11-15. Ghé lại
Satou đây. Tôi chẳng biết từ khi nào tôi bắt đầu mang quà cáp mỗi khi tôi ghé chỗ bạn bè?
Bình thường thì chẳng ai mang gì khi chúng tôi là trẻ con, nhưng khi bạn tôi lập gia đình, nó trở thành thông thường mang gì đó tới để làm vơi bớt cảm giác tội lỗi vì xâm phạm một gia đình mới cưới.
--o0o0o--
Đêm qua quả là mệt mỏi.
Tôi đi tới bữa nhậu được tài trợ bởi hội chủ sau khi trở về mê cung thành, quả là ngày nghỉ trọn vẹn.
Tôi hoàn toàn quên làm món nhắm bởi vì ngày hẹn đã thành nỗ lực thăng cấp, nhưng nhờ có Lulu chu đáo đã nấu nhiều món khác, tôi đã phần nào né được rắc rối.
Thức uống mà hội chủ khoe khá là ngon. Tác động gay gắt đến từ một ngụm hoàn toàn là cái gì đó, vậy mà dư vị vẫn mới mẻ, làm bạn muốn thêm cốc nữa.
Tôi không là người duy nhất dường như nghĩ thế, hội chủ đã uống cạn cả chai trước khi tôi có thể hỏi xin cốc thứ hai.
Tôi đã mong đợi nó thành ra thế, vậy nên tôi lấy ra một thùng rượu mà tôi mua khi tôi đang mua rượu rẻ cho Chân Tổ Ban.
Không biết có phải vì thẻ Mithril không, mà tôi thấy một cách rõ ràng là có nhiều nữ nhân viên và nữ thám hiểm giả tiếp cận tôi.
Trong một khía cạnh, người duy nhất không thay đổi thái độ là những Onee-san nhà thổ.
Tôi đoán chẳng ai trong họ nhắm tới tiền bạc hay danh vọng.
Trốn tránh mấy nữ nhân viên trẻ thì dễ, nhưng kháng cự cám dỗ của những phụ nữ quyến rũ thật nhức nhối.
Chiến đấu với quỉ vương hay làm những trận chiến liên tục còn dễ hơn thế này nhiều.
--o0o0o--
“Hauu, thực hạnh phúc đáng sợ quá nodesu.” -Pochi
“Đầy bụng~ Đầy bụng~?” –Tama
“Hạnh phúc tối thượng.” -Arisa
Đã hứa rồi, nên tôi làm đại tiệc thịt cho Pochi và người khác đã làm việc cho tới khi mặt trời mọc.
Cả ba đang nằm dài trên đống gối trong phòng khách với bụng nhô lên mà trông y như cảnh manga nào đấy.
Biểu hiện trên mặt họ lỏng hẳn ra, trông như tuyệt trần ai.
Mia và tôi ra khỏi ngay vòng đầu, nhưng ba cô gái thú nhân chiến đấu với đại tiệc thịt tới kết cục cay đấng.
“Hẳn nhiên là ngon rồi, nhưng số lượng đó không là thứ có thể ăn trong một mạch phải không.” -Arisa
“Nn.” -Mia
Arisa nói kiểu như nó chẳng phải việc cô bé, nhưng con bé, người tham dự cho tới vòng ba, vừa rên rỉ, “Em sắp chết mất vì ăn nhiều quá nè”, cho tới khi tôi đưa thuốc dạ dày.
Erina và người khác mà tham dự tới vòng ba cùng Arisa cũng đã lên giường sau khi nhận thuốc dạ dày.
Lulu và tôi hết hơi từ việc nấu ăn cũng thành trú đóng trên giường.
Vì thế, tôi nhờ Cô Miteruna phụ trách ăn mặc cho tiểu thư Karina khi cô ấy sẽ tham dự buổi tiệc trà hôm nay.
--o0o0o--
Tôi để tiểu thư Karina, có khuôn mặt trông cứng ngắt vì căng thẳng, ngồi ở sofa được đề nghị bởi Nữ hầu tước. Tôi ngồi bên cạnh để bọc lót cho cô ấy.
“Ôi trời, thực là bộ đầm hết xảy.” –vợ A
“Đây có phải thời trang ở kinh thành không?” –vợ B
“Chẳng phải vải này là lụa xanh từ công đô Oyugock đấy ư.” –vợ C
Không chỉ có Nữ hầu tước, các bà vợ quí tộc bao quanh bà cũng nói về tiểu thư Karina, nhưng họ chỉ khen phụ kiện của cô ấy, không phải chính Karina.
Không hiểu đó có phải là qui tắc ngầm không được ám chỉ vẻ ngoài của cô ấy trong những lúc thế này không.
Vừa lộ ra trọn vẹn vẻ xấu hổ bởi người lạ của cô ấy, tiểu thư Karina vừa đáp lại các bà vợ cộc lốc với, “Đúng”, hay “Không”, cô ấy theo cuộc trò chuyện nhưng không tiếp tục nó. Tôi cố a dua theo nhiều nhất có thể, nhưng nói chuyện thành ra chỉ có mình tôi.
Không còn lựa chọn nào cho cô ấy ngoài việc bắt đầu kết bạn cùng độ tuổi.
“Có phải Karina-sama sẽ cưới Hiệp sĩ Satou không?” –vợ L
Bà nam tước Larupott người thích những chuyện ngoại tình và tình yêu ủy mị mang tới đề tài trong khi cười ý nhị.
Do tiểu thư Karina rắc rối không có khả năng xác nhận hay phủ định nó, tôi làm sáng tỏ câu chuyện bằng cách nói, “Tiểu thư Karina thì phù hợp cho người có địa vị cao hơn là người như tôi.”
Bà nam tước cố gắng đề cử đứa con trai thứ năm 30 tuổi của cô cho tiểu thư Karina, nhưng tôi đổi chủ đề vì có lời đồn về quan hệ giữa đứa con thứ năm với con gái một nam tước nhất định trước khi tiểu thư Karina lỡ miệng.
Dù vậy, tôi cảm thấy tiểu thư Karina không hề phản ứng từ khi cô ấy đang ném cái lườm bất mãn vào tôi, nhưng Bà nam tước Larupott vẫn bắt chủ đề khác mà tôi đưa ra trong khi tỏ ra hài lòng.
Tâm trạng chỗ này trở nên hơi kì quái, vì vậy tôi nhờ người hầu mang ra bánh bơ giòn và Tart phô mai tôi đưa họ trước đó để làm dịu đi bầu không khí.
Nữ tùy tùng của Bà Hầu thì thầm gì đó vào tai Bà Hầu, và sau đó bà nhìn tôi trong khi che giấu nụ cười trẻ con sau một cây quạt gấp.
---có lẽ tốt hơn là tôi sẵn sàng để mình tỏ ra vẻ kinh ngạc.
Tôi đã biết rõ vị khách bất ngờ đã chuẩn bị với con dấu phản ánh trên rada, nhưng toi sẽ không tưởng thưởng được cho công sức của bà nếu mà tôi phản ứng giản dị.
“Coi bộ việc sửa soạn cho vị khách thứ hai đã xong rồi. Vào đi.” –Bà hầu tước
Zena-san trong bộ váy đầm tiến vào phòng trong khi được hộ tống bởi nữ tùy tùng của Bà Hầu.
Tôi tỏ vẻ kinh ngạc trong khi cẩn thận để không thành ra quá đáng.
“Ôi chao, Satou-dono thường bình tĩnh mà cũng thành bối rối vậy sao.” –Bà hầu tước
Vẻ như bà ấy thỏa mãn với hành xử của tôi, Bà Hầu thoải mái thì thầm, “Quả thực đứa trẻ này đáng để cưng chiều hơn hết thảy mà.”
---o0o0o---
Sau khi xong bữa tiệc trà và bữa ăn tối nhức đầu, tôi hộ tống Zena-san về lại khu đất nghỉ, còn tiểu thư Karina tới căn nhà tách biệt ở biệt thự.
Tôi phần nào khả dĩ kết thúc nó mà không làm bất mãn cộng đồng Bà Hầu, nhưng tại vì phản ứng của tôi chắc yếu so với công sức của họ để trêu chọc tôi, họ có lẽ không mời hai cô gái này lại trong tương lai nữa.
Kết quả duy nhất của tất cả việc này là thực tại cả hai đã tổ chức nói chuyện chuyên đề về anh hùng. Tiểu thư Karina mà xấu hổ với người lạ trở nên liến thắng khi nói về chuyện anh hùng mặc dù nó là một loại chủ đề bất thường giữa các tiểu thư.
Họ chưa đủ mức để gọi là “bạn bè” với lấn nhau, nhưng ít ra giờ họ đã quen biết nhau rồi.
Nếu có thể được tôi ước chi Zena-san sẽ thành bạn con gái của tiểu thư Karina.
Đủ bất ngờ là, tôi cảm thấy cô ấy có thể quen biết tốt đẹp với công chúa Mitia nếu đề tài về chuyện anh hùng được mang ra.
---o0o0o---
Sáng hôm sau, tôi ghé thăm hạ tầng mê cung trong khi mang quà cáp cho Chân tổ và mấy cô công chúa ma cà rồng.
Tôi đã gắn một bảng khắc ấn ở vùng lớn bên cạnh của họ, vậy nên tôi có thể lập tức đi thăm họ bằng [Trở về].
“Ban-sama, xin dùng mithril này để làm katana anh thích.” –ccmcr
“Umu, quả là một phôi tuyệt lắm dearuna. Ta có thể làm thanh katana tốt với cái này dearou.” -Ban
Tôi ngừng tay đang ở giữa chừng phát quà khi tôi nghe công chúa ma cà rồng, người mà tôi đưa phôi mithril, dụ dỗ anh chân tổ.
“Ban-dono, anh có thể làm katana à?” –Satou
“Umu, ta mất 300 năm trước khi ta cuối cùng có thể luyện ra một thanh katana đúng đắn dearu.” -Ban
“Để tham khảo về sau, anh cho tôi xem anh làm katana có được không?” –Satou
“OK dearu. Ta sẽ cần sửa soạn lò rèn, thế nên dừng ở đây sau khi Semeri xong việc dẫn cậu đi tham quan.” -Ban
Tôi từng thử luyện vài katana Nhật trước việc này, nhưng tôi không thể làm ra nó tốt đẹp tới bây giờ.
Cuối cùng nó chỉ thành nhìn giống như một katana Nhật từ bên ngoài, nhưng lại gãy dễ dàng, và lực tấn công không thể nào so nổi với [Kotetsu] và [Muramasa] trong Kho của tôi.
Tôi phát xong quà trong khi cảm thấy hơi hưng phấn.
Tôi cũng cho dụng cụ may vá và sách cho các thị nữ lâu đài mà xem ra họ vui sướng về nó.
“Ừm, được không ạ?” –thị nữ
“Đương nhiên.” –Satou
“Em muốn sách này.” –thị nữ
“Em xí hoa tai san hô này!” –thị nữ
“Các cô! Các cô đang ở trước mặt khách và Ban-sama! Lát nữa hãy lựa!” – Fedraluca
"""Vâng ạ, Bà. Fedraluca.""" –thị nữ
Bà trưởng nữ hầu mắng các cô hầu trẻ đang tranh chấp về quà tặng.
Bà trông già nhất trong lâu đài Chân Tổ này, vẻ ngoài khôn ngoan.
Hình như bà được mời làm công chúa ma cà rồng vô số lần, nhưng bà kiên định từ chối việc ngưng làm một con người.
Bà. Fedraluca mang một số vật phẩm cho tôi rồi sau đó tôi bỏ vào Kho chứa thông qua Hộp Đồ.
Đây là những món quà tôi nhận từ Chân Tổ như lời cảm ơn về quà biếu của tôi.
Một số ma khí rõ ràng chẳng phải tầm thường lẫn lộn trong số ấy.
“Tôi không nghĩ là tôi mang những vật có giá trị đủ để lấy ma khí như vậy?” –Satou
“Chúng là vật ta thu được khi ta săn chủ tầng, cậu nên nhận nó mà chẳng cần phải lo dearu.” –Ban
“Hông chừng, anh có Niệm Châu nào không?” –Satou
Tôi thử hỏi khi tôi thấy một tia hy vọng.
“Niệm chú phải không? Chúng ta có thể thử tìm trong hầm kho báu—“ –Ban
“Bảo châu đã được dùng hết cho các thị nữ ạ, nên không còn cái nào cả đâu.” -Fedraluca
Nó không tồn tại trong trí nhớ chân tổ, nhưng Bà. Fedraluca quản lý danh mục hầm kho báu phủ nhận nó.
“Vậy hả dearuka. Đừng lo Kuro-dono. Cậu sẽ làm được nó nếu cậu tập luyện trong 10 năm.” -Ban
“Phải đấy, thậm chí các thị nữ ở đây đã học được nó trong 5 năm ngoại trừ những người bỏ cuộc nửa đường.” -ccmcr
Chân tổ và cái đầu bị chặt trên cái khay an ủi tôi.
“Mất thời gian để hổi sinh từ một cái cổ sao?” –satou
“Không có đủ máu ậy. Những cô gái này sẽ gục ngã nếu ta lấy nó từ họ.” -Ban
Dường như cô ấy cần đợi cho tới khi thuốc phép làm từ một cây thuốc tên là Cỏ Phún Máu được hoàn thành để bổ sung lượng máu thâm hụt.
Trông như bạn có thể biến nước thành máu với thuốc ấy.
Tôi không thể tưởng tượng ra cơ chế, nhưng nếu tôi xem xét khả năng trị liệu kì lạ của thuốc phép, biến nước thành máu nghe đâu so ra còn đơn giàn hơn nhiều.
Tôi có thể hiến tặng máu mình, nhưng kết cục bạn thường bị coi là nguyên vật liệu trong chuyện cổ tích hay đại loại, vậy nên tôi không nói gì không cần thiết.
“Ban-sama! Em đến đón Kuro!” –Semeri
“Umu, tốt lắm dearu.” -Ban
Công chúa ma cà rồng Semeri ở trong phấn khởi mọi khi ghé đến.
Cô ấy mang hai ma cà rồng loại chim-ăn-thịt mà chạy nhanh bằng chân của chúng.
“Trước tiên, phải vui vẻ ở chỗ Xác và Giáp đã!” –Semeri
Xác có lẽ là [Vua xác ướp] Tetsuo, còn Giáp là [U cương quỉ] Takeru.
Mà vui vẻ ư, chẳng hiểu có phải họ triễn lãm xác ướp và áo giáp không nữa?
“Umu, cậu nhất định sẽ vui dearu.” -Ban
“Bộ họ làm mấy điểm tham quan du lịch hả?” –Satou
Semeri khoanh tay và đáp lời với vẻ mặt tự hào.
“Yeah, đó là chiến tranh!” –Semeri
14 Bình luận
Tks!