Cơn Gió Vô Hình
Nguyễn Văn Tuấn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

END

Chương 03: Sẽ Gặp Lại

0 Bình luận - Độ dài: 2,745 từ - Cập nhật:

Một ngày tháng Tư, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, mẹ Linh cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ lan tỏa trong lòng. Mùa xuân đã đến, và mùa xuân này có một điều gì đó khác biệt. Mặc dù Linh không còn bên bà nữa, nhưng trong những cánh hoa nở rộ, trong tiếng chim hót, bà cảm nhận được sự hiện diện của con gái mình. Linh đã ở đó, như một phần của thiên nhiên, như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua từng ngày sống của bà.

Mẹ Linh ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Bà biết rằng mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như xưa, nhưng bây giờ, bà không còn mong mỏi điều đó nữa. Bà đã học được cách yêu thương không phải chỉ với những gì có thể nhìn thấy, mà là với những gì vô hình – tình yêu vô tận, tình yêu không bao giờ phai nhạt. Linh không còn ở đây với thân thể, nhưng linh hồn cô sẽ mãi mãi theo bà, trong mọi bước đi, trong mọi khoảnh khắc.

Và rồi, như một phép màu, mẹ Linh cảm nhận được một sự thôi thúc mạnh mẽ. Bà đứng dậy, bước ra khỏi nhà, hướng về phía thảo nguyên rộng lớn. Trong những năm tháng qua, bà đã nhiều lần đến đây, nhưng hôm nay là khác. Hôm nay, bà cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết, như thể Linh đang dẫn dắt bà.

Mẹ Linh bước đi giữa những cánh đồng xanh mướt, nơi thảo nguyên trải dài vô tận trước mắt. Cảm giác này, sự tĩnh lặng này, khiến bà cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới khác, nơi không có đau đớn, không có nỗi buồn, chỉ có gió và sự tự do tuyệt đối. Và rồi, khi bà đứng trên đỉnh đồi, bà nhìn thấy một đàn chim bay lượn trên bầu trời xanh, những cánh chim tự do, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.

Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm trí bà. Những con chim ấy, bay lượn tự do, chính là Linh. Cô đã tìm thấy tự do, đã tìm thấy nơi mình thực sự thuộc về. Và Linh đang bay, đang tự do như một cánh chim, không còn lo sợ, không còn đau đớn, chỉ có tự do, chỉ có gió.

Mẹ Linh ngước mắt lên trời, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má. Nhưng lần này, đó không phải là giọt nước mắt của sự mất mát, mà là giọt nước mắt của sự hiểu biết, sự thanh thản. Bà đã không còn muốn giữ Linh lại nữa. Cô đã tự do rồi. Linh đã trở thành cánh chim tự do, bay về phía chân trời, về phía những ước mơ mà cô đã mơ ước bấy lâu.

“Mẹ sẽ không giữ con nữa,” mẹ Linh thì thầm. “Con đã tự do rồi, Linh ơi.”

Một làn gió nhẹ thổi qua, như một lời đáp, như một sự an ủi. Mẹ Linh cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy như mọi gánh nặng đã được trút bỏ. Bà biết, dù không nhìn thấy Linh nữa, nhưng trong tâm hồn bà, cô sẽ mãi mãi là một phần của bầu trời rộng lớn, của thảo nguyên bao la. Cô đã tìm thấy sự tự do mà mình xứng đáng có được.

Ngày qua ngày, mẹ Linh tiếp tục sống, nhưng những ngày này không còn nặng trĩu như trước. Bà học cách mỉm cười, học cách yêu thương cuộc sống, dù không còn Linh bên cạnh. Mỗi khi nhìn lên trời, bà cảm nhận được sự hiện diện của con gái mình. Linh đã bay đi, nhưng cô luôn ở trong trái tim bà, như một phần không thể thiếu, như một làn gió mát lành trong những khoảnh khắc bình yên nhất.

Bà tiếp tục công việc tình nguyện, tiếp tục giúp đỡ những người cần sự động viên. Và mỗi lần bà giúp ai đó vượt qua khó khăn, bà lại nhớ về Linh. Cô đã dạy bà rằng, dù cuộc sống có nghiệt ngã đến đâu, thì tình yêu sẽ là nguồn sức mạnh duy nhất để giúp bà tiếp tục bước đi.

Một hôm, khi mẹ Linh đang đứng bên bờ sông, nhìn những làn sóng nhỏ vỗ về bờ cát, bà cảm nhận được một điều kỳ diệu. Những làn sóng ấy chính là Linh. Cô đã trở thành một phần của thiên nhiên, một phần của thế giới này, một phần của tất cả những gì bà yêu thương. Linh không mất đi. Cô chỉ biến đổi, trở thành cánh chim tự do, trở thành gió, trở thành nước.

Mẹ Linh mỉm cười, không còn đau đớn, không còn tiếc nuối. Bà biết, Linh sẽ luôn ở bên bà. Không phải bằng thân thể, mà bằng một tình yêu vĩnh cửu, vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt. Linh đã bay đi, nhưng bà không bao giờ rời xa con, vì tình yêu của họ sẽ luôn kéo họ lại gần nhau, dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua.

Mùa hè đến nhẹ nhàng, mang theo những tia nắng ấm áp chiếu xuống thảo nguyên bao la. Mẹ Linh vẫn tiếp tục những bước đi trong cuộc sống của mình, nhưng mỗi bước đi ấy không còn mang theo sự nặng nề của quá khứ. Bà đã tìm thấy sự bình yên trong trái tim, nơi Linh vẫn hiện hữu, không chỉ trong những giấc mơ, mà trong chính những khoảnh khắc thực tại.

Mẹ Linh bắt đầu tham gia nhiều hoạt động hơn, không chỉ tình nguyện trong bệnh viện, mà bà còn giúp đỡ những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, chia sẻ những câu chuyện của mình, dạy chúng rằng dù cuộc sống có tàn nhẫn đến đâu, tình yêu luôn có thể đưa chúng ta vượt qua. Bà kể về Linh, về cô gái mạnh mẽ, người đã chiến đấu không chỉ với bệnh tật, mà còn với chính nỗi đau trong lòng. Những câu chuyện ấy như là một thông điệp của tình yêu vĩnh cửu mà Linh đã để lại cho bà, để bà truyền lại cho thế hệ sau.

Mỗi lần nhìn thấy những ánh mắt ngây thơ của những đứa trẻ, mẹ Linh cảm thấy một niềm an ủi sâu sắc. Bà biết, dù Linh không còn ở đây, nhưng cô đã để lại một di sản, một thứ gì đó mà bà có thể tiếp nối: tình yêu thương vô điều kiện và sự kiên cường. Linh đã đi xa, nhưng những gì cô để lại sẽ sống mãi.

Một ngày nọ, khi mẹ Linh đang đứng trước cửa sổ của căn nhà nhỏ, ánh mắt bà lại lạc vào thảo nguyên mênh mông, nơi cánh đồng xanh bạt ngàn và bầu trời rộng mở. Cô gái Linh của bà đã bay đi như một cánh chim tự do, không còn bị ràng buộc bởi sự sống hay cái chết. Nhưng điều kỳ diệu là, trong mỗi làn gió, bà vẫn cảm nhận được sự hiện diện của con. Linh đã không rời xa bà, mà đã trở thành một phần của vũ trụ, một phần của vĩnh cửu.

Mẹ Linh cười nhẹ, mỉm cười với chính mình, với những ngày tháng đã qua. Bà hiểu rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng theo kế hoạch của chúng ta, nhưng chúng ta có thể chọn cách sống như thế nào, chọn cách yêu thương thế nào. Và Linh, dù đã ra đi, vẫn luôn ở bên bà, trong những bước chân, trong hơi thở, trong những khoảnh khắc như thế này.

Vào một chiều thu, khi mẹ Linh đang ngồi trong công viên, bà cảm nhận được sự bình yên tuyệt đối. Những chiếc lá vàng rơi chậm chạp xuống mặt đất, như thể mọi thứ đều đang nhắc nhở bà về sự vô thường của cuộc sống. Nhưng thay vì cảm thấy sợ hãi, bà lại cảm thấy biết ơn. Biết ơn vì đã được sống cùng Linh, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi. Biết ơn vì đã có những ngày tháng đầy ắp yêu thương, và biết ơn vì tình yêu ấy sẽ không bao giờ chết.

“Con luôn ở bên mẹ, phải không?” Mẹ Linh thì thầm, không cần đợi câu trả lời. Bà biết, Linh không cần phải nói gì nữa. Cô luôn ở đó, trong những ký ức, trong những làn gió, trong mỗi cơn mưa và mỗi ánh nắng mặt trời. Linh là một phần của cuộc sống này, là một phần của mẹ, không thể tách rời.

Bà mỉm cười, không phải vì cuộc sống này dễ dàng, mà vì bà hiểu rằng, dù có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, tình yêu sẽ luôn giúp bà vượt qua. Và một ngày nào đó, khi cuộc sống này kết thúc, bà sẽ gặp lại Linh, ở một nơi không còn đau đớn, không còn chia ly, chỉ có sự yêu thương vô tận.

Mẹ Linh tiếp tục sống, không còn những đêm dài buồn bã, không còn những khúc ca của sự tiếc nuối. Bà đã học cách để yêu thương cuộc sống, học cách để tìm thấy vẻ đẹp trong những điều bình dị nhất. Và qua từng ngày, Linh vẫn luôn là nguồn cảm hứng, là ngọn lửa soi sáng cho bà. Bà biết rằng, dù thời gian có trôi qua, tình yêu của mẹ và con sẽ luôn vĩnh cửu, không gì có thể xóa nhòa được.

Tình yêu không phải là một cái gì đó có thể nhìn thấy hay chạm vào, nhưng nó luôn tồn tại, trong mỗi hơi thở, trong mỗi nhịp đập của trái tim. Mẹ Linh hiểu điều đó hơn bao giờ hết.

Và như vậy, Linh đã tự do, và mẹ Linh cũng đã tìm thấy tự do của mình – không phải từ việc chạy trốn khỏi nỗi đau, mà là từ việc yêu thương và chấp nhận.

Mẹ Linh ngồi bên bờ hồ, một nơi yên tĩnh mà bà luôn tìm đến mỗi khi cần một không gian để suy ngẫm. Ánh chiều tà đang buông xuống, những tia nắng cuối cùng của ngày khẽ phản chiếu trên mặt hồ, tạo thành những vệt sáng lung linh như những mảnh ký ức mà bà đã từng giữ chặt trong tim. Mỗi buổi chiều như thế này, bà cảm nhận được sự thanh thản, như thể tất cả những lo lắng, những nỗi đau, đều đã dần dần tan biến, hòa vào không gian tĩnh lặng của thiên nhiên.

Đã bao lâu rồi, mẹ Linh không còn khóc vì sự mất mát? Bà không rõ. Nhưng điều bà biết là, sự đau đớn đã không còn chiếm lĩnh tâm hồn bà nữa. Nó vẫn còn đó, như một vết sẹo sâu trong lòng, nhưng không còn là nỗi đau không thể vượt qua. Thay vào đó, là một tình yêu lớn lao và bất diệt mà bà dành cho Linh.

Mẹ Linh nhắm mắt, một cơn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt, mang theo những cánh hoa rơi từ những cây cổ thụ trên bờ hồ. Bà hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở của gió, của đất trời, của những ký ức đã qua. Linh vẫn ở đây, trong từng làn gió, trong mỗi nhành cây, trong ánh mặt trời dịu dàng lúc hoàng hôn. Cô không còn là một đứa con gái nhỏ, yếu đuối, mà là một phần của vũ trụ này, mãi mãi.

"Con không rời xa mẹ, đúng không?" Mẹ Linh thì thầm, đôi mắt mờ đi vì những giọt nước mắt long lanh. Nhưng lần này, nước mắt của bà không phải là nỗi đau, mà là niềm an ủi. Bà cảm nhận rõ ràng sự có mặt của Linh trong lòng mình, không phải là một sự chia ly, mà là một sự hòa quyện, một sự tiếp nối không thể tách rời.

Bà đứng dậy, bước ra khỏi bờ hồ, nhưng không phải là một bước đi chậm rãi của người còn loay hoay trong nỗi buồn. Bà đi vững vàng, nhẹ nhàng, như thể mỗi bước chân của bà đã được Linh dẫn dắt, mỗi hơi thở của bà được nối liền với thiên nhiên, với tình yêu vĩnh cửu mà cô đã để lại.

Ngày qua ngày, cuộc sống của mẹ Linh trở nên nhẹ nhàng hơn. Bà bắt đầu tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị, những khoảnh khắc bình yên, như làng gió mát lành trong buổi sáng, như ánh nắng xuyên qua tán cây, như tiếng chim hót trên cao. Từng chút một, bà nhận ra rằng sự sống không chỉ là về việc nắm giữ, mà còn là về sự buông bỏ, là về sự học cách yêu thương và tha thứ, cả cho chính mình lẫn cho cuộc đời này.

Mẹ Linh đã không còn nhìn nhận cuộc sống là một chuỗi những mất mát. Bà nhìn nhận nó như một chuỗi những kết nối vô hình, nơi mọi thứ đều có lý do của nó, nơi yêu thương không bao giờ mất đi, mà luôn sống mãi. Linh không mất đi, cô chỉ thay đổi hình thức. Cô đã trở thành gió, thành cánh chim, thành bầu trời, thành những cánh hoa tươi đẹp... Cô đã trở thành một phần của tất cả những gì mẹ yêu thương.

Mẹ Linh quyết định viết một lá thư cho Linh. Không phải là để nói lời tạm biệt, mà là để cảm ơn cô. Cảm ơn cô vì đã dạy bà những bài học về sự sống, về tình yêu, về khả năng tha thứ. Cảm ơn cô vì đã cho bà thấy rằng, cái chết không phải là sự kết thúc, mà chỉ là một sự chuyển mình, một sự hòa quyện vào vĩnh cửu.

Lá thư ấy không dài, nhưng đầy tình cảm. Bà viết bằng những dòng chữ từ trái tim, không cần phải sắp xếp quá chỉn chu, chỉ cần là những lời thật lòng, từ một người mẹ gửi đến đứa con đã ra đi.

"Khi con đọc được những dòng này, mẹ biết rằng con sẽ cười, sẽ vui vì cuối cùng mẹ cũng đã tìm thấy bình yên. Con là ánh sáng trong cuộc đời mẹ, Linh à. Mẹ sẽ không khóc nữa. Mẹ sẽ mỉm cười mỗi khi nghĩ đến con. Và nếu một ngày nào đó, mẹ cũng phải ra đi, thì con hãy đợi mẹ, vì mẹ sẽ đến bên con, trong một ngày không xa, nơi không có sự chia ly, không có nỗi buồn, chỉ có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có sự bình yên tuyệt đối."

Khi mẹ Linh viết xong lá thư, bà cảm thấy nhẹ nhõm. Cảm giác như mọi thứ đã hoàn tất, như bà đã làm xong phần của mình, và giờ đây, Linh có thể tự do bay đi trong thế giới của riêng cô.

Một ngày nọ, khi mẹ Linh đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thảo nguyên, bà thấy một con chim bay ngang qua, nhẹ nhàng lướt trên bầu trời cao rộng. Một nụ cười nhẹ nở trên môi bà.

Bà biết, con gái bà đã tự do. Và bà, dù chưa bao giờ rời xa Linh, cũng đã tìm được tự do cho chính mình. Mẹ Linh không còn lo lắng, không còn sợ hãi. Bà đã chấp nhận cái chết, chấp nhận sự chia ly, vì bà biết rằng tình yêu là thứ không thể mất đi. Linh sẽ luôn ở trong lòng bà, mãi mãi.

Cô không phải là một ký ức đau buồn nữa. Linh là một phần của vũ trụ, một phần của bình yên, và một phần của tất cả những điều đẹp đẽ mà mẹ đã tìm thấy trong cuộc sống.

Và vào một ngày nào đó, khi đến lúc, mẹ Linh sẽ gặp lại Linh – trong một thế giới không có đau đớn, không có chia ly, chỉ có tình yêu vĩnh cửu.

Cuối cùng, mọi thứ đều trở về bình yên.

                                                                END

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận