Trước khi Kotono trở nên mù lòa, tôi đã đọc cuốn sách có tên là ‘Helen Keller : Chuyện đời tôi’ ở thư viện trường.
Lúc đó tôi có bài tập liên quan đến cuốn sách, nhưng sau đó, tôi lại nghĩ là,
-Helen Keller thật tuyệt, nhưng chẳng phải Sullivan-sensei còn hơn thế sao?
Đó chính là điều tôi nghĩ.
Không có Sullivan-seensei, Helen Keller cho đến bây giờ vẫn ở trong bóng tối. Tôi đã viết như thế và nhận là lời khen [Rất hay].
Và tình huống hiện tại cũng tương tự thế, nhưng sự thật lại khác biệt.
Tôi được thuê để trở thành người chăm sóc cho Kotono vởi nhà Harukawa. Nghĩa là Kotono ra lệnh, và tôi thực hiện.
Trên tất cả, Henlen Keller và Sullivan-sensei đều là nữ.
Vào tháng năm này, Kotono sẽ lên tuổi mười bảy.
***TL: vãi lz timeskip.
Còn tôi thì vào tháng mười.
------------------
Mỗi ngày của tôi đều ngập đầu trong hàng đống việc.
Dậy sớm vào buổi sáng, thay đồ, ăn sáng với Kotono trong phòng nhỏ và rời dinh thự.
Trường tôi học cách đó một giờ đi xe, trường nam sinh cấp 2-3, hằng ngày tôi đến bằng chiến Lincoln màu đen.
Sau giờ học, chiếc xe chờ ở cổng và về thẳng dinh thự.
Đến nơi, tôi nhanh chóng thay bộ đồ người hầu và đến phòng Kotono.
Tại đấy, tôi cùng cô ấy giết thời gian, làm bài tập về nhà và chuẩn bị bài ngày mai, và ăn tối cùng nhau. Khi cô ấy buồn ngủ và cũng gần khuya, tôi cuối cùng có thể về phòng và có thời gian cho riêng mình.
Thẳng thắn mà nói, có nhiều người hỏi tại sao tôi lại làm công việc này. Tôi chả có lấy thời gian để đi chơi với bè bạn, tụ tập tại mấy trung tâm trò chơi hay kể cả nhà hàng okonomiyaki.
Dù vậy, không phải là tôi chán ghét cuộc sống này.
Bởi vì,
[Sasuke, đọc cuốn này đi.]
Khi Kotono nói thế, tôi phải ngay lập tức nắm tay cô và ngồi lên chiếc trường kỉ.
[Yoisho.]
Kotono quay lưng lại và ngồi vào lòng tôi.
Tóm lại, khi tôi đọc sách thành tiếng, cũng đồng thời trở thành ghế cho cô ấy.
Cơ thể mềm mại ấy tựa vào tôi.
Mùi xà phòng được bọc trong mùi hương ngọt ngào.
[Này, đọc đi chứ.]
[Ừm...『Suốt một thời gian dài tôi đã quyết định đi ngủ sớm...』]
Tôi không rõ từ khi nào mà chuyện thế này trở thành thói quen.
Nếu tôi không nhầm, hình như là vào khoảng giữa sơ trung và cao trung, nhưng, thật sự, đây chả khác gì tra tấn.
Cơ thể nhỏ nhắn nhẹ cân ấy khiến phần dưới của tôi phản ứng mãnh liệt.
Môi cảm thấy bồn chồn mỗi khi nó chạm vào cô ấy, và cô ấy dường như cảm nhận được.
Và cô nàng quỷ quyệt không trách mắng tôi lấy một lần. Có lẽ cô ấy chỉ xem đó là điều tự nhiên.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn phải tiếp tục đọc sách đến khi cô ấy hài lòng, và suốt thời gian đó tôi phải chiến đấu với ham muốn của bản thân.
Đôi khi, cô ấy buồn ngủ giữa chừng và cứ thế ngủ luôn.
Vào lúc đó, tôi sẽ gọi cô người hầu Anna-san ngay lập tức bằng di động, và đưa cô ấy lại giường một cách đứng đắn.
Hoặc là lý trí của tôi sẽ sụp đổ.
[Ôi, cô chủ thật là, lại ngủ trong lòng Sasuke-san nữa rồi. Thật hết cách mà.]
Anna-san là cô hầu riêng của Kotono, cô ấy chăm lo những phần tôi không phụ trách.
Tắm rửa, sấy tóc, duỗi tóc, thay quần áo và trang điểm.
Tôi không rõ thực sự là bao nhiêu, nhưng cổ tự tuyên bố mình vào khoảng bao mươi và có một người bạn trai đã hứa sẽ kết hôn. Với một bộ ngực E-cup, và công bằng mà nói, thì cổ đẹp.
[Cô chủ. Đây, hãy thay đồ rồi hẵng ngủ, được chứ?]
[Ư..ưm, Anna, mấy giờ rồi?]
[Sắp mười giờ rồi, ta đi tắm rồi ngủ nào.]
Anna-san đánh thức Kotono ngái ngủ và đõ cô gái đứng dậy.
Ít nhất thì vai trò chiếc ghế của tôi đã xong.
[Được rồi Sasuke, em về phòng đi.]
Anna-san cười khúc khích giải thoát cho tôi.
Tôi cố không để tâm đến chiếc lều đang dựng trên quần càng nhiều càng tốt và nhanh chóng rời khỏi đó.
Và như thế, lý trí của tôi vẫn còn đứng vững. Thật nhẹ nhõm.
Và sau đó.
Trong khi đang không biết nên làm gì với trái-chuối-cứng-hơn-cả-băng này, tôi về phòng, tắm rửa và đánh răng.
Bước ra khỏi bồn tắm, tôi sấy khô tóc và mặc pajamas.
Và thế là tôi bắt đầu công việc cuối cùng, như một nhiệm vụ hằng ngày, thủ d*m.
2 Bình luận
thương em