Maiden Of The Cursed Blad...
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Kagami Lily.

Chương 40 - Đêm đầy hoa.

57 Bình luận - Độ dài: 1,071 từ - Cập nhật:

Cũng không hiểu tại sao trong thế giới này, thời gian ban ngày là khá ngắn. Chỉ cần không để ý một chút là màn đêm với bóng tối dày đặc lại ngự trị một lần nữa trên mặt đất. Tuy vậy, Lily không hề ghét khoảng thời gian này chút nào, mà trái lại, cô lại cảm thấy bản thân ưa thích thời điểm mặt trời đã lặn hơn là khi nó còn ở trên cao.

Ánh đèn đường lập loè giữa những rặng hoa dưới trăng càng khiến cho cảm giác tản bộ sau cơn mưa tăng thêm phần sảng khoái. Tuy nhiên, Lily chợt nhớ tới bộ Kimono bị rách của mình khi có một cơn gió thoảng tinh nghịch thổi nhẹ cái hơi lạnh của đêm hè vào đùi cô.

Cô vốn định mượn kim và thêu từ bà lão ở Cúc Hoa Quán để vá nó lại. Những khi nghĩ kỹ thì đúng là khá bất tiện khi hành trang của cô chỉ có một bộ quần áo. Thành ra, Lily bèn hướng tới khu buôn bán của thị trấn nằm ở bờ sông nhằm mua cho mình thêm một bộ Kimono mới.

Mặc dù với một bộ Kimono váy ngắn thì vô cùng thuận tiện khi di chuyển, nhưng bản thân Lily lại chuộng váy dài hơn. Và lý do cho điều ấy cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là cô thích thế thôi.

Sau một hồi đi loanh quanh, Lily trông thấy một cửa tiệm bán kimono nằm ở góc của một con hẻm tối. Thấy vậy, cô liền tiến thẳng đến đó.

Do đa phần khách hàng quanh đây là các Samurai, nên cửa hàng bán kimono cho phụ nữ này xem ra không được nhộn nhịp cho lắm. Khi Lily bước vào trong cửa hàng, thì những người duy nhất ở đấy là cô và bà chủ tiệm. Dẫu vậy, khi nhìn quanh cửa tiệm một lượt thì nơi này phải nói là cũng rất bắt mắt; Đánh vào thị giác người xem là sắc màu rực rỡ của những bộ đồ may sẵn treo trên tường cùng với các bó vải bày bán ở gần đấy. Ngoài ra, Lily còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngây ngất toả ra từ bát lư hương đầy khói tím và những đoá hoa tươi trang trí nữa.

Nhưng, gần như ngay lập tức, mọi sự chú ý của cô đổ dồn về bộ Kimono màu đỏ lộng lẫy treo trên tường kia.

Bộ Kimono ấy được trang trí bằng những hoạ tiết hoa nhiều màu sắc - tuy không có nhiều, nhưng mỗi cánh hoa đều được thêu rất tỉ mỉ chu đáo. Hơn nữa, dù đây đúng là một bộ Kimono dành cho nữ, nhưng nó vẫn toả ra thần thái mạnh mẽ của một trang phục Samurai. Tuy nhiên điều đang nói nhất ở đây chính là màu sắc chủ đạo của bộ Kimono này. Trong thế giới xa lạ và lúc nào cũng đầy rẫy sự tăm tối này, thì sắc đỏ đó rực rỡ như một bông hoa bỉ ngạn yêu kiều vậy. Đỏ tuyệt đẹp, đỏ đến mức cô độc khi không thể hoà lẫn vào thế giới u ám này. Nhưng cũng chính vì thế, nhờ có nó mà khung cảnh âm u xung quanh mới được thổi hồn mà trở nên sinh động, quả không khác gì hoa sen giữa bùn nhơ.

“Con muốn bộ đấy,” Lily chỉ thẳng vào bộ Kimono đỏ.

“Hehe,” bà chủ cười xoà rồi nói, “Cô gái à, đó là báu vật của nhà này. Tôi sẽ không bán nó dù có đưa tôi là 30 kwan đi nữa.”

“Ah…” Lily chết lặng đi, đôi mắt lộ rõ vẻ thất vọng. Không thể ngờ là bộ Kimono ấy đắt đến vậy! Dẫu có rất thích nó, thì túi tiến của cô cũng không cho phép!

Thấy khuôn mặt thất vọng tràn trề của Lily, con tim của bà chủ quán bỗng chững lại một nhịp. Thế rồi, như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó, bà ấy bèn cất lời, miệng nở một cười, “Dù một bộ quần áo có đẹp đến cỡ nào, nhưng nếu không có ai thích hợp mặc chúng thì vẻ đẹp ấy sẽ không bao giờ được tỏ lộ. Không dấu diếm gì cô, dẫu người khác có trả giá bao nhiêu đi nữa, già này cũng không bán – nhưng nếu cô gái đây thật sự thích nó, thì bộ Kimono này là của cô. Chỉ cần đưa tôi phân nửa những gì cô có, ít nhiều gì cũng không sao cả.”

“Eh? Thật sao?” Lily cảm thấy cực kì vui sướng khi nghe thấy điều đó.

Bà chủ quán mỉm cười gật đầu.

Do lừa đảo chưa bao giờ nằm trong từ điển của Lily, nên cô thành thật đưa ra một nửa số tiền mà cô hiện có, vào tầm khoảng hơn một kwan.

Bà lão ấy chỉ lấy đúng một kwan rồi trả lại phần thừa cho Lily mà nói, “Giữ chúng đi, cứ nghĩ đây là phần thưởng cho sự trung thực của cô.”

“Bác chắc chứ? Con cảm ơn…” Lily nhận lại số tiền thừa với vẻ biết ơn, do hiện tai cô cũng không còn nhiều tiền.

“Cô gái trẻ, xin vào bên trong và tôi sẽ giúp cô mặc bộ Kimono, được chứ? Dù gì thì tôi cũng muốn tận mắt thấy nó như thế nào khi được mặc bởi một người thực sự xứng đáng.”

“Vâng,” Lily vui vẻ trả lời.

Mặt trăng tròn đã lên cao và đêm bây giờ đã khuya.

Lily rời con hẻm trong bộ Kimono màu đỏ, tay cầm cây dù ‘Sakura’ đi kèm với thanh Tachi, “Seiwa Tamashi” hay gọn hơn là “Seitama” nằm bên hông. Qủa thực cô không khác gì một tiên nữ vô tình lạc vào chốn phàm trần này vậy. Hay bình dị hơn chút, là một mỹ nhân đang đi hóng mát trong đêm.

Bà chủ tiệm nhìn bóng lưng Lily ngày một xa hơn, với đôi mắt vô thức chảy dài những hàng lệ, “Ôi,…Aomi, con ơi… Nếu con không bị lũ Quỷ Núi xé xác, thì bây giờ… chắc con vẫn đang mặc bộ đồ mẹ may cho, thậm chí có khi đã lên xe hoa mà yên bề gia thất rồi…”

Bình luận (57)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

57 Bình luận

Đệt bộ này bà lão làm cho đứa con quá cố mà thằng này mặc xong r bà lão đó mới nói :))
Xem thêm
Mlemmlemmlem
Xem thêm
Tủi thân thật
Xem thêm
Thank trans
Xem thêm
Càng ngày main càng dễ thương nhỉ
Xem thêm
má t đã cười nhẹ cho đến khi đọc câu cuối,cả 1 đời người chỉ bt nói hai chữ "giá như" :((
Xem thêm
Chia buồn cùng với chủ quán. Bộ Kimono này đáng được trân trọng đến muôn đời.
Xem thêm
Seitama tí đọc nhầm thành Saitama :))
Xem thêm
lúc đấy 1 kiếm lại sẻ đôi trái đấy lại khổ :))
Xem thêm