Hôm sau, Horikita và Nanase hẹn nhau một cuộc gặp gỡ thảo luận vào ngày thứ hai. Cũng trong hôm đó, mối quan hệ hợp tác bình đẳng giữa hai lớp đã được thiết lập thành công. Vào ngày thứ ba có tổng cộng 157 nhóm cộng sự được xác nhận, đến đây thì tất cả đều tập trung hướng đến bài thi viết. Kouenji vẫn không thể hiện chút tinh thần hợp tác nào, nhưng khi Nanase trực tiếp đưa ra yêu cầu trở thành cộng sự, bất ngờ thay nó lại đồng ý. Về điểm này thì cả tôi lẫn Horikita đều ngạc nhiên. Tuy phải chịu một vết thương khá nặng ở tay trái nhưng chung qui cũng đáng bõ công. Có không ít học sinh bị bất ngờ khi nhìn thấy bàn tay trái đang bị băng bó của tôi, nhưng nhờ có Chabashira và thầy Mashima hỗ trợ giữ bí mật mà không có thêm ai biết được sự việc lần này và tôi vẫn được phép tham gia kì thi. Trong suốt hai tuần nay tôi đã có nhiều dịp gặp gỡ với những học sinh năm nhất khác nhau nhưng học sinh đến từ White Room kia vẫn tuyệt nhiên chưa xuất hiện. Bài thi đặc biệt đã kết thúc mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì đáng chú ý, khiến tôi không khỏi dấy lên nghi vấn liệu rằng người đó có thực sự tồn tại hay không. Về những người đã tiếp xúc với tôi, ai cũng nằm trong diện tình nghi. Một học sinh có quãng thời gian học cấp hai nổi bật và rõ ràng như Housen nên ở ngoài danh sách nghi vấn, thường thì đó là lẽ đương nhiên. Thế nhưng đến cả Ryuuen cũng không thể chắc chắn được rằng Housen kia và Housen này có phải là cùng một người hay không. Tức có nghĩa, vẫn có khả năng học sinh tên Housen đang ở đây là người hoàn toàn khác so với người được biết và kể đến trong quá khứ. Dù rằng Nanase trông như vô hại, nhưng qua cách cố tình giữ khoảng cách và thái độ của nhỏ từ sau sự kiện xảy ra ở chỗ Karaoke khiến tôi không thể nhắm mắt cho qua, bởi có thể cuộc gặp gỡ giữa cả hai chúng tôi đã được sắp đặt từ trước. Tuy hai nhân vật là Amasawa và Housen- những học sinh đã hợp tác lập mưu khiến tôi bị đuổi học cũng rất đáng chú ý, nhưng nếu xét lí do cho những động thái đó là vì 20 triệu Private Point kia thì cả hai vẫn nằm trong phạm vi có thể du di. Dù là ai đi nữa, tôi vẫn chưa tìm được bằng chứng xác thực được họ có mối liên can đến học sinh đến từ White Room kia.
Nếu đối phương tỏ ra sơ hở dù chỉ một chút, chưa chắc gì tôi có thể nắm được thời cơ. Có lẽ tình trạng này vẫn sẽ còn tiếp diễn.
Và rồi... Hôm nay, ngày 1 tháng 5. Cuối cùng, thời điểm công bố kết quả cũng đã đến.
Vào tiết thứ 6 cũng là tiết học cuối cùng trong ngày, buổi công bố diễn ra.
“Từ giờ tôi sẽ công bố kết quả kiểm tra của bài thi đặc biệt. Có thể xem công bố trên bảng đen cũng được, nhưng mấy đứa cũng có thể xem qua máy tính bảng của mình để dễ nắm bắt thông tin chi tiết.”
Không cần mất công chằm chằm nhìn lên bảng, có thể tự mình phóng to những phân khúc đáng chú ý để xem kết quả.
Tôi cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Horikita đang nhìn mình. Bài thi đặc biệt lần này có độ khó cao nhất từ trước đến nay nên rất khó có thể đạt được điểm tối đa, về vấn đề này thì không bàn cãi. Và cũng rất khó có tình trạng hai người có số điểm giống hệt nhau.
Môn học mà Horikita và tôi quyết định dùng điểm để cạnh tranh trong ngày diễn ra bài thi viết là [Toán Học].
Màn hình thay đổi, kết quả kì thi hiện ra trên máy tính bảng.
Không để ý đến những con số xếp sau tên của những học sinh khác, trước nhất tôi hướng mắt xem điểm mình.
Tiện thể, tôi đã nắm được tình hình lớp trong lúc tìm bảng điểm của mình.
Học sinh bị đuổi học... Có vẻ như tất cả đều đã vượt qua kì thi này trót lọt.
Dù đổi hướng sắp xếp thế nào, số điểm tổng thấp nhất vẫn là 579. Vậy là tất cả đã thành công thoát khỏi cơn nguy. Sự cố gắng của học sinh là điều hiển nhiên phải công nhận, nhưng như thế không có nghĩa là họ đã hoàn toàn vượt mức tiêu chuẩn trong bài thi đặc biệt mà nhà trường đã gấp rút tổ chức xuyên suốt cả tháng tư này. Thực ra thì những câu hỏi trong kì thi lần này, cả Ike lẫn Satou đều dư sức lấy được trên 250 điểm không chút khó khăn. Tức có nghĩa ngay từ đầu, bảng điểm dự đoán dựa trên học lực đã được soạn sao cho thấp hơn so với thực tế một cách có ý đồ.
Những tiếng thở phào nhẹ nhõm, hay những tiếng reo mừng vui sướng vang vọng xung quanh. Giờ thì xem thử điểm số của Horikita nào. Tôi đảo hướng danh mục, theo đó điểm số môn toán được sắp xếp theo thứ tự giảm dần hiện ra.
Quả nhiên là môn học được chọn để cạnh tranh, Horikita được 87 điểm. Nhìn vào số điểm 84 của Keisei xếp ngay phía sau, không cần nói cũng biết nhỏ đã cố gắng ôn tập như thế nào. Sau đó là một loạt những cái tên có học lực tiệm cận A, nhưng ở môn nào đi nữa thì họ cũng xếp thành một dãy dài liên tiếp những điểm số ở khoảng 80, tạo thành một bức tường lớn. Bởi lẽ 10 điểm cuối cùng để lấy số điểm 100 không nằm trong chương trình học của năm nhất, chưa kể đến độ khó tương đương.
Cả lớp đang tràn ngập trong sự hân hoan và vui sướng, nhưng dần dà có thể nghe thấy đâu đó, những tiếng xôn xao bắt đầu xuất hiện.
Dĩ nhiên, không cần tìm hiểu cũng biết những tiếng xôn xao đó là vì lí do gì qua ánh nhìn của Chabashira, cũng như của những học sinh nhận ra được sự khác lạ đang hướng về phía tôi. Bởi lẽ ở môn toán, xếp trên số điểm 87 của Horikita chính là tên tôi nên cũng chẳng trách sao họ cảm thấy bất ngờ.
“Đ-điểm tuyệt đối... Cái này... Thật hả trời?”
Dù đặt bộ lọc theo bất cứ môn thi nào đi nữa, không có dù chỉ một học sinh nào được trên 90 điểm.
Duy chỉ có một môn, điểm số phần thi toán học của tôi là ngoại lệ.
Tiện đây, tôi đã lấy khoảng trên dưới 70 điểm cho những môn còn lại.
Có nhiều học sinh đang không hiểu lí do tại sao tôi chỉ có duy nhất một môn vượt lên trên mặt bằng chung còn lại.
Độ khó tăng dần theo số điểm của kì thi viết lần này cao hơn những gì tôi tính trước, rủi ro nếu được điểm tối đa rất cao nên tôi đã cố tình thả điểm. Tuy từ giờ không còn có thể tránh được sự chú ý trong lớp cũng như trong trường, nhưng nghĩ đến những động thái mà Tsukishiro sẽ bày ra từ nay về sau thì nhiêu đây chỉ là cái giá nhỏ.
Nếu như chọn cách ra tay trước như thế này, có thể giảm thiểu được những vấn đề phát sinh cho lần sau.
Sudou lúc nào cũng cười nói rôm rả với Ike, giờ lại không giấu gì vẻ ngạc nhiên mà nhìn tôi trong im lặng.
Những thứ tôi đã làm cho đến nay, cộng thêm việc tôi hợp tác với Housen vài ngày trước.
Vì đã chứng kiến tất cả nên chắc hẳn sự ngạc nhiên của nó nhiều hơn hẳn những học sinh khác.
Tóm lại thì tình hình đã có nhiều biến chuyển trong khoảng tháng 4 này. Từ giờ về sau, tôi phải chuẩn bị tinh thần để đáp lại đủ thứ câu hỏi thắc mắc từ những học sinh đang nhìn mình với ánh mắt săm soi.
1
Trong giờ học, chẳng ai hỏi han gì tôi cả. Nhưng khi tan học thì khác.
Cùng lúc Chabashira thông báo kết thúc buổi học hôm nay, người ngay lặp tức đến chỗ tôi không phải Horikita mà là Keisei.
“Kiyotaka, nói chuyện chút được không?”
Một học sinh có thành tích nếu phải nói là cao nhất lớp cũng không ngoa, dĩ nhiên Keisei biết rõ lấy được 100 điểm khó thế nào.
“Xin lỗi nhưng cậu có thể để sau được không, Yukimura? Để tôi nói chuyện với cậu ta một chút.”
Người vừa nhảy vào cắt ngang cuộc trò chuyện là Horikita.
“Xin lỗi, Keisei. Có chuyện gì để sau hẵn nói.”
“À, ừ.”
Không chỉ Haruka và Airi, đa phần những học sinh khác đều hướng sự chú ý đến tôi. Giữa khung cảnh đó, tôi cùng Horikita rời khỏi lớp học.
Vẫn tiếp tục bước đi trong im lặng, sau khi xác nhận rằng xung quanh không có ai, Horikita nhìn tôi.
“Không biện hộ. Tôi đã sử dụng hết những gì mình có và hoàn toàn thỏa mãn với số điểm mình đã đạt được.”
“Có muốn tái đấu không?”
“Về câu hỏi cuối cùng, tôi không hiểu nổi đề ghi gì. Ở thời điểm hiện tại không thể nào giải được câu đó đúng không? Tôi còn chẳng biết bao giờ mình mới có thể giải được dạng câu hỏi như thế.”
“Câu đó giải bằng lí thuyết độ đo và tích phân Lebesgue... Có lẽ là toán đại học nhỉ?”
Vì không rõ thông tin chi tiết về lĩnh vực này nên tôi không thể trả lời chính xác.
Hồi nhỏ tôi đã từng học qua, nhưng do không có dịp tham khảo để sử dụng nhiều nên cũng không rành lắm.
“...Được rồi, tôi đúng là ngốc nên mới đi hỏi cậu.”
Như muốn bỏ cuộc, Horikita cố tình buông một tiếng thở dài rồi chằm chằm nhìn tôi.
“Dù có hơi khó chịu nhưng tôi chấp nhận thua cuộc. Tôi đã hai lần liên tiếp không công nhận chiến thắng của cậu rồi. Nếu cứ cố chấp thế này, cuối cùng tôi sẽ tự xem bản thân mình là đồ ngốc mất.”
Horikita đã rất nỗ lực và cố gắng lắm rồi, nhưng khen nhỏ lúc này chắc chỉ phản tác dụng mà thôi.
“Về cái điều kiện mà cậu giao trước đây...”
“Trò đây rồi, Ayanokouji.”
Có lẽ Horikita đang định nhắc đến chuyện về hội học sinh, nhưng chưa kịp nói xong thì bị ngắt ngang giữa chừng.
Dường như Chabashira đến đây tìm tôi.
“Cô có việc gì cần tôi à?”
“Phản ứng gì mà lạnh nhạt thế? Không có tôi giúp mấy hôm trước, chẳng phải cậu sẽ gặp khó khăn sao?”
“Đúng là vậy. Lần đó nhờ ơn cô.”
“Tôi về đây. Chuyện kia để ngày mai bàn lại.”
Hoàn toàn không muốn nói chuyện này trước mặt Chabashira, nhỏ chào tạm biệt rồi rời đi.
Chabashira tiễn Horikita bằng mắt được một lúc, xong quay lại nhìn tôi.
“Có vẻ như tôi làm phiền rồi, nhưng đây là chuyện gấp. Chủ tịch tạm quyền Tsukishiro cho gọi cậu. Đi theo tôi.”
“Rõ rồi.”
Dù có chống đối nhưng cũng không thể không truyền lời lại được.
Đi trước tôi vài bước, Chabashira hỏi mà không quay đầu lại.
“Để tôi báo trước cho cậu biết, theo lời thầy Mashima, trong kì thi đặc biệt lần này chủ tịch tạm quyền Tsukishiro không hề có động thái khác lạ nào.”
“Rõ ràng là thế. Nếu muốn làm thì phải làm trước lúc thi, đấy mới là thời điểm để chuẩn bị.”
Trong thời gian diễn ra bài thi đặc biệt, chỉ có thể ngồi chờ kết quả.
“Từ nay về sau, có khi nào những biện pháp mạnh tay hơn sẽ được sử dụng không?”
“Tức là sao?”
“Bị đâm dao không phải chuyện đùa đâu. Cậu không nghĩ cha mình có lẽ cũng đã nhúng tay vào sao?”
“Chẳng liên quan gì đến cái tay này đâu.”
Tôi vẫn chưa báo cáo cụ thể sự việc lần này cho Chabashira. Dĩ nhiên, cái vụ 20 triệu Private Point kia cũng thế. Có lẽ chính Chabashira cũng không hề biết.
“Nếu vậy thì tốt, tôi nghĩ có khả năng cậu sẽ bị bắt cóc và cưỡng chế phải rời trường đấy.”
“Muốn thế thì phải cần thêm người. Vậy nên cô không cần phải lo.”
Bắt một chú thỏ con ra ngoài thì không nói, nhưng đối tượng lại là một con người to hơn rất nhiều nên chuyện đó không thể xảy ra.
“Thế thì không sao. Bởi tôi rất cần sự có ích của cậu. Qua việc đạt được điểm tối đa môn toán trong kì thi lần này, tôi đã chính thức công nhận cậu là một cá nhân đặc biệt.”
Một con điểm tối đa kéo theo bao phiền phức, âu cũng có thể nói đây là cái giá phải trả.
Chẳng lâu sau, tôi đặt chân đến phòng tiếp khách.
Để Chabashira lại, một mình tôi bước vào trong phòng.
“Chân thành biết ơn cậu đã cất công vất vả đến đây gặp tôi, cậu Ayanokouji.”
“Đến cả giáo viên chủ nhiệm mà cũng sai vặt được, ông đang tính làm gì thế? Càng lúc ông càng đáng nghi hơn rồi đấy.”
Không tỏ ra chút gì rằng mình đã nhận được sự trợ giúp của Chabashira.
Tôi giả vờ như mình đang cảm thấy khó hiểu trước tình cảnh bị chủ tịch tạm quyền gọi lên đây.
“Bởi vì một chủ tịch tạm quyền như tôi không thể đích thân đến lớp gặp cậu được.”
Tuy được mời ngồi, nhưng tôi vẫn cứ đứng đấy mà không làm theo.
Cứ thế, Tsukishiro bắt đầu cuộc hội thoại bằng một câu hỏi xác nhận.
“Đã qua tháng 4 rồi, liệu rằng cậu đã nắm được thông tin gì về học sinh được cử đến hay chưa? Tôi nghĩ rằng mình cần phải xác nhận chuyện này.”
Có lẽ ông ta đang nói đến giao kèo rút lui nếu tôi tìm thấy được học sinh đến từ White Room nội trong tháng 4.
“Tuy có day dứt, nhưng tôi vẫn không biết ai là học sinh đến từ White Room.”
“Câu trả lời có hơi hụt hẫng nhỉ. Cứ thử thật lòng nói thử tên người mà cậu cảm thấy đáng nghi dù chỉ một chút xem?”
“Tôi không nói những thứ mình không chắc chắn. Ít nhất là trong trường hợp này.”
“Ra là vậy. Có nghĩa rằng đứa trẻ đó đã hòa nhập vô cùng khéo léo.”
Gật gù ra vẻ thấu hiểu, Tsukishiro trưng ra khuôn mặt thỏa mãn.
“Tôi chẳng hề nhận thấy dấu hiệu đặc biệt nào của người từ White Room cả. Người đó xóa dấu vết kĩ thật.”
“Trong mấy tháng trở lại đây, trò đó đã được tiếp thu rất nhiều để trở thành một học sinh cao trung đấy.”
Đúng là bọn họ đã cẩn thận chuẩn bị trước. Mà, nếu không làm thế thì còn lâu cái kế hoạch này mới thành công.
“Cơ mà phải thay đổi quá nhiều, từ lúc vừa bước chân vào ngôi trường này đến nay cậu cũng đã cơ cực không ít nhỉ? Từ cách nói chuyện, thái độ, tư duy đến cách sinh hoạt nữa. Trông cậu lúc nào cũng thật thiếu tự nhiên.”
Cứ như đã luôn ở cạnh để quan sát tôi, Tsukishiro mỉm cười lạ lùng.
Nghe như một trò đùa đơn giản, nhưng điều đó tạo cảm giác cho thấy ông ta nắm rõ mọi thứ trong tay.
“Cuộc sống của một học sinh cao trung bình thường, đúng toàn là những thứ khó có thể tưởng tượng được.”
“Tạm thời thì cậu Ayanokouji vẫn chưa nhận ra. Trước mắt tôi chỉ cần xác minh nhiêu đó thôi. Cậu có thể về được rồi, tôi không phiền đâu.”
Như đang muốn kết thúc cuộc trò chuyện, Tsukishiro mời tôi ra khỏi phòng gặp mặt. Ông ta không hề tỏ ra dù chỉ một chút đoái hoài nào đến bàn tay trái đang bị băng bó lại của tôi. Không thay đổi tư thế, tôi tiếp tục cuộc hội thoại với Tsukishiro.
“Chủ tịch tạm quyền Tsukishiro, chẳng phải có việc gì đó nằm ngoài tính toán của ông đã xảy ra sao?”
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Đã sang tháng 5 rồi. Chẳng phải ông đã muốn giải quyết dứt điểm nội trong tháng 4 hay sao?”
“Không không, chẳng việc gì phải vội vã cả. Thời gian dự trù có hơi lâu hơn tôi tưởng.”
“Ra là thế. Tôi cứ ngỡ rằng có vấn đề gì đó nằm [Ngoài Dự Tính] của ông chứ.”
“Điều cậu vừa nói mới thú vị làm sao. Cậu có dẫn chứng nào cho nhận định trên không?”
“Ít nhất, tôi cảm nhận được bên đấy đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng để dàn cảnh nhằm khiến tôi bị đuổi học trong kì thi đặc biệt lần này. Sau cùng, học sinh đến từ White Room kia chỉ việc tiếp cận và tìm cách trở thành cộng sự của tôi là mọi thứ đâu sẽ vào đấy. Tuy nhiên, tôi lại chưa thấy bất kì ai có động thái nào như vậy trong số những học sinh năm nhất.”
Dĩ nhiên có một trường hợp đã đến để nhờ tôi lập nhóm cùng là Tsubaki, nhưng chỉ ở mức độ giao tiếp như thế thì vẫn chưa đáng lưu
tâm.
“Đến mức tôi muốn tự hỏi mình, rằng chẳng phải có người đến từ White Room đang trà trộn trong số những học sinh năm nhất hay sao.”
“Tức, cậu không nghĩ đó là sự thật?”
“Điều đó khiến tôi không khỏi băn khoăn.”
“Tôi có thể nhận thấy cậu đã gặp khó khăn trong vấn đề cộng sự thông qua OAA. Nhưng cậu lại là một người rất đặc biệt. Đến mức tôi nghĩ có nguy cơ sẽ bại lộ nếu phái học sinh từ White Room đến tiếp xúc với cậu mà không có sự tính toán. Thế nên tôi nghĩ nhắm đến những cơ hội từ nay về sau là quyết định đúng đắn.”
“Ông lo xa quá nhỉ?”
“Có lẽ là vậy.”
“Chủ tịch tạm quyền Tsukishiro, đi ngược với những tính toán, người đến từ White Room đã không tuân theo những chỉ thị của ông. Nếu suy nghĩ theo hướng đó, tôi có thể phần nào giải thích được một loạt những sự kiện ngoài ý muốn lần này.”
“Thật tình. Trí tưởng tượng của cậu thật sự thú vị.”
Nheo mắt như đang cảm thấy thú vị, Tsukishiro đưa tách trà đã được chuẩn bị lên môi uống một ngụm.
Sau một hồi im lặng không lâu, ông ta đưa tách trà ra xa khỏi miệng.
“Được thôi. Sẽ phiền lắm nếu cậu yêu cầu đính chính những lời tôi nói, nhưng tôi thừa nhận với cậu. Đúng thật, lần này tôi đã lập sẵn ra một kế hoạch để đảm bảo rằng cậu sẽ bị đuổi học. Tuy nhiên, đứa trẻ đó đã bỏ ngoài tai tất cả.”
Ban đầu thì phủ nhận, nhưng ngay lặp tức Tsukishiro thừa nhận sự thật rằng kế hoạch lần này đã đi chệch hướng.
“Đứa trẻ đó vẫn chưa trưởng thành, có những thứ đơn thuần như thời kì nổi loạn mới thật sự dễ thương làm sao. Nếu không phải vì lí do đó, có lẽ tôi đã không thể cười được như thế này rồi.”
Được ủy thác, học sinh được phái đến đây kia đã bất tuân chỉ thị của Tsukishiro.
Nếu những lời đó là sự thật thì quả nhiên không thể nào vui vẻ cho được.
“Hãy cẩn thận đấy cậu Ayanokouji. Lần sau, người ra lệnh cho học sinh đến từ White Room kia không còn là tôi nữa.
“Nhìn qua là biết rồi không phải sao? Cách làm của ông tệ quá mà.”
“Có lẽ vậy. Thế nhưng, việc tôi nhận được chỉ thị tìm cách đuổi học cậu vẫn không thay đổi. Dù có bị lợi dụng như một con tốt thí, tôi vẫn sẽ thực thi chỉ thị đó đến cùng. Nếu thất bại thì sẽ bị vứt bỏ, đó là chuyện hiển nhiên. Ít nhất là cho đến khi được bổ nhiệm vào vị trí khác.”
Trước đây tôi từng nghĩ Tsukishiro và học sinh đến từ White Room này có mối liên kết chặt chẽ với nhau. Song, đến đây thì việc mối quan hệ giữa cả hai không hề đơn giản như thế đã hoàn toàn sáng tỏ. Thế nhưng nếu đó là sự thật, mục tiêu mà phía bên kia đang nhắm tới qua sự việc này là gì?
Liệu mục tiêu này có liên đới đến việc đuổi học tôi, chẳng hạn như giúp gia tăng tỉ lệ thành công.
Hay tất cả chỉ là đánh lừa, nhằm khiến cho tôi bị rối trí.
Phải chẳng học sinh từ White Room này đang nổi loạn... Hơn thế nữa, cũng có thể chính hắn ta là kẻ giật dây sau màn.
Xác xuất xảy ra của tất cả những trường hợp kể trên đều ngang nhau.
Dẫu sao Tsukishiro cũng là một kẻ rất thích dùng chiêu trò lên người khác, chuẩn bị tinh thần trước là việc nên làm.
Chí ít có thể thấy ông ta không hề tỏ ra vội vàng, cũng không hề có bất kì biểu hiện dao động nào.
“Một điều cuối cùng... Nếu đứa trẻ đó đi ngược lại với ý muốn của cha cậu, tùy theo trường hợp mà tự rời trường sẽ là lựa chọn tốt đẹp hơn cả, đó là chuyện hiển nhiên. Chừng nào cậu còn giữ vững danh hiệu Kiệt Tác Tuyệt Vời Nhất của White Room, sự ghen tị hướng đến cậu sẽ chỉ ngày càng tăng theo hướng tiêu cực mà thôi. Cậu phải làm gì để được đứa trẻ kia công nhận, chỉ tưởng tượng thôi tôi đã thấy kinh khủng rồi.”
Để lại những câu nghe chừng như bông đùa nhưng thực chất lại là lời cảnh cáo đáng lưu tâm ấy lại sau lưng, tôi rời khỏi phòng tiếp khách.
.
.
.
.
Kì Thi Đặc Biệt - Thứ Hạng Điểm Tổng.
Hạng 1- Năm 2 lớp A- Điểm trung bình 725 điểm.
Hạng 2- Năm 2 lớp C- Điểm trung bình 673 điểm.
Hạng 3- Năm 2 lớp D- Điểm trung bình 640 điểm.
Hạng 4- Năm 2 lớp B- Điểm trung bình 621 điểm.
.
.
.
.
Thông Tin Về Class Point Vào Ngày 1 Tháng 5.
Năm 2 lớp A do Sakayanagi lãnh đạo- 1169 điểm.
Năm 2 lớp C do Ryuuen lãnh đạo- 565 điểm.
Năm 2 lớp B do Ichinose lãnh đạo- 539 điểm.
Năm 2 lớp D do Horkita lãnh đạo- 283 điểm.
57 Bình luận
đã thế mấy đứa đc gửi lại ghen vs main thì ko nổi loạn cũng nổi điên :))))