Hải, với sự phấn khích trong ánh mắt, không bỏ lỡ thời cơ. “Đúng rồi, Sơn! Đánh cho con nhỏ đó một trận nhớ đời đi!” cậu ta gầm lên, lao về phía Long. Mỗi bước đi của Hải như một trận động đất, khiến Long cảm thấy nỗi sợ hãi xâm chiếm.
“Cảm giác như một kẻ thua cuộc rồi phải không?” Hải châm biếm, nhảy lên, tung ra những cú đấm mạnh mẽ, khiến Long không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng né tránh.
“Sao mày không tập trung đánh và ngậm cái mồm vào đi” Long quát, cậu dùng mọi sức lực để đứng vững, nhưng Hải vẫn quá mạnh. Đòn đấm đầu tiên trúng vào bụng cậu, làm Long khuỵu xuống, hơi thở khó khăn. Cậu bắt đầu cảm thấy chút mùi tanh của máu trong miệng, sự tức giận đổ dồn vào Hải.
“Thua thì phải chấp nhận, Long! Còn gái thì sao, Hoa? Đang đứng nhìn bạn mình ăn đòn à, sao không giúp đỡ đi?” Sơn mỉa mai, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Hoa, như thể cậu ta đang thưởng thức cảnh tượng này.
“Này! Đứng lên đi!” Hoa gào lên từ xa, nhưng giọng cô đã bắt đầu có chút yếu ớt. Khi ngay lập tức cô phải chống đỡ những đòn tấn công từ Sơn, từng cú đánh như những nhát dao đâm vào sự kiên nhẫn của cô. Sơn không ngừng tạo ra những cơn sóng Dương Năng, ép Hoa phải lùi bước.
“Gái có vẻ yếu đi nhiều lắm đấy, Hoa!” Sơn mỉa mai, ánh mắt đầy sự thách thức. “Chẳng lẽ gái lại để một thằng nhóc như tôi hạ gục à?”
Hoa chỉ mỉm cười, nhưng bên trong cô, sự mệt mỏi đang dần hiện rõ. “Mày còn chưa biết mày đang đánh với ai đâu, Sơn. Chỉ cần một cú đấm thôi, tao sẽ cho mày thấy mình như thế nào,” cô đáp, cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng không thể hoàn toàn che giấu sự mệt mỏi trong giọng nói.
“Thôi nào, Hoa! Gái có chắc là không muốn bỏ cuộc không?” Sơn cười chế nhạo, từng tiếng cười của cậu như một nhát dao đâm sâu vào lòng tự ái của Hoa. “Chỉ cần gái chịu thua, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
“Câm mồm! Không phải ai cũng như mày, chỉ biết dùng sức mạnh!” cô phản pháo, nhưng rồi lại phải lùi bước trước những cú tấn công từ Sơn. Những cú đá và đấm dồn dập như bão tố, Hoa cố gắng chống đỡ, nhưng từng đòn tấn công làm cô rệu rã.
“Đừng tưởng mày có thể dễ dàng đánh bại tao!” Hoa cương quyết, một tia nước mạnh mẽ bất ngờ lao ra từ bàn tay cô, nhắm thẳng vào Sơn. Nhưng Sơn đã kịp né được, và rồi, giữa lúc Hoa và Sơn đối đầu, Hải lại không buông tha cho Long.
Long, sau khi tiếp tục va chạm với hàng cây, loạng choạng đứng dậy. Cậu đã quá mệt mỏi, nhưng mỗi lần cố lấy lại thăng bằng, Hải lại không cho cậu cơ hội để thở. Một cú đấm như trời giáng lao tới từ bên phải, và mặc dù Long cố nghiêng người tránh né, nhưng tốc độ của Hải quá nhanh. Cú đấm trúng vào cằm Long, khiến cậu chao đảo, mờ mịt nhìn thế giới xung quanh xoay tròn trước mắt mình.
Không để Long có thời gian định thần, Hải ngay lập tức tiếp tục tấn công, một cú đá mạnh mẽ vào bụng khiến cậu không thể thở nổi, ngã bật về phía sau, cả thân hình bay ra xa. Cú đập mạnh vào thân cây phía sau, làm rung chuyển hàng cây xung quanh và những cành lá khô rơi rụng phủ đầy người Long. Cậu cắn chặt răng, cảm nhận rõ từng vết thương âm ỉ đau nhói trên cơ thể.
“Mày đã mệt rồi à, Long?” Hải cười nhạt, từng lời nói như trêu chọc và hả hê trước cảnh tượng yếu đuối của Long.
Long cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể cậu như không còn nghe theo lệnh. Hơi thở dồn dập, cậu nhắm mắt lại, tự nhủ phải đứng lên, nhưng đầu óc trống rỗng. Đôi mắt mệt mỏi, khẽ nhìn Hải đang tiến tới với nụ cười chế giễu.
“Lại đây, để tao cho mày thêm một bài học!” Hải gầm lên, rồi lao vào với tốc độ khủng khiếp. Trước khi Long kịp phản ứng, cú đấm đầu tiên của Hải đã đập thẳng vào má trái, làm đầu Long nghiêng mạnh sang một bên. Lực đấm của Hải mạnh mẽ đến mức xương hàm của Long rung chuyển, và vị tanh của máu bắt đầu lan ra khắp miệng.
Tiếp đó, không dừng lại, Hải liên tiếp tung ra những cú đấm vào mặt Long. Mỗi cú đấm như một nhát búa giáng thẳng vào mặt, khiến khuôn mặt cậu nhanh chóng bầm dập, sưng tấy. Máu bắt đầu chảy thành dòng từ miệng và mũi, từng dòng nhỏ giọt xuống cằm, lan ra thành vệt đỏ trên áo.
“Thế nào? Còn sức không?” Hải hỏi, nhưng không chờ câu trả lời, cậu tiếp tục tung ra những cú đấm liên hoàn, mạnh mẽ và không khoan nhượng. Long không còn khả năng tránh né, chỉ biết đứng chịu trận, cơ thể lảo đảo theo mỗi cú đánh của Hải.
Mỗi cú đấm lại đẩy Long ra xa hơn, từng đợt từng đợt sức mạnh như cơn sóng dồn dập. Mắt Long mờ dần, và dù cố mở mắt nhưng mọi thứ trước mắt chỉ là những vệt mờ và hình ảnh nhòe nhoẹt. Miệng cậu bật ra máu, chảy tràn ra cằm và cổ, nhỏ giọt xuống mặt đất.
Cuối cùng, một cú đấm mạnh mẽ khác từ Hải tung vào cằm, Long không còn sức để chống cự. Cậu bị hất văng một lần nữa, thân thể đập vào đất, nằm bất động giữa lớp lá khô và những thân cây gãy nát xung quanh. Mọi giác quan như tê liệt, đau đớn trải khắp cơ thể.
Hải đứng nhìn xuống Long, nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên gương mặt. "Vậy mà tao tưởng mày mạnh mẽ lắm, hóa ra cũng chỉ đến thế này thôi.”
Tiếng gió rít lên xung quanh khi Hải siết chặt nắm đấm, chuẩn bị kết liễu Long. Ánh mắt cậu ta tràn ngập sự đắc thắng và lạnh lẽo, tập trung vào kẻ thù đã kiệt sức dưới chân mình. Long vẫn nằm đó, hơi thở đứt quãng và mờ nhạt, nhưng đôi mắt vẫn không khuất phục, nhìn thẳng vào Hải như muốn thách thức cho đến phút cuối. Hải khẽ nhếch môi, nắm đấm của cậu bật sáng lên luồng Dương năng mãnh liệt.
Trong khi đó, ở một phía khác của chiến trường, Sơn đã áp sát Hoa bằng tốc độ kinh hồn. Cậu như một bóng ma lướt qua, và trước khi Hoa kịp phản ứng, một cú đánh mạnh mẽ đã sẵn sàng tung xuống. Cảm giác áp lực từ cú đấm này khiến mọi thứ như ngừng lại, gương mặt Hoa căng cứng, nhìn vào mắt Sơn, nhận ra sự lạnh lùng và quyết đoán trong từng đường nét.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc căng thẳng tột độ ấy, ngay sau lưng Hải, một luồng sức mạnh khổng lồ từ đâu ập đến như cơn bão. Kiên – thành viên của nhóm 1 – xuất hiện như từ hư không, lao tới sau lưng Hải với tốc độ kinh hoàng, cú đấm của cậu mạnh mẽ và đầy uy lực như chấn động cả không khí xung quanh. "Thích chơi kiểu dồn chết đối thủ à? Để tao dạy cho mày bài học về cách dùng sức mạnh thực sự!" Kiên gầm lên.
Cú đấm từ Kiên giáng thẳng vào Hải trước khi cậu ta kịp nhận ra, cả cơ thể Hải bay văng đi như một viên đá bị bắn ra khỏi máy bắn đá. Hải đập mạnh vào đài phun nước của nhóm 5, tạo ra một vụ nổ nước bắn tung tóe, cột nước vọt lên cao, bắn ra hàng trăm tia nước và đá vụn.
Sơn giật mình ngay lập tức, sự bất ngờ lộ rõ trong ánh mắt khi cậu quay đầu nhìn về hướng vụ va chạm. Và đúng trong khoảnh khắc sơ hở đó, từ đâu, một khối đá khổng lồ lao tới như thể muốn nghiền nát tất cả. Hưng, thành viên của nhóm 5, vừa trở lại sau trận chiến với Thái, đã tận dụng cơ hội này. Khối đá bay thẳng vào mặt Sơn, cú va chạm mạnh mẽ đến nỗi âm thanh của nó vang vọng khắp khu vực.
Sơn quay lại nhưng đã quá muộn, không kịp phản ứng gì, cậu bị tảng đá đập mạnh vào mặt. Cú đòn khủng khiếp khiến mắt cậu tối sầm. Đầu cậu va đập mạnh, máu tuôn từ mũi và miệng và Sơn ngã xuống đất với thân thể bất động.
Trận chiến ngừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng nước từ đài phun chảy róc rách bên Hải, và Sơn nằm bất tỉnh giữa đống đất lấm tấm máu. Không khí căng thẳng đến nín thở.
Ánh sáng chói lòa đột nhiên bùng lên từ địa bàn số 4 và số 6, lan tỏa khắp không gian, kéo theo những ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ học sinh. Những tia sáng rực rỡ như lướt qua các ngọn cây và phản chiếu lên mặt đất, tạo nên một khung cảnh kỳ vĩ. Mọi người chỉ còn biết nín thở nhìn lên, nơi Đại Năng Sư trong tư thế uy nghiêm đang lơ lửng giữa không trung, giọng nói vang lên mạnh mẽ như tiếng chuông ngân.
"Nhóm 4 và nhóm 6 đã bị loại!"
Trong một thoáng, sự căng thẳng như vỡ òa, Hoa ngã khuỵu xuống, mệt mỏi ngồi xổm xuống đất, thở phào nhẹ nhõm. Dù kiệt sức, cô vẫn không quên chế giễu Hưng, giọng cô xen lẫn sự mệt mỏi pha chút bông đùa: "Làm cái gì mà lâu vậy? Cứ tưởng cậu đi ngắm cảnh rồi chứ."
Hưng đứng im lặng, không đáp lại lời châm biếm của Hoa. Cậu dường như đang chìm vào dòng suy nghĩ riêng, hệt như một người vừa trải qua một trận chiến căng thẳng, không dễ gì thoát khỏi cảm giác adrenaline rần rần trong huyết quản. Ở bên kia chiến trường, Kiên nhẹ nhàng đỡ Long đang thở dốc và mệt mỏi, từng bước dìu cậu về phía địa bàn số 5. Long, với gương mặt vẫn còn vương những vết bầm tím và máu đọng ở khóe miệng, cố gắng nhấc đầu lên. Trong trạng thái mơ hồ, cậu đảo mắt qua địa bàn số 1 và nhìn thấy Nga đứng đó, một tay cầm viên đá phát sáng. Thấy ánh nhìn của Long, Nga tươi cười rạng rỡ và giơ viên đá lên cao, như muốn khoe chiến lợi phẩm vừa đoạt được từ nhóm 4.
Long nhăn nhó, cố mở miệng hỏi, giọng yếu ớt nhưng không giấu nổi sự tò mò: “Rồi, nói thử xem, sao nhóm các cậu lâu vậy? Chẳng lẽ chạm trán ai ghê gớm quá à?”
Kiên cười khẽ, nụ cười vừa có chút tự mãn, vừa hàm chứa một chút ngưỡng mộ. “Đúng là cũng không đơn giản. Chúng tôi định cử nhiều người sang xử lý nhóm 4 nhanh gọn, nhưng lại thấy nhóm 2 cứ canh me ở phía sau. Chỉ sơ suất một chút, chúng tôi có thể trở thành con mồi của hai nhóm này cùng lúc, nên cuối cùng chỉ cử mình tôi đi.”
Long nhíu mày, trong đầu hình dung cảnh nhóm 1 phải đối mặt với một sự lựa chọn khó khăn giữa tấn công và phòng thủ. "Vậy chắc cũng phiền phức lắm nhỉ. Rồi sao nữa?"
Kiên lắc đầu, một nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn chất chứa sự sắc bén. "Cuộc chiến với Lan thật ra khó hơn tôi tưởng. Cô ấy nhanh nhẹn và rất giỏi thủ thuật, nên tôi phải dùng khá nhiều chiêu mới chạm tới được viên đá." Kiên ngừng một lát, ánh mắt đượm vẻ xa xăm, như nhớ lại khoảnh khắc căng thẳng ấy. "Còn chi tiết thế nào thì có lẽ sau này tôi sẽ kể cho cậu nghe." Kiên khẽ cúi xuống, ánh mắt thoáng chút hồi tưởng về trận đấu căng thẳng đã qua. “Cô ấy còn giỏi hơn những gì tụi tôi biết,” cậu khẽ nhếch môi, tiếp tục nói với giọng thận trọng, “À lúc đó tôi cũng mới phát hiện ra, viên đá phải mang về đến địa bàn số 1 thì mới coi như hoàn thành nhiệm vụ. Đúng là trò chơi không đơn giản chút nào!
Long lắc đầu, vừa mỉm cười vừa nheo mắt nhìn Kiên, cảm thấy sự mưu trí và kiên định của đối phương. Cuối cùng, với nụ cười đắc thắng nhưng nhẹ nhàng, Kiên kết thúc: “Đây chỉ mới là khởi đầu. Trận đấu thực sự còn dài, chúng ta cần giữ sức và chiến lược của cậu. Giờ nhiệm vụ của tôi là đưa cậu trở về an toàn. Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi.”
Long gật đầu, ánh mắt hướng về phía đồng đội mình đã tụ lại sau trận chiến, cảm nhận được sự hỗ trợ và đoàn kết mạnh mẽ đang kết nối tất cả.
Song, ngay khi Long và Kiên gần bước chân vào địa bàn số 5, cảm giác an toàn chợt tan biến trong một khoảnh khắc bất ngờ. Một âm thanh chói tai vang lên, như tiếng sấm rền rĩ giữa trời quang. Long chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hình ảnh trước mắt khiến tim cậu ngừng đập: Hưng, với khuôn mặt lạnh lùng, vừa thực hiện một đòn sóng xung kích mãnh liệt, đánh ngất Hoa. Cảnh tượng như bị đóng băng, Hoa ngã xuống đất, cơ thể mềm oặt va đập mạnh, tạo ra một âm thanh ghê rợn. Cô lịm đi, không còn chút sức lực.
“Không!” Long thét lên, nhưng âm thanh của cậu bị nuốt chửng bởi tiếng động ào ạt của trận chiến. Kiên bên cạnh, ánh mắt phẫn nộ và hoảng loạn, cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bên tay đang giữ Long của cậu ta thả lỏng như thể đang chuẩn bị lao đến Hưng bất cứ lúc nào. “Hưng, dừng lại!” Kiên gào lên, giọng nói của cậu tràn ngập sự quyết đoán.
Cảm giác bất lực dâng trào trong lòng Long khi thấy Hoa nằm bất động, những giọt mồ hôi lạnh lướt hòa lẫn với dòng máu nóng hổi trên trán cậu. Nhưng Hưng không dừng lại. Cậu ta tụ Dương Năng về lòng bàn tay, ánh sáng rực rỡ lóe lên như một dấu hiệu của sự hủy diệt. Kiên không kịp nghĩ ngợi, lao về phía Hưng, động tác nhanh như chớp, trong khi Long chỉ còn biết cố gắng lê lết theo sau, mặc dù chân cậu đã gần như không còn sức.
“Không! Mày làm cái quái gì vậy, Hưng?” Long hét lên, giọng cậu vang lên sắc nhọn, như tiếng thét của một con thú bị thương. Mắt Long ánh lên sự giận dữ và nỗi sợ hãi, nhưng giọng cậu vẫn không thể giấu nổi sự bất lực.
1 Bình luận