Isekai Meikyuu De Dorei H...
Shachi Sogano Douji Shiki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 31 : Lạc thú

3 Bình luận - Độ dài: 5,180 từ - Cập nhật:

Cách đây rất lâu, mẹ tôi đưa tôi đến một cửa hàng bán quần áo ở Hiroo, Akasaka.

Tôi không nhớ nhiều về những nơi tôi đã đến trong quá khứ, nhưng đó là một cửa hàng xa xỉ ở tầng hai hay tầng ba của một toà nhà lớn.

Tôi nhớ là bạn có thể nhìn thấy những chiếc xe hơi chạy qua lại trên đường cao tốc từ cửa hàng này.

Vào những ngày trời quang mây tạnh, bạn còn có thể thấy được ánh nắng mặt trời lấp lánh được phản chiếu từ những chiếc xe.

Tại sao tôi lại ngắm nhìn những chiếc xe nhỉ? Đó là vì tôi không có gì để làm.

Một cậu bé theo mẹ mình đi mua sắm thì rất khó để có thể tìm thấy điều gì thú vị để làm.

Chắc chắn là tôi đã không hề phàn nàn hay làm ầm lên.

Mẹ tôi chỉ dẫn tôi đi đến cửa hàng quần áo đó đúng một lần.

Bà ấy học được bài học cho mình từ lần đó.

Rằng tôi không hề vui thích khi đi mua sắm.

Tôi không biết là bà ấy đã mong đợi điều gì từ việc đưa tôi đi cùng vào ngày hôm đó.

Không thể có chuyện là bà ấy trông chờ vào mua chuyến mua sắm vui vẻ khi mang theo một đứa trẻ đi cùng.

Tôi cũng không còn có nghĩa vụ gì với người mẹ đã mất của mình.

Vậy tôi phải nên làm gì lúc đó?

Tôi có nên tỏ ra vui thích khi đi mua sắm với bà ấy không?

Kể từ đó, tôi đã biết được là phụ nữ thích đi mua sắm.

Và tôi đã không cơ hội trải nghiệm điều đó lần đầu cho đến tận hôm nay.

Roxanne người được cho phép mua một cái áo trùm mà mình thích đang vui vẻ chọn hàng.

Mỗi cái áo trùm trong cửa hàng này đều bị cổ xem qua.

Tôi nên nói đúng theo nghĩa đen là từng cái một đều bị kiểm tra.

Bắt đầu từ bên trái, từng cái áo trùm một được trưng bày trên sạp đều được lấy xuống và kiểm tra tỉ mỉ từng chi tiết một.

Chúng được bày ra là để mọi người lựa chọn. Cô ấy giữ chúng trên tay trong khi đắn đó xem nó có tốt hay không; từ cổ áo, đường viền cho đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất đều được kiểm tra.

Không có ngoại lệ.

Thậm chí cả một cái áo màu nâu đỏ chỉ cần liếc qua cũng biết là hàng không tốt rồi mà cũng bị cô ấy lật ra để kiểm tra.

Ah, cô ấy gấp nó lại rồi.

Như đã nghĩ, cuối cùng nó cũng là hàng dỏm.

Cái áo đó, màu sắc của nó hiển nhiên là khá kỳ cục.

“Đừng có kiểm tra từng cái như vậy!”

Đó là một trong những nhiều điều tôi muốn nói, nhưng dĩ nhiên tôi ráng kiếm chế nó lại.

Người thương nhân đang trông coi cửa hàng cũng không nói gì.

Chắc ông ta không muốn nói những điều gây khó xử.

Trong trường hợp của Roxanne, thậm chí ông ta có hỏi “Cô muốn tìm gì?” thì chắc cô ấy cũng sẽ trả lời là “Hãy cho tôi xem tất cả.”

Oh, dường như ông ta đang nói gì đó.

“Tôi xin đề cử mặt hàng này đây.”

“...Hmm.”

Chìm thuyền rồi.

Dường như cô ấy không hứng thú với chiếc áo trùm mà người thương nhân giới thiệu.

Mới nãy người thương nhân đó đã đề cử một chiếc áo khá đắt tiền và vẫn chưa có ai mua.

Làm tốt lắm Roxanne.

Để mua một cái áo trùm, hãy làm đúng cách.

Người thương nhân bị Roxanne bơ đẹp liền chuyển sang phục vụ cho khách hàng khác.

Tôi đã bảo cô ấy mua chiếc mà cổ muốn, nhưng tôi sẽ vui hơn nếu cô ấy đã chọn và mua xong một chiếc.

Tôi ngắm nhìn Roxanne khi cổ đang kiểm tra từng chiếc áo trùm.

Tôi không nhớ cũng không nhận thức được những sai làm mà tôi đã mắc phải với mẹ tôi khi đó, nhưng tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó lần nữa đâu.

Tôi chỉ quan sát mà không hề thốt ra bất kỳ lời phàn nàn nào.

Cô ấy xinh đẹp và đáng yêu. Chỉ bằng việc ngắm nhìn cô ấy, mà thời gian đang dần trôi qua.

Và kết quả là? Cô ấy hỏi tôi “Cái này thế nào?” khi đưa ra chiếc áo khoác cuối cùng.

Umm. Câu hỏi đó là điều kiêng kị đối với những người không hề có chút cảm giác về thời trang như tôi.

Tôi cố gắng nghĩ đại ra thứ gì đó phù hợp và rồi nói tránh đi “Cái đó cũng tốt.”

Tôi nghĩ đó là vì tôi đã hài lòng với cái mà cô ấy vừa đưa cho tôi, không có lý do gì để từ chối nó.

Tôi cũng biết nhiều đấy.

Hoặc đúng hơn, tôi không biết nhiều.

Sau khi xem lại từng chiếc áo một trong cửa hàng, Roxanne thu hẹp chúng xuống còn hai chiếc để chọn.

Chiếc áo trùm mà cô ấy cầm trên tay trái là cái được lấy từ khoảng giữa những mặt hàng trưng bày và một cái được chọn cuối.

Cả hai đều có màu đỏ thẩm.

“Ngài nghĩ cái nào tốt hơn?”

Sau khi so sánh một cách lưỡng cả hai chiếc áo, Roxanne quay lại.

Hai chiếc áo được mắc trên hai tay.

Chắc chắn là nếu cô hỏi tôi, thì trong đầu Roxanne cũng đã có câu trả lời trả lời với tỉ lệ 6 : 4 rồi.

Nếu tôi chọn, thì mọi chuyện sẽ xong.

Nếu tôi lựa chọn một cách kém cỏi, thì mọi nỗ lực đều trở nên vô ích.

Tôi hiểu rằng nếu đề nghị món rẻ tiền hay đại loại thế thì khác nào dẫm phải bãi mìn.

Nhưng, tôi nghĩ cái giá rẻ thì tốt.

Chiếc áo mà cô ấy đang cầm bên tay trái là cái mà cô ấy đã giữ nó suốt.

Cô ấy giữ nó vì cô ấy thích nó.

Nếu đó là một gợi ý, vậy thì đó là một câu trả lời chính xác.

Nhớ lại lúc trước, cũng vì tôi lo mãi ngắm nhìn đường cao tốc nên không hề để ý đến việc đó.

Nhưng hôm nay thì không phải vậy.

“Cái áo này có màu sắc thanh lịch, dễ chịu, duyên dáng và êm dịu.”

Với sự tự tin, tôi đề cử chiếc áo bên tay trái cô ấy.

Cái lý do cũng rất phù hợp.

Chuyện gì tiếp theo cũng đã quá rõ ràng.

Hoặc đúng hơn, liệu tôi có nên nói đó là màu sắc nhẹ nhàng không.

Tôi thật sự cũng không biết mình đang nói gì.

Tôi nói những lời thiếu sự ngọt ngào, chuyên nghiệp và tế nhị.

“Thật vậy sao? Cái này tuy đường khâu khá tốt, nhưng em nghĩ màu sắc nó có hơi đậm một chút.”

“U-Uh huh”

Ôi không.

Có vẻ như màu sắc của cái kia thì tốt hơn.

“Nhưng sự thật như ngài đang đề cập đến, nó có màu sắc nhẹ nhàng dễ chịu. Em hiểu rồi. Vậy cái này là được phải không nhỉ?”

“Anh biết rồi. Em còn cần cái gì khác nữa không?”

Bằng cách nào đó mà cô ấy đồng tình với tôi.

Tôi nhận chiếc áo trùm từ Roxanne.

“Không ạ. Mua thêm nữa thì là quá nhiều rồi.”

“Dù sao thì cũng ở đây rồi, sao không mua thêm gì khác?”

“Nhưng...”

“Cô không cần phải tiết kiệm vậy. Sau cùng, hôm nay là ngày ăn mừng mà.”

Tôi thì thầm sát bên khuôn mặt cô ấy.

Để ăn mừng ngày tôi mua được Roxanne.

Chính xác hơn là, nếu tôi không mua hai món đồ, thì [30% giảm giá] sẽ không có hiệu lục.

“Errr... vậy thì, nếu tôi mua đồ lót thì có được không?”

“Được mà.”

“Tôi biết rồi. Cảm ơn ngài.”

Với cái gật đầu, Roxanne bắt đầu chọn một vài bộ đồ lót.

Chúng là những cái quần bí ngô mà tôi đã mua lần trước.

Chúng dường như không có sự khác biệt cho nam và nữ.

Chúng không hề gây ra chút hấp dẫn nào về giới tính.

Mặc dù là nó rõ ràng không có chút hấp dẫn về giới tính đối với một người hiện đại.

Không giống với lúc cô ấy mua áo choàng, Roxanne chỉ lựa chúng nhưng không mở ra.

Có thể là cô ấy có chút xấu hổ vì đó là đồ lót.

“Một cái có đủ không?”

Tôi hỏi Roxanne, người đã chọn tương đối nhanh mà không hề kiểm tra.

Chiếc vali mà cô ấy mang từ chỗ Buôn Nô Lệ chỉ có mỗi bộ đồng phục hầu gái trong đó.

Cô ấy thật sự không có bất kỳ thứ gì thuộc về mình.

“Eh. Ah, err, nhưng”

“Hãy mua thêm cái khác. Ba món này giá là bao nhiêu vậy?”

Tôi nói điều đó trong lúc người chủ tiệm không có mặt ở đây, cho nên tôi đã gọi ông ta.

“Ca...cảm ơn ngài.”

“Cảm ơn. Ba món, được rồi, dường như cậu thật sự thích chiếc áo trùm đó. Vậy đó sẽ là 2856 Nars.”

Chúng tôi đã mua ba món, bao gồm bộ quần bí ngô khác nhưng cùng màu mà Roxanne đã lấy.

Sau khi trả tiền xong, Roxanne giữ lấy cái áo trùm và cất bộ đồ lót vào túi xách sau lưng cô ấy.

“Chúng ta sẽ trở lại quán trọ chứ?”

“Vâng.”

Và một ngày đã trôi qua.

Chúng tôi không mua gì nhiều lắm, nhưng nó tốn khá nhiều thời gian.

Tôi lẽ ra phải nên chuẩn bị trước về khoảng thời gian tiêu tốn cho việc mua sắm.

“Heya, mừng quý khách đã về.”

Chúng tôi trở lại Quán trọ Vale Pavilion và nhận chìa khoá

“Đầu tiên chúng tôi sẽ về phòng để cất hành lý. Sau đó là dùng tối. Sau khi ăn xong, tôi muốn đặt hai phần nước nóng và một cây đèn dầu.”

“Hai phần nước nóng và một cây đèn, phải chứ? Tất cả là 35 Nars, ok?

Sau khi trả phí xong, chúng tôi đi lên cầu thang đến tầng năm rồi vào phòng.

Roxanne cẩn thận cất chiếc áo trùm vào tủ khi chúng tôi vào phòng.

“Cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Được rồi, được rồi.”

Với tôi, tôi đã rất vui vì mình đã không chuồn đi giữa lúc mua sắm.

Tôi đến bên Roxanne khi cô ấy đang đặt cái túi sách xuống và xoa đầu cô ấy.

Yeah. Có vẻ như cô ấy không ghét nó.

Cho đến giờ, cô ấy cũng chưa từng bị tôi làm cho sợ hãi.

“Trong khi vẫn còn chút ánh sáng ban ngày, em sẽ bảo dưỡng trang bị một chút. Xin ngài hãy lấy trang bị ra ạ.”

Roxanne nói với tôi khi tôi đang vuốt ve cô ấy.

“Chúng ta đã mua sắm hết cả ngày rồi. Sẽ ổn thôi mà.”

“Vậy thì không tốt đâu.”

Roxanne bất ngờ liếc nhìn tôi.

Thật là cặp mắt đầy mạnh mẽ.

“Đư...được thôi. Thật như mong đợi.”

Bảo dưỡng thì khá phiền phức.

Roxanne lấy cái chai dầu oliu nhỏ ra.

“E-errr...”

Roxanne quay lại đối mặt với tôi, rồi lại cúi xuống với vẻ lúng túng.

Rồi lại một cách bất ngờ, bầu không khí lại trở lại bình thường.

“Gì vậy?”

“Vì ngài đã mua cho em một vài bộ đồ lót, cái mà em đang mặc ấy. Tôi muốn dùng nó như giẻ lau để làm việc bảo dưỡng.”

“Vâng. Cái đó được thôi.”

“...Chủ Nhân, xin ngài hãy dùng tối trước."

“Ăn tối trước ư, nhưng liệu anh có nên hay không đây?”

Trời sẽ trở tối khi chúng tôi dùng xong bữa.

Nên công việc bảo trì phải được làm trước bữa ăn.

Dầu trong cây đèn chỉ đủ cho nó sáng trong tột tiếng.

Nếu có thể, tôi vẫn muốn tận hưởng tình yêu dịu dàng dưới ánh đèn dầu hiu hắt.

“Nhưng...”

“Được mà. Chúng ta sẽ cùng nhau xuống dưới dùng bữa.”

“Vậy có được không? Em nghĩ phòng ăn của quán trọ khá đắt. Em có thể một mình đi ăn ở chỗ nào đó rẻ tiền thôi.”

Có phải cô ấy tiết kiệm hay là do cô ấy không thích ăn chung với tôi?

“Phí bữa anh đã được thanh toán rồi. Hay em không thích việc chúng ta ăn chung với nhau sao?”

“Không thích ạ? Hoàn toàn không phải đâu!”

“Vậy, nếu vậy thì....”

Tôi đặt thanh kiếm đồng xuống bàn.

“...V-vậy, vâng, nếu như ngài bỏ qua cho em.”

Roxanne bất ngờ băt đàu cởi chiếc quần dài của mình ra.

Tôi đang suy nghĩ về hành đông cổ đang làm. Đúng rồi.

Khi Roxanne sẽ làm công việc bảo trì, cô ấy sẽ dùng đồ lót của mình để sữa chữa. Nếu là trường hợp đó thì cô ấy phải cởi đồ mình ra.

“Ah, xin lỗi. Đừng bận tâm đến tối.”

Tôi nhẹ nhàng vẫy tay ra hiệu.

Thực sự thì tôi đang để tâm đó! Để tâm đến cảm giác của tôi.

Tôi sẽ cố thể được chúng kiến một khung cảnh tuyệt đẹp.

Bởi do cái áo chùng đó quá cỡ đó, mà tôi đã không thể thấy được nhiều.

Tôi có thể đã nhìn trôm vào phần dưới đáng yêu của cổ, nhưng phần mà tôi muốn thấy nhất....

Nó không như tôi đang ngồi xem ở hàng ghế đầu.

Ah, cái đuôi. Một cái đuôi.

Khi Roxanne quay đi, tôi có thể thấy rõ đuôi của cổ.

Lông đuôi cô ấy cũng mịn màng và có cùng màu hạt dẻ như tóc cổ.

Như đang mong đợi, cổ có một cái đuôi.

Tôi sẽ sờ nó sau vậy.

Roxanne nhanh chóng hoàn tất việc thay đồ của mình.

Tôi muốn nhìn chúng lâu hơn, nhưng không còn cách nào khác. Tôi cũng không thể phàn nàn được.

Khi Roxanne rồi xuống ghế, vẻ mặt cổ chuyển sang nghiêm trọng.

iới một khuôn mặt gần như đáng sợ, cô ấy bắt đầu bảo dưỡng trang bị.

Cô ấy đánh bóng chúng với một miếng vãi thấm chút dầu oliu.

“Nếu ngài bảo quản chúng như vây, thì ngài có thể giữ chúng trông như mới.”

“Nếu em không bảo dưỡng nó, thì vẻ ngoài của chúng sẽ bị suy giảm sao?”

“Nếu người dùng kiếm không cảm thấy thoải mái với nó, thì họ sẽ không thể dùng hết khả năng của mình.”

Tôi hiểu rồi. Đó là vấn đề về cảm giác thôi.

Nó vẫn sẽ ổn thôi nếu tôi không bảo dưỡng Durandal hôm nay.

Sau khi bảo dưỡng xong, chúng tôi đi xuống phòng ăn tôi. Chúng tôi đã dùng bữa cùng nhau.

Nhưng bên cạnh đó, Roxanne lại ngồi ăn dưới sàn thay vì chúng tôi ngồi đối mặt nhau trên bàn dành cho hai người, chúng tôi đã hoàn tất bữa ăn mà không có chút sự cố gì.

Ngay khi chúng tôi vừa ăn xong, mặt trời cũng vừa lặn.

Khi chúng tôi trở về phòng, người quản lý mang nước nóng, lửa và đèn dầu đến.

Sau khi ông ta đặt các thứ xuống thì liền rời khỏi.

“Liêu em có thể chà lưng cho anh được không?”

Khi chỉ còn lại mỗi chúng tôi, tôi bắt đầu hành động.

Bình tĩnh, nhưng hãy dũng cảm lên.

Nếu tôi tỏ ra xấu hổ, thì Roxanne cũng sẽ bị căng thẳng ngay.

Trước tiên, tôi phải cởi đồ cái đã.

Tôi cũng cởi nốt cái quần sooc của mình.

Tất cả con người ai sinh ra trên đời cũng đều trần truồng mà

Tôi đặt cây đèn xuống bàn rồi kéo cái chậu đến giữa phòng.

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Roxanne đang lau chùi cái lưng trân của tôi từ phía sau bằng khăn tắm.

Cho đến giờ, tôi đã khá thành công rồi.

Trước đó, tôi đã lau mình bằng cái khăn thấm đầy nước nóng.

“Cô có thể dùng cái này không?”

Tôi lấy cái túi nhỏ đựng trái Koichi mà tôi đã mua ra và đưa nó cho Roxanne.

Vì tôi đã quay lại, nên cái thứ lủng lẳng của tôi nói ‘xin chào’ với Roxanne.

Không, không có vấn đề gì hết. Chắc chắn là vậy.

“Em không nghĩ mình đã từng tắm cho ai đó.”

Dù cho Roxanne có thể đã thấy nó, nhưng cô ấy cũng không có phản ứng gì nhiều.

Có cảm giác hơi cô đơn ở dưới đó.

Thằng bé của tôi cũng thật mạnh mẽ.

Khi tôi vào nhà vệ sinh trước nó, nó tự nhiên nổi xung.

“Hmm, vậy sao?”

“Việc tắm rửa cho ngài gần như đã xong rồi ạ.”

“Còn việc vào một... cái bồn tắm.”

Okay, nó đã được thông dịch.

“Cái đó chỉ có quý tộc hoặc hoàng gia mới dùng thôi.”

Có vẻ hơi khó khăn đây.

Với tôi, người có thể dùng ma thuật nước và lửa. Tôi sẽ có thể làm được một cái bồn tắm đủ sớm.

“Em dùng cái này thể nào?”

“Nếu ngài không để nó gần nước..”

Tiếp theo tôi đưa cô ấy mấy nhánh Shukure.

Cần có nước để xúc miệng nữa.

Chắc tới mai mới xong.

Sau khi lau khô người, tôi mặc quần bí ngô vào.

“Vậy, Roxanne, tới lượt em đấy.”

Tôi vô tình nói với cổ một cách tỉnh như ruồi.

Như thể chuyện đó rất bình thưởng. Chỉ là đổi lượt mà thôi.

“...V-vâng.”

“Uh.”

Roxanne trả lời lí nhí trong họng.

Chiếc áo chùng được mắc trên tay cô ấy.

Như đã nghĩ, tôi không thể thấy được gì. Đối mặt với cái bồn tắm, tôi vắt chiếc khăn.

“E-err... Em đến từ Tộc Người Sói và có thể em có một ít lông. Em vô cùng xin lỗi.”

“Ồ, thật sao?”

Nói những lời này , Roxanne quay mặt sang chỗ khác.

Cô ấy nói ngay khi cổ vừa cởi chiếc chùng ra.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của cây đèn, cả thân thể tuyệt mĩ của Roxanne hiện ra.

Ngay khoảng giữa quần áo và cánh tay cổ là một một bộ ngực kinh khủng.

Đó là những thứ huỷ diệt.

Chúng là những vũ khí huỷ diệt thật sự. Đó là chơi ăn gian.

Tràn ra từ phía trước Roxanne là những vũ khí tối thượng.

To quá.

Và chúng trông rất mềm mại.

Đây là một vũ khí tối thượng khiến cho bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy hạnh phúc.

“Thật ra thì, lưng của em...”

Roxanne, người đang cố giấu đi bộ ngực của mình khỏi tầm mắt của tôi, đang xoay lưng cổ về phía tôi.

Không cần phải giấu gì đâu. Thật xấu hổ mà.

Khi tôi nhìn vào lưng Roxanne thì toàn bộ lưng cổ được phủ đầy tóc.

Cái gì? Đó không phải là tóc, là lông có phải không?

Tôi tiến lại gần với chiếc khăn được cầm trong tay. Cô ấy có lông mọc từ sau lưng.

Lông của cổ kéo dài đến phần lưng dưới, hình như chúng mọc ra từ thân mình.

Chứ chúng không phải từ tóc mọc dài ra.

Không như cái vẻ ngoài của một người phụ nữa có tóc phủ xuống tận thắt lưng, từ cổ đến phần thắt lưng của cô ấy đều được bao phủ bởi lông.

Nhưng phần lông kéo dài cho đến thắt lưng thì rất ngắn.

Nếu tôi phải nói, thì nó trông như một kiểu tóc nào đó.

Roxanne bắt đầu cởi quần dài và quần lót của cổ ra.

Nơi tận cùng của lông được phần đuôi nối tiếp.

Mặc dù đuôi của cổ phủ đầy lông, nhưng mông thì lại không có.

Nói chung mông cổ rất mịn màng và trông khá ngon đấy.

Tôi vuốt ve đám lông trên lưng Roxanne bằng tay phải, còn tay trái thì giữ khăn.

Bộ lông rất thú vị và mềm mại. Nó phản ứng nhẹ nhàng khi tôi chạm vào.

“Nó mềm và min, anh thích chúng.”

“C-cảm ơn ngài.”

Tôi lau chùi bộ lông sau lưng cổ bằng khăn tắm.

Dọc theo đường thằng trên cơ thể cô ấy, từ trên xuống dưới.

“Yea, không có gì đâu.”

“E-err. Để chủ nhân tắm cho em....”

“Được mà. Cách này làm nhanh hơn.”

Nhìn trộm từ sau lưng cổ, tôi có thể thấy được cặp núi khổng lồ trên ngực cô ấy.

Chóp đỉnh thần thánh, hai ngọn núi thiêng.

Vơi Roxanne, người đang tự lau mình bằng khăn, thì không có cách chi mà cô ta có thể giấu chúng mọi lúc được.

Tôi muốn tôn sùng chúng.

Không, chúng sẽ được tôn sùng.

Hail, Roxanne. (Xin chào, Roxanne)

Viva, Roxanne. (Roxanne muôn năm)

Nếu chỉ tỏ lòng kính trọng thôi thì chưa đủ.

Tôi phải tôn thờ chúng.

Như thể ôm cô ấy từ phía sau, tôi điều chỉnh vị trí của tay mình.

Trong khi xác định chỗ nhô lên của cổ, tôi thanh tẩy chỗ phồng lên thiêng liêng đó.

“Ah...”

“Gì vậy?”

“K-Không có gì...”

Roxanne trông có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại giữ im lặng.

Ngọn Núi Phú Sĩ Thiêng Liêng đang nảy lên phản ứng.

Thật tuyệt vời.

Chắc chắn là chúng là có những cảm giác đồ sộ và nặng đô lắm đây. Tôi rột rửa chúng một cách cẩn thận.

Không có phần nào được bỏ qua. Tôi nhẹ nhàng lau sạch toàn bộ hai quả núi đó.

Chầm chậm, cần thận và cần cù.

Mềm quá.

Dù là bên trên chiếc khăn, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được trọng lượng của chúng và chúng có một kích cỡ vừa ý.

Lớn quá.

Chúng quá to nên quá khổ so với bàn tay tôi.

“Số một!”

“...”

Rõ ràng là tôi đã tốn quá nhiều thời gian để lau chùi cho Roxanne. Nhưng đó không phải là vấn đề gì cả.

Dù sao thì nó cũng quá tuyệt vời.

Quá nhiều để cho ai đó một khi đã bước vào thì chẳng muốn bỏ ra.

Tôi đã dành đủ thì giờ để lau sạch người cô ấy và sau cùng thì tôi thả Roxanne ra.

“Uh, anh có thể lau đuôi của em không?”

“Vâng. Ah không, em có thể tự làm nó mà.”

“Được mà, cứ để anh.”

Theo bản năng tôi liền chuyển sang thứ khác để giấu đi cái sự thật rằng tôi đã dành khá nhiều thời gian.

Tôi vuốt lấy đuôi của Roxanne.

Đuôi của cô ta là một chùm lông lớn.

Như thế nó không có xương vậy và chỉ là một mớ lông thôi. Nó giống như đầu của một cây bút lông.

Tôi không thể có đủ cái cảm giác mềm mại từ đôi tai của cô ấy. Hơn nữa, tất cả chỗ lông rậm rạp trên chiếc đuôi đều tuyệt cả.

Chiếc đuôi đó nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay tôi, tôi có thể cảm nhận được cái bề mặt mượt mà như lụa ấy.

“C...cảm ơn ngài.”

“Đuôi của em, em có thể làm nó chuyển động được không?”

“Dạ hơi khó ạ, nếu em không làm theo cách đó.”

Trong khi nói vậy, Roxanne rung rung bờ môi của mình.

Chiếc đuôi của cô ấy đung đưa sang hai bên.

Không. Cô ấy không di chuyển chiếc đuôi. Rõ ràng là cô ấy đang lắc chiếc hông của mình.

Roxanne lắc hông một cách nhiệt tình.

Từ góc nhìn của tôi thì nó thật là sexy.

Dù không ở góc nhìn của tôi, thì chắc nó vẫn sexy nhỉ?

Tôi vừa được ngắm nhìn một cảnh tượng bổ mắt.

“Hmmm. Anh thấy rồi.”

“Ngoài ra, khi em vui, em cũng sẽ lắc đuôi mình một cách vô thức.”

“Là vậy sao? Vậy thì, anh chắc sẽ luôn khiến cho Roxanne lắc đuôi nhiều nhất có thể.”

Tôi thì thầm bên tai Roxanne.

Dù tôi nói là đôi tai, nhưng chúng không giống những đôi tai thương ở hai bên cái đầu.

“Y-yes... Errr, Xin hãy đối tốt với em.”

Ah. Cô ấy hơi lắc chiếc đuôi kìa.

Sau đó, tôi lau chùi chiếc mông đáng yêu và đôi chân yêu kiều của cổ.

Tuyệt quá!

“Vậy thì, giờ chúng ta hãy làm thử vài thứ nhé.”

“Thử gì cơ ạ?”

“Yeah, hãy cúi người trên giường và để đầu của em theo cách này.”

Tôi chỉ cho Roxanne.

Tôi thử kiểm tra liệu mình có thể gội đầu cô ấy theo cách đó không.

Tôi cũng đã muốn thử nó trước đây rồi.

Vì không có gương soi, nên tôi không dám đảm bảo, nhưng tôi có thể đoán rằng tóc tôi giờ toàn nhờn và nhớp nháp.

Sau cùng, tôi đã không gội đầu của mình hơn 10 ngày rồi.

Có một hạn chế là chỉ được sử dụng khăn ướt.

Có thể đây là chuyện thường ở thế giới này, nhưng dù gì nó vẫn không được thoải mái cho lắm.

Tôi nhấc cái chậu lên và đặt nó trên ghế.

Chiếc chậu có hơi cao một chút so với chiếc giường. Nên sẽ khó khăn để giữ đầu bạn.

“Vậy có đúng không ạ?”

“Giữ đầu của em ở bên trên cái chậu.”

“Dạ được.”

Roxanne giữ đầu mình trên chậu.

Tôi múc nước nóng và dội lên đầu Roxanne.

Tôi mát xa và gội đầu cô ấy bằng những ngón tay trần của mình.

Tôi lại dội nước nóng vài lần.

Tôi đổ thêm nước nóng lên tai của cổ và cẩn thận lau chùi nó.

“Và giờ hãy nhấc đầu lên nào.”

Sau khi tắm gội xong hết, tôi đặt một chiếc khăn khô lên đâu cổ.

Tôi ấn nhẹ chiếc khăn để lau khô đâu cô ấy.

Với một vài động tác hơi mạnh tí, tôi đã lau sạch nước trên đầu cô ấy.

“Cảm ơn ngài.”

“Phải rồi. Với hai người chúng ta, việc gội đậu cho nhau là có thể rồi.”

“Em có thể gội đầu cho chủ nhân được không?”

“Được chứ, nhờ em vậy.”

Tôi để chiếc khăn tăm lên vai Roxanne rồi chúng tôi đổi chỗ cho nhau.

“Em có nên thay chậu không?”

“Không cân đâu, vậy được rồi. Cái chậu khác là để anh giặt đồ và tất của chúng ta.”

Tôi giữ đầu mình trên chiếc chậu và để cô ấy gội đậu.

Đầu của tôi đang được mát xa và gội bởi những ngón tay mềm mại của Roxanne.

Tuyệt quá.

Mặc dù tôi được xối bằng nước nóng, nhưng tôi vẫn cảm thấy sảng khoái.

Sau đó tôi được lau khô bằng chiếc khăn tắm.

Khi tôi mở mắt ra, tôi được cả một thiên đường chào đón.

Roxanne, người chỉ mặc mỗi chiếc quần bí ngô, đã phơi bày phần trước của cô ta cho tôi trong khi đang lau khô tóc của oôi.

Cả hai tay cổ đang duỗi qua đầu của tôi.

Do làm vậy nên bộ ngực của cô ấy hoàn toàn không được phòng vệ.

“Giờ em sẽ đi giặt đồ.”

Tôi không biết liệu Roxanne có nhận ra ánh mắt của tôi không, nhưng cô ấy đã lập tức rời đi.

Tệ quá.

Không.

Roxanne đang ngồi xổm bên cạnh chiếc chậu để giặt tất với hơn nữa người trần như nhộng.

Trong khi giặt, bộ ngực lắc lư theo chuyển động của cô ấy.

Th-thiên đường!

“Em không dùng trái Koichi sao?”

“Cái đó chỉ dùng để giặt áo khoác hay quần áo ngoài mà mình ưa thích thôi. Nếu dùng chúng cho những thứ cần giặt hàng ngày thì chúng sẽ mau hết lắm.”

“Là vậy à?”

Tôi được cô ấy nói cho biết trong khi đang hạ cái chậu ra khỏi ghế.

Tôi đã gặp rắc rối khi mua nó, nhưng nó khá là vô dụng.

“Cái này thật tuyệt!”

Sau những chiếc tất, chiếc quần đùi của tôi cũng được giặt và Roxanne bị thu hút bởi sợi dây chun quần.

Cô ấy dùng tay kéo nó và trông có vẻ cô ta đang thích thú.

“Bộ em không có những thứ ở đây sao?”

“Chưa bao giờ thấy những loại như thế này.”

“Thật sao?”

Có vẻ như dây thun quần hơi hiếm thì phải.

Có phải cột sợi dây vào quần áo như chiếc quần bí ngô kia là những chuyện bình thường không nhỉ.

Roxanne để những đống đồ giặt trong cái buồng để phơi.

Vậy là tất cả công việc đã xong rồi nhỉ?

“Vâng, em sẽ mặc đồ của mình vào.”

Roxanne lấy bộ trang phục hầu gái ra.

“Ah, em không cần phải mặc nó đâu.”

“Eh, nhưng...”

“Bộ họ đã bảo em điều gì ở chỗ buôn nô lệ hở?”

“Rằng anh sẽ vui nếu em mặc nó.”

Có phải là người buôn nô lệ đó đã dạy điều gì cho Roxanne nhỉ?

Chắc chắn là tôi sẽ vui rồi. Tôi sẽ vui chứ nhưng...

“Nếu em không mặc chúng thì cũng không sao đâu.”

“Ok...”

Roxanne hơi khẽ gật đầu và cất bộ hầu gái trở lại chiếc tủ.

Và, lặng lẽ bước tới gần chiếc giường.

Khi cô ấy đến gần, tôi kéo tay và đẩy cô ấy xuống giường.

Tôi ôm chầm lấy Roxanne, người vừa bị ngã xuống giường.

Cô ấy vẫn như thế.

Trong khi ôm cô ấy bằng cả hai tay, những cái núi được nén chặt giữa ngực của chúng tôi.

Khi tôi đưa mặt mình gần với mặt cô ấy, Roxanne nhắm mắt lại như thể cô ấy đã sẵn sàng.

Tôi hôn lên đôi môi của cổ.

Chạm vào đôi môi mềm mại ấy.

Tôi đã giữ miệng mình quấn chặt lấy đôi môi cô ấy trong một lúc.

Tôi muốn dữ dội hơn nữa, nhưng tôi đã tự kiềm chế bản thân.

Tôi nghe rằng đưa lưỡi vào quá sớm là không tốt,

“Kể từ giờ, chúng ta sẽ chào nhau bằng nụ hôn trước lúc ngủ và khi thức dậy vào mỗi buổi sáng.”

“...vâng.”

“Vậy thì lần nữa nào.”

Tôi sẽ buông thả và thoả mãn bản thân mình vậy.

Lần này, tôi sẽ thử tiến xa hơn tột chút.

Tôi đưa lưỡi mình vào trong.

Roxanne có vẻ như cũng chấp nhận chúng một cách nhiệt tình.

Lưỡi của chúng tôi quấn lấy nhau.

Trong khi nhấm nháp chiếc lưỡi của Roxanne, tôi bắt đầu cởi chiếc quần bí ngô của mình ra.

Rồi sau đó tôi cởi luôn chiếc quần của Roxanne.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Cảm thấy đọc manga của bộ này ngon hơn là đọc WN. Hình ảnh của Rox trong manga nhìn cũng ngon hơn nữa
Xem thêm
Thanks! ❤ ❤ ❤
Xem thêm