Deathbound Duke’s Daughte...
Senoo Terasu Munashichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 2: Erica Aurelia và Phòng chôn cất của Thiên thần

Chương 35: Phòng chôn cất của thiên thần (1)

5 Bình luận - Độ dài: 3,712 từ - Cập nhật:

Sau cú rơi của Auguste, rất nhiều người đang phải chạy ngược chạy xuôi để điều tra đồng thời đưa mọi chuyện vào tầm kiểm soát.

Giữa những khoảng trống trong bài phát biểu của buổi lễ, Đức vua đã ra chỉ thị trực tiếp cho cấp dưới, yêu cầu họ kiểm soát thông tin cũng như xem xét lại sự việc. Hoàng hậu đích thân ra mặt đàm phán với các quý tộc Lucanrant nhằm có được một vị y sĩ giỏi và kín miệng. Thêm vào đó, hai con rồng hộ tống cũng đang bí mật bay quanh khu vực đấu trường, tìm kiếm những kẻ khả nghi thông qua tai mắt của mình. Cha tôi thì thu hồi trang bị đeo trên người Blackcurrant hiện đang được trông nom và tiến hành phân tích ma thuật. Ngoài ra còn có rất nhiều người khác mà tôi không thể nắm hết vẫn đang di chuyển trong bóng tối của buổi hạ màn giải đấu hoành tráng này.

Tôi dẫn Tirnanog theo và đứng trước chiếc lều khám nơi Auguste được đưa vào.

Khu vực xung quanh lều đang được canh gác bởi binh lính hoàng gia, không cho phép bất kỳ ai tiếp cận. Bản thân tôi, tất nhiên, cũng không phải ngoại lệ. Để tránh đem lại cho mọi người những hiểu lầm không cần thiết, đây đáng lý ra là biện pháp nhằm bảo vệ Auguste. Tuy nhiên, những suy đoán thiếu trách nhiệm cùng mấy lời phỉ báng nặng nề đã lan truyền khắp khu vực đấu trường.

Nhất hoàng tử đã lấy cắp con rồng của người khác và tham gia giải đấu. Con rồng thiêng dường như đã bị gắn một số vật phẩm ma thuật đáng ngờ. Có vẻ do việc gian lận bị phát hiện nên cậu ta mới ngã khỏi rồng. Đấy là kết cục thích đáng dành cho đứa con sinh ra bởi sự không chung thuỷ. Chắc hẳn nhà vua đang muốn che đậy chuyện này, việc không ai được phép đến gần lều của hoàng tử chính là bằng chứng.

Những thông tin mơ hồ đang dần được truyền đi. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy mối ác cảm dành cho Auguste cũng ngày một lan rộng.

『Erica……』

“Xin lỗi, Tir. Hiện tại, tôi……tôi vẫn chưa biết mình nên làm gì nữa.”

『Hiểu rồi. Khi nào cần sức mạnh của ta thì cứ việc nói. Ta sẽ chờ cô.』

“Cảm ơn.”

Đứng giữa bầu không khí này, tôi tuyệt vọng suy nghĩ về điều mình có thể thực hiện. Tôi không muốn bản thân chỉ biết khoanh tay đứng nhìn. Dù vậy, trong lúc tôi vẫn chẳng thể làm gì ngoài chờ đợi, thời gian tiếp tục trôi đi một cách vô tình.

Đã qua bao lâu rồi? Tôi nghe thấy âm thanh của vài người đang xô đẩy từ trong căn lều.

“Thưa Hoàng tử, sẽ rất nguy hiểm nếu người di chuyển đột ngột!”

“Buông ra! Ngay lúc này……ta cần trực tiếp đi và giải thích với cha ta!”

“Không được đâu ạ! Vì Đức vua nghĩ cho Hoàng tử nên mới──”

Tấm màng trước cửa lều được vén lên, và Auguste xuất hiện. Mắt tôi chạm với Auguste khi cậu đang cố đẩy binh lính cùng người trị thương ra.

“……Auguste-sama.”

“Erica……?”

Cậu ấy đã cởi bỏ lớp áo giáp và đang khoác trên mình một bộ trang phục tương tự bộ đồ cưỡi ngựa thông thường. Quanh tay phải cậu là sợi ruy băng mà tôi đã tặng. Auguste nhìn chằm chằm tôi một lúc, sau đó đột ngột buông hết sức lực và quay đi với biểu cảm buồn bã.

“Để cô ấy vào.”

“Nhưng, thưa Hoàng tử, Đức vua đã nói không được để ai……”

“Ta sẽ chịu trách nhiệm. Xin ngươi đấy.”

Lính canh miễn cưỡng dẫn tôi vào lều. 

Bên trong căn lều được ngăn cách thành hai căn phòng bởi một tấm rèm. Căn phòng gần lối vào đặt một chiếc bàn với những tấm da cừu nằm rải rác cùng các dụng cụ y tế như hộp thuốc và cối giã. Đây có vẻ là phòng của vị y sĩ, ông ấy bảo Auguste nghỉ ngơi và bắt đầu viết gì đó vào giấy tờ.

Trong căn phòng phía sau là một chiếc giường đơn giản cùng vài cái ghế. Bên dưới giường có một bồn rửa tay và một bình nước dường như vừa được sử dụng cách đây không lâu.

Auguste ngồi trên chiếc giường, còn tôi thì ngồi xuống ghế. Với một nụ cười lúng túng trên khuôn mặt, Auguste dường như đang phân vân không biết phải nói gì. 

“Cậu đã hứa là sẽ không bay rồi mà nhỉ.”

“……Xin lỗi.”

“Mình không đến đây để trách cứ cậu.”

“Ừm, dù vậy nhưng, xin lỗi. Cậu đã lo lắng rằng chuyện như vầy sẽ xảy ra mà đúng không?”

Khuôn mặt Auguste đang mang biểu cảm nhẹ nhàng và tươi cười, nhưng tôi có thể thấy được nỗi đau cùng sự hối hận xoáy sâu bên dưới lớp da mỏng ấy. Không hiểu sao, nó khiến tôi khó có thể nhìn thẳng vào cậu. 

Lần này, đến phiên tôi gặp rắc rối trong việc tìm lời để nói. 

Khoảng lặng trong lúc lựa chọn từ ngữ khiến tim tôi nhức nhói. Cố gắng thay đổi chủ đề, tôi góp nhặt từng câu chữ.

“Tuy cú rơi đã được bảo vệ bằng ma thuật, nhưng khi đang bị hất xuống, cậu có chịu thương tổn chỗ nào không?”

“Không hề, tôi vẫn ổn cả. Chẳng biết là do tốt số hay vì Blackcurrant đã nhẹ tay nữa.”

“Nếu vậy thì may quá, nhưng……”

“Hahaha. Tôi chỉ định khiến mọi người bất ngờ chút thôi mà rốt cuộc lại thành ra như vầy. Thiệt tình, đúng là đáng đời nhỉ.”

Cậu ấy buộc bản thân nặn ra tiếng cười tươi vui trong lúc tự chế giễu chính mình.

“Đây là lần đầu đấy. Là lần đầu tiên tôi gặp được một con rồng không sợ mình ngoài Goldberry ra. ‘Mình có thể bay cùng với đứa trẻ này’……Tôi đã nghĩ thế, vậy mà—”

Auguste nhìn lên nóc căn lều và buông tiếng thở dài. Đôi mắt cậu ấy dường như đang nhìn xuyên qua căn lều và hướng về phía bầu trời xanh. Bầu trời mà chỉ vừa mới đây thôi vẫn còn là của riêng cậu.

“Bầu trời ra sao thế?”

“Đỉnh vô cùng. Tôi đã nghĩ rằng bầu trời là nơi mình thuộc về. Cứ như thể tôi đã hoà làm một với con rồng tới tận giọt máu cuối cùng ấy. Đến giờ này làn da tôi vẫn còn nhớ được cái cảm giác khi đôi cánh đập vào làn gió.”

“Nghe tuyệt thật nhỉ.”

“Ừ, tuyệt lắm. Không khác gì một giấc mơ cả. Giờ nghĩ đến việc cô nhóc ấy sợ hãi và không muốn bay cùng mình nữa, tôi thấy như cơ thể đang bị xé toạc một nửa vậy.”

Cất tiếng cười bất lực, thay cho việc rơi lệ, Auguste cụp mắt xuống và khẽ nhíu mày. Tôi đã cảm thấy sốc khi đấy lại là biểu cảm đau buồn nhất mà cậu có thể biểu hiện.

Hơn thế nữa, điều gì sẽ xảy ra cho cậu ấy một khi biết được rằng người dân tin chuyện mình gian lận? 

Tôi có cảm giác đường ray chở Auguste hướng về phía Quái thú Khế ước – đường ray mời gọi tôi đến lá cờ tử đang dần được trải ra.

Bên trong tôi, những mảng thông tin rời rạc đột nhiên khớp lại với nhau. 

Những con rồng sợ Auguste sao? A, ma thuật gây say. Bởi vì đang say nên nó mới không sợ cậu ấy nhỉ. 

Chắc hẳn việc Blackcurrant cảm thấy sợ hãi sau trận chung kết là do nó đã tỉnh táo trở lại. Liệu câu chú thuật bị phá vỡ một cách tự nhiên hay phải chăng có người đã nhúng tay vào? 

Đây chính xác là cái cảm giác bức bối khi đã trên bờ vực hiểu ra được nhưng lại vẫn còn thiêu thiếu thứ gì đó.

Khi tôi và Auguste đối mặt với nhau trong im lặng, mỗi người chìm trong suy nghĩ của riêng mình, chúng tôi nghe thấy một vài tiếng ồn từ bên ngoài lều.

“Hửm……Chuyện gì vậy nhỉ……?”

“Thiệt tình. Có vẻ như tên ồn ào đã tới mất rồi.”

Người vừa gạt mạnh chiếc rèm và xuất hiện không ai khác ngoài Louis.

Louis nhìn xuống Auguste với một nụ cười tự cao tự đại. Cậu ta vẫn đang mặc bộ giáp lúc thi đấu và trang trí kèm theo đó là những vòng hoa danh dự, thứ mà chỉ cần nhìn một phát thôi cũng đủ để có thể nhận biết được rằng cậu ta là người chiến thắng.

“Ồ, Hoàng tử Auguste! Vậy ra nhóc còn lì lợm sống sót à! Thật đáng tiếc khi chuyện như vậy lại xảy ra nhỉ!”

Thậm chí dù cho đang đứng ngay trước mặt đối phương, Louis vẫn thô lỗ như mọi khi. Sau khi xồng xộc xông vào lều khám bệnh, Louis kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống trước mặt Auguste.

“Louis, em biết tin rồi. Có vẻ như anh là người thắng cuộc nhỉ, tuyệt thật đấy.”

“Với năng lực của anh đây thì điều đó là đương nhiên thôi!”

Louis khoác lên vẻ mặt tự hào, dang rộng tay với điệu bộ phóng đại.

“Thay vì chuyện đó……Anh nghe qua rồi, Auguste. Nhóc đã gắn trang bị ma thuật trái phép lên con rồng của mình à? Cũng phải thôi, nếu không thì làm sao nhóc có cửa đọ lại anh được. Thế mà anh đây còn tưởng đâu là cuối cùng cũng kiếm ra được một đối thủ có thể sánh với mình nữa cơ đấy. Thật tiếc quá sức.”

“Trang bị ma thuật? Xin lỗi, nhưng em chẳng biết gì về vụ này cả.”

“Đừng giả ngơ chứ, Auguste. Nhóc đâu thể nào cưỡi rồng theo cách thông thường được, đến đứa con nít bú tí mẹ mà nó còn biết nữa là. Nè, nhóc lấy đâu ra thứ công cụ hữu ích đó vậy? Aurelia à? Hay là Karkinos?”

Màn diễn thuyết dài hơi của Louis càng lúc càng trở nên hăng say. Nhận định của cậu ta về Auguste hoàn toàn chỉ là những lời vu khống dựa trên đánh giá chủ quan cùng sự phỏng đoán. Nó khiến tôi không thể nghe thêm được nữa.

“Louis-sama, vào thời điểm này ta vẫn chưa biết được bất cứ chi tiết gì về trang bị ma thuật cả. Cha tôi cùng các chuyên gia khác hiện đang cố gắng hết sức để thực hiện việc phân tích. Cũng là một người ở vị trí nắm giữ trọng trách, mong anh kiềm chế việc đưa ra những thông tin thiếu cẩn trọng và không chắc chắn.”

Tôi cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.

Louis lần đầu để ý thấy sự hiện diện của tôi, cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm. Tuy nhiên, Louis ngay lập tức lấy lại bình tĩnh và nở nụ cười khó ưa trên miệng.

“Gì đây, hoá ra là đứa con gái của Aurelia khi ấy à? Hể……Vậy ra mấy người là như vậy nhỉ.”

“Em không biết anh đang hiểu lầm điều gì, nhưng Erica với em là bạn.”

“Hửm? Không phải càng chối thì càng đáng ngờ hơn sao ta.”

Như thể vừa tìm ra thứ gì thú vị lắm, Louis cất tiếng cười vang.

“Ahahaha. Đúng là không thể xem thường được. Nhóc dường như cũng có dòng máu dâm ô chảy đầy trong người hử, lại đi nhắm đến một đứa bé như vầy—”

“Không chỉ mỗi tôi không thôi, giờ anh lại còn muốn xúc phạm cô gái này—và thậm chí là cả mẹ tôi luôn sao, Louis!”

Auguste siết chặt nắm đấm và giơ tay lên. Thế nhưng, cậu ấy không di chuyển thêm nữa. Có vẻ như cậu đã tự ngăn cản bản thân với lý trí của mình. Ấy vậy mà, Louis lại thể hiện một bộ dạng sợ hãi quá lố và lên tiếng lăng mạ.

“Nhìn coi kìa! Chỉ cần biết rằng không thể chiến thắng bằng từ ngữ là liền chuyển ngay sang bạo lực rồi! Cái này là kết quả của sự kết hợp giữa dòng máu hạ đẳng và dòng máu tà dâm đây chứ đâu!”

Tia lửa dường như đang loé lên bên trong đôi mắt tím của Auguste. Là ảo ảnh sao? Nếu là như vậy, không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ.

“Ra vậy, Louis……Xin lỗi vì điều đó. Bạo lực là không tốt mà ha.”

“Tao mừng là mày đã hiểu đấy. Nếu hiểu rồi thì, cái này thực ra cũng vì lợi ích của mày cả thôi, Auguste. Cứ thử đánh tao trong tình huống này mà xem. Chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ mày là một đứa ngu ngốc đâm đầu vô tấn công người thắng cuộc chỉ vì tức giận sau khi bị lộ chuyện đã gian lận cho coi.”

“Đúng vậy nhỉ.”

Auguste buông nắm đấm ra và nhẹ đặt tay vào khoảng không gần thắt lưng mình. Đó là khu vực nơi cán kiếm lẽ ra đang nằm. Tuy nhiên, hiện thanh kiếm của cậu đã được tháo ra nhằm mục đích điều trị. Nếu chỉ vậy thì tốt rồi. Thế nhưng, khi nhìn vào người bên kia là Louis, tôi đã giật bắn mình.

Louis đang đặt tay lên thanh kiếm cậu ta đeo trên hông.

“Auguste-sama, Louis-sama, cái—!?”

“Erica, làm ơn. Xin cậu đừng nói gì cả. Đây là vấn đề giữa tôi và Louis.”

Auguste nói với một nụ cười. Nhưng, khác với mọi khi, tôi có thể cảm nhận được bầu không khí tàn nhẫn quyện lẫn trong đôi mắt cậu ấy.

“Nè, Louis, anh chỉ muốn nói có bấy nhiêu thôi sao? Nhân dịp này, em định là sẽ lắng nghe hết luôn, được chứ?”

“Tất nhiên còn nhiều nữa rồi. Đã thuộc hoàng gia Ignitia mà lại không thể cưỡi rồng thậm chí cả khi lên mười chẳng phải là điều đáng nhục nhã sao? Ờ, đúng rồi ha. Mày làm gì có giọt máu nào của Ignitia đâu chứ!”

“Hửm, rồi sao nữa?”

Auguste từ từ nâng tay phải lên. Hành động như thể cậu ấy đang rút kiếm ra. Và Louis lại một lần nữa, không khác gì hình ảnh phản chiếu trong gương, cũng rút ra thanh kiếm của mình với cử chỉ y hệt.

Tôi cảm thấy kinh hãi. Phải chăng Auguste đang điều khiển Louis. Làm thế nào cơ chứ? Quả thật, người Ignitia có sở hữu năng lực ngoại cảm cho phép họ thao túng những sinh vật sống khác. Có điều khả năng ấy tương đối yếu, hơn nữa cũng không thể áp dụng lên con người được.

Thế nhưng, ngay trước mắt tôi, Louis đã rút kiếm ra theo chuyển động của Auguste.

Louis thậm chí còn không nhận ra rằng bản thân đang cầm kiếm trên tay, cậu ta tiếp tục chìm đắm trong việc nhạo báng Auguste.

“Mày là đứa con một kẻ dâm ô, Auguste à! Kể cả khi mày không phải hoàng gia, ấy vậy mà mày lại là Hoàng tử cơ đấy! Bộ mày tính kết thúc lịch sử đáng tôn kính của Ignitia ở thời mình chắc?”

“Hể~?”

“Khi tao mà trở thành vua, mày sẽ phải xuống còn dưới cả một người tuỳ tùng nữa! Như cha mày đã làm với cha tao, tao cũng sẽ chỉ định ông ta tới một vùng lãnh thổ xa xôi hẻo lánh và rồi giết chết ông ta!”

“Hở~?”

Auguste đặt thanh kiếm vô hình lên trên cổ mình. Tương tự như vậy, Louis cũng đặt thanh kiếm thật của bản thân lên chiếc cổ cậu ta. Những giọt máu của Louis dần loang trên bề mặt kiếm.

“Phải rồi, ông cha đã giữ im lặng về người vợ dâm tà cùng đứa con hoang là mày cũng có tội mà không phải sao? Vì ông ta là vua, nên thậm chí một hành động bội tín như vậy cũng được tha thứ luôn chắc! Việc ông ta không bỏ rơi mày chính là đã phản bội vương quốc này rồi đấy!”

“Hửm~. Nhân tiện, dòng máu hoàng gia có màu như vầy à. Trông thì cũng có khác gì máu thường đâu nhỉ.”

“Gì vậy? ……Thế này là sao? Tại sao kiếm của mình……Ơ? Đau quá……?”

Cuối cùng dường như cũng đã để ý thấy điều bất thường, khuôn mặt Louis tái đi. Chứng kiến sự hoảng loạn của cậu ta, Auguste nở nụ cười tàn nhẫn.

“Thấy anh lúc nào cũng tự hào về nó, tôi còn tưởng đâu nó có màu gì đặc biệt nữa chứ, thất vọng thật đấy.”

“Không di chuyển……Tay của mình, nó không chịu di chuyển……Khoan, đợi đã……Ai đó làm ơn ngăn cánh tay tôi lại đi! Ai cũng được! Làm ơn giúp tôi với! Tôi sắp sửa bị chính mình giết chết mất rồi!”

“Nè, nè, anh nói gì thế, Louis? Cái này đơn giản chỉ là chuyện khác với anh, cánh tay anh nó có thứ gọi là liêm sỉ của một người bình thường thôi mà. Anh cuống quýt làm gì cơ chứ?”

Không biết từ lúc nào, những binh lính cùng vị y sĩ ở cả trong và ngoài lều đều đã ngã lăn trên sàn. Họ đang nằm vật lộn với cả hai tay hai chân dính lại với nhau, như thể bị trói chặt bởi một sợi dây vô hình.

Auguste dồn thêm lực vào đôi tay. Thanh kiếm của Louis ngày một cắm sâu hơn vào cổ cậu ta.

“Cái này là tại anh thôi, Louis……Bởi lẽ anh đã khiến tôi tức giận đến mức này.”

“Không được đâu! Auguste-sama!”

Tôi kêu lên trong tuyệt vọng.

Auguste quay lại về hướng tôi. Với biểu cảm như thể đã lấy lại tỉnh táo, cậu ấy sững sờ nhìn tôi.

Âm thanh thanh kiếm rơi xuống nền đất vang vọng. Louis trườn bò trên mặt sàn, vừa ép chặt vết thương vừa khóc. Cậu ta đang chảy máu, nhưng trông không có gì là nặng. Tình trạng hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng.

Thật may quá. Chắc chắn, nếu lỡ Auguste mà giết cậu ta, cậu ấy cũng sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng mất.

“Erica……tôi, ban nãy, cái gì……?”

“Auguste-sama……”

“Aah, ra vậy. Đây……Đây không phải sức mạnh của con người. Không phải là sức mạnh một con người có thể sở hữu……Nó là thứ sức mạnh giẫm đạp lên nhân phẩm của con người, của sự sống.”

“Không phải thế, Auguste-sama!”

“Không đâu, đúng là như vậy đấy. Tôi không được rồi. Bất kể có là con của cha tôi hay không, tôi cũng không cách gì trở thành một vị vua được……Tôi không nên ở cùng với con người……”

Auguste che mặt với một tay, loạng choạng rời khỏi tôi. Tôi có cảm giác mình không nên để cậu ấy lại một mình. Thế nhưng, khi tôi đang định đuổi theo, với đôi mắt trống rỗng, Louis và những binh lính đã dang rộng tay và ngăn tôi lại.

“Louis-sama, làm ơn tránh ra đi!”

“Khôngđượckhôngđượckhôngđược……M, mình k-không th……Ở cạnh b-bất cứ ai……”

“Không thể trở, thành vua, không, thể trở thành, vua không, thể trở, thành vua……”

“Kh, không, con người, k-k-không, th, thể, khôngg thể……”

Tất cả đồng loạt lẩm bẩm những từ ngữ rời rạc không rõ nghĩa. Chuyển động của họ cứng ngắc như thể một con rối.

Trong lúc tôi bị kẹt lại, Auguste rời khỏi chiếc lều.

“Auguste-sama! Xin đợi đã!”

“Xin lỗi, Erica. Cảm ơn vì đã đối xử tốt với tôi. Nhưng, cậu không thể tiếp tục đến gần tôi thêm nữa……Tạm biệt.”

“Không được! Auguste-sama!”

Tôi xoay sở đẩy lùi những người giờ không khác gì một con rối và cũng ra khỏi chiếc lều. Tuy nhiên, thứ chờ đợi bên ngoài lại là vô số hỗn loạn mà ở trong lều không cách gì có thể so sánh được.

Đám đông đã bị biến thành những bầy búp bê với đôi mắt trống rỗng. Hàng trăm, hàng ngàn người đang di chuyển thành hàng, bước đi với cơ thể nghiêng ngả. Tất cả đều mang khuôn mặt tựa chiếc mặt nạ với cùng một biểu cảm đồng nhất đồng thời lẩm bẩm những lời vô nghĩa.

Nó làm tôi nhớ đến mấy bộ phim về thây ma mình đã từng xem ở kiếp trước. Nhưng những người này vẫn còn sống, có lẽ chỉ là đang bị điều khiển bởi năng lực ngoại cảm mà thôi.

Một vài người trong số đó vẫn giữ được tỉnh táo, chẳng hạn như Aurelia, những người vốn không nhạy với ma thuật tinh thần và các pháp sư cấp cao của Hafan, những người sở hữu ma thuật phòng vệ mạnh. Tuy nhiên, họ dường như không thể di chuyển được vì lượng người bị điều khiển đang lấp đầy lối đi.

Còn có một nhóm khác tách biệt với dòng người chật kín này. Đó là nhóm các con rồng hiện đang vây quanh Auguste. Những con rồng lần lượt đáp xuống gần Auguste hoặc bay lượn xung quanh cậu ấy. Tất cả dường như cũng trong tình trạng không tỉnh táo, với ánh mắt thư giãn như thể đang mơ màng, chúng di chuyển theo Auguste một cách không chắc chắn.

Trong số đó, duy chỉ có Goldberry trên vai cậu ấy là trông vẫn không khác gì mọi khi. Nó có vẻ đang ân cần an ủi Auguste.

“Auguste-sama!”

Auguste không quay đầu nhìn lại, cậu ấy rời đi cùng với con rồng. Trong lúc tôi còn chưa kịp tách khỏi bức tường rồng cùng dòng người bị điều khiển, bóng dáng của cậu ấy đã biến mất đến nơi nào đó.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Tiềm năng mấy đứa main otomegame này khiếp thật đấy (trừ nữ chính?)
Xem thêm
T tưởng mấy lời xúc phạm kia đủ để chém nó rồi? Trong này xúc phạm vua ko bị xử à
Xem thêm
Drama coming...
Xem thêm
Nếu mang theo tir thì tốt nhỉ
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
xin tem
Xem thêm