WORLD I: Địa ngục siêu nhiệt
Chương 05 : Khủng hoảng ập đến
0 Bình luận - Độ dài: 2,304 từ - Cập nhật:
Chương 05 : Nguy hiểm rình rập
"Aizz... Vừa rồi thật sự đau đấy..." Người phụ nữ cuộn tròn trên mặt đất đột nhiên phát ra một tiếng rên khe khẽ, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Nhìn thấy "Lâm mẫu" vừa xoa xoa gáy từ từ đứng dậy, Lâm Tam Tửu chỉ cảm thấy khóe mắt của mình giật giật - không ổn, là hai chọi một. Chưa kể đối diện còn có một người đàn ông cao lớn, mà lúc này cô đã mệt đến mức tay chân bủn rủn, thậm chí bản thân còn không có lấy một năng lực nào để tự vệ…
"Lâm mẫu" đứng thẳng người, xoay cổ kêu cách cách, thời điểm bà quay mặt lại, bà đã biến thành một thiếu nên xa lạ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
"Ôi thật là.... Thiên hạ vô số kẻ phụ mẫu song toàn, ấy nhưng chúng ta lại đụng phải một cô nhi..." Thiếu niên thậm chí không thèm nhìn Lâm Tam Tửu, mà lại hướng đồng bọn oán trách trước. "Lâm lão" trầm mặc gật đầu rồi bước hai bước ra khỏi phòng ngủ.
Vừa dừng chân, "Lâm lão" đã lại biến thành một nữ nhân trung niên da trắng với mái tóc đỏ. Cô hỏi chàng trai bằng tiếng Trung lưu loát: “Vừa rồi không phải cô ấy đập ngã cậu đấy chứ?”
Thiếu niên mỉm cười, nhe hàm răng trắng nõn: “Đương nhiên không có, cô ấy còn yếu lắm.”
Nhìn thấy hai người trò chuyện tự nhiên như chốn không người, Lâm Tam Tửu trong lòng thống khổ-- cô lặng lẽ lùi lại một chút, run giọng hỏi: "Mấy người cũng từ 'Tân thế giới' đến ư?"
Thiếu niên nghe xong, lập tức có vẻ hứng thú: "Ái chà? Hóa ra cô biết nhiều như vậy? Đúng là đã xem thường cô rồi. Không trách vừa rồi ra đòn dứt khoát như vậy. ...Ô, giờ mới chú ý tới, nhìn dáng vẻ của cô đại khái đã tiến hóa một chút ... Mức tiềm lực nhất định rất cao đó nha."
Giọng điệu của thiếu niên đặc biệt sôi nổi, hoạt bát, như đang nói về một trò chơi mà mình yêu thích. Nếu không phải vừa rồi chính thiếu niên này đã biến thành bộ dáng người mẹ quá cố của mình và lừa cô vào phòng, Lâm Tam Tửu chỉ sợ bản thân có lẽ đã thực sự buông lỏng cảnh giác.
"Bạn của tôi.... Thật sự đã chết?"
Thiếu niên nhún vai một cách cường điệu. "Người đó đang ở trong phòng tắm, nhìn qua như bị mất nước quá nhiều, chắc cô ấy muốn uống nước. Chẳng qua bể chứa nước chỗ này của mấy cô đã gần như bốc hơi từ lâu, trong ống nước một giọt cũng không còn... Phải rồi, thi thể của bạn cô giờ như rau quả sấy khô trong mấy gói mỳ vậy, không nên xem vẫn tốt hơn."
Không thể kìm nén, nước mắt cứ thế lăn trên gò má. Lâm Tam Tửu nhanh chóng lau đi, nhìn chằm chằm vào hai người đối diện, dưới chân liền lùi lại một bước.
Đến từ Tân thế giới, loại 'Tiến Hóa Giả'[note58961] này, cô đã gặp qua Nhậm Nam. Lần này, lại đột nhiên gặp thêm hai người khác, Lâm Tam Tửu không khỏi cảnh giác tối đa: "Nếu như bạn của tôi không phải do mấy người giết, các người vì sao lại ở chỗ này? Vừa rồi còn muốn gạt tôi vào đây?"
Thiếu niên xua tay: “Thời điểm xuyên qua đây, chúng tôi không được tự chọn địa điểm! Lần này rơi vào một căn nhà cũng không tính là tệ, lại có một cái giường để nghỉ ngơi… Nói tóm lại, lúc chúng tôi tới thì bạn của cô đã hẹo trước rồi."
"Vậy tại sao anh lại giả làm bố mẹ tôi để lừa tôi nữa? Mà làm sao anh lại biết về bố mẹ tôi?". Rất rõ ràng , thiếu niên này đặc biệt thích nói chuyện, chỉ trong một thời gian ngắn đã tiết lộ không ít tin tức-- Lâm Tam Tửu trong lòng liền lập ra một kế hoạch, cố ý hỏi lại.
Không biết có phải tâm tư của mình đã bị nhìn thấu hay không, nhưng lần này trước khi thiếu niên kịp trả lời, đã bị nữ nhân tóc đỏ không nhịn được xua tay ngăn lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Là tôi muốn cô tiến vào."
Một âm thanh kim loại vang lên, móng tay của nữ nhân tóc đỏ đột nhiên dài ra nửa mét, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối. Cô mỉm cười: “Tôi chính là muốn xem xem con người ở thế giới này đã tiến hóa đến mức nào rồi.”
Gần như ngay lúc móng tay của nữ nhân tóc đỏ duỗi ra, Lâm Tam Tửu đã đạp chiếc ghế về phía trước để chặn đường hai người, cô nhanh chóng quay người bỏ chạy - may mắn thay khi bước vào cô không đóng cửa lại, nên giờ mới có đường thoát thân——
Lâm Tam Tửu không dám quay đầu lại, lao thẳng về phía cầu thang, ba chân bốn cẳng lao xuống. Đúng như dự đoán, ngay sau lưng liền vang lên tiếng bước chân đuổi theo không ngừng, xen lẫn lời than phiền của thiếu niên: “…cô ấy đánh tôi nữa kìa!”
Sau đó, cô không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ: CHẠY TRỐN. Khí oxy trong cơ thể cô dường như bị vắt kiệt, và phổi cô bắt đầu đau rát. Không khí tràn vào mỗi khi cô há miệng lấy hơi nóng đến mức trực tiếp đốt cháy khí quản của cô-- mặc dù Lâm Tam Tửu không hề sợ hãi nhưng cảm giác khó chịu là không thể tránh khỏi. Ngoài ra, cô vốn đang bị thương, tay chân thì mềm nhũn nên chạy không nhanh chút nào. Thời điểm mắt thấy được khu vực cổng cư xá, bên tai cô vang lên một âm thanh kim loại sắc bén xuyên qua không khí-- Lâm Tam Tửu cắn răng một cái, lăn trên mặt đất, cuối cùng cũng tránh được những chiếc móng kim loại của nữ nhân tóc đỏ phía sau vừa bắn tới.
Cô lăn ra xa đại khái khoảng một mét, quay đầu nhìn lại thì thấy nữ nhân tóc đỏ và thiếu niên sắp đuổi kịp, đang hướng cô mà lao vào——
Một vật màu trắng đột nhiên bị Lâm Tam Tửu quăng lên không trung, vừa nghĩ tới, hai cánh cửa sắt lớn đột ngột xuất hiện trên không trung, mang theo một luồng gió mạnh rớt xuống, lập tức đem thiếu niên kia cùng một tiếng hét thảm đè lại bên dưới. Chân Lâm Tam Tửu liền mềm nhũn, cô ngã xuống đất.
Mắt thấy thiếu niên kia không bò dậy nổi, cô cũng không thấy vui hơn chút nào -- bởi vì đối với cô uy hiếp lớn nhất vẫn là nữ nhân tóc đỏ kia, hiện tại còn không có lấy một vết xước, đang đứng kế bên đống cửa sắt!
Tuy nhiên, cô cũng chạy hết nổi rồi. Mỗi một lần chuyển đổi thẻ bài, đều tiêu hao một lượng thể lực nhất định; việc gọi ra hai cánh cửa sắt vừa rồi hút cạn chút sức lực cuối cùng của Lâm Tam Tửu - giờ cô đứng lên còn không nổi, chỉ có thể nằm tại chỗ, chừng mắt nhìn nữ nhân tóc đỏ, thâm tâm tràn ngập sự không cam lòng.
Chẳng qua ngoài ý liệu là, nữ nhân tóc đỏ lại thở dài, không có đuổi theo, trái lại ngồi xuống tại chỗ. Cô nhíu mày , quay đầu nhìn thiếu niên đang nằm dưới cổng sắt hỏi: "Ngươi bị ngốc sao?"
Thiếu niên bị hơn 300 kg đè trúng, vậy mà dường như không hề gặp phải vết thương chí mạng nào. Ho khan hai lần, thiếu niên lúc này mới thở hổn hển mắng lại: “Ta nhưng là một thân da thật thịt thật, là thực thể hữu hình, tự nhiên không bằng ngươi chạy nhanh! Khặc, khặc... Thật khó chịu... Đè chết ta rồi..."
Nữ nhân tóc đỏ ""Chậc~" một tiếng, cười lạnh nói: "Quả thật là một đống mỡ, không biết ngươi di chuyển chậm như vậy làm sao sống sót."
"Ai cần ngươi lo! Ta chính là có tiềm lực tiểu thiên vương!"
Lâm Tam Tửu ngơ ngác nhìn hai kẻ truy đuổi cách đó không xa đang cãi nhau qua lại, như thể họ đã hoàn toàn quên mất cô.
"Cái kia... Mấy người không tới giết tôi sao?"
“Hể?” Đầu của thiếu niên thò ra từ song sắt cửa, kinh ngạc nhìn cô: “Đại tỷ, chị cho rằng chúng tôi muốn giết chị sao? Chẳng trách chị chạy như điên vậy, tôi gọi với lại cũng không ngừng... Tôi đã là người tiến hóa cao cấp rồi, giết một con gà mới vỡ trứng như chị thì có ích gì?"
Nhìn cái "người tiến hóa cao cấp" đang nằm bẹp dưới đất, động đậy còn không nổi, khóe miệng Lâm Tam Tửu giật giật, nhưng cô vẫn nhịn lại không nói. Nhưng cùng lúc đó, gánh nặng trong lòng cô cũng vơi đi - bây giờ bọn họ không có địch ý thật là không thể tốt hơn. Nhưng mà--
"Đại tỷ, tỷ có thể thu hồi cánh cổng sắt đi được chưa? Sắp bị đè chết rồi!" Thấy không có ai trả lời, thiếu niên rên rỉ nói lại.
Lâm Tam Tửu liếc nhìn nữ nhân tóc đỏ ngồi trên mặt đất và có chút bối rối không biết tại sao cô ấy chỉ khoanh tay đứng nhìn. Do dự một chút, cô lạnh lùng nói: "Có thể, nhưng mà trước tiên mấy người tự giới thiệu mình một chút đi."
"Hẳn vậy, hẳn vậy. Tôi là Luther. Rất vui được gặp cô. Bắt tay phát nhỉ?" Thiếu niên tựa đầu vào hàng rào, đại khái là nhìn thấy Lâm Tam Tửu trừng mắt tới, liền nhanh chóng mỉm cười nói: "Ồ, nhân tiện, đây là nhân cách khác của tôi, tên cô ấy là Mather."
Lâm Tam Tửu mở to hai mắt nhìn. "Một nhân cách khác. . . ?"
"Đúng vậy, ở chỗ tôi trước khi 'Tân thế giới' xảy ra, tôi là người thứ hai trên toàn trái đất được chẩn đoán mắc chứng Rối loạn đa nhân cách.” Luther nói đến điểm này, khẩu khí lập tức trở nên đặc biệt kiêu ngạo. Anh ta dùng hết sức hất cằm lên: "Về sau, tôi tiến hóa, đã có thể đem Mather phân hoá ra, chẳng qua trước mắt hai người không thể cách quá xa. . . Ừm, chuyện liên quan năng lực của tôi, không tiện nói cho cô nhiều lắm, cô cũng đừng hỏi vì sao lại biết rõ cha mẹ cô như vậy, đây cũng là năng lực của tôi. . ." Tựa hồ ý thức được chính mình nhất thời thiếu chút nữa còn nói nhiều hơn, anh nhanh chóng lấp liếm: "Ai nha tóm lại, Mather là một nhà Sinh vật học, đối với nhân loại vừa tiến hóa cảm thấy hứng thú vô cùng, cho nên nàng ta vừa rồi mới có chút háo hức."
Lâm Tam Tửu quay lại nhìn, chỉ thấy Mather đang nghiêm túc gật gật đầu.
"Nhưng cô ấy duỗi móng tay dài ra..." Lâm Tam Tửu bối rối nhìn móng tay của Mather. Dưới ánh đèn pin, móng tay Mather lúc này trông cực kỳ bình thường, ngắn và tròn.
"Là dùng để lấy máu... Sau khi lấy máu, có thể phân tích ra được một ít số liệu cơ bản - đây là năng lực do Mather tự mình lĩnh hội, không có giá trị thực chiến." Luther thành thật nói.
"Chờ một chút, ý của cậu là - không chỉ bản thân cậu có thể tiến hóa năng lực, mà cả nhân cách khác cũng vậy ư?" Lâm Tam Tửu lần này thực sự inh ngạc, Luther quả thật không hổ là tiềm lực tiểu thiên vương... "Nói như vậy, cứ theo đà này, cậu có khác gì quân đoàn một người đâu?"
"Nào có đơn giản như vậy. . ." Luther vẻ mặt đau khổ nói. "Trước mắt năng lực này gân gà đến muốn mạng, ngoại trừ móng tay của nàng, Mather hiện tại không thể làm tổn thương bất cứ ai. Được rồi được rồi, năng lực tiết lộ quá nhiều sẽ chết người đấy, chị thả tôi ra trước, có vấn đề gì chúng ta chậm rãi trò chuyện được hay không?"
Lâm Tam Tửu thở dài -- đại khái là vừa rồi đột nhiên gặp được thân phụ mẫu đã qua đời, cảnh tượng thực sự quá mức quỷ dị. . . Lúc nãy cô cùng Luther trò chuyện, xác thực không có cảm giác được ác ý đến từ cậu ấy lẫn Mather. Cô cười khổ một cái, cũng thẳng thắn: "Không phải tôi không muốn thả cậu ra, mà thật sự là tôi không còn chút sức lực nào, nhất định phải nghỉ ngơi một hồi. Không bằng cậu nói cho tôi một chút về cái 'Tân thế giới' rốt cuộc là sao a. . ."
Còn chưa dứt lời, họ đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ quái từ phòng bảo vệ bên cạnh truyền tới "Ahh..Guhh?".
Mather đang ngồi yên lặng đột nhiên xoay người nhảy dựng dậy, sắc mặt ngưng trọng thốt nhẹ một câu: "...Chết tiệt."
0 Bình luận