Tập 1: Cuộc đại tẩu thoát đến tương lai vô định
Chương 1: Thời khắc chuyển mình của thế giới
0 Bình luận - Độ dài: 13,496 từ - Cập nhật:
Phần 1
“Em yêu anh ♡.”
Một lời tỏ tình đột ngột.
“......”
Thế nhưng Ryner Lute đang cố gắng lờ đi những lời nói đó.
“Nàyy này Ryneer ♡ Em yêuu anh ~♡”
Cô tiếp tục nói với anh.
“......”
Giống hệt lúc nãy, Ryner câm như hến.
Đó là một chàng trai trẻ, người luôn ước mình có thể có một giấc ngủ khoảng mười ngàn năm, với mái tóc đen tuyền và hai mắt lờ mờ hiện rõ vẻ ngái ngủ.
Cạnh anh chàng với thân hình cao kều và lom khom đang cúi người về phía trước lộ rõ sự thiếu hụt sức sống nghiêm trọng này, giọng nói đó lại vang lên:
“Nàyy Ryyyneeer ♡”
Một giọng nói nữ mới ngọt ngào làm sao .
“......”
Ryner vẫn bướng bỉnh lờ đi chúng.
Đính chính lại, rằng thực ra anh ta chẳng có thời gian đâu để đáp lại lời nói dễ thương đó.
Lý do à, vì phía sau họ,
“Này! Đứng yên đó!”
“Bọn đào tẩu! Các ngươi nghĩ mình có thể trốn thoát dễ dàng như thế à!”
“Bọn chúng chỉ là tội phạm thôi! Giết thôi không cần bắt sống!”
Tiếng hét hô vang vảng từ hàng tá Ma Pháp Sư đang đuổi theo ngay sau hai người họ.
Hết đợt này đến đợt khác, những dòng ma pháp tự được vẽ nên lơ lửng trong không trung, và bất ngờ, một chiếc lỗ sâu ngoáy bỗng xuất hiện ngay phần đất mà Ryner đang đứng
“Hả !?”
BAM! Một cái hố khác xuất hiện!
“Waaaaaah!?”
BAM! Một cái nữa!
“Gyaaaaaaaaa!?”
Ryner hét lên đồng thời chỉ đơn thuần né những tia ma pháp được thi triển.
“Tệ rồi đây! THẬT SỰ rất tệ rồi! Chỉ cần tôi chậm vài khắc thôi là đi tong chân phải rồi......”
BAM!
“Owa owa owa! Ê mấy ông anh, các anh không nghĩ là việc sử dụng những đòn công kích ma pháp nguy hiểm đó giữ đêm khuya sẽ làm phiền hàng x…”
BAM!
“Gyaaaaaaaaa chết tiệtt! Mấy ông nhớ đấy nhé!!!”
Anh chàng vừa chạy vừa hét lên.
Anh chạy dốc hết sức lực.
Điều đó cho thấy rõ mức độ căng thẳng của tình hình hiện tại.
Và trong một tình huống như thế.
Theo ngay sau anh là một cô gái.
“Này nàyy nghe này Ryneeer ~ ♡ Em muốn ăn dango ngay bây giờ ~ ♡.”
“......”
Thế nhưng, như cũ, Ryner tiếp tục chạy bán mạng mà chẳng để tâm đến chúng.
“Nghiêm túc thì ♡ chỉ có hai đứa mình nắm tay nhau chạy trên đường, nó có cảm giác giống như đang hẹn hò vậy, anh có nghĩ như vậy không ♡”
“......”
“Này, này, Ryyyneeer! Anh phải nhìn em chứ ♡”
“......”
“Hey hey hey, giờ em sẽ nói anh nghe suy nghĩ của em nha ♡”
“............”
“Chà, bí mật nhen, anh thấy đó. Em đã yêu anh đến mức không thể nào sống thiếu Ryner nữa rồi ♡ Ôi, em lỡ nói hết ra mất......!”
Trong khoảnh khắc đó,
“Bà phiền phức thật đấy ARGHHHHHH!!”
Dường như đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng, anh quay sang gắt gỏng.
Chủ nhân giọng nói đó, là một người hoàn toàn trái ngược, sở hữu một khuôn mặt không hề có cảm xúc và vô hồn nhưng lại có một vẻ đẹp bá đạo, đang theo sát anh.
Ánh trăng làm rực sáng mái tóc vàng hoe bồng bềnh óng ánh của cô, đôi mắt hình hạt dẻ màu thiên thanh vô hồn của cô vẫn dõi theo anh
Cô sở hữu một cơ thể hoàn hảo, một vẻ đẹp phi thường, với một làn da sứ mềm mại cùng thân hình mảnh mai thanh tú. Vắt ngang lưng cô, nơi mà tay cô luôn nắm chặt một thứ không một ai có thể tưởng tượng nổi, là một thanh trường kiếm.
Một nữ kiếm sĩ với một vẻ đẹp phi thường. Và bất kỳ ai được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô cũng sẽ đồng ý rằng cô là một người phụ nữ sở hữu một vẻ đẹp không gì sánh nổi. Một người sở hữu sắc đẹp tựa thiên thần không hơn không kém.
Và khi một thằng con trai nhận được lời tỉnh tò từ một người con gái như vậy, chắc chắn sẽ là giây phút tim anh ta ngừng đập.
Chà, thật ra thì anh chàng cũng có chú ý một chút.
“Ah ♡ Cuối cùng anh cũng chịu nhìn em rồi ♡”
Anh ta có một chút tò mò về những lời lẽ được lặp đi lặp lại bởi chất giọng ngọt ngào của cô nàng, đặc biệt là khi những lời lẽ đó được cất lên bởi một người hoàn toàn không một chút xúc cảm trên khuôn mặt.
Kể cả với khuôn mặt vô hồn như thế, nét quyến rũ của cô nàng tỏa ra không hề phai nhạt. Đúng là một cô gái dễ thương. Ryner nhìn chăm chăm về người con gái vô cảm, xinh đẹp ấy --- cũng chính là cô bạn đồng hành lâu năm mài dấu của anh, Ferris Eris.
Chỉ là thoáng qua thôi, nhưng có vẻ như cô nàng có một chút bối rối trước ánh nhìn của anh. Cặp mắt cô ấy có một chút mơ hồ. Cô nói với một giọng run nhẹ,
“Này, này … đừng có tia người ta như vậy chứ ….♡”
Giọng nói ngọt ngào bá đạo của cô, khiến tim Ryner như vừa đập lệch nhịp.
Anh đáp lại
“Cái vẻ mặt moe bá đạo này là sao, ĐỊNH chọc tức tôi HẢ !!!”
Trong tức khắc, ý định muốn đồ sát cô nàng của anh dâng trào --- tóm lại, chuẩn bị tới mức sẵng sàng nện cô bất kì lúc nào.
“Thật không thể tin được, không, không thể tin được, cô có bị làm sao không !? Trò mèo gì đây? Làm ơn nhìn xung quanh giùm tôi cái! Kìa, thấy không, một đống ma pháp công kích đang nhắm tới chúng ta từ bên phải kìa! Cả bên trái nữa! Thậm chí còn cả một tập đoàn Ma Pháp sư đông tới nực cười phía sau nữa! Chúng ta sắp toi rồi! Giờ, tôi hỏi cô! Trong tình trạng hiện giờ, cô đang làm trò mèo gì với tôi thế?”
Đáp lại câu hỏi của anh chàng, khuôn mặt vô cảm mọi ngày của Ferris một lần nữa chuyển sang chế độ e thẹn khuyến mãi cùng một cặp má ửng hồng.
“….. chính vì chúng ta đang ở trong tình cảnh ngặt nghèo như vậy, em mới muốn xác định rõ tình cảm của Ryner dành cho em “
“Hảaaaaaaaaaa!? Chém mát vãi, khai thật ma……”
BAM!
“Gyaaaaaa! Thấy chưa! Thấy chưa! Đây thật sự không phải lúc để …...”
“Nhưng chúng ta đã thề sẽ yêu nhau mãi mãi cơ mà ……”
“Mát vãiiiiiiiiiiiiiiiiii ! Ugh, cái cuộc nói chuyện này đang chuyển hướng tới đâu vậy cà …”
BAM!
“Uhyaaaaaa! À, tiện thể...... Sao nãy giờ bà không bị thương vậy? Bà làm cách nào né hết mấy đòn tấn công thế?”
Ryner hỏi, nhưng lập tức ăn cả rổ bơ của Ferris, cô nàng tiếp tục câu chuyện, với đôi mắt mơ mộng lấp lánh.
“Chúng mình yêu nhau mười năm rồi nhỉ ……”
“Phải, hư cấu vãi ra. Mới quen nhau hai năm trước thôi mẹ trẻ! Mà vụ người yêu bay từ đâu ra vậy, ôi chúa ơi? Nghiêm túc hả ? Cái beep gì …”
Bơ tiếp tục bay vèo vèo vào mặt anh.
“……Ryner từng luôn miệng nói rằng ….. Anh sẽ bảo vệ Ferris yêu dấu của anh! Vì vậy cứ để anh lo, em cứ đi trước đi …..”
“Cái trò này đang đi tới đâu thế này, ehhhhhhhh!?”
Ryner hét lên như thể anh vừa hiểu ra âm mưu đằng sau cái cuộc hội thoại vừa nãy, nhưng … đã quá muộn.
Bất ngờ, cô nàng túm lấy tóc và một phần lưng áo của anh, quay anh vài vòng liên tiếp.
Với ánh nhìn như sắp bật khóc về phía Ferris, người lúc này vẫn giữ khuôn mặt dịu dàng, với một chút e thẹn, Ryner van xin.
“……eh, điều đó bất khả thi mà ? Để đá đít cả tá Pháp sư như vậy, sẽ là một rắc rối lớn đó, kể cả đối với tôi …..”
Tiếp tục với một vẻ mặt ngại ngùng, cô tặng anh một ánh nhìn e ấp,
“Nhưng, thực ra, em hạnh phúc lắm ……về điều Ryner đã nói hôm nọ, những lời nói ấy ….”
“……nói gì cơ?”
“Anh không nhớ à …… Kể cả khi anh bị thiêu sống bởi ma thuật, kể cả khi thân xác này tan thành trăm mảnh, anh chắc chắn sẽ bảo vệ Ferris~, nó đó …”
“Tôi chém vậy hồi nàooooo!! Không đời nào tôi lại nói những từ ngữ kinh tởm như thế!!”
Đột nhiên, cô nàng chuyển về mode vô cảm như thường lệ.
“Giờ thì, đó là lý do trong trường hợp này, ngài Ryner Lute đây, ngài sẽ trở thành ‘Lute Xíu Mại’ trong ít phút nữa. Tới giờ nấu ăn rồi.”
“Nấu gì chứ! Nghe đáng sợ lắm đấy! Đùa thôi phải không? Vậy, trò đù…..”
Tất nhiên, chả có tí gì đùa cả.
Trước khi Ryner nói dứt câu, Ferris quét chân trụ của anh, siết chặt tay của anh ta tại khuỷu tay. Và ngay lúc đó, với tất cả sức mạnh của mình, cô ném anh thẳng đến hướng bọn Pháp sư đang đuổi theo họ.
“Khoan khoan! Làm ơn ….. khoan ….”
“Eey!”(Ferris kêu lên mệt mỏi)
“Cô đang đùa tôi đấy à! Ahhhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Trong khi quay vài vòng, Ryner xé toạt không trung. Trời và đất thay nhau lướt qua tầm mắt của anh.
Trong một chốc, Ryner chỉ nhìn trống rỗng về phia trước. Anh quay đầu về phía mặt đất mà mình chuẩn bị “hạ cánh” .
Anh nhìn thấy điều đang đợi mình ở đó. Nó ở ngay giữa đám lính đang đuổi theo anh
“......”
Thế nhưng.
“......”
Thế nhưng, anh tưởng.
“...... Ah...... nó lại xảy ra rồi......”
Anh đã quá quen với việc này.
Rồi anh quay sang nhìn về hướng Ferris, nhìn vào tấm lưng của cô, cô vẫn đang chạy, tràn trề sức mạnh. (TL: RIP main)
“Vậy, sau vụ này chúng ta phải làm gì?”
Chẳng màn nhìn lại, cô trả lời.
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ cũ hai tiếng nữa.”
Ryner đáp,”Giờ, chẳng phải có ba nơi được gọi là ‘chỗ cũ’ hay sao? Nếu cô còn trêu tôi, tôi chắc chắn sẽ đồ sát cô, thật đấy, không đùa đâu biết không hả?” Anh dứt lời với một cú tiếp đất bằng đầu ngoạn mục.
“Ughhh.”
Rên rỉ như một tên ngốc, anh trượt dài trên mặt đất.
Và ngay lúc đó, anh lập tức bị bao vây bởi bọn pháp sư.
“Hahaha. Con đồng đội mày bỏ rơi mày rồi. Đúng là thằng nhọ nồi!”
“Giờ có chạy đằng trời, thằng tội phạm!”
“Đứng yên đó để tụi tao trói mày lại!”
Trong lúc bọn chúng nói,
“......”
Ryner quay về phía chúng và bật dậy. Anh càu nhàu trong lúc đứng dậy, quan sát xung quanh, và bắt đầu xem xét nghiêm túc tình hình hiện tại. Nhưng kỳ lạ thay, không hề có bất cứ biểu hiện nào từ anh ngoại trừ một cái nhún vai.
“……chà, cái câu ‘trói tôi lại’, chẳng phải hơi cũ rồi sao?”
Nghe thấy thế, tên đứng trước mặt Ryner đột nhiên đỏ bừng.
“Im… im ngayyyy! Tội phạm éo có quyền biện hộ nhá!”
“À, vậy câu đó anh bạn nói à? Tôi làm anh thất vọng nhỉ? Nếu vậy, cho tôi xin lỗi .”
Mặt hắn thậm chí còn đỏ hơn lúc nãy.
“M… một thằng tội phạm như mày mà dám troll tao à … không thể bỏ qua được … tao đã được ra lệnh từ cấp trên rằng tao được phép lấy mạng mày đấy !”
Đáp lại điều đó.
“Thật ư. Lệnh từ cấp trên?”
“Thật đấy! Bởi vậy đừng có chọc điên tao. Nếu không tao sẽ cho mày nếm mùi đau đớn cùng cực.”
“Nếm mùi đau đớn cùng cực cơ đấy …. Hmm. Chà, thật ra tôi cũng chẳng định chọc tiết ai đâu …..”
Dứt lời, anh chợt nghĩ về những điều tên lính trước mặt anh đã nói, rồi cười nhạt.
“......”
Ừ thì, đó là nụ cười cay đắng hòa vào một nét thoáng buồn trên khuôn mặt anh.
Tội phạm.
Đó là cách họ gọi anh.
Tội phạm.
“…... tội phạm ư.”
Anh lẩm bẩm. rồi liếc nhìn đồng phục của bọn lính, đặc biệt là quốc huy của chúng. Quốc huy đó, in trên bộ đồng phục, mang hình một con rắn quấn quanh một ngọn kích.
Đó là biểu tượng của Đế quốc Roland.
Và Ryner cũng có một cái như vậy.
“......”
Rồi anh nhìn lại trang phục của mình. Vì đã bị trọng thương, anh không mặc bộ quân phục từ phần eo trở lên, mà phải quấn băng ở đó. Còn bô quân phục anh thường mặc, giờ đang được quấn và buộc quanh eo của anh, chắc chắn cũng mang huy hiệu đó.
Một chiếc áo choàng với giáp trắng bạc ở ngực.
Đó là đặc trang cho chiến phục được thiết kế cho Quân đoàn Hiệp sĩ pháp thuật của Roland, thứ mà Ryner được ngự ban từ Hoàng Đế của anh, Sion Astal.
Đúng hơn mà nói đó là quà mà anh nhận được từ thằng bạn thân đó.
Nó được trao cho anh ngay trước khi anh bắt đầu cuộc hành trình của mình, một bộ giáp đặc chủng có khả năng hấp thụ cả những ngọn lửa phép hung hãn nhất.
Và tất nhiên, trên ngực chiếc áo choàng cũng có cùng một thứ giống với họ.
“......”
Ryner tháo phần giáp ngực của chiếc áo choàng đang quấn quanh eo. Quả nhiên, vẫn là cái quốc huy với biểu tượng con mãng xà quấn quanh thanh kích ở đó.
Chỉ vừa mới đây, Ryner, Sion, Ferris và bạn bè của họ vẫn còn chọc phá nhau, trêu đùa nhau, cười đùa cùng nhau, ngày qua ngày.
Thế mà giờ đây, mình được gán mác tội phạm.
Mình được gọi là kẻ vượt ngục.
Anh nghĩ
“…… bằng cách nào đó.”
Suy nghĩ anh bật thành tiếng trong khi anh nhìn xung quanh. Anh nhìn bọn lính đang bao vây mình. Anh nhìn vào màn đêm của bóng tôi đang bao quanh anh.
“…... bằng cách nào đó ….. cả thế giới đã đổi chiều chỉ trong thoáng chốc …..”
Rồi anh nhìn về phía tên lính trông như là thủ lĩnh của đám kia, và nói,
“Vậy, anh được cấp trên ra lệnh hành quyết tôi đúng chứ!”
Từ cấp trên.
Đó là điều tên đó nói. Nhưng, cấp trên mà hắn nhắc đến là ai? Tên cộm cán nào đó trong quân đội Roland ư?
“…… Mình tự hỏi liệu có phải Sion không .”
Ryner lầm bầm.
Đúng thế.
Điều đó đúng với tình hình này.
Trực lệnh từ Hoàng đế của đế quốc này --- mệnh lệnh trực tiếp từ người bạn thân của anh, gán cho anh mác tội phạm và ra lệnh hành quyết.
“......”
Làm thế quái nào lại ra nông nỗi này, Ryner cũng không biết.
Vào cái đêm hai tuần trước.
Vẫn là một đêm mưa như thường lê, rồi Sion xuất hiện.
Vì lý do nào đó, cậu ta khóc.
Trong lúc khóc, anh bảo rằng Ryner phải chết.
Thời khắc đó đánh dấu sự chấm dứt đột ngột tình bạn của họ.
Chỉ vừa mới đầu, họ còn cười nói và dành thời gian vui vẻ bên nhau, và giờ đây, tất cả mọi thứ thật đột ngột.
Mình chẳng hiểu cậu ấy đang nghĩ gì nữa.
Cảnh tượng Sion khó trong khi cố gắng giết bằng được Ryner.
Những thanh hắc kiếm xuất hiện từ hư không. Rồi một bàn tay phụ nữ trồi lên từ giữa ngực Ryner. Rồi cảnh tượng quanh anh mờ đi. Một cảnh tượng anh không thể hiểu được.
Vào lúc đó.
Cậu ta (Sion) chìm trong cô độc, bị trói trong sợi dây dày cộm của bóng đêm.
Nhưng, cậu ta chẳng nói gì. Chỉ nở một nụ cười buồn bã, và cậu ta đang khóc, rồi chỉ bảo anh phải chết.
Nhưng cuối cùng.
Điều đó không xảy ra.
Khi Ryner lấy lại được ý thức của mình, anh nhận ra mình đã nằm trong ngục tối. Gần như một thứ nào đó hay là cả mọi thứ trên thế giới này đã thay đổi.
Cảm giác khắc nghiệt bởi sự thay đổi choáng ngợp của thế giới khắc nghiệt đến nỗi khiến Ferris bật khóc.
Cô nói với Ryner trong dòng nước mắt.
Sion trở nên kì lạ và đáng sợ.
Cậu ta đã cười như điên khi bảo với cô rằng cậu ta đã giết Ryner.
Và ra lệnh cô không được bước chân vào trong lâu đài và không được xuất hiện trước mặt cậu ta một lần nào nữa.
Và trên hết, một người ghét chiến tranh, một người căm hận khi nhìn thấy người khác chết, một kẻ yêu hòa bình và người đó, Hoàng Đế Anh Hùng Sion Astal, đã xâm lược đồng mình của mình, cho quân cày xéo Vương quốc Nelpha, và ra lệnh tàn sát mọi người không phân biệt là binh lính, thường dân, phụ nữ hay trẻ em
Sion đó.
“......”
Sion, đó.
Vị vua đó đã chiếm được cảm tình của cả vương quốc.
Sự xuất hiện của một Hoàng Đế Anh Hùng.
Sự xuất hiện của một Hoàng Đế Anh Hùng, người sẽ thống nhất thế giới. Mọi thứ sẽ thuộc về Roland. Đó có vẻ là điều cậu ấy tin.
Mọi thứ cản trở, đều phải bị loại bỏ, giết và tiêu diệt. Đó là suy nghĩ của cậu ta hiện giờ.
“…...thật ư.”
Mọi thứ có thể thay đổi sẽ thay đổi.
Đó là điều Ryner nghĩ.
Suy nghĩ về khuôn mặt của Sion. Hình ảnh người bạn thân của anh chợt xuất hiện trong tâm trí anh.
Nhưng đó là khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Khuôn mặt giàn giụa với cảm xúc căm hận bản thân
Cậu ta chắc chắn không phải hạng người có thể cười khi phản bội bạn mình. Và càng chắc chắn không phải một tên hôn quân cười khi xâm lược nước khác.
Cậu ta là người, luôn tự mình, gánh trên vai tất cả những gánh nặng mà người khác không thể. Để giấu điều này khỏi mọi người, cậu ta sẽ cố gắng hết sức để giữ nụ cười trên khuôn mặt ấy. Nhưng cuối cùng, khi không thể giải tỏa những gánh nặng ấy, cậu ta sẽ quay về khuôn mặt buồn bã kia.
Khuôn mặt giống như vào đêm mưa đó.
Ryner vẫn còn nhớ như in nỗi đau trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cậu ta, cái nhìn như cầu cứu sự giúp đỡ. Sion trong tâm trí anh quá dịu dàng và sở hữu một trái tim tổn thương bên trong. Cậu ta là một vị vua u sầu.
Đó là lý do tại sao.
“…….um vậy, mấy anh đươc lệnh giết tôi ?”
Ryner hỏi lại tên lính lúc nãy.
Hắn cười.
“Fuhahaha, chuẩn đấy! Thế, són ra quần chưa? Thế nhưng, tao không phải là một người vô lý. Nếu mày không chống cự, tao nghĩ áp giải mày trong tình trạng gần chết cũng ổn rồi…..”
Ryner đã ngừng chú ý tới lời tên đó từ lâu trước khi hắn dứt lời.
Anh ngước lên.
Bầu trời thu gọn vào tầm mắt anh.
Anh quay đầu và nhìn xung quanh. Anh nhìn về hướng một tòa nhà cao tầng của vương quốc kia
Lâu đài của Roland.
Nơi mà Hoàng Đế đang tại vị.
Chỉ vừa mới đây, Ryner, Ferris và Sion còn dành thời gian cho những cuộc hội thoại nhảm nhí và cười vui vẻ ở đó.
Anh ấy vẫn nhìn về nơi ấy.
Nơi mà anh không thể quay về.
Dù chưa đến một giờ kể từ khi vượt ngục, khu vực quanh lâu đài đã lúc nhúc những tên lính truy bắt như thế này đuổi theo họ, dường như không còn có cơ hội để anh ấy quay lại đó, và đến lâu đài mà còn lành lặn.
Vì Roland không còn là đất nước như trước.
“......”
Dù đã không hề cho Ryner hay biết, Sion vẫn bí mật hoàn thành được thí nghiệm hèn hạ trên cơ thể người, thí nghiệm còn dang dở kế thừa từ vị vua trước đây của Đế Quốc Roland.
Và hiện giờ, quân đội Roland đang khoe khoang về hàng ngũ binh linh sở hữu sức mạnh phi thường, được tạo ra từ những cuộc thí nghiệm như vậy.
Kể cả với Ryner, người được mệnh danh “Đệ nhất Pháp sư của Roland”, đối mặt với đẳng cấp sức mạnh như thế có thể là một trận đấu khó khăn và nguy hiểm.
Hiện tại, lâu đài có thể đã được bảo vệ bởi sức mạnh phi thường ấy.
Và có vẻ như sẽ bất khả thi cho Ryner để vượt qua canh bạc như thế, đột nhập vào lâu đài mà vẫn còn sống.
Nói cách khác, không còn cơ may nào cho Ryner dù chỉ là gặp mặt Sion ngay lúc này.
“......”
Kể cả khi thằng bạn thân Sion của anh đang gào thét kêu cứu lúc này, điều đó cũng nằm ngoài khả năng của anh hiện giờ.
Ryner nhìn về lâu đài đó.
Ryner
“Arghhh… chết tiệt. Trông có vẻ xa đấy .”
Anh nói với một giọng uể oải.
Mặc kệ người đàn ông trước mặt anh la hét.
“Mày dám cả gan lờ đi khi tao đang nói àaaaaa!”
Ryner vẫn lờ hắn đi.
“Thế nhưng kể cả khi nó ở một nơi thật xa…”
Anh lầm bầm.
Tuy nhiên, hiện giờ, dù anh có thể quay về lâu đài một cách dễ dàng.
“……với mình việc đi xa như thế này, đã được quyết định.”
Đó là điều anh ấy nói.
Anh nắm lấy huy hiệu trên chiếc áo.
Quốc huy của Roland.
Biểu tượng chiếc giáo với một con rắn quấn quanh nó.
Bằng chứng chứng minh bổn phận của một con người với đất nước này.
Ryner bóp chặt lấy và bứt mạnh nó ra. Dù một phần vải bị kéo rách nhưng anh không quan tâm. Anh kéo nó ra một cách mạnh mẽ và thô bạo, thứ từng là một phần của chiếc áo giáp chỉ được mặc bởi thành viên Quân đoàn Hiệp sĩ pháp thuật, bị xé tan thành từng mảnh.
Ryner nhìn chăm chăm vào chiếc huy hiệu một lúc, và ném chúng đi.
“......”
Kể từ lúc đó, thế giới của anh đã trải qua một sự thay đổi lớn, nhưng không ai có thể nhận ra nó.
Vì anh ném nó đi khá nhanh.
Huy hiệu.
Không ai có thể nhận ra sự thật rằng anh vừa ném đi đất nước này.
Từ nhỏ, anh đã sống cả cuộc đời ở Roland, kể cả khi anh cho rằng mọi thứ thật nhàm chán và đã trở thành một thiên tài đến mức có thể sẽ không xuất hiện nơi đây một lần nữa, anh đã gắn chặt với mảnh đất này để cứu bạn anh hết lần này đến lần khác.
Để trở lại sát cánh cùng tên bạn thân kia, anh phải làm vậy.
Không ai nhận ra sự thật rằng đây là lần đầu tiên anh ném đi tổ quốc của anh.
Người đàn ông nói.
“Đủ rồi. đến cuối cùng, ngươi lại bày ra những trò ngu ngốc, nếu ngươi còn khăng khăng chống đ-….”
Hắn bị ngắt lời bởi Ryner trước khi hết câu.
Anh nhìn người đàn ông với đôi mắt uể oải
“Không đời nào, xin lỗi, nhưng không thể như thế được.”
Anh nói.
Với một biểu hiện bất ngờ, hắn hỏi vặn lại.
“Hả? Tại sao lại không thể?”
Trả lời hắn, Ryner, với một vẻ ngốc nghếch,
“À, không, ông nói đúng. Nếu như thường lệ, có lẽ sẽ hơi khác một chút. Với tôi để cố gắng hết sức, trở nên nhanh nhạy, hoạt bát để làm việc gì đó, những thứ vớ vẩn đó thực sự không phải điều tôi thích…. Thiệt ra là hở … nghiêm túc chứ!? Trong lúc tôi đang nói như thế này, khả năng các anh có cơ hội bắt được tôi, thậm chí một cách chậm chạp, thực ra vẫn tồn tại đấy.”
“Thế thì, nếu người chịu ngoan ngõa…”
Nhưng, Ryner lắc đầu.
“Nhưng, hôm nay hơi khác thường ngày, thực ra. Hãy làm nó thôi!! Các anh biết đấy, tôi đã nghĩ thế, dù nó có thể chỉ là một chút. Nhưng các anh biết đấy, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một tình huống rắc rối đến nỗi tôi nghĩ là hầu như không có sự lựa chọn nào khác sẽ xuất hiện ….Đó là lý do, tôi sẽ làm việc đó! Các anh thấy đấy, tôi đã nghĩ thế.”
Trong khi nói thế, Ryner ngước nhìn về phía tòa lâu đài một lần nữa.
“Một tên lười nhát như tớ cuối cùng cũng nghiêm túc về việc gì đó! Tớ thật tuyệt phải không, Sion?”
Anh ấy nói.
Và tất nhiên, đám pháp sư kia chả hiểu anh nói cái mô tê gì.
“Ngươi đang nói cái quái gì thế ….”
Thế nhưng, chúng lại bị Ryner ngắt lời.
“Như tôi đã nói, các anh không hề có chút khả năng bắt được tôi, chưa thông à? Các anh biết tôi là ai không?”
Đáp lại câu nói của Ryner, đám pháp sư nhìn nhau.
“Ai thế nhỉ?”
“Và làm sao hắn tự tin vãi thế?”
“Không lẽ nào hắn là một tên cực kỳ nguy hiểm ….”
Tên trông như thủ lĩnh cất lời.
“Im…Im hết ngay! Thôi việc cuống lên đi! Đừng để bị lừa bởi trò vớ vẩn của tên tội phạm này! Nhìn khuôn mặt ngáy ngủ của thằng đểu này đi, có gì phải sợ chứ ….”
Nhưng tên thủ lĩnh chưa kịp nói hết câu.
Để chính xác hơn, tên chỉ huy không còn ở vị trí mà hắn có thể nói tiếp khi mà hắn hiện giờ đang bay trong không trung.
Không chỉ hắn. Lần lượt, năm tên pháp sư đằng sau hắn cũng bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Chỉ khi đó, đám lính còn lại mới nhận thấy điều gì đang xảy ra.
Những tên đang lơ lửng đều bị Ryner đánh gục.
Với một tốc độ không tưởng, thậm chí trước khi bọn pháp sư kịp nhận ra tình hình, hàng loạt nắm đấm và cú sút, khiến cho nếu tính cả tên chỉ huy, sáu tên pháp sự đã bị Ryner đánh văng lên không trung.
Khuôn mặt bọn lính biến sắc sau hành động bất ngờ này.
“Hắn là ai …”
“G…Giết hắn. Tên này rất nguy hi-….”
Ngay lúc đó, với một đòn chặt tay thần tốc, Ryner đánh vào sau gáy của tên trông có vẻ là phó chỉ huy vừa ra lệnh, khiến hắn bất tỉnh. Với một nhóm ở cấp độ này, khi những tên chỉ huy bị hạ, những tên còn lại sẽ dễ dàng bị xử lý.
“P…Phó chỉ huy bị hạ rồiiii”
Thấy chưa~
Nở một nụ cười, Ryner bất ngờ bỏ chạy.
Băng qua nhóm pháp sư còn đang bối rối sau khi mất chỉ huy, anh thoát khỏi đó và tiếp tục chạy.
Ngay sau đó, một tên trong đám pháp sư có thể là người có cấp bậc cao thứ ba.
“Đừng để hàng ngũ do dự! Kẻ thù, kẻ thù chỉ là một tên oắt! Nếu chúng ta cùng dùng phép, chúng ta có thể …..”
Trong lúc hét lên, hắn bắt đầu vẽ lên những biểu tượng pháp thuật, Ryner xoay đầu lại.
Khi anh làm thế, một biểu tượng ngôi sao năm góc đỏ chập chờn xuất hiện ngay giữa mắt của anh.
Sử dụng nhãn lực này, Ryner ngay lập tức đọc thấu được những biểu tượng đang vẽ lên không trung.
Ngay lập tức, sức mạnh, cấu trúc, và phương thức để thi triển pháp thuật mà hắn đang niệm, tất cả đều bị đọc vị bởi nhãn lực của Ryner, và anh đã kịp thời triển khai các ma thuật để phá giải nó.
Tay anh lướt đi trong không trung, với một tốc độc nhanh gấp nhiều lấn tên pháp sư kia, anh đã hoàn thành pháp chú.
“THỨ TA CẦN LÀ SỰ XẬM NHẬP >>> SHIRA [note2591] ”
Ngay lúc đó, một làn khói đen tỏa ra từ pháp tượng mà Ryner đã ghi, va vào pháp tượng mà tên pháp sư đang vẽ. Do đó, ngay khi nó xảy ra, pháp tượng của hắn bắt đầu chuyển thành thứ gì đó tựa khuôn mặt của quỷ dữ.
Trước cảnh tượng đó, khuôn mặt của người đàn ông trở nên kinh hãi.
“Cái… cái quái gì đang xảy ra vậy….”
Không thể nào.
Chỉ vừa lúc nãy, hắn, không một chút nghi ngờ, đang thi triển pháp tượng, và rồi không chỉ cấu trúc cảu pháp thuật của hắn bị giải mã nhanh chóng, hắn còn bị trúng pháp thuật hóa giải, thay đổi cấu trúc pháp tượng, làm sao điều như vậy có thể xảy ra, thật đúng là một con quái vật…..
Người đàn ông nhìn vào đôi mắt của Ryner.
Chính giữa con ngươi của anh.
Ngay sau khi nhìn thấy ngôi sao năm cánh đỏ ngay giữa con ngươi của anh, người đàn ông chết đứng trong sợ hãi.
“Đó…Đó là Alpha Stigmaaa!! Hắn ta là con quái vật Alpha Stigma!!”
Sau khi thốt ra những lời đó, một sự hỗn loạn nhỏ bắt đầu xuất hiện trong đám pháp sư.
Alpha Stigma.
Sự thù ghét, sợ hãi, ghê tởm tràn ngập trong những lời nói đó.
Cặp mắt có thể đọc mọi pháp thuật.
Thế nhưng, nếu chủ nhân những nguyền nhãn này mất kiểm soát, mặc kệ là sinh vật hay đồ vật, bạn hay thù, họ sẽ phá tan và tàn sát mọi thứ xung quanh.
Con dấu chứng thực của một con Quái vật điên loạn.
Cùng chung một ý nghĩ, đám pháp sư nhìn vào đôi mắt Ryner và run lên vì sợ hãi.
“Quá…Quái vật!”
Ryner cười gượng vì điều đó.
“…..không cần phải hoảng sợ tôi như thế …. Thế nhưng một lần nữa, nếu nó khiến các anh từ bỏ việc truy đuổi tôi, chuẩn bị sợ hãi hơn đi~”
Đáp lại những lời đó, vào tên pháp sư bắt đầu bỏ chạy, hét toáng lên đại loại về việc họ sẽ bị giết bởi một con quái vật.
“......”
Ryner hiện rõ nét thoáng buồn và thở dài.
Anh hít một hơi sâu.
Và rồi.
“…….Ermmmmm, ora ora ora! Nếu các người không muốn bị giết bởi con quái vật Alpha Stigma này, hãy cút đi ngayyyyy!”
Anh hét lên với toàn bộ sức lực.
Lần này, tất cả những tên còn lại bắt đầu tháo chạy.
Nhìn vào cảnh tượng trước mắt anh, Ryner cảm thấy may mắn khi thức tỉnh Alpha Stigma của anh sớm thế này.
Sau khi bị Sion ném vào tù, và vượt ngục nhờ sự giúp đỡ của Ferris, sau đó họ đã phát hiện một nhóm pháp sư đang nằm phục kích chờ họ, và bằng cách nào đó họ đã tẩu thoát đến con đường này với toàn bộ sức lực.
Thế nhưng, thực tế là họ có thể dễ dàng cắt đuôi bọn chúng.
Chính xác hơn thì, không thành vấn đề cho anh và Ferris để chống lại chúng.
Nhưng, thực té rằng họ đã phải bỏ chạy suốt trên đường đến con phố này.
Lý do nào đằng sau nó chăng?
Kế hoạch ban đầu là nhử những gã pháp sư kia, khiến chúng nghĩ rằng có thể đánh bại những kẻ như Ryner và Ferris, đến con phố này sau đó cắt đuôi chúng. Sau khi chúng đã bị lung lay, bọn pháp sư sẽ có thể tiếp tục tìm kiếm trong khi vẫn tin rằng chúng có thể đánh bại hai người bọn họ.
Trong trường hợp đó, đám pháp sư kia sẽ không dễ dàng gì gọi cứu viện lúc đó, trì hoãn khả năng nhiều toán lính khác mạnh hơn hay thậm chí kinh động tới ngự lâm quân. Đó là kế hoạch ban đầu.
Thế nhưng, nó đó thất bại.
Tất cả là nhờ cô ấy.
Tất cả là nhờ cô nàng Ferris ngu ngốc ấy
Tất cả là nhờ con nhỏ điên cuồng, rắc rối, cuồng dango đó, mà mình phải kết thúc bằng việc xô xát với đám lính.
Chúng chắc chắn không hề yếu. Nếu Ryner thực sự phải đấu với chúng, chắc chắn anh ấy cần trở nên thực sự nghiêm túc.
Nếu điều đó xảy ra, có thể sẽ dẫn đến thương vong.
Hiện tại anh ấy sắp rời khỏi vương quốc, và điều anh ấy muốn, là hết sức có thể, tránh làm bị thương những đồng đội cũ.
“Chà, có vẻ như mình đã đánh vài người bọn họ ….”
Trên hết, Ryner sợ rằng đám pháp sư đã bỏ trốn sẽ gọi chi viện.
Nếu nó xảy ra, nhiều pháp sư mạnh hơn sẽ buộc truy đuổi họ.
Ban đầu anh ấy muốn kiếm thêm một chút thời gian để hoàn thành việc chuẩn bị rời vương quốc.
“Ôi cha mẹ ơi, không thể làm gì được nữa rồi … bây giờ, tình cờ thật ….”
Một tên trong đám pháp sư đang định bỏ trốn thì bị Ryner tóm gọn bằng một chuyển động nhanh chóng.
Người đàn ông bị bắt có vẻ đang hoảng sợ đến mức không thể tin được.
“Qua…quái vật … thả tao r… ra…..”
“Cái …. Hơi quá đáng rồi đấy ….”
“Tôi sắp chết …. Sắp chết dưới tay một con quái vậttt…”
Những tiếng rên tuyệt vọng khiến mặt Ryner nghiêm lại.
Quái vật.
Anh luôn được gọi như thế. Luôn luôn.
Quái vật.
QUÁI VẬT.
Q-U-Á-I V-Ậ-T.
Sau khi liên tục bị gắn mác một con quái vật, và gánh chịu một tổn thương tinh thần to lớn, cuối cùng, anh đã từ bỏ mọi thứ, và từ bỏ việc thân thiết với những người khác.
Bởi vì anh mang một cơ thể ô uế, anh không có quyền yêu ai khác.
Bởi vì anh mang một cơ thể bị nguyền rủa, ai không có quyền ở bên cạnh ai khác.
Với cảm giác miễn cưỡng ấy, anh từ bỏ mọi thứ … bởi vì đó là một cách giải thoát dễ dàng và thoải mái.
Để đổi lại việc không làm tổn thương người khác, anh đã đặt bản thân vào nơi anh không thể bị tổn thương.
Để không phản bội niềm tin của người khác, anh đã đặt bản thân vào nơi mà anh chỉ cố gắng nửa vời.
Dù nơi đó có tối tăm và cô quạnh, đó vận là một nơi dễ chịu và thoải mái.
Và chưa hết, người đã kéo anh ra khỏi nơi ấy, vùng đấy bóng tối ấy, không ai khác ngoài Sion.
Sau khi gặp cậu ta, rồi làm quen với Ferris, và làm những việc ngu ngốc cùng họ, vì một lý do nào đó, trước khi anh kịp nhận ra, anh đã không còn quan tâm việc mình bị gọi là quái vật.
Khi họ làm những việc ngốc nghếch đó và cười đùa vui vẻ cũng nhau, trước khi anh kịp nhận ra, trái tim anh đã rộng mở, và anh không còn phải gánh chịu cái cảm giác cô đơn ấy nữa.
Bất chấp tất cả những thứ đó, Sion đã bảo Ryner trở về cuộc sống cũ trước đây.
Sau khi yếu cầu tôi làm trợ thủ của cậu ta với một thái độ kiêu ngạo, mà không nói gì thêm, gánh trên vai mọi thứ một mình, và sau đó xin lỗi.
Nhưng nó không phải như thế này.
Như thế có một chút quá thiếu trách nhiệm so với cậu ta.
Ryner nghĩ.
“Này anh, tôi cần anh chuyển lời đến Sion.”
“Tôi sắp bị giết ….”
“Bớt xàm đi.”
Giọng nói của Ryner làm ngắt quãng lời nói của tên pháp sư. Anh chàng có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi.
Thế nhưng, Ryner chỉ cười nhạt.
“Nghe này, tôi sẽ không giết anh. Nhưng, tôi cần anh chuyển thông điệp đến Sion… hoàng đế của vương quốc này.”
Đáp lại, người đàn ông nhìn chầm chầm vào anh.
“T…tên rác rưởi như ngươi, một tin nhắn từ một tên tội phạm như ngươi, bệ hạ sẽ không bao gi….”
Đến đấy Ryner chợt ngắt lời.
“Nghe này. Hắn ta thực sự là một tên yếu đuối, thế nên hắn sẽ không thể nào lờ tin nhắn này. Dù sao thì, cũng tốt thôi nếu hắn không muốn nghe nó. Tôi chỉ muốn báo hắn rằng mình sẽ rời khỏi đây. Hắn có thể nghe nếu thích.”
“Ai sẽ chuyển một tin nhắn cho một con quái vật như ngươi….”
“Aye. Thế cũng tốt. Nhưng nếu ngươi chuyển tin. Chà, nếu ngươi làm giúp ta. Ta……”
Sau khi hoàn thành lời yêu cầu. Ryner thả người đàn ông ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào anh.
“Ta sẽ không bao giờ chuyển những lời huyên thuyên của một tên tội phạm!”
Hắn hét to. Chà, nếu đúng như vậy, tốt thôi. Dù tin nhắn được chuyển hay không, việc anh ấy chuẩn bị làm từ bây giờ đã được quyết định.
Anh nhún vai, cười nhạt, và nói,
“Chà, cảm ơn rất nhiều vì những rắc rối”
“Im đi! Đồ quái ….”
“Vâng vâng. Giờ, tôi nghĩ đủ rồi. Đồng đội anh đều đã chạy hết rồi, anh biết đấy.”
“......”
Kể cả sau khi nói như vậy, người đàn ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào Ryner một lúc trước khi bỏ đi.
Sau khi nhìn vào lưng của người đàn ông khuất dần, Ryner quay gót.
“Arghhhh… ôi chúa ơi, sau vụ này, chắc chắn sẽ có nhiều tên truy sát còn mạnh hơn sẽ đuổi theo ….mình đoán rằng chúng ta phải hoàn thành việc chuẩn bị và ra khỏi đây ngay sao đó ….”
Trong khi tự lầm bầm một mình, anh bắt đầu rảo bước.
Đích đến đầu tiên là “chỗ quen” nơi mà anh sẽ họp mặt với Ferris thế nhưng
“......”
Nghĩ tới đó, Ryner khựng lại.
“Nhưng nghĩ lại, chỗ quen đó mà con nhỏ ấy nhắc đến là ở đâu nhỉ….?”
Anh lắc đầu bối rối một cách mệt mỏi.
♦
Phần 2
Nơi đó.
“......”
Một nơi cực kỳ tối tăm.
Để chính xác hơn, chính sự thiếu hụt ánh sáng mới là nguyên nhân cho bóng tối nà, nhưng Sion Astal ngỡ như nó thật tối tăm một cách đáng sợ.
Trong tòa lâu đài Đế quốc Roland, Sion đang ngồi một mình trên ngai vàng bao quanh bởi không gian trống rỗng.
Thực sự, từ khi cuộc xâm lược của Roland lên vương quốc Nelpha, để truyền những mệnh lệnh khác nhau, thời gian Sion giành cho căn phòng trống trải này ngày càng tăng lên.
Kể cả khi hầu cận của anh hay những gã quý tộc xin gặp mặt hết người này đến người khác, thay nhau trong khoàng thời gian ngắn, Sion vẫn nghĩ căn phòng thật tối tăm và cô đơn.
Anh nhìn lên khung cửa sổ lớn ở bên trái và phải của căn phòng. Bầu trời đã bắt đầu tỏa tỏa sáng, báo hiệu đến lúc để đón chào một buổi sáng mới.
Những tia nắng chảy qua cửa sổ tràn ngập khắp căn phòng, và hơn thế, vốn dĩ căn phòng luôn được rực rỡ bởi pháp thuật ánh sáng, nó thực sự khác xa với cảnh tối tăm.
“......”
Bóng tối gây ra bởi vương quốc này.
Đó là điều mà hoàng đế vừa tròn 20 trước đã nghĩ không lâu trước đó.
Mang một mái tóc bạch kim tràn đầy thần thái của bậc vương giả, anh có cặp mắt vàng và sắc ánh lên một ý chí quật cường.
Với cặp mắt ấy, anh luôn nhìn xa trông rộng về tương lai.
Tương lai của đất nước, tương lai của người dân, tương lai của thế giới.
Liệu những gì có thể làm để đem lại nhiều đổi thay hơn cho thế giới này.
Anh nhìn đến tương lai, lựa chọn, và tiếp túc tiến lên.
Chính xác.
Anh là vị vua anh hùng mà mọi người mong chờ.
Anh là vị lãnh chúa nhân từ, người đã gây dựng lại một Đế quốc Roland lụi bại trước kia thành một thế lực hùng mạnh và thịnh vượng ở phía nam lục địa này.
Và đó là tất cả những thứ đã xảy ra chỉ trong vòng hai năm anh tại vị.
Trong cuộc chiến trước đây với Estabul, anh đã được thăng tiến nhanh chóng nhờ vào thành tích đáng ghi nhận mặc cho vai vế không được công nhận là hoàng tử của tiên đế và một thường dân. Sau đó, anh đã dùng mọi thứ mình có – kỹ năng, sự quan sát và uy tín – để lật đổ nhà vua và nhận sự tin tưởng của người dân.
Nhưng anh không dừng lại ở đó.
Cải cách lại bộ máy cũ của vương quốc, anh đặt những quý tộc tàn bạo dưới sự kiểm soát chặt chẽ, loại bỏ bọn phản tặc, mang thịnh vượng đến cho đất nước, và tiếp tục tiến về phía trước. Tiến tới. Tiến tới.
Tựa như một phần cuộc sống của anh đang bị vắt cạn, kể cả khi anh đã trở thành một chàng trai đang mất dần sự tỉnh táo, anh vẫn tiến lên.
Luôn luôn tìm kiếm lựa chọn tốt nhất.
Luôn tìm kiếm con đường để cứu rỗi càng nhiều người càng tốt.
Nhưng đâu là giải pháp ?
Đâu mới là con đường đúng?
Kể cả khi anh ấy bối rối, rơi những dòng nước mắt vô tận, tuyệt vọng, anh vẫn tin rằng một ngày mai tươi sáng sẽ đến và tiếp tục tiến lên.
Không một chút nghi ngờ gì, người dân vui mừng vì điều đó.
Vì sự xuất hiện của một chàng trai tựa như ngọn hải đăng chỉ lối cho họ.
Vào thời khắc mà ánh bình minh tỏa sáng khắp thế giới đầy điên loạn này, mỗi người ở đất nước này đều vui mừng.
Mọi thứ sẽ ổn thôi, khi họ tin rằng họ có thể đặt tất cả vào anh ấy, Sion Astal.
Bởi lẽ anh ấy là vị hoàng đế anh hùng.
Bởi lẽ anh ấy thật hoàn hảo tựa như ánh hào quang của đất nước này.
Thế nên, anh ấy sẽ không bao giờ mắc sai lầm.
Không thể nào có chuyện anh ấy sai.
Mọi người tin vào điều đó.
Và Sion tiếp tục đáp ứng kỳ vọng của họ.
Nhìn xa đến tương lai và tiến lên không một chút sai lầm.
Con đường hiệu quả nhất, chính xác nhất, và hi sinh ít nhất.
Đó là lý do anh tiếp tục các thí nghiệm trên cơ thể người để tạo một đội quân hùng mạnh.
Bởi vì đó là điều cần thiết.
Để giảm tối thiểu sự hi sinh của những người dân bình thường, không có cách nào khác ngoài đạt được sức mạnh có thể khuất phục dễ dàng các vương quốc khác.
“…….”
Đó cũng giống như việc phản bội và xâm lược đồng minh cũ, Vương quốc Nelpha.
Đó là điều cần thiết.
Để mở rộng và gia tăng sức mạnh cho Roland, đến mức nó trở thành một thế lực đáng sợ với các nước khác. Cũng giống như người đồng minh cũ Nelpha.Vào giữa cuộc nội chiến diễn ra trong hoàng thân của Nelpha, một thế lực chống đối Roland được hình thành, lên kế hoạch giành lấy sức mạnh chính trị trong nước. Nếu Roland không chủ động xâm lược, thì một ngày nào đó, nó sẽ không còn là một cuộc xâm lược nữa.
Nếu việc đó xảy ra, tốt hơn hết nên hành động trước, và làm nó thật kỹ lưỡng. Nhằm mục đích ngăn những nước khác đối địch với Roland. Để họ luôn phải cân nhắc trước khi phát động một cuộc chiến tranh không hiệu quả.
Bằng cách đó, có thể tránh được nhiều cuộc chiến phi nghĩa hơn từ bây giờ. Va nó có thể mang đến kết thúc cho sự mất mát những mạng sống vô nghĩa.
Để đạt được điều đó, thảm sát là cẩn thiết.
Quân đội Roland giờ đang trên đường thực hiện một cuộc thanh trừng ở Nelpha. Mệnh lệnh được đưa ra là không khoang nhượng kể cả với tù bình. Thậm chí với phụ nữ, lẫn trẻ em. Mệnh lệnh là giết sạch không chừa một ai.
Để đánh một đòn vào sự sợ hãi của các nước khác.
Họ sẽ phải xem cuộc chiến này trong run sợ. Để đảm bảo rằng không một ai dám mảy may khiêu chiến với Roland một lần nữa, mệnh lệnh yêu cầu phải nghiền nát mọi thứ.
“......”
Để phô ra sức mạnh của vương quốc này, những mệnh lệnh đó được đưa ra.
“......”
Nhờ thực hiện điều đó, từ bây giờ, có thể sẽ giảm thiểu một lượng lớn thương vong.
Nhờ thực hiện điều đó, nếu những tham vọng chống đối Roland tiêu tan, có thể tránh được những cuộc chiến khác.
Một thương vụ công bằng.
Hi sinh phần nhỏ để cứu nhiều người hơn.
“......”
Thần dân vô cùng ủng hộ. Họ hò hét cuồng nhiệt về việc chứng tỏ cho Roland và thế giới thấy sức mạnh của Roland.
Vâng, đó tất cả là do hành động của anh ấy ….
“......”
Và giờ đây, anh ấy đã chọn một lần nữa.
Con đường đúng.
Con đường ít sự hi sinh hơn.
Kể cả khi đó là một con đường trải đầy gai, anh sẵn sàng bước trên chúng và tiếp tục.
Anh sẽ tiến lên.
Anh sẽ tiến lên.
Mỗi bước anh tiến tới, máu lại rỉ ra. Khi ép mình bước đi trên những chiếc gai ấy, anh ấy kìm nén khóc thét lên. Anh ấy kìm chế ham muốn hét to rằng bản thân muốn bỏ cuộc, rằng anh ấy không muốn bước tiếp.
Và cuối cùng.
“......”
Cuối cùng, kể cả bạn bè của anh.
“......”
Anh đã chọn hi sinh người bạn thân nhất.
“......”
Bởi vì điều đó cũng chắc chắn là cần thiết.
Để đi tiếp về phía trước, điều đó là cần thiết.
“............”
Sion nhắm mắt và mở ra lại. Anh nhìn chăm chăm vào khoảng trống đằng trước anh. Không có gì khác ngoài sự trổng trải. Thêm vào đó, anh không còn bất cứ cảm giác nào ngoài sự trống trải đó.
Kể từ khi anh ruồng bỏ cậu ta, căn phòng --- cả thế giới trở thành một màn đêm trống trải.
Những ngày với Ryner.
Với cậu ta và Ferris, ba người đã giành nhiều ngày liền cười nói vui vẻ như những tên ngốc, làm những việc vô nghĩa và cả choảng nhau ….
Những ngày ấy thật tươi đẹp trong tâm trí anh.
Cuối cùng thì anh đã mất tất cả họ, kể cả khi anh biết mình đã đắm mình trong một giấc mơ hư ảo, đó vẫn là điều anh ao ước.
“......”
Thế nhưng, anh đã mất bọn họ.
Khi anh mở bừng đôi mắt, tất cả những gì trước mắt là sự kết thúc của giấc mơ đó.
Đến lúc tiếp tục tiến tới rồi.
Bởi vì kể cả khi anh đã trải nghiệm sự mất mát, tuyệt vọng, và hối hận, thời gian vẫn tiếp tục trôi.
Bởi vì để tiến tới tương lai, anh phải tự đẩy bản thân lên phía trước.
Mất mát một thứ gì đó, hết lần này đến lần khác.
Bởi vì thậm chí dù anh không hề muốn, thậm chí nếu anh hét lên rằng “Tôi không muốn”, anh vẫn phải thúc đẩy bản thân tiếp tục tiến tới.
Vậy nên, anh đã tiến lên.
Để đạt được những điều mới mẻ, thậm chí nếu anh có thể không hoàn toàn tin rằng nó sẽ tốt hơn trước đây …..
He is that kind of king.
Anh sẽ từ bỏ quá khứ, ném đi những thứ quan trọng với mình, và tiếp tục tiến lên dù đang khóc thét.
Để tạo ra tương lai, ánh sáng trước mặt anh.
Anh là vua của các vị vua.
Một vị vua không lùi bước.
Thậm chí dù anh biết phía trước mình là chỉ đơn thuần là sự trống trải cho bản thân, anh vẫn không lùi bước….
Vào lúc đó
“…..Cậu có hối hận không?”
Anh được hỏi bởi một nhân cách khác.
Đột nhiên một giọng nói vang vọng khắp khoảng không của căn phòng.
Đó là Lucile.
Lucile Eris.
Tộc trưởng của tộc kiếm thuật Eris, trong nhiều thế hệ, đã mang trên vai trọng trách bảo về vị vua của đất nước này từ trong bóng tối.
Thêm vào đó, chính xác hơn rằng hắn như một vị thần kinh tởm có thể thấy mọi thứ trên đất nước này…..
“….hối hận?”
Sion trả lời.
Hối hận.
Không hề có dù chỉ một chút. Dù nên làm thế này hay là thế kia, mọi thứ, từ lớn đến nhỏ, đã nhiều lần khiến anh chỉ muốn tự sát.
Ước chi nếu anh mạnh hơn. Ước chi anh thông thái hơn. Thì mẹ anh đã không phải chết. Bạn bè anh đã không bị giết. Kiefer đã không phải khóc. Anh sẽ có thể bảo vệ Ferris.
Và Ryner.
“......”
Anh sẽ không cần phản bội Ryner trong nhân cách đó …
Một nụ cười thoáng qua khuôn mặt Sion.
“Hối tiếc vì điều gì cơ chứ?”
Lucile cười.
“Haha. Hứa hẹn đấy.”
“Như thế sao?”
“Cậu thật sự rất tuyệt vời.”
Sau khi dứt lời, đột ngột, Lucile vật thể hóa trước mặt Sion từ hư không.
Mang mái tóc vàng óng, và một cặp mắt luôn khép kín.
Và một khuôn mặt mang một vẻ đẹp vượt xa lẽ thường.
Hắn vốn là anh trai Ferris, lẽ ra hắn sẽ dành cho cô ấy nhiều tình yêu thương, thế nhưng khi Sion nhìn hắn, anh hầu như không cảm thấy bất cứ sự giống nhau nào từ hai người họ.
Dù họ có chung màu tóc, chung biểu cảm, và chung một vẻ đẹp. Ferris và Lucile là hai con người hoàn toàn khác nhau. Lucile mang trong mình tính cách ác quỷ bẩm sinh.
Hơn thế, với cảm giác đó, hắn ta dường như không còn là con người.
Sion nhìn chằm chằm vào Lucile
“Thật vinh dự khi được ông khen ngợi.”
“Chẳng phải tôi luôn khen ngợi cậu hay sao?”
“Thế à?”
“Đúng thế”
“Hmm. Chà, chắc tại tôi lờ đi chúng rồi. Có thể bởi vì chúng không thực sự khiến tôi vui vẻ gì.”
“Ah, tệ nhỉ.”
Lucile lại bật cười. Thế nhừng, nụ cười không mang một chút cảm xúc nào. Không một thứ gì. Một cảm giác đáng sợ to lớn tỏa ra từ hắn.
Sion, trong khi đang nhìn đăm chiêu vào hư không, nói,
“Tôi nghiêm túc đấy. Sự thật là tôi không vui vẻ gì khi được ông khen ngợi.”
Đáp lại lời nói đó, Lucile nở một nụ cười nhạt, hắn nói,
“Đáng tiếc thật. Đúng như tôi đoán, có vẻ như tôi không thể thay thế được Ryner-kun.”
“......”
Sion không thể trả lời nó.
Tuy nhiên, Lucile tiếp tục.
“Thế nhưng tôi thực sự tin rằng cậu là một vị vua hoàn hảo. Dù Thần lực đã nuốt chửng cậu từ bên trong, sự thật rằng cậu vẫn có thể duy trì ý chí của bản thân, điều đó thật tuyệt vời. Tiên đế --- phụ hoàng của cậu đã nhanh chóng bị chiếm hữu bởi Thần lực --- và mất đí ý chí của ngài ấy….
Nhưng tại thời điểm đó.
“Ông ta không còn là cha tôi.”
Sion nói.
Lucile nhún vai trước phản ứng đó.
“Được. Cậu có thể đúng. Ngài ấy đã không hoàn toàn là một người cha mà cậu biết. Kể cả khi mang chung một dòng máu, tồn tại như một con rối thấp kém, nằm ở một đẳng cấp khác cậu. Kể cả những người anh em của cậu. Đó là lý do tôi ngưỡng mộ cậu. Thực tế rằng trong thế hệ của tôi, việc tôi có thể gặp một vật chứa không lồ như cậu…. tìm ra một vật chứa mà tôi định chọn. Mẹ cậu thật tuyệt, đúng không? Mẹ cậu người dù chỉ là một con ả chỉ là dân đen thấp kém không hơn gì bọn súc vật, đã vượt xa kỳ vọng của ta, mạnh mẻ hơn cả ….”
Lúc đó.
“……Câm mồm.”
Sion nói.
Và Lucile ngừng lại. Hắn cười khảy và lại tiếp tục.
“….do đó, cậu thật sự rất tuyệt. Bởi vì kể cả khi cậu hối hận, bao trùm bởi tuyệt vọng, cậu chắc chắn sẽ, không hề đánh mất bản thân, chọn lựa con đường đúng đắn.”
Sion nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ đang tươi cười của Lucile.
“…..ông hiện thân chỉ để nói lảm nhảm nhiêu đó thôi sao?”
Lucile cười.
“Không hẳn thế.”
“Thế thì có chuyện gì?”
Đáp lại câu hỏi, Lucile, lần đầu tiên, xoay đầu nhìn về hướng một trong những khung cửa sổ của căn phòng. Từ khung cửa ấy, có thể thấy đường phố bên dưới lâu đài. Hắn nhìn chăcm hăm về hướng đó một lúc trước khi quay đầu lại.
“Ryner-kun đã tẩu thoát.”
Mắt Sion sáng bừng lên. Không thể nào. Nhà tù mà Ryner bị giam, nó chắc chắn không phải là loại mà cậu ta có thể trốn ra, kể cả có thêm đồng minh…..thậm chí nếu Ferris là người giúp cậu ta vượt ngục, không thể nào cô ấy có thể tự mình vượt qua những hộ vệ đã đã cường hóa sức mạnh …..
Như thể đọc vị được suy nghĩ của anh, Lucile tiếp tục.
“Nhân tiện, việc toàn bộ quân hộ vệ được cường hóa đã bị quét sạch. Được sắp xếp tất cả bởi Công tước Lieutolu….”
“Kun!”
Sion rên rỉ.
Công tước Lieral Lieutolu.
Đó là tên của bố Ryner. Ông ta là một quý tộc người đáng lẽ ra đã chết. Người từng điều khiển cả đất nước này trong bóng tối, một hồn ma của Roland.
Ông ấy là một con quái vật ngang ngửa với Lucile.
“……ông ta đã làm chuyện không cần thiết….”
Lucile cười khanh khách trước phản ứng của Sion.
“Haha. Đúng thế, ông ta thực sự đã làm những chuyện không cần thiết. Cậu thậm chí đã lên kế hoạch nghiên cứu trên Ryner-kun, để tìm cách cứu sống mà không phải hi sinh hắn…..gần như hơn 10 người đã bị giết trong những cuộc thí nghiệm chỉ vì mục đích đó …. Và giờ đây hắn đã trốn thoát, mọi công sức của cậu đã đổ sông đổ bể….”
“Im đi.”
“Trên hết, phe đó cũng muốn cứu Ryner, đáng tiếc nhỉ. Có thể, từ góc nhìn của cậu, nó thì tốt hơn cho Ryner sống một cuộc sống với ý chí của hắn ta trước khi cậu tước đoạt tự do của hắn và biến hắn thành vật tế…”
“Câm mồm!”
“Và đây chắc hẳn nằm trong dự định của cậu nhỉ ? Đó là lý do tại sao tôi bảo cậu là một vị vua tuyệt vời. Mặc dù đã bối rối, đau khổ rồi lầm đường lạc lối, cuối cùng cậu vẫn về được con đường đúng đắn và đó tất cả là do cậu luôn nhìn rất xa vào tương lai, và không bao giờ đặt tay vào con đường sai trái. Những thứ như cứu bạn bè hay giúp đỡ những người trước mắt cậu, cậu không thể làm thế vì nó sẽ dẫn cậu đến con đường sai trái. Cuối cùng thì, cậu sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy những thứ quan trọng…..”
“Ta bảo im đi!”
“
Sion hét to.
Lucile mở cặp mắt của hắn và trừng mắt nhìn Sion. Đôi mắt xanh màu ngọc bích nhìn thẳng vào anh, như thể anh có thể hoàn toàn bị nhìn thấu tận sâu trong tim.
Và hắn cười
Như thể hắn đang khiến anh trở thành một tên ngốc.
Như thể hắn đang thương hại anh.
Hắn cười nhẹ.
Rồi Lucile nói với anh.
“…..có chuyện gì sao, Sion? Câu “im đi” vừa nãy, so với “im đi” khi tôi nói xấu mẹ cậu, cái nào cay nghiệt hơn, thử nghĩ xem?”
"......"
“……hay là cậu không muốn hắn ta nhìn thấy? Bản ngã mà cậu là kẻ sát nhân. Bản ngã đã thực hiện thí nghiệm trên người. Bản ngã mất nhân tính, cậu không muốn hắn thấy cậu như thế phải không ? Đó là lý do cậu trở nên lo lắng đến như vậy.”
“......”
Và rồi Lucile lại mỉm cười.
“Tốt thôi nếu cậu cảm thấy không muốn trả lời. Chà …. Thế giờ cậu muốn làm gì đây? Định để Ryner-kun trốn thoát sau tất cả à?”
Thế nhưng Sion, không hề nhìn mặt hắn, đáp
“…..Tôi sẽ không để điều đó xảy ra….”
“Ừ thì, với tôi không thành vấn đề dù cách này hay cách khác. Thế nhưng, điều cậu làm thật vô nghĩa, Sion. Thận chí khi cậu thí nghiệm trên những cơ thể người kia, cậu vẫn không thể tạo ra một “hắn ta” khác. Thế nhưng, nếu hắn ta chết lại là một câu chuyện khác …. Nhưng cậu cũng chẳng thể xuống tay giết hắn được đúng không. Đó là điều cậu không bao giờ làm được….”
Lucile dừng ở đó. Hắn nhìn chăm chú Sion và cười nhạt.
“…..cậu cũng đã biết điều này rồi. Và cậu đã đưa ra lựa chọn của mình. Hi sinh hắn. Ném hắn vào đại dương của nỗi tuyệt vọng vô tận. Đó là cách hiệu quả nhất. Nhưng cậu vẫn do dự. Thật vô nghĩa. Thật sự, cậu vẫn ôm khư khư thứ được gọi là nhân tính đó sao… kể cả khi cậu hầu như không còn là một con người nữa rồi… đó thật sự tuyệt vời khi cậu vẫn giữ lại được cái gọi là nhân tính giả dối còn lại trong cậu đó. Tốt thôi, cậu có thể làm tất cả những gì mình muốn. Tôi đã nói với cậu rồi nhỉ? Lựa chọn của các Anh hùng sẽ không bao sai. Cậu sẽ luôn làm những việc đúng đắn.”
Sau khi dứt lời, Lucile lại biến mất.
Hình dạng, sự hiện diện, thậm chí cả sự tồn tại của hắn đã biến mất. Thế nhưng, hắn vẫn ở đây. Sion biết điều đó. Thế nên
“Lucile.”
Anh hỏi.
Như anh đoán, hắn trả lời.
“Gì thế? Sion.”
Và Sion một lần nữa khẳng định.
“……Tôi nhất định sẽ không cho nó xảy ra.”
“Ahaha. Cậu đã nói điều đó rồi mà. Tốt thôi. Đã đi xa đến thế… dù cậu đã nhúng tay quá sâu vào chuyện này… cuối cùng thì cậu vẫn không thể giương cao thanh gươm của Anh hùng trong cậu, hãy làm bất cứ thứ gì cậu muốn. Hãy tự nhiên dùng sức mạnh của cậu nếu cậu thấy thích hợp. Liệu cậu còn muốn cắt đứt bóng tối khỏi thế giới này? Hay cậu sẽ ngăn chặn dòng chảy sự sống? Tôi hoàn toàn không can dư vào quyết định của cậu.”
Đó là những điều Lucile nói.
Sion nhìn chăm chú vào không gian trống rỗng ở nơi Lucile biến mất.
Cắt đứt bóng tối khỏi thế giới?
Hay ngược lại, ngăn cản dòng chảy của sự sống?
“...... Mình......”
Cậu nói.
“...... Mình......”
Vào lúc đó, một người đàn ông bước vào căn phòng.
Người đàn ông mà Sion giao nhiệm vụ truyền chỉ thị cho quân đội, một sĩ quan truyền tin. Thông thường, anh ta sẽ đến tùy ý, nó có nghĩa là đã có biến cố trên tiền tuyến với Vương quốc Nelpha.
“Thưa Bệ hạ.”
“Rise.”
Người đàn ông quỳ xuống trước Sion.
Sion trao cho anh ta cái gật đầu và nói,
“Bình thân.”
“Vâng, thưa ngài”
“Ừ, có chuyện gì xảy ra ở Nelpha sao?”
Anh ta lắc đầu.
“Không thưa ngài, đây là tin từ Reylude…..”
Dù không nằm trong dự đoán của anh, ít nhất, Sion đã ý thức ít nhiều được anh ta đến để báo một tin nào đó quan trọng.
Reylude là tên thủ đô của Roland. Nói cách khác, anh ta đến để báo tin về việc gì đó đang xảy ra dưới những con phố bên dưới lâu đài này.
Nói cách khác.
“...... Ryner Lute?”
“V... vâng thưa ngài.”
“Cậu ta trốn thoát rồi à?”
“Vâng.thần xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi. Vậy, vì Ryner đã đè bẹp vệ binh và trốn thoát, nên ngươi đến để xin chi viện , đó là những gì ngươi định nói phải không?”
Nhưng người sứ giả lại lắc đầu.
“Viện binh cũng đã…”
Sion nhướng mày và nói
“Họ cũng bị đẩy lui sao?”
“Vâng….”
“Ý ngươi là đội truy đuổi đã được gửi đi mà không thèm báo cáo với ta hay sao?”
“….vâng thưa ngài.”
“Kẻ nào dám làm điều đó? Kẻ nào đã ra lệnh?”
“Là thiếu tá Rahel Miller.”
“...... Miller?”
Cái tên tạo ra một nụ cười đầy cay đắng trên môi Sion. Người được gọi là Miller, kẻ đứng trong bóng tối trong suốt cuộc cách mạng của Sion, mới thực sự là đầu não đứng sau cuộc cách mạng.
Cậu ta là người được biết là một thành phần đứng trên tất cả, sở hữu bộ óc sắc bén và kiên định, và luôn giữ được sự bình tĩnh và điểm tĩnh trong mọi tình huống.
Khi Sion gặp Miller lần đầu tiên, kế hoạch chuẩn bị cho cuộc cách mạng của cậu ta đã gần như hoàn thành. Dù nó liên quan đến chiêu mộ nhân tài cần thiết, tích lũy sự tín nhiệm của nhân dân hay thu thập tin tình báo về bọn quý tộc cần bị đánh bại.
Và đúng theo kế hoạch của Miller, cuộc cách mạng diễn ra chóng vánh.
Thế giới đã thay đổi.
Đây là người đã thực sự có đầy đủ quyền lãnh đạo quân đội của đất nước này.
Thế nhưng, cậu ta không phải là người muốn đạt được vị trí đứng đầu của vương quốc này. Một người cứng đầu như Miller, đã chọn một vị trí cấp thấp và bảo vệ đất nước theo cách của riêng mình.
Đây là người có thể tùy ý hành động mà không cần trình báo Sion. Cậu ấy là người đã gửi quân truy bắt Ryner.
Tuy nhiên …..
“Miller đã nói gì?”
Sion hỏi. Và người sứ giả trả lời.
“Bắt tên tù nhân bỏ trốn, dù sống hay chết….”
Dù sống hay chét…? Nói cách khác, cho phép tùy ý giết cậu ta.
Thế nhưng, đội quân cậu ấy gửi đi đã hoàn toàn bị đánh bại. Miller, người thay vì phải cực kỳ đề phòng sức mạnh của Ryner, đáng lẽ ra phải gửi một đội quân đủ mạnh để đánh bại Ryner.
Đâu là lý do đằng sau nó?
“......”
Sion nghĩ.
Quyết định gửi quân của cậu ta chắc chắn là để trì hoãn báo cáo về vụ vượt ngục.
Nếu cuộc đào tẩu được báo cáo nhanh chóng, chắc hẳn là đã đủ thời gian để đề ra giảo pháp đối phó. Thế nhưng ,Miller lại trì hoãn báo cáo, cho Ryner thêm thời gian để trốn thoát.
Nhưng thậm chí kể cả nếu sự việc như thế, Miller sẽ được lợi gì khi cho Ryner trốn thoát?
Kể cả khi mình có đủ thông tin rằng Miller và Ryner đã quen biết nhau từ trước, đó cũng chẳng đủ lý do để cho Ryner trốn thoát. Miller đơn giản không phải hạng người đó.
Cậu không phải hạng người bị cảm xúc chi phối rồi làm những việc vô nghĩa.
Nếu là thế, tại sao?
“......”
Sau một hồi đắn đo, có hai khả năng.
Thứ nhất là để xem tại sao Sion lại bị ám ảnh bởi Ryner như vậy, tại sao anh lại muốn cứu sống Ryner.
Một lý do khác là hắn đã biết Sion và Anh Hùng Sa ngã, và để Anh hùng Sa ngã hoàn thiện, Sion, hay chính Anh hùng Sa ngã, phải hấp thụ Ryner như một vật tế.
Đó có thể là trước đây. Kể cả khi Rahel Miller được biết đến như một thiên tài, biết được tương lai là điều không thể.
Bởi vì hiện tại, ở vương quốc này, người biết được những thay đổi bên trong Sion chỉ có Sion, Lucile và Froaude.
Trên hết, ở gia tộc của Lucile, các anh trai của Sion, hay những gì còn lại của họ, còn đang sợ hãi và đang được canh phòng cẩn mật trong bóng tối. Thế nhưng, họ đã được Lucile đánh giá là không thích hợp và vẫn chưa hồi phục ý thức.
Nói cách khác, chỉ có ba người ở vương quốc này biết hình dạng thật của Sion. Và cả ba sẽ chắc chắn sẽ chôn chặt nó.
Đó có nghĩa rằng để tìm ra điều Sion đang giấu diếm, Miller sẽ phải bắt sống Ryner.
Nên, đó là lý do.
Nếu nó là vậy, không còn cần thiết để Sion lên kế hoạch đối phó nữa. Tất cả những gì cần làm là giải thích cho Miller.
Lý do tại sao cầm tù Ryner.
Lý do đằng sau sự khởi động lại các thí nghiệm trên người.
Lý do.
“......”
Lý do tạo sao việc Sion vứt bỏ nhân tính là cần thiết.
Tất cả những gì anh cần làm là giải thích những điều đó.
Sự méo mó và chiến tranh liên miên đang quấy rầy thế giới này.
Và còn.
Hình dạng thật của vị thần sa ngã. Miller nên biết để hiểu điều đó. Và anh ấy nên trở thành đồng minh. Nếu anh ấy sẵn sáng chấp nhập một cuộc thăng chức, anh ấy sẽ là môt cánh tay đắc lực của Sion.
Chỉ có nó mới có thể giải quyết vấn đề của Miller.
Những gì còn lại là bản thân Ryner
Việc bắt sống Ryner là bắt buộc, thế nhưng người có khả năng để thực hiện nhiệm vụ như vậy….
Vào lúc đó, người sứ giả tiếp lời.
“Erm…”
Sion ngắt lời trước khi anh ta kịp nói gì.
“Tốt thôi. Ta đã hiểu tình hình vụ Ryner, và nếu đó là Miller, ta sẽ bỏ qu…..”
Thế nhưng người sứ giả lắc đầu.
“Hm?”
“K…không, đó không phải điều thần muốn nói. Lý do thần đến đây…..”
Sion ngẩng đầu lên. Và nhìn về phía người sứ giả. Vì lý do nào đó, một vẻ đăm chiêu xuất hiện trên khuôn mặt anh.
“Có chuyện gì thế?”
Khi Sion hỏi, anh ta lấy ra một phong bì từ chiếc túi trước ngực.
“…..Vâng…. thần không thực sự chắc là có ổn không khi dâng một thứ phi lý này cho Bệ hạ nhưng.”
“Uhn?”
“Một thông điệp từ tên tội phạm gửi đến Bệ hạ….”
Vào lúc đó.
Đầu Sion lập tức trống rỗng . Mắt anh như mờ đi trong chốc lát, và anh dường như thể một người đã bị hút cạn máu.
“…..tin nhắn từ Ryner?”
Thấu hiểu câu hỏi của Sion, người sứ giả gật đầu.
Sion như cứng người lại.
Thật kinh khủng.
Sion đã phản bội Ryner trong một nhân cách ẩn sâu và tồi tệ nhất.
Luôn đeo trên mình bộ mặt của một người đồng minh. Luôn mang trên mình thứ gọi là tình bạn. Khi nói những thứ như Hãy tham gia với tớ, Tớ sẽ bảo vệ cậu, rồi trong chớp mắt, anh đã đi ngược lại mọi thứ và phản bội cậu ta.
Anh vẫn nhớ mồn một khuôn mặt Ryner lúc đó.
Khuôn mặt nửa cười. Tỏa ra sự cô đơn, như thể cậu ta như bật khóc bởi cảm giác tuyệt vọng, nhưng cuối cùng cậu đã nén lại những giọt nước mắt đó.
Sion đã nói với Ryner là anh sẽ giết cậu ta.
Thế nhưng, cậu ấy vẫn gọi anh là người bạn thân nhất.
Sion nói Ryner rằng anh sẽ phản bội cậu ấy. Thế nhưng, cậu ta đã nói với anh, “Tôi sẽ không bỏ rơi cậu, đến khi cứu được cậu, tôi sẽ không chết dễ dàng đâu”.
“Dù tôi ở đâu. Tôi vẫn sẽ mang cậu về đúng nơi cậu thuộc về”.
Kể cả khi tớ đã bảo cậu tất cả đã kết thúc. Thậm chí tớ đã nói với cậu rằng sẽ phản bội cậu.
Từ khi nào mà cậu bắt đầu hành xử như một thằng ngốc như vậy, làm một khuôn mặt nghiêm túc như thế, và tuyệt vọng hét lên với tớ, “Tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi chắc chắn không bao giờ bỏ cuộc”.
“…..Hãy tham gia với tôi, Sion.”
Những lời nói của Ryner vang vọng trong tâm trí anh.
Khi nghĩ về nó, Sion như bật khóc. Anh dường như muốn hét to. Tại sao tôi lại ở đây? Tạo sao thế giới lại luôn, luôn luôn, tàn nhẫn như thế. Anh như muốn hét to như thế.
Dù vậy, dù vậy, Ryner vẫn muốn cứu mình.
Thế nhưng.
Mình đã làm gì cho cậu ấy?
Không thể cứu cậu, không thể tránh việc phải giết cậu, bán cậu cho bóng tối vô tận. Bán đi người bạn thân nhất, và tiếp tục tiến tới.
Tiến tới, tiến tới, tiến tới.
Và mình đã, phản bội cậu ấy bằng mọi cách có thể, để tiếp tục đi tiếp.
“…..”
Và giờ đây, trước mặt anh, là tin nhắn của Ryner.
Không, nếu cậu ấy không làm thế.
“......”
Nếu cậu ấy không làm thế, anh sẽ không thể chịu đựng nổi.
Đó là những gì Sion nghĩ.
“......”
Người sứ giả đưa chiếc phong bì gần hơn. Và Sion lấy nó.
Người sứ giả nói
“Người pháp sư bị bắt bởi Ryner Lute, đã viết lại những tin nhắn bằng lời từ hắn ta. Tất nhiên thần không hề xem nó. Và không ai … chỉ là, theo sĩ quan đó … dù cho điều gì xảy ra, nên gửi tin nhắn đó trực tiếp cho đức vua, đó là lời của hắn….”
Sion mở phong bì.
Anh bắt đầu đọc những gì viết trong mảnh giấy được lấy ra từ phong bì, nhưng được nửa chừng thì anh dừng lại.
Và rồi,
“Anh lui được rồi. Ta sẽ gọi anh sau.”
“Vâng thưa ngài.”
Người sứ giả cúi đầu một lần nữa, rồi rời khỏi căn phòng.
Sau khi chờ người sứ giả đi, Sion lặng lẽ hít một hơi sâu. Để ngăn không cho những cảm xúc trào ra. Để không trở thành con mồi cho điểm yếu của chính mình và lạc ra khỏi con đường mà mình dự định đi một lần nữa.
Sion hít vào rồi thở ra.
Và rồi ánh mắt anh lại dán vào lá thư.
Nơi những lời này được viết.
Eh~ chuyện là ~ làm sao để tớ nói đây nhỉ…ah nhiều thứ để nói quá? Tin nhắn vẫn chưa bắt đầu hử? Đừng có dừng viết.
Eh ~ được rồi, gửi Sion-sama
Ah, bỏ sama đi cũng được. Ah, chờ một chút. Anh đã viết rồi à, viết lại đi
Được rồi.
Gửi Sion ngu ngốc.
Đúng là ngại vê lờ khi nói nghiêm túc điều này, và vì nó cũng khá rắc rối, nên anh bây sẽ dùng cách nói thường ngày. Bình thường nhé okay?
Erm… điều tớ muốn nói, à nói cách khác, thì chuyện là vầy.
Với tớ, cậu biết đấy, cách để nói điều này,thật ra tớ đã chết từ rất lâu trước đây. Thậm chí nếu tớ sống, thì cũng như đã chết. Tớ là một con quái vật, cậu biết đấy, một con quái vật chỉ có thể làm hại người kja1c, tớ không có ai bên cạnh, không thể yêu thương ai, thế nên cuộc sống của tớ không hề có ý nghĩa thật sự. Tớ chỉ luôn nghĩ về điều đó, cậu biết đấy, và từ lâu tớ đã bỏ cuộc với mọi thứ.
Đó là lý do dù đang còn sống, tớ thực sự đã chết cùng lúc đó. Sống một cuộc đời vô nghĩa chậm chạp,”yaaaaawn”, nó kiểu như thế đấy. Kêu ca uể oải mỗi ngày, nghĩ rằng tốt hơn mình nên chết quách đi cho rồi, hmmm gì đây nhỉ, tôi đã chém gì sai à? Chà, chắc nghe hơi quái nhưng chẳng sao đâu.
Dù sao thì, đây là điều tớ muốn nói….
Đó, đó, nói cách khác.
Tớ…cậu biết đấy, đã được cậu cứu.
Từ đáy lòng, cậu đã cứu tớ.
Tớ đã luôn…luôn biết ơn cậu, cậu biết đấy.
Tớ nghĩ là tớ phải báo đáp ân huệ đó.
Tớ đã luôn suy ngẫm bằng cách nào đã làm điều đó.
Đó là lý do dù tớ không chắc rằng cậu đang bị kéo vào loại rắc rối nào, tớ vẫn sẽ đến đó.
Chẳng phải tớ đã nói với cậu đêm mưa đó rồi sao? Tớ sẽ không bảo giờ bỏ rơi cậu, tớ thực sự nghĩ như vậy. Đó là lý do, để cứu cậu, tớ sẽ đến đó.
Tơ sẽ cứu cậu.
Để làm việc đó, tớ đang bắt đầu cảm thấy phấn chấn rồi đấy.
Để thoát khỏi cái tôi uể oải của mình trong quá khí, một cái tôi khác đã được tạo ra! Tớ nhất định sẽ làm được – Tớ đang hét to về phía lâu đài của cậu đấy, biết không hả? Cậu đang cười đúng không? Cậu có nghe tớ không? Chà, chắc mai có tuyết đây. Ừm.
Thôi vứt mịa mấy trò đùa chán ngắt đó qua một bên, hiện giờ anh đang nghĩ về chuyện đến chỗ chú.
Anh đây vẫn chưa biết mình cần sức mạnh như thế nào mới làm được điều đó, nhưng dù vậy, anh hứa sẽ cố vươn tay từng chút một đủ để đến được nơi mà chú đang ở.
Vậy nên đến lúc đó, hãy chuẩn bị và chờ anh mày nhé.
Vì đến lúc đó, anh mày sẽ khiến chú hối hận vì đã để thằng này toàn mạng.
Chú.
Chú, một tên bướng bỉnh muốn tự mình đắm chìm trong đau khổ, gánh trên vai mọi thứ, làm cái khuôn mặt khóc nhè ấy, vì thế anh đây sẽ đến nơi chú mày ở.
Anh sẽ khiến chú.
Anh sẽ khiến chú…
Anh mày sẽ khiến chú công nhận anh là người bạn tốt tốt tốt nhất mà cậu có.
Này anh kia, làm cái beep gì mà ông viết hết thế, kể cả âm thanh tôi chỉnh giọng nữa ư….Tôi tưởng tôi đã bảo anh xóa phần đầu đi rồi mà?
Im đi, thế anh định viết lại từ đầu à?
Thế đéo nào lại viết cả mấy câu tôi nói với anh nữa! Này, thím vừa viết câu tôi mới nói à…này tôi đã bảo anh cái này không cần mà…này thế đéo nào lại dài thế này rồi…. nhanh tay vãi…dahhhhhhhh còn cái quần này nữa! Tôi hỏi lại lần nữa tại sao anh lại viết mọi thứ vào hết vậy? Ahh, nhưng, ừm, thôi quên đi, chán vãi, dù sao tôi cũng sắp bị đuổi đến nơi rồi, cứ gửi nó đi.
Chà, phần cuối.
Erm, bạn tốt của thím Ryner Lute
Sion Ahotaare [note2592] … thằng khốn, sao mi dám gọi Bệ hạ là Ahotaare
Này, sao tự nhiên lại thêm ý mình vào thế! Tin nhắn của tôi mà phải không! Dù sao thì, tại sao giờ anh lại giới thiệu cái đầu cứng nhắc của mình lên giấy thế….ahhh, chuyện này ngày càng vớ vẩn rồi…erm rồi, thế cũng được. Okay, kết thúc thôi, nhỉ? Okay, hết. Làm ơn chuyển cái này cho Sion. Anh hiểu không?
“......”
Đó là đoạn cuối của tin nhắn.
Và rồi Sion, chẳng cần một giây suy nghĩ.
“….thằng này nghĩ nó đang làm gì thế?”
Anh bất giác cười khi nói điều đó. Nội dung ngốc nghếch trong lá thư khiến cả Sion, một người luôn trong tình trạng căng thẳng thần kinh từ khi tách với nhóm Ryner, cũng phải cảm thấy thư giãn đáng kể.
Sự căng thẳng của Sion dần tan biến.
“……thằng ngốc.”
Sion cười trong khi nói.
Khi anh cười, vài giọt lệ bắt đầu ứa ra từ khóe mắt.
“….thằng ngốc. Tại…tại sao cậu luôn….”
Giọng anh như nghẹn lại, không thể nói gì hơn.
Thậm chí dù anh đã phản bội cậu ta trong một nhân cách đáng khinh ấy, Ryner vẫn nói những điều như thế này.
Tớ sẽ khiến cậu phải công nhận tớ là người bạn tốt tốt nhất mà cậu từng có….
Từ rất lâu rồi.
Về điều anh đã nghĩ từ rất lâu rồi.
“…..với tớ…. bằng cách nào đó với tớ, cậu đã là bạn thân của tớ từ lâu rồi, Ryner.”
Giọng Sion như đứt gãy khi anh nói điều đó.
Nếu có thể, anh muốn xin lỗi Ryner. Anh sẽ thừa nhận ngay rằng Ryner chính là thằng bạn thân thân nhất của anh. Từ bây giờ, hãy cười đùa với nhau như những tên ngốc. Để bảo cậu ta làm việc suốt đêm cùng nhau và để rồi cậu ta hét lên “không đời nào” rồi bỏ chạy. Để rượt bắt cậu ta bắt cậu ta quay lại bàn làm việc. Để nhờ cậu ta làm việc giúp anh mặc cho những tiếng càu nhàu. Và thỉnh thoảng, ngồi lên mái nhà ngắm bầu trời đêm, với Ryner, với Ferris, ăn dango cùng nhau. Và tám những thứ nhảm nhí cùng nhau, cười cùng nhau.
Những ngày như thế.
Nếu anh có thể trở lại những ngày đó, anh sẵn sàng từ bỏ cả thế giới.
Đó là điều Sion nghĩ.
Đó là điều anh thực sự nghĩ.
“......”
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của anh.
Kể cả nếu đó là một giấc mơ, anh cũng chỉ có thể mơ những thứ đó trong một giấc mơ.
Thậm chí dù anh đã khóc.
Anh vẫn sẽ nhìn về phía trước.
Chắc chắn, sẽ không quay lại.
Đứng lên và bước tiếp.
Bởi vì anh là một vị vua.
“......”
Vào khoảnh khắc đó, nước mắt anh chợt dừng rơi.
Mang một nét mặt không một chút cảm xúc.
Với chỉ một nụ cười nhạt hoàn hảo.
Khuôn mặt của một vị vua vững vàng, hoàn hảo và hoàn mĩ.
Sion ngước đầu lên và gọi cho sứ giả lúc nãy.
Và rồi.
“….gửi cho Froaude. Đề phòng Ryner Lute…. Hay hơn thế nữa.”
“….về vụ tên đào tẩu phản bội của vương quốc, hắn phải bị bắt bằng mọi giá nếu cần thiết.”
Trong nhân cách đó, Sion tự chỉnh lại lời nói của mình.
0 Bình luận