Tối ngày thứ hai của chuyến đi
Fujimoto với hội của hắn đang tụt sạch hứng so với ngày đầu. Vì mệt nên cả lũ lăn ra ngủ cái một, trong khi tôi thì lại đang mong có một cuộc hỗn chiến ném gối thì…
Ai cũng đang say giấc. Tôi cũng đang định ngủ luôn thì bỗng chiếc điện thoại đang nằm cạnh futon rung lên…
“...”
Để tránh không cho ánh sáng điện thoại khiến mọi người thức giấc, tôi liền chùm kín chăn.
“Có còn thức không đó? Cô muốn gặp em quá Seiji-kun ơi.”
Ư… Hiiragi-chan lại tấn công trực diện nữa…
“Nhưng mà Sensei ơi, đã khuya lắm rồi mà?”
“Mồ, xấu tính quá!”
Dễ thương quá…
Một lát sau…
Giờ cả bọn đã ngủ cả rồi, nên nếu giờ tôi có trốn ra thì cũng không sợ bị phát hiện. Ờ thì đúng là tôi có nói sẽ không có chuyện gì xảy ra sau khi tắt đèn mà nhỉ, thôi, đi gặp cô nữ thần dễ thương nào. Chỉnh tề bộ yukata xong, tôi nhìn gương thềm lần nữa rồi khởi hành.
“Ah, em ra rồi sao!”
“Wah!”
Tôi bị Hiiragi-chan đón đầu.
“Này! Đây là hành lang đó!”
Tôi nỗ lực đẩy cô nang đi vì cứ cố bám dính vào tôi. Thật bất ngờ… mà, chắc cô giáo cũng đoán được tôi sẽ đi?
Khỉ thật, cô ấy đoán đúng mới chết.
“Sensei, cô làm gì đó?”
“Hiiragi-sensei đang… đi tuần tra đó!”
Funia, Hiiragi-chan làm dáng thanh tra. Chắc lại vừa nhậu xong đây mà… Khoác trên mình bộ yukata, tóc cô nàng xõa hết cả xuống, thay vì được buộc gọn như mọi khi.
“Đã tới giờ tắt đèn đi ngủ rồi cơ mà. Với tư cách là giáo viên, cô phải đi kiểm tra xem có cậu học trò hư nào lại dám trốn khỏi phòng đi chơi không.”
“Thế sao?”
“Và cô đã bắt được một bé hư đây.”
Pum pum, cô nàng cứ thọc má tôi trêu đùa. Chắc say thật rồi…
“Nhưng rõ ràng là cô đã gọi em ra để-”
“Dám cướp lấy trái tim của sensei, đúng là học trò hư mà.”
Cô nàng cười phè phỡn… Ư… say khướt rồi. Này này, ngực kìa! Thấy hết rồi! Lại không mặc áo ngực nữa sao trời?
...mà, yukata là phải thế mà nhỉ?
“Seiji-kun, sao cứ nhìn chằm chằm vậy, biến thái quá nha♡”
“Thôi đi nhé. Em cố lắm rồi đấy. Mà không phải cô đang dở công chuyện hả?”
“Đúng.”
“Vì nếu cứ làm mấy trò kiểu này, thì khi tỉnh táo lại là cô lại ôm hận cho coi.”
“Ừm… xin lỗi.”
Thanh “vui vẻ” của Hiiragi-chan tụt dần đều. Chà, giờ lại thấy có lỗi quá.
“Tại cô trẻ tuổi nhất nên mới bị ép làm vụ tuần tra đó, hiểu hông?”
Cô nàng phòng mang trợn mỏ phàn nàn, rồi bắt đầu chỉnh lại bộ yukata rồi đi lang thang. Nếu cả hai mà bị bắt gặp vào lúc này thì chẳng thể mường tượng được điều gì sẽ xảy ra nữa. Một Hiiragi-chan đang say mềm và đầy sơ hở thế này thì không thể nào bỏ mặc được, nên tôi quyết định bám theo cô.
“Em lo lắm, nên để em hộ tống cho.”
“Học sinh hư sẽ bị phạt giam đó nha.”
Nói xong, cô nàng túm lấy tay tôi.
“Em cũng thế, vừa bắt được một giáo viên dễ thương khêu gợi lại đầy sơ hở đây này.”
“Thế em định làm gì?”
“Tống giam cô ấy.”
Tôi cũng nắm lấy tay cô nàng đáp trả.
“Vậy là ca hai bắt lẫn nhau rồi ha.”
Nào nào, đừng có nói mấy câu ngọt ngào vậy chứ, em yêu cô thêm mất…
Vừa trò chuyện vừa đi tuần, Hiiragi-chan tránh bắt gặp người khác. Ở đó không có học sinh nào ngủ ở trong hết. Bọn tôi đi hết hành lang rồi qua một cây cầu sang một tòa nhà tách biệt.
Ở đó có một phòng nghỉ nhỏ, và phía bên kia vách ngăn kính là một khu đất trống. Để được góc nhìn đẹp, chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa, tay trong tay, rồi cả hai im lặng một hồi. Rồi Hiiragi-chan khẽ tựa đầu vào vai tôi.
Tuy chưa tỉnh rượu hẳn, tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi tai và má được truyền qua bộ yukata. Chắc cảm giác nó còn tùy vào người ta ở cạnh nữa. Rồi chúng tôi trò chuyện trong tĩnh lặng. Những chuyện đã xảy ra hôm nay. Tôi nghĩ gì này nọ… chỉ có chuyện phiếm thôi.
“Còn 1 năm 10 tháng nữa.”
“Cho tới lúc em tốt nghiệp?”
“Ừm, hơi buồn đó. Bí mật truyền tin viết tay cho nhau trong phòng giáo vụ này, rồi đút cơm cho nhau ăn, cả hôn nhau trong phòng chuẩn bị tiết nữa. Ta sẽ không thể làm vậy nữa.”
Lần trước khi tôi tốt nghiệp, tôi chỉ có thể ngước nhìn Hiiragi-chan từ xa mà chẳng thể xin số điện thoại hay bày tỏ lòng mình. Tôi nhận ra rằng, nếu ta chịu khí suy nghĩ và dồn tâm huyết thì cuộc đời sẽ thay đổi ngay.
“Đúng là thế, nhưng cuối tuần ta vẫn có thể gặp nhau mà?”
“Đó là hai chuyện khác nhau chứ. Nếu Hiiragi-sensei mà thiếu Seiji-kun thì cô ấy chẳng thể làm được gì cả!”
“Một haruka-san chăm chỉ mới là cô gái em yêu cơ.”
“Vậy… cô sẽ cố hết sức!”
Chả biết có nên mãn nguyện không đây… mà, cái điểm đó của cô nàng cũng dễ thương thật.
Có điều này, thử nói cho cô ấy nghe xem sao. Khá là nghiêm nghị đây, nhưng nếu là vào lúc này thì có lẽ mình sẽ nói ra được.
“Haruka-san, cô đã từng nói nếu mà em tốt nghiệp thì em sẽ không cần phải làm việc hay học hành gì nữa, phải không?”
“Phải, cô sẽ chăm sóc cho em.”
“Về chuyện đó, em nghĩ mình sẽ vẫn làm việc.”
“Ể? Tại sao chứ? Đừng có lo mà, không việc gì phải gắng quá đâu.”
Không phải là gắng gì cả, phải thể hiện ra mới được.
“Cô đang rất nỗ lực với tư cách giáo viên phải không? Thế thì em cũng thế, em cũng muốn cố gắng vì cô mà.”
“Đó là một việc làm à?”
“Phải.”
“Em nói nghe khá là trưởng thành đấy… dù mới đang học năm hai cao trung.”
Thấy bất ngờ, Hiiragi-chan chớp mắt liên hồi. Bên trong tôi đã trưởng thành, nên tôi nhận thức rõ được rằng làm việc nghĩa là thế nào.
“Em nghĩ nếu phải đùn đẩy rắc rối hết lại cho Haruka-san thì thật không phải. Với lại, tới lúc giới thiệu bản thân với cha mẹ cô thì sẽ khá tệ nếu phải nói rằng em thất nghiệp đấy.”
“Ư… nhưng em mới là nam sinh trung học mà, còn nhiều lựa chọn mà…”
Phàn nàn đôi lời, Hiiragi-chan rưng nước mắt…
“Đừng khóc chứ.”
“Nhưng cô vui lắm… vì em vẫn luôn nghĩ về tương lai của hai ta…”
Hức… rồi nước mắt tuôn trào trên mặt cô giáo một cách lạ kỳ. Có điều, nếu tôi mà không nói ra một cách nghiêm túc thì e là cuộc đời tôi sẽ xám xịt như gia súc mất. Tôi chỉ muốn nghĩ là, nếu là vì người mình yêu thì dù có làm công việc nhàm chán thế nào đi nữa cũng sẽ cố hết mình.
Sụt sịt, sì hết nước mũi xong, Hiiragi-chan gạt nước mắt.
“Tuy cô đã mong ước như thế.. Nhưng nếu Seiji-kun đã nói vậy thì cô sẽ chấp nhận từ bỏ cái suy nghĩ ích kỷ đó…”
“Sao?”
“Ừm… nếu em nhất quyết sẽ kiếm việc làm, thì sao chúng ta không làm chung nhỉ?”
“Hửm? Chung?”
“Đúng vậy, nếu tốt nghiệp xong mà em vào đại học thì sẽ có thể làm giáo viên đó. Rồi Seiji-kun có thể quay về nơi đây.”
“Há… giáo viên… hả?”
“Thì vì… em khá là thông minh mà, với lại nếu em muốn kiếm việc làm thì được làm việc với nhau sẽ vui lắm… kiểu như một không gian làm việc của vợ chồng ấy.”
“Nếu vậy, thì cô sẽ chờ đợi em chứ?”
Tốt nghiệp được cấp ba thì với sự kiên nhẫn mà cô giáo đã kìm nén tới giờ thì nó sẽ như cái thước đo áp suất bị vỡ tung vậy.
“C-cô đợi được mà… a, nhưng mà, kết hôn khi vẫn đang đi học… có thể được đấy… nhỉ…”
Chưa gì đã mất kiên nhẫn rồi trời!?
“Ừm thì, về việc nên làm giáo viên hay không thì ta nên suy nghĩ kỹ về nó… với nhau nhé.”
“Ừm. Cùng suy nghĩ.”
Piu. Cả hai nép trán vào nhau, rồi hôn. Khi tôi mở mắt ra thì Hiiragi-chan đang nhìn tôi, rồi vì ngượng mà cả hai phá lên cười. Rồi trời hửng sáng, hai chúng tôi tiếp tục tán tỉnh nhau rồi cứ dính vào nhau như vậy.
Vào một ngày khác…
Tác phẩm từ hôm nhào đất đã tới được trường. Nỗ lực tân trang cuối cùng của chúng tôi lần trước lại có kết quả. Tôi mượn được dải băng từ clb kinh tế tại gia rồi tân trang sao cho nó giống một món quà. Vào giờ trưa, tôi bỏ nó vào trong chiếc túi giấy, rồi mang tới phòng chuẩn bị dụng cụ môn lịch sử.
“Sensei, anh có thứ muốn trao cho em nè”
“C-em cũng thế, có thứ muốn trao cho Seiji-kun nà.”
Như tính toán trước, là màn đổi quà. Cô nàng khá là hài lòng.
“Cảm ơn anh nhé, em sẽ trân trọng nó!”
Ôm lấy túi quà, cô giáo nở một nụ cười ấm áp.
56 Bình luận
vài năm sau thành vợ chồng rr nên ko sao đâu :)))18:33 ngày 7/9/2024