Đã không còn bao nhiêu anh em để nghi kị nữa.
*
* *
Dương Kính hiện lên giữa không gian tuyết trắng, màu phép thuật của người sử dụng đã khiến nó trở thành sắc đỏ lấp lánh tuyệt đẹp. Thái tử Reo bước qua, sắc mặt của người mất ngủ lộ ra vẻ mệt mỏi bơ phờ.
Vẻ mặt phải vặn thêm mấy phần bi thương mới phù hợp. Dù chuẩn bị tâm lý xong rồi, nhưng tự nhiên gần đến nơi hắn lại càng lúc thấy bất an.
Vốn dĩ ban đầu Jiro cùng hắn đã thống nhất rằng sẽ chọn Baridi làm thuộc địa. Cả sắp xếp của Jiro với Miyuki và Saito Ken đều nhằm vào mục đích này.
Saito Ken muốn lợi dụng Miyuki để tái sinh, mà Miyuki lại bị Jiro lừa gạt lấy Tảo Hồi Hồn cứu hắn. Thực chất Jiro đã hạ độc vào Độc tình của Ken, Độc tình ăn phải Tảo Hồi Hồn sẽ trở thành thứ độc mãn tính. Chỉ cần trong tay Quỷ tộc luôn giữ Miyuki thì Saito Ken sẽ luôn bị mắc một sợi dây thừng vào cổ. Độc tình đó sẽ khiến hắn giày vò đau khổ sống không được mà chết không xong. Cho đến lúc Miyuki chết đi, Saito Ken cũng sẽ chết theo. Lấy Miyuki làm con tin, Saito Ken nhất định sẽ phải quy phục mà dâng Baridi cho Quỷ tộc. Thực ra động cơ ban đầu của Herzlos không hề muốn chiếm hết Baridi, mà chỉ là muốn Baridi thừa nhận nền bảo hộ của Herzlos. Đem bom đi oanh tạc chỉ là gây sức ép. Bọn họ muốn tạo nên một người có được niềm tin của dân Baridi, lại một mực trung thành với Quỷ tộc, vì không xa nữa, nếu Ngư tộc có trò gì gây nên phiền phức thì ít nhất là Baridi cùng Quỷ tộc đủ sức chống đỡ được. Nhưng mà sau đó hắn đã nuốt lời với Jiro. Hắn thực sự muốn nuốt gọn Baridi. Không cần Ken. Càng không cần Miyuki. Cứ xóa sạch nền văn minh kia, làm bá chủ không phải hơn sao?
Jiro đã rất tức giận. Tức giận đến to tiếng với hắn. Jiro mắng hắn nông cạn. Mắng hắn không biết coi trời cao đất dày. Nếu Baridi dễ nuốt đến thế thì nó đã không phồn vinh đến ngày hôm nay. Baridi xưa nay chỉ đi xâm lấn nước người khác, chưa bao giờ bị nước nào xâm lăng. Nhưng quan điểm của Reo cho rằng: Chưa từng bị xâm lược cũng không có nghĩa là đủ sức phòng thủ.
Tại sao một thủ đô phồn hoa như Đế Đô mà chúng ta có thể bỏ qua? Trong khi con dân Quỷ tộc bao nhiêu năm đói rét giá lạnh, bọn họ lại sống ở nơi tốt đẹp đến thế. Tại sao phải cam chịu với họ?
Hai mươi năm trước cũng chính lúc thời gian trận chiến đỉnh điểm nhất, vậy mà Chiến thần Katsuo lại dám cho quân ngừng chiến. Nếu như Quỷ vương đời trước kiên quyết từ đầu thì nay mảnh đất Đế Đô đã thuộc về Quỷ tộc rồi. Chính vì thế mà nội bộ mới đồng ý cho hắn tiến quân sâu vào lục địa Baridi. Nhưng từ lúc đánh đến Nebel, hắn đã nghi hoặc. Jiro đề nghị Reo rút ngay khỏi Nebel, nhưng hắn không muốn – đây là lần tiến xa nhất trong gần mười năm qua. Jiro cho rằng điều này không giống tác phong của Baridi, nhất định có mai phục. Baridi không có lý do gì để bỏ một thành phố chiến lược như Nebel. Nếu quân ta tiến sâu hơn, họ có thể đang đợi quân tiếp viện từ phía Nam bao vây.
Tuy Reo không nghe theo Jiro, vẫn chiếm lấy Nebel, nhưng đã không đi lên về hướng Nam nữa mà quay về hướng Đông Bắc đánh chiếm lại thành Kaze. Bọn họ đã bỏ thành sao? Phía Baridi tự động lùi sâu vào bình nguyên để làm gì? Hết thành Nebel rồi đến thành Kaze – quân Baridi đang muốn mời chào Quỷ tộc đi sâu vào lãnh thổ của họ hơn. Nếu hiếu thắng, sau khi đánh xong thành Kaze, hắn sẽ cho phát động chiến dịch tổng tấn công ngay. Nhưng một chút đắn đo đã ngăn cản hắn không làm vậy. Ngay lúc này, một lần nữa Jiro lại đề nghị lùi quân. Tuy không vội đánh sâu vào lục địa, nhưng đây vẫn là cơ hội vàng để chiếm được thêm mấy chục dặm đường biên giới. Hắn bác bỏ đề nghị này, bắt đầu chuẩn bị cho trận đánh úp tiếp theo vào các địa phận lân cận. Hắn đã dự phòng cho việc sẽ bị phục kích nên đã suy nghĩ các phương án để giảm thiểu thương vong. Cái hắn cần là Tổng tham mưu trưởng nghiêm túc xem lại phần kế hoạch của hắn, chứ không phải cứ làm mất thêm thời gian của hắn bằng việc khuyên rút quân.
Hắn sẽ không vì mấy cái quan điểm xung đột này mà tranh chấp với Jiro, bởi dù sao hắn mới chính là Tổng Tư lệnh, hắn có thể toàn quyền khống chế cục diện mà không cần thêm ý kiến của Jiro. Tuy nhiên mâu thuẫn thực sự bộc phát khi Jiro đánh bài ngửa với hắn.
Hắn điên máu là vì Jiro dám qua mặt hắn, hoàn toàn không kiểm soát được Ken mà còn đang tiếp tay gián tiếp để khiến Saito Ken hồi sinh trở lại. Nếu không nhờ pháp khí Dương kính phản hồi một số hành tung kì lạ từ linh hồn pháp khí, Reo vẫn sẽ mãi tin rằng Jiro ngoan ngoãn đi theo kế hoạch ban đầu. Nhưng không! Jiro đã làm đến mức hắn không thể kiểm soát nữa! Nó muốn hồi sinh Ken! Đây mới chính là duyên cớ để hắn trừng phạt Jiro.
Đêm đó, không đơn giản là Đông Miên Độc, Reo đã dí khẩu súng vào đầu em trai mình rồi.
“Jiro, cậu đã đi quá xa rồi! Hành vi này là phản bội lại Tổ quốc! Đáng lẽ tôi sẽ quẳng cậu vào ngục và để cho Tòa án quân sự giải quyết. Nhưng với tư cách là một người anh trai, tôi cho cậu thêm một cơ hội giải thích nữa.”
Jiro rũ mắt, nó nói rằng đã quá muộn. Từ ngày đầu tiên Ken chết, nó đã thu xếp xong toàn bộ cục diện rồi, đã hai năm rồi, Ken hồi sinh là chuyện tất yếu. Súng đã lên đạn, tay hắn run cả lên, hắn điên tiết giữ lại chút lý trí để cho nó một cơ hội biện minh.
“Bên họ đã hoàn thành việc chế tác hình nhân điều khiển bằng lập trình chú thuật, số lượng hơn ba mươi nghìn quân. Chỉ cần trận chiến tới họ mang ra, chúng ta sẽ rơi vào bẫy ngay!” – Jiro nhìn thẳng vào Reo để phản hồi. Nó bảo đây là tin tình báo mà Ken đã trao đổi để nó quyết định ngăn cản trận chiến này. Đây là cái giá Saito Ken đã đổi để nó mở lối cho Ken quay về sao?
Reo nghĩ về lá thư khiêu khích hắn vừa nhận được từ tiền tuyến, từ phía tên Tư lệnh Orochi. Bọn họ đang mời chào hắn đến bình nguyên. Lòng hắn bỗng dưng hơi dao động. Ken đã chết, nhưng Jiro vẫn có thể tóm được linh hồn của Ken ở quẩn quanh ngay bên cạnh Miyuki. Nó còn đưa ra một tin tình báo lạ lẫm đến mức hắn đang hoài nghi rằng đây là một tin bịa đặt không có xác thực. Nhưng Reo vẫn phải cho hoãn hành quân để chờ đợi tình báo mới, xác nhận chính xác thông tin này đã.
Khi cơn phẫn nộ của hắn chưa vơi thì Jiro lại thả thêm một câu khiến máu não của hắn lại tăng lên đến đỉnh đầu:
“Tôi muốn đình chiến, thương lượng xong rồi, chỉ cần Ken thuận lợi trở về, chắc chắn hiệp ước sẽ ký được. Thưa Tổng Tư lệnh, ngay lúc này ngài có giết tôi, cũng không cản được trật tự đã được thiết lập nữa. Ngài có chắc chắn rằng chúng ta còn có đủ sức đánh sâu vào nội địa Baridi với tình hình tiếp vận như bây giờ không?”
Hắn không đáp vì hắn biết đây là điều hắn không dám chắc chắn. Từ sau khi trận động đất ở Le Masina đã để lại thiệt hại quá lớn cho nguồn cung nhu yếu phẩm. Các vùng canh tác khác thì gặp tro hóa bào mòn, sản lượng đã không có đủ để đáp ứng cho những chiến dịch lớn nữa.
Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện mà một kẻ đứng sau làm tham mưu như Jiro lại xông lên đàm phán với quân địch như vậy. Còn là đám phán với một vong hồn? Buồn cười! Bọn chúng có gì ngoài những ảo tưởng viễn vông về hòa bình?
Một đám trống đánh xuôi, kèn thổi ngược! Rõ ràng là đối địch lại đang muốn đứng chung thuyền sao? Một thằng thì đã chết, thằng còn lại thì muốn chết.
Jiro giữ lấy tay Reo, dí khẩu súng thẳng vào trán mình, mỉm cười:
“Tôi đã làm xong những việc phải làm. Tổng tư lệnh, nếu ngài tiếp tục tiến công theo quyết định của ngài, thiệt hại ngài phải tự chấp nhận. Khi Ken mở mắt lần nữa, có lẽ không còn là hiệp ước hòa bình như dự thảo mà tôi đã đàm phán được nữa. Tới lúc đó ngài hãy tự lo liệu.”
“Còn nếu để mày sống tiếp?” – Giọng hắn trở nên khàn đặc, vì mệt và tức đến điên người.
“Trong vòng ba tháng nữa, chúng ta sẽ chấm dứt được chiến tranh.” – Ánh mắt nâu vàng đó nhìn thẳng vào hắn như thể đây là một lời thề.
Hắn nhếch môi cười đắng chát. Là nó ngây thơ hay là hắn ngây thơ? Hòa bình à? Jiro, ngươi đang đùa sao?
Đối phương lại hạ giọng, ánh mắt cụp xuống che đậy đi ánh nước. Sau đó nó lại giương mắt nhìn hắn và thay đổi giọng điệu của mình.
“Reo, anh có mệt không? Anh đã sống chết ở chiến trường mười năm rồi, anh hiểu rõ tình hình hơn bất kì ai. Anh có tin chúng ta thực sự thắng bằng bạo lực sao? Chúng ta cần dừng lại, dừng một cách vinh quang để không còn xung đột nữa. Chúng ta cần thời gian để phục hồi chứ không thể cứ căng thẳng dồn dập giữa hai bên. Nhưng nếu em trình bày với nội bộ trước, em sẽ bị giết ngay. Cho nên em phải đặt anh vào tình thế đã rồi để kéo anh xuống cùng. Reo, tin em trai một lần được không?” – Ánh mắt nó trở nên đỏ đục, khẩn thiết nhìn hắn. - “Em cần phải làm đến trời long đất lở một trận. Lần này, xin anh chịu oan một lần! Hãy giúp em trì hoãn thêm ba mươi ngày. Đừng để ai biết được, ba mươi ngày sau nếu như em sai, cùng lắm anh chỉ mất một Tổng tham mưu trưởng và có thể bổ nhiệm người khác thay thế ngay. Em chỉ cần đẩy cả Chính phủ và nội bộ lung lay được, Phụ hoàng có thể nương theo đó để chấp thuận hiệp ước này mà không còn bị bất kì điều gì cản trở nữa.”
Nó muốn để cho kẻ khác hoài nghi nội bộ quân đội đang rạn nứt, từ Chính phủ sẽ giảm đi các ý kiến chống đối nếu đàm phán hòa bình. Nó lấy mạng của bản thân và danh dự của hắn hiến tế cho ván cược này. Dù thế nào hắn cũng đã bị kéo xuống đầm lầy. Tiếng ác mưu sát em trai này hắn sẽ lãnh đủ. Nghĩ lại trừ việc mang tiếng ác và sự trách giận của hoàng tộc ra, hắn không có mấy thiệt hại. Ngoài hắn và Jiro ra, không ai đủ sức gánh được danh phận Thái tử cả, nếu Jiro chết, thực ra hắn cũng không mất gì, chỉ là tô điểm cho danh tiếng của hắn ngày càng ác nghiệt hơn.
Reo đau đầu suốt ba ngày, gần như không ngủ được. Cơn ác mộng suốt mười năm qua, từng trận chiến đang bào mòn bản thân hắn. Hắn muốn nghỉ, nhưng không thể. Nhưng càng đắm chìm vào chiến tranh, hắn càng thêm lạc lối và mông lung. Hắn biết, lần này thực sự là một trận rung chuyển cả hoàng tộc lẫn Chính phủ.
Sau mấy đêm không ngủ được thì hắn cũng đã có quyết định, hắn đến lều của nó, không nói gì, chỉ để Đông Miên Độc trên bàn. Nó đang làm việc, ngẩng đầu mỉm cười.
“Xin lỗi, Reo, sau khi gặp lại anh cứ trút giận tiếp nhé! Bây giờ em phải đi đây!”
Dù rằng anh rất muốn cảnh báo nó, nhưng không mở miệng. Độc này vô cùng đau đớn, chú mày nên liệu hồn!
Cái giá để kéo cả anh mày cùng sa ngã cực kỳ đắt!
Anh sẽ bao che một lần duy nhất. Sẽ không bao giờ có lần hai!
Cứ vậy, đôi mắt nâu vàng đó an nhiên khép mi, hắn bỏ đi, vẫn tiếp tục quay lại với chiến trường.
Dòng kí ức đó tràn qua tâm trí, Reo khẽ hít một hơi sâu để tỉnh táo lại. Hắn cần phải bày ra dáng vẻ của một Thái tử đang mang tin đồn mưu sát hoàng tử, phải đủ ngang tàng, phải đủ dã tâm, cũng không được quên rằng mình đang là một người anh trai đau khổ. Chỉnh lại tâm lý của mình để không ai bắt được những sơ hở vụn vặt nhất.
Reo bật tung cánh, lao vào trong kết giới, đôi cánh đỏ rực rỡ bay thẳng đến Tháp Đông. Vượt qua Cổng Hoàng cung giữa trời cao, hắn không đi bằng cửa chính mà trực tiếp bay đến ban công của cung Nhị Hoàng tử. Tỏ ra thật vội vàng, đôi cánh hắn còn cố tình quẹt phải một chậu cây lá bạc khiến nó rơi xuống nền, vỡ thành mấy mảnh. Đưa tay vén chiếc rèm kết từ hổ phách, hắn đã thấy Quỷ vương cùng mẹ của mình ngồi trên ghế trắng ở chiếc bàn giữa phòng. Quỷ vương đưa tay chống đầu, có phần mỏi mệt.
Ngồi gần giường là Đại Quốc sư. Hắn bỏ mặc lễ nghi, chỉ nhìn chằm chằm vào người đang nằm yên trên giường. Reo đi tới, ngồi một bên giường, vẻ mặt bắt đầu nhuốm màu bi thương mà độc thoại:
- Em đang đùa đúng không?
Ngay lúc nâng cánh tay Jiro lên, Reo phát hiện cơ thể đó đã chết cứng.
Không thể nào!
Dùng Đông Miên Độc thì người vẫn giữ sự mềm mại, không thể cứng ngắc như vậy!
Lúc này Reo hơi hoảng nhẹ, nhưng đã ở trong trận rồi, nếu bối rối sẽ bị nhìn thấu ngay. Hắn cắn môi, thầm véo mạnh Jiro một cái cho bõ tức rồi tiếp tục đoạn lời thoại mà hắn cần tuông ra hết.
Reo đặt Dương Kính vào lồng bàn tay của Jiro, nắm lại, thì thào:
- Không phải em thích nó lắm sao? Anh trả em, ngoan, đừng đùa nữa, tỉnh dậy đi nào! Quân vụ còn bao việc, anh không có thời gian nhiều đâu!
Jiro vẫn không hề thay đổi. Cơ thể lạnh đến độ hắn cảm thấy không thể tin được, làn da đã không còn sức sống từ lâu.
- Em tỉnh dậy đi! Không phải em luôn muốn về Suidberg nghỉ ngơi sao? Anh duyệt phép cho em!
Vẫn không có ai trả lời. Đáy lòng Reo đã nhộn nhạo bất an. Bộ dạng này vốn dĩ đã chết thật rồi! Lần này thằng bé không đùa nữa!
Hắn mỉm cười, hơi thất vọng. Nhóc con tinh ranh đó bình thường rất hay diễn trò. Nay lại không thèm dậy nữa. Hắn đưa tay tìm chiếc Lục lạc trấn hồn bên cạnh gối của Jiro, lay lay, âm thanh này phiền tai chết đi được, xem em có chịu nổi hay không!
Tiếng kêu khe khẽ của Lục lạc trấn hồn vang lên, đối với linh hồn thì âm thanh này chẳng khác gì ma tru quỷ gọi, nếu linh hồn ở gần bên sẽ bị cuốn theo tiếng này mà phải nhập lại hồn. Jiro có tinh quái thế nào cũng phải chịu thua.
Reo nâng bàn tay cứng đờ của Hoàng tử lên, nói:
- Em xem em cứ thế, đã bảo phải thường giữ ấm mà! - Vừa nói, hắn cố gắng dùng bàn tay của mình truyền phép thuật ủ ấm, sắc đỏ mỏng nhẹ lan xung quanh.
Hoàng tử Jiro nằm trên giường cứng, đã thay trang phục truyền thống trang trọng, sắc đen của áo quần càng làm gương mặt ấy thêm trắng toát. Một gương mặt xinh đẹp không hề có chút sự sống. Chiếc nhẫn trên ngón trỏ nằm yên lặng, sắc xanh ngọc cũng trầm đi.
Dụ dỗ đến thế mà vẫn không chịu dậy. Thật là cứng đầu!
Ở sau lưng, tiếng Hoàng hậu Megumi khẽ nấc lên:
- Reo, con đừng làm phiền em con ngủ nữa! Quy tắc không được viếng thăm Hoàng tử mà, con sao lại chạy về đây lúc này!
Reo đưa đôi mắt ráo hoảnh nhìn bà, đáp:
- Đứa trẻ này lại đùa rồi mẹ!
Lão Quốc sư ở bên cạnh Thái tử, vịn vai hắn, nói nhỏ:
- Thái tử, xin nén bi thương!
- Nén bi thương cái đầu ông ấy! Nó chỉ đang đùa thôi! - Reo gằn rồi vội đưa tay xốc cơ thể gầy yếu của Nhị Hoàng tử lên, nói - Em sao có thể để cha mẹ lo lắng như vậy? Mau ngồi dậy tạ lỗi với họ xem! Em làm anh cáu rồi đấy!
- Thái tử, dương mệnh của Hoàng tử đã tận, thực sự không phải đùa. - Quốc sư vẫn cố gắng nhắc nhở.
Quỷ vương sau một hồi im lặng bỗng nhiên đứng phắt dậy, chiếc gậy pháp khí của người đứng đầu đất nước giáng một cú như trời đánh vào lưng Reo, quát:
- Còn muốn bát nháo ở đây? Ai cho con bỏ quân mà về?
Cú đánh này rất mạnh, đau đến ứa cả nước mắt. Reo bị cơn đau làm bật ra vài giọt nước mắt, hắn nhất thời ngây người, câm nín một hơi. Cú đánh này là Phụ hoàng đánh thật, không hề nương tay như lần ở doanh trại, có nghĩa là cha đang giận thật. Reo giật thót người, chớp mắt to tròn nhìn cha mình như muốn xác nhận.
Quỷ vương đang nổi nóng, nhưng vẫn nhìn hắn, chớp mắt nhẹ và thở phì phò để điều tiết cơn giận này. Chỉ một cái chớp mắt Reo đã đọc được ngay.
Ông ấy đã nhận ra! Và ông đánh vì tội của cả hai là qua mặt cha ruột! Ở đây tưởng như chỉ có người trong nhà, thật ra toàn tai vách mặt rừng. Vậy nên, hắn phải tiếp tục chấn chỉnh tâm lý của mình rồi cúi đầu, cắn răng như vừa bất mãn, vừa đau đớn.
Hoàng hậu Megumi hoảng hốt đứng dậy chắn cho con mình, nhắc nhở:
- Naoki, đây dù sao cũng là Thái tử của ngài đấy!
- Thái tử? Thái tử ư? Nó xưa nay đã làm cái gì ra trò chưa? Ta để nó kiềm Jiro, không phải để nó hành hạ em mình đến mức này! Nàng đừng nghĩ là ta không biết nàng giở trò gì với Hoàng Quý phi! Nàng nghĩ giành được quyền nuôi Jiro và Aran thì nàng có quyền đối xử với lũ nhỏ thế nào cũng được! Bao nhiêu lần Jiro phải chịu phạt thay cho Reo? Thằng bé đó bị thằng con trai quý hóa của nàng bắt nạt đến nỗi bệnh tật triền miên? Năm tuổi đã biết đẩy Jiro xuống khỏi Tháp Đông. Mười tuổi đã biết chôn em mình dưới tuyết. Mười lăm tuổi lấy lí do lạc đạn để bắn trúng em mình. Đứa trẻ ác độc như vậy mà xứng đáng làm Thái tử ư? Ta đã nhịn không biết bao nhiêu lần rồi!
Reo run người, từng hồi ức bắt đầu tràn về, hắn cũng thấy nửa quen nửa lạ. Là hắn đã làm ư? Lúc bé Jiro từng bị hắn đối xử như thế sao? Khoan đã! Hình như có chuyện đúng, cũng có chuyện không đúng lắm!
Megumi cắn nhẹ môi, bắt đầu cảm thấy kì lạ. Bà không nói thêm gì mà ngay lập tức quay qua nhìn Reo. Reo chớp mắt với bà, không phải kiểu oan ức, mà là như đang hỏi: “Năm hắn mười lăm tuổi không phải Jiro còn ở với pháp sư Yamato sao? Hắn gặp được Jiro lúc nào mà bắn?”.
Hoàng hậu lập tức hiểu vấn đề. Bà đẩy đầu Reo cúi thấp xuống để ngăn hắn lộ ra điều gì đáng ngờ.
Đại Quốc sư quay mặt, vờ như chưa từng nghe thấy gì, nhưng có vẻ như ông đã chờ cho bên ngoài ai muốn nghe cũng đã nghe rõ. Sau đó, ông mới lặng lẽ rào thêm một kết giới cách âm. Nghe bao nhiêu đó đã đủ rồi!
Quỷ vương nhìn Đại pháp sư kết ấn xong cũng dần lấy lại sự bình tĩnh. Ông thực sự giận vì độ liều lĩnh của hai đứa con trưởng này. Bọn nó đã hết nói nổi rồi! Tuy vậy, ông không thể lật thuyền ngay lúc này mà chỉ có thể làm một dòng nước dữ đẩy con thuyền trôi tiếp.
Ông chỉ đang trách rằng đứa nhỏ kia nó liều mạng đến mức ngông cuồng. Gương mặt anh tuấn với ấn đường luôn cau chặt không giống vị quân vương vẻ mặt bình thản mọi khi. Tình trạng của Jiro bây giờ vốn không đơn giản. Vốn dĩ Jiro không chết vì độc mà chết vì tuổi thọ đã hết. Việc này chính Đại pháp sư đã chẩn ra, mệnh Jiro rất mỏng, đường sinh mệnh đã tận rồi. May mắn thay chính nhờ Đông Miên Độc đã giữ yên máu linh hồn trong người, còn có bảo vật Định Hồn Châu mà Jiro luôn đeo trên tay mới kiềm hãm tốc độ hồn phi phách tán.
Định Hồn Châu là quốc bảo của Suidberg, đã được chế tác thành pháp khí, xưa nay luôn được Jiro đeo trên tay. Với một người có dị năng tương đối phức tạp như Jiro, kèm với việc sử dụng Đồng cốt thuật thì Định Hồn Châu rất phù hợp với tác dụng trấn định linh hồn của chủ nhân. So với người bình thường, khả năng kiên định của linh hồn Hoàng tử Jiro cao hơn nhiều lần, không dễ dàng bị Quỷ hồn cuốn đi, càng không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma được.
Chỉ là hiện giờ linh hồn của Jiro đã chạy biến đi đâu đó mà không một ai truy ra. Ông liếc qua Reo, Thái tử cao quý ung dung quỳ mọp và cúi đầu, trên người vẫn đang mặc bộ quân phục chưa tan hết tuyết lạnh. Ông thực sự muốn ném cả cây gậy này vào đầu nó.
Ông đã có lý do hợp thức để triệu hồi ngài Miura Yamato. Trong vòng bảy ngày bảy đêm nhất định phải nối được sinh mệnh cho nó, còn phải tìm ra linh hồn của nó nữa. Nhưng nó đã bỏ chạy như vậy, chắc chắn rằng đã có đường lùi cực kỳ vững chắc mới dám chơi trò mất tích. Quỷ vương Naoki hừ lạnh. Từ đêm ở thành Kaze đến khi đem Jiro về đến cung ông đã cảm thấy chuyện Jiro uống độc nó hoang đường đến kì quái. Reo làm Tổng tư lệnh bao năm, đủ khôn ngoan để hiểu rằng hạ gục người tham mưu chính là tự chặt cánh tay phải của mình. Vậy tại sao nó vẫn làm? Còn con cáo nhỏ kia, nó có bị ngu nó mới uống độc để ăn vạ như vậy! Nó không cần mang độc ra để méc với ông rằng nó bị chèn ép. Jiro sẽ không cư xử đơn giản như vậy.
Cả hai đứa là con của ông, tụi đó đều là những con cáo nhỏ cắn qua cắn lại nhưng không bao giờ vượt qua giới hạn đạo đức của nhau. Từ lần đầu tiên Reo đẩy em trai xuống tháp Đông, nó đã bị ông đích thân chấn chỉnh tư tưởng rồi, nó đã không còn là đứa nhỏ năm tuổi ngạo nghễ, nó là một Thái tử có thể sẵn sàng nhận lấy vương vị nếu như ông ngã xuống. Cho nên, nếu tụi nó muốn đấu đá, nhất định không bao giờ dùng những chuyện quá dễ dàng và hạ đẳng như vậy.
Nhưng khi xét hết góc độ và động cơ, ông lại thấy lạnh người hơn nữa. Tụi nó đồng lõa với nhau!
Bây giờ chính ông phải nghiến răng cùng đẩy cho chúng nó làm. Ông không vui vẻ, nhưng bắt đầu nhẹ nhõm, bởi cáo con đã biết đi ra khỏi hang, đã không còn nép vào cha mẹ nữa. Chúng đã tự biết kiểm soát, nhưng phải luôn tỉnh táo bởi cả bàn cờ này có thể sụp đổ bởi một trong hai đứa quyết định sai lầm.
Nhớ năm đó cũng như vậy, Katsuo đã cùng ông lật một ván cờ lớn, cái giá vẫn phải có một người nằm xuống để một người bước tiếp. Chuyện bây giờ không khác mấy với năm xưa. Quân đội đang bị chính đất nước đẩy để bờ kiệt quệ. Chúng nó đang phản kháng. Kín kẽ. Độc đoán. Và liều lĩnh.
Ông cúi đầu nhìn Reo một lần nữa, nó vẫn đang cụp mi đau khổ, ông nhìn có hơi ngứa mắt. Được rồi, lần này, nếu thực sự là tụi nó thắng, thì ông sẽ thu hồi chức Tổng Tư lệnh của Reo, đã đến lúc nó trở về hoàng cung rồi. Reo đã tiệm cận được đến thời điểm có thể tiếp quản chức vụ của ông.
Trước khi tính được tới đó, ông phải giải xong bài toán của con cáo em đang nằm ở đây. Bây giờ cần gấp rút nhất phải là tìm người có thể nối dài đường sinh mệnh cho Jiro đã!
- Thông báo đến các nơi Hoàng thất đang cần tìm những người có máu linh hồn xanh ngọc, ưu tiên những ai có đường sinh mệnh thật dài. Ai đồng ý nối đường sinh mệnh cho Hoàng tử thì gia đình họ sẽ được trọng thưởng xứng đáng.
Reo ngẩng mặt, hắn đã biết cha của mình xác nhận ông đứng về chiến tuyến nào rồi.
- Cha, người định...
- Thái tử Reo, ta ra lệnh cho con lập tức trở về doanh trại. Phong tỏa cung Nhị Hoàng tử. Không có lệnh của ta, không ai được phép ở lại đây!
Lời của Quỷ vương vừa nói, Hoàng hậu đã lạnh nhạt đứng dậy, nhẹ giọng:
- Người làm gì xin cũng hãy giữ chừng mực. – Không phải nhắc nhở thông thường, mà là cảnh báo ông sẽ phải đối đầu với cả Chính phủ sắp tới.
Quỷ vương mỉm môi, cười nhạt:
- Thái tử vẫn là Thái tử, nàng cứ yên tâm. – Một câu trả lời lệch khỏi dụng ý của Hoàng hậu, nhưng khớp với chuyện mà người khác cần nghe.
Hoàng hậu ngửa đầu nhìn lên trần, hít một hơi lạnh để giảm bớt cảm giác bất lực. Bà lạnh lùng đứng thẳng dậy, một tay kéo cả Reo, nói:
- Đi ngay, đừng ở lại đây một phút một giây nào nữa!
Lưng của Reo vẫn còn đau buốt, nhưng hắn vẫn đứng thẳng dậy, ánh mắt lướt nhìn thi thể kia một lần, đáy lòng cồn cào như lửa đốt. Tiếng màn đá va vào nhau sột soạt, Reo chắp cánh bay đi. Hắn còn chiến dịch, còn đội quân của hắn nữa, dù thiếu Tổng tham mưu trưởng thì hắn cũng phải tiếp tục đi tiếp.
Hoàng hậu hành lễ một cách thủ tục, bước ra ngoài, ra lệnh cho các phi tần giải tán. Cung Nhị Hoàng tử từ ngày hôm đó đều bị giám sát nghiêm ngặt đến độ không một ai không phận sự có thể tới gần.
- Phiền ngài bố trí một đại tang lễ thật lớn, thật chướng mắt vào. – Naoki day trán, trước khi quay về phòng mình đã nói với Đại Quốc sư như vậy.
Đại Quốc sư cúi nhẹ đầu, nhìn theo ánh mắt của Quỷ vương, bắt đầu lên kế hoạch thể hiện một màn đại lễ chấn động của hoàng tộc Sugimoto.


0 Bình luận