“Thư mời sao?”
“Đúng vậy. Có vẻ như đây là thư mời tham dự tiệc trà do nhà vua tổ chức.”
Trong khi đang xử lý đống giấy tờ văn bản, ông quản gia Zeke đã thông báo với tôi như vậy. Khi nhận được bức thư mời từ tay Zeke, tôi nhanh chóng đọc thật kỹ những dòng chữ được ghi trên đó. Có lẽ là thật rồi, trong lá thư có ghi là mời tôi, Sasha và cả Laurier tới dự tiệc trà. Nhưng mà…
“Tại sao lại vào thời điểm này chứ…”
Mặc dù sức khỏe của Sasha đã ổn định hơn, nàng ấy vẫn chưa thể ra ngoài quá lâu. Tôi không muốn khiến cho Sasha gặp khó khăn thêm nữa. Phải làm sao bây giờ…?
“Callis-sama… Không lẽ người định từ chối?”
“Zeke. Đừng có tự tiện đoán suy nghĩ của ta nữa.”
Có thể nói là Zeke khá hiểu tính cách của tôi và có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của tôi. Và thành thật mà nói thì tôi không thích điều đó cho lắm. Nếu như Sasha và Laurier có thể đọc suy nghĩ của tôi thì… Không, như thế càng không ổn. Nếu như họ có thể đọc được tất cả những tâm tư tình cảm của tôi, chắc chắn cả hai sẽ sốc nặng mất. Thật ra, nếu là hai người họ thì chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đón nhận điều đó đâu… Nụ cười dễ thương của Laurier và vẻ xấu hổ của Sasha rất đáng để chiêm ngưỡng, nhưng mà…
Tôi sẽ tạm thời gạt suy nghĩ của mình sang một bên và trả lời câu hỏi của Zeke.
“Còn phải dựa vào tình hình sức khỏe của Sasha nữa. Nếu như Sasha và Laurier không muốn đi thì ta sẽ từ chối.”
“Người thực sự sẽ từ chối lời mời dự tiệc trà của Nhà Vua sao?!”
“Bệ hạ sẽ không phiền lòng mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu. Cơ mà đám quý tộc cũng phiền phức đấy nhỉ… mà chẳng làm sao đâu, có gì ta sẽ xử lý sau.”
Gia đình là ưu tiên số một của tôi, chính trị đất nước chỉ đứng thứ hai thôi. Tất nhiên việc xây dựng hình ảnh rất có lợi cho kế hoạch tương lai, nhưng tôi không muốn bỏ lỡ những hạnh phúc đang ở trước mắt. Chỉ biết nhìn xa mà không trân trọng những gì ở thực tại thì cũng đâu có được.
Đây có lẽ không phải là một lối suy nghĩ phù hợp của một quý tộc, nhưng theo tôi thấy, nếu như không bảo vệ những gì quý giá với bản thân mình thì không xứng đáng làm một quý tộc. Nếu như trò Otome game này xây dựng tại một đất nước mà Sasha và Laurier không thể sống hạnh phúc, tôi sẽ không ngần ngại cầm chắc kiếm trên tay và di cư sang nơi khác cùng với họ. Nếu như gặp phải trường hợp khẩn cấp thì tôi đã bày ra hướng giải thoát trước đó rồi, vậy nên chắc chắn sẽ ổn thôi.
Đúng là từ chối lời mời dự tiệc của Bệ hạ có thất lễ thật, nhưng tôi nghĩ sẽ không sao đâu vì Đức Vua không phải kiểu người tức giận với những điều nhỏ nhặt như vậy.
Tuy nhiên, nếu như đám quý tộc biết được điều này, rất có thể chúng sẽ lợi dụng chuyện đó để tấn công nhà chúng tôi.
Mà thôi, sao cũng được…
“Trước tiên ta sẽ đi hỏi ý kiển của Sasha và Laurier.”
Tôi chắc chắn một điều là dù có không muốn đi chăng nữa thì cả hai vẫn sẽ gật đầu thôi… Nhưng nếu như tôi hỏi họ thực sự nghĩ gì thì sẽ không thành vấn đề đâu. Nghĩ như vậy, tôi rời khỏi phòng sau khi hoàn thành công việc.
9 Bình luận
|StE|
thx trans