Magical★Explorer
Iris (入栖) Kannatsuki Noboru (神奈月昇)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Webnovel; Hồi 1: Bạn của nhân vật chính luôn là kẻ bất hạnh

Chương 19 : Sự kiện của Sempai 3

33 Bình luận - Độ dài: 1,119 từ - Cập nhật:

Tôi từng có nhiều bữa nhậu với một người bạn từ thời cao trung ở kiếp trước. Cậu ta làm kỹ sư máy tính tại một công ty đen. Là một người chăm chỉ, chịu khó, cậu ấy làm việc quần quật ngày qua ngày mà không một lời than vãn. Đã vậy còn nghiêm túc trong công việc, thế là cậu ấy leo lên từng cấp bậc trong đội ngũ công ty. Nhưng rồi một ngày nọ, cậu ấy xuất hiện với khuôn mặt chán nản, tôi đã thử hỏi vì sao trông ủ rũ như vậy. Cậu ấy nói chương trình mình đang thực hiện làm việc không hiệu quả như dự định. Mặc dù đã cố gắng sửa chữa nhiều lần, nhưng vẫn không thể thành công.

“Chương trình máy tính chỉ làm theo những gì nó được lập trình thôi. Không có gì lạ khi nói nó là lỗi của tao, mày ạ”

Cậu ấy nói như vậy trong khi uống rượu. Cuối cùng, nguyên nhân không phải lỗi do trong khi lập trình. Mà có vẻ cái máy nó tự hỏng.

“Một điều như thế mà cũng xảy ra được cơ đấy”

Cậu ấy vừa nói vừa cười.

Nó giống hệt như tình trạng tôi phải đối mặt lúc này.

Vâng, tôi không sai.

Takioto Kousuke là nhân vật có thể học được tâm nhãn, nhưng một thứ trong cậu ta làm tôi phải phát điên vào mỗi thứ sáu hàng tuần. (Ngày Eroge xuất hiện)

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi tôi nhờ Mizumori Yukine giúp đỡ trong việc học kỹ năng, nhưng đến giờ vẫn không có chút tiến triển nào. Mặc dù tôi còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị trước khi bắt đầu năm học, vậy mà tôi vẫn ngồi chết dí một chỗ cho cái thác nước này táng vào người.

Điều đáng nói ở đây, thứ khiến tôi lo lắng nhất khi ngồi dưới thác nước này là sự hiện diện của cô ấy.

Tôi không rõ cô ấy kiếm nó từ đâu, nhưng cô ấy mặc một bộ trang phục giống của Miko (vu nữ) với vẻ ngoài cực gợi cảm khi vải quần áo dính sát vào làn da cô ấy. Có một chỗ tôi muốn kiểm tra kĩ càng hơn nhưng cơ thể tôi đang bị giáng mạnh bởi dòng nước lạnh buốt, nên ý nghĩ đó biến mất ngay lập tức.

Thay vào đó, tôi không còn cảm nhận thấy cơ thể mình. Có lẽ suy nghĩ phàm tục của tôi cứ liên tục đến rồi lại biến mất, nên việc tập trung càng trở nên dễ dàng hơn.

Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện dưới thác nước, chúng tôi làm ấm cơ thể bằng ma thuật. Rồi tôi gọi Sempai trong lúc cô ấy đang lau khô tóc mình.

“Em thật sự biết ơn những gì chị đã làm cho em nhưng sempai cứ giúp em thế này liệu có ổn không ạ?”

Sự thật là năm học sẽ sớm bắt đầu không chỉ với tôi, mà Sempai cũng vậy. Vậy mà, cô ấy lần nào cũng cùng tôi tập luyện ở thác nước.

“Takioto à, em đừng lo cho chị. Đây cũng là khóa huấn luyện cho chị luôn mà.”

Cô ấy nở nụ cười khi nói vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi. Tôi vốn biết cô ấy là người rất chu đáo kể từ trong trò chơi. Đó cũng là lý do tôi bị cô quyến rũ.

“Takioto nè, quan trọng là phải tập trung. Em phải mài giũa tâm trí mình nhiều hơn thế này thì mới cảm nhận được ma lực. Không cần dùng mắt mà dùng bằng giác quan thứ bảy của em”

Gì chứ, giác quan thứ 7?.... tôi hiểu ý cô ấy nói nhưng làm thì khó lắm. Ngay từ đầu làm gì có khái niệm giác quan thứ bảy ở Nhật Bản đâu, nên ngay cả vụ cảm nhận ma thuật cũng đã rất khó khăn với tôi rồi.

“Chị nghe nói nếu em làm chủ được tâm nhãn, em thậm chí còn cảm nhận được tác động. Cha chị nói rằng có thể thăm dò điểm yếu của quái vật bằng cách sử dụng kỹ năng đó”

Đó là lý do vì sao tỉ lệ chí mạng tăng khi dùng tâm nhãn, nhờ một phần kỹ năng này có thể cảm nhận được điểm yếu của đối phương. Tôi nghĩ nó rất quan trọng để đối đầu với lũ quái vật. Một kỹ năng bắt buộc phải có.

Nhưng khi nào thì tôi mới sử dụng được đây?

“Này, em có đang hiểu nhầm gì không đấy, Takioto?”

Có lẽ cô ấy bắt đầu nói khi không thể tiếp tục nhìn tôi nín chặt miệng như vậy. Khi tôi hướng mắt về phía cô ấy, tôi thấy sempai mặc bộ Miko ướt sũng và gần như trong suốt, cô ấy đang khoanh tay nhìn chằm chằm vào tôi.

“Thông thường, em đâu thể tiếp thu một kỹ năng nhanh như vậy đâu mà phải không?”

Đó có lẽ là tâm lí chung của thế giới này.

Tuy nhiên, tôi biết trong trò chơi, kỹ năng có thể đạt được trong vòng 3 lượt. Tính ra ngoài đời thì mất khoảng vài ngày.

Để nhân vật chính phá đảo trò chơi, hắn phải học tất cả các kỹ năng tốt nhất có thể. À thì, do tôi không có deadline nên cứ từ từ mà làm cũng được. Tất cả những gì tôi cần làm là gọi hắn ra ngoài cổng trường khi lễ tốt nghiệp kết thúc, và đập hắn một trận tơi bời là xong.

Nhưng, theo kinh nghiệm cá nhân từ tiền kiếp. Nếu tôi quá lề mề, thì sẽ rất khó để tăng cấp nó sau này.

“Em đừng vội vàng quá. Lúc này chỉ cần từng bước một thôi. Miễn sao em đừng bỏ dở giữa chừng là được”

Lời của Sempai, Nếu bạn hiểu hoàn cảnh của cô ấy đang phải rơi vào thì nó sẽ có rất nhiều ý nghĩa.

“Sempai………. À thôi, không có gì.”

Tôi cố nuốt lời nói xuống, gần như muốn giải tỏa nó ra khỏi lòng, nhưng lúc này chưa phải thời điểm thích hợp.

“Vậy à”

Cô nói vậy và hướng ánh mắt xuống lòng sông. Dòng nước chảy trong vắt không ngừng nghỉ.

Một chiếc lá đơn côi rụng xuống từ lưu vực ngọn thác. Chiếc lá đó chảy dọc theo lòng sông nhưng sớm bị vướng vào một tảng đá lớn. Chiếc lá ngừng tiến bước và cứ như vậy, nó mắc kẹt một chỗ.

Bình luận (33)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

33 Bình luận

thanks for chapter
Xem thêm
Thanks trans :v
Xem thêm
giác quan thứ 6 trong thế giới này chắc là cảm nhận ma lực
Xem thêm
đúng hơn giác quan thứ 7 là cảm nhận mọi thứ xung quanh mới đúng: bao gồm cả cảm nhận ma lương phát hiện điểm yếu (nói thẳng là tăng tỉ lệ chí mạng) tăng khả năng né tránh còn giác quan thứ 6 chắc là biết trước tương lai gần(chắc vậy do tôi mới đọc bộ này)
Xem thêm
@Vũ Văn Phạm Quang: giác quan thứ 6 chắc cx như là linh tính thôi, kiểu cảm nhận sát khí hay ánh nhìn từ ai đó mà ta chả bt, còn thứ 7 thì đúng là cảm nhận ma lực r
Xem thêm
Văn vở quá....
Tks trans
Xem thêm
Nội tâm thằng main phụ văn vở thế có khi nó mà nói với sempai là cổ đổ ngay lập tức không chừng
Xem thêm
Z...z...z, :))
Xem thêm
Bác tác literature note book quá
thx trans
Xem thêm
hmm, giác quan hứ 6 là j thế mà đã có thứ 7 rồi???
Xem thêm
Lão tác chuyên văn à
Xem thêm