Tập 01: Giết người phải đền mạng
Chương 06: Ngôi nhà của Huỳnh
0 Bình luận - Độ dài: 2,208 từ - Cập nhật:
Tùng bước vào nhà của Huỳnh, sân nhà hắn phủ một lớp rêu dày, cửa sổ nhà như những con mắt đục đang khép hờ quan sát. Từng viên gạch lát lối đi lún xuống dưới lớp đất ẩm, khiến bước chân cậu nặng nề như thể đang tiến vào một nơi mà lòng không muốn.
"Ổn thôi mà, nếu gặp người nhà nó mình sẽ nói chuyện một cách tử tế. Thằng đó chắc chắn cũng giấu chuyện nó đã chết."
Tùng đưa tay lên gõ cửa chờ đợi, vẫn không một ai lên tiếng trả lời. Mùi ẩm mốc tràn vào mũi cậu, một cảm giác lạnh sống lưng toát ra.
Khi Tùng chuẩn bị gõ thêm lần nữa thì từ bên trong, tiếng then cửa bật mở, chậm và kéo dài như một đoạn dạo đầu lặng lẽ của thứ gì đó tàn nhẫn. Một giọng nữ chậm rãi vang lên.
"Ai đấy ạ?"
Tùng nhìn qua, là một cô gái, tầm khoảng bằng tuổi cậu. Cô mặc một chiếc áo khoác dài bạc màu, mái tóc đen dài ngang lưng. Thứ Tùng để ý nhất là đôi mắt của cô, nó trống rỗng, đục mờ, giống viên ngọc trai bị lan sương mờ bao phủ.
"Cô gái này bị mù?"
Cô gái không nhìn vào mắt Tùng, nhưng gương mặt vẫn hướng đúng về phía cậu, như thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu bằng một giác quan khác.
"Cho hỏi là ai đấy ạ?"
Tùng lắc đầu bỏ hết mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình đi. Cậu bối rối chậm rãi nói nhỏ nhẹ với cô gái đó.
"Ờm...tôi là người quen của Huỳnh...cho hỏi bạn là?"
"Mình là Ngọc, là em gái của anh Huỳnh. Mời cậu vào trong ngồi!"
"Cảm ơn bạn!"
Ngọc né người sang bên mở rộng cánh cửa tiếp đón Tùng. Một luồng gió mạnh thổi qua người cậu, lại một cảm giác bất an cảnh báo.
Bên trong nhà tĩnh lặng đến kỳ lạ. Phòng khách cũ kỹ, với bộ bàn ghế gỗ chạm trổ tinh xảo nhưng đầy bụi. Trên tường là những tấm ảnh chụp Huỳnh, đúng thật đây là nhà của hắn. Nhưng lạ thay, nhiều tấm ảnh giống như bị cắt rạch, rồi dán lại bằng băng keo cũ. Tùng càng để ý, nhận ra đôi mắt trong vài bức hình đã bị đâm xuyên bằng vật nhọn.
"Cậu uống trà hay nước lọc?" Giọng Ngọc vang lên từ phía bếp.
"Gì cũng được bạn ạ."
Một lúc sau, Ngọc trở lại với khay trà trên tay. Dù đôi mắt mù, cô di chuyển không chút chệch choạc, như thể mọi vật trong căn nhà này là một phần thân thể cô. Tùng ngồi xuống, nhận tách trà, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Lão Huỳnh có ở nhà không bạn?"
"Anh ấy không ở nhà hôm nay...mình nghe bảo anh ấy đang làm việc ở vũ trường. Nhưng mà giờ cũng đã trời sáng rồi anh ấy vẫn chưa về."
Giọng Ngọc nhẹ như sợi khói, nhưng phát ra từ đôi môi không chút biểu cảm, khiến Tùng bối rối vài giây trước khi nói sang chủ đề khác.
"Vậy ở đây chỉ có mỗi bạn với Huỳnh sống với nhau thôi à?"
Ngọc gật nhẹ. "Mẹ mình mất sớm. Bố mình thì bỏ đi từ khi anh em mình còn nhỏ. Còn mỗi anh Huỳnh là người duy nhất bên cạnh."
Tùng im lặng, cậu húp một ngụm trà làm bộ óc tỉnh táo hơn.
"Thì ra mấy tên trộm cắp cũng có quá khứ buồn đến vậy!"
Nhìn qua Ngọc, đôi tay cô ấy từ từ chạm lên chiếc cốc trên bàn rồi đưa lên miệng uống, ánh mắt vẫn hướng về phía Tùng. Cậu nhìn thấy những vết sẹo dài trên cổ cô, như thể có chuyện gì đó đã xảy ra trong quá khứ. Cô dường như không để ý đến sự có mặt của cậu, một sự thờ ơ lạnh lùng đến đáng sợ.
Trong đầu cậu lại nhớ đến mấy vụ án hôm trước. Kể từ khi Huỳnh trở thành kị sĩ Tân Khải Huyền, hắn đã gây ra một loạn án mạng liên quan đến trộm cướp. Khi công an đến điều tra, chỉ thấy xác của nạn nhân, còn hung thủ cùng những chứng cứ liên quan đều biến mất không rõ tung tích.
Tùng mấy lần trước khi giao chiến với Huỳnh đều thấy trên người hắn dính máu. Nếu hắn dùng kết giới để trốn thoát thì không sai vào đâu được.
"Bạn có biết Huỳnh ngoài làm ở vũ trường ra có hay làm gì không?"
Ngọc khẽ mỉm cười, đôi môi kéo nhẹ lên mà không lộ răng.
"Anh ấy ngoài làm việc đêm còn hay đi đâu đó mua quà về cho mình. Mình cũng không hỏi nhiều. Anh ấy luôn chăm sóc quan tâm mình là đủ rồi."
Cả căn phòng bỗng chốc lạnh hơn bình thường. Tùng cũng cảm thấy run sợ một chút.
"Sao tay bạn lại run vậy?"
Tùng giật mình cầm cốc trà lên.
"Không có...sao bạn lại hỏi vậy?"
Câu hỏi của Ngọc nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ của Tùng.
"Có phải cậu đang sợ hãi?"
"Hả? Không có, tôi ổn mà."
"Vì mình ngửi thấy mùi mồ hôi của người sợ hãi." Ngọc nghiêng đầu, đôi mắt đục trắng nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt. "Giống như những người từng đến đây và không bao giờ quay lại."
Tùng chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
"Ngọc...bạn có biết anh Huỳnh của bạn là người thế nào không đấy?"
"Biết chứ." Giọng Ngọc giờ đây thì thầm như gió rít.
"Mình không thấy... nhưng mình nghe thấy hết. Mình đã cố lau sạch máu, mình cố giặt áo anh ấy thật sạch. Mình cố... giữ bí mật cho anh ấy."
Bàn tay gầy của Ngọc thò xuống dưới khay trà. Khi rút lên, một con dao nhỏ hiện ra, lưỡi dao sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ.
Tùng bật dậy ngay sau đó, trực giác cảnh báo nguy hiểm ngay trước mặt. Cậu nhanh chóng quay lại cánh cửa để thoát ra.
Nhưng nó đã bị khóa chặt.
Ngọc vẫn điềm tĩnh bước tới, đôi mắt vô hồn tỏa ra một luồng sát khí. "Chìa khóa nằm trong phòng anh Huỳnh. Còn mình thì... mình nghe tiếng thở bạn rõ lắm."
Tùng sợ hãi, cậu nhanh chóng bước lên tầng hai chạy trốn.
Cả căn phòng ở tầng trên biến thành một mê cung tối tăm, thấp thoáng mùi máu cũ bay xung quanh. Tùng cố chạy trốn, cậu mở cánh cửa duy nhất đang để hở ra. Ở bên trong, ánh đèn trần nhà cũ kĩ đung đưa quét qua bàn mổ han gỉ, những túi vải tiền có vết nâu khô và các bức ảnh có khuôn mặt của Huỳnh và gia đình hắn. Từng ánh mắt mọi người trừ Huỳnh đều bị đóng đinh trên tường bằng ghim gỉ sét.
Trong góc phòng là một chiếc hộp gỗ sạch sẽ đến đến lạ thường, màu sắc cũng nổi bật với khung cảnh căn phòng. Tùng nghi hoặc, cậu tò mò mở chiếc hộp ra, bên trong đó là cuốn nhật kí nhạt màu.
Một dòng chữ to lớn nổi bật trong đó, những dòng độc thoại được viết bởi máu.
"Ngọc biết. Nó luôn biết. Mỗi khi tao về, nó để sẵn khăn, cất dao. Nó không nói, nhưng nó không cần phải nói. Tao yêu thương nó, vì nó là người thân duy nhất của tao."
"Tao không muốn chết! Nó sẽ lôi kéo Ngọc đi theo. Tao đã không còn là con người, chỉ là đội lốt người sống mà thôi!"
Tùng lật nhanh hơn, từng trang như kéo cậu vào cơn xoáy của những ngày tháng rạn nứt. Nhưng chữ viết sau đó quá cẩu thả, cậu không thể đọc được những gì sau đó.
Tiếng bước chân trên cầu thang vang vọng lên.
"Bạn đâu rồi?" Giọng Ngọc vang lên khe khẽ ngay sau cánh cửa chưa khóa.
Tùng biến sắc suy nghĩ một hồi, tình hình hiện tại chẳng khác gì một câu chuyện kinh dị mà mình hay xem trên phim ảnh cả. Tùng lập tức rút lá bài kị sĩ của mình ra, bỗng nhiên một kết giới xuất hiện trước khi cậu gọi nó. Hết cách, cậu lấy theo cuốn nhật kí nhảy thẳng vào trong kết giới.
Phía sau cánh cửa mở trên tầng hai, Ngọc đứng lặng trước kết giới đang bị đóng lại, mái tóc bay lòa xòa trong gió. Con dao nhỏ trên tay vẫn lấp loáng lên trong ánh trăng lạnh. Đôi mắt vô hồn chỉ nhìn thấy bóng tối, nhưng cô cảm nhận được nó.
"Bạn ấy sẽ không đi xa được đâu..." Ngọc thì thầm, một nụ cười vui vẻ hiện lên. "Ai chạy trốn khỏi mình...anh Huỳnh cũng sẽ đưa lại về thôi!"
Sau lưng Ngọc, cánh cửa tủ sát tường chậm rãi mở ra. Trong bóng tối, có một người đang co quắp, miệng bị bịt lại, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn thẳng về cô.
Ngay khi Tùng nhảy qua kết giới, cậu ngã lăn xuống mặt đất bám đầy cỏ rêu. Gió trời như muốn kéo lùi bước chân cậu lại, nhưng cảm giác lo lắng trong người không dừng lại lần nào.
"Rốt cuộc anh em nhà này bị cái quái gì vậy?"
Những suy nghĩ lu mờ dập tắt nhanh chóng ngay sau đó. Tùng để ý đến kết giới ngay trước mắt, nếu có người tạo ra nó quanh đây chỉ có thể là muốn khiên chiến với cậu.
Là Huỳnh, hay là ai đó?
Một bóng người mờ ảo nhanh chóng hiện ra. Kèm theo là lời nói đe dọa không còn chút hi vọng sống sót nào có thể cứu lấy cậu.
"Mày nghĩ mày có thể chạy đi đâu sau khi thoát khỏi con bé đó? Hãy dâng hiến sinh mạng này cho cõi chết đi!"
Tùng đứng bật dậy nhìn ra phía trước. Một thanh niên mặc áo khoác đen kín người, mái tóc đen vuốt dựng lên cùng đôi mắt kính che đi ánh mắt đáng sợ. Hắn đi lại nhẹ nhàng bước qua cậu đóng cánh cửa lại, như thể đây là nhà hắn không bằng.
"Mày không phải là Huỳnh! Sao mày lại tạo kết giới ở căn nhà này giúp tao?"
Thanh niên áo đen cười ầm lên, từ trong túi áo lấy ra một lá bài kị sĩ màu tím.
"Tao không giúp đỡ ai cả. Chỉ là đây là công việc mà Huỳnh nhờ tao mỗi khi có người nghi ngờ nó. Đám người nhà nạn nhân, điều tra viên, công an...thậm chí khâm sai của triều đình đến lục soát nhà nó, tao sẽ lôi kéo bọn chúng trong kết giới rồi giết sạch hết. Không ai có thể làm hại gia đình của Huỳnh cả!"
"Hiểu được tình hình rồi! Vậy những vụ án thằng Huỳnh gây ra đều có tay mày giúp sức?"
"Huỳnh nó có ơn vì hồi sinh tao khỏi cái chết, lại giúp tao có việc làm ở vũ trường. Dĩ nhiên tao cũng phải giúp đỡ ân nhân một chút chứ. Nhưng chỉ phạm vi căn nhà của nó mà thôi!"
Ngay lập tức bộ kích hoạt thẻ xuất hiện trên người gã thanh niên. Hắn nở một nụ cười chậm rãi méo mó.
"Chiến giáp hộ thân!"
[Thẻ Kị Sĩ: Bạch Tuộc][note72300]
Cơ thể gã thanh niên nhanh chóng bao bọc lại, chúng nhanh chóng vỡ vụn ra biến thành kị sĩ Tân Khải Huyền với bộ giáp bạch tuộc tím theo phong cách cướp biển.
Tùng cũng rút thẻ kị sĩ trên người mình ra, bộ kích hoạt nhanh chóng xuất hiện bên hông. Cảm giác bây giờ đã thoải mái hơn trước, cơn giận trả thù nhanh chóng bùng phát ngay sau đó.
"Thì ra là đệ của Đô Dũng à. Chiến giáp hộ thân!"
[Thẻ Kị Sĩ: Pha Lê Xanh]
Cả sân nhà Huỳnh trong kết giới bao phủ bởi chất nhờn đen và pha lê xanh rải rác khắp nơi. Không ai đứng ở nơi đây có thể thoát khỏi kết giới này nếu bàn tay dính máu.
Tùng hừ lạnh một tiếng bước lên rút thanh kiếm trên người ra thủ thế lập tức.
"Đoán xem nào kị sĩ bạch tuộc! Lần này tao có đủ sức mạnh để đánh bại mày, sau đó thì sẽ đến lượt thằng Huỳnh."
"Thật khoác loác!" Kị sĩ bạch tuộc cười lớn, bàn tay nắm chặt lại giơ lên phía trước. "Bình thường mày còn đánh không lại anh Dũng thì đối với tao nghĩa là gì."
Một cơn gió mạnh thổi ngang qua hai người, chúng bay lên cao về hướng cửa sổ tăm tối. Nơi ánh sáng yếu ớt đang cố rọi nhẹ xung quanh căn phòng. Thấp thoáng đôi mắt trắng vô hồn của Ngọc đang hướng về hai kị sĩ Tân Khải Huyền phía dưới.


0 Bình luận