyện.
Hoặc là không…
Tuy rằng Khan nhận thức được nhân vật chính rất mạnh và có năng lực không phải dạng vừa rồi, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có thể kề kiếm lên cổ một mãnh tướng như Reagan thì cậu ta đúng là… quái vật.
Khan không rõ về cấp bậc, nhưng căn cứ vào câu bình luận “tên thứ cấp” và hành vi nhanh chóng thiết lập vòng bảo vệ xung quanh hắn của Ibrahim thì Reagan cũng là một dạng phiền phức nho nhỏ với ông ta.
Và xem đi, Saul đang làm con mèo già nào run rẩy kìa?
Hắn giao lại cho Saul viên đá giải trận kia có phải là hơi sớm quá không nhỉ?
Tuy rằng hắn biết kiếm thuật của Saul đã đạt đến trình độ lão luyện, nhưng đó là ở kiếp trước với thể lực và giác quan đã được bồi dưỡng bởi thời gian và các trận chiến khốc liệt. Còn ở hiện tại, linh hồn có già đời đến đâu thì cơ thể kia chỉ là một thằng nhóc chân ướt chân ráo mới bước ra đời thôi. Song, hiển nhiên là khả năng hiện tại của cậu ta cũng rất đáng nể, chỉ là còn chưa thể sánh với thành tựu trước khi tái sinh của nhân vật chính.
Chắc hẳn cậu đã dùng đến ma thuật bổ trợ cho trận chiến này, lấy nó làm thế bất ngờ và giành cơ hội tiến công nhanh. Đây cũng là chiêu trò nhân vật chính hay dùng ở kiếp trước sau khi có lại được ma lực.
“Khan Evangeline!!! Ta có chuyện muốn nói, không động dao kiếm!”
Bên kia, Reagan vừa liếc mắt nhìn thấy Khan đã hét toáng lên cầu cứu. Saul cũng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng kiếm trên tay không nương tình mà kề sát vào cổ Reagan hơn khiến ông ta hít vào một hơi, đồng thời cũng khóa chặt cái miệng mình lại.
Khan bước đến gần, đưa tay vỗ vai Saul.
“Để xem ông ta nói gì.”
Saul không lập tức nghe theo, mà phải nheo mắt nhìn Reagan vẻ uy hiếp một lúc rồi mới thu kiếm lại. Lưỡi kiếm không tra vào vỏ, chuôi kiếm vẫn nằm trong tay Saul với tinh thần bất cứ khi nào cũng có thể lột da mèo.
Xung quanh chẳng có ai ngoài đội hình của Khan và sự xuất hiện đơn độc của Reagan. Thậm chí chẳng có tiếng chim hót hay côn trùng rúc ráy trong bụi cỏ. Có lẽ không có mai phục thật đấy, nhưng Reagan bảo muốn tìm hắn nói chuyện gì thì Khan đoán không ra.
Theo lý, ông ta nên tận dụng cơ hội này cho người đến bắt hắn tranh công trước mặt Thành chủ mới đúng. Vậy mà Reagan lại lựa chọn cách thức này để tiếp cận hắn, chỉ để tâm tình à?
“Ngài thật sự là Đứa con của Thần linh, ta tin rồi.” Reagan giơ hai tay lên lùi về sau, bắt đầu câu chuyện với tin tức chẳng mấy mới mẻ.
“Vào vấn đề chính đi.” Khan nói thẳng.
Reagan khựng lại, rồi ngửa đầu nhìn trời cao như đang tìm kiếm cánh chim nào đó chao liệng trên truông mây. Một tiếng thở dài trút ra đầy tâm sự. Khan nghe Reagan thấp giọng nói, một lời khẩn cầu.
“Xin ngài, hãy cứu Thành chủ của chúng tôi.”
Khan nhướng mày trước những gì mình nghe được, hắn nhìn mọi người xung quanh để chắc rằng bản thân không nghe lầm. Và hắn thấy những gương mặt hiển hiện vẻ thắc mắc khó hiểu như dự đoán.
Chẳng lẽ Thần Ngữ chưa hoàn thành đó đã gây hại gì cho tên Leonard à?
“Chuyện này là sao?” Khan nói với giọng phớt tỉnh. “Đáng lẽ bọn ta mới là người cần phải cầu cứu mới đúng đấy.”
Reagan ngần ngừ, có lẽ đang tổ chức lại ngôn từ để trả lời. Trong lúc đó, Khan hỏi thẳng một câu.
“Thành chủ của ngươi bây giờ thế nào?”
Vấn đề này Reagan đáp rất nhanh chóng. “Dưới tác dụng của lời chúc phúc bởi Đứa con của Thần linh, ngài ấy vốn đang ở bậc Thú Vương đã thăng tiến thẳng trở thành một Thú Đế, ngài ấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”
Ai nấy giật mình nhìn Khan, khiến hắn có cảm giác mình có thể chết dưới những ánh nhìn chằm chặp đó. Phải rồi, không ai nghĩ Khan thật sự là Đứa con của Thần linh và chỉ cho rằng hắn đang giở trò lừa đảo. Giờ thì hay rồi, kẻ lừa đảo trở thành một vị thánh.
Khan phớt lờ mọi người, tiếp tục dò hỏi Reagan.
“Vậy thì cần cứu rỗi gì ở đây nữa? Chẳng phải Thành chủ nhà ngươi trở nên mạnh hơn là tốt hay sao?”
“Trở nên mạnh hơn với đôi mắt và tâm trí bị mù sao?” Reagan hỏi ngược lại Khan, rồi ông ta cũng tự trả lời. “Không tốt chút nào cả. Ngài ấy đã đủ khổ sở rồi, ta không muốn ngài ấy tiếp tục lún sâu vào mù quáng.”
Xem ra là có câu chuyện ẩn giấu đằng sau. Khan không tò mò câu chuyện đó là gì. Nhưng hắn lại hiếu kỳ một vấn đề khác.
“Cứu bằng cách nào?”
Reagan trầm giọng trả lời.
“Hãy đưa ngài ấy trở về với vòng tay thiêng liêng của Thần Vạn Thú vĩ đại.”
Khan nhướng mày, trên môi cong cớn một nụ cười châm chọc.
Không ngờ Reagan lại nhờ hắn giết tên Thành chủ.
Sáng kiến tuyệt vời thế nhỉ?
*
Leonard Wiggert ngồi trên chiếc ghế trải lông thú, nhìn vào bàn tay của mình bằng đôi mắt hoàng kim đầy tia máu. Bàn tay thô to, cánh tay cơ bắp lực lưỡng, trên đó là một hình xăm màu đỏ biểu thị cho cấp bậc Thú Đế mà hắn đã đạt được. Cả người hắn ta bây giờ tràn trề sức mạnh. Thứ sức mạnh mà hắn luôn khát khao, vượt qua cả sự kỳ vọng.
Kết quả của sự chúc phúc khiến hắn thoát khỏi sự truy đuổi của Tử thần gây ra bởi thứ thuốc thí nghiệm không hoàn hảo, đáng lẽ ra hắn ta phải vui mừng mới đúng. Cớ sao hắn ta lại có linh cảm không lành?
Vừa rồi, Eulalia đã báo lại là Đứa con của Thần linh đang trốn trong rừng bãi săn. Cô ta không muốn hành động vội vàng bắt hắn ta lại bằng bạo lực, vì vốn dĩ chuyện bắt ép Đứa con của Thần linh sử dụng Thần Ngữ đã là hành vi quá quắt rồi. Leonard chỉ thấy nực cười, vậy việc bẫy Đứa con của Thần linh vào tròng với miếng mồi là đoàn hộ tống kia thì không có gì là quá quắt sao?
Nhưng Leonard không trách cứ gì Eulalia, cô ta đã trung thành và làm hết sức có thể vì hắn ta.
Leonard đứng dậy rời khỏi ghế trải lông thú êm ái, đi thẳng vào gian phòng nhỏ mà hắn từng sai người xây riêng trong phòng mình. Hắn không cho phép gia nhân vào dọn dẹp, không một ai ngoài hắn ta được bước vào căn phòng này.
Trong căn phòng riêng tư đó đặt rất nhiều tranh, những bức tranh lụa do hắn tìm họa sĩ nhân loại vẽ ra theo miêu tả của hắn. Sau khi hoàn thành công việc của mình, Leonard đã cho tên họa sĩ đó đống vàng và một cái huyệt.
Những bức tranh lụa được vẽ tỉ mẩn và tinh tế, khắc họa chính xác trí nhớ của Leonard. Con sư tử con trong tranh nằm trong vòng tay của một Thú nhân giống cái tộc Sư Tử. Một bức tranh khác vẽ một gã Sư Tử cao lớn đang cười đùa cùng sư tử con chơi đùa trên đất cát. Và một bức tranh khác nữa là đàn sư tử con chơi đuổi bắt với nhau trong rừng. Thêm nhiều bức tranh khác nữa treo kín tường phòng, ký ức được họa lại bởi mực vẽ và lụa đóng trong khung tranh mạ vàng.
Nhưng tất cả, đều bị rách bởi những vết cào, những dấu rạch toang toác làm hỏng bức tranh. Dấu vết phá hoại để lại những cảm xúc tiêu cực u uẩn bám quanh căn phòng. Giận dữ. Oán hận. Đau thương. Không cam lòng.
Trong căn phòng ấy là khung cảnh vui vẻ của ký ức được tô màu sắc tươi sáng và bị hủy hoại không thương tiếc, trông nó chẳng khác gì bãi chiến trường chỉ còn sót lại những điêu tàn. Dưới sàn rải rác vụn vải màu, rải rác mẩu gỗ mạ vàng bị bung ra bởi sự giận dữ được phát tiết trên những vết cào sâu hoắm, rạch ra những đường rách toạc trống rỗng.
Leonard bước vào với vẻ mặt vô cảm.
Thù đã được trả từ lâu, ước nguyện giờ đây đã hoàn thành.
Vậy mà, cảm giác bất an trong hắn vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Nanh vuốt lộ ra, Leonard giơ tay quào một đường vào không khí. Roẹt! Bức tường trước mắt hắn ta xuất hiện năm đường rạch tương tự vết cào, khớp với móng vuốt của hắn từng li. Có hai bức tranh treo trên tường không chịu đựng nổi mà rớt xuống, vỡ vụn.
22 Bình luận
Nhưng vẫn thưn:>
P/s: TFNC!
Ông thành chủ thì chịu =)))