Bản dịch cũ theo Syosetu
Chương 35: Một cuộc gặp mặt bất thường
19 Bình luận - Độ dài: 1,213 từ - Cập nhật:
Sau một hồi nói chuyện với Hầu tước Victaire, cuối cùng ông ta cũng chịu dắt tôi tới phòng của con trai.
À thì, nói thẳng ra là tôi đã gây áp lực cho ông ta, nhưng điều đó không quan trọng.
Người quản gia đi đằng trước dẫn đường, càng đi sâu vào trong dinh thự, động thái của Hầu tước ngày càng bất thường. Nó giống như thể ông ta đang muốn giấu tôi điều gì đó, hai mắt của ông ta đảo hướng liên tục khi chúng tôi nói chuyện, giống như thể ông ta đang muốn chạy trốn.
Hay... có thể đó chỉ là tưởng tượng của tôi, nhưng chắc chắn có gì đó mờ ám từ ánh mắt của Hầu tước, ông ta liên tục nhìn ngó vào tường và những cánh cửa mặc dù đây là nhà của chính ông ta?
"Lối này, thưa các vị."
Trong đầu tôi đang quanh quẩn với mớ suy nghĩ, người quản gia đi trước dẫn đường dọc hành lang đột nhiên dừng lại trước một cánh cửa.
"Thiếu gia Masque hiện đang luyện kiếm thuật trong phòng ạ."
"Thằng bé đang tập kiếm? Trong căn phòng đó sao?"
"Đúng vậy. Gia sư hiện tại của ngài ấy yêu cầu thiếu gia phải tập trong phòng. Người đó cam đoan rằng như vậy thiếu gia sẽ học được những điều cơ bản mà không làm ảnh hưởng tới nội thất và tài sản xung quanh."
...Chờ đã, cái gì cơ? Thế là thế quái nào?
Việc cậu bé đó tập kiếm thuật trong phòng đã là kỳ lạ rồi, vẻ mặt ngạc nhiên của Hầu tước Victaire giống hệt như tôi còn kỳ lạ hơn.
"Hầu tước Victaire, con trai của ngài có vẻ bắt đầu luyện kiếm ở tuổi khá sớm đấy nhỉ?"
"V-Vâng... Tôi nghĩ là điều đó rất cần thiết trong việc phát triển tính cách con người. H-Hơn nữa, việc để thằng bé học được những thứ mà nó không bắt gặp ở nhà cũng rất quan trọng."
À thì, nói thế cũng có lí, nhưng mà...
"Tôi đoán đối với một gia đình có truyền thống quân đội thì việc huấn luyện như vậy cũng là dễ hiểu, nhưng theo như tôi biết thì ngài Hầu tước Victaire, gia tộc ngài vốn nổi tiếng có truyền thống về chính trị và có nhiều chỗ đứng trong các bộ... ngài định cho con trai ngài trở thành kỵ sĩ sao?"
"À thì, chuyện đó..."
"Một người ngoài như tôi thì không có quyền để bình luận, nhưng cho tôi xin thứ lỗi, việc cho trẻ tập kiếm thuật từ sớm như vậy có thể tạo ra áp lực với cơ thể của trẻ và có thể dẫn đến nhiều hệ lụy sau này, vậy nên tôi không hề khuyến khích việc này."
Tất nhiên, vẫn có những câu chuyện kể về nhân vật chính trở nên mạnh mẽ vì được huấn luyện từ khi còn nhỏ tuổi, nhưng mà... điều đó chỉ khả thi với một ai đó vừa có tài năng bẩm sinh vừa hiểu rõ giới hạn của chính cơ thể mình thôi. Nếu như đây là một gia đình có truyền thống quân đội với nhiều thế hệ làm kỵ sĩ và quân đoàn trưởng, thì họ chắc chắn sẽ có phương pháp riêng để giúp con cái tiếp cận với kiếm thuật từ sớm một cách an toàn, nhưng với một gia tộc có truyền thống bàn giấy như nhà Victaire thì chuyện này thật khó tin. Còn gì nữa, nếu như họ đưa một gia sư không phải là người trong gia tộc, rất có khả năng rằng gia sư được thuê đó không có kinh nghiệm huấn luyện những đứa trẻ quý tộc...
Đúng vậy... tôi đã bắt đầu có linh cảm chẳng lành về điều này rồi đấy.
Hầu tước Victaire trông giống như đang cố lẩm bẩm ra câu trả lời, nhưng tôi chẳng thèm quan tâm nữa, không do dự mà đưa tay mở cánh cửa trước mặt.
Trong phòng có hai người; một người là một gã đàn ông nhìn lướt qua lần đầu trông giống như một tên lính đánh thuê, hắn ta có cơ thể to lớn và cơ bắp lực lưỡng. Người còn lại là một cậu bé với mái tóc xanh lục trông không lớn hơn Laurier là bao, nhưng... lúc tôi mở cửa ra cũng chính là lúc thấy cậu bé ngã gục xuống sàn.
Vội vã chạy vào, tôi đặt hai ngón tay lên mạch của cậu bé. Khi cảm nhận được mạch vẫn còn đập, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cái cảm giác ấy lập tức bị thổi bay khi tôi nhìn thấy những vết cắt còn mới và những vết bầm tím có trên khắp cơ thể cậu bé. Một số vết bầm còn pha trộn một màu tím đậm với một chút màu vàng nhợt nhạt, chỉ như vậy thôi cũng khiến tôi cảm thấy mọi lý trí bị dập nát khi nhớ lại cảnh tưởng tương tự của Laurier.
"...Hầu tước Victaire. Ngài có thể vui lòng giải thích chuyện gì đang xảy ra ở đây không?"
"Đ-Đây là... Đ-Đúng rồi! Tôi chắc chắn rằng đây là phương pháp thích hợp để dạy kiếm thuật! Đúng vậy!"
"Đúng vậy."
Tên Hầu tước trở mình, ông ta liếc mắt cầu cứu gã đàn ông to lớn đang đứng giữa căn phòng, tên này vừa mỉm cười đắc ý với câu trả lời vừa rồi.
"Tôi không biết ông là kẻ quái nào, nhưng đây là cách mà tôi dạy kiếm thuật, và tất nhiên là có được kết quả. Nếu muốn yên thân thì ông đừng có mà xen ngang vào giờ dạy của tôi."
"Phương pháp giảng dạy của ngươi là tàn nhẫn đánh đập một đứa trẻ sao?"
"Một tên nghiệp dư như ông thì biết cái gì chứ, phải như thế này thì mới hiệu quả. Ông có biết Tướng quân nổi tiếng của Quân đoàn Kỵ Sĩ, Tử tước Grieze, cũng dạy kiếm thuật như thế này không?"
"Oho...? Bây giờ ta mới biết đấy. Trùng hợp làm sao Tử tước Grieze lại là một người bạn thân thiết của ta, và ta đã nhìn thấy cách ngài ấy dạy kiếm thuật rồi, tuy nhiên..."
Gã đàn ông ngắt lời tôi bằng một nụ cười mỉa mai, phát ra một tiếng cười dơ bẩn.
"Đây là lớp học của tôi, cách tôi dạy thế nào là do tôi quyết định, kẻ ngoài cuộc như ông thì biết gì chứ?"
"Vậy thì đây là kết quả giảng dạy của ngươi sao?"
"Đúng vậy."
Tôi muốn đấm bay cái nụ cười bẩn thỉu đang chế nhạo tôi của tên đó lắm... những cũng may là đã kịp bình tĩnh lại và đỡ đứa trẻ đang nằm bất tỉnh dưới sàn tới một chỗ ngồi gần đó, sau đó thì chuyển ánh mắt về phía Hầu tước Victaire.
"Hầu tước Victaire, đứa trẻ này là con trai ngài đúng không?"
"V-Vâng... tuy nhiên,..."
"Tôi có một đề nghị với ngài. Ngài nghĩ sao về việc tôi sẽ là người dạy kiếm thuật cho cậu bé này?"
19 Bình luận
Chẳng lẽ thg ku này cx có route:))
thx trans
Sảng khoái